Trần Huyền nhìn Tiêu Khắc, ánh mắt lướt qua người thanh niên xa lạ nhưng lại có chút quen thuộc này. Càng quan sát, lòng cậu ta càng lạnh dần.
Dù trên người thanh niên kia chẳng có món đồ nào hàng hiệu, nhưng Trần Huyền vẫn không thể tự dối mình rằng mình khó có thể so bì với cậu ta.
Người này quá nổi bật, cũng quá có sức công kích. Nhất là khi đứng cạnh Giang Dữ Biệt lúc này, nhìn thế nào cũng thấy quá mức phù hợp.
Giang Dữ Biệt vừa từ dưới nước lên, xung quanh có không ít người chú ý đến anh, đặc biệt là những ai từng theo dõi chuyện giữa anh và Trần Huyền. Gần một năm nay, hai người gần như không còn bất kỳ tương tác nào, khiến người ngoài không khỏi thắc mắc rốt cuộc giữa họ đã xảy ra chuyện gì.
Hôm nay hiếm hoi lắm mới thấy hai người xuất hiện cùng một nơi, ai nấy đều có chút tò mò. Thế nhưng, điều khiến đám đông bất ngờ hơn chính là việc Trần Huyền còn chưa kịp đưa khăn tắm cho Giang Dữ Biệt, thì đã bị một người khác ngang nhiên cướp mất.
Song, so với quan hệ giữa Giang Dữ Biệt và Trần Huyền, thứ mọi người quan tâm hơn chính là danh tính của thanh niên đang quỳ bên cạnh anh. Trợ lý mới của Giang Dữ Biệt sao? Nhưng sau khi Trần Huyền rời đi, ai cũng biết rằng anh chưa từng tìm trợ lý mới.
Bất kể người khác nghĩ gì, Tiêu Khắc chẳng hề bận tâm, cũng không định để ý. Chỉ khi Giang Dữ Biệt nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay cậu, cậu mới dời ánh mắt khỏi Trần Huyền, chẳng thèm liếc nhìn ai khác, chỉ cẩn thận đỡ anh dậy:
“Còn phải quay nữa không?”
Giang Dữ Biệt lắc đầu:
“Không.”
“Vậy về thôi.”
“Được.”
Tống Nghị cũng vội bước tới, mang theo một chiếc áo khoác quân đội khoác lên người Giang Dữ Biệt. Nhìn gương mặt tái nhợt vì lạnh của anh, anh ta khẽ nhíu mày:
“Đừng để lại bị cảm đấy.”
Giang Dữ Biệt chẳng mấy bận tâm, cười nhẹ:
“Dễ vậy sao?”
Lái xe về khách sạn, Tiêu Khắc lại không theo họ lên lầu. Tống Nghị định hỏi cậu mới đến đây, còn chưa quen đường, bây giờ tính đi đâu, nhưng lời chưa kịp nói ra, người đã chạy mất.
Giang Dữ Biệt nhìn theo bóng lưng Tiêu Khắc rời đi, khóe môi bất giác cong lên:
“Chắc là đi mua nguyên liệu.”
“Hả?” Tống Nghị khó hiểu: “Mua nguyên liệu làm gì? Thằng nhóc đói à?”
Giang Dữ Biệt: “…”
Về đến phòng, anh không dám trì hoãn mà đi ngay vào phòng tắm, ngâm mình trong nước nóng để tránh bị cảm.
Lúc anh bước ra, trong phòng khách không có ai, nhưng từ nhà bếp lại vọng ra âm thanh.
Giang Dữ Biệt cất bước đi qua, thấy Tiêu Khắc đang đứng trước thớt cắt gừng, không hề ngạc nhiên chút nào:
“Gần đây có siêu thị à?”
Tiêu Khắc không chú ý anh đến từ lúc nào. Nghe vậy, cậu quay sang, vừa thấy tóc anh còn ướt liền khẽ cau mày:
“Tóc của anh…”
Giang Dữ Biệt cứ ngỡ cậu định nói mình sau khi cạo đầu đã trông khác hẳn, bèn mở miệng đáp lại, nhưng Tiêu Khắc đã bước ngang qua anh rồi đi thẳng ra ngoài.
