Chồng Yêu Kém Tôi 12 Tuổi

Chương 29

Giang Dữ Biệt chậm rãi mở mắt, nhìn Tiêu Khắc.

Khoảnh khắc chạm phải ánh mắt của Giang Dữ Biệt, Tiêu Khắc lập tức có chút chột dạ, vội dời mắt đi: “Tôi chỉ hỏi vậy thôi, không muốn nói thì coi như chưa hỏi.”

“Chú Tống của em không nói à?”

Tiêu Khắc lắc đầu.

“Cậu ta từng là trợ lý của tôi.” Giang Dữ Biệt nói, “Sau đó vì muốn phát triển trong giới giải trí nên xin nghỉ, có chút mâu thuẫn, thế nên quan hệ hiện tại hơi khó nói. Em tò mò chuyện này làm gì?”

“Cũng chẳng có gì.” Tiêu Khắc đáp, “Chỉ là tôi cảm thấy… mình không thích hắn lắm.”

Cậu cũng không nói rõ được là không thích điểm nào, chỉ đơn thuần có cảm giác khó chịu, một loại địch ý vô cớ.

Giang Dữ Biệt khẽ cười:

“Không thích thì đừng tiếp xúc. Dù sao cũng chẳng phải người quan trọng gì.”

“Ừm.”

Về mối quan hệ giữa mình và Trần Huyền, Giang Dữ Biệt không cố ý giấu Tiêu Khắc, chỉ là có vài chuyện nói ra quá mất mặt. Mà dù sao cũng chẳng phải chuyện to tát, không cần phải giải thích tường tận. Huống hồ, Tiêu Khắc là một thằng nhóc thẳng tưng, đến cả rung động còn chưa trải qua, những chuyện này lại càng không cần nói ra cho cậu nghe.

   

Giang Dữ Biệt nhắm mắt nghỉ ngơi, còn Tiêu Khắc thì nhìn ra ngoài cửa sổ, luôn để ý khi nào phim trường bắt đầu quay lại.

Vừa rồi cảnh quay bị gián đoạn vốn là phân cảnh giữa Giang Dữ Biệt và Trần Huyền. Cảnh này không có độ khó quá cao, chỉ là một đoạn hội thoại sau khi hai người vừa hoàn thành giao dịch với một nhóm buôn ma t.úy. Nhậm Cương chỉ thuận miệng hỏi về gia đình của Xí Ngầu. Theo kịch bản, Xí Ngầu vốn nên có vẻ tùy ý, không để tâm. Bởi vì cuộc sống của hắn từ nhỏ đã như vậy, gia đình hắn cũng là dân buôn ma t.úy, nên hắn sớm đã nhìn thấu sinh tử, sống vô cùng rõ ràng—rõ ràng đến mức đáng sợ.

Nhưng cái cách Trần Huyền thể hiện thì lại giống như bị Giang Dữ Biệt cướp bóc vậy.

Mười lăm phút trôi qua, phim trường vẫn không có động tĩnh. Tiêu Khắc quay đầu nhìn Giang Dữ Biệt, anh dường như đã ngủ, ngay cả hơi thở cũng rất nhẹ.

Ban đầu, cậu định hỏi xem mình có nên xuống xem thử không, nhưng trong khoảnh khắc này, ánh mắt cậu lại bất giác dừng trên đôi môi của Giang Dữ Biệt.

Nụ hôn đầu—thật ra chuyện này đã qua lâu rồi. Giang Dữ Biệt đối với cậu vẫn tự nhiên như thường, chẳng có chút ngượng ngùng nào, cứ như thể chưa từng xảy ra, hoặc có lẽ ngay từ đầu nó chỉ là một giấc mơ giữa trưa. Vì sự thản nhiên của Giang Dữ Biệt, Tiêu Khắc cũng đã rất lâu không nghĩ đến chuyện đó nữa.

Nhưng vào khoảnh khắc này, khi nhìn chằm chằm vào đôi môi của Giang Dữ Biệt, cậu lại nhớ đến cảm giác khi chạm vào chúng.

Đáng tiếc, ký ức đã có phần mơ hồ. Điều này lẽ ra là chuyện tốt, nhưng lúc này, ánh mắt Tiêu Khắc lại không sao dời đi được.

Giang Dữ Biệt từng nói đó là nụ hôn đầu của mình, thậm chí còn gửi tiền lì xì cho cậu vì chuyện đó. Nhưng có thật vậy không? Anh ấy lại có thể tùy tiện đánh mất nụ hôn đầu như thế sao? Còn để mất vào tay một thằng đàn ông? Như vậy có phải quá cẩu thả rồi không?

