“Sao anh lại đến đây?”
Ở nơi có Giang Dữ Biệt, Đường Dã hoàn toàn trở nên vô hình. Tiêu Khắc thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt đến anh ta, lập tức bước thẳng về phía Giang Dữ Biệt.
Cậu cứ tưởng hôm nay anh sẽ không đến, nhưng nhìn dáng vẻ này thì dường như anh đã có mặt ở đây từ lâu. Tiêu Khắc có chút kích động. Mặc dù Giang Dữ Biệt không có mặt ở trường quay giúp cậu bớt căng thẳng hơn, nhưng hôm nay cậu diễn khá tốt, trong lòng cũng có chút mong đợi—anh có thấy không?
Anh ấy có khen cậu không?
“Anh Giang vẫn luôn ở đây mà.” Thất Thất cười nói: “Chỉ là anh ấy không cho tôi nói ra, sợ làm ảnh hưởng đến cậu. Cậu quay bao lâu, anh ấy chờ bấy lâu, vẫn luôn ở phía sau màn hình theo dõi để xem cậu diễn.”
Tiêu Khắc nhìn Giang Dữ Biệt, đến cả chớp mắt cũng cảm thấy là lãng phí.
Giang Dữ Biệt đã mệt, ánh mắt lộ rõ vẻ uể oải, nhưng vẫn nhìn cậu đầy dịu dàng, dường như cũng cảm nhận được sự mong chờ trong cậu, liền mỉm cười:
“Cảnh quay đầu tiên của em, đương nhiên tôi phải đến xem. Diễn rất tốt, còn hơn cả tôi tưởng.”
“Tôi không làm anh mất mặt đúng không?” Tiêu Khắc nói.
“Không hề.”
Đường Dã vốn chẳng có chút ý tứ mà chen vào, “Tiêu Khắc à, nghe tôi nói này, đừng học y nữa, vào giới giải trí đi! Cậu có năng khiếu đấy, mà kiếm được nhiều tiền nữa. Dù gì cậu cũng đã bước nửa chân vào rồi, không thể có thù với tiền được, đúng không?”
Cậu ta còn chưa nói hết câu, ánh mắt sắc bén của Giang Dữ Biệt đã lia tới, khiến Đường Dã lập tức im bặt, lặng lẽ chuồn đi.
“Tôi sẽ không vào giới giải trí.” Tiêu Khắc nhìn Giang Dữ Biệt, nhẹ giọng nói: “Anh yên tâm.”
“Tôi chẳng có gì phải lo lắng cả.” Giang Dữ Biệt lại ngáp một cái, “Quay xong rồi thì về nghỉ ngơi sớm đi, tôi sắp chết vì buồn ngủ rồi đây.”
Tiêu Khắc rất muốn về cùng xe với anh, nhưng lại lo lắng nếu bị chụp được sẽ gây ra tin đồn ảnh hưởng đến anh, nên đã không làm vậy. Hai người một trước một sau trở về khách sạn.
Khi đến trước cửa phòng, trước lúc tạm biệt, Tiêu Khắc khẽ nói:
“Cảm ơn anh.”
Giang Dữ Biệt quay lại nhìn cậu một cái, mỉm cười:
“Ừ, ngủ ngon nhé.”
“Ngủ ngon.”
——
Vì Giang Dữ Biệt đã đưa Tiêu Khắc diễn thử trước đó và mỗi ngày trước khi quay cũng sẽ cùng cậu luyện tập nên dù chưa thể nói là xuất sắc, nhưng cậu cũng không hề diễn dở. Ban đầu khi đóng chung với Giang Dữ Biệt, cậu còn hơi căng thẳng, nhưng theo thời gian, cảm giác đó cũng dần biến mất.
Chỉ cần đạo diễn hô “Diễn!”, Tiêu Khắc có thể nhanh chóng nhập tâm vào vai Thời Niên.
Khi bộ phim dần đi vào cao trào, mối quan hệ giữa Thời Niên và Kiều Ngộ An trong phim cũng ngày càng trở nên mập mờ.
Dù chỉ là diễn xuất, nhưng đôi khi Tiêu Khắc vẫn sẽ lén tưởng tượng rằng mình và Giang Dữ Biệt thật sự đang yêu nhau. Suy nghĩ này, cậu chỉ dám giấu trong lòng, chỉ khi trở về phòng, một mình đối diện với chính mình, mới có thể lặng lẽ lấy ra để thưởng thức.
Nhưng sự thuận lợi ban đầu không có nghĩa là sẽ suôn sẻ mãi. Một tháng sau, khi bắt đầu quay cảnh hôn, mọi chuyện không còn đơn giản như trước nữa.
Hôm đó sau khi kết thúc cảnh quay, Đường Dã gọi cả hai người lại, hỏi:
“Ngày mai quay cảnh hôn, Tiêu Khắc, cậu không có vấn đề gì chứ?”
Tiêu Khắc nhìn Giang Dữ Biệt, giọng hơi thiếu tự tin: “Chắc là… không sao đâu.”
“Cậu từng hôn ai chưa?” Đường Dã lại hỏi.
Tai Tiêu Khắc đỏ lên một chút: “Chưa từng.”
