Chồng Yêu Kém Tôi 12 Tuổi

Chương 55

hích chứ.

Vẫn luôn thích mà.

Sao có thể không thích cho được?

Người đó là Tiêu Khắc mà, một người xuất sắc đến như vậy.

Giang Dữ Biệt thừa nhận, ban đầu để ý đến Tiêu Khắc là vì khi nhìn thấy cậu, anh nhớ đến Giang Ly – hai đứa trẻ rất giống nhau, cũng rất khổ. Nhưng cho dù thế nào, anh cũng chưa bao giờ nhầm lẫn giữa hai người. Cái gọi là “thay thế” – chuyện đó căn bản là không thể xảy ra.

Còn nếu nói chính xác là khi nào bắt đầu thích Tiêu Khắc, Giang Dữ Biệt thật sự không thể nói rõ được.

Lúc đầu giữ Tiêu Khắc ở bên là vì cậu gây sự đánh nhau rồi bị đưa vào đồn công an. Khi ấy, anh chỉ nghĩ rằng đứa trẻ xuất thân từ nơi nhỏ bé như vậy thật sự không dễ dàng, nếu lỡ bước thì đáng tiếc, thế là mới lấy danh nghĩa việc làm giúp việc theo giờ để giữ cậu lại bên cạnh.

Nhưng sau này tiếp xúc nhiều mới phát hiện ra Tiêu Khắc chỉ là bề ngoài lạnh lùng, chứ thật ra trêu ghẹo một chút thì cũng rất thú vị. Cho đến khi thật sự thân quen rồi, mới hiểu được cậu ấm áp đến nhường nào.

Chưa bao giờ nói ra, nhưng việc gì cũng âm thầm làm vì anh.

Phát hiện anh thích ăn cháo thịt bằm, nên mỗi khi cậu nấu ăn ở nhà, bữa sáng luôn có một bát cháo như thế. Biết dạ dày anh không tốt, dù biết anh thích ăn cay nhưng cũng rất ít khi nấu. Nếu bị hỏi, thì chỉ thản nhiên đáp: “Dạ dày anh yếu, ăn ít thôi.”

   

Khi theo đoàn làm phim, Tiêu Khắc còn chăm sóc anh kỹ hơn cả khi ở nhà, sợ anh lạnh, sợ anh đói, luôn trong trạng thái sẵn sàng như lính chiến. Dù cả ngày làm việc mệt mỏi, nhưng hôm sau dù cảnh quay có sớm đến đâu, cậu vẫn luôn dậy sớm hơn để làm bữa sáng cho anh.

Dù anh đã nói không cần, dù lấy thân phận ông chủ ra lệnh, nhưng việc cậu đã muốn làm thì vẫn cứ làm.

Tiêu Khắc phần lớn lúc nào cũng ngoan ngoãn, nghe lời, nhưng duy chỉ có chuyện liên quan đến Giang Dữ Biệt, đặc biệt là vì tốt cho anh, thì lại cố chấp đến đáng sợ.

Biết anh đi gặp người có ý đồ không tốt thì sẽ lặng lẽ đi theo sau đề phòng. Khi anh bị người khác quấy rầy, cậu sẽ dùng cách riêng của mình để giúp anh giải vây. Khi tâm trạng anh không tốt, cậu chẳng nói lời nào, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh. Biết anh không muốn đón Tết, thì sẽ xuống dưới nhà đuổi đám trẻ đang đốt pháo đi. Biết anh không muốn nhìn thấy bữa cơm tất niên, thì sẽ lặng lẽ giấu hết đi. Sẽ cùng anh xem phim kinh dị, sẽ nhẹ nhàng hỏi một câu “Anh thấy đỡ hơn chưa?”, sẽ dậy từ rất sớm vào ngày phải rời đi để chuẩn bị thật nhiều món ăn nhỏ, chỉ vì sợ anh ăn uống không đàng hoàng.

Miệng không biết nói lời ngon  ngọt, nhưng lại luôn đúng giờ hỏi anh đã ăn chưa, ngủ có ngon không. Sự quan tâm của cậu luôn thực tế và chu đáo, khiến Giang Dữ Biệt cảm thấy an lòng.

Giang Dữ Biệt nổi tiếng từ khi còn trẻ, xung quanh chưa bao giờ thiếu người quan tâm, nhưng cái gọi là “quan tâm” ấy, rốt cuộc là quan tâm anh – con người anh – hay là quan tâm đến danh tiếng, địa vị, hào quang phía sau, thật sự rất khó để phân biệt.

Chỉ có Tiêu Khắc, là quan tâm một cách trong sáng, đơn thuần đến mức khiến người ta muốn rơi nước mắt.

Cậu thậm chí chưa từng xem anh là minh tinh. Ban đầu là ông chủ, sau này là “anh trai”, chính vì vậy mà hai người mới có thể sống bên nhau thoải mái như vậy.

Giang Dữ Biệt không phải người máu lạnh. Một người tốt như thế luôn ở bên cạnh anh, sao anh có thể không nhận ra?

Nhưng dù có nhận ra thì sao chứ? Anh chưa từng dám nghĩ đến chuyện giữ lấy một người tốt như vậy bên mình cả đời. Dù anh có khả năng ấy, dù chỉ cần dùng chút thủ đoạn là có thể khiến Tiêu Khắc yêu anh đến chết đi sống lại…

Anh vẫn không thể làm vậy. Anh không đủ ích kỷ, cũng không đến mức tồi tệ như thế.

