Chồng Yêu Kém Tôi 12 Tuổi

Chương 37

Xác nhận mình đã thích Giang Dữ Biệt, vậy tiếp theo thì sao?

Theo đuổi à?

Cậu không dám.

Đúng vậy, Tiêu Khắc chính là không dám.

Cậu thừa nhận mình nhát gan!

Cả đời này chưa từng nhát gan như vậy!

Việc thích Giang Dữ Biệt còn khiến Tiêu Khắc bối rối hơn cả việc thích một người đàn ông. Bởi lẽ trước giờ, cậu cũng chưa từng xác định rõ xu hướng của mình, nam hay nữ đối với cậu mà nói không quan trọng, cũng không cần giải thích với ai, chẳng hề có áp lực gì cả.

Nhưng thích Giang Dữ Biệt thì lại mang đến áp lực.

Khoảng cách giữa hai người quá lớn, tuổi tác có lẽ không phải vấn đề, nhưng còn những thứ khác thì sao? Thành tựu, địa vị, tài chính… từng thứ một, Tiêu Khắc đều không có gì sánh được. Đến cả một người bình thường, cậu cũng chẳng dám dễ dàng bước tới, huống hồ là Giang Dữ Biệt—một ngôi sao lớn, một nam thần trong lòng biết bao người.

Tiêu Khắc từng vùng vẫy trong bùn lầy, trên người có lẽ vẫn còn vương lại vết nhơ, vậy mà lại dám vọng tưởng đến Giang Dữ Biệt sao?

Cậu không xứng.

Đây là một vấn đề khiến người ta phiền não, nhưng cũng không làm khó Tiêu Khắc quá lâu. Thích và có được là hai chuyện khác nhau. Cậu chưa bao giờ mơ tưởng những điều xa vời, trước đây như thế, bây giờ cũng vậy.

   

Cậu thừa nhận mình thích Giang Dữ Biệt, nhưng không nhất định phải có được anh ấy. Điều đó quá xa vời, cũng quá thiếu thực tế.

Có lẽ cậu có thể cố gắng để rút ngắn khoảng cách giữa cả hai, nhưng thời gian sẽ rất dài. Hơn nữa, không chỉ có mình cậu tiến về phía trước, Giang Dữ Biệt cũng sẽ không ngừng bước tiếp. Nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra, khoảng cách giữa họ chỉ càng ngày càng lớn.

Cuối cùng, cả hai sẽ trở thành những người thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Có lẽ ngay cả cơ hội đến nhà Giang Dữ Biệt làm việc một tuần một lần cũng sẽ mất đi, có khi trong khoảng thời gian cậu cố gắng thu hẹp khoảng cách, Giang Dữ Biệt đã gặp được một ai khác rồi.

Chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra.

Nhưng có lẽ cũng chẳng sao cả. Được gặp Giang Dữ Biệt, được anh ấy giúp đỡ một quãng đường, đã là điều may mắn nhất đời cậu.

Cậu thực sự không thể tham lam thêm nữa.

——

Giang Dữ Biệt nói với Tiêu Khắc rằng mình sắp về không phải lời nói dối để dỗ trẻ con. Quá trình quay phim đã gần hoàn tất, đúng là sắp xong thật. Nhưng anh không ngờ rằng, vào giai đoạn cuối này, thời tiết ở Vân Điền lại trở nên thất thường. Mười mấy ngày liên tiếp đều là mưa vừa đến lớn, đài khí tượng thậm chí còn phát cảnh báo nguy hiểm về sạt lở đất. Buộc phải dừng quay.

Nhưng đoàn phim không thể dễ dàng rời đi. Nếu sau này quay lại, chi phí sẽ tăng lên không ít. Vậy nên cách tốt nhất là chờ đợi tại chỗ, hy vọng trời sớm quang mây tạnh.

Giang Dữ Biệt vốn là người tùy tính, ở đâu cũng có thể thích ứng, môi trường thế nào cũng chẳng quan trọng, chỉ là thoải mái hay không mà thôi.

Anh không liên lạc với Tiêu Khắc, thế nên cũng không hay biết rằng tại Bắc Thành—nơi cách Vân Điền cả nghìn cây số—có một thiếu niên vì anh mà bừng nở mối tình đầu.

Cũng đã khá lâu rồi anh chưa liên lạc với Tiêu Khắc. Lần cuối Tiêu Khắc gửi tin nhắn cho anh cũng đã gần hai tuần. Dù trong lòng không hài lòng với việc thằng nhóc này có bạn bè mới liền quên mất mình, nhưng anh cũng không chủ động tìm cậu.

