Tiêu Khắc chưa bao giờ không trả lời tin nhắn WeChat của Giang Dữ Biệt, cũng chưa từng có lần nào không bắt máy.
Nhưng lần này, Giang Dữ Biệt gọi thế nào cũng không liên lạc được. Gửi vài tin nhắn WeChat, cả buổi chiều trôi qua vẫn không thấy hồi âm.
Ban đầu, Giang Dữ Biệt cho rằng Tiêu Khắc bận rộn ở bệnh viện nên chưa kịp xem điện thoại, cũng không quá để tâm. Nhưng đến tận tối vẫn bặt vô âm tín, anh bắt đầu thấy bất an.
Nghĩ kỹ lại thì, cho dù Tiêu Khắc có bận đến mức phải mổ thì cũng sẽ báo trước một tiếng. Chưa bao giờ cậu ấy lại biến mất cả ngày không một lời như vậy.
Trong lòng Giang Dữ Biệt bắt đầu hoài nghi: Lẽ nào cậu nhóc này định “cao chạy xa bay” ngay lúc mình vừa quyết tâm tiến tới?
Tuy khả năng đó không lớn, nhưng nhỡ đâu thì sao?
Giang Dữ Biệt ngồi trên sofa, bực bội chậc lưỡi mấy lần, cuối cùng không nhịn được nữa liền cầm chìa khóa xe, ra ngoài đi tìm người.
Thật ra hôm nay anh cũng không định tỏ tình luôn. Dù gì thì cuộc sống cũng cần chút nghi thức. Anh còn muốn chuẩn bị một bất ngờ thật đặc biệt cho cậu nhóc đã thích mình nhiều năm trời. Nhưng mới quyết định được một ngày mà đã không liên lạc được, thì thật sự hơi khó chấp nhận.
Giang Dữ Biệt đến bệnh viện. Vì ăn mặc kín đáo nên không ai nhận ra anh. Tới khoa nơi Tiêu Khắc thực tập, anh cũng không thấy bóng dáng cậu đâu. Đúng lúc một y tá đi ngang qua, Giang Dữ Biệt liền chặn lại hỏi:
“Xin lỗi, cho hỏi Tiêu Khắc có ở đây không?”
“Anh tìm bác sĩ Tiêu à?” Cô y tá nói: “Sáng nay anh ấy đã được gọi về trường rồi, nghe nói bên đó có chút việc cần giải quyết.”
“Cảm ơn cô.”
Tiêu Khắc không có ở bệnh viện, đương nhiên Giang Dữ Biệt cũng không tiện ở lại lâu. Nhưng chuyện ở trường đến mức cả ngày không bắt máy, cũng không trả lời tin nhắn thì có hơi kỳ lạ. Điện thoại hết pin? Hay là không thấy? Hoặc là… gặp phải chuyện gì đó rắc rối nên không rảnh để ý?
Giang Dữ Biệt ngồi trong xe trầm ngâm một lúc. Nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ, anh lại gọi thêm một cuộc nữa, nhưng vẫn không liên lạc được. Tin nhắn vẫn dừng lại ở mấy dòng anh gửi hồi chiều.
Cuối cùng anh quyết định đến trường tìm. Không thấy người, hôm nay chắc chắn anh không yên lòng nổi.
Nhưng ngay lúc anh vừa khởi động xe, điện thoại bỗng đổ chuông — là cuộc gọi từ Tiêu Khắc. Giang Dữ Biệt gần như không do dự mà bắt máy ngay:
“Tiêu Khắc?”
“Ừm, là em.” Giọng Tiêu Khắc hơi mệt, nhưng không nghe ra cảm xúc bất thường: “Anh gửi nhiều tin như vậy… là nhớ em rồi sao?”
Giang Dữ Biệt rất muốn tin rằng cậu chỉ là mệt thôi, nhưng anh biết Tiêu Khắc từng giỏi giấu cảm xúc qua điện thoại. Giống như lần trước nói đi cắm trại, thật ra chỉ buồn bã ngồi lì trong phòng làm việc của Lâm Chu.
Nhưng nói gì thì nói, cậu đã gọi lại, ít nhất cũng khiến Giang Dữ Biệt thở phào. Có lẽ chính vì trải qua cảm xúc lên xuống như vậy, nên lần này anh không hề che giấu tâm trạng của mình:
“Ừm, nhớ em.”