Tiêu Khắc còn quá trẻ, tương lai phía trước rộng mở, đầy cơ hội. Còn anh – không thể cho cậu được gì cả. Cái danh “người nổi tiếng” của anh không phải là điểm cộng, mà đôi khi còn là gánh nặng.

Đi quay phim, dính scandal là chuyện thường tình. Có lúc bận đến mức cả năm cũng không gặp được vài lần. Nếu chẳng may bị chụp ảnh, thì đến chút quyền riêng tư tối thiểu cũng chẳng còn.

Vì thế, anh lựa chọn lý trí để kiềm chế bản thân.

Nhưng điều Giang Dữ Biệt hoàn toàn không ngờ tới là, trong khi bản thân chẳng làm gì cả, đứa trẻ ấy lại nảy sinh tình cảm với mình. Khi nhận ra điều đó, anh cũng không biết nên buồn hay vui, nên khóc hay nên cười.

   

Vừa cảm thấy may mắn, vừa hoang mang, nhưng cuối cùng lại không đủ dũng khí để gạt bỏ mọi băn khoăn mà đón nhận, vì anh không thể không nghĩ cho Tiêu Khắc.

Vì vậy, ngay khi bộ phim “Có bệnh” kết thúc, cho dù Tiêu Khắc không chủ động rời xa, Giang Dữ Biệt cũng đã dự định rời đi một thời gian.

Anh không ngờ rằng, những lời mình nói lại khiến Tiêu Khắc phản ứng mạnh đến vậy, để rồi khiến cuộc chia ly của họ đến sớm hơn dự tính.

Vậy nên, anh bắt đầu tự làm mình bận rộn. Chỉ cần là kịch bản tốt, dù có phải chia nhỏ thời gian, anh cũng nhận lời. Chỉ khi bận đến mức trời đất quay cuồng, anh mới không còn thời gian để nghĩ ngợi.

Năm tháng không liên lạc ấy không chỉ khiến Tiêu Khắc mệt mỏi, mà với Giang Dữ Biệt cũng là quãng thời gian vô cùng khó khăn. Vậy nên, khi Tết đến gần, anh quay trở lại Bắc Thành, chỉ vì lo rằng cậu ấy không có ai bên cạnh ăn Tết, sẽ cô đơn, sẽ buồn tủi.

Nhưng khi đã trở về, anh mới phát hiện ra rằng mình thật ra không dám liên lạc. Tết với anh là một ngày đặc biệt, anh sợ bản thân không giữ nổi bức tường trong lòng, nói ra những điều không nên nói. Vậy mà, Tiêu Khắc vẫn đến, đứng dưới lầu. Không biết là vì biết anh đã trở về nhưng không dám lên, hay là chỉ đơn giản nghĩ rằng đứng cùng một toà nhà cũng là một cách ở bên nhau.

Gặp nhau, nói chuyện, ấm lòng, khôi phục liên lạc, những ngày tháng ấy mới dần trở lại nhịp sống bình thường.

Chỉ là, những kịch bản mà trước đó Giang Dữ Biệt điên cuồng nhận lời đã xếp kín lịch cho tận năm sau, anh chỉ có thể hoàn thành hết công việc đã nhận.

Một năm rưỡi qua, thỉnh thoảng họ vẫn liên lạc. Qua những cuộc trò chuyện, Giang Dữ Biệt cảm nhận rõ rằng tình cảm của Tiêu Khắc dành cho mình vẫn không hề thay đổi. Ban đầu chỉ là kìm nén, đến nửa năm gần đây mới dần dũng cảm hơn, thậm chí còn hỏi anh rằng có phải đã thích người khác rồi không.

Về câu hỏi ấy, Giang Dữ Biệt luôn trả lời bằng giọng đùa cợt, bằng những lời bông đùa.

Anh hiểu rõ tâm trạng của mình: vừa vui vì cậu ấy vẫn thích mình, lại vừa nhút nhát không dám bước thêm một bước.

Trước khi trở lại Bắc Thành, anh đã nghĩ ra đủ cách để bắt đầu lại mối quan hệ với Tiêu Khắc: hoặc là dứt khoát cắt đứt liên lạc, hoặc là dứt khoát ở bên nhau. Nhưng không cách nào là trong tình huống hoàn toàn không phòng bị, bất ngờ gặp lại như vậy.

Thật sự làm anh hoảng sợ.

Có lẽ… đây chính là sự sắp đặt của ông trời.

Một cuộc trùng phùng không có lấy một khoảng đệm, không cho họ kịp chuẩn bị bất cứ điều gì.

Cảm xúc của Tiêu Khắc và của chính anh, đều chân thật đến mức chẳng thể che giấu, để rồi mới thành ra cục diện hiện tại.

Nhưng hiện tại cũng chẳng có gì không tốt.

Thật ra hiện tại… cũng rất tốt mà.

Giang Dữ Biệt nghĩ vậy.

Ít nhất, giữa hai người đã có một bước ngoặt, một cơ hội.

Cuối cùng, chị Hà không được giữ lại. Tiêu Khắc cảm thấy chị ấy không phù hợp, hơi cẩu thả trong việc giữ vệ sinh. Con người tuy thật thà, nhưng việc nấu ăn và dọn dẹp lại qua loa. Về vệ sinh thì Tiêu Khắc còn thấy ổn, dù sao có cẩu thả đến đâu cũng vẫn sạch hơn Giang Dữ Biệt tự xoay xở ở nhà. Nhưng nấu ăn mà cẩu thả thì Tiêu Khắc không thể chấp nhận.

   

Cậu sợ dạ dày của Giang Dữ Biệt chưa kịp hồi phục, lại gặp thêm vấn đề gì nữa.

