“Cái gì?”
Thay vì nói Giang Dữ Biệt không nghe rõ lời Tiêu Khắc, thì đúng hơn là anh không hiểu cậu đang nói cái quái gì.
Tiêu Khắc tưởng thật sự anh chưa nghe rõ, bèn nhắc lại lần nữa, giọng còn to hơn lúc trước:
“Anh thích tôi à?”
Giang Dữ Biệt lần này nghe rõ ràng, nhất thời ngẩn người, rồi nửa cười nửa không liếc Tiêu Khắc một cái, cảm thấy hai người chắc có hiểu lầm gì đó nghiêm trọng lắm. Anh chậm rãi giảm tốc độ, cho xe tấp vào lề, sau đó bật cười.
Mà đã cười rồi thì lại không dừng lại được.
Tiêu Khắc còn chưa kịp hiểu tại sao Giang Dữ Biệt đột nhiên tấp xe vào lề, đã bị tiếng cười của anh làm cho thấy gai người:
“Anh cười cái gì?”
Bình thường trên mặt Giang Dữ Biệt lúc nào cũng mang theo một nụ cười, nhưng lần này lại khác hẳn. Cười đến tùy tiện, cười đến buông thả, hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của Tiêu Khắc.
Không biết có phải vì não của học bá hoạt động theo một kiểu khác người không, câu của Trần Huyền đúng là khó nghe thật, nhưng dù khó nghe đến đâu cũng không thể khiến người ta hiểu lầm thành thế này. Vậy mà Tiêu Khắc lại không đi theo lối suy nghĩ thông thường, mà lại chệch đường ray đến tận đây, đúng là thú vị thật.
Những bực dọc do Trần Huyền gây ra đều bị câu hỏi của Tiêu Khắc xóa sạch, tâm trạng Giang Dữ Biệt tốt hơn hẳn.
Nhưng Giang Dữ Biệt thoải mái bao nhiêu, thì sắc mặt của Tiêu Khắc lại xấu đi bấy nhiêu.
Bị người khác cười như thế, không ai có thể bình tĩnh được. Đặc biệt khi câu hỏi là về chuyện “thích hay không thích” thế này. Có thể có người sẽ chịu được, nhưng chắc chắn Tiêu Khắc không nằm trong số đó.
“Đừng có cười nữa!” Tiêu Khắc cảnh cáo.
Giang Dữ Biệt giơ tay làm động tác OK, nhưng tiếng cười vẫn chưa dứt. Tiêu Khắc nhìn chằm chằm anh vài giây, cuối cùng không nhịn nổi nữa, mở cửa xe định xuống.
Nhưng ngay khoảnh khắc cánh cửa xe bật mở, Giang Dữ Biệt bỗng nhiên nắm lấy tay cậu, thu lại nụ cười:
“Rồi rồi, tôi không cười nữa.”
Trên mặt Giang Dữ Biệt đúng là đã không còn nụ cười, giả vờ tỏ ra nghiêm túc, nhưng giọng nói vẫn vương đầy ý cười. Tiêu Khắc vẫn còn hơi khó chịu, nhưng cuối cùng cũng không kiên quyết đòi xuống xe nữa.
Không khí có chút kỳ quái.
Giang Dữ Biệt buông tay Tiêu Khắc ra. Tiêu Khắc mặc quả thực hơi phong phanh, mãi đến khi bàn tay ấm áp của Giang Dữ Biệt rời đi, cậu mới nhận ra tay mình lạnh đến thế nào. Nhưng chuyện này không quan trọng, chỉ cần mặc thêm một lớp áo là được, chẳng đáng để bận tâm.
Điều thực sự cần để tâm là câu hỏi vừa nãy của cậu, nhưng giờ Tiêu Khắc cũng chẳng cần Giang Dữ Biệt trả lời nữa. Dù sao thì từng tiếng cười sảng khoái ban nãy cũng đủ để chứng minh sự chế giễu vô tình của Giang Dữ Biệt rồi.
“Em dựa vào đâu mà nghĩ tôi thích em?” Giang Dữ Biệt vẫn không nén được ý cười trong giọng nói.
Tiêu Khắc quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói cũng lạnh băng:
“Không có gì.”
Thật ra cậu cũng chẳng nghĩ Giang Dữ Biệt thích mình. Nhưng lúc trước, Trần Huyền lại hỏi một câu kỳ quặc như vậy—“Hai người đang yêu nhau à?”—chứng tỏ đối phương đã hiểu lầm điều gì đó mới có thể hỏi như thế.
Tiêu Khắc tự thấy bản thân chưa bao giờ làm gì để người khác có thể hiểu lầm cả. Nếu vậy thì người gây ra hiểu lầm chỉ có thể là Giang Dữ Biệt.
Biết đâu chính Giang Dữ Biệt đã nói gì đó với Trần Huyền?
Thế nên Tiêu Khắc phải hỏi cho rõ. Dù rằng bản thân cậu cũng chẳng biết sau khi rõ ràng rồi thì mình định làm gì.
Giang Dữ Biệt không nhìn thấy mặt Tiêu Khắc, nhưng lại có thể thấy vành tai cậu dần đỏ lên. Lúc này, anh mới nhận ra có lẽ tiếng cười của mình vừa rồi đã làm tổn thương lòng tự trọng của cậu nhóc, bèn lên tiếng xin lỗi:
“Xin lỗi nhé, Tiêu Khắc. Tôi không có ý cười nhạo em đâu, chỉ là cảm thấy suy nghĩ đó của em hơi thú vị thôi.”
Tiêu Khắc vẫn không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tôi rất thích em.” Giang Dữ Biệt nói. “Nếu không thì đã không để em làm việc bên cạnh mình, cũng không để em tự do ra vào nhà tôi và phòng đàn của tôi. Nhưng thứ tình cảm tôi dành cho em là tình chú cháu, là tình anh em, không phải tình cảm giữa người yêu.”
Tiêu Khắc khẽ gật đầu một cái, nhưng vẫn không nhìn Giang Dữ Biệt.
Sau vài giây im lặng, cậu cứng nhắc nói một câu:
“Biết rồi.”
“Trần Huyền hiểu lầm về mối quan hệ giữa chúng ta. Cậu ta nghĩ em là trợ lý đầu tiên của tôi sau khi cậu ta rời đi, thế nên mới suy diễn linh tinh. Những kẻ ghê tởm luôn có những suy nghĩ ghê tởm, vì thế mới nói ra mấy lời như vừa nãy. Đừng để bụng.”
“Ừm.”
Tiêu Khắc đáp lại một cách nhạt nhẽo, rõ ràng không muốn tiếp tục chủ đề này. Nhưng có vài chuyện đã nói ra rồi thì Giang Dữ Biệt cảm thấy vẫn nên làm rõ ràng một chút thì hơn.