Giang Dữ Biệt “ấy” một tiếng, nhưng không giữ lại được, chỉ có thể lắc đầu bật cười, bĩu môi lẩm bẩm:
“Thật chẳng có lễ phép gì cả.”
Giang Dữ Biệt vốn đã quen với tính cách của Tiêu Khắc nên cũng chẳng buồn hỏi cậu định làm gì, chỉ tùy ý bước vào bếp, nhìn chằm chằm vào đống nguyên liệu trên thớt: gừng tươi, đường đỏ, táo đỏ… Đây là cách nấu nước gừng sao? Nhưng chẳng phải đây là thứ phụ nữ hay uống à?
Anh cầm một quả táo khô lên, định đưa vào miệng nếm thử, nhưng còn chưa kịp ăn đã bị một chiếc khăn tắm quăng thẳng lên đầu, sau đó là một trận lau mạnh mẽ.
“Tóc phải lau khô.”
Dù bị đối xử thô bạo như vậy, Giang Dữ Biệt vẫn chẳng giận, chỉ cười cười mặc kệ Tiêu Khắc muốn làm gì thì làm. Dù sao tóc anh cũng đã cạo trọc, vốn chẳng còn gì để gọi là tóc, chỉ là còn chút hơi nước đọng lại mà thôi. Sau một hồi lau loạn xạ, đầu anh đã hoàn toàn khô ráo.
“Được rồi.” Giang Dữ Biệt giữ lấy cổ tay Tiêu Khắc, kéo cậu xuống: “Kiểu tóc này của tôi giờ y hệt em trước đây, chẳng lẽ ngày trước em gội đầu cũng phiền phức thế này à?”
Sau khi nhập học, tóc Tiêu Khắc dần dài ra, lúc này mới nhận ra bản thân có chút tóc xoăn tự nhiên. Không quá rõ ràng, nhưng trông lại giống như đã cố ý tạo kiểu xoăn nhẹ, làm cậu trông tươi tắn, trẻ trung hơn nhiều so với trước kia khi để đầu húi cua.
Dù vậy, cậu cũng chẳng chủ động nuôi tóc dài, mà là do giáo viên chủ nhiệm khuyên nhủ. Thầy bảo rằng chưa từng gặp sinh viên y khoa nào trông giống dân anh chị như cậu cả. Nếu không thay đổi hình ảnh, sau này rất khó khiến bệnh nhân tin tưởng.
Tiêu Khắc cũng chẳng phản đối, nghe lời mà để tóc dài dần ra từ đó.
Đúng là một đứa trẻ ngoan.
Tiêu Khắc thu khăn lại, liếc Giang Dữ Biệt một cái rồi tiện tay quàng nó lên vai, sau đó tiếp tục thái gừng. Giang Dữ Biệt hơi dịch sang bên để nhường chỗ, nhìn cậu thao tác thuần thục, liền cất tiếng hỏi:
“Tống Nghị đâu rồi?”
“Tôi đến thì chú ấy đi rồi.”
“Ừ.” Giang Dữ Biệt cũng không để tâm, lại hỏi: “Đi đường có thuận lợi không?”
Tiêu Khắc gật đầu: “Cũng ổn.”
Cậu cho gừng thái lát vào nồi, sau đó định đi rửa táo đỏ, nhưng vừa quay lại đã thấy Giang Dữ Biệt vẫn đứng bên cạnh, bèn cau mày hỏi:
“Anh đứng đây làm gì?”
“Em có phải quên nói gì với tôi rồi không?” Giang Dữ Biệt mỉm cười nhìn cậu: “Tôi đổi kiểu tóc đấy, không định khen tôi một câu sao?”
Tiêu Khắc chậm rãi dời ánh mắt từ khuôn mặt anh lên cái đầu trọc lóc, vẻ mặt hơi khó xử:
“Có thể nói thật không?”
Giang Dữ Biệt: “… Em nói thử xem.”
“Có hơi xấu.” Tiêu Khắc đáp.
Giang Dữ Biệt bật cười vì tức, đưa tay xoa xoa mái tóc của Tiêu Khắc:
“Đồ vong ân bội nghĩa, lúc em để kiểu tóc này tôi có nói em xấu không?”
