Chồng Yêu Kém Tôi 12 Tuổi

Chương 36

Không chỉ Giang Dữ Biệt bất ngờ, mà chính Tiêu Khắc cũng ngây người.

Cậu không hiểu vì sao lại thốt ra câu nói đó.

Lý trí bảo cậu nên thu hồi lời vừa nói, nhưng trong lòng lại không muốn. Cậu cứ thế nhìn Giang Dữ Biệt, thậm chí còn mong đợi phản ứng của anh. Nhưng mong đợi điều gì, chính cậu cũng không biết.

Giang Dữ Biệt thực sự có chút kinh ngạc khi nghe Tiêu Khắc hỏi vậy, nhưng cũng không đến mức không đối phó được. Lăn lộn trong giới giải trí bao năm, đâu dễ bị một nhóc con làm khó. Sau khoảnh khắc trống rỗng ngắn ngủi, anh bật cười:

“Chẳng lẽ em không thích tôi sao? Tôi còn tưởng em thích tôi lắm đấy?”

Giọng điệu trêu chọc của Giang Dữ Biệt khiến bầu không khí căng thẳng lập tức tan đi. Lẽ ra Tiêu Khắc nên cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng thực tế lại không.

Cậu không hiểu tại sao mình lại nhíu mày, cũng không hiểu tại sao trong lòng bỗng nhiên trống rỗng, vô định.

Tiêu Khắc muốn rời đi, muốn thoát khỏi cảm giác bất an này, nhưng đã gần hai tháng rồi cậu chưa gặp Giang Dữ Biệt. Hơn nữa, bát đũa trên bàn còn chưa rửa, bếp cũng chưa dọn dẹp. Bỏ đi ngay lúc này có vẻ không ổn lắm.

Cậu là nhân viên theo giờ, phải làm xong việc mới được về.

Lý do này thật vụng về, chính Tiêu Khắc cũng biết mình đang kiếm cớ. Nhưng cậu thật sự không muốn rời đi, chẳng có lý do gì cả.

Giang Dữ Biệt trông vẫn rất bình thản, dường như cuộc trò chuyện vừa rồi không ảnh hưởng gì đến anh. Anh vẫn ngồi đó, thản nhiên nhìn Tiêu Khắc, đôi mắt thoáng ý cười:

“Em khó chịu là vì cảm thấy bản thân không xử lý tốt lời tỏ tình của Tô Nhu, không quan tâm đến cảm xúc và thể diện của cô ấy, đúng không?”

Thái độ và giọng điệu của Giang Dữ Biệt khiến Tiêu Khắc dần bình tĩnh lại, nhưng tâm trạng vẫn trùng xuống:

“Tôi cảm thấy mình rất tệ. Không biết ăn nói, tính cách lập dị, nóng nảy, không biết cười, cũng không chủ động giao tiếp với ai, cả ngày chỉ giữ bộ mặt lạnh lùng. Tôi như thế thì có gì đáng thích chứ? Cô ấy có chắc mình không chọn nhầm người để tỏ tình không?”

Những lời này khiến Giang Dữ Biệt hơi nhíu mày. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng Tiêu Khắc lại có tâm lý tự ti như vậy.

“Tại sao em lại nghĩ thế? Tại sao lại cho rằng mình không xứng đáng được thích?”

“Bởi vì đó là sự thật.” Tiêu Khắc lẩm bẩm.

Giang Dữ Biệt im lặng vài giây, ánh mắt vẫn dừng trên gương mặt Tiêu Khắc. Anh đã quen biết đứa trẻ này một thời gian, thấy được rất nhiều mặt của cậu nhóc—nóng nảy, mạnh mẽ, kiên nhẫn, ngoan ngoãn, chu đáo, mềm mại—nhưng chưa bao giờ thấy một Tiêu Khắc tự ti như lúc này.

Từ một vùng quê nhỏ bước vào thành phố lớn này, dù là ở bên cạnh anh, hay lúc làm việc trong khách sạn trước đây, hoặc khi theo đoàn phim, anh chưa từng thấy Tiêu Khắc có dấu hiệu tự phủ nhận bản thân.

Tại sao đến lúc được thích, được công nhận, cậu lại nảy sinh cảm giác này?

