Chồng Yêu Kém Tôi 12 Tuổi

Chương 38

Giang Dữ Biệt chợt nhận ra hôm nay là thứ Tư, lẽ ra Tiêu Khắc phải đến làm việc theo giờ. Nhưng gần đây, cậu chỉ đến vào thứ Bảy mỗi tuần. Sao hôm nay lại xuất hiện vào thứ Tư?

Nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là do đã lâu không gặp, lần chạm mặt bất ngờ này khiến Giang Dữ Biệt có chút sững sờ, phải vài giây sau mới lên tiếng:
“Em tới lúc nào thế?”

Tiêu Khắc bước lại gần, tự nhiên nhận lấy vali từ tay anh:
“Vừa mới tới.”

Thật ra hôm nay cậu không định đến đây. Nhưng vì liên tục lui tới thư viện, cậu bị cố vấn học tập gọi lên nói chuyện, thậm chí họ còn lo lắng về trạng thái tinh thần của cậu. Trong tuần này, họ cấm cậu đến thư viện và còn khuyên cậu ra ngoài thư giãn. Không còn cách nào khác, Tiêu Khắc đành rời khỏi trường. Nơi duy nhất cậu quen thuộc chính là nhà của Giang Dữ Biệt, vì vậy cậu quyết định ghé qua.

Nhưng không ngờ, ngay khi vừa đến nơi, cậu đã nhìn thấy Giang Dữ Biệt bước xuống từ xe của một người đàn ông xa lạ.

Tiêu Khắc chưa từng gặp người này. Từ khi làm việc ở nhà Giang Dữ Biệt, ngoài Tống Nghị ra, cậu chưa từng thấy ai khác xuất hiện. Đây là lần đầu tiên, mà có lẽ cũng mang một ý nghĩa đặc biệt nào đó.

Nhận thức này khiến Tiêu Khắc ngay lập tức xếp Đường Dã vào danh sách đối thủ. Cậu không thích người này, dù biết suy nghĩ của mình thật ấu trĩ và vô lý, nhưng không thể kiểm soát được cảm xúc.

Cậu thậm chí còn muốn xoay người rời đi ngay lập tức, tránh để bản thân bực bội thêm. Nhưng nhớ đến những lời dạy của Giang Dữ Biệt về cách đối nhân xử thế, cộng thêm một chút tò mò muốn biết anh sẽ nói gì với người đàn ông kia, cậu đành đứng yên tại chỗ.

Tiêu Khắc không nhìn Đường Dã, từ đầu đến cuối không thèm liếc mắt một lần. Nhưng dù vậy, Đường Dã vẫn có thể cảm nhận được sự thù địch của cậu nhóc này, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ đối địch.

Thật thú vị.

“Chào cậu.” Đường Dã chủ động lên tiếng: “Tôi là Đường Dã, bạn của Giang Dữ Biệt.”

Tiêu Khắc không ngờ Đường Dã lại bắt chuyện trước, có chút bất ngờ. Cậu không thích người này, nhưng cũng không đến mức bất lịch sự mà làm ngơ. Vì vậy, cậu chỉ hờ hững gật đầu: “Tiêu Khắc.”

Từ ngoại hình đã thấy đây là một chàng trai lạnh lùng, không ngờ tính cách cũng vậy. Đường Dã khẽ nhướng mày, định nói gì đó thì bị Giang Dữ Biệt cắt ngang:

“Cảm ơn cậu đã đưa tôi về, về sớm đi, hôm nào tôi mời cậu ăn cơm.”

Nghe vậy, Đường Dã liếc Giang Dữ Biệt, ánh mắt mang theo ý trêu chọc:
“Cậu gấp thế sao?”