Tiêu Khắc chẳng để ý đến động tác của anh, chỉ mở vòi nước, bắt đầu rửa táo đỏ. Giang Dữ Biệt cười cười định rời khỏi bếp, nhưng đúng lúc này lại nghe thấy Tiêu Khắc nói thêm một câu:
“Nhưng tóc tôi nhìn vẫn đẹp.”
Giang Dữ Biệt: “…”
Thằng nhóc này từ khi nào lại tự luyến thế?
Nhưng đúng là ở độ tuổi này, có chút tự tin cũng tốt.
Trong thời gian quay phim, Giang Dữ Biệt chẳng có thú vui nào khác, phần lớn thời gian đều dùng để đọc kịch bản. Lúc này, sau khi trò chuyện với Tiêu Khắc trong bếp xong, anh trở ra phòng khách, ngồi xuống ghế sofa, bắt đầu xem lại cảnh quay ngày mai.
Tiêu Khắc có ra ngoài một lần, vốn định hỏi anh có thấy khó chịu ở đâu không, nhưng khi nhìn thấy Giang Dữ Biệt ngồi trên ghế, cúi đầu chăm chú đọc kịch bản, cậu lại nuốt lời định nói vào bụng. Không muốn làm phiền anh, cậu chỉ đứng ở cửa bếp nhìn một lát rồi quay lại, tiếp tục trông nồi nước gừng đến khi có thể bắc xuống.
Chén nước gừng đặt trước mặt, mùi gừng nồng đậm lan tỏa trong không khí khiến Giang Dữ Biệt bật cười. Anh vừa định đặt kịch bản xuống để cảm ơn, thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Dù là Tiêu Khắc hay Giang Dữ Biệt, cả hai đều nghĩ rằng đó là Tống Nghị, người vừa rời đi không lâu.
“Anh uống đi, tôi ra mở cửa.” Tiêu Khắc nói.
“Được.” Giang Dữ Biệt đặt kịch bản xuống, ra hiệu: “Em đi đi.”
Thế nhưng Tiêu Khắc không ngờ, người đứng bên ngoài không phải là Tống Nghị, mà là Trần Huyền cùng một người lạ mặt mà cậu chưa từng gặp.
Trong phòng khách vẫn im lặng. Giang Dữ Biệt thấy Tiêu Khắc không nói gì liền đoán ngay rằng người đến không thể là Tống Nghị. Anh đứng dậy, chậm rãi bước đến, nhìn thấy Tôn Phục và Trần Huyền đứng trước cửa, bèn điềm nhiên mỉm cười:
“Đạo diễn Tôn, mời vào.”
Tôn Phục liếc nhìn Tiêu Khắc, mỉm cười rồi bước vào trong. Ngược lại, Trần Huyền lại nhìn chằm chằm vào Tiêu Khắc một lúc lâu. Nhưng Tiêu Khắc hoàn toàn không có ý sợ hãi, Trần Huyền nhìn cậu, cậu cũng nhìn lại Trần Huyền.
Hai người thực ra chưa từng nói với nhau một câu, nhưng giữa họ lại có một sự đối địch khó hiểu.
Cuối cùng, vẫn là Trần Huyền không chịu nổi trước, thu lại ánh mắt, đi thẳng vào phòng khách.
Trong phòng khách, Giang Dữ Biệt mời Tôn Phục ngồi xuống, sau đó nói một tiếng xin lỗi rồi đi vào phòng ngủ chính để thay đồ.
Vừa nãy anh tắm xong, chỉ khoác áo choàng tắm đi ra ngoài. Trước mặt Tiêu Khắc thì không vấn đề gì, dù sao thì đến bộ dạng trần tr.ụi cậu cũng từng thấy rồi. Nhưng mặc áo choàng tắm để nói chuyện với Tôn Phục thì lại không thích hợp lắm.
Trong lúc Giang Dữ Biệt vào thay đồ, Tiêu Khắc cũng đi vào phòng khác để sắp xếp hành lý, cả quá trình không nói một lời nào, vẻ mặt lạnh lùng đến mức có thể đóng băng cả không gian.
