Chồng Yêu Kém Tôi 12 Tuổi

Chương 45

“Dạy… dạy cái gì?”

Tiêu Khắc ngơ ngác nhìn Giang Dữ Biệt, dường như hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì.

Giang Dữ Biệt khẽ thở dài: “Nếu em tự tin rằng ngày mai có thể diễn tốt, vậy thì không cần tôi dạy.”

“Không phải.” Tiêu Khắc nhìn anh: “Anh từng nói ngoài công việc thì sẽ không hôn tôi mà?”

Giang Dữ Biệt khẽ cười: “Ai nói tôi sẽ hôn em?”

Tiêu Khắc ngẩn ra: “Vậy anh bảo dạy…”

“Có nhiều cách để dạy, tôi thử cách này trước xem có hiệu quả không.” Giang Dữ Biệt nhìn cậu: “Có muốn lại đây không?”

Tiêu Khắc nhìn anh vài giây, cuối cùng vẫn bước qua. Lúc này cậu mới chú ý thấy trước mặt Giang Dữ Biệt có một chiếc laptop, gần như ngay lập tức hiểu được cách “thử” mà anh nói là gì.

Cậu ngồi xuống sofa bên cạnh Giang Dữ Biệt, đối phương vẫn tựa lưng vào ghế, không nhúc nhích, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu, nói:

“Mở ra xem đi.”

Tiêu Khắc không từ chối, trực tiếp mở laptop: “Những đoạn phim lần trước anh gửi tôi đều đã xem, nhưng có vẻ không có tác dụng gì cả.”

Chỉ cần nghĩ đến việc phải làm chuyện đó với Giang Dữ Biệt, cậu vẫn cảm thấy không thoải mái.

“Rất nhiều ‘tiền bối’ cũng không dạy được em à?” Giang Dữ Biệt cười nói: “Cứ xem trước đi, tìm cảm giác một chút, nếu vẫn không tìm được thì cũng không sao. Dù sao cũng là để em học cách hôn như thế nào, không được thì cứ bắt chước dần, lâu dần sẽ tự nhiên mà thành thôi. Hôn và chuyện đó đều là bản năng cả.”

Tiêu Khắc gật đầu, mở video.

Khác với lần trước, lần này chủ yếu là những cảnh hôn, có cảnh cuồng nhiệt, có cảnh dịu dàng, đủ mọi phong cách.

Tiêu Khắc lần này không còn suy nghĩ linh tinh nữa, hoàn toàn xem với tâm thế học tập. Giang Dữ Biệt bảo cậu xem, cậu liền chăm chú xem, như đang nghiên cứu một đề tài vậy. Rồi cậu mới nhận ra khoảng cách giữa mình và những gì trong video lớn đến mức nào. Cậu chỉ biết chạm môi, nhưng trong video thì… quá mức mãnh liệt.

Số lượng video không nhiều, có lẽ là do Giang Dữ Biệt cắt ghép tạm thời, nên chỉ trong chốc lát Tiêu Khắc đã xem xong. Xem xong rồi, ánh mắt cậu không tự chủ mà dừng lại trên môi Giang Dữ Biệt. Vẫn còn hơi sưng.

Giang Dữ Biệt nhận ra ánh nhìn của cậu, bĩu môi, nhưng cũng không ngăn cản, chỉ hỏi:

“Giờ thì hiểu sự khác biệt chưa?”

“Ừm.” Tiêu Khắc gật đầu: “Tôi chưa dùng lưỡi.”

Giang Dữ Biệt: “…”

Có cần nói thẳng thế không chứ?

“Đây là phim điện ảnh, không phải phim thanh xuân vườn trường. Đừng nói Đường Dã không định công chiếu bộ phim này, dù có ra rạp thật thì cũng không thể chỉ đơn thuần là môi chạm môi. Đều là người lớn rồi, ai lại muốn xem hai người cứ cà môi mãi thế?”

“Vậy…” Tiêu Khắc vẫn nhìn môi anh: “Tôi cũng có thể làm thế với anh sao?”

“… Có thể.” Giang Dữ Biệt nói: “Đây là công việc.”

Tiêu Khắc gật đầu, chậm rãi thu lại ánh nhìn.

Dù câu trả lời của Giang Dữ Biệt khiến cậu thả lỏng đôi chút, video cũng giúp cậu học được ít nhiều, nhưng cậu vẫn không có tự tin diễn cảnh hôn nồng nhiệt ngày mai.

Nếu chỉ đơn thuần là diễn xuất, Tiêu Khắc sẽ không căng thẳng đến vậy.

Nhưng cậu thích Giang Dữ Biệt, lại mang theo tâm tư này mà nhận vai diễn. Cậu luôn cảm thấy những động chạm thân mật của mình với Giang Dữ Biệt đều nhuốm đầy sự bẩn thỉu không thể tha thứ.

Cậu có áp lực tâm lý, cũng bắt đầu hối hận. Nhưng đã đi đến bước này rồi, đâu còn đường lui nữa?

Cậu phải điều chỉnh trạng thái của mình. Tâm lý càng bất ổn, số lần quay lại sẽ càng nhiều, số lần thân mật với Giang Dữ Biệt cũng càng tăng.

Cậu thực sự muốn gần gũi với Giang Dữ Biệt, nhưng không phải theo cách này.

Nhưng nếu không phải theo cách này, có lẽ cả đời này cậu cũng không có cơ hội được đến gần anh như trong phim.

Tiêu Khắc im lặng một lúc rồi đứng dậy: “Tôi về phòng trước.”