Tiếng gõ cửa kính xe từ bên ngoài vang lên, Tiêu Khắc lập tức giật mình như thể đang làm chuyện khuất tất bị bắt gặp. Cậu vội thu ánh mắt về, bật dậy theo phản xạ, nhưng quên mất đây là trong xe, kết quả là không có bất kỳ bất ngờ nào xảy ra—cậu đập đầu vào trần xe.

Trong giây lát, mọi suy nghĩ trong đầu đều tan biến, chỉ còn lại một cảm giác vô cùng nhục nhã vì bị chính sự ngu ngốc của mình làm cho mất mặt.

Giang Dữ Biệt mở mắt, nhìn cậu bằng ánh mắt khó diễn tả, nhưng cũng không nói gì để cười nhạo. Dù sao, khi đối diện với một kẻ ngốc, người bình thường cũng chỉ có thể cảm thấy thương hại, chứ chẳng còn lòng dạ đâu mà trêu chọc.

Người đứng ngoài xe là trợ lý của Tôn Phục. Tiêu Khắc vừa xoa đầu vừa mở cửa. Có lẽ trợ lý đã nghe thấy âm thanh bên trong nên cười ngại ngùng:

“Tôi có làm phiền hai người không?”

Tiêu Khắc không đáp ngay. Theo bản năng, cậu muốn lạnh lùng bước xuống xe một cách ngầu lòi, nhưng ngay khi xoay người đi, lại chợt nhớ đến lời Giang Dữ Biệt đã nói với mình tối qua về cách đối nhân xử thế.

Cậu dừng bước, có chút miễn cưỡng quay đầu lại, gượng gạo nhìn trợ lý đạo diễn:

“Không.”

Trợ lý đạo diễn hơi sững sờ, sau đó mỉm cười:

“Vậy thì tốt, tôi còn tưởng mình đến không đúng lúc.”

Xu hướng tính dục của Giang Dữ Biệt tuy không công khai trong giới, nhưng cũng không phải không ai biết. Rõ ràng trợ lý đạo diễn đã hiểu lầm mối quan hệ giữa cậu và Tiêu Khắc. Xét đến việc đám trẻ thẳng thường có xu hướng phản cảm với chuyện này, Giang Dữ Biệt kịp thời lên tiếng đổi chủ đề:

“Tìm tôi có việc gì?”

“Đạo diễn mời anh qua nói chuyện.”

Giang Dữ Biệt im lặng vài giây, rồi gật đầu: “Được.”

Tôn Phục ngồi trong xe bảo mẫu, lúc Giang Dữ Biệt đến, ông vẫn mang vẻ mặt hậm hực chưa nguôi giận. Giang Dữ Biệt đứng trước cửa xe:

“Đạo diễn Tôn tìm tôi có chuyện gì?”

Tôn Phục mở mắt nhìn anh, lửa giận trong người giảm bớt đôi chút:

“Lên xe ngồi đi.”

Giang Dữ Biệt không từ chối, bước vào và ngồi đối diện với ông.

“Vừa rồi cậu cũng thấy trạng thái của Trần Huyền rồi đấy, không ổn chút nào.” Tôn Phục đi thẳng vào vấn đề, “Hôm qua quay cảnh một mình, dù chưa thể nói là hoàn hảo, nhưng chí ít cũng chấp nhận được. Vậy mà hôm nay lại tệ đến mức còn chẳng bằng diễn viên phụ. Nếu cứ kéo dài thế này, đừng nói đến kiếm tiền, đến kinh phí còn không đủ bù lỗ.”

Giang Dữ Biệt đoán được Tôn Phục muốn nói gì. Nhưng có một số chuyện, nếu không đến đường cùng, anh sẽ không chủ động nhận lời. Thế nên anh chỉ nhàn nhạt cười:

“Tổng giám đốc Tần không thiếu tiền.”

“Lời thì nói vậy, nhưng số tiền đầu tư cho bộ phim này đều ghi rõ ràng trong hợp đồng. Đến lúc kinh phí không đủ, tôi đâu thể gọi điện thoại cho người ta, bảo rằng ‘người của anh diễn không đạt, làm ảnh hưởng đến tiến độ của chúng tôi, nên anh phải bù thêm tiền’ đúng không?”

Giang Dữ Biệt khẽ cười, không nói gì.