“Đúng là tôi thích đàn ông. Trước đây không nói với em là vì tôi nghĩ đây là chuyện riêng của mình, cũng không ảnh hưởng gì đến em. Giờ em biết rồi, dù cách biết có hơi tệ, nhưng dù sao cũng đã biết. Nếu em cảm thấy khó chịu, em có thể nghỉ việc. Tôi sẽ giới thiệu cho em một công việc bán thời gian khác, đãi ngộ sẽ không kém hơn ở chỗ tôi đâu. Còn tối nay, em có thể sang phòng của chú Tống nghỉ tạm, để chú ấy—”
“Anh thích đàn ông thì tôi không thể làm trợ lý cho anh nữa sao?” Tiêu Khắc quay đầu lại nhìn chằm chằm vào anh, lạnh lùng cắt ngang. “Chỉ có người anh thích mới được làm trợ lý của anh à? Giống như Trần Huyền?”
Thái độ đột ngột thay đổi của Tiêu Khắc khiến Giang Dữ Biệt hơi ngây ra, sau đó vội vàng giải thích:
“Không phải, tôi chỉ cảm thấy em—”
“Vậy tại sao tôi phải nghỉ việc?” Tiêu Khắc hỏi.
Giang Dữ Biệt: ”……”
Cậu nhóc này đang giận à?
Giang Dữ Biệt có thể cảm nhận được sự cứng rắn trong thái độ của Tiêu Khắc. Nhưng bản thân anh cũng không nói gì sai cả—rõ ràng Tiêu Khắc từng thể hiện sự phản cảm với đồng tính luyến ái. Giờ anh đứng từ góc độ của cậu mà suy nghĩ, chủ động đề nghị một giải pháp hợp lý, dù không được cảm ơn thì ít ra cũng nên hiểu anh không có ý đó chứ?
Hôm nay cái đầu của học bá Tiêu Khắc có vẻ không hoạt động.
Giang Dữ Biệt muốn giải thích thêm vài câu nữa. Nhưng dường như Tiêu Khắc đã nhìn thấu ý định của anh, trực tiếp cắt ngang trước khi anh kịp lên tiếng:
“Lái xe đi, tôi buồn ngủ rồi.”
Giang Dữ Biệt: ”……”
Ông chủ mà cứ như đang đi làm thuê vậy.
Giang Dữ Biệt âm thầm thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn khởi động động cơ, lái xe đi. Anh dự định đến ngã rẽ phía trước rồi quay đầu xe để trở lại khách sạn. Trong lúc lái xe, đột nhiên anh nhớ ra một chuyện rất quan trọng, nhưng nếu nói thẳng ra, Tiêu Khắc có khi sẽ càng tức hơn. Vì thế, anh chỉ có thể dò xét trước:
“Em buồn ngủ thật à?”
Tiêu Khắc không đáp, vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, như thể không nghe thấy.
“Tôi còn chưa ăn tối, trong phòng có gì ăn không?”
Vẫn không có hồi âm. Giang Dữ Biệt cũng không nói gì thêm, thầm nghĩ tối nay có lẽ đành phải sống chung với mì gói vậy.
—
Hai người im lặng suốt quãng đường về khách sạn. Trong thang máy cũng chẳng ai mở miệng, bầu không khí ngột ngạt đến mức khó thở.
Tiêu Khắc đang giận.
Nhưng Giang Dữ Biệt lại chẳng hiểu nổi cậu đang giận vì cái gì. Là vì chuyện anh bảo cậu nghỉ việc sao?
Trước đây, Tiêu Khắc như một quả pháo—động một cái là nổ. Nhưng đã lâu lắm rồi cậu không bộc phát như vậy nữa. Hôm nay rõ ràng là cậu tức giận, nhưng cách giận lại khác hẳn trước đây. Nếu là trước kia, cậu sẽ phản bác, sẽ đối chất với anh, sẽ nói mọi chuyện rõ ràng. Nhưng bây giờ, cậu chỉ đang giận dỗi với anh mà thôi.
Giang Dữ Biệt đứng phía sau Tiêu Khắc một chút, cứ nhìn cậu mãi. Đến lúc này mới nhận ra hình như cậu lại cao thêm. Anh cao 1m83, nhưng đứng trước mặt Tiêu Khắc lại có cảm giác thấp hơn cậu gần một cái đầu.
Nhưng chuyện đó không quan trọng.
Quan trọng là anh cần nói gì đó để phá vỡ sự căng thẳng này.
Chỉ là, còn chưa kịp mở lời thì thang máy đã đến nơi.
Vừa đúng lúc cửa thang máy mở ra, Tiêu Khắc lập tức bước ra ngoài, không thèm đợi anh dù chỉ một giây.
Giang Dữ Biệt: “……”
Đứa nhóc này, càng ngày càng bướng bỉnh rồi.
—
Vừa mở cửa phòng, tiếng nói chuyện trong lúc chơi game của Tống Nghị đã vọng ra. Từ một bầu không khí ngột ngạt bỗng dưng bước vào chốn ồn ào, Giang Dữ Biệt cảm thấy hơi không quen. Anh nhìn sang bên cạnh, thấy Tiêu Khắc đã tự nhiên đổi dép và đi thẳng vào trong, thích ứng rất tốt với môi trường này.
Giang Dữ Biệt thở dài.
Hôm nay số lần anh thở dài chắc sắp bằng cả năm cộng lại mất.
“Về rồi à?” Tống Nghị nằm dài trên ghế sofa, tay cầm điện thoại, vừa chơi game vừa nói. “Đợi tôi một lát, chơi xong trận này rồi tôi thẩm vấn cậu sau.”
Giang Dữ Biệt lười đến mức chẳng buồn liếc Tống Nghị lấy một cái, trực tiếp đi vào phòng ngủ để tắm. Anh chỉ hy vọng lúc mình tắm xong bước ra thì Tống Nghị đã thức thời mà rời đi rồi. Dù biết đó là một điều xa vời, nhưng con người vẫn cần có ước mơ, nhỡ đâu có phép màu xảy ra thì sao?
Anh tắm rất lâu, nhiệt độ nước cũng không quá cao. Không phải tự hành hạ bản thân, mà chỉ là muốn mình bình tĩnh lại hơn. Lúc tắm, anh lờ mờ nghe thấy bên ngoài có chút ồn ào, nhưng cũng chẳng để tâm. Chắc lại là Tống Nghị phấn khích khi chơi game, anh ta mà không ầm ĩ thì mới lạ, Giang Dữ Biệt đã quá quen rồi.
Tắm gần nửa tiếng, anh quấn khăn tắm bước ra, giữa áo choàng và đồ mặc ở nhà, anh chọn cái sau.