“Vậy thì tốt.” Đường Dã cười cười, “Trong phim, đây cũng là lần đầu tiên Kiều Ngộ An chủ động hôn Thời Niên, mà Thời Niên cũng chưa từng có kinh nghiệm, nên cậu cứ tự nhiên là sẽ rất hợp vai. Nhưng ngày mai chỉ là một nụ hôn phớt thôi, mấy cảnh sau sẽ táo bạo hơn nhiều. Quay xong thì chịu khó xem thêm mấy bộ phim 18+ nhé.”
Nói xong, Đường Dã quay lưng rời đi, để lại Giang Dữ Biệt và Tiêu Khắc đứng đó.
Dù đã qua bao lâu, Tiêu Khắc vẫn không thể giữ bình tĩnh trước những cảnh thân mật như thế này. Đường Dã mới chỉ thông báo trước một tiếng, mà cậu đã đứng ngây người gần một phút rồi.
Giang Dữ Biệt bất đắc dĩ vỗ nhẹ vai cậu: “Đi thôi.”
Vì hôm nay quay xong khá sớm, về đến khách sạn cũng chỉ mới 8 giờ tối. Tiêu Khắc ở trong phòng một lúc, tắm rửa xong vẫn thấy lòng không yên. Cậu cầm điện thoại lên, nhắn cho Giang Dữ Biệt:
【Anh có muốn ăn khuya không?】
Giang Dữ Biệt trả lời rất nhanh, nhưng là tin nhắn thoại: “Không muốn. Nếu em lo về cảnh quay ngày mai, có thể sang phòng tôi.”
Tiêu Khắc vốn cũng có ý đó, nay anh đã nói thế, cậu liền đứng dậy, không chần chừ mà gõ cửa phòng đối diện.
Giang Dữ Biệt hình như vừa tắm xong, khi mở cửa vẫn đang mặc áo choàng tắm, tóc còn ướt. Nhìn thấy Tiêu Khắc, anh cười cười, nghiêng người nhường lối:
“Vào đi.”
Tiêu Khắc không dám nhìn thẳng vào phần ngực của Giang Dữ Biệt, cậu né mắt đi, nhanh chóng bước vào phòng, ngồi ngay ngắn trên ghế sofa như một học sinh ngoan.
Giang Dữ Biệt đóng cửa, quay người lại liền thấy bộ dạng đó của cậu, không nhịn được bật cười:
“Em cứ ngồi đi, tôi đi thay đồ trước.”
Không biết từ khi nào, Giang Dữ Biệt vốn có thói quen mặc áo choàng tắm trước mặt cậu, lại dần thay đổi. Dù có gặp nhau trong tình trạng đó, anh cũng sẽ nhanh chóng thay sang đồ ở nhà.
Tiêu Khắc đương nhiên nhận ra điều này, nhưng lại chẳng thấy có gì kỳ lạ—có lẽ do gần đây trong đầu cậu có quá nhiều suy nghĩ không đứng đắn.
Chỉ vài phút sau, Giang Dữ Biệt mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản và quần đùi đen bước ra. Có lẽ do tóc còn ướt, phần mái rủ xuống che đi vầng trán, làm anh trông rất trẻ—như một thiếu niên thực thụ, dù anh đã 31 tuổi rồi.
“Nhìn tôi làm gì vậy?” Giang Dữ Biệt vừa ngồi xuống vừa hỏi.
“Anh mặc thế này nhìn trẻ lắm.” Tiêu Khắc nói.
“Thế à?” Giang Dữ Biệt bật cười, “Trẻ hơn cả em sao?”
Tiêu Khắc im lặng hai giây, rồi nói: “Cũng không đến mức đó.”
Giang Dữ Biệt khẽ chửi một câu “Thằng nhóc thối.”, Tiêu Khắc cũng cười. Nhưng khi nghĩ đến cảnh quay ngày mai, cậu lại cảm thấy thấp thỏm, muốn nói với anh, nhưng không biết mở lời thế nào.
Có lẽ lý do cậu cảm thấy thoải mái khi ở bên Giang Dữ Biệt, chính là vì anh luôn hiểu được sự lúng túng và bối rối của cậu, thậm chí là những điều cậu không thể nói ra. Anh luôn tinh tế nhận ra những thay đổi trong cảm xúc của cậu, rồi nhẹ nhàng nói ra điều cậu lo lắng nhất.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, khi Tiêu Khắc im lặng rất lâu mà không biết nên mở miệng thế nào, Giang Dữ Biệt lên tiếng trước:
“Ngày mai quay cảnh hôn, không cần căng thẳng đâu, em cũng đâu phải chưa từng hôn tôi.”
Tiêu Khắc: “…Chưa hôn được mà.”
“Nghe giọng có vẻ tiếc nuối nhỉ?” Giang Dữ Biệt trêu chọc: “Dù lần đó ở Vân Điền chưa hôn được, nhưng lần trước ở nhà, lúc ngã bất ngờ thì cũng hôn rồi. Thực ra cảnh quay ngày mai tôi cũng không dạy em được gì, em cũng nghe Đường Dã nói rồi, chỉ cần phản ứng thật tự nhiên là được. Cứ làm chính mình thôi.”
“Ừm.” Tiêu Khắc đáp nhẹ.
Cậu cũng biết mấy chuyện này chẳng thể nào dạy được, nhưng vẫn muốn qua gặp Giang Dữ Biệt.