Giang Dữ Biệt không giữ lại, nhưng khi Tiêu Khắc vừa bước đi, anh lại bật cười: “Tôi tưởng em sẽ muốn thử tập với tôi chứ?”

Tiêu Khắc sững sờ, quay đầu nhìn anh.

“Trước đó không phải em từng nghĩ như vậy sao?” Giang Dữ Biệt mỉm cười.

“Nhưng…”

“Ngày mai chỉ có hai cảnh – một cảnh hôn nồng nhiệt, một cảnh giường chiếu. Nhưng với những cảnh thế này, tốt nhất là chỉ quay một lần. Quay lại càng nhiều, trạng thái càng tệ, cảm giác cũng không còn đúng nữa. Giờ em đã biết cách hôn, nhưng có lẽ vẫn cần tập dượt trước. Em muốn ngày mai trước mặt bao nhiêu người thử nghiệm, hay bây giờ, chỉ có tôi với em?”

Tiêu Khắc không nói gì, chỉ nhìn anh.

Giang Dữ Biệt mặc cho cậu nhìn. Ban đầu anh nghĩ Tiêu Khắc sẽ nói gì đó, nhưng mãi mà cậu vẫn không lên tiếng, anh cảm thấy hơi kỳ lạ.

Lần trước rõ ràng là Tiêu Khắc muốn thử trước, nhưng giờ chính anh chủ động đề nghị thì cậu lại không có vẻ gì là muốn đồng ý.

Chắc là ngại ngùng? Giang Dữ Biệt nghĩ vậy, nếu cậu không muốn thì thôi. Không gian chỉ có hai người, không chỉ cậu mà ngay cả anh cũng thấy ngại. Anh định bảo cậu về phòng đi, nhưng vừa mở miệng thì Tiêu Khắc lại nói:

“Được.”

Giang Dữ Biệt: “… Em không cần phải miễn cưỡng thế đâu, cứ như thể tôi đang ép em vậy.”

“Không có.” Tiêu Khắc nói: “Chỉ là tôi không ngờ anh lại chủ động đề nghị tập thử.”

Tiêu Khắc tự khinh bỉ chính mình. Rõ ràng một giây trước còn xem thường bản thân vì lợi dụng việc đóng phim để làm những chuyện thân mật với Giang Dữ Biệt, thế mà một giây sau chỉ vì anh chủ động mà đã không thể cưỡng lại được.

Giang Dữ Biệt như một loại độc dược, cậu biết rõ uống vào sẽ khiến mình thối rữa đến chết, nhưng vẫn không thể cưỡng lại.

Giang Dữ Biệt nhìn cậu, không nói gì. Khi Tiêu Khắc tưởng rằng anh định đổi ý, Giang Dữ Biệt khẽ thở dài, nói:

“Được, vậy thì bắt đầu đi.”

Tiêu Khắc nhìn anh, chậm rãi ngồi lại bên cạnh.

Giang Dữ Biệt mỉm cười: “Tôi đánh răng rồi.”

Tiêu Khắc nhìn anh, gật đầu: “Vậy… tôi bắt đầu nhé?”

“Ừ, đến đi.”

Không nghĩ gì nhiều, chỉ là đột nhiên cảm thấy thắc mắc—tại sao đứa nhóc này lại nhận bộ phim này chứ?

Về vấn đề này, anh chưa từng hỏi, vì đó đã là sự thật hiển nhiên, có hỏi cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Nhưng có lẽ anh cũng nên hỏi thử xem rốt cuộc trong lòng Tiêu Khắc nghĩ gì? Rõ ràng đến cả xu hướng tính dục của mình còn chưa xác định rõ, vậy mà lại đột nhiên nhận một bộ phim đồng tính với cảnh quay táo bạo?

Là vì thấy thú vị, hay là…

Giang Dữ Biệt còn chưa nghĩ ra, hoặc có thể nói là vừa sắp nghĩ ra điều gì đó, thì hành động bất ngờ của Tiêu Khắc đã cắt ngang mạch suy nghĩ của anh. Không có chút chuẩn bị nào, anh đã bị Tiêu Khắc hôn —mãnh liệt, kích động, nóng bỏng.

Giang Dữ Biệt chưa kịp nhập vai, gần như bị giật mình, theo phản xạ muốn đẩy Tiêu Khắc ra. Nhưng ngay khi tay anh đặt lên ngực Tiêu Khắc, cậu đã nhanh chóng nhận ra sự không thoải mái của anh, lập tức lùi lại, ánh mắt thoáng chút bất an:

“Anh thấy khó chịu à?”

“Không sao.” Giang Dữ Biệt thở dài: “Tôi chỉ bị giật mình thôi.”

Tiêu Khắc im lặng, Giang Dữ Biệt cũng không nói gì. Sau vài giây tĩnh lặng, Tiêu Khắc mở miệng:

“Vậy tôi tiếp tục nhé?”

“Ừ.” Giang Dữ Biệt đáp một tiếng. Để giúp Tiêu Khắc nhập vai, anh còn cố ý nói một câu thoại trong phim: “Muốn hôn sao?”

Tiêu Khắc nhìn cậu vài giây, ánh mắt khẽ thay đổi, rồi lại cúi xuống hôn lần nữa.

Lần này, vì đã có sự chuẩn bị, Giang Dữ Biệt không phản kháng, mặc cậu ấy tùy ý làm gì thì làm. Nhưng Tiêu Khắc vẫn còn gò bó, không dám giống như nhân vật trong phim, sợ làm tổn thương Giang Dữ Biệt.