Giang Dữ Biệt lặng lẽ nhìn Tiêu Khắc một lúc, sau đó đứng dậy, vòng qua bàn ăn, kéo ghế bên cạnh cậu ra ngồi xuống. Tay trái tự nhiên đặt lên vai Tiêu Khắc:

“Tôi chưa từng nói với em rằng, em rất giỏi sao?”

Tiêu Khắc im lặng, không đáp.

“Tiêu Khắc.” Giang Dữ Biệt hiếm khi nghiêm túc thế này: “Ngẩng đầu nhìn tôi.”

Tiêu Khắc yên lặng một lúc, rồi từ từ ngước lên nhìn anh, khuôn mặt căng thẳng. Vì nghiến răng chặt mà đường viền cằm hơi co lại.

“Em thấy tôi có giỏi không?” Giang Dữ Biệt hỏi.

Tiêu Khắc không hề do dự gật đầu: “Đương nhiên là có.”

“Còn chú Tống của em? Ông ấy có giỏi không?”

Tiêu Khắc vẫn gật đầu.

Giang Dữ Biệt khẽ cười: “Hai người mà em cho là giỏi đều thấy em rất giỏi. Thành thật mà nói, tôi không hiểu sao em lại có cảm giác tự ti này. Em nghĩ mình không đáng được thích sao? Em giỏi như thế, ai cũng nhìn thấy được. Người ta bị sự giỏi giang của em thu hút, đó là chuyện hiển nhiên. Em không cần phải tự xem thường bản thân.”

Những lời này không hẳn là một lời an ủi. Chính Giang Dữ Biệt cũng cảm thấy nó hơi qua loa. Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu, anh còn rất nhiều điều muốn nói với Tiêu Khắc. Tuy nhiên, anh chưa kịp tiếp tục thì chợt nhận ra mình có lẽ không còn cơ hội nữa.

Bởi vì anh thấy đôi mắt vốn u ám của Tiêu Khắc bỗng lóe lên một chút ánh sáng.

Cậu nhìn anh, trên gương mặt còn hiện lên chút ngạc nhiên, hỏi:

“Anh thích tôi à?”

Giang Dữ Biệt hơi sững sờ, cảm thấy việc Tiêu Khắc đỗ vào Đại học B đúng là một kỳ tích, chẳng phải cậu đang chú ý sai trọng điểm rồi sao?

Nhưng anh cũng không nói gì, chỉ nghĩ có lẽ Tiêu Khắc đang rất cần sự công nhận từ người khác nên mới như vậy. Vì thế, anh mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ sau gáy Tiêu Khắc:

“Tất nhiên là tôi thích em rồi, không chỉ tôi, chú Tống của em cũng rất quý em. Chú ấy còn bảo nếu sau này có con trai mà được một nửa sự chu đáo như em, chắc nằm mơ cũng phải bật cười.”

Tiêu Khắc nhìn Dữ Biệt, dường như lấy lại được phần nào sự tự tin.

Mặc dù cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng thấy Tiêu Khắc khôi phục lại tinh thần, Giang Dữ Biệt cũng thấy nhẹ nhõm hơn, đỡ mất công an ủi. Kết quả này đối với anh mà nói, chính là điều tốt nhất.

“Được rồi, tôi thấy việc em cần làm bây giờ là gọi điện thoại cho Tô Nhu, nói lời xin lỗi. Dù sao đi nữa, mỗi một tình cảm đều đáng được trân trọng và đặt đúng chỗ. Nhất là khi đối phương là một cô gái dũng cảm như vậy, dù em không thể đáp lại thì ít nhất cũng nên tôn trọng tấm lòng của cô ấy. Lời từ chối của cậu khi chiều quả thật có hơi thiếu tế nhị, xin lỗi một câu và nói rõ ràng cũng không có gì xấu cả. Dù gì cũng học chung một lớp, đừng để mối quan hệ trở nên quá căng thẳng.”

Tiêu Khắc gật đầu: “Được.”

Dù đã đồng ý, nhưng cậu vẫn ngồi yên, không có ý định gọi ngay. Giang Dữ Biệt nhìn cậu, mấy giây sau bật cười:

“Tiêu Khắc, em chắc chắn là mình không thích Tô Nhu chứ?”

