Chồng Yêu Kém Tôi 12 Tuổi

Chương 12

“Anh nói xong chưa?” Tiêu Khắc lạnh lùng nhìn Giang Dữ Biệt.

Giang Dữ Biệt mỉm cười gật đầu: “Nói xong rồi, em có gì muốn bổ sung không?”

Tiêu Khắc không đáp, chuẩn bị bắt đầu dọn dẹp phòng. Nhưng còn chưa sắp xếp xong bàn trà, Giang Dữ Biệt lại lên tiếng: “Mấy thứ đó không vội, tôi đói rồi, đi làm đồ ăn trước đi.”

Nửa tiếng sau, Giang Dữ Biệt ngồi trong phòng ăn, hài lòng thưởng thức bữa sáng, đồng thời nhìn Tiêu Khắc bận rộn đi tới đi lui trong phòng khách.

Phải công nhận rằng Tiêu Khắc làm việc rất gọn gàng, hiệu suất còn cao hơn bất kỳ người giúp việc nào trước đây. Có lẽ vì tính cách hơi có phần cưỡng chế, đồ đạc được sắp xếp chỉnh tề, chỉ trong chốc lát, căn phòng khách vốn lộn xộn đã trông giống hệt như một căn hộ mẫu của công ty bất động sản.

Nhìn một người như thế làm việc cũng là một loại hưởng thụ.

Giang Dữ Biệt ăn sáng bao lâu thì cũng ngắm Tiêu Khắc bấy lâu. Trong một khoảnh khắc bất ngờ, ánh mắt hai người chạm nhau, Tiêu Khắc cau mày hỏi: “Anh nhìn tôi làm gì?”

Giang Dữ Biệt khẽ cười: “Em không nhìn tôi thì sao biết tôi đang nhìn em?”

Tiêu Khắc không đáp nữa, tiếp tục dọn dẹp.

Giang Dữ Biệt ung dung ăn xong, đứng dậy về phòng thay quần áo. Khi anh bước ra lần nữa, bát đũa trên bàn ăn đã biến mất, anh khẽ nhướng mày rồi đi thẳng vào phòng tập gym.

Giang Dữ Biệt vốn là người lười biếng, chỉ cần nhìn cách anh sống cũng có thể nhận ra điều đó. Nếu không phải làm việc trong giới giải trí, lúc nào cũng cần giữ gìn hình tượng, thì anh cũng chẳng ngại để mình biến thành một “nhị sư huynh”* đâu. Nhưng đáng tiếc, anh phải giữ vóc dáng và duy trì hình ảnh hoàn hảo.

(*Nhị sư huynh: Trư Bát Giới trong “Tây Du Ký”, thường được dùng để chỉ những người lười biếng, tham ăn.)

Lúc Tống Nghị gọi đến, Giang Dữ Biệt đã chạy bộ trên máy được 20 phút. Anh đeo tai nghe Bluetooth rồi nhận cuộc gọi.

“Thằng khốn đó cũng đã gần như chốt xong với đạo diễn Tôn rồi.” Giọng Tống Nghị nghiến răng nghiến lợi bên đầu dây kia: “Tôi biết ngay cậu ta sẽ không bỏ qua miếng bánh béo bở này mà. Nói chứ cậu đã rời khỏi giới truyền hình sang điện ảnh rồi, còn bám theo cậu làm gì? Đừng nói với tôi là muốn quay lại với cậu nhé?”

Giang Dữ Biệt thở d.ốc, đáp:

“Không phải tôi đã bảo đừng đi dò hỏi rồi sao?”

“Tôi đâu có dò hỏi gì, nhưng sáng sớm nay quản lý của Trần Huyền đã gọi điện bảo chúng ta sau này chiếu cố nhiều hơn. Chuyện ghê tởm thế này tôi không thể một mình chịu đựng được, đương nhiên phải gọi báo cậu biết.”