Mới hơn chín giờ tối, Giang Dữ Biệt đã ngáp một cái, Tiêu Khắc không muốn làm phiền anh nghỉ ngơi nên đứng dậy chuẩn bị rời đi. Giang Dữ Biệt không giữ lại, cũng không tiễn, chỉ ngồi đó nhìn cậu cười:
“Nhóc con, mai nhớ đánh răng đấy.”
Chỉ một câu nói ấy, Tiêu Khắc liền liên tưởng đến chuyện sắp diễn ra ngày mai, vành tai chậm rãi đỏ lên.
——
Sáng hôm sau, cảnh đầu tiên khi đến phim trường chính là cảnh hôn. Không biết có phải mọi người đều tò mò hay không mà Tiêu Khắc cứ cảm thấy nhân viên ở đây hôm nay đông hơn hẳn ngày thường. Nhưng cậu không quan tâm ánh mắt của họ, vì tất cả những người này cộng lại cũng không bằng một ánh mắt của Giang Dữ Biệt khiến cậu dao động.
Cậu cảm thấy tay mình lạnh ngắt, dù chỉ là một nụ hôn thoáng qua.
Từ lúc vào phim trường, Giang Dữ Biệt không nói với cậu một câu nào. Tiêu Khắc biết đây là chủ ý của anh, muốn cậu giữ nguyên cảm giác xa cách nhưng thân thuộc này. Thế nhưng cách này lại không phù hợp với cậu. Cậu đang định bảo Thất Thất gọi Giang Dữ Biệt đến, chỉ cần nói với cậu một câu “Đừng căng thẳng” thôi cũng được.
Nhưng không kịp nữa rồi, đạo diễn đã gọi vào vị trí chờ quay.
Cảnh quay diễn ra trước cửa sổ sát đất. Thời Niên đứng trong nhà, Kiều Ngộ An đứng bên ngoài. Không hẳn là lãng mạn, nhưng lại rất ấm áp, bởi đây là lần đầu tiên trong gần một năm qua Kiều Ngộ An thuyết phục được Thời Niên can đảm bước đến gần cửa sổ.
Cậu ấy từng là người thậm chí không dám đứng gần cửa sổ.
Trong cảnh này, hai người vừa lau kính, Kiều Ngộ An đột nhiên dừng lại, qua lớp kính, hôn nhẹ lên Thời Niên. Cậu ấy sững sờ nhưng không phản ứng gì. Có lẽ vì sự im lặng ấy, Kiều Ngộ An mới mạnh dạn bước vào phòng, đẩy Thời Niên dựa vào cửa sổ.
Đường Dã vốn không nghĩ Tiêu Khắc có thể diễn đạt ngay lần đầu, nhưng cũng không ngờ rằng ngay cả cảnh lau kính cậu cũng mất tập trung, thậm chí không dám nhìn vào mắt Giang Dữ Biệt. Sau hai lần quay vẫn không ổn, Đường Dã đành nhìn sang Giang Dữ Biệt.
Họ đã có thỏa thuận từ trước: không quát mắng, khi Tiêu Khắc không vào trạng thái thì để Giang Dữ Biệt giải quyết. Suốt một tháng qua vẫn luôn làm như vậy, nên lúc này Đường Dã tự nhiên giao Tiêu Khắc lại cho anh.
Giang Dữ Biệt gật đầu bước vào phòng. Chưa kịp nói gì, Tiêu Khắc đã lên tiếng xin lỗi:
“Xin lỗi.”
“Không cần nói xin lỗi với tôi.” Giang Dữ Biệt cười nhẹ. “Mới hai lần thôi, không nhiều đâu, mọi người cũng không trách em.”
“Tôi sẽ điều chỉnh nhanh thôi.”
Giang Dữ Biệt không nói gì, vài giây sau thấy Tiêu Khắc vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt mình, bèn hỏi:
“Tiêu Khắc, lúc trước ở nhà khi chúng ta diễn tập, em đã làm cách nào để dám nhìn thẳng vào mắt tôi?”
Nếu Tiêu Khắc còn chút tỉnh táo, cậu đã không buột miệng nói ra. Nhưng rõ ràng bây giờ cậu hoàn toàn mất tập trung, đầu óc trống rỗng, không suy nghĩ được gì, nên gần như không chút phòng bị mà thốt lên bí mật của mình:
“Không có cách gì đặc biệt cả, tôi chỉ xem anh như một con heo thôi.”
Không gian như đông cứng lại.
Khóe miệng Giang Dữ Biệt khẽ giật, gần như không tin vào tai mình:
“…Em vừa nói gì?”
Tiêu Khắc giật mình ngẩng đầu, nhận ra mình vừa nói cái gì, lập tức cuống quýt muốn giải thích:
“Không phải, không phải! Anh nghe tôi nói, tôi không phải lúc nào cũng xem anh là heo đâu, có lúc còn—”
May mà lý trí kịp thời kéo cậu về, không để cậu nói tiếp mà càng khiến mọi chuyện rối thêm. Nhưng Giang Dữ Biệt quá thông minh, dù Tiêu Khắc chưa nói hết, anh cũng đã đoán được phần còn lại, cười khẽ:
“Có lúc còn gì? Khi không coi tôi là heo thì coi tôi là chó đúng không?”