Hành lý của cậu lúc nãy được Tống Nghị xách lên, đồng thời anh ta cũng báo rằng khách sạn gần đây đã hết phòng trống, cậu đành phải ở tạm trong phòng của Giang Dữ Biệt hai ngày.
Giang Dữ Biệt thay đồ xong bước ra ngoài, không thấy Tiêu Khắc đâu nhưng cũng chẳng hề ngạc nhiên, chỉ khẽ cười, rồi ngồi xuống đối diện Tôn Phục và Trần Huyền.
Trên bàn có một bình giữ nhiệt, Trần Huyền lên tiếng trước:
“Ban đầu tôi còn lo anh Giang bị nhiễm lạnh, nên đã nhờ bếp nấu chút nước gừng, không ngờ bên anh đã có rồi.”
Giọng điệu của Trần Huyền có chút gượng gạo, khi nói chuyện ánh mắt vẫn dừng trên cốc nước gừng mà Tiêu Khắc đặt ở đó.
Giang Dữ Biệt không đáp lời, Tôn Phục thì chậm rãi nói:
“Hôm nay cảnh quay quả thật khá vất vả, nhưng nghề diễn viên vốn dĩ là vậy. Cậu làm tốt lắm, nhưng hôm nay chỉ là khởi đầu thôi, mấy tháng sau còn nhiều cực khổ lắm, hãy chuẩn bị tâm lý đi.”
Giang Dữ Biệt đáp vài câu xã giao, chỉ là những lời khách sáo qua lại.
Không lâu sau, Tôn Phục đứng dậy chuẩn bị rời đi. Bên đoàn phim vẫn còn cảnh quay, ông không thể ở lại lâu. Thực tế, ban đầu ông cũng không định đến đây, nhưng diễn xuất hôm nay của Giang Dữ Biệt vượt quá mong đợi của ông, thậm chí còn khiến ông bất ngờ.
Tâm trạng khá tốt, nên ông mới để đạo diễn phó lo liệu phần diễn của quần chúng, còn mình thì qua đây một chuyến.
Thấy Giang Dữ Biệt vẫn ổn, lại có người chăm sóc, Tôn Phục cũng yên tâm hơn.
Dù không cam lòng, nhưng Trần Huyền cũng hiểu rằng có ở lại cũng không được chào đón, bèn đứng dậy theo.
Chỉ là khi đến cửa, Trần Huyền đột nhiên dừng bước, nói với Tôn Phục:
“Đạo diễn Tôn, anh đi trước đi, tôi có vài lời muốn nói riêng với anh Giang.”
Tôn Phục quay đầu nhìn Trần Huyền, sắc mặt không thể hiện rõ cảm xúc gì, nhưng so với lúc nói chuyện vừa rồi thì không còn thân thiện nữa.
Ông không nói gì thêm, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng rồi rời đi.
Giang Dữ Biệt đứng ở cửa ra vào, nhìn Trần Huyền.
Trần Huyền cũng nhìn anh, vài giây sau ánh mắt lại lướt qua anh để nhìn vào trong phòng. Giang Dữ Biệt hơi nghiêng người nhìn theo, thấy Tiêu Khắc đã từ phòng ngủ khác bước ra. Có lẽ lo nước gừng nguội mất, cậu đang cẩn thận bưng bát đi vào bếp, từ đầu đến cuối chẳng hề liếc mắt về phía cửa lấy một lần.
“Cậu ta là…” Trần Huyền mở miệng.
“Trợ lý của tôi.” Giang Dữ Biệt đáp.
“Hai người ở chung à?” Trần Huyền nhìn anh: “Cậu ta ở đây có làm ảnh hưởng đến việc quay phim của anh không? Dưới lầu chắc vẫn còn phòng, nếu hết phòng thì tôi có thể nhờ đoàn phim sắp xếp, tôi…”
Giang Dữ Biệt hơi nhíu mày:
“Trần Huyền, có thời gian lo chuyện giữa tôi và trợ lý của tôi, chi bằng cậu dành thời gian nâng cao diễn xuất đi. Lúc chụp ảnh đã để lãng phí bao nhiêu thời gian, đến lúc quay chính thức, chẳng lẽ cậu còn muốn cả đoàn phải chờ cậu sao?”