Giang Dữ Biệt: “… Anh muốn tôi nói gì đây? Bị ghê tởm thành công rồi à? Không đến mức đó đâu, với người tôi không quan tâm, tôi sẽ không lãng phí cảm xúc.”

“Lý thì đúng là như vậy, nhưng mà…”

Tống Nghị còn chưa nói hết câu, cửa phòng tập gym đã vang lên tiếng gõ, Giang Dữ Biệt cắt ngang: “Vào đi.”

Tiêu Khắc bước vào, nhìn Giang Dữ Biệt đang chạy bộ trên máy, mở miệng hỏi: “Các thiết bị điện trong bếp và máy sấy quần áo trong phòng giặt có thẻ bảo hành và sách hướng dẫn không?”

Giang Dữ Biệt giảm tốc độ chạy, nhìn cậu: “Em cần mấy thứ đó làm gì? Có cái nào bị hỏng không dùng được à? Có vấn đề thì gọi bảo hành là được.”

Tiêu Khắc mặt không cảm xúc: “Tôi chỉ hỏi là có hay không.”

Giang Dữ Biệt bị bộ dạng của cậu chọc cười: “Có cũng chẳng biết ở đâu, tôi làm sao nhớ mấy thứ đó được?”

Lời vừa dứt, Tiêu Khắc liền xoay người rời đi, đóng cửa lại. Giang Dữ Biệt bất đắc dĩ bật cười, nhẹ giọng chửi một câu: “Nhóc con đáng ghét.”

Tống Nghị im lặng ở đầu dây bên kia, Giang Dữ Biệt hỏi: “Còn chuyện gì nữa không? Không có thì tôi cúp máy đây.”

“Khoan đã!” Tống Nghị gọi giật lại: “Nhà cậu có người à?”

“Ừ.”

“Nếu tôi không nghe nhầm, thì người vừa nói chuyện là Tiêu Khắc?”

Giang Dữ Biệt đáp hờ hững: “Phải, có vấn đề gì sao?”

Tống Nghị: “…”

Không kiên nhẫn chờ thêm, Giang Dữ Biệt chỉ buông một câu “Cúp đây” rồi dứt khoát ngắt cuộc gọi.

Một tiếng sau, khi bước ra khỏi phòng gym, anh thấy phòng khách đã sạch bong sáng bóng. Dù anh lười đến cực hạn, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng một không gian gọn gàng, sạch sẽ đúng là khiến tâm trạng con người tốt hơn. Nhưng bóng dáng của người giúp việc thì không thấy đâu.

Cuối cùng, Giang Dữ Biệt tìm thấy Tiêu Khắc trong phòng giặt. Cậu đang cầm điện thoại, chăm chú nghiên cứu các chức năng trên máy sấy. Lúc này, Giang Dữ Biệt mới nhận ra—Tiêu Khắc hỏi anh về thẻ bảo hành và sách hướng dẫn không phải vì lo chuyện sửa chữa, mà vì cậu hoàn toàn không biết cách sử dụng mấy thứ này.

Tiêu Khắc đúng là một học bá, nhưng cũng là một đứa trẻ vừa rời khỏi vùng quê nhỏ, chưa từng tiếp xúc với những thiết bị hiện đại này.

Giang Dữ Biệt im lặng vài giây, rồi bước tới:

“Cái nào chưa biết dùng, tôi dạy em.”

Tiêu Khắc nghe tiếng liền ngước mắt nhìn anh một cái: “Không cần, tôi đã biết dùng rồi.”

Giang Dữ Biệt nhìn cậu, cảm thấy đứa trẻ này có chút bướng bỉnh quá mức:

“Không biết dùng thì sao không trực tiếp hỏi tôi?”

Tiêu Khắc cất điện thoại đi, nhìn Giang Dữ Biệt: “Anh thuê tôi đến là để giải quyết vấn đề, những gì có thể tra được tôi có thể tự tra, không muốn làm phiền anh.”