Tiêu Khắc: “…”
Cậu muốn phủ nhận, nhưng bộ não đã đủ thông minh để vào được đại học B lại quyết định rời nhà đi du lịch vào lúc này, khiến cậu chẳng thể nói nên lời.
Vậy nên, trong mắt Giang Dữ Biệt, đây chính là ngầm thừa nhận.
Giang Dữ Biệt nheo mắt nhìn cậu. Giận không? Không giận. Anh không phải người nhỏ nhen, cũng không bận tâm mấy chuyện cỏn con. Anti trên mạng có khi còn nói khó nghe hơn, anh cũng chẳng buồn quan tâm.
Chuyện này đối với anh chẳng đáng gì, hơn nữa, Tiêu Khắc làm vậy cũng là vì công việc. Nhưng dù thế nào đi nữa, Giang Dữ Biệt vẫn rất muốn mở đầu cậu ra xem thử rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì. Bộ não của học bá có thật sự khác người thường không?
Chẳng lẽ mình xấu lắm sao? Rõ ràng có bao nhiêu fan yêu thích, xem mình là nam thần cơ mà? Sao trong mắt cậu nhóc này lại biến thành heo với chó vậy?
“Tôi… anh đừng giận.” Tiêu Khắc lí nhí giải thích: “Tôi chỉ là…”
“Tôi không giận.” Giang Dữ Biệt thở dài thật dài. “Đó là cách của em, chỉ cần hiệu quả là được. Tôi qua đây chỉ để nói, em có thể tiếp tục dùng cách đó… tức là cứ xem tôi như heo và chó đi?”
Nghe thật kỳ lạ, tại sao mình lại chủ động để người khác coi mình như heo với chó chứ?
Đây là cái quái gì thế này?
Giang Dữ Biệt cảm thấy mệt mỏi, mệt đến mức sắp trầm cảm luôn rồi.
Tiêu Khắc nhìn anh, dường như muốn nói gì đó để giải thích. Nhưng Giang Dữ Biệt không muốn nghe thêm bất kỳ lời nào nữa, anh lo nếu để Tiêu Khắc nói tiếp, có khi anh còn bị đánh giá thấp hơn cả heo với chó mất.
“Em làm được không?” Giang Dữ Biệt dập tắt lời giải thích của cậu, hỏi thẳng.
Tiêu Khắc nhìn Giang Dữ Biệt, không trả lời câu hỏi của anh: “Anh giận rồi đúng không?”
“Không giận.” Giang Dữ Biệt không nhịn được mà thở dài một hơi: “Chỉ cần em quay tốt cảnh này, tôi sẽ không giận.”
Tiêu Khắc lập tức cam đoan: “Tôi nhất định quay tốt, lần này chắc chắn qua ngay một lần.”
Giang Dữ Biệt không nói thêm gì nữa, chỉ mệt mỏi phất tay rồi quay về chỗ đứng của mình, tiện thể ra hiệu OK với Đường Dã. Đường Dã nhận được tín hiệu liền lập tức thông báo cho quay phim bắt đầu.
Sau khi nói chuyện với Giang Dữ Biệt, trạng thái của Tiêu Khắc quả thực đã khá hơn, điều này Đường Dã có thể cảm nhận rõ ràng. Nhưng cậu ta không ngờ rằng, Tiêu Khắc không còn vấn đề gì, thì Giang Dữ Biệt lại đột nhiên bị kẹt.
“Giang Dữ Biệt, cậu làm sao vậy?”
Không phải do nhập tâm chưa đủ, mà căn bản là không nhập tâm nổi. Ánh mắt khi nhìn Tiêu Khắc mang theo một loại cảm xúc khó nói nên lời, như thể không hiểu nổi tại sao người mình thích lại biến thành một con heo.
“Xin lỗi.” Giang Dữ Biệt lên tiếng xin lỗi: “Cho tôi một phút, tôi sẽ ổn ngay.”
Đường Dã tin vào sự chuyên nghiệp của Giang Dữ Biệt nên cũng không nói gì thêm, chỉ bảo các bộ phận chuẩn bị quay lại.
Tiêu Khắc cảm thấy rất áy náy khi khiến Giang Dữ Biệt gặp lỗi vì mình, nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng thì Giang Dữ Biệt đã lên tiếng trước:
“Không liên quan đến em, đừng nói gì cả.”
“Nhưng mà—”
“Tốt nhất là quay một lần qua luôn đi, nếu không tôi sẽ đánh em thành đầu heo.” Cuối cùng Giang Dữ Biệt cũng không nhịn được mà uy hiếp cậu một câu.
Tiêu Khắc: “…”
Có lẽ là vì áp lực từ Giang Dữ Biệt, hoặc cũng có thể là vì thực sự tin vào câu “Chỉ cần qua là không giận nữa” của anh, nên cảnh quay tiếp theo diễn ra vô cùng suôn sẻ. Khi Giang Dữ Biệt đè cậu lên cửa sổ kính rồi đặt lên môi cậu một nụ hôn, biểu hiện của Tiêu Khắc vô cùng xuất sắc.
Đường Dã rất hài lòng, lập tức hô qua.