Chưa đầy một phút sau, Giang Dữ Biệt vỗ nhẹ vào vai cậu ra hiệu dừng lại. Tiêu Khắc rời khỏi môi anh, do dự nói:

“Tôi…”

“Giờ thì em đã biết nụ hôn của mình khác với trong phim ở điểm nào chưa? Sao vẫn chưa sửa? Là không dám làm gì với tôi, hay là không muốn?” Giang Dữ Biệt hỏi.

Tiêu Khắc im lặng vài giây: “Không dám.”

“Sao lại không dám? Nếu không dám, vậy lúc đầu em nhận bộ phim này làm gì?” Giang Dữ Biệt hiếm khi không cười, giọng nói cũng nghiêm túc hơn một chút: “Thích một người sẽ có dục v.ọng, sẽ muốn làm rất nhiều chuyện cuồng nhiệt với người đó. Em là Tiêu Khắc, có thể không thích tôi, nhưng nếu đứng ở vị trí của Thời Niên thì nhất định phải thích Kiều Ngộ An, thích anh ấy, khát khao anh ấy—đó là điều tự nhiên.”

“Nếu em cứ mãi không dám, thì tôi cũng phải ở đây với em để luyện tập đến khi em dám. Dù lãng phí thời gian, mà cuối cùng vẫn phải dám thôi.” Giang Dữ Biệt lúc này mới mỉm cười, thậm chí còn đưa tay xoa đầu cậu : “Dù sao một ông chú già như tôi cũng chẳng có gì đáng hôn cả, nhưng vì bộ phim này, đành để bảo bối của tôi chịu chút thiệt thòi rồi.”

Tiêu Khắc lắc đầu, nhìn anh: “Không phải như anh nghĩ đâu.”

Cậu không thấy thiệt thòi gì hết—một chút cũng không. Làm sao dám cảm thấy thiệt thòi được chứ?

Giang Dữ Biệt không biết tâm tư của cậu, nên mới nói vậy. Nhưng nếu một ngày nào đó anh biết được những suy nghĩ chẳng mấy quang minh chính đại này của Tiêu Khắc, liệu có còn cho rằng cậu thiệt thòi không? Hay chỉ cảm thấy cậu bẩn thỉu và hèn mọn?

“Dù thế nào đi nữa, em cũng phải vượt qua rào cản tâm lý này.” Giang Dữ Biệt nhìn cậu: “Lúc nhận phim em đã biết rõ có cảnh nóng, biết rõ sẽ đóng với tôi. Bao nhiêu ngày rồi, cũng nên chuẩn bị tâm lý đầy đủ đi chứ? Tiêu Khắc à, em trưởng thành rồi, đưa ra quyết định này chắc không phải chỉ vì bốc đồng nhất thời, đúng không?”

Giang Dữ Biệt nói vậy, Tiêu Khắc cũng hiểu rằng anh ấy đã bắt đầu mất kiên nhẫn với việc luyện tập cảnh hôn này.

Thực ra, đứng từ góc độ của Giang Dữ Biệt mà nói, chuyện này rất dễ hiểu. Dù có tự nhủ rằng đây là công việc, nhưng xét cho cùng, nơi này không phải phim trường. Luyện tập cảnh hôn với bạn diễn ở một chỗ như thế này—ngay cả một diễn viên kỳ cựu như Giang Dữ Biệt cũng không dễ dàng thích nghi. Nếu đối phương không phải Tiêu Khắc, có lẽ dù thế nào anh ấy cũng sẽ không đồng ý với chuyện hoang đường này.

Tiêu Khắc cảm nhận được tâm trạng của Giang Dữ Biệt, không dám chần chừ thêm, gật đầu:

“Tôi hiểu rồi.”

“Ừ.” Giang Dữ Biệt đáp: “Cần tôi phối hợp với em nữa không?”

Tiêu Khắc gật đầu: “Được.”

Thế là Giang Dữ Biệt lặp lại lời thoại của Kiều Ngộ An.

Tiêu Khắc nhìn Giang Dữ Biệt, lại một lần nữa cúi xuống hôn anh.

Mặc dù ban đầu vẫn là môi kề môi một cách vụng về, nhưng hơn mười giây sau, Tiêu Khắc dần buông lỏng.

Có những chuyện là như vậy, chỉ cần mở ra một kẽ hở, thì sẽ giống như con mãnh thú thoát khỏi lồng giam.

Dù trong đầu vẫn trống rỗng, nhưng cậu vẫn có thể mạnh mẽ xâm chiếm Giang Dữ Biệt.

Thì ra, thích một người thật sự sẽ có dục v.ọng. Thì ra, hôn môi thật sự là một bản năng.

Tiêu Khắc thể hiện rất tốt, nhưng lần này, Giang Dữ Biệt lại không thể hoàn toàn nhập vai.

Suy nghĩ của anh hơi rối loạn, vốn dĩ không quá tập trung, nhưng khi động tác của Tiêu Khắc ngày càng cuồng nhiệt, anh mới dần tỉnh táo lại, ép mình phải nhập tâm vào vai diễn.

Dưới ảnh hưởng của Kiều Ngộ An, Giang Dữ Biệt bắt đầu đưa tay ôm lấy người trước mặt theo phản xạ. Nhưng rốt cuộc, Kiều Ngộ An vẫn chưa đủ xâm chiếm cậu hoàn toàn—ngay khi vừa chạm vào cơ thể Tiêu Khắc, suy nghĩ của Giang Dữ Biệt đã có một nửa quay trở lại với chính mình.