Đầu dây bên kia, Tiêu Khắc im lặng vài giây. Giang Dữ Biệt bật cười: “Nhóc con, mới vậy đã chịu không nổi à?”
“Không.” Tiêu Khắc khẽ ho một tiếng: “Anh… em cũng nhớ anh.”
“Em đang ở đâu? Anh qua gặp em.”
“Không cần đâu.” Tiêu Khắc nói: “Em vừa ra khỏi phòng mổ, tối nay còn phải trực, anh có đến cũng không có thời gian gặp đâu.”
Giang Dữ Biệt không nói gì, chỉ nhìn qua cửa sổ xe về phía tòa nhà khám bệnh. Anh vừa từ đó xuống, biết chắc Tiêu Khắc không có ở đó — cậu đang nói dối.
Giang Dữ Biệt do dự vài giây, rồi giữa việc vạch trần và phối hợp, anh chọn cái sau.
Tiêu Khắc không còn là cậu bé bốc đồng năm nào nữa. Anh tin rằng lời nói dối này không có ác ý, chỉ là không muốn anh lo lắng mà thôi. Hai năm qua không có mình bên cạnh, cậu ấy vẫn sống tốt. Anh tự nhiên nên tin rằng cậu đủ khả năng tự lo cho bản thân.
“Được rồi.” Giang Dữ Biệt nói: “Vậy mai gặp nhé. Thật sự rất nhớ em.”
Tiêu Khắc bên kia bật cười khẽ:
“Anh à, anh nói vậy, em không kiềm chế được đâu đấy.”
“Ừm.” Giang Dữ Biệt đáp nhàn nhạt: “Không cần kiềm chế, muốn làm gì thì cứ làm.”
Kết thúc cuộc gọi, Giang Dữ Biệt ngồi yên trong xe mấy giây, rồi lại mở cửa xuống xe, quay trở lên lầu, trở lại khoa mà Tiêu Khắc trực thuộc. Y tá lúc nãy vẫn đang ở quầy, thấy anh quay lại thì hơi ngạc nhiên:
“Anh vẫn chưa đi à? Bác sĩ Tiêu hôm nay không đến đâu.”
“Tôi biết.” Giang Dữ Biệt nói: “Tôi chỉ muốn hỏi thêm, cô có biết bên trường của Tiêu Khắc xảy ra chuyện gì không?”
Y tá lắc đầu:
“Nghe nói là chuyện liên quan đến luận văn, nhưng cụ thể thì tôi cũng không rõ.”
“Cảm ơn cô.” Giang Dữ Biệt rời đi.
Đã hẹn gặp ngày mai, nhưng ngày hôm sau vẫn không thấy đâu, Tiêu Khắc nói cậu bận, Giang Dữ Biệt đành dặn cậu chú ý giữ gìn sức khỏe.
Giang Dữ Biệt đã dành cho Tiêu Khắc thời gian để giải quyết mọi chuyện, nhưng suốt ba ngày liên tiếp, Tiêu Khắc vẫn không xuất hiện. Tuy không còn tình trạng không bắt máy nữa, nhưng Giang Dữ Biệt vẫn có thể nhận ra, cậu thực sự vui hay chỉ đang cố giấu đi điều gì đó.
Sang ngày thứ tư, Giang Dữ Biệt không tiếp tục chờ đợi nữa, nhưng cũng không lập tức đi tìm Tiêu Khắc, mà quay lại bệnh viện một chuyến. Y tá nói với anh rằng kể từ hôm Tiêu Khắc bị gọi về trường thì chưa từng quay lại bệnh viện lần nào. Giang Dữ Biệt “ừ” một tiếng, rồi hỏi tiếp:
“Vậy bác sĩ Tống Duy Dân có ở đây không?”
“Trưởng khoa Tống có mặt, đang ở văn phòng.” Y tá nhìn anh: “Anh đến khám bệnh à? Đã đăng ký chưa?”
Giang Dữ Biệt khẽ cười: “Không phải, tôi chỉ muốn hỏi vài câu thôi.”
Y tá gật đầu, không nói gì thêm.
Cửa văn phòng bác sĩ Tống mở, bên trong đang có bệnh nhân, Giang Dữ Biệt đứng ngoài chờ. Nhưng bệnh nhân ra vào không ngớt, mãi đến gần trưa số lượng mới vơi bớt. Giang Dữ Biệt chờ rất kiên nhẫn, đến khi bệnh nhân cuối cùng rời đi, anh mới gõ cửa bước vào:
“Trưởng khoa Tống.”