Nụ hôn của Giang Dữ Biệt dần rời khỏi môi Tiêu Khắc nhưng không vội lùi lại, anh nhìn cậu, thấy tai cậu dần đỏ lên, liền hơi nhướn mày, sau đó thấp giọng hỏi:
“Bị một con heo hôn, cảm giác thế nào?”
Tiêu Khắc: “…”
Có lẽ vì bí mật xem Giang Dữ Biệt là heo đã bị lật tẩy nên sự ngượng ngùng trong cảnh hôn cũng vơi đi phần nào. Sau khi cảnh quay kết thúc, cậu không còn cảm thấy gì nữa, mà chỉ tập trung vào việc làm thế nào để Giang Dữ Biệt hết giận.
Sau cảnh hôn này, cả hai có hai ngày thời gian nghỉ ngơi. Bởi vì trong phim, Thời Niên cần thời gian để tiêu hóa tình cảm của Giang Dữ Biệt dành cho mình, cũng như chấp nhận sự rung động của chính mình. Vì thế, đoàn phim quay thêm một số phân cảnh chuyển tiếp.
Nhưng thời gian chuyển tiếp này vừa kết thúc, khi Thời Niên đã chấp nhận tình cảm của mình dành cho Giang Dữ Biệt, thì cậu sẽ hóa sói.
Sau khi cảnh quay cuối cùng của giai đoạn chuyển tiếp hoàn tất, Đường Dã một lần nữa gọi cả hai người đến trước mặt:
“Cảnh quay tiếp theo là Thời Niên hôn Giang Dữ Biệt. Theo kế hoạch là sẽ quay vào ngày mai, nhưng hôm nay kết thúc sớm, chúng ta sẽ quay thử một cảnh trước xem Tiêu Khắc thể hiện thế nào. Nếu có thể qua được thì tất nhiên là tốt nhất, nếu không qua được, thì tối nay Giang Dữ Biệt phải huấn luyện riêng một chút.”
Giang Dữ Biệt nhìn Đường Dã một cách bất lực:
“Cậu nói xem, huấn luyện riêng kiểu này thì huấn luyện thế nào?”
“Đó là chuyện của cậu.” Đường Dã hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của Giang Dữ Biệt, chỉ nhìn sang Tiêu Khắc, hỏi: “Có vấn đề gì không?”
Có vấn đề! Có rất nhiều vấn đề! Cậu chưa chuẩn bị xong, cậu không biết phải diễn thế nào. Nhưng có vẻ Đường Dã không định cho cậu cơ hội từ chối, Giang Dữ Biệt cũng không nói gì, trong khi nhân viên đoàn phim đã bắt đầu chuẩn bị.
Dường như trước mặt Tiêu Khắc chỉ còn một đáp án: “Không có.”
“Được.” Đường Dã gật đầu, sau đó quay sang gọi chuyên viên trang điểm: “Đổi tạo hình, nửa tiếng nữa quay.”
Tiêu Khắc liếc sang Giang Dữ Biệt, anh cũng cảm nhận được ánh mắt của cậu, liền quay đầu lại, khẽ cười:
“Tiêu Khắc à, lần này em chịu ấm ức rồi, dù sao cũng phải hôn một con heo mà.”
“Anh…” Tiêu Khắc bất lực vô cùng. Chuyện này đã qua hai ngày rồi, ngày hôm đó cậu đã chân thành xin lỗi, hôm sau dù phải quay phim vẫn dậy sớm làm một bữa sáng thịnh soạn cho Giang Dữ Biệt. Anh tuy không nói đã tha thứ cho cậu, nhưng cũng không truy cứu nữa.
Vậy mà hết lần này đến lần khác, Giang Dữ Biệt cứ đem ra trêu cậu, khiến cậu chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Giang Dữ Biệt bật cười: “Đùa thôi, đừng căng thẳng quá. Nếu em thấy lo, thì cứ tiếp tục xem tôi là một con heo đi.”
Tiêu Khắc: “…”
Vẫn chưa xong à?
Trang điểm của hai người đàn ông không quá cầu kỳ, quần áo cũng đơn giản. Giang Dữ Biệt mặc sơ mi trắng và quần tây, còn Thời Niên thì mặc đồ thể thao, ngồi trong phòng ăn. Theo kịch bản, Giang Dữ Biệt vừa từ trường về, Thời Niên nhìn thấy anh bước vào thì ánh mắt liền dán chặt lên người anh. Giang Dữ Biệt đi đến, mỉm cười hỏi:
“Sao thế?”
Thời Niên đứng dậy, đột nhiên đẩy anh vào bức tường bên cạnh rồi hôn lên môi anh.
Đây là cảnh trong kịch bản, nhưng Đường Dã lại không yêu cầu cách thể hiện cụ thể, chỉ nói trước khi quay: “Quay thử một cảnh tự nhiên trước, để tôi xem hiệu quả thế nào.”
Giang Dữ Biệt dường như đã quen với điều này, thản nhiên gật đầu rồi đi về vị trí chờ. Đi được hai bước, anh quay đầu nhìn Tiêu Khắc, không nói gì, chỉ cười một cái. Tiêu Khắc bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Chỉ là một nụ hôn.
Tiêu Khắc tự nhủ trong lòng, hôm nay không có cảnh giường chiếu, cũng không có gì quá mãnh liệt, chỉ là một nụ hôn mà thôi. Hai ngày trước cậu đã hôn rồi, phải không? Điểm khác biệt duy nhất là lần này cậu là người chủ động, không có gì to tát cả.