Câu này rơi vào tai Tiêu Khắc, cậu chỉ nghĩ Giang Dữ Biệt vội về nhà. Nhưng Đường Dã không có ý đó, Giang Dữ Biệt cũng hiểu, khẽ nhíu mày. Đường Dã thấy vậy bèn cười cười, không tiếp tục trêu chọc, biết đủ thì dừng:

“Được, vậy tôi chờ điện thoại của cậu đấy.”

Nói xong theo lý mà nói Đường Dã nên rời đi, nhưng cậu ta không làm vậy. Cậu ta đứng yên, vẻ mặt lười biếng mà cười cười, rõ ràng có ý định chờ họ đi trước.

Giang Dữ Biệt không để ý, chỉ vỗ vai Tiêu Khắc: “Đi thôi, về nhà nào.”

“Ừ.” Tiêu Khắc đáp, nhanh chóng bước theo anh.

Đường Dã nhìn Tiêu Khắc, khi Giang Dữ Biệt vừa lên tiếng, cậu nhóc liền mềm hẳn xuống. Cậu ta không nhịn được bật cười.

Lần đầu gặp mặt mà nghĩ thế này có hơi thất lễ, nhưng khoảnh khắc Tiêu Khắc dịu đi đó, cậu ta thật sự cảm thấy cậu nhóc này chẳng khác gì thú cưng của Giang Dữ Biệt.

Với người ngoài thì xù lông cảnh giác, nhưng chỉ cần chủ nhân lên tiếng, lập tức ngoan ngoãn nghe lời.

Giang Dữ Biệt từ khi nào lại đổi khẩu vị thế này?

Hơn nữa, nhìn kiểu gì cũng không giống người ở vị trí phía dưới. Chẳng lẽ không chỉ khẩu vị thay đổi, ngay cả tính hướng cũng đổi luôn?

Thật sự thú vị.

Đường Dã cảm thấy mình đã phát hiện ra một bí mật động trời, lại còn rất hấp dẫn. Cậu ta quyết tâm bằng mọi giá phải để Giang Dữ Biệt nhận vai nam chính trong phim của mình. Như vậy, suốt thời gian quay phim chắc chắn sẽ không buồn chán.

   

——

So với những suy tính trong lòng Đường Dã, Giang Dữ Biệt và Tiêu Khắc đơn giản hơn nhiều, thậm chí còn im lặng hơn hẳn.

Hai người đứng trong thang máy kín mít, không ai mở miệng. Giang Dữ Biệt hơi khó chịu vì câu nói đùa lúc nãy của Đường Dã, nhưng điều anh lo lắng hơn là Tiêu Khắc có hiểu ra ẩn ý hay không. Dù bây giờ anh thấy việc nghi ngờ Tiêu Khắc có tình cảm đặc biệt với mình thật nực cười, nhưng bị người khác hiểu lầm rằng họ đang vội vã về để làm chuyện thân mật, thì dù có trong sạch đến đâu, cũng thấy ngượng ngùng.

Nhưng xem ra, Tiêu Khắc không hiểu gì cả.

“Tôi tưởng dạo này em chỉ đến vào thứ Bảy.” Giang Dữ Biệt lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng.

Tiêu Khắc nghiêng đầu liếc anh một cái: “Hôm nay muốn ra ngoài đi dạo.”

“Học hành căng thẳng quá à?”

“Không đến nỗi.” Tiêu Khắc bình thản trả lời, nhìn chằm chằm vào cửa thang máy phía trước.

Có lẽ vì dạo gần đây cả hai không liên lạc, Giang Dữ Biệt cảm thấy Tiêu Khắc lại trở nên xa cách như trước, giống như lúc trước khi đi Vân Điền.

Ít nói, không hay cười, ngay cả giọng điệu cũng lạnh lùng hơn. Giang Dữ Biệt bất giác có chút áy náy. Cậu nhóc này trước đây khó khăn lắm mới chịu mở lòng một chút, vậy mà giờ lại thu mình vào vỏ ốc lần nữa. Dù có phải lỗi của anh hay không, anh vẫn muốn xin lỗi vì sự thờ ơ của mình thời gian qua.