“Vừa rồi tôi đã nói chuyện với Trần Huyền, cậu ta bảo rằng lúc đối diện với cậu luôn có một cảm giác căng thẳng khó hiểu. Gỡ chuông cần người buộc chuông, tôi muốn giao ‘cảm xúc’ của cậu ta cho cậu, để cậu dẫn dắt.”

Tôn Phục nói tiếp: “Đừng nói không với tôi. Cậu lăn lộn trong giới bao năm nay, dẫn một người nhập vai chắc chắn không phải vấn đề.”

Tôn Phục là đạo diễn danh tiếng, bình thường lời ông nói là quyết định cuối cùng. Giờ đây, ông đã dùng giọng điệu thương lượng, nghĩa là đã cho Giang Dữ Biệt đủ thể diện. Dù Giang Dữ Biệt có không muốn thế nào đi nữa, cũng không thể từ chối thêm được.

Nhưng những gì cần tranh thủ cho mình, anh vẫn sẽ làm:

“Đạo diễn đã nói vậy, tôi đương nhiên không từ chối. Nhưng tôi cũng có một yêu cầu nho nhỏ, không biết đạo diễn có thể đồng ý không?”

Tôn Phục nhìn anh, không vội đồng ý ngay, chỉ gật đầu: “Cứ nói thử xem.”

“Vai Xí Ngầu trong phim không chiếm quá nhiều thời lượng. Tôi có thể giúp Trần Huyền nhập vai, điều chỉnh cảm xúc của cậu ta, nhưng tôi hy vọng có thể tập trung các phân cảnh của cậu ta lại với nhau càng nhiều càng tốt. Nếu khoảng cách giữa các cảnh quay quá xa, cảm xúc rất dễ bị đứt đoạn. Tôi cũng đang chịu áp lực lớn với bộ phim này, có lẽ không có đủ thời gian và tinh thần để thường xuyên giúp đỡ Trần Huyền. Vì vậy, tốt nhất nên giải quyết dứt điểm, tập trung quay xong luôn.”

Tôn Phục nghe vậy không nói gì, dường như đang cân nhắc tính khả thi của đề nghị này.

Tôn Phục lo lắng cũng dễ hiểu. Dù vai Xí Ngầu không có nhiều đất diễn, nhưng mỗi cảnh quay đều khác nhau. Việc dựng cảnh, tháo dỡ, di chuyển địa điểm đều tốn kinh phí.

Giang Dữ Biệt biết rõ điều đó. Anh cũng hiểu rằng vị trí của mình trong giới điện ảnh vẫn chưa thực sự vững chắc, chưa đến mức có thể ngang hàng đàm phán với Tôn Phục. Vì vậy, trước khi đưa ra đề nghị, anh đã suy tính sẵn cách giải quyết:

“Nếu đạo diễn lo lắng về kinh phí, thì không cần phải bận tâm. Phần vượt mức, tôi sẽ tự bỏ ra.”

Tôn Phục hơi sững lại, nhìn anh đầy kinh ngạc.

Giang Dữ Biệt cười nhạt:

“Bộ phim này với tôi, quan trọng không phải là thù lao, mà là cơ hội hợp tác với đạo diễn. Vậy nên tôi sẵn sàng bỏ tiền túi để bù vào phần thiếu hụt, đạo diễn không cần lo lắng.”

Tôn Phục im lặng vài giây, rồi gật đầu:

“Được. Tôi sẽ bàn bạc với phó đạo diễn và những người liên quan để điều chỉnh lịch quay của Xí Ngầu, cố gắng gom lại.”

“Vậy thì cảm ơn đạo diễn.”

Tôn Phục nhìn anh:

“Vậy cảnh quay hôm nay… cậu có thể giúp Trần Huyền nhập vai nhanh không?”

Giang Dữ Biệt liếc nhìn bầu trời bên ngoài, đáp:

“Cho dù bây giờ tôi có giúp Trần Huyền lấy lại cảm xúc, thì ánh sáng cũng không còn phù hợp nữa. Hôm nay e là không quay được cảnh này rồi.”

Tôn Phục là người theo đuổi sự hoàn hảo. Những yếu tố mà người khác có thể bỏ qua, như ánh sáng không khớp, với ông lại là điều không thể chấp nhận. Vì thế, ông đành gật đầu, quyết định dời cảnh quay sang ngày mai.

Lịch quay của Trần Huyền bị lùi lại, hôm nay chỉ còn một cảnh nữa là xong. Tôn Phục cũng không thêm cảnh nào, quay xong là kết thúc công việc trong ngày.