Nếu không được thì… lại xem anh ấy là một con heo đi, chỉ cần đừng để Giang Dữ Biệt phát hiện ra là được.
Tuyệt đối không thể để lộ.
Tiêu Khắc ngồi xuống bàn ăn, nhập vai.
Người phụ trách bấm máy hô to: “Bắt đầu!”
Cửa mở ra, Giang Dữ Biệt mỉm cười bước vào: “Tôi về rồi.”
Ánh mắt của Thời Niên lập tức rơi trên người Giang Dữ Biệt. Cậu vẫn luôn nhìn anh như vậy.
Người này là tia sáng duy nhất trong thế giới của cậu, và giờ đây cậu cuối cùng cũng nhận ra—
Cậu đã yêu tia sáng này.
May mắn thay, tia sáng này cũng yêu thích cậu.
Kiều Ngộ An bước tới, đứng trước mặt Thời Niên, nhận ra ánh mắt khác thường của cậu, khẽ mỉm cười:
“Sao vậy?”
Thời Niên không nói gì, chỉ đứng dậy khỏi ghế. Khi Kiều Ngộ An định tiến lên để ôm một cái, Thời Niên lại bất ngờ nắm chặt vai anh, mạnh mẽ đẩy anh ép vào tường.
Kiều Ngộ An sững sờ trong thoáng chốc, nhưng nhanh chóng phản ứng lại. Nhìn gương mặt người trước mặt, dường như muốn làm gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, anh nhẹ giọng hỏi:
“Muốn hôn à?”
Trong đầu Thời Niên như có pháo hoa bùng nổ, không kịp suy nghĩ gì thêm mà lập tức hôn xuống.
Nhưng cậu chỉ hôn, ngoài ra chẳng biết làm gì khác.
Cậu chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này, dù từng xem phim nhưng đến khoảnh khắc thực sự chạm vào Giang Dữ Biệt, tất cả lý thuyết đã bị cậu quên sạch.
Đây là lần đầu tiên cậu hôn Giang Dữ Biệt, dù đang mang thân phận Thời Niên, nhưng Tiêu Khắc rất rõ ràng—cậu không phải Thời Niên. Cậu chỉ là Tiêu Khắc, và người cậu hôn cũng không phải Kiều Ngộ An, mà là Giang Dữ Biệt. Nhận thức ấy khiến tim cậu run lên.
“Cắt!”
Đạo diễn Đường Dã lên tiếng ngắt quãng hai người.
Tiêu Khắc không biết là do chưa thoát khỏi vai diễn Thời Niên hay là không nghe thấy tiếng Đường Dã, mãi hai giây sau cậu mới rời khỏi môi Giang Dữ Biệt, ánh mắt hoảng loạn không biết phải nhìn đi đâu.
Giang Dữ Biệt khẽ cười, vừa định nói gì đó thì Đường Dã đã đi tới.
“Tiêu Khắc, đoạn đầu cậu diễn rất tốt. Nhất là ánh mắt khi nhìn Kiều Ngộ An—nhiều hơn một chút thì quá, ít hơn một chút lại thiếu. Từ mơ hồ đến kiên định, rồi đến hạnh phúc khi nhận ra đối phương cũng thích mình, cậu nắm bắt rất chuẩn xác. Tốt lắm!”
Lời khen của Đường Dã không khiến Tiêu Khắc có bất kỳ phản ứng nào.
Bởi cậu vốn biết, cảnh này cậu có thể diễn rất tốt. Vì cậu không hề diễn—đó chính là cảm giác thật sự của cậu dành cho Giang Dữ Biệt.
Chỉ có một điều khác biệt: trong phim, Kiều Ngộ An thích Thời Niên, còn ngoài đời, Giang Dữ Biệt không thích cậu.
Giang Dữ Biệt cũng phụ họa theo:
“Tôi cũng thấy rất ổn.”
Tiêu Khắc gượng cười.
Nhưng Đường Dã đã nói “đoạn đầu” nghĩa là còn “đoạn sau”. Trước là khen, sau chưa chắc.
Quả nhiên, Đường Dã nhanh chóng chỉ ra vấn đề:
“Nhưng phần sau thì không được. Sau khi đẩy Kiều Ngộ An vào tường, cảm xúc của cậu phải mãnh liệt hơn. Dù Thời Niên chưa từng hôn ai, thì cũng phải thể hiện sự vụng về rõ ràng, bộc lộ sự vui sướng và kích động khi phát hiện bản thân thích Kiều Ngộ An mà Kiều Ngộ An cũng thích mình. Không thể chỉ dán môi vào nhau mà không động đậy. Tay em cũng không được cứng nhắc như thế—ôm lấy eo Kiều Ngộ An, kéo áo sơ mi anh ấy ra khỏi quần, bóp chặt, vuốt v.e, điên cuồng một chút, bất chấp một chút, muốn làm gì thì làm! Hãy đi theo bản năng của mình. Tôi muốn cảm giác yêu đến cực hạn, chỉ có thể dùng cơ thể để biểu đạt, hiểu chưa?”
Tiêu Khắc gật đầu:
“Tôi sẽ cố gắng.”