Mặc xong quần áo rồi bước ra ngoài, không ngoài dự đoán, Tống Nghị vẫn còn bám trụ trong phòng. Nhưng lần này không chơi game nữa, trông yên tĩnh hơn hẳn. Thấy anh đi ra, Tống Nghị ngước mắt lên nhìn một cái, thản nhiên nói:
“Tiêu Khắc nấu cho cậu một bát mì đấy, ăn đi. Không ăn ngay là nở hết bây giờ.”
“Hả?” Giang Dữ Biệt hoàn toàn không ngờ mình lại có đãi ngộ này. Anh bước nhanh đến bàn ăn, nhìn thấy trên bàn quả thực có một bát mì nóng hổi, màu sắc hương thơm đều đầy đủ, ngay cả nguyên liệu cũng không có vẻ qua loa.
Nhưng nhớ lại thái độ của Tiêu Khắc dành cho mình lúc nãy, Giang Dữ Biệt lại thấy hơi nghi ngờ. Anh hỏi Tống Nghị:
“Thật sự là Tiêu Khắc nấu à?”
“Không thì còn ai vào đây?” Tống Nghị vẫn cúi đầu nghịch điện thoại, thản nhiên đáp, “Tôi mà nấu cho cậu thì cùng lắm cũng chỉ úp bát mì gói thôi.”
Lời này cũng có lý.
Giang Dữ Biệt ngồi xuống bàn, nhìn về phía phòng Tiêu Khắc, cửa đóng chặt.
Tống Nghị cất điện thoại, bước lại gần thấy anh cứ ngó ngàng mãi liền cười khẽ:
“Nhìn gì thế? Mau ăn đi, Tiêu Khắc vì bát mì này mà đến tay cũng bị thương đấy, đừng có lãng phí.”
Giang Dữ Biệt nghe vậy thì nhíu mày: “Sao cơ?”
“Không biết đang nghĩ cái gì, lúc thái rau lại cắt trúng tay, chảy máu không ít đâu.”
Tống Nghị vừa dứt lời, Giang Dữ Biệt đã đứng bật dậy, định bước đến phòng Tiêu Khắc.
Nhưng Tống Nghị cản lại: “Thằng nhóc không có ở đây, ra ngoài rồi.”
Giang Dữ Biệt dừng bước, quay đầu nhìn Tống Nghị: “Muộn thế này còn ra ngoài làm gì?”
“Trong phòng không có hộp y tế, đi mua thuốc rồi.”
Giang Dữ Biệt im lặng nhìn Tống Nghị, không nói một lời, nhưng ánh mắt lại đầy ý trách móc—trách anh ta để Tiêu Khắc bị thương mà còn để cậu tự đi mua thuốc.
Tống Nghị bị nhìn mà thấy hơi oan ức:
“Này, không phải lỗi của tôi nhé. Tiêu Khắc nhất quyết đòi tự đi, bảo là tiện thể ra ngoài thư giãn. Tôi cũng đâu thể cản được? Với lại, tôi còn muốn hỏi ngược lại cậu đấy—Tiêu Khắc lúc đi vẫn bình thường, sao đi cùng cậu về lại rõ ràng là tâm trạng không tốt? Cậu lại bắt nạt Tiêu Khắc à?”
Bắt nạt? Không có đâu, ngược lại là Tiêu Khắc nổi giận đùng đùng dạy dỗ tôi một trận mới đúng. Nhưng Giang Dữ Biệt không nói ra điều này, chỉ im lặng vài giây rồi xoay người trở lại bàn ăn, ngồi xuống:
“Bên đoàn phim thế nào? Có thể tập trung quay hết các cảnh của Trần Huyền không?”
Nhắc đến Trần Huyền, sự chú ý của Tống Nghị lập tức bị kéo đi:
“Không có vấn đề gì, nếu có tôi cũng sẽ xử lý ổn thỏa, cứ yên tâm.”
Giang Dữ Biệt cười nhìn Tống Nghị: “Anh định xử lý thế nào?”
“Tôn Phục có thể không quản được tên khốn đó, nhưng Tổng giám đốc Tần thì không lẽ cũng bó tay? Dù gì cũng là quan hệ kim chủ, nhưng cho dù có lạnh nhạt đến đâu, mà sau lưng vẫn ngang nhiên diễn vở ‘công khai cầu xin quay lại với người yêu cũ’ thì là đàn ông ai mà chịu nổi chứ? Cứ chờ xem.”
Giang Dữ Biệt khẽ cười, không nói gì, cúi đầu ăn mì.
“Đừng chỉ lo ăn thế chứ.” Tống Nghị lên tiếng: “Tối nay hai người nói gì với nhau? Có xảy ra chuyện gì không vui không?”
Tống Nghị rất thích hóng chuyện, Giang Dữ Biệt cũng biết nếu không nói gì thì tối nay khó mà qua cửa được, thế nên vừa ăn vừa kể lại chuyện tối nay. Dĩ nhiên, anh không nhắc đến việc Tiêu Khắc cũng xuất hiện, không phải cố ý giấu giếm, chỉ là nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Quả nhiên, Tống Nghị lại bắt đầu mắng Trần Huyền. Đây gần như là thủ tục bắt buộc mỗi khi nhắc đến cái tên này trong suốt hai năm qua. Giang Dữ Biệt cũng không ngăn cản, thỉnh thoảng còn hùa theo vài câu, dù gì cũng đáng bị chửi.
Đợi đến khi Tống Nghị mắng đến khô cả họng, Giang Dữ Biệt mới bắt đầu đuổi người:
“Được rồi, mắng đủ rồi thì về ngủ sớm đi.”
Có lẽ Tống Nghị đã dùng hết trí thông minh của mình vào những câu chửi, nên chỉ nhớ đến việc Giang Dữ Biệt mai phải dậy sớm quay phim, hoàn toàn quên mất Tiêu Khắc còn chưa về. Thế là cầm điện thoại lên, đứng dậy rời đi.
Nhưng vừa tới cửa, anh ta đã bị Giang Dữ Biệt gọi lại:
“Anh đi hỏi bên điều phối xem khách sạn còn phòng trống không.”
Tống Nghị sững người một lúc: “Sao thế? Tiêu Khắc không muốn ở chung với cậu à?”
“Không phải.” Giang Dữ Biệt đáp: “Dù gì tôi cũng thích đàn ông, không tiện.”
Tống Nghị đã lâu rồi không còn liên hệ hai người này với nhau nữa, nghe vậy thì sững người một chút rồi gật đầu:
“Được, tôi đi hỏi thử.”
Trước khi chuyện tối nay xảy ra, Giang Dữ Biệt cũng thấy ở chung với Tiêu Khắc khá tiện lợi. Mỗi sáng đều có bữa sáng sẵn, phòng lúc nào cũng có người dọn dẹp. Nhưng nếu bầu không khí giữa hai người trở nên gượng gạo, thì cũng chẳng cần miễn cưỡng nữa.