“Chắc chắn.” Tiêu Khắc nhíu mày nhìn Giang Dữ Biệt. “Sao lại hỏi vậy?”

“Bởi vì dấu hiệu đầu tiên của việc thích một người có thể là sự tự ti. Giống như em lúc nãy, cảm thấy mình không xứng đáng, không đủ tốt để nhận được tình cảm của đối phương, thế nên mới có những suy nghĩ phủ định bản thân và hoài nghi như vậy. Trước khi gọi cuộc điện thoại này, hãy nghĩ cho kỹ, đừng để lỡ mất một mối tình đẹp.”

Tiêu Khắc không hoàn toàn hiểu lời Dữ Biệt nói, nhưng cậu vẫn rất chắc chắn về tình cảm của mình với Tô Nhu: “Tôi chắc chắn là mình không thích cô ấy.”

“Vậy thì tốt.” Dữ Biệt mỉm cười. “Cần tôi chỉ cách nói chuyện không?”

Tiêu Khắc lắc đầu: “Không cần.”

Cậu không đến mức ngốc nghếch như vậy. Khi bị tỏ tình, cậu hoàn toàn không lường trước được tình huống đó nên nhất thời không biết phản ứng thế nào. Nhưng bây giờ đã trôi qua một buổi chiều, lại còn nói chuyện với Giang Dữ Biệt lâu như vậy, cậu đã suy nghĩ thông suốt rồi.

“Vậy tôi đi rửa mặt trước, em gọi điện đi.” Dữ Biệt nhìn đồng hồ. “Trễ thế này rồi, đừng về nữa, mai tôi đi sân bay tiện đường đưa em về trường.”

Tiêu Khắc không từ chối. Cậu cũng muốn ở lại với Giang Dữ Biệt thêm một lát, dù chính cậu cũng không hiểu tại sao lại có suy nghĩ này.

Sau khi Dữ Biệt vào phòng ngủ, Tiêu Khắc cầm điện thoại lên, bấm số gọi cho Tô Nhu. Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người bắt máy. Khi cậu chuẩn bị cúp để nhắn tin thì giọng Tô Nhu vang lên:

“Cậu gọi cho tớ là để xin lỗi đúng không?”

Tiêu Khắc sững lại, nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm: “Ừ, chiều nay tớ cư xử không đúng, khiến cậu tổn thương rồi, xin lỗi.”

“Không cần đâu.” Tô Nhu nói. “Dù có hơi buồn thật, nhưng tớ không thấy cậu sai ở đâu cả. Không thích thì không thích, tất nhiên nên nói rõ ràng. Hay cậu muốn không chấp nhận cũng chẳng từ chối, cứ mập mờ lửng lơ với tớ à? Lỗi cũng là do tớ thôi, chúng ta chưa nói chuyện với nhau được mấy lần mà tớ đã vội vàng tỏ tình như vậy. Nếu đổi lại là tớ bị tỏ tình, tớ cũng không chấp nhận đâu, còn thấy người ta quá đường đột nữa. Hy vọng tớ không để lại ấn tượng xấu với cậu.”

“Không đâu.” Tiêu Khắc nói. “Cậu rất tốt, rất dũng cảm.”

“Là đang phát thẻ ‘người tốt’ à?” Tô Nhu bật cười. “Được thôi, tớ nhận, tớ cũng tự thấy mình không tệ. Cậu không thích tớ là do cậu không có mắt nhìn, nhưng tớ nhìn người cũng không sai.”

Tiêu Khắc gọi để xin lỗi, nhưng cuối cùng lại là Tô Nhu nói nhiều hơn cậu. Thái độ của cô khiến cậu vốn căng thẳng cũng dần thả lỏng, khẽ thở phào nhẹ nhõm:

“Cảm ơn.”

“Không cần xin lỗi, nhưng cảm ơn thì tớ nhận.” Tô Nhu nói đùa. “Dù sao tớ cũng thật lòng khen cậu mà, xứng đáng nhận lời cảm ơn này. Tiêu Khắc, chúng ta không thể làm người yêu, nhưng có thể làm bạn chứ? Tớ rất thích con người cậu, đừng từ chối cả điều này, nếu không tớ sẽ buồn thật đấy.”

“Không đâu.” Tiêu Khắc nói. “Chỉ là tớ hơi lạnh lùng, lại chậm nhiệt, còn rất khô khan. Nếu cậu không ngại thì làm bạn thôi.”