Vậy nên, cuối cùng Tiêu Khắc quyết định mỗi ngày sẽ qua một tiếng, nấu cơm cho Giang Dữ Biệt.

Giang Dữ Biệt từ chối đề nghị này:

“Em đừng qua đây nữa, anh tự lo được, mỗi bữa gửi ảnh cho em xem cũng được mà?”

“Không được.” Tiêu Khắc cũng rất kiên quyết.

Giang Dữ Biệt nhìn cậu mấy giây: “Nếu em dám tới, anh đổi mật mã cửa.”

Tiêu Khắc cũng nhìn anh mấy giây:

“Thật ra chuyện nấu cơm cũng không nhất thiết phải làm ở nhà anh. Em có thể nấu sẵn mang đến, anh cũng không cần mở cửa. Em để trước cửa rồi gọi điện báo, anh có thể không lấy sao?”

Giang Dữ Biệt: “……”

Hoàn toàn thua trận!

Giang Dữ Biệt cảm thấy mình thật sự cần nghiêm túc suy nghĩ lại về mối quan hệ của hai người. Bây giờ đã có cảm giác bị quản rồi, nếu thật sự ở bên nhau, liệu anh còn chút tự do nào không?

Tống Nghị không chịu nổi khi nghe hai người nói chuyện, ấu trĩ như hai đứa trẻ ba tuổi, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.

Anh ta còn thấy Giang Dữ Biệt thật sự là kiểu người “nghèo mà còn làm màu”, còn suy nghĩ gì nữa chứ? Đây chẳng phải là đang ở bên nhau rồi sao? Không hiểu nổi Giang Dữ Biệt rối rắm cái gì.

Dĩ nhiên là anh ta không hiểu.

Chính vì rất thích, rất rất thích, nên mới càng cẩn trọng khi nghĩ về một quyết định cả đời.

Tiêu Khắc chuẩn bị rời đi. Giang Dữ Biệt nhìn cậu kéo vali, tiễn ra đến cửa. Tiêu Khắc đứng ngoài, Giang Dữ Biệt đứng trong, không ai đóng cửa, cũng không ai lên tiếng nói lời tạm biệt trước.

Tiêu Khắc bỗng nói muốn ôm anh một cái.

Giang Dữ Biệt mỉm cười: “Đúng lúc anh cũng muốn ôm em.”

Vậy nên, giữa họ là một cái ôm đơn giản, không tạp niệm, không dục v.ọng, chỉ là muốn đến gần người kia, bằng cách này:

“Em đi đây.”

“Ừ.” Giang Dữ Biệt mỉm cười, vỗ nhẹ lưng cậu: “Đi đường cẩn thận.”

“Cơm tối em nấu rồi, anh hâm nóng lại là ăn được.”

“Được rồi.”

Tiêu Khắc im lặng vài giây rồi buông anh ra, nghiêm túc nhìn anh: “Anh hứa với em sẽ suy nghĩ nghiêm túc đấy.”

Giang Dữ Biệt cười bất đắc dĩ:

“Yên tâm, anh đã nói thì sẽ giữ lời.”

“Em sẽ không thúc ép anh, chuyện này rất quan trọng, cần bao lâu cũng được, em sẽ luôn đợi anh. Dù sao em cũng không thích ai khác, cả đời này, em chỉ thích anh thôi.”

   

Giang Dữ Biệt nhìn cậu không nói gì, vài giây sau mới giơ tay nhẹ nhàng vuốt má cậu:

“Nhóc con à, em nói vậy là đang gây áp lực cho anh đấy.”

“Vậy em rút lại.” Tiêu Khắc khẽ dụi mặt vào lòng bàn tay anh: “Anh không chấp nhận cũng không sao, em sẽ tiếp tục cố gắng, cố gắng biến chút tình cảm ít ỏi anh dành cho em thành thật nhiều, thật nhiều.”

“Em đã cố gắng nhiều rồi, đừng ép mình quá.” Giang Dữ Biệt xoa xoa đầu cậu rồi rút tay lại: “Mau về đi.”

“Được.” Tiêu Khắc ngoan ngoãn đáp lời: “Vậy em đi đây.”

Giang Dữ Biệt nhìn Tiêu Khắc bước vào thang máy, cho đến khi cánh cửa thang máy chậm rãi khép lại trước mặt anh, đôi mắt không nỡ rời kia cũng bị ngăn lại sau cánh cửa, anh mới khép cửa lại, rồi lặng lẽ quay về phòng khách.

Trước đây, phần lớn thời gian anh cũng chỉ sống một mình trong căn hộ rộng lớn này, dù là bừa bộn hay ngăn nắp, anh đều thấy thoải mái, đây là lãnh địa của riêng anh, anh cũng thích không gian rộng rãi, nên khi mua nhà, dù biết là sẽ sống một mình, anh vẫn chọn căn hộ có diện tích lớn như vậy.

Anh chưa bao giờ cảm thấy trống trải, nhưng sau khi Tiêu Khắc ở cùng gần một tháng rồi đột ngột dọn đi, anh bỗng cảm thấy trống vắng.

Có lẽ là vì cảm xúc bị dồn nén quá lâu nay đột ngột bung ra, mới khiến anh có cảm giác hụt hẫng khó hiểu như vậy.

Anh cười giễu mình, thấy bản thân thật sự càng sống càng giống trẻ con, sắp 34 tuổi rồi mà lại có cả những suy nghĩ như mấy đứa thanh niên.

Tình yêu, có lẽ thật sự có phép màu khiến con người ta trẻ lại cũng nên.