Tống Duy Dân đang cầm bình giữ nhiệt uống nước, thấy Giang Dữ Biệt đeo khẩu trang thì gật đầu, sau đó quay sang hỏi y tá đứng bên:
“Buổi sáng còn bệnh nhân nữa không?”
“Không còn nữa.” Y tá nhìn sang Giang Dữ Biệt: “Anh đã đăng ký chưa?”
Giang Dữ Biệt tháo khẩu trang, trong ánh mắt kinh ngạc dần hiện rõ của y tá, anh quay sang Tống Duy Dân:
“Trưởng khoa Tống, chúng ta từng gặp nhau. Tôi muốn hỏi ông vài chuyện, liên quan đến Tiêu Khắc.”
—
Rời khỏi bệnh viện, Giang Dữ Biệt đi thẳng tới Đại học B, nhưng đến khoa Y rồi mới phát hiện mình không biết Tiêu Khắc học lớp nào, đành phải như mò kim đáy bể, tùy tiện kéo một sinh viên lại hỏi. Không biết là do may mắn hay Tiêu Khắc quá nổi tiếng trong trường, người đầu tiên đã nhận ra cậu.
Khi Giang Dữ Biệt đến lớp của Tiêu Khắc, trong phòng học chỉ còn vài người. Tiêu Khắc ngồi ở chỗ gần cửa sổ, không biết đang nhìn gì bên ngoài, bên cạnh cậu là một nữ sinh đang nói chuyện.
Giang Dữ Biệt bước tới, nghe thấy giọng cô gái kia.
“Tiêu Khắc, tớ là vì nghĩ cho cậu thôi, nhà Lý Phóng có điều kiện, có hậu thuẫn, cậu cứ cứng đầu với cậu ta cũng chẳng được gì. Xã hội bây giờ thực tế vậy đấy, nếu cậu cứ cố chấp, không chịu nhún nhường, thì kiểu gì cũng bị xử lý. Bây giờ cậu đang đi thực tập, tương lai tốt đẹp thế, đừng để mất tất cả. Huống chi bây giờ Lý Phóng cũng nói rồi, chỉ cần cậu cúi đầu nhận sai, chuyện này sẽ được bỏ qua…”
“Tớ không thể cúi đầu, cậu hiểu không?” Tiêu Khắc cắt ngang lời Tô Nhu, không quay đầu lại: “Vì người làm sai không phải tớ.”
“Sao cậu cứ phải cố chấp như thế?!” Tô Nhu cũng bắt đầu nổi giận: “Tớ tưởng hai năm qua cậu đã hiểu ra nhiều điều rồi, sao đến giờ vẫn cái tính đó? Cậu không có bằng chứng, cứ giằng co thế này thì được gì? Có lợi gì không?”
Tiêu Khắc bật cười lạnh, quay đầu nhìn Tô Nhu:
“Còn cậu thì sao? Cậu được lợi gì? Lý Phóng sai cậu tới nói mấy lời này à? Cậu nói lại với cậu ta, không đời nào, cho dù bị kỷ luật, tớ cũng không chấp nhận hòa giải với anh ta!”
“Cậu…”
Tô Nhu còn định nói tiếp, nhưng bị một giọng nói phía sau cắt ngang. Sau đó, cô rõ ràng thấy sự căng thẳng trên người Tiêu Khắc tan biến trong chớp mắt, nét lạnh lùng trên khuôn mặt cũng biến thành vui mừng. Mà người kia, rõ ràng chỉ gọi tên cậu ấy thôi.
“Tiêu Khắc.” Giang Dữ Biệt gọi cậu một tiếng.
Tiêu Khắc sững người khi thấy anh xuất hiện, rồi bật cười, sải bước đi tới đứng trước mặt anh:
“Anh… sao anh lại đến đây?”
Giang Dữ Biệt cười nhạt: “Bận không? Anh đi ngang qua đây, đói bụng quá, muốn rủ em đi ăn.”
Tiêu Khắc hơi cau mày, tỏ vẻ không hài lòng vì anh để bụng đói: “Không bận. Giờ em đưa anh đi ăn.”
