Chồng Yêu Kém Tôi 12 Tuổi

Chương 13

Khi Tiêu Khắc trở về, Giang Dữ Biệt đang đứng ngoài ban công hút thuốc, bóng lưng trông cô độc đến tột cùng. Đây là lần đầu tiên Tiêu Khắc thấy Giang Dữ Biệt hút thuốc, cũng là lần đầu tiên cậu cảm thấy con người trước mặt hoàn toàn không giống với hình ảnh anh trong ấn tượng của mình.

Trong phòng khách không thấy bóng dáng Tống Nghị, yên tĩnh như thể đã rời đi từ lâu.

Tiêu Khắc đổi giày, không định quấy rầy Giang Dữ Biệt, mà xách nguyên liệu vào bếp.

Dọn dẹp cả buổi sáng, giờ đã quá trưa, nhưng vì Giang Dữ Biệt ăn sáng muộn nên bây giờ nấu cũng vẫn kịp. Tiêu Khắc rửa sườn trong bếp thì bất chợt thấy một bóng người đứng ở cửa. Cậu quay đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt của Giang Dữ Biệt.

Khoé môi anh mang theo một nụ cười nhàn nhạt, như thể người u ám vừa đứng trên ban công hút thuốc kia chưa từng tồn tại.

“Chú Tống có việc nên đi rồi, trưa nay đừng làm gì cầu kỳ, ăn đơn giản thôi.”

“Được.” Tiêu Khắc đáp.

Nói xong chuyện Tống Nghị rời đi, Tiêu Khắc nghĩ Giang Dữ Biệt sẽ quay lại phòng khách, dù sao giữa hai người họ cũng chẳng có gì để nói, mà cậu cũng không cho rằng Giang Dữ Biệt sẽ hứng thú với chuyện nấu nướng.

Nhưng anh lại không đi, cứ đứng đó nhìn cậu.

Tiêu Khắc không thích bị người khác nhìn chằm chằm, nhưng cũng không đến mức phản cảm, huống hồ đây là chủ nhà, toàn bộ nơi này đều thuộc về anh, cậu chẳng có quyền gì để nói. Thế nên cậu cứ tiếp tục làm việc của mình, từng bước từng bước một cách im lặng, mãi đến khi Giang Dữ Biệt rời đi lúc nào cậu cũng không hay.

   

Giang Dữ Biệt nói ăn đơn giản, nhưng Tiêu Khắc vẫn nấu hai món mặn một món canh. Khi dọn đồ ăn lên bàn, Giang Dữ Biệt vẫn còn đang xem kênh mua sắm trên tivi ngoài phòng khách.

Tiêu Khắc gọi anh một tiếng: “Ăn cơm thôi.”

“Ừm.” Giang Dữ Biệt uể oải đáp lại, phải hơn mười giây sau mới chịu đứng dậy, chậm rãi đi về phía phòng ăn.

Càng đến gần phòng ăn, hương thơm của đồ ăn càng lan tỏa trong không khí. Giang Dữ Biệt biết Tiêu Khắc biết nấu ăn, nhưng không ngờ lại giỏi đến vậy, thậm chí cả cách bày biện cũng rất đẹp mắt.

Ban đầu anh không thấy đói, nhưng khi nhìn thấy những món ăn trước mặt, cảm giác thèm ăn lại trỗi dậy. Ngồi xuống, anh liếc nhìn Tiêu Khắc một cái: “Đúng là phải nhìn em bằng con mắt khác rồi.”

Tiêu Khắc chẳng buồn để ý, xoay người định rời đi.

“Khoan đã.” Giang Dữ Biệt gọi cậu lại: “Em không ăn à?”

Tiêu Khắc nhìn anh, không nói gì.

Giang Dữ Biệt cười khẽ: “Tôi nói rồi, không cần khách sáo. Đi lấy bát đũa ngồi ăn đi, nấu nhiều thế này tôi cũng không ăn hết, đừng để lãng phí.”

Ấn tượng của Tiêu Khắc về Giang Dữ Biệt luôn là một người nhiều chuyện, dù trước đây hai người từng ngồi ăn cùng nhau, nhưng khi đó tình huống khác, bây giờ cậu lại là người được anh thuê, ai biết anh có còn muốn ăn chung nữa không.