Khoảng thời gian trước, cả hai thực sự đã liên lạc với nhau khá thường xuyên, cứ có cảm giác lạ lùng không thể diễn tả.

Nhưng khoảng thời gian này lại có vẻ quá ít, không biết có phải mình nghĩ nhiều hay không, nhưng cứ có cảm giác Tiêu Khắc đang cố ý tránh mặt mình?

Thằng nhóc này sẽ không phải cho rằng mình có ý gì với nó chứ? Dù sao thì trước đây đúng là mình chủ động gọi nhiều hơn…

Ý nghĩ này khiến Giang Dữ Biệt càng không dám dễ dàng chủ động liên lạc với Tiêu Khắc. Nhưng may mắn là anh vẫn có thể biết được tin tức của cậu một cách chi tiết. Dù gì bên cạnh anh cũng có Tống Nghị—người thỉnh thoảng lại tám chuyện với Tiêu Khắc, ít nhất anh vẫn có thể nắm được chút tình hình của cậu.

Giang Dữ Biệt đang xem kịch bản.

Bộ phim Đội Chống ma t.úy chỉ còn lại bốn cảnh quay cuối. Dù là lời thoại hay diễn xuất, anh đều đã nắm rất chắc, không cần phải xem lại kịch bản để ghi nhớ thêm. Cái anh đang xem là một kịch bản mới được gửi đến, mời anh tham gia diễn xuất.

Đạo diễn là một gương mặt mới—Đường Dã, bạn học cùng tuổi với Giang Dữ Biệt. Sau khi tốt nghiệp diễn xuất, cậu ta lại tiếp tục theo học đạo diễn, vừa mới nhận bằng thạc sĩ. Đây là tác phẩm điện ảnh đầu tay của cậu ta sau khi bước ra khỏi giảng đường, và cậu ta muốn Giang Dữ Biệt tham gia.

Bộ phim hoàn toàn không phải dòng thương mại, mà là một tác phẩm nghệ thuật mang đề tài gia đình nguyên sinh, tên là Có Bệnh. Hơn nữa, nó thậm chí không thể công chiếu tại rạp trong nước, vì là phim về chủ đề đồng tính.

Đường Dã rất có tài, Giang Dữ Biệt luôn cảm thấy cậu ta có thể tạo ra dấu ấn lớn trong giới điện ảnh. Nhưng việc lựa chọn một chủ đề đầy mạo hiểm như vậy ngay từ tác phẩm đầu tay thực sự nằm ngoài dự đoán của anh.

Kịch bản anh đã đọc được một nửa, nội dung khiến anh bị cuốn hút. Đặc biệt là vì bản thân anh cũng là một người đồng tính, nên càng có thể thấu hiểu tâm trạng của nhân vật chính—người đang chống chọi với định kiến của xã hội.

Tống Nghị vừa chơi game xong, vươn vai đứng dậy khỏi ghế sô pha, liếc mắt nhìn tập kịch bản trong tay Giang Dữ Biệt:

“Lại xem kịch bản của Đường Dã à?”

Giang Dữ Biệt đặt kịch bản xuống, nhìn Tống Nghị:

“Ý kiến của anh vẫn như trước?”

“Ừ.” Tống Nghị gật đầu, nói thẳng: “Cậu ở giới điện ảnh dù không nổi bật như trong giới truyền hình, cũng chưa đoạt giải, nhưng chí ít đã được đề cử giải Diễn viên mới xuất sắc nhất, coi như là một sự công nhận. Giờ lại còn tham gia phim của Tôn Phục, sau này kịch bản gửi đến chắc chắn sẽ không ít. Cậu không cần mạo hiểm nhận một bộ phim không thể công chiếu chính thức, lại còn giới hạn đề tài như vậy. Nó tuy không gây ảnh hưởng gì, nhưng dù sao cậu cũng thích đàn ông. Nếu lại để người ta định hình hình tượng theo hướng đó, cũng chẳng có lợi gì cả.”

Giang Dữ Biệt không lên tiếng, ngón tay khẽ gõ lên kịch bản.

Tống Nghị nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì lập tức biết ngay anh đang do dự, không nhịn được mà chậc lưỡi một tiếng:

“Cậu thật sự muốn nhận vai này à?”