Còn Tiêu Khắc, có lẽ đã hoàn toàn bị Thời Niên chiếm lấy, nụ hôn kích động, cuồng nhiệt, như muốn nuốt trọn anh vào bụng. Đôi tay cũng không nhàn rỗi, so với buổi chiều được Đường Dã hướng dẫn còn tiến bộ hơn rất nhiều.

Giang Dữ Biệt cảm thấy đã đủ, mở miệng muốn nói dừng lại, nhưng khi nghe thấy giọng nói khàn đặc của chính mình, anh mới nhận ra—hóa ra đã trở nên khàn thế này.

Dù khàn đến đâu, đó vẫn là tín hiệu để dừng lại.

Tiêu Khắc lập tức dừng động tác, nhưng không rời khỏi cơ thể anh ngay. Cậu vùi mặt vào hõm cổ anh, hơi thở nặng nề, bàn tay siết chặt eo anh, thậm chí còn có dấu hiệu ngày càng dùng lực.

Siết đến mức Giang Dữ Biệt cũng cảm thấy hơi đau.

Nhưng anh không thúc giục, muốn để Tiêu Khắc tự bình tĩnh lại rồi rời đi, tránh để cậu cảm thấy xấu hổ.

May mắn thay, Tiêu Khắc không ở lại quá lâu, chưa đến ba mươi giây đã buông Giang Dữ Biệt ra.

Nhưng ngay sau đó, cậu lập tức bước nhanh về phía cửa, mở cửa rời đi.

Giang Dữ Biệt nhìn bóng lưng rời đi của Tiêu Khắc, không hề ngạc nhiên chút nào.

Đúng là thanh niên mà—với mức độ thân mật này, nếu không có phản ứng gì, thì e là có vấn đề về sức khỏe rồi.

Nhìn xem, cậu nhóc này, ‘khỏe mạnh’ lắm.

Cậu nhóc khỏe mạnh, Giang Dữ Biệt cũng… liếc xuống một chút: Ừm, cũng rất khỏe mạnh.

Nhưng kiểu “khỏe mạnh” này, Giang Dữ Biệt chẳng thèm để ý, cũng không định giải tỏa. Dù phản ứng cơ thể trước cảm xúc mãnh liệt là chuyện tự nhiên, nhưng có phản ứng với một cậu nhóc kém mình tận mười hai tuổi, anh vẫn cảm thấy mình như một kẻ lưu manh, thật chẳng ra gì.

Anh ngồi yên một lát, chờ cơ thể dần bình ổn lại. Đang định về phòng nghỉ ngơi thì bỗng nhìn thấy chiếc điện thoại Tiêu Khắc để quên trên sofa.

Giang Dữ Biệt: “…”

Dù giờ cậu nhóc có thể không muốn gặp mình, nhưng thời buổi này không có điện thoại thì làm sao mà được? Thế là anh quyết định mang sang trả.

Lúc Tiêu Khắc mở cửa, vành tai vẫn còn đỏ bừng. Giang Dữ Biệt cũng cảm thấy hơi gượng gạo, nên không trêu cậu nữa, chỉ đưa điện thoại ra. Tiêu Khắc nhận lấy, khẽ nói một câu:

“Cảm ơn.”

Giang Dữ Biệt mỉm cười:

“Ngủ sớm đi.”

Nói xong, anh xoay người rời đi, nhưng lại bị cậu gọi giật lại:

“Anh.”

“Hửm?” Giang Dữ Biệt quay đầu nhìn cậu: “Còn chuyện gì sao?”

“Ngày mai, tôi cứ diễn như vừa rồi, được không?”

Giang Dữ Biệt gật đầu: “Rất tốt, Đường Dã chắc sẽ hài lòng.”

“Vậy thì tốt.” Tiêu Khắc đáp.

Ngày hôm sau, cảnh quay diễn ra đúng như Giang Dữ Biệt dự đoán, Đường Dã vô cùng hài lòng. Tiêu Khắc đã nắm bắt rất tốt sự chiếm hữu và khát khao tấn công của Thời Niên đối với Kiều Ngộ An, nụ hôn cũng tràn đầy dục v.ọng.

Thế nhưng, sau khi xem lại vài lần từ màn hình giám sát, Đường Dã vẫn cảm thấy còn thiếu một chút gì đó. Cậu ta đứng dậy, bước tới chỗ hai người vẫn đang đứng ổn định hơi thở sau cảnh quay, lên tiếng:

“Tiêu Khắc, cậu hãy dữ dội hơn một chút, hung hăng hơn một chút. Là cảm giác như cậu vốn đã quen sống đơn độc trên thế gian này, đã chuẩn bị tâm lý cô độc đến già, nhưng bỗng có một người xuất hiện, muốn đồng sinh cộng tử cùng cậu. Mà cậu thì khao khát đến mức muốn hòa người ấy vào máu thịt của mình, tuyệt đối không cho phép, cũng không thể nào để người ấy rời đi. Hiểu không?”

Tiêu Khắc suy nghĩ một lượt lời của Đường Dã trong đầu, rồi gật đầu: “Tôi sẽ thử.”

“Và khi cậu chạm vào eo Kiều Ngộ An, hãy làm cho nó gợi cảm hơn, đừng chỉ xoa hay bóp. Cậu có thể cởi thắt lưng của anh ấy, tay cũng có thể luồn vào sau lưng. Cảnh này nối liền với cảnh giường chiếu, làm vậy sẽ tự nhiên hơn.”