Nói xong liền xoay người rời đi. Giang Dữ Biệt đứng nguyên tại chỗ, suy ngẫm lại hai câu vừa rồi của Tiêu Khắc, bất giác bật cười.

Khi Tống Nghị đến, Giang Dữ Biệt đang ở thư phòng đọc kịch bản, người ra mở cửa là Tiêu Khắc. Nhìn thấy Tống Nghị, cậu cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên, ngược lại, Tống Nghị lại có chút bất ngờ. Một là vì không ngờ Tiêu Khắc thực sự ở đây, hai là vì nhà của Giang Dữ Biệt cuối cùng cũng không còn như cái ổ lợn nữa.

“Chú Tống.” Tiêu Khắc lên tiếng chào.

“Sao cháu lại ở đây?” Tống Nghị hỏi.

“Cháu làm việc theo giờ ở đây.”

Tống Nghị còn chưa kịp phản ứng gì thì cửa thư phòng đã mở, Giang Dữ Biệt bước ra, đối với sự xuất hiện của Tống Nghị, anh không hề tỏ ra bất ngờ chút nào:

“Đến rồi à?”

Giang Dữ Biệt đi ra, Tiêu Khắc cũng không tiếp tục ở lại trò chuyện. Cậu còn rất nhiều việc phải làm, dù phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng nhà của Giang Dữ Biệt thực sự quá lớn, mỗi căn phòng vì lâu ngày không có ai lui tới nên đều phủ đầy bụi. Cậu phải tháo toàn bộ chăn ga giường ra giặt, rồi tiếp tục quét dọn vệ sinh.

Tầm mắt của Tống Nghị dường như dính chặt lên người Tiêu Khắc, luôn dõi theo cậu, có vẻ đến tận lúc này vẫn chưa thể chấp nhận được việc Tiêu Khắc thực sự đến đây làm công việc theo giờ.

Giang Dữ Biệt giơ tay quơ quơ trước mặt anh:

“Được rồi đấy, không phải chính anh bảo cậu ấy đến sao? Ngạc nhiên cái gì chứ?”

Nói xong, Giang Dữ Biệt bước về phía phòng khách, ngồi xuống ghế sofa, tiện tay bật tivi lên. Không may là kênh vừa mở lại đúng ngay bộ phim anh đóng, còn là một cảnh cận mặt của anh. Giang Dữ Biệt như bị điện giật, giật mình một cái rồi lập tức chuyển kênh thật nhanh.

Tống Nghị vừa hoàn hồn bước đến thì trông thấy trọn vẹn cảnh tượng đó:

“Cậu bị làm sao thế? Phim mình đóng mà cũng ghét à?”

“Đáng sợ quá.” Giang Dữ Biệt đổi sang kênh mua sắm rồi đặt luôn điều khiển xuống.

Tống Nghị nhìn không nổi cái sở thích kỳ quặc này của anh, nhưng giờ chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là Giang Dữ Biệt thế mà lại đồng ý cho Tiêu Khắc đến đây làm việc theo giờ.

Ban đầu, Tống Nghị chỉ tiện miệng nhắc đến chuyện này, cũng chẳng nghĩ Giang Dữ Biệt thực sự sẽ đồng ý. Tính tình của người này thế nào, anh hiểu rất rõ. Vậy nên sau cuộc gọi đó, Tống Nghị cũng không nhắc lại nữa, thậm chí còn nhờ người tìm giúp Tiêu Khắc mấy công việc bán thời gian khác khá ổn.

Chỉ là còn chưa kịp nói với Tiêu Khắc thì Giang Dữ Biệt đã nhận cậu rồi.

Chuyện này quá kỳ lạ.

Tiêu Khắc bận rộn ra, vào, thỉnh thoảng lại thấp thoáng xuất hiện trong phòng khách. Vì vậy, Tống Nghị cũng không tiện nói chuyện quá lớn, muốn đến gần Giang Dữ Biệt một chút. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Giang Dữ Biệt đã thản nhiên lên tiếng:

“Tiêu Khắc, rót cho chú Tống cốc nước, nhớ lấy nước đá.”