Giang Dữ Biệt mỉm cười nhìn anh: “Không được sao?”

Tống Nghị im lặng vài giây, dùng ánh mắt dò xét lướt qua người Giang Dữ Biệt. Bị nhìn như vậy, Giang Dữ Biệt bật cười:

“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó.”

“Cậu định phát triển quan hệ với Đường Dã à?” Tống Nghị hỏi thẳng.

Giang Dữ Biệt và Đường Dã trạc tuổi nhau, là bạn học, lại có cùng xu hướng tình cảm. Khi Giang Dữ Biệt quen với Trần Huyền, Tống Nghị từng thắc mắc tại sao anh không chọn Đường Dã—rõ ràng cậu ta có ý với anh, và dù nhìn thế nào cũng tốt hơn tên khốn Trần Huyền kia.

   

Nhưng khi ấy, Giang Dữ Biệt chỉ nói: “Không hợp.”

Còn không hợp ở đâu thì anh không nói, Tống Nghị cũng không hỏi. Chỉ là sau khi Giang Dữ Biệt ở bên Trần Huyền, quan hệ giữa anh và Đường Dã cũng lạnh nhạt đi nhiều. Tống Nghị dù có linh cảm có chuyện gì đó nhưng cũng không nhắc đến—dù sao Giang Dữ Biệt cũng đã có người yêu, nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Bây giờ, sau nhiều năm quan hệ nhạt dần, Đường Dã lại đột nhiên gửi kịch bản cho Giang Dữ Biệt, mà anh cũng có vẻ muốn nhận vai. Tống Nghị không thể không suy nghĩ nhiều.

“Không.” Giang Dữ Biệt nói: “Tôi đơn thuần cảm thấy kịch bản này rất hay.”

Gia đình nguyên sinh, đạo lý xã hội—từng chi tiết trong đó đều chạm đến trái tim anh. Anh thật sự muốn nhận vai này.

Chuyện nhận hay không nhận phim vốn là do Giang Dữ Biệt quyết định. Dù Tống Nghị là quản lý của anh, nhưng thực chất hai người là đối tác, chỉ khác nhau về phân công công việc. Trong công việc, Giang Dữ Biệt có quyền quyết định lớn hơn, và Tống Nghị luôn tôn trọng anh.

“Tôi đã phân tích hết lợi và hại cho cậu rồi. Tốt nhất là đừng nhận. Nhưng nếu cậu thực sự muốn thì tôi cũng không cản. Tôi đã nói rồi, sẽ không ảnh hưởng gì nhiều. Điều duy nhất đáng ngại là xu hướng tình cảm của cậu có thể bị người ta đồn đoán.”

Giang Dữ Biệt chậc một tiếng:

“Chuyện đó tôi sợ chắc?”

“Cậu định chán sống trong giới này rồi nên muốn giải nghệ đúng không?” Tống Nghị lườm anh một cái. “Nếu cậu có ý định đó thì nói sớm một chút để tôi còn tìm nghệ sĩ mới. Đừng để tôi chết dí trên cái cây cong queo là cậu đây.”

Giang Dữ Biệt cười không đáp. Anh chưa từng nghĩ đến chuyện giải nghệ—dù sao ngoài diễn xuất ra anh chẳng biết làm gì khác. Không đóng phim, chắc anh chết đói mất. Nhưng mà, bộ phim này, anh khả năng cao vẫn sẽ nhận.

Quả thật là một kịch bản rất hay, nhưng cũng không cần vội trả lời Đường Dã. Đợi quay xong phim này, về Bắc Thành rồi tính tiếp.

——

Bên ngoài trời đang mưa to, đầu bếp mà Tống Nghị thuê cũng đã hai ngày không tới.

Lúc này vừa đúng giờ trưa, Tống Nghị đặt cơm khách sạn. Khi phục vụ mang đến liền gọi Giang Dữ Biệt lại ăn cùng.

Nhìn mấy món ăn khách sạn chuẩn bị, Giang Dữ Biệt nhíu mày. Nhưng anh đã ăn mì gói suốt một ngày trời rồi. Tống Nghị không cho phép anh tiếp tục như vậy, nên anh chỉ có thể ngồi xuống, gắp từng miếng mà đầy vẻ ghét bỏ:

“Sao lại nhiều dầu thế này? Ai biết có phải dầu bẩn không? Còn nữa, sao nêm nhiều bột ngọt thế? Không có bột ngọt là nấu không ra hồn à?”