Hôm sau, Tiêu Khắc dậy sớm rồi đến, tự mở cửa vào nhà, Giang Dữ Biệt hoàn toàn không hay biết. Nếu không phải lúc dậy thấy bữa sáng trên bàn và cả bữa trưa đã chuẩn bị sẵn, thì anh còn chẳng biết Tiêu Khắc từng ghé qua.

Giang Dữ Biệt tất nhiên không đổi mật khẩu để cậu không vào được, thế nên hôm sau khi Tiêu Khắc lại đến, Giang Dữ Biệt cố tình dậy sớm, đứng dựa vào khung cửa bếp nhìn cậu bận rộn bên trong, ngáp dài rồi mở miệng:

“Hay là em dọn về đi, làm vậy mãi không ổn đâu.”

Tiêu Khắc ngẩng mắt liếc anh một cái, mỉm cười:

“Anh còn chưa đồng ý với em mà, sao có thể sống chung với anh được?”

Giang Dữ Biệt: “……”

“Anh.” Tiêu Khắc cười nói, “Anh đừng lo cho em, em nghỉ ngơi rất tốt. Hơn nữa, được làm những việc này vì anh, anh không biết em vui thế nào đâu, em không thấy mệt chút nào cả.”

   

“Nhưng anh xót.” Giang Dữ Biệt nói.

Tiêu Khắc như bị câu nói ấy của Giang Dữ Biệt làm đông cứng lại, một lúc lâu không phản ứng, Giang Dữ Biệt bị biểu cảm đó chọc cười:

“Làm sao thế? Anh không được xót cho em à?”

“Không phải.” Tiêu Khắc lắc đầu, “Anh có hiểu cái cảm giác ấy không? Là được người mình thích xót xa, cảm giác rất tuyệt, như thể mình cũng được yêu thương vậy.”

Giang Dữ Biệt đương nhiên hiểu, vì anh vẫn luôn được người mình thích yêu thương như thế.

Cảm giác ấy quả thật rất tuyệt, vô cùng tuyệt.

Nhưng Giang Dữ Biệt chẳng nói gì, chỉ mỉm cười nhìn cậu.

“Anh, có phải là anh ngày càng không thể từ chối em nữa rồi đúng không? Có phải là ngày càng muốn ở bên em không?” Tiêu Khắc mang theo chút tự đắc hỏi.

“Em nghĩ nhiều rồi.” Giang Dữ Biệt nói xong câu đó thì bỏ đi, nhưng còn chưa kịp để Tiêu Khắc cho gạo vào nồi thì anh lại quay về, làm như không có chuyện gì, lại đứng nguyên chỗ cũ.

Tiêu Khắc không nói gì, chỉ là khóe miệng cười càng sâu hơn.

Lúc ăn cơm, Giang Dữ Biệt lại nhắc chuyện muốn cậu dọn về, Tiêu Khắc vẫn kiên quyết từ chối:

“Anh, em nghĩ kỹ rồi, nếu một ngày nào đó em dọn về đây ở, thì là để cùng anh ở phòng ngủ chính. Anh chắc là mình đã sẵn sàng chưa?”

Giang Dữ Biệt: “……”

Tên nhóc này đúng là!

Tiêu Khắc mỗi ngày đều đến vì không bận, nhưng cũng có lúc bận, bận đến mức không kịp ăn cơm, càng đừng nói đến việc chăm lo cho Giang Dữ Biệt.

Thế nên sau một tuần đầu, Tiêu Khắc cũng nhận rõ hiện thực là lòng có nhưng lực không đủ, đành thỏa hiệp, lúc bận thì không đến nữa, để Giang Dữ Biệt gọi đồ ăn ngoài. Mà mỗi bữa, Giang Dữ Biệt đều chụp ảnh gửi cho Tiêu Khắc, chứng minh mình thật sự đã ăn đầy đủ.

Ngoan như một đứa trẻ.

Đồ ăn ngoài tuy đắt, nhưng ít ra dinh dưỡng và sạch sẽ, ngoại trừ cảm giác tâm lý của Giang Dữ Biệt không thích ăn đồ bên ngoài thì Tiêu Khắc cũng yên tâm phần nào.

Đã ba ngày Tiêu Khắc không đến nhà rồi, hai người có gọi vài cuộc điện thoại, nhưng chưa kịp nói gì nhiều Tiêu Khắc đã bị gọi đi. Hôm nay cũng vậy, Giang Dữ Biệt dặn cậu đừng quá vất vả rồi cúp máy.

Cúp điện thoại xong, Giang Dữ Biệt bắt đầu thấy hơi chán. Đúng lúc đó, Đường Dã gửi đến bản phim hoàn chỉnh của Có bệnh, Giang Dữ Biệt liền ở nhà xem lại một lần.

   

Lần này anh không nhắm mắt lại lúc đến cảnh nóng, nhưng vẫn thấy có chút khó chịu. Dù biết là giả, nhưng hình ảnh hiện lên trên phim lại khiến người ta có cảm giác như họ thật sự làm thật, bởi vì diễn xuất quá tốt, nên nhìn thế nào cũng thấy bản thân như thật sự hòa vào cảnh đó.

Nhưng nếu chỉ xét theo những gì phim thể hiện, dường như cũng rất hài hòa.

Vậy nếu thật sự ở bên Tiêu Khắc thì vấn đề vị trí đó…

Giang Dữ Biệt không để bản thân tiếp tục nghĩ về chuyện đó nữa, dù sao thì giữa anh và Tiêu Khắc vẫn còn một khoảng cách để thật sự đến với nhau.