Nói xong liền đưa Giang Dữ Biệt rời đi, còn với Tô Nhu phía sau, cậu chẳng buồn chào lấy một tiếng. Ngược lại Giang Dữ Biệt lại khẽ gật đầu với cô.
Không phải Tiêu Khắc vô lễ, mà là bất kỳ ai cũng sẽ có lúc nổi giận. Những lời Tô Nhu vừa nói đã khiến cậu nổi cáu. Nhưng không sao, thấy Giang Dữ Biệt đến rồi thì mọi chuyện đều không còn quan trọng nữa.
Lúc dẫn Giang Dữ Biệt rời khỏi lớp, ban đầu Tiêu Khắc định đưa anh đến nhà ăn trường, vì đồ ăn ở đó khá ngon. Nhưng nghĩ lại, cảm thấy không tiện — đang ăn mà đeo khẩu trang thì kỳ lắm, mà nếu bị nhận ra thì lại rắc rối.
Vì vậy, cuối cùng Giang Dữ Biệt lái xe đưa Tiêu Khắc ra ngoài ăn ở một nhà hàng.
Nhà hàng này, họ từng đến một lần — bữa ăn đầu tiên sau khi họ đến Bắc Thành là ở đây.
Lúc đầu Giang Dữ Biệt định gọi món, nhưng Tiêu Khắc đã giành lấy thực đơn:
“Để em gọi. Có mấy món anh không nên ăn.”
Giang Dữ Biệt cười, để mặc cậu quyết định. Anh thậm chí còn có linh cảm rằng, từ nay về sau, Tiêu Khắc sẽ kiểm soát toàn bộ chuyện ăn uống của anh, tuyệt đối không để anh bị đau dạ dày lần nữa.
Thật tốt, khi được một người quan tâm và yêu thương.
Hai người ăn cơm, Tiêu Khắc không gọi quá nhiều, ba món một canh là đủ. Khi phục vụ đi truyền món, Giang Dữ Biệt rót cho Tiêu Khắc một chén trà, cất giọng:
“Mấy hôm rồi em không đến tìm anh? Bận vậy sao?”
Tiêu Khắc liếc anh một cái, không biết Giang Dữ Biệt đã nghe được bao nhiêu đoạn hội thoại giữa cậu và Tô Nhu vừa nãy, cũng không chắc anh biết đến đâu rồi. Nhưng có vài chuyện, cậu vẫn không muốn nói ra, nên chỉ hơi chột dạ gật đầu:
“Ừm… Bận thực tập với học hành, nên không có thời gian.”
“Ồ, thật sao?” Giang Dữ Biệt tựa lưng vào ghế, mỉm cười nhìn Tiêu Khắc.
Tiêu Khắc bị ánh mắt anh nhìn đến rợn cả người: “Anh…”
“Thích người khác rồi à?” Giang Dữ Biệt hỏi: “Nên mới dần dần xa cách anh sao? Tiêu Khắc, thật ra không cần phiền phức thế đâu, em chỉ cần nói thẳng với anh một câu, anh cũng sẽ không…”
“Anh…” Tiêu Khắc bất đắc dĩ ngắt lời: “Anh biết rõ chuyện đó là không thể mà.”
“Sao lại không thể?” Giang Dữ Biệt mỉm cười: “Em đã 5 ngày không đến tìm anh rồi đấy.”
Tiêu Khắc nhìn Giang Dữ Biệt, không nói gì, một lúc sau dường như đã hiểu ra điều gì đó, liền hỏi:
“Anh biết chuyện gì rồi đúng không?”
Giang Dữ Biệt không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn cậu. Vài giây sau, Tiêu Khắc đành chịu thua, kể rõ mọi chuyện.
Mọi chuyện bắt đầu từ một bài luận văn mà Tiêu Khắc đã gửi đến tạp chí học thuật ngành y từ 7 tháng trước. Hôm qua, bài viết đó chính thức được đăng tải – lẽ ra đây là một tin vui, có lợi cho cả học bổng lẫn cơ hội được giữ lại trường làm việc sau này. Nhưng niềm vui chưa kịp đến thì Tiêu Khắc đã nhận được cuộc gọi từ trường, nói rằng bài viết của cậu có vấn đề.
Khi đến trường, Tiêu Khắc mới phát hiện bài luận đó đã được đăng trên một tạp chí khác trước đó một tuần, người đứng tên lại là bạn cùng phòng thí nghiệm – Lý Phóng.