Khi Tống Nghị đến, cảnh quay gần như đã hoàn thành. Sau khi nói chuyện vài câu với Tiêu Khác ở bên ngoài, Giang Dữ Biệt cũng vừa quay xong.

Nhìn thấy nhân viên trong đoàn bắt đầu thu dọn thiết bị, Tống Nghị ngạc nhiên:

“Hôm nay quay suôn sẻ vậy à? Mới thế mà đã xong rồi?”

Tiêu Khác cầm áo khoác đưa cho Giang Dữ Biệt. Anh thuận tay mặc vào, rồi nói với Tống Nghị:

“Giúp tôi hẹn Trần Huyền đi ăn tối.”

Tiêu Khắc thoáng khựng lại, ánh mắt lập tức hướng về phía Giang Dữ Biệt.

Tống Nghị cũng không thể tin nổi, trừng mắt nhìn anh:

“Cậu vừa nói gì?”

“Nghe rồi thì đừng bắt tôi nhắc lại.” Giang Dữ Biệt thở dài: “Ở đây đông người, lên xe rồi nói.”

Nói xong, anh liền bước đi trước. Tống Nghị cảm thấy khó chịu như nuốt phải ruồi, thấy vậy liền không nói lời nào mà đuổi theo. Tiêu Khắc im lặng vài giây rồi cũng đi theo sau.

Lúc Tiêu Khắc lên xe, Tống Nghị đã nổi đóa, nói nhanh đến mức Tiêu Khắc không nghe rõ anh ta đang lầm bầm gì. Nhưng khi thấy Tiêu Khắc lên xe, tâm trạng anh ta có vẻ dịu lại một chút, giọng điệu cũng bớt gay gắt hơn, dù nét mặt vẫn còn rất dữ dằn:

“Cậu rốt cuộc nghĩ gì thế? Nghĩ cái gì vậy?! Là đồ ăn Tiêu Khắc nấu không ngon hay tôi quan tâm cậu chưa đủ? Để cậu phải đi ăn với cái tên bưng sẵn chậu phân chỉ chực hất lên đầu cậu! Cậu chê gần đây mình ăn ngon miệng quá à?”

“…” Giang Dữ Biệt mệt mỏi day day ấn đường: “Có thể cho tôi cơ hội nói một câu không?”

Tống Nghị nghiến răng trừng mắt nhìn cậu: “Nói đi!”

Giang Dữ Biệt kể lại thỏa thuận hôm nay với Tôn Phục. Nghe xong, Tống Nghị há miệng nhưng không nói được gì. Dù gì thì nếu có thể gom hết cảnh quay của Trần Huyền lại để quay một lần, sau này sẽ đỡ mệt mỏi hơn nhiều. Dù đau ngắn còn hơn đau dài, Tống Nghị cũng không thể nói Giang Dữ Biệt quyết định sai, cuối cùng chỉ đành nói một câu:

“Tiền của tôi cậu không được chia ít cho tôi đâu đấy, còn cả tiền lương của Tiêu Khắc nữa.”

Giang Dữ Biệt: “… Chỉ có thế thôi à?”

Tống Nghị tìm một quán ăn bình dân đến mức ngay cả đám săn tin cũng chẳng buồn theo dõi. Thậm chí, anh ta còn vung tay bao trọn quán mà không hề chần chừ.

Khi Giang Dữ Biệt lái xe đến, nhìn tấm biển hiệu “Món ăn Mân Nam” trên căn nhà cấp bốn trước mặt, anh lặng người trong thoáng chốc. Anh lấy điện thoại gọi cho Tống Nghị để bày tỏ sự phản đối, nhưng đối phương không cho anh cơ hội mở miệng:

“Sao? Không ưng à? Chuỗi nhà hàng quốc dân đấy! Với lại, cậu có lần nào ra ngoài mà ăn uống đàng hoàng đâu? Lần này còn phải đối diện với một tên khốn, không nôn ra đã là may, ăn cái gì mà ăn? Lát về để Tiêu Khắc làm món ngon cho cậu. Thằng nhóc chẳng biết chạy đi đâu rồi, chắc là mua đồ. Cậu bàn bạc xong thì về sớm chút, tiện thể đón Tiêu Khắc luôn.”

Nghĩ đến tay nghề của Tiêu Khắc, Giang Dữ Biệt cũng cảm thấy dễ chịu hơn: “Được thôi.”