Tuy rằng cách hai người đối xử với nhau trong mắt người ngoài chẳng khác gì một cặp, nhưng Giang Dữ Biệt rất rõ, bản thân vẫn chưa đủ dũng khí để thật sự bước qua ranh giới đó.

Khi mình 40 tuổi, Tiêu Khắc mới 28. Khi mình 50, cậu mới 38… Đến khi mình 70 tuổi, đã là một ông già rồi, còn Tiêu Khắc mới chỉ 58, chỉ cần ăn vận tử tế thì vẫn là một chú đẹp trai đầy cuốn hút.

Đó còn là trong tưởng tượng lý tưởng nhất, thực tế thì, chưa chắc họ có thể đi đến khi đó.

Trong lúc đang nghĩ về hiện thực, bộ phim cũng đã gần kết thúc, bài hát Giả kịch lại vang lên, kéo suy nghĩ đang trôi xa của Giang Dữ Biệt trở lại, rồi đặt lên màn hình phim.

Anh vẫn chăm chú lắng nghe, vẫn như lần trước, đến câu “Em như bị lột đi một lớp da, Vẫn cười bảo chỉ là một màn kịch”, lại như bị đâm trúng tim.

Bởi vì thật sự quá giống với chuyện đã từng xảy ra, đến mức khi dòng chữ giới thiệu bài hát hiện lên trên màn hình, ba chữ “Sơ Tâm Các” đập vào mắt, Giang Dữ Biệt bỗng chốc hiểu ra điều gì, vội vã cầm điện thoại gọi cho Lâm Chu.

Lần này Lâm Chu không bận, cũng không bế quan, bắt máy rất nhanh:

“Có chuyện gì à?”

“Sơ Tâm Các có phải là Tiêu Khắc không?” – Giang Dữ Biệt hỏi thẳng thừng.

Đầu dây bên kia, Lâm Chu ngạc nhiên bật ra một tiếng:

“Giờ cậu mới biết à? Tôi cứ tưởng cậu sớm biết rồi chứ. Lời bài hát rõ ràng như thế mà cậu cũng không nhận ra sao?”

Giang Dữ Biệt im lặng, không nói nổi câu gì.

Thực ra ngay lần đầu nghe bài hát đó, anh đã có linh cảm. Cũng vì vậy mà khi xem phim mới chăm chú nhìn màn ảnh đến vậy. Anh cũng thừa nhận, khi thấy phần sáng tác, viết lời và thể hiện đều không ghi tên Tiêu Khắc, anh đã thở phào nhẹ nhõm.

Vì anh không nỡ — cũng không cam lòng — tin rằng đó là cảm xúc và trải nghiệm chân thực nhất của Tiêu Khắc.

Thế nên anh không tiếp tục truy cứu danh tính của Sơ Tâm Các, cũng chẳng hỏi vì sao Đường Dã ban đầu nhờ Lâm Chu sáng tác mà sau đó lại thay bằng một cái tên vô danh như vậy. Giờ nghĩ lại tâm trạng khi ấy, có lẽ anh thật sự đang cố tình né tránh.

   

“Còn đó không?” – Lâm Chu hỏi qua điện thoại – “Không nói thì tôi cúp máy đấy.”

“Có rảnh không?” – Giang Dữ Biệt hỏi – “Tôi muốn nói chuyện với cậu.”

Lâm Chu đại khái cũng đoán được muốn nói gì, không từ chối:
“Được thôi, tôi chờ cậu ở phòng thu.”

“Ừ.”

——

Khi Giang Dữ Biệt đến nơi, Lâm Chu đang ngồi xếp bằng trên sàn ôm đàn guitar gảy đi gảy lại. Giai điệu rất dễ nghe, nhưng cứ được một đoạn lại ngừng, rồi mới ghi nốt nhạc lên giấy, sau đó tiếp tục.

Hôm nay Lâm Chu để râu lởm chởm – kiểu dáng thường thấy mỗi khi anh ấy sáng tác. Giang Dữ Biệt cũng chẳng lấy làm lạ.

Giang Dữ Biệt tiến về phía trước, Lâm Chu chỉ liếc mắt nhìn một cái:

“Đợi tôi một chút.”

Giang Dữ Biệt hiểu thói quen của Lâm Chu – khi đang sáng tác thì không thích bị quấy rầy, nhất định phải hoàn thành xong ý tưởng mới chịu nói chuyện, sợ cảm hứng thoáng qua sẽ vụt mất.

Anh không lên tiếng, tìm chỗ trong góc ngồi xuống, quan sát căn phòng không lớn, hơi bừa bộn nhưng lại bừa một cách có trật tự này.

Từ sau khi phòng thu được thành lập, đây mới là lần thứ hai Giang Dữ Biệt đến. Cũng giống như việc Lâm Chu chưa từng đến nhà anh, anh cũng không hay đến phòng thu của Lâm Chu.

Nhưng Giang Dữ Biệt không hề cảm thấy xa lạ. Có lẽ vì nơi này từng mang dấu vết sinh hoạt của ai đó, có khi chiếc ghế anh đang ngồi cũng từng là chỗ của người ấy.

Một câu “Đợi tôi một chút” của Lâm Chu khiến Giang Dữ Biệt chẳng biết mình đã chờ bao lâu. Mãi đến khi Lâm Chu lấy lon coca lạnh dán lên mặt anh, Giang Dữ Biệt mới phát hiện mình đã gục trên bàn ngủ lúc nào không hay.

“Xong rồi à?” Giang Dữ Biệt đứng dậy, liếc nhìn bầu trời bên ngoài, giọng hơi khàn.

“Ừ.” Lâm Chu đáp, đưa lon coca cho anh. Giang Dữ Biệt lịch sự định nhận lấy, nhưng rồi khựng lại:
“Cảm ơn, tôi không uống.”