Nhưng Giang Dữ Biệt đã nói vậy, Tiêu Khắc cũng không khách khí. Cậu làm việc cả buổi sáng, đã đói lắm rồi, nghe vậy liền vào bếp lấy một bát cơm đầy, rồi quay lại bàn ngồi đối diện Giang Dữ Biệt, không nói thêm lời nào mà chỉ tập trung ăn.

Giang Dữ Biệt ăn rất từ tốn, đúng như phong thái thường ngày của anh, còn Tiêu Khắc thì hoàn toàn trái ngược—ăn như gió cuốn mây tan, cứ như thể sau bữa này sẽ không còn bữa nào nữa.

Ban đầu, Giang Dữ Biệt còn chú ý vào món ăn, nhưng dần dần, ánh mắt anh chuyển sang Tiêu Khắc. 

Đến khi Tiêu Khắc bưng bát cơm thứ hai quay lại ngồi xuống, Giang Dữ Biệt cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng:

“Em nghĩ tôi sẽ tranh cơm với em à? Không đâu, cứ ăn từ từ, không đủ thì nấu thêm.”

Tiêu Khắc ngậm một miếng sườn trong miệng, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn anh: “…”

“Không ai từng nói với em là ăn uống như thế này không tốt à?”

Tiêu Khắc nhai xong miếng sườn, lắc đầu: “Không ai nói, tôi quen rồi.”

Từ nhỏ cuộc sống của Tiêu Khắc đã luôn rất bận rộn, ngoài việc học còn có rất nhiều chuyện chờ cậu làm. Ăn uống đối với cậu chỉ đơn giản là ăn no để có sức làm việc, không cần tốn quá nhiều thời gian. Nếp sống nhiều năm như vậy đã khiến cậu hình thành thói quen này, dù bây giờ đã đến Bắc Thành, vào được một trong những học phủ hàng đầu cả nước, nhưng thói quen này vẫn chưa từng thay đổi.

   

Tiêu Khắc nghĩ rằng Giang Dữ Biệt sẽ mỉa mai mình, như vậy mới hợp với tính cách và phong cách của anh. Nhưng anh không làm vậy, chỉ im lặng trong chốc lát rồi khẽ cười:

“Từ từ sửa đi, không tốt cho sức khỏe đâu.”

Tiêu Khắc hơi sững lại, nhận ra Giang Dữ Biệt thực sự không phải đang trêu chọc mình, cậu có chút không tự nhiên mà khẽ đáp một tiếng. Sau đó, tốc độ ăn của cậu quả thực chậm lại, dù trong mắt Giang Dữ Biệt vẫn hơi nhanh, nhưng ít nhất cũng có sự thay đổi.

Giang Dữ Biệt khẽ cười, cũng tiếp tục ăn chậm rãi. Rồi anh chợt nhận ra, đã rất lâu rồi trên bàn ăn trong nhà mình mới lại có thêm một người nữa, lâu đến mức cảm giác này đối với anh cũng trở nên mới mẻ.

Những lần trước vẫn là cùng với Trần Huyền, nhưng không phải ở tòa chung cư này. Sau khi chia tay, Giang Dữ Biệt đã bán căn nhà trước đó rồi đổi sang căn này, lớn hơn, cũng trống trải và yên tĩnh hơn. Yên tĩnh đến mức mỗi lần Tống Nghị đến đều cảm thấy phát hoảng.

“Sau này tôi nói làm đơn giản chút thì thật sự là đơn giản, tôi không kén chọn, chỉ là không ăn đồ ăn ngoài.” Giang Dữ Biệt nói.

Tiêu Khắc liếc nhìn cậu một cái: “Anh biết nấu ăn à?”

“Nếu mì ăn liền cũng tính thì coi như biết.” Giang Dữ Biệt nói: “Tôi có bảy tám cách làm mì gói ngon hơn.”

Lúc này Tiêu Khắc cuối cùng cũng hiểu vì sao dạ dày của Giang Dữ Biệt lại không tốt, nhưng anh cũng không nói gì. Ai cũng có thói quen sinh hoạt riêng, giống như cauiquen ăn cho nhanh vậy.

“Khi nào thì em biết nấu ăn?”

“Từ nhỏ.” Tiêu Khắc đáp.

Tiêu Khắc trước giờ vẫn luôn ngắn gọn như vậy. Giang Dữ Biệt đợi mấy giây, thấy anh không nói gì thêm mới bật cười: “Hết rồi à?”

“Gì cơ?”