Khi Trần Huyền đến, cậu ta có vẻ khá do dự. Giang Dữ Biệt ngồi ở vị trí trung tâm trong quán, có thể nhìn qua cửa sổ thấy Trần Huyền đang dáo dác quan sát bên ngoài. Cậu ta dường như cố tìm một quán ăn phù hợp với thân phận của mình giữa “Món ăn Mân Nam” và “Mì kéo Lan Châu,” nhưng thất bại. Sau vài lần xác nhận mới miễn cưỡng bước vào, cẩn thận thò đầu vào trong. Chỉ khi nhìn thấy Giang Dữ Biệt, cậu ta mới tin rằng họ thật sự hẹn ăn ở đây.

Giang Dữ Biệt cứ nhìn chằm chằm Trần Huyền, không hiểu vì sao cùng một động tác chỉ thò đầu vào mà Tiêu Khắc làm thì trông tự nhiên, thậm chí còn có chút đáng yêu, còn Trần Huyền lại như kẻ có tật giật mình, nhìn chẳng khác nào tên trộm vặt?

Gạt đi những suy nghĩ không cần thiết trong đầu, Giang Dữ Biệt thấy Trần Huyền đã ngồi xuống đối diện mình.

“Anh Giang sao lại chọn chỗ này?”

Giang Dữ Biệt không tiếp lời, anh hơi đói rồi, muốn mau chóng về ăn cơm Tiêu Khắc nấu, nên quyết định đi thẳng vào vấn đề:

“Cậu muốn tôi giúp cậu nhập vai, đạo diễn Tôn cũng đã nói chuyện với tôi. Mục đích của cậu đạt được rồi. Từ ngày mai, tôi sẽ giúp cậu.”

Trần Huyền cười, nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã bị Giang Dữ Biệt chặn lại:

“Cậu phải hiểu rõ, tôi giúp cậu nhập vai không phải vì tôi muốn, mà là vì tôi buộc phải làm. Tôi vừa bước chân vào giới điện ảnh, một đạo diễn lớn như đạo diễn Tôn , tôi không thể từ chối. Vì vậy, tôi hy vọng sự giao tiếp giữa chúng ta chỉ giới hạn trong công việc. Ngoài công việc ra, tôi không muốn nghe bất cứ câu nào khác. Hy vọng cậu làm được.”

“Mối quan hệ giữa chúng ta nhất định phải như vậy sao?”

Vừa nói không muốn nghe chuyện ngoài công việc, Trần Huyền ngay giây tiếp theo đã nói một câu thừa thãi. Nhưng Giang Dữ Biệt không hề có biểu cảm gì, như thể chẳng ngạc nhiên chút nào khi Trần Huyền không hiểu ý mình. Vài giây sau, Giang Dữ Biệt đứng dậy:

“Cũng chưa chắc, nhìn biểu hiện hiện tại của cậu, có khi còn tệ hơn nữa!”

Nói xong, Giang Dữ Biệt sải bước về phía cửa. Trần Huyền ngồi yên tại chỗ, im lặng trong giây lát, như thể vừa hạ quyết tâm điều gì đó, rồi lập tức đứng dậy đuổi theo.

Xe của Giang Dữ Biệt đỗ ngay bên đường. Vừa đi, anh vừa dùng chìa khóa mở khóa xe, nhưng ngay khi chỉ còn một bước nữa là đến nơi, Trần Huyền đã giữ chặt cổ tay anh. Khoảnh khắc đó, đối với Giang Dữ Biệt, chẳng khác nào bị một con rắn độc quấn lấy.

Anh hất tay Trần Huyền ra với vẻ mặt đầy chán ghét, quay lại nhìn cậu ta lạnh lùng:

“Cậu muốn tôi không chừa lại cho cậu dù chỉ một chút thể diện sao?”

“Giang Dữ Biệt…” Trần Huyền định tiến lên nhưng bị ánh mắt băng giá của Giang Dữ Biệt ghim chặt tại chỗ. “Em sai rồi, em thực sự sai rồi. Anh tha thứ cho em được không? Chúng ta bắt đầu lại nhé? Em sẽ không làm bất cứ điều gì khiến anh tổn thương nữa. Em có thể không đóng phim, không nhận bất kỳ bộ truyền hình nào nữa, em chẳng cần gì cả, chỉ cần anh thôi, có được không?”

Từ lúc Trần Huyền chạm vào anh, hàng lông mày Giang Dữ Biệt vẫn không giãn ra dù chỉ một chút. Đến giờ phút này, khi nhìn gương mặt của Trần Huyền, anh thậm chí còn cảm thấy buồn nôn. Quả nhiên, Tống Nghị nói không sai, không nôn ra đã là may mắn rồi.

“Cậu muốn quay lại?”