“Hả?” Lâm Chu nhìn anh đầy khó hiểu, rồi lập tức cười như đã hiểu ra:
“Cậu sợ Tiêu Khắc lo đúng không?”

“Không phải.” Giang Dữ Biệt đáp: “Tôi sợ bị cậu ấy mắng.”

Lâm Chu: “…”

Lâm Chu nhìn anh, dường như đã nhận ra điều gì đó qua vẻ mặt và lời nói ấy. Nhưng anh không hỏi. Chuyện giữa hai người họ có tiến triển hay không, với anh cũng chẳng ảnh hưởng gì. Giang Dữ Biệt là bạn anh, Tiêu Khắc là học trò anh, có đến với nhau hay không thì thân phận cũng không thay đổi.

   

Lâm Chu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, mở coca ra uống một ngụm lớn rồi mới nhìn sang Giang Dữ Biệt:

“Nói đi, tìm tôi là muốn nói chuyện gì?”

“Tiêu Khắc.” Giang Dữ Biệt thẳng thắn: “Tôi muốn biết cuộc sống hai năm nay của cậu ấy, tất cả những gì cậu biết.”

“Dựa vào đâu cậu nghĩ tôi sẽ kể?” Lâm Chu cười: “Cậu phải hiểu, tôi vốn chẳng phải kiểu người thích can thiệp vào chuyện người khác. Đa phần thời gian tôi cũng không quan tâm đến chuyện riêng tư của người ta. Cậu nghĩ tôi sẽ để ý mấy chuyện yêu đương thích thích này nọ giữa hai người sao?”

Giang Dữ Biệt chỉ nhìn anh, không nói lời nào, sắc mặt bình thản đến mức chẳng có chút phản ứng. Lâm Chu cũng nhìn lại anh, như một trận giằng co bằng ánh mắt. Vài giây sau, Lâm Chu chịu thua:

“Tiêu Khắc mỗi tuần chỉ đến chỗ tôi một lần, tôi biết cũng không nhiều.”

“Nói những gì cậu biết.” – Giang Dữ Biệt nói.

“Được thôi.” – Lâm Chu đáp, im lặng vài giây, dường như đang suy nghĩ bắt đầu từ đâu thì hợp lý:
“Thực ra tôi có thể kể cho cậu nghe về trạng thái của Tiêu Khắc sau khi phim đóng máy. Còn về sau… không phải tôi không muốn kể, mà là sau đó cậu ấy đã tự điều chỉnh được rồi, tâm trạng cũng ổn định, không cần tôi quan tâm nữa.”

Giang Dữ Biệt không nói gì, nhưng chỉ mấy câu đơn giản của Lâm Chu cũng đủ để anh hiểu ra rất nhiều.

Lâm Chu phần lớn thời gian giống như người sống tách biệt với xã hội, ngoài âm nhạc ra chẳng có điều gì khiến anh để tâm. Anh không bận lòng về cảm xúc của người khác, cũng chẳng cần ai quan tâm mình. Thế thì trạng thái của Tiêu Khắc phải tệ đến mức nào mới khiến Lâm Chu để mắt và chú ý trong thời gian dài như vậy?

“Hôm đóng máy, Tiêu Khắc lập tức đến chỗ tôi. Ở đây suốt một tuần rồi mới quay về trường. Lúc đến, câu đầu tiên cậu ấy nói là: ‘Hy vọng thầy đừng nói với Giang Dữ Biệt bất cứ điều gì liên quan đến em. Nếu không được thì em đi ngay.’”

Giang Dữ Biệt khẽ nhíu mày. Đến giờ anh vẫn nhớ rất rõ hôm đó trong cuộc gọi, Tiêu Khắc nói rằng mình đang đi dã ngoại cùng bạn học.

Khi ấy anh cũng từng nghi ngờ, nhưng không hỏi. Càng không ngờ, người ấy lại đang ở chỗ Lâm Chu.

Vậy cậu ấy đã gọi điện cho mình trong tâm trạng gì? Còn phải giả vờ bình thản như chẳng có chuyện gì.

“Tôi không biết cậu ấy đã trải qua chuyện gì, nhưng có thể cảm nhận được — đứa nhỏ đó khi ấy thực sự rất thất vọng. Bình thường vốn đã ít nói, giai đoạn đó thì hoàn toàn im lặng, suốt cả ngày chẳng mở miệng nói lấy một lời.”

   

“Nhưng tôi cũng là kiểu người chịu được cô đơn. Hơn nữa, ngoài việc không nói gì thì cậu ấy cũng không biểu hiện gì bất thường, nên tôi cũng không để tâm quá nhiều.”

“Cho đến khi kỳ học mới bắt đầu, cậu ấy quay lại, tôi mới cảm nhận được rõ ràng là có gì đó đã thay đổi. Lúc đầu tôi không hỏi, nhưng sau khi cậu ấy đến chỗ tôi cả hai ngày cuối tuần liên tiếp, tôi đoán chắc là đã xảy ra chuyện gì đó… có liên quan đến cậu.”

Lâm Chu chỉ vào tấm thảm trước cửa sổ sát đất: “Cậu ấy  có thể ngồi ở đó cả ngày không nhúc nhích lấy một lần, cũng không học nhạc nữa, chỉ ngẩn người nhìn chằm chằm vào điện thoại.”

Giang Dữ Biệt lặng lẽ lắng nghe, không nói gì.

