Chồng Yêu Kém Tôi 12 Tuổi

Chương 54

Giang Dữ Biệt hoàn toàn không ngờ rằng Tiêu Khắc sẽ đột nhiên xông vào. Đến khi anh tỉnh táo lại từ tình huống hỗn loạn như một vở kịch ấy, Tiêu Khắc đã đứng cùng anh dưới vòi sen, quần áo ướt sũng.

“Anh à…” Tiêu Khắc mềm mại gọi một tiếng.

Giang Dữ Biệt hơi nhíu mày, phía dưới đã chẳng còn phản ứng gì, nhưng anh không muốn tranh cãi với kẻ say rượu. Anh tắt vòi nước, lùi lại một bước, định với lấy khăn tắm trên giá để rời đi, nhưng Tiêu Khắc đã nắm lấy tay anh, từ phía sau ép anh vào tường.

Bức tường lạnh giá khiến toàn thân Giang Dữ Biệt run lên, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.

“Tiêu Khắc, đừng nghịch nữa.” Giang Dữ Biệt dỗ dành: “Đợi anh mặc quần áo xong rồi nói chuyện với em sau.”

“Em không nghịch, em không nghịch đâu mà.” Giọng Tiêu Khắc ngoan ngoãn như một đứa trẻ, nhưng lực tay kìm chặt anh lại là của một người trưởng thành. “Anh… lúc nãy anh đang làm gì vậy? Hả?”

Giang Dữ Biệt vốn mặt dày, nhưng dù có thế nào, bị bắt gặp cảnh tự giải toả rồi lại bị hỏi thẳng như vậy, anh vẫn không khỏi đỏ mặt. Anh muốn giãy ra, nhưng sức lực bình thường của Tiêu Khắc đã đủ áp đảo anh, huống chi lúc say lại càng không kiểm soát.

“Tiêu Khắc!” Giang Dữ Biệt lạnh giọng: “Buông anh ra!”

“Không buông.” Tiêu Khắc cứng đầu nói: “Anh làm được, em cũng có thể làm cho anh. Em làm được mà.”

Giang Dữ Biệt chưa kịp hiểu ý Tiêu Khắc, đã cảm nhận được bộ phận nhạy cảm của mình bị nắm chặt trong lòng bàn tay kia.

Khi bộ phận nhạy cảm ấy rơi vào tay đối phương, Giang Dữ Biệt biết mình đã thua toàn cục. Ngôn ngữ không ngăn được Tiêu Khắc, anh cũng không thể dùng vũ lực để thoát ra, càng không thể khống chế phản ứng của cơ thể.

Thế nên, cuối cùng, Giang Dữ Biệt hoàn toàn mất kiểm soát, lại căng cứng trong tay Tiêu Khắc.

Cho đến khi buông thả.

Khi mọi thứ lắng xuống, hơi thở cũng dần đều hơn, Giang Dữ Biệt cảm nhận được vai mình hơi đau. Anh biết là Tiêu Khắc đã cắn.

Đây không phải lần đầu bị cắn, Giang Dữ Biệt nghi ngờ cậu ta là chó hóa thân.

Hai người im lặng rất lâu, không biết từ lúc nào vòi sen lại được mở, dòng nước nóng xóa đi dấu vết trên tay Tiêu Khắc, khiến cậu tỉnh táo hơn một chút. Nhìn thân thể trần tr.ụi của Giang Dữ Biệt trước mặt, Tiêu Khắc chợt nhận ra mình đã làm gì.

Họ từng quay cảnh giường chiếu, những động tác còn nóng bỏng hơn thế này đều đã làm qua, nhưng tất cả đều là giả, dù có thật đến đâu cũng chỉ là diễn. Nhưng lần này khác, lần này là thật, dù chưa đi đến bước cuối cùng.

Tiêu Khắc hơi hoảng, nhưng cậu không trốn, thậm chí còn cẩn thận hôn lên vai Giang Dữ Biệt, nơi vết cắn của mình in hằn.

“Anh à…” Nụ hôn của Tiêu Khắc đặt lên vai anh, rất nhẹ: “Anh biết mà, phải không? Anh biết em thích ai mà, phải không?”

Giang Dữ Biệt nhắm mắt, thành thật trả lời:

“Anh biết.”

“Anh sẽ từ chối em à?” Giọng Tiêu Khắc run nhẹ, cậu đang sợ: “Anh à, em không tốt sao?”

“Tiêu Khắc…” Giang Dữ Biệt nói xong hai từ này rồi im lặng rất lâu. Không ai biết trong khoảng thời gian ấy anh đã nghĩ gì, đã giằng xé thế nào, nhưng cuối cùng, anh vẫn đưa ra câu trả lời: “Để anh suy nghĩ đã, được không?”

Tiêu Khắc không nói gì, vẫn ôm chặt Giang Dữ Biệt. Anh cũng không giãy giụa né tránh nữa, vô ích thôi. Cậu muốn ôm thì cứ ôm, muốn làm gì thì làm, không thể để cậu thấy ngượng, không thể để cậu cảm thấy xấu hổ, càng không thể để cậu muốn chạy trốn.