“Lúc trước tớ còn không ngại làm bạn gái cậu, bây giờ chỉ là bạn bè bình thường thì có gì phải lo?” Tô Nhu bật cười. “Yên tâm đi, tớ không ngại đâu.”

“Cảm ơn.” Tiêu Khắc chân thành nói.

Sau khi cúp máy, cậu thở phào nhẹ nhõm, ngồi trên ghế thật lâu, rồi đột nhiên thấy có chút ghen tị với Tô Nhu. Cậu ghen tị với sự cởi mở, ngay thẳng của cô. Rất tốt. Nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, cậu lại nhớ đến câu nói của Dữ Biệt khi nãy.

Những cảm xúc rối bời này… thật sự là dấu hiệu của việc thích một người sao?

Nhưng cậu chắc chắn là mình không thích Tô Nhu.

Vậy thì, là ai? Giang Dữ Biệt có nhầm không?

Khi Giang Dữ Biệt từ phòng ngủ đi ra, Tiêu Khắc vẫn còn ngẩn người. Anh gõ nhẹ lên tủ bên cạnh để thu hút sự chú ý của Tiêu Khắc:

“Gọi xong rồi à?”

Tiêu Khắc hoàn hồn, nhìn Giang Dữ Biệt vài giây rồi gật đầu: “Ừ, gọi xong rồi.”

“Ổn rồi chứ?”

“Ổn rồi.” Tiêu Khắc nói. “Từ nay tôi và Tô Nhu là bạn bè.”

Giang Dữ Biệt khẽ cười: “Tốt lắm, muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai chúng ta cùng xuất phát.”

“Được.” Tiêu Khắc nói. “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

——

Sau lần gặp đó, hai tháng sau Tiêu Khắc và Giang Dữ Biệt mới lại gặp nhau.

Cuộc sống của Giang Dữ Biệt ở đoàn phim vẫn không thay đổi, vẫn quay phim liên tục. Nhưng Tiêu Khắc thì khác, cậu làm bạn với Tô Nhu, rồi nhờ cô mà dần dần quen biết nhiều bạn cùng lớp hơn.

Dù chưa thể gọi là bạn thân, nhưng ít ra cũng không còn là người xa lạ nữa.

Như lời Tô Nhu nói: “Ít nhất bây giờ mọi người cũng không còn sợ cậu nữa. Trước đây ai cũng nghĩ lỡ lại gần cậu là sẽ bị ăn đòn. Nhưng tớ đã lấy thân mình thử nghiệm rồi, chứng minh được là sẽ không có chuyện đó xảy ra.”

Không đợi được Giang Dữ Biệt quay lại, Tiêu Khắc lần đầu tiên chủ động gọi điện cho anh.

Cậu nói rằng mình đã kết bạn ở trường, và đó cũng là lần đầu tiên Tiêu Khắc nói một đoạn dài như vậy. Giang Dữ Biệt không ngắt lời, chỉ im lặng lắng nghe từ đầu dây bên kia, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng. Nhưng về sau, đầu dây bên kia dần trở nên yên tĩnh, rất lâu mà không có tiếng trả lời nào nữa.

Tiêu Khắc nghiêng tai lắng nghe, lúc này mới nhận ra đầu bên kia vọng lại những tiếng thở đều đều—Giang Dữ Biệt đã ngủ mất rồi.

Chắc hẳn anh ấy rất mệt, đến mức có thể ngủ thiếp đi ngay khi đang nghe điện thoại. Tiêu Khắc đáng lẽ nên cúp máy để anh có thể nghỉ ngơi, nhưng cậu lại vô thức nghe tiếng hít thở kia rất lâu. Đến khi điện thoại nóng lên, cậu mới nhẹ nhàng tắt cuộc gọi, nhìn vào màn hình đã tắt và khẽ nói:

“Ngủ ngon.”

Ngày hôm sau, Giang Dữ Biệt gọi lại cho Tiêu Khắc, xin lỗi vì tối qua mình đã ngủ quên. Tiêu Khắc nói không sao, nhưng trước khi cúp máy lại hỏi một câu:

“Khi nào anh về?”