“Đúng!” Trần Huyền gần như gấp gáp đáp lời. “Em hối hận rồi, em tưởng rằng em…”

Giang Dữ Biệt giơ tay, lạnh lùng ngắt lời cậu ta:

“Khi nói ra những lời này, cậu đã nghĩ đến cảm nhận của Tổng giám đốc Tần chưa? Đã nghĩ xem Tổng giám đốc Tần sẽ thấy thế nào? Đã nghĩ đến việc liệu tôi có thấy ghê tởm không? Nếu cậu chưa từng nghĩ đến, thì để tôi nói cho cậu biết—tôi cực kỳ ghê tởm!”

“Từ sau khi chia tay, tôi chưa từng nói với cậu lời nào khó nghe, vì tôi nghĩ đã kết thúc rồi thì không cần làm mọi chuyện trở nên tệ hơn nữa. Nhưng nếu cậu cho rằng tôi để lại cho cậu chút thể diện là điều dư thừa, vậy thì bây giờ xé rách mặt cũng không muộn.”

“Tôi không có hứng thú hỏi lý do cậu phản bội, dù là vì kích th.ích hay vì giao dịch gì đó, nhưng ngay từ khoảnh khắc cậu bước qua ranh giới đó, giữa chúng ta đã kết thúc hoàn toàn. Cậu chọn con đường nào là việc của cậu, nhưng đừng quay đầu lại để làm tôi thấy ghê tởm. Tôi sẽ không nghĩ rằng cậu còn lưu luyến tình cũ, tôi chỉ thấy cậu đang sỉ nhục tôi mà thôi! Cậu dựa vào đâu mà nghĩ tôi sẽ chấp nhận lại một kẻ không có giới hạn, sẵn sàng bán rẻ thân thể vì một chút tiếng tăm? Xin lỗi, tôi không bao giờ hạ thấp chính mình!”

“Nếu cậu còn muốn đóng bộ phim này, ngày mai hãy thể hiện chút ít đạo đức nghề nghiệp hiếm hoi của mình đi, có khi tôi còn có thể nhìn cậu bằng con mắt khác. Còn về những thứ khác, tốt nhất đừng nghĩ đến, cũng đừng nghĩ đến tôi!”

Giang Dữ Biệt nói xong liền xoay người rời đi, nhưng chưa kịp bước đi thì Trần Huyền đã cất giọng nhàn nhạt:

“Anh không chịu quay lại với em… là vì cậu ta sao?”

Giang Dữ Biệt không hiểu Trần Huyền lại đang nói nhảm cái gì. Anh định lên tiếng thì phát hiện ánh mắt cậu ta không hề nhìn mình mà lại vượt qua bờ vai, hướng về một điểm hơi lệch phía sau. Một dự cảm chẳng lành chợt dâng lên trong lòng, anh vội quay đầu lại—quả nhiên, Tiêu Khắc đang đứng ở bên kia đường, không biết đã đứng đó từ bao giờ.

“Em cảm nhận được anh đối với cậu ta rất khác. Anh thích cậu ta à?” Trần Huyền cười nhạt, rồi chợt hỏi: “Đã trưởng thành chưa?”

Từ khoảnh khắc biết Trần Huyền phản bội mình, Giang Dữ Biệt đã cảm thấy ghê tởm. Cũng vì thế mà anh đổi nhà, đổi xe, dọn sạch mọi thứ có liên quan đến cậu ta. Nhưng dù là gần hai năm trời ghê tởm cộng lại cũng chẳng bằng cảm giác lúc này—anh thực sự muốn nôn mất rồi.

Có lẽ nhận ra bầu không khí căng thẳng, Tiêu Khắc liền chạy qua, đứng cạnh Giang Dữ Biệt, cảnh giác nhìn Trần Huyền.

Trần Huyền cũng nhìn lại cậu, vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng với Tiêu Khắc, nụ cười đó chẳng khác nào loài rắn độc thè lưỡi, khiến người ta sởn gai ốc.

“Sao em lại tới đây?” Giang Dữ Biệt hỏi.

“Không yên tâm.”

Không yên tâm điều gì? Lo anh bị bắt nạt à? Nhưng dù sao đây cũng là ý tốt của Tiêu Khắc. Dù không muốn tình huống này xảy ra, Giang Dữ Biệt vẫn mỉm cười:

“Giờ không sao nữa rồi, về thôi.”

“Ừm.”