“Lúc trước tôi bận quay phim, không liên lạc với em nhiều.” Giang Dữ Biệt nói: “Giận rồi à?”

Tiêu Khắc ngẩn người, quay sang nhìn anh: “Không có, tôi không giận.”

“Vậy sao cũng không liên lạc với tôi?” Giang Dữ Biệt mỉm cười, như đang đùa.

Bởi vì tôi đã nhận ra lòng mình, nên không dám để anh phát hiện.

Nhưng câu này, có lẽ cả đời cậu cũng không thể nói ra.

“Anh bận quay phim, tôi không muốn làm phiền. Hơn nữa tôi cũng bận học.” Tiêu Khắc giải thích.

“Ừ, vậy là được rồi. Nếu giận thì phải nói với tôi đấy.” Giang Dữ Biệt cười xoa đầu cậu: “Tôi xin lỗi nhé.”

“Tôi thật sự không giận mà.”

Giang Dữ Biệt bật cười, thầm nghĩ có lẽ bản thân đã lo nghĩ quá nhiều. Tiêu Khắc lúc này hoàn toàn không có chút gì khác thường khi ở bên anh.

   

Lúc trước sao lại cho rằng cậu nhóc này có tình cảm đặc biệt với mình nhỉ?

Anh đúng là suy nghĩ quá linh tinh rồi. Cậu mới mười chín, đang ở độ tuổi rực rỡ nhất, thích ai đi nữa chắc chắn cũng không phải là một người đàn ông trung niên như anh.

Hơn nữa, Tiêu Khắc còn chưa xác định rõ tính hướng của mình, sao anh lại có thể tự tin đến mức nghĩ rằng cậu ấy sẽ thích mình chứ?

Giang Dữ Biệt thầm mắng chính mình, không biết nếu Tiêu Khắc phát hiện ra mình từng có những suy nghĩ như vậy thì có đấm mình một trận không. Xét theo khả năng đánh đấm của Tiêu Khắc, khả năng cao là anh sẽ thua thảm hại.

Trong lúc Giang Dữ Biệt đang ra sức che giấu những suy nghĩ không đứng đắn trước đây của mình, anh không hề biết rằng Tiêu Khắc cũng đang cố gắng giấu đi cảm xúc của bản thân. Cậu thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Dữ Biệt, sợ rằng anh sẽ nhận ra điều gì đó. Bàn tay đang nắm lấy cần kéo vali của cậu đã ướt đẫm mồ hôi.

Hai người mỗi người một tâm tư trở về nhà. Nhìn căn nhà sạch sẽ, gọn gàng sau khi được dọn dẹp, Giang Dữ Biệt lập tức cảm thấy mọi mệt mỏi đều tan biến, anh thả người xuống sofa trong phòng khách, thoải mái thở dài một hơi đầy mãn nguyện.

Tiêu Khắc đứng ở cửa phòng khách, thấy bộ dạng thoải mái của anh cũng vô thức thả lỏng một chút. Giang Dữ Biệt tự nhiên như vậy, chí ít chứng tỏ cậu không lộ ra bất kỳ điều gì khác thường.

“Có phải giặt hết quần áo trong vali không?” Tiêu Khắc hỏi.

“Ừ.” Dữ Biệt nhắm mắt trả lời.

Tiêu Khắc kéo vali vào phòng giặt, vô thức lại nhớ đến người tên Đường Dã mà họ vừa gặp dưới lầu.

Trước đây, Tiêu Khắc từng nghĩ, liệu có khả năng trong lúc cậu cố gắng rút ngắn khoảng cách giữa mình và Giang Dữ Biệt, thì anhlại gặp được một người thích hợp hay không. Nhưng cậu không ngờ điều đó lại đến nhanh như vậy.