Giang Dữ Biệt đầu dây bên kia im lặng bất ngờ, vài giây sau mới đáp: “Sắp rồi, trước khi về tôi sẽ báo em.”

Anh cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều. Dường như Tiêu Khắc ngày càng ỷ lại vào anh, thậm chí có phần bám dính hơn trước, hoàn toàn khác với lúc mới quen. Giang Dữ Biệt không muốn suy nghĩ theo hướng đó, nhưng lại không thể thuyết phục bản thân bỏ qua được.

Dù sao đi nữa, anh vẫn cảm thấy mình nên giữ khoảng cách với Tiêu Khắc một thời gian. Nhưng anh chưa kịp làm gì thì Tiêu Khắc đã chủ động xa cách trước.

Không còn gọi điện nữa, tần suất nhắn tin trên WeChat cũng giảm từ hai ngày một tin xuống chỉ còn một tuần một tin. Nhìn dòng chữ đơn giản trên màn hình—”Nhớ ăn uống đầy đủ”—Giang Dữ Biệt bĩu môi. Một tuần chỉ có một tin nhắn thì thôi đi, nhưng như vậy chẳng phải quá qua loa sao?

Nghĩ lại, anh lại thấy cũng không có gì lạ. Tiêu Khắc vừa kết bạn mới, có thể là quá bận rộn. Học hành cộng thêm giao tiếp xã hội, thời gian có hạn cũng là điều dễ hiểu. Nhưng khi nhìn sang Tống Nghị bên cạnh đang ôm điện thoại trò chuyện vui vẻ, Giang Dữ Biệt không khỏi bực bội, giơ chân đá một cái:

“Nói chuyện gì mà vui thế?”

“Tán gẫu với Tiêu Khắc ấy, cậu nhóc này lại đứng nhất kỳ thi lần này rồi, giỏi thật.”

Giang Dữ Biệt nheo mắt: “…Anh luôn trò chuyện với Tiêu Khắc à?”

“Đúng vậy, ngày nào cũng nói chuyện.”

Lúc này, Giang Dữ Biệt mới cảm thấy mình bị gạt ra khỏi thế giới của Tiêu Khắc. Cũng đến lúc anh nhận ra—thằng nhóc đó đang cố tình tránh mặt mình sao?

Nhưng suy nghĩ này chỉ lướt qua đầu anh vài phút rồi tan biến. Dù sao Tiêu Khắc cũng chẳng làm gì quá đáng, chỉ là trở lại dáng vẻ ban đầu mà thôi. Nếu nói có gì khác lạ, thì việc cậu hay chủ động liên lạc trước đây mới là bất thường.

Hơn nữa, mục đích ban đầu của anh cũng là muốn giữ khoảng cách một thời gian. Bây giờ Tiêu Khắc chủ động xa cách, anh chẳng cần phải viện cớ để giải thích nữa. Một công đôi việc, còn gì phải bận tâm?

Trong khoảng thời gian không liên lạc với nhau, Giang Dữ Biệt vẫn tiếp tục quay phim, lịch trình bận rộn không cho phép anh suy nghĩ lung tung. So với anh, thời gian của Tiêu Khắc lại khá dư dả, nhưng cậu lại tự lấp đầy từng khoảng trống một cách kín mít.

Ngoài giờ học, cậu gần như vùi mình trong thư viện cả ngày.

Trước đây Tiêu Khắc cũng hay đến thư viện, nhưng chưa bao giờ nghiêm túc đến mức này. Cậu dành toàn bộ thời gian trống để học tập, cường độ đáng sợ đến mức khiến người khác kinh hãi.

Tình trạng này lọt vào mắt Tô Nhu, khiến cô lo lắng không biết Tiêu Khắc có gặp phải chuyện gì hay không, nhưng mãi vẫn không tìm được cơ hội để hỏi han.

Quan hệ giữa hai người dù có thể coi là bạn bè, nhưng vẫn chưa đủ thân thiết để tùy tiện hỏi những vấn đề riêng tư. Cho đến một hôm, trong nhà ăn, cô tình cờ gặp Tiêu Khắc.

Cậu ăn vội vàng, bên cạnh còn đặt mấy quyển sách, có vẻ lại định đến thư viện.

Tô Nhu suy nghĩ một chút, rồi bước đến ngồi đối diện cậu.