Nói xong câu đó, Giang Dữ Biệt đóng cửa lại rồi quay vào trong.
Tiêu Khắc vừa từ bếp đi ra, thấy anh vào liền nói:
“Uống đi.”
“Ừ.” Giang Dữ Biệt mỉm cười.
Trên bàn, ngoài bát nước gừng Tiêu Khắc nấu còn có cả một bình giữ nhiệt. Nhưng Giang Dữ Biệt gần như không buồn liếc đến nó, chỉ nhận lấy bát trong tay Tiêu Khắc.
Tiêu Khắc cũng chẳng lấy làm lạ. Giang Dữ Biệt nhìn bề ngoài có vẻ không kén ăn, nhưng thật ra lại rất ít khi động vào đồ ăn bên ngoài, trừ phi không còn lựa chọn nào khác.
Tiêu Khắc đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát anh uống hết bát nước gừng. Cậu vừa định cầm bát mang vào bếp rửa sạch thì Giang Dữ Biệt bỗng lên tiếng:
“Gấp gì chứ? Ngồi xuống đi, nói chuyện một lát.”
Lần trước Giang Dữ Biệt nói với cậu câu này, hình như là hồi cậu còn làm thêm trong khách sạn, sau khi đánh nhau với đám côn đồ kia.
Tiêu Khắc theo bản năng kiểm điểm lại hành động của mình, thấy không có gì sai mới chậm rãi ngồi xuống đối diện anh, nhưng trên mặt vẫn mang theo vẻ cảnh giác.
Giang Dữ Biệt bị bộ dạng đó chọc cười: “Lại nghĩ linh tinh gì đấy?”
Tiêu Khắc lắc đầu: “Anh muốn nói gì với tôi?”
“Hôm trước tôi có hỏi em ở trường quan hệ với bạn bè thế nào, em bảo cũng ổn?”
Tiêu Khắc không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn anh.
“Em ở chung với bạn học kiểu gì thế? Chẳng lẽ cũng như vừa rồi, người ta vào phòng mà em không nói một lời, chỉ lo làm chuyện của mình?”
“Tôi…”
“Không phải tôi nói em sai.” Giang Dữ Biệt cắt ngang lời Tiêu Khắc, ánh mắt vẫn bình thản nhìn cậu: “Em không cần giải thích với tôi điều gì cả. Mỗi người có thói quen sinh hoạt và cách giao tiếp riêng, không có khuôn mẫu cố định hay đúng sai tuyệt đối. Nhưng rồi em cũng phải bước vào xã hội, phải tiếp xúc với cấp trên, đồng nghiệp và bệnh nhân. Tôi tin rằng sau này em nhất định sẽ là một bác sĩ giỏi. Nhưng trong môi trường hiện tại, có chuyên môn thôi chưa chắc đã có được cơ hội để thể hiện. Em cần có các mối quan hệ xã hội. Tôi nghĩ em có thể thử thay đổi một chút cách giao tiếp của mình, như vậy sẽ có lợi hơn cho tương lai của em.”
Tiêu Khắc không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Giang Dữ Biệt, nhưng sự cảnh giác trong mắt đã dần biến mất.
Giang Dữ Biệt mỉm cười: “Đương nhiên, tôi chỉ đưa ra một gợi ý, nghe hay không là tùy em. Có lẽ em…”
“Tôi sẽ thay đổi.” Tiêu Khắc cắt ngang lời anh, giọng hơi gượng gạo: “Có thể… có thể không thể thay đổi ngay được, nhưng tôi sẽ cố gắng từ từ.”
Giang Dữ Biệt nhìn cậu vài giây, rồi cười gật đầu: “Tốt. Vậy bây giờ em có thể đi rửa bát được rồi.”
Tiêu Khắc: “…”
Sau khi dọn dẹp xong nhà bếp, Tiêu Khắc lại chuẩn bị ra ngoài. Giang Dữ Biệt đang cầm kịch bản định về phòng thì thấy cậu sắp ra cửa, bèn gọi lại: “Đi đâu đấy?”
Tiêu Khắc vừa thay giày vừa đáp: “Tôi đi mua ít đồ, tối nấu cơm.”