Như hai năm trước.

Nhưng họ ở đây quá lâu rồi, chân Giang Dữ Biệt đã tê cứng. Anh khẽ nói với Tiêu Khắc, như dỗ một đứa trẻ:

“Chúng ta ra ngoài trước đã, được không?”

Tiêu Khắc khẽ “ừm” một tiếng, không nói gì, cũng không nhúc nhích.

Giang Dữ Biệt đợi một lát, thở dài, tắt vòi sen, rồi trong vòng tay Tiêu Khắc, quay người lại. Tiêu Khắc nhìn anh, có lẽ vẫn chưa tỉnh hẳn, đột nhiên cúi đầu muốn hôn. Giang Dữ Biệt đưa tay ngăn lại, mỉm cười:

“Không được.”

Biểu cảm Tiêu Khắc hơi ủ rũ, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời.

Giang Dữ Biệt lấy tấm khăn tắm lúc nãy định lấy, quấn quanh phần dưới cơ thể. Tiêu Khắc vẫn nhìn chằm chằm, anh dù hơi ngượng nhưng cũng không tránh.

“Anh đi lấy quần áo cho em trước, em tắm xong rồi ra.”

Tiêu Khắc gật đầu, vẫn không động đậy.

Giang Dữ Biệt bước ra, đóng cửa phòng tắm, đứng yên vài giây rồi mới đi đến phòng thay đồ. Anh thay bộ đồ ở nhà, lẽ ra phải đi ngay lấy quần áo cho Tiêu Khắc, nhưng Giang Dữ Biệt lại chống tay lên tủ quần áo, rất lâu không nhúc nhích.

Một hồi lâu sau, anh đột nhiên giơ tay, tát mình một cái thật mạnh.

Cả người như tỉnh lại, Giang Dữ Biệt khẽ động đậy.

Tình cảnh này là do anh tạo ra, thực ra không trách được Tiêu Khắc. Nếu ngay từ đầu anh đủ lý trí để thắng được cảm tính, thì đã không thành ra thế này.

Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ ngợi. Giang Dữ Biệt phủi mặt, kìm nén suy nghĩ, bước đến phòng Tiêu Khắc lấy quần áo. Đồ trong phòng tắm đã ướt sũng, không thể mặc ra, càng không thể trần tr.uồng bước ra.

Nhưng Giang Dữ Biệt không ngờ, khi cầm quần áo quay lại, gõ cửa phòng tắm, bên trong lại chẳng có tiếng động nào.

Tiêu Khắc say rượu, có thể tùy tiện xông vào, nhưng Giang Dữ Biệt thì không. Ít nhất lúc này, anh không muốn nhìn thân thể trần của Tiêu Khắc. Nhưng trong phòng tắm im ắng, ngay cả tiếng nước cũng không có.

Giang Dữ Biệt nhíu mày, cuối cùng vẫn đẩy cửa bước vào.

Tiêu Khắc vẫn đứng trong buồng tắm, vẫn mặc nguyên quần áo, vẫn ở tư thế lúc anh rời đi, như bị đóng băng.

Giang Dữ Biệt nhìn Tiêu Khắc như vậy, đứng yên ở cửa mấy giây, sau đó đặt quần áo lên giá treo, bước tới:

“Tiêu Khắc.”

Tiêu Khắc lúc này mới có chút phản ứng, khẽ “ừm” một tiếng, nhưng không quay đầu lại nhìn Giang Dữ Biệt.

“Cởi đồ ra tắm đi, đừng để cảm lạnh.”

“Ừm.” Tiêu Khắc đáp, nhưng vẫn chưa động đậy.

Giang Dữ Biệt lặng lẽ đợi cậu một lúc, thấy cậu vẫn không có hành động gì, tưởng cậu vẫn chưa tỉnh táo hẳn, liền trực tiếp xoay vai cậu lại, tự tay cởi chiếc áo sơ mi đã ướt sũng. Đôi mắt Tiêu Khắc khẽ động, cụp mắt nhìn động tác của Giang Dữ Biệt trước ngực mình.

Vài giây sau, như thể có ai đó vừa ấn công tắc, Tiêu Khắc bất ngờ nắm lấy cổ tay Giang Dữ Biệt. Giang Dữ Biệt đã trải qua quá nhiều chuyện trong tối nay, mọi biến cố giờ đây cũng không thể khiến cảm xúc anh dao động nữa, vì vậy cũng không tỏ ra kinh ngạc, chỉ nhìn cậu:

“Sao vậy?”

Tiêu Khắc ngẩng đầu, định nói gì đó, nhưng mọi lời đều nghẹn lại khi cậu nhìn thấy dấu vết ngón tay in trên mặt Giang Dữ Biệt. Đôi mắt cậu bất chợt đỏ lên, đầy áy náy. Giang Dữ Biệt nhìn cậu, đại khái cũng đoán được cậu thấy gì, khẽ mỉm cười:

“Không sao đâu, anh chỉ muốn khiến mình tỉnh táo hơn một chút để suy nghĩ mọi chuyện.”