Tiêu Khắc nghe vậy, theo phản xạ nhìn về phía Giang Dữ Biệt. Thấy anh vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, cậu liền hỏi:

“Như vậy được không?”

Giang Dữ Biệt khẽ cười: “Đây là công việc.”

“Được.” Tiêu Khắc đáp.

Ánh mắt Đường Dã dừng lại trên gương mặt Tiêu Khắc vài giây, nhưng không nói gì, chỉ ra hiệu cho tổ trang điểm và làm tóc chuẩn bị. Giang Dữ Biệt và Tiêu Khắc tách ra để chỉnh trang lại, còn Đường Dã thì rời đi một vòng, sau đó lại quay về bên cạnh Giang Dữ Biệt, hỏi:

“Cậu có thấy Tiêu Khắc có gì khác không?”

“Hửm?” Giang Dữ Biệt ngước mắt nhìn cậu ta, vẻ mặt khó hiểu: “Ý cậu là gì?”

“Sao tôi có cảm giác cậu ấy như vừa được khai thông kinh mạch vậy? Cậu đã dạy cậu ấy kiểu gì thế? Một đêm mà biến từ một cậu nhóc thành đàn ông, nghe thế nào cũng không thấy trong sáng cho lắm.”

Giang Dữ Biệt thậm chí chẳng buồn liếc cậu ta một cái. Đường Dã im lặng vài giây, thấy không có phản ứng thì cũng chẳng tự chuốc lấy bẽ mặt, xoay người bỏ đi.

Thực ra, Đường Dã nói không sai. Tiêu Khắc hôm nay và ngày hôm qua như hai người hoàn toàn khác nhau. Giang Dữ Biệt đương nhiên cũng nhận ra sự thay đổi này, chỉ là anh không hiểu nguyên nhân vì sao.

Nhưng nếu đó là một thay đổi tốt, vậy thì không cần thiết phải bận tâm lý do làm gì.

Tiêu Khắc cũng tự nhận ra sự khác biệt của mình so với hôm qua, nhưng không có lý do cụ thể nào cả. Cậu chỉ ép bản thân, nếu có thể làm tốt ngay lần đầu tiên, thì nhất định không nên để có lần thứ hai.

Cảnh thân mật kiểu này, cậu đương nhiên thích, nhưng mỗi một lần quay, đều như có một tảng đá nặng ngàn cân đè lên tim.

Cậu càng ngày càng không kiểm soát được suy nghĩ của mình về Giang Dữ Biệt. Cậu sợ rằng nếu cứ tiếp tục bị mài giũa trong những cảnh quay thế này, đến một lúc nào đó, cậu sẽ mất kiểm soát thật sự.

Trước khi bắt đầu quay, Giang Dữ Biệt không nhịn được mà hỏi một câu:

“Hôm nay em có trạng thái rất tốt, điều chỉnh thế nào vậy?”

Tiêu Khắc nhìn anh một cái, không trả lời. Giang Dữ Biệt bật cười: “Đừng nói là lại coi tôi như con heo nữa nhé?”

“Không.” Tiêu Khắc lắc đầu: “Tôi không có.”

Không có. Nhưng cụ thể cậu đã điều chỉnh thế nào, Tiêu Khắc không nói. Lúc này, trợ lý đạo diễn đã sẵn sàng ra hiệu bấm máy. Giang Dữ Biệt cũng không bận tâm nữa, vỗ nhẹ lên vai cậu:

“Cố lên.”

Tiêu Khắc gật đầu: “Ừm.”

“Có Bệnh cảnh 87, máy 2, lần quay thứ 4—Action!”

Khi tiếng bấm bảng vang lên, Thời Niên đẩy Kiều Ngộ An áp sát vào tường, ánh mắt dán chặt lên người anh, không hề chớp lấy một lần, như thể đang nhìn chằm chằm con mồi của mình.

Kiều Ngộ An sững sờ một lúc, sau đó trấn tĩnh lại, mỉm cười nhìn cậu:

“Muốn hôn sao?”

Thời Niên không trả lời, ánh mắt chậm rãi di chuyển từ đôi mắt của anh xuống đôi môi, rồi dừng lại.

Cậu không kiềm chế được mà đưa tay lên, giữ lấy cằm Kiều Ngộ An, dùng ngón cái nhẹ nhàng lướt qua đôi môi mềm mại của anh, rồi cúi xuống hôn.

Lẽ ra đây nên là một nụ hôn dịu dàng, nhưng Thời Niên lại hôn như thể ngày tận thế đã đến, không cho Kiều Ngộ An bất kỳ cơ hội nào để thở dốc. Cơ thể cậu cũng áp sát hoàn toàn, không để lại một kẽ hở nào.

Nhưng chỉ hôn thôi là chưa đủ. Cậu muốn nhiều hơn thế. Muốn người này thuộc về mình, bằng bất cứ cách nào.

Lớp vải ngăn cách làm Thời Niên khó chịu. Cậu nôn nóng kéo áo sơ mi của Kiều Ngộ An ra khỏi lưng quần, thậm chí chẳng buồn cởi từng cúc một mà trực tiếp giật mạnh, hàng cúc bung ra, rơi xuống sàn nhà phát ra âm thanh lanh lảnh. Nhưng chẳng ai quan tâm đến điều đó.