Tiêu Khắc im lặng vài giây, chắc chắn Trần Huyền sẽ không nói gì thêm mới bước về phía ghế phụ. Nhưng đúng lúc cậu vừa chạm vào tay nắm cửa xe, Trần Huyền lại mở miệng, lần này là nói với cậu:

“Yêu đương với Giang Dữ Biệt có cảm giác thế nào? Hai người ngủ với nhau chưa? Cậu thấy thế nào? Kỹ thuật của anh ấy cũng ổn đấy, cậu…”

“Trần Huyền!”

Giang Dữ Biệt cắt ngang lời cậu ta bằng giọng lạnh băng, ngay cả Tiêu Khắc cũng giật bắn mình. Một phần là vì bị câu hỏi của Trần Huyền làm cho choáng váng, phần khác là vì—đây là lần đầu tiên cậu thấy Giang Dữ Biệt tức giận đến mức này.

Trong trí nhớ của Tiêu Khắc, Giang Dữ Biệt luôn là người bình thản, thuận theo hoàn cảnh. Cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng chẳng bao giờ để lộ chút cảm xúc nào. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên Tiêu Khắc thấy một Giang Dữ Biệt khác hẳn. Cậu không nhìn thấy mặt Giang Dữ Biệt, nhưng có cảm giác như sau gáy của anh cũng đang bốc lửa vậy.

Có lẽ Trần Huyền cũng chưa bao giờ thấy Giang Dữ Biệt như vậy, nên im bặt, thậm chí ánh mắt còn có chút lảng tránh.

Sau vài giây căng thẳng đến nghẹt thở, Giang Dữ Biệt cũng chẳng buồn phí thêm một chữ với Trần Huyền nữa. Anh quay sang nhìn Tiêu Khắc, giọng điềm nhiên:

“Lên xe.”

“À… Ừ.” Tiêu Khắc hoàn hồn, mở cửa xe, ngồi vào trong.

Nơi mà Tống Nghị chọn thực ra cách khách sạn họ ở không xa. Lý do Giang Dữ Biệt lái xe tới đây một phần vì lười, phần khác là do anh là diễn viên, không muốn bị chụp hình. Nhưng giờ ann mới nhận ra đây không phải là lựa chọn hay—gặp Trần Huyền cùng những lời điên rồ cậu ta nói trước mặt Tiêu Khắc, để rồi giờ lại phải ngồi cùng nhau trong không gian kín mít thế này, có phần ngột ngạt.

Giang Dữ Biệt không vội khởi động xe ngay mà mở hộp đựng đồ cạnh ghế lái, rút ra một gói khăn ướt sát khuẩn, lấy một tờ lau kỹ cổ tay vừa bị Trần Huyền chạm vào.

Tiêu Khắc ngồi ghế phụ, gần như sững sờ nhìn động tác của anh. Đến khi Giang Dữ Biệt vứt tờ khăn ướt vào túi rác trong xe rồi ngước lên liếc mình một cái, Tiêu Khắc mới giật mình hoàn hồn, vội vã quay mặt ra ngoài cửa sổ.

Giang Dữ Biệt im lặng vài giây, khẽ thở ra một hơi, rồi mới khởi động xe.

Tâm trạng anh bây giờ không tốt chút nào. Không chỉ vì hành vi đáng ghê tởm và kém cỏi của Trần Huyền, mà còn vì việc bị vạch trần xu hướng tình cảm của mình trước mặt Tiêu Khắc theo cách này. Cảm giác đó khiến anh cực kỳ khó chịu.

Nhưng Tiêu Khắc không làm gì sai cả. Cậu ấy tìm đến cũng là vì lo lắng cho mình—đó là một ý tốt, mà Giang Dữ Biệt không thể không đón nhận.

Nhưng Tiêu Khắc dù sao cũng có những suy nghĩ riêng về chuyện đồng tính luyến ái, còn anh lại giấu giếm suốt thời gian qua. Giang Dữ Biệt cảm thấy mình nên chủ động xin lỗi trước.

Anh liếc nhìn người ngồi bên ghế phụ. Tiêu Khắc vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, đến cả góc nghiêng cũng không để lộ, càng không đoán được vẻ mặt lúc này thế nào. Nhưng cứ tiếp tục im lặng thế này cũng không phải cách.

“Nãy cuộc nói chuyện giữa tôi và Trần Huyền em nghe được bao nhiêu?” Sau một thoáng cân nhắc, Giang Dữ Biệt lên tiếng.