Cậu không biết quan hệ giữa hai người họ là gì, nhưng ánh mắt Đường Dã nhìn Giang Dữ Biệt khiến cậu khó chịu, thậm chí là ghét cay ghét đắng.

Nhận thức được suy nghĩ này, Tiêu Khắc không khỏi nhíu mày. Đường Dã chẳng làm gì sai cả, lễ độ, phong độ, lại là bạn của Dữ Biệt. Cậu có tư cách gì để đánh giá người ta sau lưng chứ?

Đúng là có bệnh mà!

Tiêu Khắc cố gắng ép mình không nghĩ lung tung nữa, mở vali ra.

Bên trong vali cũng hỗn độn chẳng kém gì căn phòng từng bị Giang Dữ Biệt bày bừa, quần áo bị nhét lung tung, không có lấy một kẽ hở. Nhưng Tiêu Khắc dường như đã quen với điều đó, thuần thục phân loại quần áo rồi bỏ vào các giỏ giặt khác nhau, dự định lát nữa sẽ giặt hết một lượt.

   

Chỉ là khi cầm đến một món đồ, cậu không biết nên đặt vào đâu—đó là một chiếc quần l.ót.

Giang Dữ Biệt sống tùy tiện, lười biếng đến cực hạn, nhưng quần áo lót cá nhân thì chưa từng nhờ Tiêu Khắc giặt. Có thể là do ngại, hoặc chỉ đơn giản là thói quen cá nhân. Trước đây, Tiêu Khắc vẫn nghĩ giúp Giang Dữ Biệt giặt quần l.ót cũng chẳng có gì to tát. Anh nhờ thì cậu làm thôi. Nhưng giờ đây, chỉ mới cầm lên, lòng bàn tay cậu đã nóng ran.

“Để đó đi, tôi tự giặt.” Không biết từ lúc nào, Dữ Biệt đã xuất hiện ở cửa phòng giặt và lên tiếng.

Tiêu Khắc giật mình, suýt chút nữa vô thức giấu món đồ ra sau lưng. Nhưng may mà cậu kịp kìm lại, nếu không thì trông cứ như cậu có sở thích kỳ quặc nào đó không bằng.

“Ừ.” Cậu cố giữ bình tĩnh, đặt chiếc quần l.ót sang bên cạnh. Nhưng Giang Dữ Biệt vẫn nhận ra sự khác thường, cười khẽ, phá vỡ vẻ bình thản mà Tiêu Khắc tự cho là mình đang giữ được:

“Em đang xấu hổ à?”

Tiêu Khắc: “…”

Giang Dữ Biệt không nhịn được bật cười. “Chỉ là một cái quần l.ót thôi mà, chính em cũng có đấy, có gì phải xấu hổ? Hay là bình thường em không mặc quần l.ót?”

Nếu Giang Dữ Biệt biết Tiêu Khắc có suy nghĩ khác thường với mình, chắc chắn anh sẽ không trêu như thế. Nhưng anh không biết, nên lúc này đây, anh chỉ thấy Tiêu Khắc hơi đỏ tai và miễn cưỡng nặn ra một câu:

“Anh câm miệng lại đi!”

Lần này, hiếm khi Giang Dữ Biệt nghe lời thật sự im lặng, cười một cái rồi xoay người rời đi.

Thực ra anh cũng thấy ngượng, lúc đi ngang qua phòng giặt tình cờ nhìn thấy Tiêu Khắc cầm quần l.ót của mình, nên mới lên tiếng nhắc nhở.

Giang Dữ Biệt đã nghĩ đến việc giả vờ như không nhìn thấy rồi chuồn thẳng, nhưng nhỡ đâu Tiêu Khắc lại giặt giúp thật thì sao? Anh cảm thấy làm vậy hơi ức hiếp trẻ con, thế là quyết định lên tiếng. May mà nhóc con này dễ dỗ, chọc ghẹo một chút là quên ngay.