Căn phòng trở lại sự yên tĩnh, Giang Dữ Biệt nhìn bát mì trước mặt đã được anh ăn sạch, trầm ngâm suy nghĩ.
Cậu nhóc này bề ngoài lạnh lùng, nhưng lại rất chu đáo. Dù có giận đến đâu vẫn nhớ mình chưa ăn gì mà nấu mì cho mình, thật sự rất ấm lòng. Nghĩ đến đây, Giang Dữ Biệt quyết định đợi Tiêu Khắc quay lại sẽ xin lỗi cậu. Dù đến giờ anh vẫn chưa hiểu mình đã làm sai chuyện gì.
Nhưng mà thôi, nhóc con tức giận, cứ coi như lỗi của mình vậy.
Anh đứng dậy, vào phòng lấy điện thoại, rồi ngồi xuống ghế sofa gọi cho Tiêu Khắc. Chuông điện thoại vừa vang lên, ngoài cửa đã truyền đến tiếng mở khóa, cùng lúc đó là tiếng chuông điện thoại của cậu.
Giang Dữ Biệt cúp máy, đứng dậy bước ra cửa. Tiêu Khắc vừa vào đến nơi, thấy anh thì thoáng sững sờ, nhưng ngay lập tức tránh đi ánh mắt, bước nhanh về phía phòng ngủ.
“Đứng lại đó!” Giang Dữ Biệt lên tiếng.
Tiêu Khắc cứ như bị điểm huyệt, đứng yên tại chỗ. Giang Dữ Biệt bước đến gần:
“Bị thương chỗ nào?”
Tiêu Khắc theo bản năng giấu tay ra sau lưng. Giang Dữ Biệt tặc lưỡi, chẳng buồn lằng nhằng, trực tiếp đưa tay kéo cổ tay cậu. Trước đây anh cũng từng làm vậy, nhưng lần này phản ứng của Tiêu Khắc đặc biệt mạnh, như bị điện giật, lập tức lùi lại một bước, hất tay anh ra.
Giang Dữ Biệt không ngờ lại bị cậu né tránh như vậy. Anh nhìn Tiêu Khắc, im lặng vài giây rồi chợt mỉm cười, vẻ mặt tỏ ý đã hiểu ra:
“Xin lỗi, tôi chỉ nghe Tống Nghị nói em bị thương thôi. Đã bôi thuốc chưa?”
Tiêu Khắc nhận ra phản ứng của mình hơi quá, nhưng lại chẳng biết giải thích thế nào. Cậu chỉ không muốn bị Giang Dữ Biệt cười nhạo, cảm thấy bản thân chỉ vì một vết thương nhỏ xíu mà mất tập trung, không cẩn thận đến mức tự làm đứt tay. Theo bản năng, cậu muốn giấu đi vết thương.
Nhưng Giang Dữ Biệt sẽ nghĩ gì đây? Có phải anh sẽ cho rằng cậu biết anh thích đàn ông nên cố ý tạo khoảng cách, có định kiến với anh không?
Cậu không muốn như vậy.
Vậy nên Tiêu Khắc lặng lẽ tháo lớp băng gạc trên ngón tay, rồi đưa tay ra trước mặt Giang Dữ Biệt:
“Chưa bôi thuốc. Anh giúp tôi được không?”
—
Giang Dữ Biệt nhìn Tiêu Khắc, không ngờ cậu lại chủ động như vậy. Anh cũng chẳng hiểu nổi thái độ thay đổi thất thường của cậu, nhưng không quan trọng. Quan trọng là vết thương trên tay Tiêu Khắc vẫn đang rỉ máu.
Giang Dữ Biệt khẽ cau mày: “Ra phòng khách.”
Tiêu Khắc đi theo anh đến sofa, hai người ngồi xuống, giữa họ còn chừa ra một chỗ trống, nơi đó đặt túi thuốc Tiêu Khắc vừa mua. Giang Dữ Biệt vừa xem hướng dẫn sử dụng thuốc vừa nhẹ giọng trách cậu:
“Lớn đầu rồi mà làm gì cũng bất cẩn vậy?”
Tiêu Khắc chỉ khẽ đáp lại một tiếng. Giang Dữ Biệt liếc nhìn cậu, không nói thêm gì nữa, cẩn thận dùng bông tẩm cồn sát trùng vết thương.
Vết cắt nằm ở mặt ngoài ngón trỏ, không sâu nhưng khá dài. Giang Dữ Biệt rất cẩn thận, còn vừa thổi nhẹ vừa bôi thuốc, cứ như đang dỗ trẻ con. Đầu ngón tay Tiêu Khắc hơi ngứa, nhưng cậu nhịn không rụt lại, chỉ khẽ nói:
“Không cần làm vậy, tôi không đau.”
“Tôi không tin.” Giang Dữ Biệt bật cười, băng vết thương lại. “Người cũng là máu thịt, sao mà không đau được? Đừng cố chịu đựng, đau không phải chuyện đáng xấu hổ.”
Tiêu Khắc ngước lên nhìn anh. Giang Dữ Biệt đang cúi đầu, chuyên tâm quấn băng. Không bị tóc che khuất, cậu có thể nhìn thấy hàng lông mi của anh, từng sợi dài rõ nét nhưng không hề có vẻ nữ tính, ngược lại còn toát lên nét anh tuấn.
Băng xong, Giang Dữ Biệt vừa ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt của Tiêu Khắc. Trước khi cậu kịp thấy lúng túng, anh đã lên tiếng trước:
“Mấy ngày này đừng nấu nướng gì nữa, cũng hạn chế tiếp xúc với nước. Lần trước thì gãy tay, lần này lại cắt vào ngón tay, cứ tiếp tục thế này thì em còn làm bác sĩ được không?”
Nói xong, anh cất hết thuốc men vào túi. Tiêu Khắc muốn giúp nhưng bị từ chối. Cậu ngồi yên một lát rồi quyết định đứng dậy về phòng. Cậu chưa bao giờ cảm thấy lúng túng khi ở cạnh ai như lúc này, thật không quen chút nào.
Chỉ mới đi được vài bước, Giang Dữ Biệt đã gọi anh dừng lại:
“Tiêu Khắc.”
Tiêu Khắc quay người nhìn Giang Dữ Biệt: “Có chuyện gì?”
Giang Dữ Biệt đặt túi thuốc đã sắp xếp gọn gàng lên bàn trà, đứng thẳng dậy, mỉm cười nhìn cậu:
“Chuyện trên xe lúc nãy là tôi không đúng, đừng để trong lòng.”