Hiện tại, chính Lý Phóng là người phơi bày vụ việc, tố Tiêu Khắc đạo văn, yêu cầu nhà trường đưa ra lời giải thích, đồng thời bắt Tiêu Khắc phải công khai xin lỗi.
Giang Dữ Biệt đã nghe bác sĩ Tống kể sơ qua, nhưng khi trực tiếp nghe Tiêu Khắc kể lại, anh vẫn cảm thấy rất đau lòng. Vì vậy, khi lên tiếng lần nữa, giọng nói của anh cũng mềm đi:
“Để một bài luận được đăng phải mất tới bảy tháng à?”
“Các tạp chí học thuật chia làm ba loại: tạp chí quốc gia, tạp chí cấp tỉnh và tạp chí cốt lõi. Hai loại đầu đều là phổ thông, thời gian xét duyệt nhanh, xuất bản cũng nhanh, còn tạp chí cốt lõi thì xét duyệt rất gắt, thời gian kéo dài, thường mất khoảng 6 đến 8 tháng. Của cậu ta được đăng sớm hơn một chút.”
Giang Dữ Biệt không rành về chuyện này, nhưng việc Tiêu Khắc bị vu khống lại là sự thật không thể chối cãi.
“Còn thời gian nộp bài thì sao?” – Giang Dữ Biệt hỏi.
“Trường đã kiểm tra email rồi, thời gian gửi bài của cậu ta sớm hơn em ba ngày. Hơn nữa, bài của cậu ta cũng được đăng sớm hơn, nên về mặt thời gian thì em không có lợi.”
“Em gửi bài, nhất định phải cho giáo sư của mình xem qua trước, đúng không?”
Tiêu Khắc gật đầu: “Đúng, nhưng thời điểm em đưa thầy xem cũng không thể chứng minh em viết bài sớm hơn Lý Phóng. Cậu ta hoàn toàn có thể không cho thầy xem mà tự nộp luôn.”
Cũng chính vì đưa giáo sư xem qua nên Tiêu Khắc mới bị trễ ba ngày.
“Thế còn lịch sử chỉnh sửa văn bản thì sao?”
“Dạo trước máy tính bị nhiễm virus, phải cài lại hệ điều hành.”
“Không có sao lưu à?” Giang Dữ Biệt nhìn cậu.
Tiêu Khắc lắc đầu: “Dữ liệu đều sao lưu trong USB, nhưng bài luận thì không.”
Chuyện này rõ ràng là có người tính toán từ lâu, nếu không thì làm sao có thể trùng hợp nhiều điều như vậy. Lý Phóng biết hết thói quen của Tiêu Khắc, nên mới có thể hành động khớp đến mức khiến cậu chẳng còn bằng chứng nào trong tay.
“Không có camera giám sát à?”
“Có, nhưng khu thí nghiệm không quay được gì. Camera ở khu làm việc thì không lưu giữ được đến 7 tháng. Máy tính đều đặt ở khu làm việc, thỉnh thoảng cũng có mượn dùng lẫn nhau để xem dữ liệu, chuyện đó rất bình thường. Em không nghĩ sâu xa như vậy.”
Quả thật, Tiêu Khắc không hề có lòng đề phòng, vì đề tài luận văn này vốn là do cậu và Lý Phóng cùng phụ trách. Trước đây cậu cũng từng hỏi Lý Phóng có muốn cùng viết bài không, nếu có thì sẽ dựa vào mức độ đóng góp mà phân chia tác giả chính – phụ. Nhưng Lý Phóng đã từ chối, nói rằng không có thời gian và sức lực.
Vì thế, luận văn này là do một mình Tiêu Khắc hoàn thành, cật lực suốt nửa năm. Không ngờ đến cuối cùng, người ta chẳng phải là không có thời gian hay không quan tâm đến việc đăng bài, mà là muốn đợi cậu hoàn tất rồi “hái quả ngọt”, còn tiện tay đổ luôn cái mũ đạo văn lên đầu cậu.
Trên đời này có rất nhiều ác ý, có cái có lý do, có cái thì hoàn toàn vô cớ. Giang Dữ Biệt lúc này không muốn truy cứu những điều đó, điều anh quan tâm là cách nhà trường xử lý chuyện này.
“Nhà trường nói sao?”