——

Hôm đó, giữa hai người không có quá nhiều tương tác đặc biệt. Tiêu Khắc là vì không dám, còn Giang Dữ Biệt thì hầu hết sự chú ý đều dồn vào ba món mặn một món canh mà Tiêu Khắc nấu cho anh, đến mức người luôn ăn uống chậm rãi như anh cũng không giữ được phong thái nhã nhặn như thường lệ.

Sau bữa tối, Tiêu Khắc nán lại một lúc, chờ quần áo trong máy giặt xong rồi sấy khô, treo từng món vào tủ quần áo của Giang Dữ Biệt xong mới rời đi. Nhưng trước khi cậu kịp bước ra khỏi cửa, Giang Dữ Biệt đã gọi lại:

“Tiêu Khắc.”

Một cơn căng thẳng vô cớ trào lên trong lòng cậu, theo bản năng nghĩ rằng Dữ Biệt đã phát hiện ra điều gì đó. Nhưng cậu không ngờ anh lại lên tiếng xin lỗi.

   

“Trước đây tôi đã nói sẽ báo trước cho em biết khi tôi về, nhưng tôi không làm được. Xin lỗi.”

Lời xin lỗi này khiến Tiêu Khắc hơi bất ngờ. “Không sao, tôi còn chẳng nhớ nữa.”

Quả thật là không nhớ. Thời gian đó, cậu vừa nhận ra tình cảm của mình dành cho Dữ Biệt, nên đã cố tình giảm bớt liên lạc với anh, tâm trạng rối bời đến mức chỉ có thể chôn mình trong thư viện mới thấy dễ chịu hơn. Huống hồ gì, lời hứa vu vơ đó của Giang Dữ Biệt, cậu chẳng bận tâm đến mức phải ghi nhớ.

Hai ngày sau, Giang Dữ Biệt hẹn ăn cơm với Đường Dã. Hai người vừa ôn chuyện cũ vừa bàn về bộ phim, Giang Dữ Biệt cũng bày tỏ rõ ý định muốn nhận vai này. Nhưng Đường Dã nghe xong lại không có vẻ ngạc nhiên mà chỉ cười.

“Lúc nhận được kịch bản này, người đầu tiên tôi nghĩ đến là cậu. Quả nhiên tôi không đoán sai, cậu thích nhân vật này.”

Giang Dữ Biệt không tỏ ra bất ngờ, sắc mặt vẫn bình thản. “Nam chính còn lại đã xác định chưa?”

“Sao thế? Cậu có yêu cầu gì à?” Đường Dã cười đùa: “Cậu thấy tôi thế nào? Dù gì cũng có cảnh thân mật đấy, chúng ta là bạn học, tôi còn từng theo đuổi cậu nữa, đóng chung sẽ không quá ngượng ngùng đâu.”

Giang Dữ Biệt: “…”

“Khinh tôi à?” Đường Dã cười hỏi.

Giang Dữ Biệt không trả lời, chỉ lặng lẽ nhấp một ngụm trà. Nhưng Đường Dã đã làm bạn học với cậu nhiều năm, thừa biết con người này đang chê bai mình.

“Vốn dĩ tôi thấy đây là một kịch bản rất hay, có cậu đóng thì càng tuyệt hơn.” Giang Dữ Biệt đặt ly trà xuống, chậm rãi nói. “Nhưng nếu cậu đóng vai kia, tôi sẽ phải cân nhắc lại xem có nên nhận bộ phim này nữa không.”

“Được, được, được.” Đường Dã giơ tay đầu hàng: “Tôi không đóng! Tuyệt đối không đóng! Yên tâm đi.”

Giang Dữ Biệt nhướng mày: “Vậy cậu chọn ai?”