Đường Dã nhìn Giang Dữ Biệt, Giang Dữ Biệt cũng gật đầu, nhưng Đường Dã hiểu ánh mắt đó không phải là tin tưởng Tiêu Khắc, mà chỉ là “thử xem sao”.
Hôm nay vốn là thử cảnh, Đường Dã cũng không ngại quay đi quay lại.
Lần này, vì phần trước đã đạt yêu cầu, nên bắt đầu từ cảnh Thời Niên đẩy Kiều Ngộ An vào tường.
Tiêu Khắc cúi xuống hôn anh, mạnh mẽ áp chế đôi môi Kiều Ngộ An. Kiều Ngộ An hoàn toàn không phản kháng, để mặc cậu muốn làm gì thì làm.
Vốn dĩ anh không nên hành động, nhưng Giang Dữ Biệt lại cảm thấy, người hôn mình lúc này không phải Thời Niên, mà là Tiêu Khắc.
Tiêu Khắc như một cái máy, làm theo y hệt những gì Đường Dã vừa chỉ đạo—động tác trên môi chẳng còn là hôn nữa, mà là cắn bừa. Tay cũng kéo áo sơ mi ra khỏi quần Giang Dữ Biệt, nhưng đến bản thân anh còn cảm nhận được sự cứng nhắc của cậu, huống hồ là Đường Dã đứng sau màn hình.
Vài giây sau, Đường Dã lại hô:
“Cắt!”
Lần này, Tiêu Khắc buông ra rất nhanh, còn thì thầm với Giang Dữ Biệt một câu:
“Xin lỗi.”
Giang Dữ Biệt tưởng cậu xin lỗi vì cảnh quay thất bại, bèn cười nói:
“Không sao.”
Anh thực sự không cảm thấy ngượng ngùng.
Anh từng nói rồi—mọi thứ xảy ra trên trường quay, anh đều xem như công việc.
Ngay cả khi cảnh quay thất bại, thì đó cũng chỉ là công việc.
Nhưng Tiêu Khắc lại trong trạng thái không tốt.
Lần quay đầu tiên cậu còn tạm chấp nhận được, nhưng sau lần thứ hai, ngay cả Giang Dữ Biệt cũng cảm thấy cậu càng lúc càng mất tập trung.
Có điều, Giang Dữ Biệt không biết rằng câu “xin lỗi” kia của Tiêu Khắc không phải vì quay không đạt yêu cầu, mà vì cậu rất rõ—cậu không hề nhập vai Thời Niên, cũng không hề coi Giang Dữ Biệt là Kiều Ngộ An.
Cậu đang lợi dụng thân phận Thời Niên để làm chuyện càn quấy với Giang Dữ Biệt.
Cậu thấy mình thật đáng khinh.
Đường Dã lại tới trò chuyện với Tiêu Khắc vài phút, hy vọng cậu tìm được cảm giác nhập vai. Trước khi rời đi, cậu ta liếc nhìn Giang Dữ Biệt rồi sững người:
“Mới hai lần mà đã sưng thế này?”
Đúng vậy, đã sưng rồi.
Bị Tiêu Khắc cắn đến mức môi như miệng heo.
“Không quay tiếp được rồi.” Đường Dã nói, “Dù Tiêu Khắc có diễn tốt hơn trong lần tiếp theo thì môi của Giang Dữ Biệt cũng không khớp với cảnh trước.”
“Ừ.” Giang Dữ Biệt liếc nhìn Tiêu Khắc, “Hôm nay đến đây thôi. Cậu nhóc này không nhập vai nổi, dù sao cũng là lần đầu tiên hôn người khác mà.”
Đường Dã không có ý kiến gì.
Dù gì hôm nay chỉ là thử cảnh. Nhưng ngày mai thì sao? Cảnh hôn cuồng nhiệt này ngay sau đó sẽ là cảnh giường chiếu. Kiều Ngộ An và Thời Niên lần đầu bên nhau, phải hôn từ phòng ăn đến tận phòng ngủ trên lầu.
Đường Dã định mở miệng hỏi Tiêu Khắc xem tối nay có thể điều chỉnh lại trạng thái không, nhưng còn chưa kịp nói, đã bị ánh mắt của Giang Dữ Biệt chặn lại.
Đường Dã bĩu môi, Giang Dữ Biệt kéo cậu ta ra một góc nói chuyện.
“Tiêu Khắc thế này thì không ổn đâu?” Đường Dã hỏi, “Ngày mai cảnh nóng ngay sau đó là cảnh giường chiếu đấy.”
Giang Dữ Biệt im lặng vài giây, đáp:
“Tôi sẽ giải quyết.”
Đường Dã cũng có chút tò mò không biết Giang Dữ Biệt định giải quyết chuyện này thế nào, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi, chỉ gật đầu rồi xoay người rời đi, dặn mọi người kết thúc công việc.
Giang Dữ Biệt không rõ Tiêu Khắc bị những lần quay lại liên tiếp làm mất tinh thần, hay là do nụ hôn với một người đàn ông đã khiến cậu hoảng sợ. Tóm lại, cả người đều như đang lơ lửng, thậm chí không nhận ra Giang Dữ Biệt đã quay lại đứng bên cạnh.