Tiêu Khắc ngước mắt nhìn cô, im lặng không nói gì.

Tô Nhu bật cười: “Cậu vẫn lạnh lùng như vậy nhỉ?”

Tiêu Khắc dừng lại một chút, rồi khẽ nói: “Xin lỗi.”

“Không sao.” Cô mỉm cười, “Tiếp xúc lâu rồi, tớ cũng quen với tính cách của cậu. Nhưng mà, cậu ăn nhanh quá đấy, không tốt cho dạ dày đâu.”

Lời nói của cô khiến động tác ăn của Tiêu Khắc chậm lại, rất lâu sau mới ngẩng đầu nhìn cô một cái:

“Tớ đang cố gắng sửa.”

Nói xong, cậu thực sự giảm tốc độ.

Tô Nhu mỉm cười, không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng quan sát Tiêu Khắc rất lâu, lâu đến mức cậu cũng cảm thấy khó phớt lờ, đành hỏi:

“Mặt tớ có gì à?”

Cô lắc đầu: “Không có gì.”

Tiêu Khắc tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không hỏi thêm. Cho đến khi Tô Nhu chống tay lên bàn, bất ngờ nghiêng người lại gần cậu, cậu lập tức cảnh giác, hơi lùi lại một chút:

   

“Cậu…”

“Sợ gì chứ?” Cô bật cười, “Giữa ban ngày ban mặt, chẳng lẽ tớ định cưỡng hôn cậu sao? Tớ chỉ muốn hỏi, có phải cậu thích ai rồi không?”

Tiêu Khắc nhìn cô, không trả lời.

“Nghĩ kỹ xem, trạng thái khác thường này của cậu bắt đầu từ lần trước tớ đùa rằng cậu có thích ai đó hay không, đúng không? Khi đó tớ chỉ nói đùa, nhưng bây giờ… có khi lại là thật?”

Khoảng nửa tháng trước, trước giờ học, Tiêu Khắc ngồi ở góc phòng học trò chuyện với Giang Dữ Biệt qua WeChat. Nội dung cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là nói hôm nay đã ăn gì, hỏi anh ăn gì. Nhưng có lẽ chính cậu cũng không nhận ra, suốt quá trình nhắn tin, cậu luôn mỉm cười.

Khi Tô Nhu vô tình quay đầu lại, vừa hay bắt gặp khoảnh khắc đó.

Thật ra chẳng có gì đáng nói, nhưng vì Tiêu Khắc lúc nào cũng lạnh lùng, gần như chưa bao giờ cười như vậy, nên cô mới bất ngờ thốt lên:

“Tiêu Khắc, cậu vừa từ chối tớ, thế mà nhanh vậy đã có người trong lòng rồi à?”

Tiêu Khắc đặt điện thoại xuống, dứt khoát phủ nhận: “Không có.”

“Tớ không tin đâu.” Tô Nhu cười nói: “Vừa nãy cậu nhìn điện thoại chẳng khác gì đang yêu cả. Dù chưa ở bên nhau, cậu chắc chắn rất thích đối phương phải không? Là ai vậy? So với tớ thì hơn bao nhiêu? Có thể khiến một người sắt đá như cậu cũng phải sa vào lưới tình.”

Tô Nhu chỉ đùa thôi, thấy Tiêu Khắc không đáp lại cũng không để ý lắm. Đến khi giáo viên vào lớp, cô liền quay đi nghe giảng. Nhưng cô không biết rằng, suốt tiết học hôm ấy, Tiêu Khắc không nghe được một chữ nào. Cả trang vở của cậu chỉ chi chít ba chữ “Giang Dữ Biệt”.

Nhìn những dòng chữ ấy, Tiêu Khắc bỗng hoang mang. Một cảm giác chưa từng có. Ngay cả khi bị bắt nạt ở thị trấn nhỏ kia, hay lúc không nhìn thấy tương lai phía trước, cậu cũng chưa bao giờ rối bời như bây giờ.

Cậu vẫn luôn nghĩ rằng mối quan hệ giữa mình và Giang Dữ Biệt rất bình thường, chỉ là tình bạn giữa hai người con trai mà thôi. Nhưng nếu thật sự bình thường, tại sao Tô Nhu lại nói rằng trông cậu cứ như đang trò chuyện với người mình thích? Khi nhắn tin với Giang Dữ Biệt, nét mặt của cậu ra sao? Chẳng lẽ không phải luôn lạnh nhạt như mọi khi ư? Cậu chưa bao giờ chú ý đến điều này.