Giang Dữ Biệt rút tay khỏi sự nắm giữ của Tiêu Khắc, nhìn cậu:

“Tiêu Khắc, bây giờ đừng nghĩ gì cả, cởi đồ ra tắm rửa sạch sẽ, chuyện giữa chúng ta đợi nghỉ ngơi rồi hẵng nói. Hôm nay em không tỉnh táo lắm, cũng đừng tự ép mình quá, được không?”

Nói xong câu đó, Giang Dữ Biệt nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay Tiêu Khắc rồi quay người định bước ra ngoài, nhưng Tiêu Khắc – người vẫn im lặng nãy giờ – bỗng gọi anh lại:

“Anh.”

Giang Dữ Biệt dừng bước, nhưng không quay đầu:

“Còn gì nữa?”

“Xin lỗi.” Tiêu Khắc nói: “Thật lòng xin lỗi.”

Hai chữ “xin lỗi” vốn là vô dụng nhất, nhưng khoảnh khắc này, ngoài hai chữ ấy ra, Tiêu Khắc cũng chẳng biết nói gì nữa.

Giang Dữ Biệt khẽ cười, quay đầu nhìn cậu:

“Ừm, em đúng là nên xin lỗi, vì hành vi vừa rồi thật sự rất thiếu lễ độ, nhưng anh chấp nhận rồi, em đừng nghĩ nhiều nữa. Có điều anh vẫn muốn than thở một câu – kỹ thuật của em thật tệ, anh hoàn toàn không thấy dễ chịu chút nào, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ đừng nghĩ nữa, tắm cho đàng hoàng đi. Quần áo anh để trên giá rồi, lát nhớ mặc vào.”

Giang Dữ Biệt cố tình nói một cách nhẹ nhàng, chỉ là không muốn khiến Tiêu Khắc xấu hổ.

Tiêu Khắc muốn nói gì đó, nhưng mọi âm thanh đều nghẹn lại nơi cổ họng, không thể thốt ra. Giang Dữ Biệt chỉ khẽ cười, rồi bước đi.

Khi Tiêu Khắc bước ra khỏi phòng tắm, cơn say đã tan đi quá nửa. Giang Dữ Biệt không có trong phòng, cậu đi ra ngoài, thấy đèn tường trong phòng khách vẫn sáng, Giang Dữ Biệt đang đứng trước cửa sổ sát đất hút thuốc. Tiêu Khắc đứng sau lưng anh nhìn rất lâu, rồi vẫn quyết định bước tới.

Giang Dữ Biệt nghe thấy tiếng bước chân nhưng không quay đầu lại, cho đến khi Tiêu Khắc đứng bên cạnh anh, cùng nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ.

“Tuyết rơi rồi.” Giang Dữ Biệt nói.

“Ừm.” Tiêu Khắc đáp.

Tuyết bên ngoài đang lặng lẽ rơi xuống, từng bông từng bông, vui vẻ khoác lên thành phố một tấm áo mới.

Tiêu Khắc lớn lên ở miền Nam, đến Bắc Thành rồi mới thấy tuyết, nhưng nơi này cũng không phải năm nào cũng có tuyết rơi. Năm nay tuyết đến sớm.

Cậu không có cảm xúc gì đặc biệt với tuyết, nhưng khi nhìn ngắm, vẫn cảm thấy đẹp – nhất là vào một đêm thế này, khiến lòng người cũng dần yên tĩnh lại.

Thật ra Tiêu Khắc có rất nhiều điều muốn nói với Giang Dữ Biệt, nhưng khoảnh khắc hai người đứng cạnh nhau, nhìn ra ngoài cửa sổ như vậy, cậu lại cảm thấy chẳng cần nói gì cả. Cậu rất thích – rất rất thích – cái cảm giác được ở bên Giang Dữ Biệt như thế, không nói gì, không làm gì, chỉ lặng lẽ cùng nhau.

Rất vững lòng. Rất mãn nguyện.

“Bắt đầu từ khi nào vậy?” Một lúc sau, Giang Dữ Biệt khẽ hỏi.

Tiêu Khắc nghe thấy, nghiêng đầu nhìn anh một cái, thấy anh đang đưa điếu thuốc lên miệng, liền đưa tay ngăn lại, lấy điếu thuốc rồi quay người đi về phía phòng khách, dập tắt trong gạt tàn trên bàn thấp.

Ánh mắt Giang Dữ Biệt vẫn dõi theo cậu, chỉ đến khi Tiêu Khắc quay lại mới thu về, rồi chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế lười.

Tiêu Khắc im lặng vài giây, bước tới, theo thói quen định ngồi dưới chân Giang Dữ Biệt thì bị anh ngăn lại, rồi đá chiếc ghế đôn bên cạnh tới:

“Ngồi đây.”