Tiêu Khắc sững người, hoàn toàn không ngờ Giang Dữ Biệt lại chủ động xin lỗi. Nhưng thực ra, Giang Dữ Biệt đâu có làm gì sai. Khi ra ngoài, Tiêu Khắc cũng đã suy nghĩ thông suốt—Giang Dữ Biệt chưa từng có ý định sa thải cậu, anh chỉ lo lắng cậu sẽ để ý chuyện anh thích người cùng giới.
Là do cậu quá nhạy cảm. Môi trường sống từ nhỏ, cùng thái độ của những người xung quanh đã khiến cậu vô thức nghĩ rằng Giang Dữ Biệt muốn đuổi mình đi. Vì thế, cậu đã vô thức dựng lên hàng rào phòng bị và lạnh nhạt với Giang Dữ Biệt.
Người nên xin lỗi là cậu. Người cần giải thích cũng là cậu. Chính cậu đã hiểu sai, hiểu lầm ý tốt của Giang Dữ Biệt. Mà thực ra, từ đầu đến cuối, cậu chưa từng để tâm đến việc Giang Dữ Biệt thích đàn ông.
Nhưng Giang Dữ Biệt không cho cậu cơ hội mở miệng. Chỉ cười nhạt rồi bước về phía phòng ngủ, tiện thể dặn dò:
“Lúc tắm nhớ dùng màng bọc thực phẩm quấn lại, nghỉ ngơi sớm đi.”
Nhìn theo bóng lưng khuất sau cánh cửa, Tiêu Khắc bực bội thở dài. Cậu có thể cảm nhận được Giang Dữ Biệt đang cố tình giữ khoảng cách với mình vì phản ứng lúc nãy. Khi bôi thuốc, anh rất cẩn thận, từ đầu đến cuối không hề chạm vào da cậu.
Phải giải thích thế nào đây?
Chưa bao giờ Tiêu Khắc thấy bản thân vụng về trong giao tiếp và biểu đạt như lúc này.
Cậu lấy hết can đảm bước về phía phòng ngủ của Giang Dữ Biệt, định nói thẳng rằng cậu thật sự không để ý—thích đàn ông hay không chẳng liên quan gì đến cậu, mà dù sao Giang Dữ Biệt cũng đâu có thích cậu. Nhưng vừa nghĩ đến việc mình đã né tránh động tác của anh một cách tổn thương đến thế, cậu lại khựng lại.
Liệu Giang Dữ Biệt có cho rằng cậu đang chột dạ, càng muốn che giấu càng lộ liễu không? Cậu gần như có thể tưởng tượng ra phản ứng của Giang Dữ Biệt—nhất định sẽ mỉm cười, nói với anh: “Được rồi, tôi biết rồi.”
Nhưng Giang Dữ Biệt thật sự hiểu sao? Chưa chắc.
Nếu vậy, chi bằng chứng minh bằng hành động. Chỉ cần cậu tỏ ra gần gũi hơn một chút, Giang Dữ Biệt tự nhiên sẽ nhận ra thôi, đúng không?
—
Sáng hôm sau, khi Giang Dữ Biệt thức dậy, bàn ăn vẫn có sẵn bữa sáng, nhưng không thấy bóng người. Chỉ có tiếng động phát ra từ bếp. Anh bước đến, nhìn thấy Tiêu Khắc đang dọn dẹp.
“Chẳng phải tôi đã bảo em đừng nấu ăn sao?”
Động tác của Tiêu Khắc khựng lại một chút. Vài giây sau, cậu mới ngẩng lên nhìn Giang Dữ Biệt: “Không sao.”
Vẫn có chút gượng gạo, nhưng ít ra cũng chịu mở miệng nói chuyện.
Giang Dữ Biệt cười: “Không sao cũng không có nghĩa là không cần để tâm.”
“Ừm.” Tiêu Khắc đáp một tiếng.
Cơm đã nấu rồi thì không thể không ăn. Giang Dữ Biệt ngồi xuống bàn, vừa ăn được hai miếng, Tiêu Khắc đã từ trong bếp đi ra.
Giang Dữ Biệt đang định nuốt miếng cơm trong miệng, rồi nói với Tiêu Khắc rằng hôm nay không cần đi theo mình đến phim trường. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Tiêu Khắc đã ngồi xuống ngay vị trí bên cạnh anh.
Giang Dữ Biệt ngạc nhiên nhìn Tiêu Khắc:
“Sao vậy?”
Trước khi biết xu hướng tính dục của mình, cậu luôn ngồi đối diện. Bây giờ biết rồi, lại chủ động ngồi sát bên cạnh?
Tại sao?
Tiêu Khắc lắc đầu, không nói gì, cúi xuống ăn tiếp. Giang Dữ Biệt dù thấy kỳ lạ nhưng cũng không hỏi nữa, chỉ là trong lòng bắt đầu không kiềm chế được mà nghĩ linh tinh. Mà đã nghĩ đến Tiêu Khắc, thỉnh thoảng liếc nhìn cậu cũng là chuyện tự nhiên thôi. Nhưng vừa nghiêng đầu sang, anh lại phát hiện Tiêu Khắc cũng đang nhìn mình, thế này thì có chút ngượng ngùng rồi.
May mà Giang Dữ Biệt là diễn viên, dù có lúng túng cũng che giấu rất tốt. Anh cười một cái, định nói gì đó, nhưng lại nhận ra ánh mắt của Tiêu Khắc đang dán chặt vào môi mình.
Khoảnh khắc đó, Giang Dữ Biệt bỗng nhiên nhớ đến nụ hôn đầy trớ trêu trước đây giữa hai người.
Không phải anh cố tình nghĩ đến chuyện không nên nghĩ, mà là ánh mắt của Tiêu Khắc quá mức trắng trợn, đến mức khiến Giang Dữ Biệt có chút sởn gai ốc.
“Em nhìn gì vậy?”
Tiêu Khắc không trả lời, chỉ đưa tay ra, chậm rãi đưa về phía mặt Giang Dữ Biệt.
Khoảnh khắc đó, trong tầm mắt của Giang Dữ Biệt, hành động của Tiêu Khắc không khác gì một cảnh quay chậm trong phim. Trong đầu anh hiện lên vô số khả năng, mà hoang đường nhất chính là Tiêu Khắc định giữ lấy gáy anh rồi hôn xuống.
Ý nghĩ này đúng là chẳng có tí logic nào, nhưng Giang Dữ Biệt vẫn bị chính trí tưởng tượng của mình dọa đến hoảng hốt. Anh vừa định đưa tay gạt tay Tiêu Khắc ra thì chuông cửa vang lên.
Giang Dữ Biệt lập tức nói: “Chắc là Tống Nghị.”
“Ừm.” Tiêu Khắc đáp ngắn gọn, đứng dậy: “Tôi đi mở cửa.”