Tống Nghị vốn đã ăn được vài miếng, nghe anh càm ràm một hồi, tự nhiên cũng cảm thấy bữa ăn này mất ngon. Nhưng không ăn thì biết làm thế nào? Ngoài trời vẫn đang mưa lớn, đầu bếp không đến được, bọn họ cũng không ra ngoài được.

“Thôi, im miệng đi. Không ăn thì nhịn đói!”

Giang Dữ Biệt không nói gì nữa, cố gắng ăn như đang uống thuốc đắng. Tống Nghị nhìn mà không nhịn được cười:

“Theo dự báo thời tiết thì hai ngày nữa là trời tạnh rồi. So với dự kiến thì tốt hơn nhiều. Cậu cố chịu đựng thêm đi, quay xong mấy cảnh cuối, chúng ta sẽ lập tức về Bắc Thành. Khi đó bảo Tiêu Khắc nấu cho cậu một bữa thịnh soạn. Giờ cứ chịu đựng một chút đi, đâu có chết ai đâu.”

Ngoài những lời an ủi đó ra, Giang Dữ Biệt thực sự không còn cách nào khác. Anh đáp lời một tiếng, tiện miệng hỏi:

“Tiêu Khắc dạo này thế nào?”

“Cũng ổn.” Tống Nghị nói. “Mấy ngày nay tôi cũng chưa liên lạc với cậu ấy. Cậu cũng không liên lạc à?”

“Hử?” Giang Dữ Biệt dừng đũa, nhìn Tống Nghị: “Mấy ngày không liên lạc? Không phải ngày nào hai người cũng nói chuyện sao?”

“Ai nói với cậu vậy? Tôi với cậu ấy đâu có phải người yêu, có cần thiết ngày nào cũng liên lạc không?” Tống Nghị không hiểu nổi. “Tiêu Khắc cũng trưởng thành rồi. Ngay cả khi tôi có quan hệ huyết thống với cậu ấy, nếu ngày nào cũng gọi điện hỏi han chuyện học hành, cuộc sống, cậu ấy cũng sẽ phát bực thôi. Huống hồ tôi còn là ‘phụ huynh nửa đường’. Tôi không làm vậy đâu, chỉ một tuần một cuộc điện thoại thôi.”

Giang Dữ Biệt im lặng.

Tống Nghị nhìn anh: “Sao thế?”

“Không có gì.” Giang Dữ Biệt cười nhạt. “Chỉ cảm thấy hình như tôi đã rất lâu rồi không liên lạc với nhóc đó.”

“Vậy thì gọi điện đi, có gì to tát đâu.”

Nghe vậy, Giang Dữ Biệt khẽ cười. Anh không cười Tống Nghị, mà là cười chính mình. Đúng vậy, có gì mà phải đắn đo? Lâu vậy không liên lạc, nhỡ đâu thằng nhóc lại nghĩ ngợi gì thì sao? Như thế không hay lắm.

Nghĩ thông suốt rồi, ngay khi Tống Nghị rời khỏi phòng, Giang Dữ Biệt liền gọi cho Tiêu Khắc.

Không ngờ rằng—

Tiêu Khác không bắt máy.

Giang Dữ Biệt: “…”

Thằng nhóc này đúng là muốn tạo phản rồi.

Tiêu Khác không nghe điện thoại, nhưng năm phút sau lại gửi tin nhắn WeChat:

【Có chuyện gì không? Tôi đang ở thư viện.】

Nhìn chín chữ lạnh lùng cùng hai dấu câu này, Giang Dữ Biệt đột nhiên có cảm giác “con lớn rồi không thể quản nổi”.

Vài giây sau, anh trả lời một tin nhắn ngắn gọn:

【Không có gì, cứ làm việc của em đi.】

Đó cũng là lần liên lạc cuối cùng của hai người trước khi Giang Dữ Biệt trở về Bắc Thành.

——

Hôm nay, Tô Nhu đặc biệt ngồi bên cạnh Tiêu Khắc, thế nên mới có cơ hội tóm được cậu. Nhưng ngay khoảnh khắc cúi đầu lấy sách, cậu lại biến mất. May mà chưa đi xa, Tô Nhu vội vàng gọi cậu dừng lại:

“Tiêu Khắc! Cậu đợi tớ một chút, nếu còn chạy nữa tớ sẽ chặn cậu ngay tại ký túc xá đấy.”