Tiêu Khắc không từ chối, ngồi xuống ghế đôn. Giang Dữ Biệt nhìn anh – Tiêu Khắc lúc này đã tỉnh táo khá nhiều, trông cũng ngoan ngoãn – khẽ cười:

“Vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh đấy, bắt đầu từ khi nào?”

“Khi anh còn ở Vân Điền.”

Giang Dữ Biệt hơi ngạc nhiên, rồi khẽ cong khóe môi: “Sớm vậy à?”

“Ừ.”

“Phát hiện ra khi nào?”

“Là khi em nhớ anh.” Tiêu Khắc nói, “Nhớ khi không được gặp anh, nhớ khi nói chuyện với anh. Nhận được tin nhắn hay cuộc gọi của anh là em vui, mấy ngày không liên lạc em liền thấy bứt rứt không yên. Tô Nhu nói em đang yêu, nói nhất định là em đã thích ai đó rồi. Khi ấy em đại khái cũng nhận ra.”

Giang Dữ Biệt không nói gì, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tiêu Khắc dè dặt nhìn anh: “Có vài chuyện… em muốn nói với anh.”

“Ừ.” Giang Dữ Biệt đáp khẽ: “Em nói đi.”

“Bộ phim ‘Có Bệnh’ là em cố tình nhận. Vì nghe Đường Dã nói sẽ có người diễn cảnh thân mật với anh, em không muốn thấy anh như vậy với người khác, nên em nhận. Em chỉ muốn ôm anh, hôn anh, chiếm lấy anh.”

Khi nói những lời này, Tiêu Khắc cúi đầu, không dám nhìn Giang Dữ Biệt, sợ thấy trong mắt anh một chút chán ghét nào đó.

“Em biết mình rất ti tiện, rất ghê tởm, nhưng em không thể kiềm chế được bản thân.”

“Thật ra thù lao của em là tám mươi vạn, là em nhờ Đường Dã làm hợp đồng hai mươi vạn. Em làm vậy không phải không muốn trả tiền cho anh, mà là sợ nếu trả hết một lần, anh sẽ không cho em tiếp tục làm giúp việc theo giờ nữa. Em không muốn mất đi cơ hội mỗi tuần gặp anh hai lần, em muốn được gặp anh.”

Giang Dữ Biệt khẽ nhếch môi: “Còn gì nữa không?”

“Còn. Em cố tình mỗi tháng chỉ chuyển cho anh một nghìn, là muốn anh nhớ tới em. Em muốn dù chúng ta có liên lạc hay không, anh cũng phải nhớ đến em, dù chỉ một lần mỗi tháng.”

Giang Dữ Biệt lặng lẽ lắng nghe, không nói gì.

“Em không ngờ lần gặp lại anh lại là ở bệnh viện, anh làm em sợ lắm. Ban đầu em định từ từ tiến tới, em đã hỏi chú Tống, chú nói anh về Bắc Thành rồi sẽ không rời đi trong thời gian ngắn, nên em nghĩ mình còn thời gian… Nhưng rồi em không dám nữa, em không muốn lãng phí thêm nữa. Em chỉ muốn ở bên anh, chỉ muốn được ở cạnh anh thôi.”

“Không phải Hàn Nhất đã kích thí.ch em à?”

Tiêu Khắc lắc đầu: “Anh không thích cậu ta, em biết mà.”

Giang Dữ Biệt khẽ cười, không đáp.

Những gì cần nói thì Tiêu Khắc cũng đã nói gần hết, tạm thời không còn gì để nói thêm, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh Giang Dữ Biệt, cùng nhau chìm vào im lặng.

Trong lòng Tiêu Khắc có chút bất an, những lời vừa rồi tuy không phải là toàn bộ những gì cậu đã trải qua suốt hai năm qua, nhưng cũng gần như là mang cả trái tim phơi bày trước mặt Giang Dữ Biệt, không hề che giấu.

Nếu nói cậu không mong chờ phản hồi từ Giang Dữ Biệt thì là nói dối.

Nhưng mong chờ lại đi kèm với sợ hãi. Cậu sợ bị từ chối, dù là khéo léo hay thẳng thắn, đều khiến cậu sợ hãi.

Giống như hai năm trước vậy.

Nhưng Giang Dữ Biệt vẫn không nói gì, chỉ im lặng. Khi Tiêu Khắc tưởng anh định dùng sự im lặng để kết thúc cuộc trò chuyện hôm nay, thì anh lại chậm rãi cất lời:

“Em biết anh nhận ra tình cảm của em với anh là khi nào không?”

Tiêu Khắc nhìn anh, dè dặt hỏi: “Lúc đóng phim sao?”

“Ừ.” Giang Dữ Biệt gật đầu khẽ: “Cảnh cuối của phim Có Bệnh, em cắn tai anh gọi một tiếng ‘anh’.”

Tiêu Khắc sững người, rồi lập tức đỏ mặt. Cậu định giải thích gì đó nhưng lại không biết phải nói gì.