Bình thường, nếu Giang Dữ Biệt mở đầu câu chuyện, đa số mọi người đều sẽ tự nhiên nói tiếp. Nhưng Tiêu Khắc lại chẳng đi theo lẽ thường, Giang Dữ Biệt hỏi gì thì cậumới trả lời nấy.

Giang Dữ Biệt cũng không ngại hỏi tiếp: “Bao nhiêu tuổi?”

Tiêu Khắc nhìn cậu một cái: “Mười tuổi.”

“Mấy món này cũng là biết làm từ năm mười tuổi?”

Giang Dữ Biệt từng thấy qua hoàn cảnh sống trước đây của Tiêu Khắc. Ngay cả tiền học phí và sinh hoạt phí cũng đều dựa vào số tiền bán nông sản ngoài ruộng mà có, anh không nghĩ Tiêu Khắc sẽ tự nấu mấy món này cho mình.

“Không phải.” Tiêu Khắc nói, “Năm lớp mười hai tôi làm phụ bếp trong quán ăn.”

Giang Dữ Biệt kinh ngạc nhìn anh: “Em vừa đi làm thêm học được tay nghề nấu ăn giỏi, lại còn thi đỗ vào Đại học B?”

Tiêu Khắc thản nhiên đáp một tiếng, vừa hay cũng ăn xong miếng cơm cuối cùng liền đứng dậy: “Anh ăn xong thì cứ để đó.”

Cậu đứng dậy đi vào phòng giặt, Giang Dữ Biệt không còn ai để trò chuyện nên im lặng hẳn. Đến khi cúi đầu gắp thức ăn mới phát hiện dù Tiêu Khắc vừa ăn hai bát cơm, nhưng hai đĩa thức ăn trên bàn dường như không vơi đi chút nào.

Tiêu Khắc ở nhà Giang Dữ Biệt đến tận chiều muộn mới chuẩn bị rời đi. Dù vậy, vẫn còn hai căn phòng chưa dọn dẹp xong. Cậu tìm thấy Giang Dữ Biệt đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế mây ngoài ban công, liền lên tiếng:

“Tôi phải về trường rồi. Hai phòng còn lại, tuần sau thứ Tư tôi qua dọn tiếp.”

Giang Dữ Biệt kéo cuốn sách che trên mặt xuống, liếc cậu một cái:

“Được rồi, hôm nay vất vả cho em rồi.”

Tiêu Khắc không nói gì, cất bước rời đi. Giang Dữ Biệt vốn định tiếp tục nằm nghỉ, nhưng khi vừa nằm xuống thì chợt nhớ ra điều gì đó, liền bật dậy đi ra cửa.

Tiêu Khắc đã thay giày xong, thấy Giang Dữ Biệt đi tới cũng không nghĩ là anh đang tìm mình, liền chuẩn bị mở cửa đi luôn. Không ngờ Giang Dữ Biệt lên tiếng:

“Đứng yên đó, đừng đi.”

Anh bước tới, nói: “Tôi nhập vân tay cho em, lần sau đến cứ trực tiếp vào, đừng nhấn chuông nữa. Tôi dậy muộn, không muốn bị làm phiền.”

Tiêu Khắc không nói gì, coi như ngầm đồng ý với sự sắp xếp này.

Giang Dữ Biệt mở bộ khóa cửa, nhập vân tay, rồi nhường chỗ cho Tiêu Khắc để cậu nhập vào. Nhưng khóa cửa toàn bộ đều là màu đen, ngoài mấy con số hiển thị ra, Tiêu Khắc không thấy chỗ nào có thể đặt vân tay, liền quay sang hỏi:

“Nhập ở đâu?”

“Phía trên dãy số có một chỗ lõm.”

Tiêu Khắc nhìn vào khoảng trống phía trên các con số, bề mặt trơn nhẵn, chẳng có dấu vết nào cả.

Cậu không muốn hỏi thêm, chỉ tùy tiện chọn một vị trí chính giữa rồi ấn vào. Sai vị trí, khóa cửa không có bất cứ phản ứng nào.

Tiêu Khắc vừa định nói khỏi cần nhập, cứ để cậu dùng mật mã hoặc đợi Giang Dữ Biệt thức dậy mở cửa là được. Nhưng lời chưa kịp nói ra, bàn tay Giang Dữ Biệt đã vươn tới, nắm lấy tay cậu trong lòng bàn tay mình.

Bình Luận (0)
Comment