Mối quan hệ giữa Tiêu Khắc và Tô Nhu bây giờ đã khá tốt, từ miễn cưỡng coi nhau là bạn đã thực sự trở thành bạn bè. Dù gì thì cả hai cũng từng chia sẻ bí mật với nhau. Nghe cô gọi, Tiêu Khắc tất nhiên không đi nữa, đứng ở cửa chờ cô.

Tô Nhu có quan hệ rộng, mỗi lần tan học đều lưu luyến tạm biệt bạn bè, khiến Tiêu Khắc phải đợi hai phút cô mới bước tới trước mặt.

“Tớ cứ tưởng cậu đang tránh tớ chứ.”

“Không có.” Tiêu Khắc đáp.

Hai người rời khỏi lớp học, Tô Nhu hỏi Tiêu Khắc lát nữa định đi đâu, bảo rằng chỉ cần không phải thư viện thì đi đâu cũng được. Tiêu Khắc nhìn cô:

“Tôi đang định đến thư viện.”

Tô Nhu nhìn cậu đầy bất lực, dè dặt hỏi:

“Cậu không phải bị tỏ tình thất bại nên dùng cách này để tê liệt bản thân đấy chứ?”

Tiêu Khắc: “…Không có.”

“Chưa nói ra à?” Tô Nhu nhướng mày hỏi.

Tiêu Khắc vốn không thích thảo luận chuyện tình cảm của mình với người khác. Cậu không phải đang bế tắc, cũng không còn hoang mang như trước. Bây giờ, cậu đã rất chắc chắn rằng mình thích Giang Dữ Biệt, cũng biết cách xử lý cảm xúc của bản thân, nên không cần thiết phải bàn luận với ai. Nhưng Tô Nhu thì khác.

Cô là người giúp cậu xác nhận tình cảm, cũng là người bạn duy nhất trong lớp. Sự quan tâm của bạn bè, cậu không thể từ chối. Vì vậy, khi Tô Nhu hỏi, cậu gật đầu.

“Chưa nói.”

“Tại sao?”

“Không có lý do gì cả.” Tiêu Khắc nói: “Không muốn nói, cũng không thể nói.”

Tô Nhu im lặng vài giây rồi hiểu ra: “Sợ bị từ chối à?”

“Không phải sợ.” Tiêu Khắc đáp: “Là chắc chắn sẽ bị từ chối. Tôi với anh ấy chênh lệch quá lớn, tôi không xứng.”

“Cô gái nào mà mắt mù vậy? Dám từ chối cậu?” Tô Nhu nhìn cậu nghiêm túc: “Cậu chưa bao giờ soi gương à? Không biết mình đẹp trai cỡ nào sao? Nếu cậu hô một tiếng muốn tìm bạn gái, cả khoa này sẽ có một nửa số nữ sinh tranh giành nhau đấy!”

Tiêu Khắc: “…”

(Trong tiếng Trung, đại từ ngôi thứ ba số ít “他” (tā, anh ấy) và “她” (tā, cô ấy) có cách phát âm giống hệt nhau nhưng chữ viết lại khác nhau. Trong đoạn trên, Tiêu Khắc nói “anh ấy”, nhưng khi nghe thấy từ “tā”, Tô Nhu lại hiểu nhầm thành “cô ấy” và phản ứng bằng cách hỏi về một cô gái nào đó.)

Thấy cậu im lặng đầy bất lực, Tô Nhu bật cười rồi nghiêm túc lại:

“Thôi được rồi, chuyện tình cảm là của cậu, tớ không tiện xen vào. Nhưng tớ nghĩ rằng nếu thích ai đó, thì nên nói ra. Cậu không nói, sao biết người ta không thích cậu chứ? Giống như tớ trước đây vậy, thích cậu là thích cậu, bị từ chối thì vẫn thoải mái chấp nhận, thậm chí còn có thể làm bạn với cậu.”

Chính vì vậy, Tiêu Khắc mới ngưỡng mộ tính cách của Tô Nhu. Nhưng cậu không phải cô, cậu không thể rộng lượng mà làm bạn với Giang Dữ Biệt sau khi bị từ chối, nên mới chọn cách duy trì hiện trạng. Như thế tốt cho cả hai.

“Không cần nói cũng biết anh ấy không thích tớ, vậy là đủ rồi.”

Ngay cả khi có thích, cũng không thể gánh vác nổi.