“Thật ra lúc quay phim, anh đã có chút cảm giác rồi. Ở Vân Điền cũng có, nhưng lúc về lại Bắc Thành, thấy em cư xử như không có chuyện gì, anh lại nghĩ chắc là mình nghĩ quá thôi. Nhưng giờ nhìn lại, không chỉ giác quan thứ sáu của phụ nữ mới nhạy, đàn ông cũng chẳng kém đâu.”

“Nếu lúc đó anh kiên trì với cảm giác của mình hơn một chút, chú ý đến em nhiều hơn một chút, có lẽ sẽ sớm phát hiện ra điều gì đó khác thường… Có lẽ, chúng ta đã không thành ra thế này.” Giang Dữ Biệt cười khổ một tiếng: “Nhưng giờ nói gì cũng muộn rồi.”

Tiêu Khắc cúi đầu, không nói gì.

Giang Dữ Biệt biết cậu đang chờ đợi điều gì.

“Tiêu Khắc.” Anh cất giọng chậm rãi: “Tấm lòng của em, anh đã hiểu… Anh—”

“Anh định từ chối em à?” Tiêu Khắc siết chặt giọng, như thể chuẩn bị đón một trận chiến.

Giang Dữ Biệt nhìn cậu, khẽ thở dài đầy xót xa:

“Không, anh chỉ là cần thời gian để suy nghĩ kỹ hơn một chút. Em cho anh chút thời gian, được không?”

“Anh nói vậy… tức là… có thể chấp nhận đúng không?”

Đầu óc của học bá đôi khi cũng không nhanh nhạy, nhưng Giang Dữ Biệt không ngại nói rõ ràng, anh gật đầu: “Có thể.”

“Vậy thì…” Tiêu Khắc dè dặt hỏi: “Điều đó cũng có nghĩa… cũng có thể, anh cũng có một chút thích em đúng không?”

Giang Dữ Biệt khẽ cười, đưa tay xoa nhẹ đầu Tiêu Khắc:

“Em đáng yêu thế này, ai mà không thích cơ chứ?”

Có lẽ là vì được khen là đáng yêu, Tiêu Khắc cười gượng gạo, rồi cúi đầu, mấy giây sau lại ngẩng lên nhìn Giang Dữ Biệt:

“Anh… em nghĩ dạo này em nên dọn ra ngoài ở.”

Giang Dữ Biệt nhìn cậu, không nói gì.

“Em biết giữa chúng ta có nhiều vấn đề, có rất nhiều chuyện cần phải suy nghĩ, phải giải quyết. Nếu em cứ ở đây, ở ngay trước mặt anh, sẽ khiến anh bị phân tâm. Em muốn anh thật sự suy nghĩ nghiêm túc. Em thật sự nghĩ mình không tệ, sau này sẽ càng tốt hơn nữa… nên, anh cứ suy nghĩ kỹ đi, em đợi được, được không?”

Nói đến đoạn cuối, Giang Dữ Biệt cảm thấy Tiêu Khắc như biến thành một chú chó lông vàng to lớn, ánh mắt cậu nhìn anh đáng thương đến mức khiến người ta không thể thốt ra lời từ chối.

Vì thế, anh chỉ có thể khẽ gật đầu:

“Anh hứa, anh sẽ nghiêm túc suy nghĩ.”

Giang Dữ Biệt không phản đối việc Tiêu Khắc dọn ra ngoài. Ở giai đoạn hiện tại, đúng là hai người họ không thích hợp để ngày ngày đối mặt.

Có lẽ là vì mọi chuyện đã quá nhiều, cũng biết quá nhiều, Giang Dữ Biệt tưởng sẽ trằn trọc cả đêm, nhưng cuối cùng lại ngủ ngon hơn tưởng tượng. Chỉ là khi bước vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, vô tình liếc thấy phòng tắm, lại nhớ tới chuyện tối qua, trong lòng anh liền trào dâng một nỗi xấu hổ muốn chui xuống đất.

Nhưng chuyện đã rồi, Giang Dữ Biệt cũng không lãng phí thời gian để tự trách nhiều.

Khi anh bước ra khỏi phòng, Tiêu Khắc đang bận rộn trong bếp. Giang Dữ Biệt ghé qua nhìn một cái, chủ động chào:

“Chào buổi sáng.”

Tai của Tiêu Khắc đỏ lên. Dù tối qua mọi chuyện đã được nói rõ, nhưng lúc đó trong người cậu vẫn còn men rượu, có lẽ vẫn chưa thật sự chấp nhận và vượt qua được những gì mình đã làm, nên hôm nay khi gặp lại Giang Dữ Biệt, phản ứng mới như vậy.

Chính vì đoán trước sẽ có chuyện như vậy nên Giang Dữ Biệt mới chủ động chào hỏi trước.

Anh không muốn Tiêu Khắc phải lúng túng nữa.

Dù bản thân anh cũng có chút ngượng, nhưng dẫu sao anh cũng sống hơn Tiêu Khắc 12 năm, việc mất mặt thì để anh gánh là được.