“Không có nhiều lựa chọn.” Đường Dã nói: “Cậu cũng biết chính sách và thái độ của trong nước với phim đồng tính hiện giờ thế nào rồi đấy. Không thể nào có nghệ sĩ đang nổi nào dám nhận vai này. Không phải tôi nói cậu không nổi, chỉ là cậu thuộc dạng… hàng hiếm. Bộ phim này không thể công chiếu rộng rãi, tôi lại là đạo diễn mới, chẳng ai tin tưởng, cát-xê cũng không cao. Nên phần lớn khả năng sẽ chọn một diễn viên mới từ học viện điện ảnh, cậu có để ý không?”

Giang Dữ Biệt lắc đầu: “Tại sao phải để ý? Ai mà chẳng từ tân binh đi lên?”

“Được, khi nào chốt diễn viên tôi sẽ báo cậu.”

“Ừ.”

Tống Nghị trở về nhưng vẫn chưa gặp Tiêu Khắc, liền hẹn thứ Bảy tụ tập ở nhà Giang Dữ Biệt. So với lần trước bất ngờ chạm mặt Giang Dữ Biệt, lần này Tiêu Khắc đã tự nhiên hơn nhiều, đến mức ngay cả Tống Nghị cũng không nhận ra có gì khác thường.

   

Mỗi lần ba người tụ tập, người bận rộn nhất luôn là Tiêu Khắc, nhất là lần này. Có lẽ vì mấy tháng trời không ở nhà, Giang Dữ Biệt vừa về đã hưng phấn đến mức chỉ trong ba ngày đã khiến căn nhà bừa bộn như thể đang nuôi hai mươi con husky.

Tiêu Khắc sáng sớm đã đến, dọn dẹp suốt hai tiếng vẫn chưa xong, trong khi Giang Dữ Biệt lại ngủ ngon lành trong phòng.

Đến khi dọn dẹp xong, cũng vừa đến giờ cơm trưa, Tiêu Khắc lập tức lao vào bếp nấu nướng. Giang Dữ Biệt thì đã thức, đi một vòng quanh bếp như vua tuần tra lãnh thổ, ngáp một cái rồi bỏ đi. Tiêu Khắc bận đến mức chỉ thấy được cái gáy của anh.

Tống Nghị đến đúng lúc cơm đã dọn lên bàn, vừa vào nhà đã bị Giang Dữ Biệt ghét bỏ:

“Anh đến chỉ để ăn thôi à? Không biết đến sớm giúp Tiêu Khắc một tay sao?”

Tiêu Khắc: “… Chính anh cũng vừa mới dậy đấy.”

Giang Dữ Biệt: “Nói bậy! Tôi dậy sớm lâu rồi, chẳng qua thấy em đang dọn dẹp nên không ra ngoài, sợ cản trở em thôi.”

Tiêu Khắc: “…”

Cảm ơn anh luôn đấy!

——

Có lẽ vì đồ ăn quá phong phú, Giang Dữ Biệt hiếm hoi hứng thú muốn uống rượu. Tiêu Khắc cứ tưởng Tống Nghị sẽ ngăn cản, nhưng không ngờ anh ta lại hưởng ứng:

“Uống đi, tôi cũng muốn uống chút.”

Tiêu Khắc: “…”

Sau khi rót hai ly rượu vang, Giang Dữ Biệt mới sực nhớ Tiêu Khắc đã đủ tuổi uống rượu, thế là cười híp mắt hỏi: “Nhóc con cũng thử một chút chứ?”

Tiêu Khắc không hứng thú với rượu, lắc đầu từ chối, nhưng vẫn không quên dặn Giang Dữ Biệt:

“Dạ dày anh không ổn, uống ít thôi.”

Giang Dữ Biệt nghe xong liền cười: “Nhóc con mà cũng dám quản tôi à?”

Tiêu Khắc im lặng.

Tống Nghị trò chuyện một chút về chuyện học hành của Tiêu Khắc, rồi bất ngờ nhắc đến Đường Dã. Tiêu Khắc đang gắp thức ăn, tay hơi khựng lại, nhưng may mắn là hai người kia mải nói chuyện nên không ai chú ý đến.