Nhưng Tô Nhu chắc chắn sẽ không lừa cậu. Nếu theo cách nhìn của cô ấy, thì chẳng lẽ cậu thực sự thích Giang Dữ Biệt sao?

Thích… một người con trai?

Nhưng thích một người là cảm giác thế nào? Cảm giác của cậu đối với Giang Dữ Biệt có phải là thích không? Tiêu Khắc không biết. Cậu chưa từng thích ai, cũng chưa từng xem phim thần tượng hay đọc tiểu thuyết tình yêu, hoàn toàn không có khái niệm về điều đó.

Chưa tìm ra đáp án, Tiêu Khắc dần dần giảm bớt liên lạc với Giang Dữ Biệt. Không phải vì không muốn, mà là lo sợ. Nếu thật sự thích đối phương, lỡ như bị phát hiện thì sao? Cậu chưa biết phải đối mặt với tình huống ấy như thế nào.

   

Giang Dữ Biệt là người rất lý trí, chắc chắn sẽ không khiến mọi thứ trở nên lúng túng. Nhưng nếu thực sự đi đến bước đó, quan hệ giữa hai người e rằng sẽ không còn thoải mái như hiện tại nữa.

Thế nhưng, nửa tháng trôi qua, Tiêu Khắc vẫn chưa nghĩ ra được điều gì. Ngược lại, cậu vùi mình vào biển đề để tạm quên đi nỗi băn khoăn trong lòng. Mãi đến hôm nay, khi Tô Nhu lại một lần nữa hỏi về chuyện này, cậu mới lần đầu nghiêm túc đối diện với câu hỏi: “Thích một người là như thế nào?”

Tiêu Khắc im lặng thật lâu. Khi Tô Nhu bắt đầu cảm thấy hình như mình đã hỏi một điều không nên hỏi và định chuyển chủ đề, cậu bỗng lên tiếng:

“Cậu có rảnh không? Đi dạo với tớ một chút.”

Đây là lần đầu tiên Tiêu Khắc chủ động đưa ra yêu cầu. Tô Nhu đương nhiên không từ chối, gật đầu: “Được thôi.”

Hai người rời nhà ăn, đi ra sân vận động. Trời vừa chập choạng tối, thời tiết và không khí đều dễ chịu đến mức hoàn hảo. Tiêu Khắc không định làm mất quá nhiều thời gian của Tô Nhu. Nếu đã nhờ cô ấy đi cùng, tức là trong lòng cậu đã có sẵn điều muốn hỏi.

Đi được nửa vòng sân, Tiêu Khắc chậm rãi cất giọng:

“Thích một người… là cảm giác như thế nào?”

Nghe vậy, Tô Nhu khựng lại, quay sang nhìn Tiêu Khắc.

Cậu cũng dừng bước, nhìn cô, không nói gì thêm.

Ánh hoàng hôn phủ lên hai người, từ xa trông như một đôi tình nhân đang tản bộ sau bữa cơm chiều. Có người quen đi ngang qua, trêu chọc Tô Nhu bằng một ánh mắt mập mờ. Tô Nhu bừng tỉnh, lườm người đó:

“Đừng có suy diễn lung tung, đây là anh em tôi đấy.”

Người kia cười cười rồi bỏ đi. Tô Nhu quay đầu lại, mỉm cười nhìn Tiêu Khắc:

“Thật sự có người trong lòng rồi à?”

“Tớ không chắc đó có phải là thích hay không.” Tiêu Khắc hơi lúng túng. “Tớ chưa từng thích ai cả, nên muốn hỏi cậu. Nhưng có lẽ tớ không nên hỏi cậu… Dù sao thì trước đây cậu từng thích tớ.”

Tô Nhu bật cười, lắc đầu: “Tớ không để bụng đâu. Ở trong lớp, người duy nhất cậu chịu chủ động nói chuyện cũng chỉ có tớ. Không hỏi tớ thì cậu định tự nghiền ngẫm đến khi nào? Có lẽ cậu sẽ hiểu ra vào một ngày nào đó, nhưng lúc ấy e rằng người ta đã kết hôn, con cái cũng lớn rồi.”