Tiêu Khắc dọn bữa sáng ra bàn, Giang Dữ Biệt cười cảm ơn. Tiêu Khắc ngồi xuống đối diện anh, mặt vẫn còn đỏ, nói:

“Chút nữa chú Tống sẽ dẫn một cô giúp việc theo giờ đến. Hôm nay em không bận, không phải đi làm, em sẽ quan sát cô ấy một lát. Nếu thấy được thì sẽ để cô ấy làm tạm thời, còn nếu không ổn thì em sẽ tự đến mỗi ngày, cố gắng vào thời gian anh nghỉ ngơi, sẽ không làm phiền quá lâu đâu.”

Giang Dữ Biệt gật đầu: “Cứ để em sắp xếp.”

Tiêu Khắc nhìn anh, có chút bất ngờ khi anh hoàn toàn giao chuyện này cho cậu xử lý. Sau vài giây im lặng, cậu hỏi:

“Anh không sợ em giở trò à? Nói xấu người ta để được gặp anh mỗi ngày?”

Giang Dữ Biệt hơi khựng lại khi đang uống cháo, sau đó khẽ mỉm cười, thậm chí không ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ bình thản đáp:

“Muốn gặp thì gặp thôi. Anh cũng đâu phải người không thể gặp, sẽ không né tránh em đâu, đừng lo.”

Mãi đến lúc này, Tiêu Khắc mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, cất tiếng nhẹ nhõm:

“Cảm ơn anh.”

“Ừm.” Giang Dữ Biệt đáp lại: “Không có gì.”

Lúc Tống Nghị đến, Giang Dữ Biệt vừa ăn xong, đang ngồi ở phòng khách xem kênh mua sắm, còn Tiêu Khắc thì đang thu dọn quần áo trong phòng. Nghe thấy có tiếng động ở cửa, Giang Dữ Biệt nghiêng đầu nhìn qua, thấy Tống Nghị dẫn theo một người phụ nữ ngoài bốn mươi bước vào.

Người phụ nữ trông khá hiền lành, vào nhà cũng không nhìn ngó lung tung, chỉ lặng lẽ đứng ở cửa. Đến khi Tống Nghị lên tiếng thì bà ta mới bước tới:

“Đây là chị Hà – người giúp việc theo giờ.”

Giang Dữ Biệt khẽ gật đầu, không nói gì, chỉ gọi một tiếng:

“Tiêu Khắc.”

Tiêu Khắc từ phòng ngủ bước ra, thấy Tống Nghị và chị Hà, khẽ mỉm cười:

“Chào chú Tống.”

Tống Nghị giới thiệu chị Hà với Tiêu Khắc, cậu gật đầu rồi dẫn chị ấy vào bếp.

Tiêu Khắc dẫn chị Hà đi một vòng để làm quen với khu bếp, dặn thêm những khu vực cần dọn dẹp, rồi để chị ấy bắt đầu làm việc. Hôm nay cậu sẽ rời khỏi đây muộn một chút, cũng muốn quan sát xem chị Hà có phù hợp với công việc này không.

Khi Tiêu Khắc làm xong mọi việc thì Giang Dữ Biệt và Tống Nghị đã không còn trong phòng khách mà đã chuyển sang phòng làm việc.

Giang Dữ Biệt là người như vậy, không quen có người lạ xuất hiện trong không gian riêng tư của mình. Nếu bắt buộc phải có thì anh sẽ thu hẹp phạm vi hoạt động của mình lại, thế nên mới từ phòng khách chuyển vào thư phòng.

Khi Tiêu Khắc mang trà nóng vào, Giang Dữ Biệt và Tống Nghị đang ngồi trên ghế mây cạnh cửa sổ trò chuyện, trông không khác gì hai ông cụ nghỉ hưu.

Tiêu Khắc cười, đặt trà xuống, Tống Nghị nói cảm ơn rồi như sực nhớ ra điều gì, quay sang hỏi:

“Phải rồi, lần này sao cháu lại gấp gáp tìm người giúp việc thế? Trước còn bảo không cần gấp cơ mà? Là bệnh viện bên kia bận quá à? Phải chú ý giữ gìn sức khỏe đấy, đừng ỷ vào còn trẻ mà coi thường!”

Đúng là tối qua Tiêu Khắc đã nhờ Tống Nghị nhất định hôm nay dẫn người đến, nhưng lý do lại không như ông nghĩ.

“Không phải vậy ạ.” Tiêu Khắc nói: “Cháu đã tỏ tình với Giang Dữ Biệt rồi. Cháu muốn theo đuổi anh ấy, nhưng anh ấy vẫn chưa nghĩ thông suốt xem có nên chấp nhận cháu không. Thế nên thời gian này cháu không nên ở bên anh ấy, để anh ấy có không gian tự suy nghĩ.”

Trà vừa mới vào miệng Tống Nghị lập tức bị phun hết ra ngoài vì câu nói thẳng thắn của Tiêu Khắc, ánh mắt kinh hoàng nhìn qua lại giữa Giang Dữ Biệt và Tiêu Khắc như gặp động đất tâm hồn.