Nụ hôn dần trượt xuống những nơi khác, Kiều Ngộ An khẽ rên một tiếng. Âm thanh ấy khiến Thời Niên thoáng dừng lại, nhưng chỉ trong tích tắc.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, lý trí của cậu hoàn toàn tan biến. Cậu càng áp chặt người đối diện hơn, giọng nói khàn khàn không chừa chỗ cho sự từ chối:

“Anh là của tôi!”

Lồng ngực Kiều Ngộ An phập phồng, anh nhìn cậu, khẽ cười:

“Gấp đến vậy sao?”

Thời Niên không trả lời. Cậu không chờ thêm được một giây nào nữa. Bàn tay nóng rực bắt đầu cử động.

Hai tay Kiều Ngộ An khẽ nâng lên một chút, như thể định phản kháng, nhưng rồi lại chậm rãi hạ xuống. Anh ngả đầu tựa vào bức tường phía sau.

Thôi kệ đi, anh nghĩ.

Thời Niên vốn là người luôn giữ được sự bình tĩnh và kiềm chế, hiếm khi bị cảm xúc chi phối. Nếu đã không định chia tay, vậy thì cần gì phải cố gắng kiểm soát cậu ấy?

Mặc dù cậu chưa từng nghĩ đến chuyện tiến xa với Thời Niên sớm như vậy, nhưng dù sao cũng là chuyện sớm muộn, bây giờ đến đúng lúc chẳng phải càng tốt sao?

Thế nên, anh cứ thế thả lỏng bản thân, để mặc cho Thời Niên hành động…

Cảnh này đáng lẽ đến đây là kết thúc, nhưng Đường Dã lại không hô “Cắt”, xung quanh cũng hoàn toàn im lặng. Với hơn một tháng kinh nghiệm quay phim, Tiêu Khắc hiểu rằng trong tình huống này, diễn viên phải tiếp tục diễn.

Nhưng… tiếp tục thế nào?

Đến mức này rồi, còn có thể diễn tiếp kiểu gì?

Nếu dừng lại, có phải sẽ phải quay lại từ đầu không?

Cậu không muốn quay lại nữa!

Đúng vậy, Tiêu Khắc không muốn quay lại nữa!

Diễn thêm lần nữa, cậu chắc chắn sẽ nổ tung mất!

Có lẽ vì mang theo chút cảm xúc cá nhân, lại bị thôi thúc bởi cơn bực dọc, Tiêu Khắc gần như chỉ dựa vào bản năng mà vừa hôn Giang Dữ Biệt trong vòng tay mình, vừa kéo anh đi về phía cầu thang. Mãi đến khi vô tình đụng vào kệ để đồ bên cạnh, khiến đồ đạc trên đó rơi loảng xoảng xuống đất, cậu mới bừng tỉnh.

Không chỉ Tiêu Khắc tỉnh lại, mà cả trường quay cũng như vừa bị đánh thức khỏi cơn mê.

Ngay lúc đó, Đường Dã rốt cuộc cũng hô “Cắt!”

Tiêu Khắc buông Giang Dữ Biệt ra, ngay lập tức ngồi xổm xuống đất. Giang Dữ Biệt đứng sững tại chỗ một lúc lâu mới hoàn hồn, khẽ chỉnh lại trang phục.

“Rất tốt!” Đường Dã đứng sau màn hình giám sát lớn tiếng khen ngợi: “Hoàn hảo!”

Cảnh tiếp theo là cảnh trên giường, Đường Dã lập tức chỉ đạo nhân viên dọn bối cảnh, sau đó hớn hở bước đến bên cạnh Giang Dữ Biệt:

“Mẹ kiếp, tôi xem mà đơ luôn! Cảnh này thật sự quá xuất sắc! Đến cả đoạn thoại mấy cậu thêm vào cũng chẳng có chút nào gượng ép, ngay cả cú ngã vào kệ cũng hoàn toàn tự nhiên!”

Giang Dữ Biệt lúc này mới phản ứng lại, nhíu mày nhìn Đường Dã:

“Thêm thoại?”

“Đúng rồi!” Đường Dã hào hứng nói: “Cậu không nhận ra sao? Chứng tỏ là cậu nhập vai quá rồi! Lúc Thời Niên nói ‘Anh là của tôi’, cậu phản ứng lại ngay lập tức bằng câu ‘Gấp vậy sao?’ — tuyệt lắm! Tôi thích lắm!”

Nghe Đường Dã nhắc đến, Giang Dữ Biệt cũng nhớ lại, đúng là anh vô thức phản ứng theo cảm xúc của Tiêu Khắc mà thêm vào câu thoại đó. Nhưng nếu đạo diễn đã khen thì cũng chẳng sao.

Đường Dã quay sang nhìn Tiêu Khắc, người vẫn ngồi xổm dưới đất từ nãy đến giờ, khẽ cười một tiếng:

“Cảm giác đúng chứ? Bình thường thôi mà, đừng xấu hổ, cả phim trường này cũng không mấy ai giữ được bình tĩnh đâu. Hai cậu nghỉ ngơi một lát, điều chỉnh lại cảm xúc, lát nữa tôi qua bàn về cảnh tiếp theo.”

Nói xong, cậu ta lại đi về phía màn hình giám sát, không biết bận rộn cái gì nữa.

Giang Dữ Biệt day trán, Tống Nghị đi tới đưa anh một chai nước, nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp, nhưng vì có Tiêu Khắc ở đó nên không nói gì, chỉ hỏi khẽ:

“Muốn ra ngoài nghỉ ngơi một chút không?”