“Trường chỉ tin vào bằng chứng. Hiện tại tất cả chứng cứ đều bất lợi cho em, nên trường cho rằng em đạo văn. Thầy giáo đang cố gắng giúp em trì hoãn hình thức kỷ luật, nhưng áp lực của thầy cũng rất lớn. Nếu em không thể cung cấp chứng cứ để chứng minh mình trong sạch, e rằng sẽ bị ghi lỗi.”
Giang Dữ Biệt im lặng vài giây, vỗ vai Tiêu Khắc như một cách ủng hộ âm thầm:
“Anh vừa nghe cô nhóc kia nói, Lý Phóng muốn hòa giải với em?”
“Ừm, ý của Lý Phóng là không muốn làm lớn chuyện. Cậu ta nói đều là bạn học, không cần làm căng, chỉ cần em xin lỗi cậu ta, thừa nhận đạo văn, thì sẽ đề nghị trường không xử phạt em. Nhưng em tuyệt đối không đồng ý.”
Giang Dữ Biệt xoa đầu Tiêu Khắc:
“Chuyện mình không làm sai thì không cần xin lỗi. Không nên chấp nhận. Nhà cậu ta có thế lực vậy sao?”
“Ừm, khá giàu, cũng có mối quan hệ trong ngành y.”
Giang Dữ Biệt hiểu, gật gù – chẳng trách dám làm càn như vậy. Hóa ra là đấu tài nguyên. Làm bạn học bao lâu, chắc chắn đã nắm rõ Tiêu Khắc là người thế nào – chỉ là một sinh viên nghèo, chẳng có gì trong tay. Thế nên hắn mới nghĩ dù có cướp bài của cậu thì cũng chẳng sao, nếu bị phát hiện thì cùng lắm dùng tiền dàn xếp – dù sao thì ai mà không yêu tiền, đúng không?
Nhưng Giang Dữ Biệt lại khinh thường kiểu làm việc như vậy, quá hèn hạ.
“Có tiền, có quan hệ quả thật có thể làm được nhiều chuyện, thậm chí là đảo ngược trắng đen. Nhưng vẫn có một thứ mà họ không thể kiểm soát.”
Giang Dữ Biệt nhìn Tiêu Khắc, mỉm cười, dáng vẻ vẫn thong dong như gió mây, như thể chuyện này chẳng đáng để bận tâm.
Tiêu Khắc nhìn Giang Dữ Biệt, luôn cảm thấy anh định làm gì đó, bèn nắm lấy tay anh:
“Anh, em có thể tự giải quyết được.”
“Anh đã cho em thời gian rồi.” Giang Dữ Biệt nói: “Bốn ngày rồi vẫn chưa giải quyết xong, thì kéo dài nữa cũng chẳng khá hơn. Tiêu Khắc, em đã làm tất cả những gì mình có thể, đã cố hết sức. Việc còn lại, giao cho anh được không?”
Tiêu Khắc lắc đầu: “Em không muốn kéo anh vào chuyện này.”
Giang Dữ Biệt khẽ mỉm cười:
“Không muốn kéo anh vào à? Nhưng Tiêu Khắc, nếu anh đồng ý ở bên em, thì sau này chúng ta là một đôi mà, có chuyện gì cũng phải cùng nhau đối mặt. Anh có thể vì sức khỏe của mình không tốt mà từ chối sự quan tâm và chăm sóc của em sao?”
Tiêu Khắc nhìn Giang Dữ Biệt, không nói lời nào.
“Nếu em vẫn chưa sẵn sàng để cùng nhau đối mặt mọi chuyện, không giấu giếm lẫn nhau, vậy thì chúng ta vẫn chưa thật sự thích hợp để ở bên nhau đâu.” Giang Dữ Biệt nói.
Tiêu Khắc do dự một lúc. Bởi vì việc xua tan lo lắng trong lòng Giang Dữ Biệt về mối quan hệ giữa hai người cũng quan trọng như việc không để anh bị liên lụy. Nhưng những gì Giang Dữ Biệt nói không sai – đã là người yêu thì phải cùng nhau đối mặt.
“Anh định làm gì?” Tiêu Khắc lo lắng hỏi.
“Chút nữa em sẽ biết thôi.” Giang Dữ Biệt cười, lảng sang chuyện khác, nhìn Tiêu Khắc từ đầu đến chân rồi hỏi với vẻ lạ lùng: “Lần này bị ấm ức đến thế mà lại không đánh nhau với người ta à?”