Giang Dữ Biệt định nói mới ngày đầu đến không cần phiền phức vậy, ăn gì cũng được, nhưng lời còn chưa thốt ra thì đã nhớ lại suất cơm hộp mà đoàn làm phim phát buổi trưa. Dù có khá nhiều món nhưng hương vị thực sự khó mà khen nổi.
Anh bật cười: “Nhớ mang theo thẻ phòng.”
—
Buổi tối, Tống Nghị cũng ghé qua, mang theo thẻ nhân viên của đoàn làm phim cho Tiêu Khắc. Vừa ăn, vừa dặn dò cậu những điều cần chú ý trong công việc. Tiêu Khắc nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại, gặp chỗ không hiểu thì hỏi lại ngay.
Giang Dữ Biệt lại chẳng nói câu nào, chỉ chuyên tâm ăn cơm.
Mới tính ra mới một tuần thôi, vậy mà cảm giác như đã lâu lắm rồi anh chưa được ăn bữa cơm ngon thế này.
Tất nhiên, cũng có thể do đồ ăn của đoàn phim thực sự quá khó nuốt.
Tống Nghị cuối cùng cũng lảm nhảm xong, lúc này Giang Dữ Biệt cũng đã ăn gần no. Đến khi Tống Nghị vừa cầm đũa chuẩn bị gắp thức ăn thì phát hiện trên bàn đã sạch hơn phân nửa.
Anh ta không nhịn nổi, trừng mắt nhìn Giang Dữ Biệt: “Cậu sao không ăn luôn cả cái đĩa đi?”
“Tiêu hóa không tốt lắm.” Giang Dữ Biệt thản nhiên đứng dậy: “Tôi ăn xong rồi, hai người cứ từ từ.”
Tống Nghị: “…”
Dù rất giận hành vi vô nhân tính này của Giang Dữ Biệt, nhưng nghĩ đến chuyện ngày mai không phải làm trợ lý theo anh đến phim trường, còn có thể ngủ nướng, anh ta lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Không có đồ ăn cũng chẳng sao, chứ không được ngủ, lại còn bị Giang Dữ Biệt sai bảo như trợ lý thì mới đáng sợ.
—
Hôm sau lịch trình là 5 giờ trang điểm. Tiêu Khắc chưa đến 4 giờ đã dậy, vừa ngáp vừa làm bữa sáng, sau đó đến gọi Giang Dữ Biệt thức dậy. Có lẽ vì vẫn còn ám ảnh chuyện lần trước, lần này cậu chỉ gõ cửa bên ngoài, nghe thấy Giang Dữ Biệt đáp lại thì lập tức quay đi, đến phòng ăn ngồi chờ.
Giang Dữ Biệt thật ra không có tính khí khó chịu khi phải dậy sớm, nhưng nhất định phải có đủ thời gian để tỉnh táo. Có lẽ vì ngủ không đủ giấc nên lúc ra khỏi phòng, quanh người anh bao phủ một tầng áp suất thấp.
Nhưng trạng thái này không duy trì được bao lâu—chỉ đến khi anh nhìn thấy bữa sáng được dọn sẵn trên bàn ăn.
Lập tức, cả người nhẹ nhõm hẳn ra, anh sải bước đến bàn: “Làm lúc nào thế?”
Tiêu Khắc nhìn dáng vẻ anh, có chút buồn cười nhưng vẫn cố nhịn, chỉ nhàn nhạt nói: “Anh ăn đi.”
Tâm trạng của Giang Dữ Biệt vì một bữa sáng ngon miệng mà trở nên cực kỳ tốt.
Tâm trạng ấy kéo dài suốt một tiếng sau khi bắt đầu quay phim, cho đến khi ‘bạn diễn’ Trần Huyền mỗi cảnh thoại đơn giản mà quay hỏng đến 12 lần.
Tôn Phục nổi giận, buộc phải tuyên bố tạm nghỉ, sau đó liền lớn tiếng mắng chửi ngay tại phim trường. Trước đây, Giang Dữ Biệt đã từng nghe nói tính khí của Tôn Phục như một thùng thuốc nổ, nhưng bản thân chưa từng chứng kiến. Giờ đây, nhờ có Trần Huyền, anh coi như đã được mở mang tầm mắt.