“Tôi không biết cậu ấy đang xem gì, hay đang chờ điều gì, nhưng tôi thật sự lo đứa nhỏ đó cứ tiếp tục như vậy sẽ bị tự kỷ mất. Nhưng cậu cũng biết con người tôi rồi đấy, chẳng giỏi an ủi ai bao giờ, nên chỉ có thể dùng âm nhạc để giúp. Tôi hỏi cậu ấy có muốn thử sáng tác nhạc, viết lời không, để đặt cảm xúc của mình vào trong đó, cậu ấy đồng ý. Sau đó, như thể đã tìm được nơi để trút hết nỗi lòng, điên cuồng chìm đắm vào âm nhạc.”

Lâm Chu nhìn vào khoảng trống trước cửa sổ, khẽ cười:

“Tôi đến giờ vẫn còn nhớ dáng vẻ hoàn toàn chìm đắm của cậu ấy lúc đó, giống tôi hồi trẻ, thậm chí còn cuồng si hơn. Khi ấy tôi còn nghĩ có khi lại khai phá ra một thiên tài âm nhạc, nhưng giờ nghĩ lại thì thấy hơi sợ, có khi vì thế mà phát điên cũng không chừng.”

Giang Dữ Biệt khẽ nhíu mày.

“Cậu đừng cau mày, mọi chuyện qua rồi. Tiêu Khắc cũng không cho tôi kể với cậu. Tôi chưa từng hỏi cậu ấy đã trải qua chuyện gì, nhưng cậu ấy đã dùng giai điệu, dùng lời ca để nói cho tôi biết.”

Lâm Chu nhìn Giang Dữ Biệt:

“Cậu ấy đã yêu một người, nhưng người đó lại nói với cậu ấy rằng tất cả tình cảm đó chỉ là do nhập vai quá sâu, rồi ép cậu ta phải thoát ra khỏi vai diễn.”

Giang Dữ Biệt vẫn im lặng.

“Người đó chính là cậu.” Lâm Chu nói: “Tiêu Khắc yêu cậu đến điên cuồng.”

Một lúc lâu sau, Giang Dữ Biệt mới nói một câu: “Tôi biết.”

Lâm Chu cũng không ngạc nhiên. Giang Dữ Biệt không phải kẻ ngốc. Một người đối với mình sâu đậm đến thế, nếu không hề có chút cảm nhận nào thì e là chẳng đáng để yêu thương nữa.

“Âm nhạc có thể giúp cậu ấy trút cảm xúc, nhưng trạng thái tinh thần của cậu ấy cũng không khá lên được bao nhiêu. Tôi từng nghe cậu kể về chuyện của Tiêu Khắc, tôi biết cậu ấy từng rất khổ, nhưng chưa bao giờ nghĩ cậu ấy sẽ tự ti hay phủ định bản thân. Vậy mà khoảng thời gian đó, cậu ấy ngày nào cũng nghi ngờ chính mình, cảm thấy mình chỗ này không tốt, chỗ kia cũng không được. Một ngày hỏi tôi tám trăm câu, nói thật là hơi phiền. Nhưng đứa trẻ đó đã như vậy rồi, tôi đâu thể làm lơ? Đành ngoan ngoãn làm khán giả, không ngừng lặp lại mấy câu như ‘ai nói thế? cậu rất giỏi mà’ hay ‘cậu nghĩ nhiều quá rồi’.”

   

Giang Dữ Biệt vỗ vỗ vai Lâm Chu, không nói gì. Lâm Chu cười một cách không bận tâm:

“Đó là học trò của tôi, sao tôi có thể mặc kệ được. May mà trạng thái đó không kéo dài quá lâu, qua Tết đi một chuyến ra ngoài là ổn ngay, chắc là đã gặp được người mình muốn gặp.”

Lâm Chu nhìn Giang Dữ Biệt, nở nụ cười hiểu rõ: “Gặp cậu xong là như bừng tỉnh, bắt đầu nỗ lực hơn hẳn. Tôi tò mò nên hỏi thử, cậu ấy nói, chỉ khi bản thân trở nên tốt hơn thì mới xứng đáng với người trong lòng.”

“Cậu cũng thấy nỗ lực của Tiêu Khắc trong học hành rồi đấy. Mới năm tư mà đã được giáo sư đề cử đi thực tập ở bệnh viện. Thành tích trong âm nhạc thì tôi tin cậu cũng biết rồi. Bộ phim Có Bệnh mãi chưa được công chiếu, nên ca khúc Giả Kịch cũng không được biết đến nhiều. Nhưng tôi bảo cậu ta thử sáng tác thêm vài bài, kết quả cũng khá tốt, đúng không?”

“À đúng rồi.” Lâm Chu nói: “Tiêu Khắc viết nhạc kiếm được không ít tiền đâu, tuy không bằng tôi, nhưng muốn mua một căn nhà nhỏ ở Bắc Thành để ổn định cũng không thành vấn đề.”

Giang Dữ Biệt: “…”

Thì ra trong lúc mình không biết, cậu nhóc đó đã kiếm được kha khá rồi. Mình còn lo cậu ấy phải mười mấy năm nữa mới mua nổi nhà.

Đúng là đã xem thường rồi.

Giang Dữ Biệt không nhịn được bật cười, thật lòng mừng cho Tiêu Khắc.

Từ một nơi nhỏ bé mà có thể bước đến Bắc Thành, đứng dưới ánh đèn rực rỡ trước bao người, đó không phải chuyện ai cũng làm được – nhưng Tiêu Khắc đã làm được.

Lâm Chu nhìn Giang Dữ Biệt một lúc, cảm thấy vẻ mặt yêu đương đắm chìm của anh thật không nỡ nhìn. Nhưng nói đến mức này rồi, có vài lời, anh ta cũng coi như là “tặng thêm” vậy.