Tô Nhu bất đắc dĩ nhún vai, không khuyên nữa. Tình cảm vốn như nước nóng lạnh tự mình biết, Tiêu Khắc đâu có ngốc, chắc chắn cậu hiểu cách nào là tốt nhất cho cả hai. Nhưng cô vẫn quan tâm cậu:

“Không nói thì thôi, nhưng cũng đừng ép bản thân quá. Nếu thư viện cho phép ngủ lại, tớ nghĩ cậu đã tiết kiệm được tiền ký túc rồi đấy. Cậu khiến bọn tớ có áp lực lắm, cảm giác mình như đồ bỏ đi vậy.”

“Tớ chỉ muốn phân tán sự chú ý, cậu đừng so sánh với tớ.”

Hai người trò chuyện vài câu rồi chia tay.

Tiêu Khắc vội vàng đi đến thư viện, Tô Nhu nhìn bóng lưng cậu mà không khỏi lo lắng thì thầm:

“Người đẹp trai như thế, đừng học đến mức đần ra là được.”

——

Mưa ở Vân Điền cuối cùng cũng tạnh. Dù chỉ còn bốn cảnh quay nữa, nhưng tiến độ đã bị trì hoãn quá lâu, vượt xa dự kiến. Vì vậy, dù chỉ là bốn cảnh cuối, Tôn Phục vẫn tranh thủ từng giây để hoàn thành, bởi kéo dài thêm một ngày là thêm một khoản chi phí mà kinh phí đoàn phim không gánh nổi.

Giang Dữ Biệt đã nghỉ ngơi nửa tháng, đột nhiên bị nhấn chìm trong công việc cường độ cao cũng có chút không chịu nổi. Nhưng may mà thể trạng anh khá tốt, hơn nữa chỉ kéo dài hai ngày, nghiến răng một cái là có thể chịu đựng được.

Thực ra, đến cuối cùng, số diễn viên còn lại trong đoàn phim đã không nhiều. Phần lớn đã hoàn thành cảnh quay của mình và rời đi. Giang Dữ Biệt là người vào đoàn sớm nhất, nhưng cũng là người rời đi muộn nhất.

Tôn Phục nói: “Cảnh đầu tiên của phim do cậu thực hiện, cảnh cuối cùng cũng phải do cậu hoàn thành. Như vậy mới trọn vẹn.”

So với cảnh dưới nước đầu phim, cảnh quay cuối cùng đơn giản hơn nhiều. Bối cảnh là nghĩa trang, trước một bia mộ không có tên. Nhậm Cương cuối cùng đã từ một tên buôn ma t.úy trở lại làm cảnh sát phòng chống ma t.úy, mặc cảnh phục đứng đó, trang nghiêm chào lễ.

Đồng nghiệp lần lượt rời đi, chỉ còn Nhậm Cương đứng lại. Dưới bia mộ này chôn cất đồng đội và đội trưởng của anh, nhưng trên mộ lại không có tên họ của họ. Những cái tên ấy chỉ tồn tại trong lòng Nhậm Cương, trong trái tim của tất cả các cảnh sát chống ma t.úy.

Sau một hồi im lặng, Nhậm Cương tháo mũ, từ từ quỳ xuống trước bia mộ. Có lẽ là nghĩ đến những năm tháng ẩn nhẫn nằm vùng, hoặc có thể là nhớ đến người đồng đội đã yên nghỉ dưới lòng đất. Nhìn sang tấm bia mộ của chú chó nghiệp vụ bên cạnh cũng có khắc tên, nhưng đồng đội của mình lại không có lấy một chữ, cuối cùng, Nhậm Cương không thể kìm nén nữa.

Anh cúi đầu giữa hai cánh tay, bờ vai khẽ run rẩy.

Tiếng khóc không một âm thanh.

Tôn Phục hô “Cắt!” nhưng Giang Dữ Biệt vẫn không đứng dậy. Anh bình thường rất dễ thoát vai, không để cảm xúc nhân vật ảnh hưởng đến đời sống cá nhân, nhưng lần này, anh lại chìm đắm trong tâm trạng của Nhậm Cương mà mãi không thể thoát ra.

Tống Nghị bước đến đỡ cậu dậy:

“Ổn chứ?”

Giang Dữ Biệt mắt đỏ hoe, gật đầu: “Không sao.”

Tôn Phục tiến lại, đưa hoa chúc mừng kết thúc vai diễn, khen cậu đã thể hiện một Nhậm Cương hoàn hảo trong lòng ông. Giang Dữ Biệt dần lấy lại tâm trạng, khách sáo trò chuyện vài câu với đạo diễn rồi rời phim trường.