Tống Nghị và Thất Thất bước tới, Thất Thất nhìn hai người họ với ánh mắt đầy say mê, Giang Dữ Biệt có thể đọc được thông điệp từ ánh mắt đó: “Hai người khi nào ở bên nhau vậy?”
Cô ấy đúng là một hủ nữ kỳ cựu, không cần bận tâm. Nhưng Tống Nghị cũng đỏ mặt thì lại có phần thiếu chuyên nghiệp rồi.
Giang Dữ Biệt chẳng buồn để ý đến hai người, chỉ đơn giản bước đi.
Để tránh tin đồn không đáng có, Giang Dữ Biệt và Tiêu Khắc hiếm khi xuất hiện cùng lúc trên phim trường, cũng rất ít khi rời đi cùng nhau.
Thất Thất cảm nhận được hôm nay tâm trạng của Tiêu Khắc không tốt, nên cô nàng vốn ríu rít cả ngày nay lại hiếm khi im lặng, chỉ tập trung lái xe mà không nói lời nào. Tiêu Khắc thầm cảm kích sự im lặng đó, bởi vì lúc này cậu thực sự không muốn nói gì cả.
Trở về khách sạn, Tiêu Khắc ném mình lên giường, thẫn thờ nhìn lên trần nhà. Bỗng dưng, cậu cảm thấy bản thân chẳng khác nào một con chuột cống, bị nước bẩn nhấn chìm. Rõ ràng không xứng đáng, vậy mà trong lòng lại nhen nhóm những suy nghĩ bẩn thỉu, khao khát con mèo Ba Tư kiêu hãnh bên ngoài song sắt, thậm chí còn muốn chạm vào anh ấy.
Tại sao cậu lại như vậy? Thật bẩn thỉu!
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang những suy nghĩ hỗn loạn của Tiêu Khắc, nhưng cậu không buồn để ý. Lặng người một lúc, cậu mới đứng dậy vào phòng tắm.
Khi ra ngoài sau khi tắm xong, chuông cửa vang lên. Tiêu Khắc nghĩ là Thất Thất, dù sao trước khi chia tay, cô nàng có hỏi cậu có muốn ăn gì không, nhưng cậu chẳng nhớ nổi mình đã trả lời hay chưa, hoặc đã nói gì.
Dù thế nào cũng không thể không mở cửa, Tiêu Khắc bước tới mở ra, nhưng không ngờ người đứng ngoài lại là Giang Dữ Biệt.
Cậu cứ tưởng hôm nay anh ấy sẽ không để ý đến mình nữa. Nhưng Giang Dữ Biệt vẫn đến, hơn nữa còn mang theo nụ cười quen thuộc:
“Vừa nhắn tin cho em, không nghe thấy à?”
Tiêu Khắc gần như hoảng loạn, vội lảng tránh ánh mắt anh: “Tôi… tôi đang tắm, không để ý điện thoại.”
“Không sao.” Giang Dữ Biệt nói: “Lát nữa có bận gì không? Nếu không thì qua phòng tôi, tôi hướng dẫn em về cảnh diễn.”
Tiêu Khắc ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đầy kinh ngạc. Giang Dữ Biệt bật cười khi thấy biểu cảm đó:
“Sao lại nhìn tôi như vậy?”
“Không có gì.” Tiêu Khắc nói.
Cậu cứ tưởng Giang Dữ Biệt sẽ không muốn để ý đến mình nữa. Nhưng cậu quên mất rằng, trên đời này chỉ có mình cậu biết những suy nghĩ dơ bẩn trong lòng mình. Giang Dữ Biệt không hề hay biết, nên anh vẫn sẽ tiếp tục nói chuyện với cậu như thường.
Tiêu Khắc bỗng dưng thấy nhẹ nhõm hẳn: “Tôi qua ngay đây.”
“Ừ.” Giang Dữ Biệt đáp lại rồi quay về phòng trước. Tiêu Khắc cầm điện thoại rồi cũng đi sang phòng đối diện. Đến nơi, cậu mới chợt nhận ra một chuyện—cảnh quay ngày mai chính là cảnh hôn mà hôm nay chưa quay xong.
Vậy, hướng dẫn kiểu gì đây?
“Anh, anh muốn hướng dẫn tôi… cảnh hôn sao?”
Giang Dữ Biệt đang uống nước, nghe vậy thì quay sang nhìn cậu: “Ừ, không thì còn gì nữa?”
Tiêu Khắc vô thức nhìn vào đôi môi anh. Cậu vẫn còn nhớ rất rõ cảm giác của nó.
Giang Dữ Biệt uống xong thì đi đến ghế sô pha ngồi xuống, ánh mắt nhìn Tiêu Khắc, nhưng không vội lên tiếng. Đôi mắt anh dường như đang suy nghĩ điều gì đó, vài giây sau mới như đã quyết định xong, nhẹ giọng nói:
“Lại đây, tôi dạy em cách hôn.”
Tác giả có lời muốn nói:
À thì, tôi nghĩ cần nhắc các chị em một chút—cảnh nóng dù có nóng thế nào cũng không phải là ‘chuyện đó’ đâu nha~ Mấy cô mong đợi quá làm tôi hơi hoảng đấy~
Nhưng mà nếu đến cảnh đó thật thì có thể mong chờ một bản chi tiết nhé~ Chắc chắn, nhất định, tuyệt đối sẽ có phiên bản đầy đủ~