Giang Dữ Biệt thở phào một hơi, thầm khen ngợi Tống Nghị đến quá đúng lúc. Nhưng chỉ vài giây sau, anh lập tức muốn rút lại suy nghĩ này.
Cửa vừa mở ra, Tống Nghị chào Tiêu Khắc một tiếng rồi bước vào, vừa đi vừa lớn giọng nói:
“Giang Dữ Biệt, chuyện tối qua cậu nhờ tôi hỏi xem có phòng không, lúc nãy trên đường tới đây tôi gặp tổ điều phối, họ bảo tạm thời vẫn chưa có. Chắc còn phải chờ thêm một thời gian nữa, cái hội chợ gần đây vẫn chưa kết thúc, khách sạn vẫn kín phòng. Thế nên Tiêu Khắc có lẽ vẫn phải ở đây thêm một thời gian nữa. Nếu cậu thấy bất tiện, thì để Tiêu Khắc chuyển sang phòng tôi, còn tôi dọn lên đây.”
Giang Dữ Biệt: “…”
Tống Nghị đôi khi rất tinh ý, nhưng cũng có lúc vô tâm đến mức khiến người ta muốn bổ đầu anh ta ra xem rốt cuộc trong đó chứa thứ gì.
Chuyện này có thể nói trước mặt Tiêu Khắc sao? Đừng nói là bây giờ quan hệ giữa anh và Tiêu Khắc vốn đã gượng gạo, cho dù có thân thiết đến mức mặc chung một cái quần, câu này nói ra cũng dễ khiến người ta nghĩ nhiều.
Nhưng Tiêu Khắc không nói gì, chỉ là bước chân đang đi từ cửa vào chợt khựng lại, sau đó không quay lại bàn ăn nữa mà đi thẳng về phòng ngủ.
Giang Dữ Biệt định gọi cậu lại, nhưng cuối cùng chẳng nói gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Khắc đóng cửa lại. Trong khi đó, Tống Nghị thì chẳng quan tâm đến thế sự bên ngoài, vẫn cứ ung dung thưởng thức bữa sáng.
Giang Dữ Biệt nhìn Tống Nghị, bực bội giơ chân đá anh ta một cái dưới gầm bàn.
Tống Nghị đang húp cháo suýt thì sặc, trợn mắt nhìn anh:
“Đá tôi làm gì?”
“Chân dài.” Giang Dữ Biệt thản nhiên nói, “Không được à?”
Tống Nghị cạn lời, nhưng cũng không chấp nhất với anh, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn cháo, tiện thể nhắc:
“Miệng cậu dính hạt cơm kìa.”
Giang Dữ Biệt: “…”
Anh rút khăn giấy lau khóe miệng, cuối cùng cũng hiểu ra hành động khác thường của Tiêu Khắc vừa rồi là vì cái gì. Nhưng mà… bình thường nếu thấy có gì dính trên mặt người khác, chẳng phải sẽ nhắc như Tống Nghị sao? Sao Tiêu Khắc lại không theo lẽ thường, nhất định phải tự tay động vào?
Đây không giống phong cách của Tiêu Khắc. Hoặc có lẽ, cậu đang muốn thể hiện điều gì đó qua hành động này?
Giang Dữ Biệt nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, đột nhiên cảm thấy chẳng còn tâm trạng ăn uống nữa, dù trước mặt là món cháo trứng bắc thảo thịt bằm mà anh yêu thích nhất.
—
Ngoại trừ ngày hôm đó Tiêu Khắc không xuất hiện ở phim trường, mấy ngày sau cậu vẫn đi theo Giang Dữ Biệt như thường. Dù không ai nhắc lại chuyện đổi phòng, nhưng mối quan hệ giữa hai người lại trở nên kỳ lạ một cách khó tả.
Không phải kiểu lạnh nhạt đến mức khiến người ta thấy khó chịu, mà ngược lại, Giang Dữ Biệt cảm thấy Tiêu Khắc nhiệt tình hơi quá mức.
Trước đây, Tiêu Khắc là kiểu người trầm lặng nhưng dứt khoát—chỉ cần làm xong việc của mình thì sẽ im lặng hết mức có thể. Bây giờ tuy vẫn ít nói, nhưng hành động thì lại khiến Giang Dữ Biệt nghi ngờ cậu có phải mắc chứng tăng động không.
Lúc Giang Dữ Biệt chờ vào cảnh quay, Tiêu Khắc luôn ngồi sát bên anh. Giữa những lúc quay phim cần lau mồ hôi, cậu cũng tự mình cầm khăn lau cho anh, không cho Giang Dữ Biệt tự làm. Thậm chí ngay cả lúc mặc hay thay phục trang, cậu cũng muốn giúp một tay.
Điều này khiến Giang Dữ Biệt có lúc hoài nghi, rốt cuộc giữa hai người, ai mới là người thích đàn ông? Tiêu Khắc có phải đang nhân cơ hội lúc anh thay đồ để “chiếm tiện nghi” không?
Nhưng Tiêu Khắc là trai thẳng, chuyện này là chắc chắn như đinh đóng cột. Vậy thì cậu làm vậy là vì cái gì?
Bị bẻ cong rồi? Dễ vậy sao?
Giang Dữ Biệt không biết rằng Tiêu Khắc làm vậy chỉ để chứng minh với anh rằng cậu thực sự không để tâm đến xu hướng tính dục của anh.
Anh cũng bận đến mức không có thời gian để hỏi. Dù sao thì chuyện trò chuyện với Tôn Phục trước đó cũng đã mang lại hiệu quả. Ông ta đúng như lời đã hứa, cố gắng dồn hết các cảnh quay của Xí Ngầu lại.
Chỉ tiếc là Giang Dữ Biệt lại không hoàn thành được lời hứa với Tôn Phục—giúp Trần Huyền nhập vai.
Không phải vì anh thất hứa, mà là vì từ sau hôm đó, Trần Huyền đã có thể tự mình đạt được những phẩm chất cơ bản mà một diễn viên nên có. Có lẽ những lời anh nói đêm đó có chút tác động đến cậu ta, nhưng Giang Dữ Biệt lại cảm thấy chuyện này chẳng liên quan gì đến mình cả.
Nguyên nhân thực sự khiến Trần Huyền thay đổi… là do tổng giám đốc Tần đến.
Là nhà sản xuất, ông ấy đến kiểm tra tiến độ của dự án là chuyện đương nhiên. Mà Trần Huyền, với tư cách là người của ông ta, chắc chắn không thể để mất mặt trước tổng giám đốc Tần được.
Vì vậy, cậu ta cực kỳ nghiêm túc, ban ngày ở phim trường quay phim, buổi tối lại trở về khách sạn nơi tổng giám đốc Tần lưu trú. Suốt một thời gian dài, hai người họ gần như chẳng nói với nhau câu nào ngoài lời thoại trong kịch bản.