Đến đây, Giang Dữ Biệt chính thức nói lời tạm biệt Nhậm Cương.

Trên đường về khách sạn, Tống Nghị nói:

“Bộ phim này nhất định cậu sẽ đoạt giải.”

Giang Dữ Biệt không mấy để tâm, nhưng Tống Nghị lại rất cố chấp với chuyện này, hy vọng anh có thể giành lấy danh hiệu Ảnh Đế. Giang Dữ Biệt cũng không muốn làm mất hứng của anh ta, chỉ thản nhiên đáp: “Hy vọng vậy.”

Hai người có chuyến bay vào buổi tối, nhưng điểm đến không phải Bắc Thành. Tống Nghị đã nhận thêm hai buổi chụp ảnh tạp chí cho Giang Dữ Biệt, vậy nên họ phải bay đến Hải Thành. Không phải Tống Nghị không biết anh đã làm việc quá vất vả, mà cố tình sắp xếp lịch trình dày đặc ngay sau khi đóng máy, mà thực ra đây là thói quen do chính Giang Dữ Biệt duy trì.

Đây là cách nhanh nhất để cậu thoát khỏi nhân vật trước đó. Tống Nghị thấy cũng chẳng sao, dù gì sau đợt làm việc này, cũng sẽ cho anh một kỳ nghỉ dài để nghỉ ngơi thật tốt.

——

Một tuần sau, Giang Dữ Biệt từ Hải Thành bay về Bắc Thành. Khi máy bay hạ cánh vào lúc ba giờ chiều, Tống Nghị mở điện thoại ra, vốn định gọi cho nhân viên của studio để hỏi xem họ đang đỗ xe ở đâu, nhưng không ngờ điện thoại của Giang Dữ Biệt lại đổ chuông trước.

“Họ gọi vào số của cậu à?” Tống Nghị tưởng là người của studio.

Giang Dữ Biệt nhìn màn hình điện thoại, im lặng hai giây rồi nói: “Không phải, là Đường Dã.”

Tống Nghị nhướn mày nhìn cậu, cũng không hỏi thêm, bắt đầu gọi cho nhân viên.

Giang Dữ Biệt bắt máy: “A lô?”

“Cậu đã hạ cánh chưa?” Đường Dã cười nói, “Tôi đang đợi cậu ở cổng ra, chỉ cần bước ra là thấy tôi ngay.”

“Sao cậu lại tới đây?” Giang Dữ Biệt hơi ngạc nhiên.

“Đón bạn học cũ, cũng có thể là đón nam chính trong bộ phim tiếp theo của tôi.”

Giang Dữ Biệt im lặng hai giây, không từ chối, chỉ nói một câu: “Chờ tôi.” Sau đó liền cúp máy.

Tống Nghị tuy không biết hai người đã nói những gì, nhưng qua vài câu ngắn ngủi cũng hiểu được phần nào:

“Được rồi, tôi tự về. Cậu cứ để Đường Dã đưa đi đi.”

“Ừ.” Giang Dữ Biệt nhẹ giọng đáp.

Vừa bước ra khỏi cổng sân bay, họ đã thấy Đường Dã đang vẫy tay. Giang Dữ Biệt khẽ gật đầu đáp lại, còn Tống Nghị thì hào hứng vẫy tay chào rồi không nhịn được mà cảm thán:

“Sao mới một năm không gặp, Đường Dã càng ngày càng đẹp trai thế? Không phải qua Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ đấy chứ?”

Giang Dữ Biệt liếc nhìn Tống Nghị: “Lát nữa tôi hỏi thử xem. Nếu đúng thì tôi lấy số điện thoại, bỏ tiền ra gửi anh đi luôn.”

Tống Nghị: “Giang Dữ Biệt, cậu thật đáng ghét!”

Giang Dữ Biệt chỉ cười cười, không để ý đến anh nữa, thẳng bước đi ra ngoài. Khi gần đến chỗ Đường Dã, Tống Nghị hạ giọng nói:

“Nếu hai người quyết định bên nhau, nhớ báo tôi một tiếng trước. Dù gì tôi cũng là quản lý, có quyền được biết mà.”

Giang Dữ Biệt giả điếc, hoàn toàn không để tâm đến suy đoán viển vông của anh ta.