Tiêu Khắc vẫn thản nhiên, còn Giang Dữ Biệt thì khẽ thở dài, anh không ngờ Tiêu Khắc lại nói thẳng ra như vậy, nhưng mà nói thì cũng nói rồi, chẳng sao cả. Chỉ là, chuyện giữa anh và Tiêu Khắc còn chưa rõ ràng, sợ phải đối mặt với màn lải nhải của Tống Nghị.

“C-c-c-cháu… cháu…” Tống Nghị ‘cháu’ mãi mới hoàn thành được một câu:

“Cháu thích con trai à?”

“Vâng.” Tiêu Khắc gật đầu: “Cháu thích con trai, thích anh ấy.”

Tống Nghị cảm thấy chắc chắn hôm nay ra cửa không xem ngày tốt xấu, nếu không sao thế giới lại đảo lộn như vậy?

Tiêu Khắc chẳng buồn quan tâm lời nói của mình gây chấn động thế nào trong lòng Tống Nghị, đặt chén trà xuống rồi dặn Giang Dữ Biệt uống khi còn nóng, sau đó rời khỏi phòng làm việc. Cậu còn phải xem qua chị Hà, không có nhiều thời gian để tám chuyện cùng hai người kia.

Sau khi Tiêu Khắc đi rồi, Tống Nghị vẫn chưa hoàn hồn. Giang Dữ Biệt cũng không làm phiền, chỉ lặng lẽ ngồi uống trà. Uống được nửa chén, nhớ lại lời vừa rồi của Tiêu Khắc, anh không nhịn được bật cười.

Phải thích nhiều đến mức nào mới muốn cho cả thế giới biết? Mới có thể thẳng thắn không hề giấu giếm như vậy?

Hai mươi hai tuổi rồi mà vẫn còn trẻ con như thế.

Giang Dữ Biệt cười khiến Tống Nghị nổi da gà, bị kéo về thực tại, quay sang nhìn anh như thể đang nhìn người ngoài hành tinh:

“Cười cái gì thế?”

Giang Dữ Biệt ngước mắt lên nhìn, lắc đầu: “Không có gì.”

Tống Nghị nhìn anh vài giây, biết chắc chắn là không phải “không có gì”, chỉ là không muốn nói mà thôi, nhưng anh ta cũng lười hỏi tiếp.

Quả bom mà Tiêu Khắc ném xuống ban đầu sức công phá rất mạnh, nhưng sau một hồi ngấm dần, Tống Nghị cũng dần tiêu hóa được, anh ta nhìn sang Giang Dữ Biệt, hỏi:

“Rốt cuộc là thế nào? Những gì Tiêu Khắc nói là thật sao?”

“Hôm nay đâu phải Cá Tháng Tư.” Giang Dữ Biệt dựa vào lưng ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tiêu Khắc không phải đứa hay nói dối, nếu có thì cũng chẳng dại gì lấy chuyện này ra lừa anh, đúng không?”

Tống Nghị cũng thấy không có lý do gì để nghi ngờ, nhưng việc Tiêu Khắc thích đàn ông, mà còn là Giang Dữ Biệt, điều đó mới là chuyện anh ta không thể tin nổi.

Nhưng dù có không tin thì sao? Sự thật vẫn là sự thật. Tiêu Khắc thực sự thích đàn ông, mà người cậu thích lại chính là Giang Dữ Biệt.

Thấy Tống Nghị vẫn có vẻ chưa thể tiếp nhận nổi, Giang Dữ Biệt khẽ thở dài, cố gắng giải thích rõ hơn:

“Cậu ấy thích tôi, khoảng hai năm trước tôi đã cảm nhận được rồi. Nhưng lúc đó tôi cứ nghĩ thời gian trôi qua thì sẽ nguôi ngoai. Không ngờ đến bây giờ vẫn không thay đổi. Chắc lần này chuyện tôi ngã bệnh dọa cậu ấy sợ quá nên mới nói ra. Anh đừng trách cậu ấy, nếu có trách thì trách tôi.”

Giang Dữ Biệt tưởng Tống Nghị sẽ nổi đóa, dù gì nếu nói là đã thích từ hai năm trước thì tức là giấu giếm anh ta suốt hai năm, nhưng bất ngờ là anh ta không phản ứng gay gắt. Có lẽ vì quả bom của Tiêu Khắc quá lớn, nên những quả mìn sau chẳng còn đủ sức gây nổ nữa.

Anh ta chỉ nhìn Giang Dữ Biệt, mấy giây sau lên tiếng hỏi:

“Tiêu Khắc thích cậu, vậy còn cậu? Cậu có tình cảm với nó không?”

Giang Dữ Biệt nhìn anh ta, khẽ cười, không nói gì.

Khi hai người quen nhau đủ lâu, sẽ có một loại ăn ý như vậy – dù đối phương không nói gì, chỉ một ánh mắt cũng đủ hiểu người kia muốn truyền đạt điều gì.

   

Vì câu trả lời im lặng đó, Tống Nghị trầm mặc một lúc. Có lẽ anh ta đang cân nhắc nên nói với Giang Dữ Biệt thế nào. Còn Giang Dữ Biệt thì đã chuẩn bị sẵn tinh thần để bị giáo huấn, bị mắng.