Tống Nghị bị dọa đến suýt nhảy dựng lên, lập tức bật người dậy, chỉ thiếu nước vung tay đập cho Giang Dữ Biệt một cái. Nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Tiêu Khắc từ phòng khách bước ra, anh cũng chẳng có thời gian đôi co với Giang Dữ Biệt, vội vàng ngăn cậu lại:

“Đừng đừng đừng, cháu cứ làm việc của mình đi, để chú tự lấy.”

Giang Dữ Biệt lườm anh một cái: “Anh rảnh quá à? Anh là khách, cậu ấy là giúp việc theo giờ, ngay cả chuyện này cũng không làm thì tôi thuê làm gì?”

Tiêu Khắc vốn không định để Tống Nghị tự làm, nhưng lời của Giang Dữ Biệt vừa thốt ra lại khiến ý nghĩa câu chuyện trở nên hoàn toàn khác.

Tống Nghị trừng mắt nhìn Giang Dữ Biệt, ánh mắt như muốn băm anh ra thành trăm mảnh. Nhưng Giang Dữ Biệt chẳng thèm liếc lại một cái, vẫn đang xem kênh mua sắm trên tivi với vẻ mặt thích thú.

“Không sao đâu chú Tống.” Tiêu Khắc nói, “Chú cứ ngồi đi, cháu lấy ngay đây.”

Nói rồi cậu xoay người đi về phía bếp.

Tống Nghị không nói gì thêm, chỉ đợi Tiêu Khắc khuất bóng liền ngồi xuống, rồi không chút do dự đánh một cái lên cánh tay Giang Dữ Biệt.

Giang Dữ Biệt bị đánh oan ức, quay đầu nhìn anh:

“Anh bị bệnh à?”

“Đừng có bắt nạt Tiêu Khắc như thế.”

Giang Dữ Biệt suýt nữa bật cười: “Rốt cuộc là tôi bắt nạt cậu ấy, hay là anh cưng chiều quá mức? Tôi thuê Tiêu Khắc đến để làm việc, nếu ý anh chỉ là muốn cho cậu ấy một chỗ trú chân, vậy hay là anh dứt khoát dẫn về nhà anh luôn đi? Tốt nhất là mua thêm cái lồng nhốt lại, như thế thì cậu ấy chẳng thể đắc tội với ai, mà cũng chẳng ai có thể làm tổn thương cậu ấy.”

Tống Nghị: “… Cậu không thể nói chuyện tử tế được à?”

“Tôi vẫn luôn nói chuyện rất tử tế.” Giang Dữ Biệt xoa cánh tay bị đánh, cảnh cáo anh: “Anh xem cậu ấy như con nít quá rồi.”

“Nhưng nó vốn dĩ vẫn là con nít.”

“Mười tám tuổi rồi đấy, anh trai ơi.” Giang Dữ Biệt bất đắc dĩ nhìn anh.

“Dù vậy cũng không được.” Tống Nghị vẫn không hài lòng, định nói thêm gì đó thì Tiêu Khắc đã bê hai cốc nước từ bếp đi ra, đặt xuống trước mặt hai người mà không nói câu nào, sau đó lại xoay người định đi làm tiếp.

Giang Dữ Biệt nhìn cậu, lên tiếng gọi lại: “Trưa nay ăn gì?”

Tiêu Khắc nhìn anh: “Anh muốn ăn gì?”

“Em biết nấu gì?”

“Đại khái món nào cũng biết.”

“Ồ?” Giang Dữ Biệt nhướn mày, cười khẽ: “Khẩu khí ghê nhỉ? Vậy tôi không khách sáo đâu. Tôi muốn ăn rau củ xào thập cẩm, móng giò kho tàu, thịt xào cay, với một bát canh sườn.”

Tiêu Khắc gật đầu: “Được, còn gì nữa không?”