Giang Dữ Biệt ngồi trên ghế nghỉ của mình đọc kịch bản, Tiêu Khắc thì đứng bên cạnh, nhìn cảnh Tôn Phục chửi Trần Huyền như đang xem kịch, hứng thú dạt dào, chẳng có ý định tránh né. Giang Dữ Biệt ngẩng lên liền thấy bộ dạng này của Tiêu Khắc, bèn cầm kịch bản gõ nhẹ vào mông cậu:
“Hay lắm à?”
Tiêu Khắc bị đánh bất ngờ, theo phản xạ quay đầu lại, khí thế hung hăng lập tức tiêu tan khi nhìn thấy Giang Dữ Biệt. Cậu không tiếp tục nhìn nữa mà cúi xuống, ngồi lên chiếc ghế đẩu bên cạnh:
“Người đóng phim đều bị mắng như vậy à?”
Giang Dữ Biệt khẽ cười: “Ai cũng từng trải qua cả thôi. Khi chưa có nền tảng vững chắc, kỹ năng diễn xuất chưa thuần thục, thì bị đạo diễn mắng là chuyện cơm bữa.”
Tiêu Khắc nhìn Giang Dữ Biệt:
“Anh cũng từng bị mắng à?”
“Đương nhiên.” Giang Dữ Biệt nói một cách thản nhiên. Tiêu Khắc lại nhíu mày:
“Bây giờ cũng thế sao?”
Giang Dữ Biệt nhận ra có gì đó khác thường, liền rời mắt khỏi kịch bản, ngẩng đầu lên nhìn cậu, cười nói:
“Sao? Không muốn tôi bị mắng à?”
“Không muốn.” Tiêu Khắc trả lời rất thành thật.
“Vậy thì không có đâu.” Giang Dữ Biệt nói, “Diễn xuất của anh em vẫn rất tốt mà.”
Dù lại bị Giang Dữ Biệt chiếm lợi, xưng “anh” với mình, nhưng Tiêu Khắc chẳng có tâm trạng để để ý. Gọi là gì không quan trọng, quan trọng là không ai mắng Giang Dữ Biệt. Dù cậu cũng hiểu, nếu Giang Dữ Biệt giống Trần Huyền, quay đi quay lại nhiều lần vẫn không đạt yêu cầu, làm mất thời gian của mọi người, thì bị mắng là điều đương nhiên.
Nhưng thử tưởng tượng cảnh đó, cậu lại cảm thấy khả năng mình lao đến cãi tay đôi với đạo diễn có vẻ cao hơn.
Tôn Phục mắng xong thì quay về xe bảo mẫu của mình, cả phim trường lặng như tờ. Tiêu Khắc yên lặng một lúc, vừa định hỏi Giang Dữ Biệt có muốn uống nước không thì đã thấy Trần Huyền, người vừa bị mắng đến ủ rũ, chậm rãi bước về phía họ.
Tiêu Khắc cũng không hỏi nữa, thậm chí còn đứng dậy khỏi ghế đẩu, như một vệ sĩ luôn trong trạng thái sẵn sàng, đứng ngay bên cạnh Giang Dữ Biệt.
Bước chân của Trần Huyền khựng lại một chút khi nhìn Tiêu Khắc, vài giây sau mới tiếp tục đi tới.
Trần Huyền thực sự có địch ý với Tiêu Khắc. Dù gì, người này chính là trợ lý đầu tiên xuất hiện bên cạnh Giang Dữ Biệt sau khi cậu ta rời đi. Nhưng đồng thời, cậu ta cũng e ngại Tiêu Khắc—trên người Tiêu Khắc mang theo một sự nguy hiểm khó lường, một loại sát khí mà cậu ta chưa từng tiếp xúc, theo bản năng cảm thấy không dễ dàng trêu chọc.
“Anh Giang.” Trần Huyền đứng cách Giang Dữ Biệt một bước chân, nói: “Tôi có thể nhờ anh chỉ cho tôi cách diễn cảnh này không?”
“Đạo diễn còn giảng rõ hơn tôi, ngay cả ông ấy cũng không khiến cậu hiểu được, tôi tự thấy mình cũng không có bản lĩnh đó.” Giang Dữ Biệt không buồn ngẩng đầu.