Thế nhưng, anh lại không ngờ Tống Nghị chỉ nói một câu:

“Đã thích thì ở bên nhau đi. Tiêu Khắc là đứa trẻ xứng đáng để cậu yêu.”

Giang Dữ Biệt sững người, ánh mắt nhìn Tống Nghị như thể đang nhìn người ngoài hành tinh.

Tống Nghị bị ánh mắt ấy nhìn đến mức phải chậc một tiếng:

“Cậu nhìn tôi cái kiểu gì vậy? Sao tôi lại có cảm giác mình như Vương Mẫu nương nương chuyên phá hoại uyên ương?”

Giang Dữ Biệt nghi hoặc lên tiếng:
“Không phải trước giờ anh luôn phản đối chuyện giữa tôi và Tiêu Khắc sao?”

“Phải, tôi phản đối đấy,” Tống Nghị gật đầu, “Nhưng tôi phản đối là vì khi đó Tiêu Khắc mới có mười tám tuổi. Giờ nó sắp hai mươi hai rồi, chẳng lẽ còn không biết bản thân muốn gì à? Nó vốn dĩ đã chín chắn sớm, chẳng lẽ chuyện này còn không phân biệt được? Ngược lại, tôi muốn hỏi cậu đấy — cậu đang lo cái gì? Còn phải cân nhắc cái gì nữa? Hay cậu thấy Tiêu Khắc không xứng với cậu? Hoặc là tình cảm cậu dành cho Tiêu Khắc chỉ đơn thuần là tình cảm anh trai dành cho em trai? Cậu vẫn luôn coi nó là Giang Ly? Giang Dữ Biệt, tôi phải nhắc cậu bao nhiêu lần…”

“Không phải.” Giang Dữ Biệt cắt lời Tống Nghị:
“Không liên quan đến Giang Ly. Tiêu Khắc là Tiêu Khắc, Giang Ly là Giang Ly, hoàn toàn không có gì dính dáng. Tôi chưa từng cố tìm hình bóng của Giang Ly nơi Tiêu Khắc. Tôi chỉ là… đang sợ thôi.”

Tống Nghị nhìn cậu: “Sợ gì?”

Giang Dữ Biệt khẽ cười, nhưng nụ cười đầy chua chát:

“Tôi sợ nhiều lắm. Sợ tình cảm của Tiêu Khắc chỉ là nhất thời mới mẻ, sợ sẽ lỡ dở cuộc đời cậu ấy, sợ sau này cậu ấy đi khắp thế gian, rồi phát hiện ra tôi chẳng phải lựa chọn tốt nhất. Sợ cậu ấy sẽ bị mắc kẹt ở cái ao nhỏ là tôi, sợ sau khi chia tay, cậu ấy tung cánh bay xa, còn tôi thì bị bỏ lại ở nơi này.”

Tống Nghị kinh ngạc đến không nói thành lời. Anh quen người này từ thời trung học, vậy mà đây là lần đầu tiên thấy Giang Dữ Biệt thiếu tự tin như vậy.

Anh là minh tinh cơ mà, được hàng vạn người hâm mộ yêu mến, vậy mà lại có thể vì Tiêu Khắc mà cảm thấy tự ti.

Có lẽ, thật sự là rất thích rồi.

Giang Dữ Biệt vẫn đang cười, nhưng nụ cười ấy hơi gượng gạo:

“Khoảng cách 12 tuổi giữa tôi và Tiêu Khắc đâu phải chỉ là một con số đơn giản. Chuyện yêu đồng giới vốn dĩ đã không được chấp nhận rộng rãi, Tiêu Khắc còn là bác sĩ, nếu sau này bị phát hiện, mà lại là đang yêu một người đàn ông hơn mình 12 tuổi, người khác sẽ nhìn nó thế nào? Cậu ấy có thể không bận tâm, nhưng tôi thì không thể không suy nghĩ cho cậu ấy.”

   

“Cậu ấy còn trẻ, còn tôi thì không. Sau Tết tôi đã 34, còn Tiêu Khắc mới 22 tuổi, quãng thời gian đẹp nhất đời nó vừa mới bắt đầu. Tôi sợ nếu cứ buông thả cảm xúc rồi ở bên nhau như thế, thì sẽ là đang lỡ dở cuộc đời cậu ấy.”

Tống Nghị im lặng vài giây, sau đó chậc một tiếng:

“Xem ra cậu thật sự rất thích Tiêu Khắc rồi.”

“Ừ.” Giang Dữ Biệt không giấu giếm: “Tôi thích Tiêu Khắc thật mà.”

Tác giả có lời muốn nói: Đã thừa nhận rồi.

Trans cũng có lời muốn nóii: Từ chương này mình sẽ đổi xưng hô sang anh-em nhíe. Cảm ơn mọi người đã đọc truyện, cam sa mi taaaa 

Bình Luận (0)
Comment