Giang Dữ Biệt vừa định nói thêm thì đã bị Tống Nghị bịt miệng lại: “Không có, chỉ vậy thôi.”

Tiêu Khắc đáp một tiếng, liếc mắt nhìn hai người rồi xoay người rời đi.

Giang Dữ Biệt gỡ tay Tống Nghị khỏi miệng mình, bực bội: “Anh muốn bịt chết tôi à?”

“Cậu bớt lại chút đi.” Tống Nghị hạ giọng cảnh cáo: “Cậu định xem Tiêu Khắc như bảo mẫu thật đấy à?”

Giang Dữ Biệt còn chưa kịp đáp thì Tiêu Khắc đã lại xuất hiện trong tầm mắt hai người: “Trong tủ lạnh không có nguyên liệu, tôi đi mua chút đồ về.”

“Ừ, đi đi.” Giang Dữ Biệt nói, “Trong ngăn kéo tủ giày có thẻ siêu thị, cứ dùng nó thanh toán.”

Tiêu Khắc gật đầu, rồi nhanh chóng rời đi.

Chỉ đến khi tiếng cửa đóng vang lên, Tống Nghị mới quay đầu lại nhìn chằm chằm Giang Dữ Biệt.

Giang Dữ Biệt đoán được anh sắp nói gì, nhưng không muốn nghe anh lải nhải, bèn chặn họng trước:

“Mẹ Tống à, anh có thực sự hiểu Tiêu Khắc không?”

“Giang Dữ Biệt!” Tống Nghị lập tức bùng nổ: “Cậu muốn chết cứ nói, tôi tiễn cậu một đoạn!”

Giang Dữ Biệt bất lực thở dài:

“Tiêu Khắc là một đứa trẻ tốt, cuộc sống có khổ một chút, nhưng chính vì xuất thân từ hoàn cảnh như vậy, nó càng nhạy cảm và tinh tế hơn người bình thường. Tôi biết anh muốn giúp cậu ấy, nhưng cũng phải có cách đúng đắn. Nếu tôi theo ý anh, để cậu ấy đến đây mà không cho cậu ấy làm gì hết, anh nghĩ cậu ấy sẽ ở đây được bao lâu? Hay có thấy thoải mái khi nhận số tiền tôi trả không?”

Tống Nghị nhìn Giang Dữ Biệt, dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Ngay khi Giang Dữ Biệt tưởng rằng mình sắp được khen vì suy nghĩ chu đáo, thông minh, thì Tống Nghị lại hỏi một câu cực kỳ phá hỏng bầu không khí:

“Cậu trả Tiêu Khắc bao nhiêu tiền?”

Giang Dữ Biệt: “… 6000.”

Mắt Tống Nghị trợn tròn: “6000? Trước đây cô giúp việc không phải chỉ có 4000 thôi sao? Sao tự nhiên cậu tốt bụng thế? Không phải có âm mưu gì đấy chứ?”

Về chuyện tiền lương, đúng là Giang Dữ Biệt không nói thật với Tiêu Khắc.

Trước đây, người giúp việc theo giờ anh thuê vốn không đến làm hằng ngày như anh nói. Dù có tin tưởng đến đâu, anh cũng không thích có người lảng vảng trong không gian riêng tư của mình quá thường xuyên, nên thông thường chỉ thuê theo tuần một buổi.

Giang Dữ Biệt thu lại ánh mắt, nhìn về phía tivi: “Tôi có thể có âm mưu gì với một thằng nhóc ‘thẳng nam’?”

“Vậy sao cậu lại tốt bụng thế?”

Giang Dữ Biệt im lặng vài giây rồi mới lên tiếng: “Như anh nói đấy, Tiêu Khắc là một đứa trẻ không tồi. Tôi không giúp được gì nhiều, nhưng tôi cũng chẳng thiếu tiền. Nếu như…”

“Anh vẫn chưa buông bỏ chuyện năm đó.” Tống Nghị cắt ngang lời anh, “Tôi biết ngay mà.”

Bình Luận (0)
Comment