Nhờ vậy, Giang Dữ Biệt được tận hưởng những ngày yên bình hiếm hoi. Đến mức trước khi đi ngủ, anh còn hình thành thói quen cầu nguyện—cầu mong tổng giám đốc Tần có thể ở lại đoàn phim thêm vài ngày nữa.
Có lẽ ông trời thực sự đã nghe thấy lời cầu nguyện của Giang Dữ Biệt, tổng giám đốc Tần vẫn chưa rời đi, thậm chí còn lên tiếng bảo Tôn Phục đẩy nhanh tiến độ quay cảnh liên quan đến Xí Ngầu . Nếu sớm hoàn thành, ông ta sẽ đưa Trần Huyền ra nước ngoài đón Tết.
Tống Nghị nghe vậy vui đến mức suýt nhảy cẫng lên, Giang Dữ Biệt cũng khá hài lòng, vì thế cả đoàn phim đều tất bật tăng ca. Giang Dữ Biệt đã quay liên tục gần 36 tiếng.
May mắn là công sức bỏ ra không uổng phí, dự kiến phải mất 10 ngày mới quay xong phần kịch bản, nhưng chỉ trong 7 ngày đã hoàn thành. Cảnh quay của Trần Huyền chính thức kết thúc, cậu ta có thể rời đoàn phim.
Hôm Trần Huyền hoàn thành cảnh quay cuối cùng, Tôn Phục cùng đội ngũ sản xuất họp bàn và phát hiện rằng do những ngày qua dốc sức làm việc, tiến độ của đoàn phim nhanh hơn dự kiến rất nhiều. Chỉ còn một tuần nữa là đến Tết, thế nên sau khi trao đổi với tổng giám đốc Tần, ông ta dứt khoát quyết định cho đoàn nghỉ Tết sớm, đến mùng năm trở lại làm việc.
Mọi người hò reo vui sướng, nhưng sắc mặt Giang Dữ Biệt lại thờ ơ. Tiêu Khắc tự nhiên nhận ra tâm trạng của Giang Dữ Biệt, nhưng cậu không hỏi nhiều, bởi chính cậu cũng có chuyện phải lo. Tết này cậu nên đi đâu?
Giang Dữ Biệt và Tống Nghị chắc chắn sẽ về nhà, còn cậu thì sao? Ở lại đây hay trở về Bắc Thành?
Dường như dù chọn thế nào cũng đều lạc lõng.
Tối hôm đó, sau khi xong việc trở về khách sạn, Tống Nghị liền đặt vé máy bay, đồng thời hỏi ý kiến Giang Dữ Biệt. Anh đang dựa vào sofa nghịch điện thoại, nghe vậy liền thản nhiên đáp:
“Anh cứ đặt vé của anh đi, tôi không về. Nếu Tiêu Khắc muốn về thì đưa cậu ấy đi cùng.”
Tống Nghị khựng lại một chút, nhìn Giang Dữ Biệt:
“Năm nay vẫn không về sao? Đã ba năm rồi, thế nào cũng nên về gặp họ một lần chứ…”
Lời còn chưa dứt đã bị ánh mắt sắc lạnh của Giang Dữ Biệt chặn lại, Tống Nghị thức thời im bặt, chỉ khẽ thở dài rồi quay sang Tiêu Khắc:
“Tiểu Khắc, hay cháu về Tân Thành đón Tết với chú đi?”
Tiêu Khắc hoàn hồn sau câu nói của Giang Dữ Biệt khi nãy, lắc đầu: “Thôi, cháu ở lại đây.”
Lời nói ra có chút thiếu tự tin, bởi gần đây Giang Dữ Biệt luôn giữ khoảng cách với cậu một cách vô thức, cậu không chắc liệu quyết định này có khiến Giang Dữ Biệt khó chịu hay không. Nhưng Giang Dữ Biệt chẳng phản ứng gì, thậm chí còn không thèm liếc nhìn cậu lấy một cái.
Tống Nghị nghe vậy cũng không ép, chỉ gật đầu:
“Được thôi. Hai người cùng ở lại đây thì tôi cũng yên tâm hơn, nếu không, lỡ đâu lúc trở lại tôi chỉ còn thấy một bộ xương khô da bọc xương thì sao.”
Nói xong, anh ta cũng không nán lại lâu, đặt vé xong liền rời đi, bảo là phải về thu dọn hành lý.
Phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh, đến mức Tiêu Khắc có thể nghe rõ từng nhịp thở của mình. Nhưng ngoài hành lang, những tiếng cười nói vui vẻ vẫn vọng vào không dứt. Ngày mai là có thể về nhà rồi, phần lớn thành viên trong đoàn đều háo hức mong chờ. Còn những người không cảm thấy vui vẻ, e rằng chỉ có hai người trong căn phòng này.
Tiêu Khắc ngồi đó, lén quan sát Giang Dữ Biệt đang chăm chú nhìn điện thoại. Biểu cảm của anh không có gì đặc biệt, nhưng không hiểu sao Tiêu Khắc cứ cảm thấy tâm trạng anh không tốt. Từ lúc Tôn Phục thông báo nghỉ Tết đến giờ, Giang Dữ Biệt đã như vậy rồi.
Nghe Tống Nghị nói cũng đủ hiểu, Giang Dữ Biệt là có nhà nhưng không muốn về. Còn cậu, là muốn về nhưng chẳng có nơi nào để về. Không biết như thế có được coi là đồng bệnh tương liên hay không.
Giang Dữ Biệt vẫn chăm chú nhìn điện thoại, bao lâu thì Tiêu Khắc cũng ngồi cùng anh bấy lâu. Suốt cả quá trình, không ai lên tiếng. Chỉ khi cốc nước trước mặt Giang Dữ Biệt uống hết, Tiêu Khắc mới khẽ động đậy, lặng lẽ đứng dậy, rót thêm một cốc khác rồi đặt xuống trước mặt anh, sau đó lại ngồi xuống như cũ.
Mãi đến khi điện thoại báo pin yếu, Giang Dữ Biệt khẽ tặc lưỡi. Tiêu Khắc vẫn luôn để ý đến anh, lập tức đứng dậy:
“Để tôi lấy sạc dự phòng.”
“Thôi.” Giang Dữ Biệt lên tiếng ngăn lại, đặt điện thoại xuống, mệt mỏi xoa xoa mi tâm: “Không xem nữa.”
Tiêu Khắc nhìn cậu, do dự một lúc rồi hỏi thử:
“Anh… anh có phải đang không vui không?”
Nghe vậy, Giang Dữ Biệt bật cười, ngước mắt nhìn cậu:
“Nhóc con từ khi nào học được cách đoán suy nghĩ của người lớn rồi? Em nhìn kiểu gì thấy tôi không vui? Tôi vui lắm đấy, mai không phải quay phim, muốn ngủ đến mấy giờ thì ngủ.”