Hầu như nghe hết. Dù xung quanh toàn là những quán ăn bình dân như quán mỳ, nhưng có lẽ do đã quá bữa nên chẳng mấy ai qua lại. Ngoài tiệm ăn Giang Dữ Biệt đang ngồi, chỉ còn một tiệm mỳ Lan Châu còn mở cửa. Tiêu Khắc đứng ở đó khá lâu, người qua đường thưa thớt, thành ra cuộc trò chuyện bên kia vọng lại rất rõ ràng.

Ban đầu cậu còn hơi ngơ ngác, cũng định tránh đi, nhưng nhìn Trần Huyền cứ bám riết lấy Giang Dữ Biệt, Tiêu Khắc lại không yên tâm. Vậy là cậu đứng lại, và rồi nghe được câu “Cậu muốn quay lại với tôi sao?”—sau đó, dù có muốn tránh cũng không kịp nữa.

“Hầu như nghe hết rồi.” Tiêu Khắc đáp, ngừng vài giây rồi giải thích thêm: “Tôi không cố ý nghe trộm đâu.”

Giang Dữ Biệt cười nhẹ: “Biết mà.”

Tiêu Khắc lại im lặng.

Từ chỗ họ đến khách sạn vốn không xa, đi một lúc đã thấy bảng hiệu quen thuộc, nhưng Giang Dữ Biệt không chắc Tiêu Khắc có muốn quay lại đó không—có muốn tiếp tục ở chung với mình dưới cùng một mái nhà nữa không. Anh giảm tốc độ:

“Em muốn đi dạo một vòng, hay về khách sạn?”

“Đi dạo đi.” Tiêu Khắc nói, giọng hơi trầm: “Bây giờ đầu óc tôi hơi rối.”

Giang Dữ Biệt không nói thêm, chỉ chậm rãi tăng tốc, đưa xe rẽ vào một con đường khác. Bầu không khí trong xe có chút nặng nề. Giang Dữ Biệt tạm thời cũng không có tâm trạng trêu Tiêu Khắc, liền tắt điều hòa, hạ kính xuống một chút. Gió đêm lành lạnh lùa vào khiến anh bình tĩnh hơn, nhưng Tiêu Khắc lại không kìm được mà khẽ rùng mình.

“Lạnh à?” Giang Dữ Biệt nâng kính xe lên lại, nhìn cậu một cái: “Ra ngoài trời lạnh thế này mà mặc phong phanh vậy, định làm soái ca à?”

Gần Tết rồi mà chỉ khoác một chiếc áo mỏng, Giang Dữ Biệt còn đang định nói thêm vài câu thì Tiêu Khắc đã lên tiếng:

“Những lời hắn vừa nói… có ý gì?”

Giang Dữ Biệt im lặng vài giây, sau đó bật cười: “Em thông minh như vậy, thật sự không hiểu à? Đang giả vờ với tôi đấy à, học bá?”

“Vậy là thật sao?” Tiêu Khắc hỏi, giọng có phần chắc chắn hơn: “Quan hệ giữa anh và Trần Huyền không chỉ đơn thuần là trợ lý với nghệ sĩ. Hai người từng bên nhau, từng là người yêu?”

Giang Dữ Biệt khẽ thở dài: “Phải.”

Tiêu Khắc khẽ gật đầu rồi lại im lặng. Giang Dữ Biệt cứ tưởng cậu sẽ có rất nhiều câu hỏi, chẳng hạn như: “Sao lúc chiều tôi hỏi mà anh lại nói dối?” hay “Anh là đồng tính, vậy sao không nói sớm với tôi?”… Nhưng Tiêu Khắc chẳng hỏi gì cả, chỉ đơn giản gật đầu tỏ ý đã hiểu, rồi thật sự không nói thêm một chữ nào.

Lẽ ra Giang Dữ Biệt phải thấy nhẹ nhõm mới đúng. Dù gì thì việc tự bóc trần đời tư trước mặt người khác cũng không phải điều anh mong muốn. Nhưng kỳ lạ thay, Tiêu Khắc không hỏi, anh lại cảm thấy nghèn nghẹn trong lòng—giống như đang tự xử mà đến lúc cao trào lại bị chặn ngang, mãi không thể lên đỉnh được.

“Hết chuyện để nói rồi à?” Giang Dữ Biệt nhịn không được mà lên tiếng: “Không có gì muốn hỏi nữa à?”

Tiêu Khắc quay đầu nhìn anh một cái, ánh mắt bình tĩnh nhưng sâu thẳm khó lường:

“Có. Tôi hỏi được không?”

“…Hỏi đi!”

Tiêu Khắc mím môi một lát, rồi mở miệng:

“Anh… thích tôi à?”

Bình Luận (0)
Comment