“Ừ.” Giang Dữ Biệt gật đầu, xoay người bước đi, nhưng trong khoảnh khắc đó, anh liếc thấy Tiêu Khắc vẫn giữ nguyên tư thế nửa ngồi nửa quỳ từ lúc Đường Dã hô “cắt”, như thể đang do dự điều gì. Anh định lên tiếng hỏi, nhưng Tống Nghị nhanh chóng ngăn lại:

“Mọi người đều đang nhìn đấy. Ra xe trước đi, Thất Thất sẽ tới tìm Tiêu Khắc sau.”

Sau một cảnh quay như thế, quả thật Giang Dữ Biệt và Tiêu Khắc không nên có quá nhiều tương tác trước mặt cả đoàn phim.

Anh không nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi rời đi.

Không ai để ý rằng, ngay khi anh xoay người rời đi, ánh mắt Tiêu Khắc vẫn luôn dõi theo anh, chưa từng rời đi dù chỉ một giây.

Chỉ có Tiêu Khắc biết rõ—

Vừa rồi, cậu đã dùng thân phận của Tiêu Khắc, hôn lên đôi môi của Giang Dữ Biệt—người đang đóng vai Kiều Ngộ An.

Trong xe bảo mẫu, Giang Dữ Biệt ngả đầu vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Tống Nghị ngồi đối diện, ánh mắt cứ dán chặt vào anh, lửa giận như sắp bốc lên đầu. Giang Dữ Biệt cảm nhận được ánh mắt đó, nhưng vẫn không mở mắt:

“Có gì thì nói đi, trời nóng thế này, đừng để tức đến mức sinh bệnh.”

“Tôi chỉ không hiểu tại sao hai người lại nhận cái bộ phim chết tiệt này!” Tống Nghị cuối cùng cũng nhịn không nổi mà hét lên.

Giang Dữ Biệt mở mắt, bình tĩnh nhắc nhở:

“Đây là phim trường.”

Lời vừa dứt, Giang Dữ Biệt đã thấy Tiêu Khắc bước ra khỏi biệt thự, bên cạnh là Thất Thất. Hai chiếc xe bảo mẫu đỗ rất gần nhau, anh có thể thấy Tiêu Khắc trước khi lên xe đã quay sang nhìn về phía này, đứng yên vài giây rồi mới lên xe.

Tống Nghị biết nếu lời bất mãn của mình truyền ra ngoài thì sẽ không tốt cho Giang Dữ Biệt, nên cố gắng đè thấp giọng xuống, nhưng vẫn không kìm được:

“Lúc trước Đường Dã chơi chiêu lật kèo, tôi đã nói phải hủy hợp đồng rồi! Cậu nhận thì thôi đi, còn lôi cả Tiêu Khắc vào nữa? Cái bộ phim quái quỷ gì thế?!”

Ngay từ đầu, Tống Nghị đã phản đối chuyện Giang Dữ Biệt nhận bộ phim này. Giờ lại kéo cả Tiêu Khắc vào, cơn giận của anh ta từ bữa ăn hôm trước đến giờ chưa hề nguôi. Chính vì vậy, lần này trợ lý của Giang Dữ Biệt cũng do người của công ty thay thế, còn Tống Nghị thì giận đến mức không thèm đến trường quay.

Hôm nay vừa đến một lần, đã gặp ngay cảnh này, đúng là lửa càng thêm dầu.

“Cậu không nghe tôi, Tiêu Khắc cũng tự quyết định. Hai người định diễn kiểu gì? Sau này còn làm anh em được nữa không?”

“Không sao.” Giang Dữ Biệt thản nhiên nói, “Tôi đóng bao nhiêu cảnh tình cảm rồi, cảnh giường chiếu cũng vô số, không đến mức vì một cảnh mà ngay cả bạn bè cũng không làm được.”

“Cậu là diễn viên kỳ cựu, tất nhiên không vấn đề gì.” Tống Nghị cười khẩy, “Nhưng Tiêu Khắc thì sao? Nó mới vừa trưởng thành, đến bạn gái còn chưa có, kết quả là đóng cảnh nóng với cậu trước, có khi nào… định hướng giới tính cũng bị cậu bẻ cong luôn không?”

Giang Dữ Biệt bật cười:

“Nếu dễ bị bẻ cong như vậy, chứng tỏ bản thân cũng không quá thẳng.”

“Cậu đừng có đùa với tôi.” Tống Nghị bực bội, “Tôi sẽ không vào trường quay đâu, tự cậu lo liệu đi.”

“Ừ.” Giang Dữ Biệt hờ hững đáp, “Dù sao anh cũng không vào được, Đường Dã sẽ cho dọn trống phim trường.”

Tống Nghị: “…Dọn trống thì có ích gì? Đến lúc phim công chiếu, ai cũng thấy hết!”

Giang Dữ Biệt: “… Không nói tiếp được nữa, cậu để tôi nghỉ một lát đi.”

Khoảng một tiếng sau, có người từ tổ đạo diễn đến gọi, nói rằng mọi thứ đã chuẩn bị xong, mời bọn họ vào thử cảnh quay.

Lúc Giang Dữ Biệt bước xuống xe, cửa xe bảo mẫu của Tiêu Khắc cũng vừa mở ra. Giang Dữ Biệt nghiêng đầu nhìn sang, mỉm cười nhẹ:

“Hôm nay biểu hiện không tệ.”

Tiêu Khắc bước đến, đứng ngay trước mặt Giang Dữ Biệt: “Cảnh tiếp theo, tôi cũng sẽ cố hết sức.”

“Đừng tạo áp lực quá lớn, quay lại một hai lần cũng là chuyện bình thường.”