“Cậu biết tôi không thích xen vào chuyện người khác, nhất là chuyện tình cảm, phiền lắm. Nhưng đã đến nước này, tôi cũng đã phá lệ kể hết chuyện của Tiêu Khắc với cậu, thì tôi nói thêm vài câu, cậu thích thì nghe, không thích thì coi như tôi nói bậy.”

Giang Dữ Biệt: “…”

“Tôi nhìn ra được, cậu với Tiêu Khắc cũng không phải là không có tình cảm. Nếu không, cậu đã không chủ động đến tìm tôi, ngồi đây hỏi chuyện của cậu ấy. Tôi làm bạn với cậu bao nhiêu năm, cũng biết cậu đang lo lắng và băn khoăn điều gì. Cậu đứng từ góc độ của mình mà suy nghĩ cho Tiêu Khắc, điều đó không sai, nhưng cậu đã từng đứng ở góc nhìn của Tiêu Khắc mà suy xét chưa?”

Lâm Chu nói: “Tiêu Khắc thực ra không nghĩ nhiều đến vậy. Thích là thích, yêu là yêu. Từng nghĩ đến việc kìm nén, từng nghĩ đến buông bỏ, nhưng đều không thành công. Vậy nên cậu ấy chỉ còn cách là tiến về phía mục tiêu, nỗ lực để đến gần cậu hơn. Hai năm nay, tuy cậu ấy đạt được nhiều thành tích, nhưng thật ra chỉ làm một việc — đó là từng bước từng bước tiến về phía cậu, để có thể xứng đáng với cậu.”

“Tôi thấy một đứa trẻ như thế, khả năng thay lòng đổi dạ rất thấp. Cậu ấy từng trải, trưởng thành sớm, một khi đã xác định thì sẽ không dễ thay đổi. Ngược lại tôi còn cảm thấy cậu ấy còn thủy chung hơn cả cậu, cậu không đáng tin bằng Tiêu Khắc đâu.”

   

Giang Dữ Biệt: “…”

“Điều cậu ấy muốn, chỉ là một mình cậu. Những thứ mà cậu nghĩ thay cho cậu ấy, trong mắt cậu ấy đều là vớ vẩn cả. Cậu ấy chẳng quan tâm cũng chẳng để ý. Chênh lệch tuổi tác, gánh nặng, có làm lỡ dở hay không… những thứ đó, cậu ấy đều không để vào mắt. Đối với cậu ấy mà nói, chỉ cần được ở bên cậu, thì đã đạt được mục tiêu, là chiến thắng cả thế giới rồi.”

Nói xong câu đó, Lâm Chu cũng vừa vặn uống hết chai nước, tiện tay ném vào thùng rác cách đó hai mét, ném chuẩn không chệch chút nào.

“Một người sẵn sàng vì muốn đến gần cậu mà khiến bản thân bình thường trở nên xuất sắc hơn – đó là chuyện đáng kiêu hãnh đến nhường nào. Vậy nên…”

“Dừng lại.” Giang Dữ Biệt cắt lời Lâm Chu: “Anh nói sai rồi. Tiêu Khắc không phải là người bình thường, cậu ấy vốn đã rất xuất sắc.”

Lâm Chu bật cười: “Mới chưa ở bên nhau thôi mà đã bênh ghê vậy?”

Giang Dữ Biệt không nói gì, Lâm Chu bất đắc dĩ lắc đầu, đưa ra lời khuyên cuối cùng:

“Cậu suy nghĩ kỹ đi, Tiêu Khắc đúng là một đứa trẻ rất tốt. Nếu cậu còn tiếp tục do dự, có khi người khác sẽ ra tay trước đấy, đến lúc đó có muốn khóc cũng chẳng còn chỗ mà khóc đâu.”

Giang Dữ Biệt im lặng rất lâu. Mãi đến khi Lâm Chu bắt đầu mất kiên nhẫn, đứng dậy định đi kiếm gì ăn thì Giang Dữ Biệt lại mở miệng:

“Tôi vừa mới tự hỏi bản thân một câu.”

Lâm Chu như đã hiểu ra điều gì, nhướng mày: “Câu gì?”

“Tôi hỏi bản thân rằng, liệu tôi có thích Tiêu Khắc đến mức có thể vì cậu ấy mà vượt qua tất cả mọi khó khăn không.” Giang Dữ Biệt nhìn Lâm Chu, mỉm cười nói.

Lâm Chu cũng cười: “Xem ra cậu đã có câu trả lời rồi.”

“Có.” Giang Dữ Biệt nói, “Tôi thật sự rất thích cậu ấy. Tôi muốn tỏ tình.”

Người ấy vì mình mà đã nỗ lực nhiều đến vậy, sao mình lại không thể can đảm hơn một chút vì cậu ấy chứ? Tương lai có thể sẽ có rất nhiều khó khăn, nhưng hai người cùng nhau giải quyết chắc chắn sẽ tốt hơn một người đơn độc.

Huống hồ, cậu nhóc đó từng nói rồi — ngoài mình ra, sẽ không thích ai khác nữa.

Đã như vậy, sao mình nỡ khiến cậu ấy thất vọng?

Nếu đã vậy… thì yêu cả đời đi.

Nhưng Giang Dữ Biệt không ngờ, đúng vào lúc anh chuẩn bị tỏ tình với Tiêu Khắc — thì lại không thể tìm thấy người ấy nữa.

Tác giả có lời muốn nói:
Không ngược đâu nha~

Bình Luận (0)
Comment