“Thực ra tôi có thể diễn tốt.” Trần Huyền nói, “Nhưng chỉ là… khi đứng trước anh, tôi cảm thấy căng thẳng, không thể thả lỏng được. Anh không cần dạy tôi diễn, chỉ cần giúp tôi loại bỏ cảm giác căng thẳng này thôi, được không? Tôi cũng không muốn làm lỡ thời gian của mọi người.”
Giang Dữ Biệt nghe vậy thì không lập tức đáp lời, chỉ yên lặng vài giây rồi mới gấp kịch bản lại, chậm rãi đứng lên. Anh cao hơn Trần Huyền gần mười centimet, lúc này đứng đối diện khiến ánh mắt vô tình mang theo sự áp đảo.
Trần Huyền tưởng rằng Giang Dữ Biệt đã đồng ý, khẽ mỉm cười, định nói gì đó thì lại nghe thấy hai chữ lạnh lùng vang lên:
“Không được.”
Tiêu Khắc vì câu này mà lén liếc nhìn Giang Dữ Biệt một cái. Cậu cảm thấy người này đổi sắc mặt thật nhanh—vừa rồi khi nói chuyện với cậu còn mang theo nụ cười, vậy mà đối diện Trần Huyền lại lạnh lùng đến đáng sợ. Nhưng Tiêu Khắc rất thích sự thay đổi này.
Rất tốt.
“Trần Huyền, một diễn viên ngay cả cảm xúc cơ bản nhất của mình cũng không tự điều chỉnh được, thì có lẽ cậu vốn không hợp với công việc này.” Giang Dữ Biệt nói thẳng, “Diễn được thì diễn, không diễn được thì nói với đạo diễn một tiếng, đừng đứng trước mặt tôi làm ra vẻ đáng thương. Tôi không có nghĩa vụ giúp cậu.”
Có lẽ lời của Giang Dữ Biệt quá lạnh lùng và nặng nề, khiến hốc mắt Trần Huyền hơi đỏ lên, nhưng Giang Dữ Biệt lại làm như không thấy, nhét kịch bản vào lòng Tiêu Khắc:
“Đi thôi, lên xe ngồi một lát.”
Tiêu Khắc trông có vẻ nghiêm túc, nhưng toàn bộ sự chú ý đều dồn vào cuộc đối thoại giữa hai người họ. Vì vậy, khi Giang Dữ Biệt đưa kịch bản qua, cậu suýt chút nữa không phản ứng kịp, gần như luống cuống đón lấy rồi mới vội vàng đi theo.
Khi Tiêu Khắc lên xe, Giang Dữ Biệt đã ngồi vào chỗ của mình, nhưng lần này lại không nhắm mắt nghỉ ngơi như trước. Anh khoanh tay, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhìn Tiêu Khắc đầy ẩn ý, khiến cậu có chút bất an:
“Sao thế?”
Giang Dữ Biệt cười nhẹ: “Trước giờ tôi không biết em thích xem kịch đến vậy. Thấy hay không?”
Tiêu Khắc chột dạ, cúi người bước lên xe, tiện tay đóng cửa lại: “Tôi đâu có xem.”
“Nếu không xem thì em chăm chú vậy làm gì? Đừng nói với tôi là đang nghĩ đến bài giảng trên lớp đấy nhé?”
Tiêu Khắc: “……Cũng không đến mức đó.”
Giang Dữ Biệt khẽ bật cười, cũng không tiếp tục truy hỏi nữa. Tò mò hay hóng chuyện đều là bản năng con người, anh chẳng qua chỉ muốn trêu thằng nhóc một chút, giờ trêu xong rồi thì cũng thật sự nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngược lại, Tiêu Khắc lại có một câu hỏi cứ quanh quẩn mãi trong đầu, muốn hỏi nhưng lại do dự. Cậu liếc nhìn Giang Dữ Biệt, cuối cùng vẫn không nhịn được:
“Tôi có thể hỏi anh một câu không?”
Giang Dữ Biệt khẽ ừ một tiếng: “Nói đi.”
“Anh và Trần Huyền… rốt cuộc là quan hệ gì?”