“Hai người hẹn gặp nhau rồi?” Tống Nghị hỏi.

“Ừ.” Giang Dữ Biệt đáp: “Nếu Đường Dã không giở trò, tôi chắc chắn sẽ nhận bộ phim này. Lịch quay dự kiến vào tháng Bảy, khoảng hai tháng là xong.”

   

Tống Nghị không quan tâm đến lịch quay, chỉ hỏi:

“Cậu chắc chắn Đường Dã sẽ không giở trò? Cho dù bây giờ không, cậu có dám chắc sau khi ký hợp đồng rồi cậu ta cũng không sao?” Tôi nghĩ cậu đừng nên nhận, cậu ta rõ ràng đang theo đuổi cậu, chuyện này còn cần nghi ngờ sao?”

Tiêu Khắc dừng động tác ăn cơm, nhưng lần này Giang Dữ Biệt lại phát hiện ra, chỉ lườm Tống Nghị một cái rồi nói:

“Đừng nói linh tinh trước mặt trẻ con.”

Tống Nghị cũng liếc nhìn Tiêu Khắc, khó hiểu hỏi Giang Dữ Biệt: “Không phải Tiêu Khắc đã biết xu hướng của cậu rồi sao?”

Giang Dữ Biệt: “…”

Tống Nghị không cảm thấy có gì không ổn, tiếp tục hỏi:

“Cậu nghĩ sao về Đường Dã? Tôi thấy tuy cậu ta hơi lăng nhăng, nhưng rất đáng tin cậy. Hay là thử tìm hiểu đi? Cậu độc thân lâu quá rồi, tôi sợ cậu ‘bí bách’ mà sinh bệnh mất.”

Giang Dữ Biệt: “Anh ba mươi mấy tuổi còn là trai tân mà có bệnh gì đâu, tôi thì có thể bị gì chứ? Mau ăn đi, ăn xong thì biến!”

Tống Nghị: “… Không cần chọc đến mức đâm trúng tim người ta như vậy chứ?”

Hai người kia nói chuyện cực kỳ ấu trĩ, nhưng Tiêu Khắc lại chẳng thể cười nổi.

Hóa ra Đường Dã thật sự thích Giang Dữ Biệt. Giang Dữ Biệt lại còn đồng ý tham gia phim của anh ta, hai người sẽ ở bên nhau suốt mấy tháng.

Hơn nữa, Giang Dữ Biệt cũng không phủ nhận lời của Tống Nghị.

Vậy… anh ấy có thử hẹn hò với Đường Dã không?

Khách quan mà nói, so với Trần Huyền, Đường Dã đúng là tốt hơn rất nhiều. Nếu Tiêu Khắc không thích Giang Dữ Biệt, chỉ xét riêng về ngoại hình, thì anh ấy và Đường Dã thật sự rất xứng đôi.

——

Tiêu Khắc không ăn nhiều, nhưng Giang Dữ Biệt và Tống Nghị uống không ít. Tống Nghị cứ tưởng tửu lượng của mình tốt hơn Giang Dữ Biệt, không ngờ ăn chưa xong đã phải vào phòng khách ngủ.

Giang Dữ Biệt thì vẫn ngồi yên tại chỗ, thoải mái như không có chuyện gì.

Nhưng cũng chỉ là bề ngoài thôi. Dù sao thì cũng chẳng có gì phải lo, anh thuộc kiểu người có thể ngủ bất cứ đâu, tửu lượng cũng tốt.

Tiêu Khắc mặc kệ Giang Dữ Biệt đang chếnh choáng men say, đứng dậy dọn dẹp bàn ăn. Khi cậu rửa chén xong đi ra, Giang Dữ Biệt vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, ánh mắt mơ màng nhìn vào khoảng không.

   

Có lẽ trong tầm mắt chỉ có mỗi Tiêu Khắc là sinh vật sống, nên sau khi ánh mắt lang thang một vòng, cuối cùng dừng lại trên người cậu.