Hai người cùng đi vào biệt thự. Cảnh giường diễn ra trên tầng hai, Giang Dữ Biệt và Tiêu Khắc bước lên cầu thang. Đường Dã thấy họ lên thì trực tiếp để cả hai vào phòng ngủ, bản thân cũng bước vào theo.

“Chúng tôi sẽ cho mọi người rời khỏi trường quay, trong phòng này ngoài quay phim thì sẽ không còn ai khác, ngay cả phía sau màn hình giám sát cũng vậy, cứ thoải mái đi.”

Giang Dữ Biệt bình thản đáp một tiếng, trông có vẻ như dù cả đoàn làm phim có ở đây xem thì anh cũng chẳng vấn đề gì.

Nhưng Đường Dã vốn dĩ không lo cho anh, mà lo cho Tiêu Khắc, người từ đầu đến cuối vẫn im lặng:

“Cậu còn nhỏ, chưa có kinh nghiệm về mấy chuyện này đúng không?”

Tiêu Khắc lắc đầu.

“Trước đó bảo cậu xem phim, có xem không?”

“Ừm.”

“Thế thì học hỏi từ trong phim mà áp dụng. Nhưng tôi nghĩ đàn ông trong chuyện này đều có bản năng cả thôi, biết là chuyện gì, thì cứ tự nhiên mà làm.” Đường Dã nói: “Chỉ cần cậu giữ được trạng thái như cảnh dưới tầng vừa rồi, thì cảnh này cũng không có vấn đề gì.”

Tiêu Khắc không trả lời, bởi vì trong cảnh vừa rồi, cậu đã cảm thấy bản thân vô cùng tồi tệ.

Đường Dã thấy cậu không lên tiếng cũng không nói thêm, chỉ gật đầu: “Vậy theo quy tắc cũ, trước tiên quay thử một lần, tôi xem hiệu quả thế nào.”

Mỗi đạo diễn có phong cách và thói quen riêng, Đường Dã thuộc kiểu rất thích quay thử trước để xem diễn viên hiểu cảnh quay đến đâu, sau đó mới điều chỉnh và hoàn thiện thêm.

Ở phim trường, đạo diễn là lớn nhất. Giang Dữ Biệt dù là diễn viên kỳ cựu cũng rất tôn trọng đạo diễn, nên không có ý kiến gì, chỉ gật đầu. Tiêu Khắc thấy vậy cũng không phản đối.

“Được rồi.” Đường Dã nói: “Hai cậu tự bàn bạc trước xem định diễn thế nào, đến lúc cảm thấy ổn thì chúng ta quay.”

Giang Dữ Biệt: “Được.”

Đường Dã rời đi, quay phim cũng đã lắp đặt xong máy móc rồi rời khỏi, trong phòng giờ chỉ còn lại Giang Dữ Biệt và Tiêu Khắc, cùng với chiếc giường mang đến cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ.

“Em có ý tưởng gì không?” Giang Dữ Biệt là người lên tiếng trước, hỏi Tiêu Khắc.

Tiêu Khắc lắc đầu: “Đầu óc tôi trống rỗng.”

“Vậy thì để tôi nói suy nghĩ của mình trước.” Giang Dữ Biệt nói: “Thời Niên và Kiều Ngộ An đáng lẽ sẽ đi thẳng lên đây từ dưới tầng. Dựa vào cách em  thể hiện sự nôn nóng của Thời Niên lúc trước, nếu là tôi thì tôi sẽ hoàn thiện cảnh này bằng cách ném Kiều Ngộ An xuống giường trước, sau đó đứng bên mép giường nhìn anh ấy, rồi cởi áo của mình. Không cần cởi hết, nhưng ít nhất phải có động tác. Sau đó mới áp xuống.”

Tiêu Khắc gật đầu, thể hiện rằng mình đang nghe.

“Tiếp theo, chuyện trên giường thì cứ để bản năng quyết định. Nhưng trước đó Kiều Ngộ An vốn là người nằm trên, nên đến khi thực sự làm, anh ấy có thể sẽ hơi chống cự. Nhưng tôi sẽ không phản kháng quá dữ dội, bởi vì anh ấy vốn dĩ yêu Thời Niên đến mức có thể móc tim móc phổi ra, muốn dâng tặng mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế giới cho cậu ấy, nên không kiên quyết giữ vị trí của mình, chỉ do dự thôi.”

Tiêu Khắc vẫn tiếp tục gật đầu, Giang Dữ Biệt nhìn cậu vài giây, mới phát hiện tay cậu đang hơi run. Anh bật cười:

“Đừng căng thẳng, đây chỉ là quay thử thôi, không được thì mình điều chỉnh.”

Tiêu Khắc không nói gì, Giang Dữ Biệt nghĩ rằng cậu đã sẵn sàng, nên định bước ra ngoài báo cho Đường Dã. Nhưng khi anh vừa xoay người, Tiêu Khắc đã giơ tay nắm lấy cánh tay anh, khẽ gọi một tiếng:

“Anh.”

“Hửm?” Giang Dữ Biệt nhìn cậu, có lẽ vì giọng Tiêu Khắc rất nhẹ, nên chính anh cũng vô thức hạ thấp giọng, dịu dàng hỏi cậu: “Sao thế?”

“Lát nữa quay, nếu tôi… có phản ứng, anh đừng khó chịu hay ghê tởm tôi, được không?” TiTiêu Khắc ngước mắt nhìn anh, cẩn thận hỏi.

Bình Luận (0)
Comment