Tiêu Khắc: “… Không đâu.”

“Cái gì không đâu?”

Giang Dữ Biệt là đàn ông, không sinh con được. Nhưng câu này, Tiêu Khắc chắc chắn sẽ không nói với Tô Nhu.

“Không có gì.” Cậu đáp.

Tô Nhu cười nhẹ: “Thực ra, xác định xem có thích một người hay không rất đơn giản. Tớ hỏi cậu vài câu, cậu sẽ có ngay đáp án.”

Mấy câu hỏi của Tô Nhu có thể giúp cậu nhận ra tình cảm của mình với Giang Dữ Biệt ư? Nghe có vẻ dễ, nhưng đến lúc đối diện thật, Tiêu Khắc lại do dự. Cậu thậm chí có chút chùn bước, cảm thấy nếu mình cứ mãi không hiểu rõ vấn đề này, thì quan hệ giữa cậu và Giang Dữ Biệt sẽ mãi ở trạng thái ổn định, không có gì thay đổi.

Nhưng bây giờ, Tiêu Khắc không còn chắc chắn mình có thể giấu giếm trước mặt Giang Dữ Biệt được nữa. Cậu thực sự không giỏi che giấu cảm xúc.

“Chưa nghĩ xong à?” Tô Nhu nhận ra sự do dự của cậu.

Tiêu Khắc lắc đầu: “Nghĩ xong rồi, cậu hỏi đi.”

“Được.” Tô Nhu gật đầu, nhẹ nhàng cất tiếng: “Khi nghĩ đến người đó, tâm trạng cậu có tốt hơn không?”

Tô Nhu vừa hỏi xong, Tiêu Khắc lập tức nghĩ đến Giang Dữ Biệt. Nghĩ đến nụ cười của anh, nghĩ đến lúc anh trêu chọc mình, nghĩ đến khi anh nghiêm túc giảng đạo lý, dạy mình cách làm người. Rồi cậu chợt nhận ra, tâm trạng mình dường như thực sự tốt lên. Cậu khẽ gật đầu, khóe môi cũng cong nhẹ:

“Có.”

“Trong khoảng thời gian bận rộn ở thư viện vừa rồi, cậu có vô thức nghĩ đến người đó không?”

“Có.”

“Có muốn ngày nào cũng gặp mặt, lúc nào cũng được ở bên cạnh không?”

“Có.”

“Gặp chuyện vui có muốn chia sẻ với đối phương không? Có thường xuyên vào trang cá nhân của người đó xem không?”

“Có.”

“Khi người đó chủ động liên lạc, tim có đập nhanh hơn, có cảm thấy vui vẻ không?”

“Có.”

“Nếu đối phương không nhắn lại, cậu có thấp thỏm không yên, cứ liên tục kiểm tra điện thoại không?”

“Có.”

Mỗi câu trả lời đều là khẳng định.

Tô Nhu ngừng lại, không hỏi nữa.

Tiêu Khắc cúi đầu, đợi một câu hỏi tiếp theo. Nhưng rất lâu sau cũng không nghe thấy gì, cậu mới ngẩng lên nhìn Tô Nhu, định hỏi “Hết rồi à? Vậy đáp án là gì?”. Nhưng khi nhìn thấy biểu cảm nửa cười nửa không của cô, cậu chợt cảm thấy… chẳng cần hỏi cũng biết.

Cậu dường như đã biết được đáp án.

Điều kỳ lạ là, cậu không hề cảm thấy bất ngờ với đáp án này, cũng chẳng thấy khó chấp nhận. Tựa như đến giờ thì ăn cơm, đến lúc thì lên lớp, cậu bình thản chấp nhận sự thật này trong lòng. Thậm chí, còn có một cảm giác an tâm, như thể trái tim cuối cùng cũng tìm được điểm tựa.

Thì ra, cậu đã luôn mong đợi điều này.

Tiếng lặng lẽ trôi qua vài giây, rồi khóe môi cậu chậm rãi nhếch lên thành một nụ cười.

Cậu nói: “Tôi thích anh ấy!”

Tác giả có lời muốn nói: Giang Dữ Biệt: Cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi!

 

Bình Luận (0)
Comment