Rồi anh chậm rãi nở nụ cười, nhẹ giọng gọi:

“Lại đây.”

Tiêu Khắc thở dài, bước đến định đỡ anh về phòng.

Không ngờ Giang Dữ Biệt lại nắm lấy tay cậu, nắm rất chặt.

Một người cúi xuống, một người ngồi, khoảng cách giữa họ đột ngột rút ngắn.

Gần đến mức Tiêu Khắc có thể ngửi thấy hơi rượu nhàn nhạt trong hơi thở của Giang Dữ Biệt.

Gần đến mức cậu có thể nhìn thấy chính mình trong đôi mắt của người kia.

Gần đến mức… tim cậu lỡ mất một nhịp.

Giang Dữ Biệt ngẩng đầu, hơi nhíu mày nhìn cậu: “Em lại cao thêm rồi phải không?”

Không biết Dữ Biệt đã uống loại rượu gì, nhưng chỉ cần ngửi thấy hương rượu nhàn nhạt trên người anh, Tiêu Khắc cũng có cảm giác như mình đã say. Ánh mắt cậu vô thức rơi xuống đôi môi của Giang Dữ Biệt.

Cậu nhớ mình đã từng cắn lên đó, thậm chí còn để lại vết thương. Tưởng rằng đã quên đi cảm giác ấy, vậy mà giờ phút này, ký ức lại hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết. Cậu có chút thôi thúc muốn nếm thử một lần nữa, muốn xem rượu trong miệng Giang Dữ Biệt có hương vị giống như hơi thở của anh hay không.

Nhưng dù sao Tiêu Khắc cũng chưa say. Khi Giang Dữ Biệt mất kiên nhẫn hỏi lại lần nữa cậu có phải lại cao lên không, cậu thu lại ánh mắt đang dừng trên môi anh, chậm rãi ngồi xổm xuống, để Giang Dữ Biệt có thể cúi xuống nhìn mình.

Giang Dữ Biệt rất hài lòng với góc độ này, khẽ cong môi cười, buông tay đang nắm lấy Tiêu Khắc, nhưng ngay sau đó lại nâng cả khuôn mặt cậu lên bằng hai tay. Khoảnh khắc ấy, trong đầu Tiêu Khắc chỉ còn lại ký ức về nụ hôn giả từng xảy ra ở Vân Điền—một nụ hôn chỉ để đánh lạc hướng Trần Huyền.

Bỗng nhiên, cậu có chút hối hận. Hối hận vì lúc đó đã không thực sự hôn xuống.

Tư thế hiện tại của hai người rất giống khi ấy, nhưng lần này Giang Dữ Biệt sẽ không hôn cậu. Dù không có gương, Tiêu Khắc cũng có thể tưởng tượng được khuôn mặt mình lúc này đã bị bàn tay Giang Dữ Biệt bóp méo đến mức nào. Cậu thậm chí không chắc anh có nhận ra mình đang nắn mặt một con người hay không, hay chỉ đơn thuần là một cục bột nặn.

Nhưng Tiêu Khắc không tránh né, chỉ yên lặng để mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

“Gọi anh đi.” Giang Dữ Biệt nói.

“Anh.” Tiêu Khắc thuận theo.

“Gọi nữa đi.” Giang Dữ Biệt cười.

“Anh.”

“Tiếp tục đi.”

“Anh, anh, anh…”

Tiêu Khắc không cần anh nhắc thêm, cứ thế gọi từng tiếng một để thỏa mãn sở thích kỳ quái của Giang Dữ Biệt. Cho đến khi anh nghe đủ, cúi đầu hôn lên trán cậu một cái, cười khẽ khen một tiếng: “Ngoan.”

Lúc này, Tiêu Khắc mới lặng người, không gọi thêm tiếng nào nữa.

Bình Luận (0)
Comment