Cả ba người đều xuất thân từ cùng một trường, dù khác chuyên ngành nhưng vẫn rất thân thiết. Dù lâu không gặp nhưng cũng không hề xa lạ. Sau khi trêu đùa vài câu, Tống Nghị liền tìm cớ rời đi. Đường Dã nhìn Giang Dữ Biệt, cười nói:

“Đi thôi, để tôi đưa cậu về.”

——

Đường Dã rất đẹp trai, nhưng không phải kiểu dịu dàng, nhã nhặn như Giang Dữ Biệt. Đường nét của cậu ta mang chút phong trần, khi cười lại có phần bất cần, chính là kiểu bad boy mà các cô gái bây giờ rất thích. Chỉ tiếc rằng, Đường Dã là nam, và cũng yêu nam.

Lên xe, Đường Dã hỏi địa chỉ nhà của Giang Dữ Biệt. Anh im lặng một lúc, chưa vội nói ngay. Đường Dã thấy vậy liền bật cười:

“Không tiện à?”

“Không phải.” Giang Dữ Biệt mỉm cười, báo địa chỉ, “Nhưng tôi không quen có người đến nhà, nên có lẽ không thể mời cậu lên uống trà.”

Đường Dã bật cười: “Tôi còn chưa tới nơi mà cậu đã đuổi khách rồi à? Giang Dữ Biệt à, cậu làm vậy tổn thương tôi đấy.”

“Nếu không thì tôi gọi cho Tống Nghị, bảo anh ta quay lại đi cùng tôi?”

“Đừng đừng đừng.” Đường Dã lập tức khởi động xe, lái đi, “Lâu rồi không gặp, cho tôi cơ hội đưa cậu về đi, tôi không lên nhà đâu.”

Giang Dữ Biệt không rõ vì sao Đường Dã lại xuất hiện ở sân bay đón mình. Nhưng dù gì cũng là bạn bè, đã lâu không gặp, cậu không nỡ từ chối. Nhưng nếu được chọn lại, có lẽ mấy hôm trước khi nghe điện thoại của Đường Dã, cậu sẽ không nói ngày giờ chuyến bay của mình.

“Sao cậu biết tôi đi chuyến này?”

“Tôi đâu có biết.” Đường Dã đáp, “Nhưng mỗi ngày từ Hải Thành về Bắc Thành chỉ có ba chuyến. Một chuyến quá sớm, một chuyến quá muộn, chỉ còn chuyến này là hợp lý nhất. Vì vậy tôi gọi cho cậu ngay sau giờ cất cánh, thấy điện thoại tắt máy, thế là biết ngay cậu trên chuyến này. Nếu cậu đi hai chuyến kia thì tôi cũng chẳng thể đến đón. Sáng sớm tôi không dậy nổi, khuya thì tôi còn đang chơi mất rồi.”

Giang Dữ Biệt khẽ cười: “Cậu thực sự có thể hỏi thẳng mà, không cần phải tự đoán.”

“Nếu tôi hỏi, cậu sẽ nói à?”

“Sẽ không.” Giang Dữ Biệt nói, “Tôi không thích làm phiền người khác.”

Đường Dã liếc nhìn cậu, bật cười: “Vẫn là cái kiểu cũ.”

Trên đường, chủ yếu là Đường Dã nói, Giang Dữ Biệt chỉ đáp lại vài câu, nhưng không khiến người ta cảm thấy xa cách hay bất lịch sự. Cậu kiểm soát được sự cân bằng hoàn hảo giữa gần gũi và lạnh nhạt.

Khi xe dừng trước khu chung cư, Đường Dã cũng xuống xe, mở cốp lấy hành lý của Giang Dữ Biệt, rồi cười hỏi:

“Thật sự không mời tôi lên ngồi một lát à?”

Giang Dữ Biệt nhìn Đường Dã: “Lần sau tôi mời cậu ăn cơm.”

Đường Dã khẽ cười, định nói gì đó thì bỗng dưng ngừng lại. Cậu ta nhìn qua vai Giang Dữ Biệt, cười hỏi:

“Cậu quen à?”

Giang Dữ Biệt quay đầu lại, vừa vặn chạm mắt Tiêu Khắc.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Khắc: Đường Dã là ai?

Giang Dữ Biệt: Trợ công! (ý chỉ người giúp đỡ chuyện tình cảm)

Tiêu Khắc: Giúp ai cơ?

Giang Dữ Biệt: …

Tin tôi đi, sau này tất cả các bạn đều sẽ cảm ơn Đường Dã!

Bình Luận (0)
Comment