Tiêu Khắc không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn anh. Cậu có thể nhận ra Giang Dữ Biệt đang nói dối, nhưng lại không thể vạch trần.
Bởi chính cậu cũng vậy. Khi nói dối, cậu không muốn bị người khác vạch trần, vì điều đó chỉ khiến bản thân càng thêm mất mặt và khó xử hơn mà thôi.
Kim đồng hồ đã điểm qua mười hai giờ. Giang Dữ Biệt yên lặng ngồi trên sofa vài giây, sau đó đứng dậy, cười nhạt nói:
“Khuya rồi, ngủ sớm đi. Sáng mai đừng gọi tôi dậy sớm quá, tôi có thể…”
Có thể gì? Giang Dữ Biệt còn chưa nói hết thì chuông cửa đột ngột vang lên. Cả hai đều sững lại, ánh mắt giao nhau, đều hiện lên chung một suy nghĩ: Muộn thế này, ai đến tìm?
Dù là đồng nghiệp trong đoàn đến tạm biệt cũng không nên chọn thời điểm này.
“Có khi nào là chú Tống không?” Tiêu Khắc hỏi.
Chuông cửa vẫn tiếp tục vang lên, như thể nếu không mở cửa, đối phương sẽ cứ ấn mãi không thôi. Đúng là có vài phần giống phong cách của Tống Nghị.
Giang Dữ Biệt im lặng vài giây, rồi bảo Tiêu Khắc:
“Ra mở cửa đi.”
Tiêu Khắc gật đầu, đi đến mở cửa, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng người đứng bên ngoài lại là Trần Huyền—người lẽ ra giờ này phải ở một khách sạn khác.
Trông cậu ta có vẻ nhếch nhác, khóe miệng bị rách, trên cổ còn một vết bầm tím hằn rõ. Cổ tay lộ ra dưới ống tay áo phao cũng có vết bầm tương tự. Tiêu Khắc thoáng nghĩ cậu ta bị cướp, nhưng Giang Dữ Biệt liếc mắt một cái đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tổng giám đốc Tần có sở thích đặc biệt, trong giới chẳng phải điều gì bí mật. Chỉ là Giang Dữ Biệt không hiểu vì sao Trần Huyền lại tìm đến mình.
Anh bước đến, Tiêu Khắc tự giác nhường đường nhưng không rời đi, chỉ đứng một bên quan sát. Giang Dữ Biệt cũng chẳng thấy có gì không ổn, chỉ lạnh lùng nhìn Trần Huyền:
“Cậu đến làm gì?”
Đôi mắt Trần Huyền đỏ hoe, ánh nhìn hướng về phía Giang Dữ Biệt đầy mong đợi, thậm chí còn mang theo chút cầu xin:
“Anh Giang, anh giúp em đi, em không chịu nổi nữa rồi… Anh cứ coi như thương hại em một chút, chỉ cần anh cho em quay lại bên anh, em bằng lòng làm bất cứ điều gì…”
Giang Dữ Biệt không hề dao động:
“Tôi đã nói rồi, con đường cậu chọn thế nào cũng được, đừng quay đầu làm tôi thấy ghê tởm. Cậu nên về đi, đây không phải nơi dành cho cậu.”
Nói xong, cậu liền đưa tay đóng cửa, nhưng Trần Huyền lập tức chặn lại:
“Anh Giang, anh không thể thấy chết mà không cứu!”
Giọng của Trần Huyền không quá lớn nhưng cũng chẳng hề nhỏ, nếu người trong các phòng bên cạnh còn chưa ngủ, chắc chắn sẽ nghe thấy. Giang Dữ Biệt không có ý định trở thành chủ đề bàn tán của người khác, anh khẽ nhíu mày, nhưng còn chưa kịp mở miệng, ánh mắt của Trần Huyền đã chuyển sang Tiêu Khắc—người vẫn đang đứng bên cạnh.
“Hai người chưa ở bên nhau đúng không? Nếu chưa, vậy em vẫn còn cơ hội! Giang Dữ Biệt, hãy cho em một cơ hội đi! Lần này em tuyệt đối sẽ không làm bất cứ điều gì tổn thương anh nữa, anh hãy tin em…”
Vừa nói, Trần Huyền vừa vươn tay muốn nắm lấy Giang Dữ Biệt.
Giang Dữ Biệt cau mày, còn chưa kịp phản ứng, thì một lực mạnh từ phía sau đã kéo anh về sau, rồi một bóng người nhanh chóng chắn trước mặt anh, như một bức tường vững chắc ngăn cách anh với Trần Huyền.
Giang Dữ Biệt không muốn Tiêu Khắc xảy ra xung đột với Trần Huyền, vừa định kéo cậu lại thì câu nói tiếp theo của Tiêu Khắc khiến anh sững sờ tại chỗ.
Tiêu Khắc nhìn thẳng vào Trần Huyền, giọng dõng dạc, rành rọt:
“Có gì thì nói, đừng có động tay động chân với bạn trai tôi!”
Giang Dữ Biệt rất ít khi bị ai đó làm cho chấn động đến mức không biết phải phản ứng thế nào, nhưng lần này, thực sự có vài giây anh trống rỗng cả đầu óc.
Hoàn toàn không ngờ Tiêu Khắc sẽ nói như vậy. Nhưng ngẫm lại, cũng có thể hiểu được lý do—chẳng qua chỉ là muốn Trần Huyền từ bỏ ý định, không quấy rầy anh nữa. Anh hiểu hết, nhưng vẫn có cảm giác kỳ lạ khó tả.
Cảm giác được ai đó che chở đứng chắn trước mặt mình thế này… quá đỗi xa lạ.
Nhất là khi người đó còn nhỏ hơn anh tận mười hai tuổi.
Trần Huyền nhìn Tiêu Khắc, từ ngạc nhiên chuyển sang không tin nổi:
“Cậu nghĩ tôi sẽ tin sao?”
Tiêu Khắc không phản bác, chỉ bật cười khẽ:
“Thế nào mới tin? Thế này à?”
Lời vừa dứt, Giang Dữ Biệt còn chưa kịp phản ứng xem cái gọi là “thế này” của Tiêu Khắc là gì, thì đã thấy Tiêu Khắc xoay người đối diện mình. Giây tiếp theo, một lực mạnh ép anh tựa sát vào tường ở cửa ra vào, ánh mắt đối phương đầy vẻ chiếm đoạt.
Chỉ trong khoảnh khắc, Giang Dữ Biệt đã hiểu Tiêu Khắc định làm gì. Nhưng còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản, Tiêu Khắc đã nâng mặt anh lên, cúi xuống hôn.