“Ừm.” Tiêu Khắc nhìn anh: “Em đã hứa với anh rồi, không được bốc đồng, không được đánh nhau.”
Giang Dữ Biệt mỉm cười, bóp nhẹ ngón út của cậu: “Ngoan lắm.”
—
Sau khi ăn xong cùng Tiêu Khắc, Giang Dữ Biệt đưa cậu trở lại trường. Anh không đi vào mà rời đi luôn. Nhưng thay vì về nhà, anh gọi cho Tống Nghị. Tống Nghị nói đang ở studio, thế là Giang Dữ Biệt đến tìm anh.
Giang Dữ Biệt không thường đến studio, mặc dù mọi thứ ở đây đều xoay quanh anh, nhưng anh vẫn thích giao việc chuyên môn cho người chuyên nghiệp, còn mình thì chỉ cần chuyên tâm diễn xuất.
Mọi người ở studio cũng rất thân thiện. Thấy anh lâu ngày mới xuất hiện, ai cũng tươi cười chào hỏi. Kỳ Kỳ còn đùa rằng anh dạo này trông béo lên. Giang Dữ Biệt bĩu môi không nói, lấy điện thoại ra đặt một loạt trà sữa và bánh ngọt cho mọi người rồi nói:
“Đã béo thì cùng béo nhé.”
Mọi người mắng yêu anh không có ý tốt, nhưng ai cũng hí hửng cảm ơn vì được “sếp” chiêu đãi thêm bữa phụ.
Tống Nghị đang bận trong văn phòng. Khi Giang Dữ Biệt bước vào, anh ta còn chưa ngẩng đầu đã biết là ai:
“Tôi khuyên cậu rảnh thì nên đến studio nhiều hơn chút, sẽ giúp tăng tính gắn kết trong đội.”
Giang Dữ Biệt cười nhẹ, không đáp, đi tới ngồi xuống đối diện Tống Nghị.
Tống Nghị làm xong việc, ngẩng đầu nhìn Giang Dữ Biệt một cái:
“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì? Đã tìm đến tận studio thế này, tôi cảm giác là chuyện lớn.”
“Cũng tàm tạm.” Giang Dữ Biệt cười: “Tôi định đăng một bài weibo, nói trước với anh để chuẩn bị đối phó, đỡ đến lúc luống cuống lại quay sang mắng tôi.”
“Hử?” Tống Nghị không hiểu: “Cậu muốn đăng thì cứ đăng, tôi cần đối phó gì? Muốn tôi mua hot search cho à? Không cần đâu, dù cậu ít hoạt động nhưng độ nổi tiếng vẫn cao. Cậu mà đăng là lên top ngay, cần gì chuẩn bị.”
Giang Dữ Biệt không nói gì, chỉ mỉm cười nhàn nhạt nhìn anh.
Bị anh nhìn như vậy, Tống Nghị thấy hơi rợn, lập tức đứng bật dậy khỏi ghế:
“Vãi thật, đừng nói là cậu với Tiêu Khắc thành đôi rồi, muốn công khai dỗ bạn trai nhỏ hả?”
“Anh nghĩ cái gì vậy?” Giang Dữ Biệt bị cách suy diễn của Tống Nghị chọc cười: “Dù tôi không quan tâm đến hậu quả việc come out, nhưng còn Tiêu Khắc thì sao? Cậu ấy là bác sĩ, tôi không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu ấy.”
Tống Nghị chẳng thấy lạ khi Giang Dữ Biệt luôn bảo vệ Tiêu Khắc – bảo vệ suốt mấy năm nay rồi, chỉ là bản thân trước giờ chưa từng nghĩ theo hướng đó. Nhưng những gì Giang Dữ Biệt nói đúng, dù không vì mình thì cũng phải vì Tiêu Khắc.
Thế nên anh ta thả lỏng phần nào, ngồi xuống lại, lười biếng hỏi:
“Vậy cậu định đăng cái gì gây sốc đến thế? Tôi cần chuẩn bị gì?”
“Tôi muốn đăng một bài yêu cầu Đại học B thể hiện thái độ công bằng, nghiêm túc điều tra vụ sinh viên của họ bị đạo văn.”
Ghế của Tống Nghị còn chưa kịp ấm, anh ta đã bật dậy lần nữa. Lần này còn sốc hơn cả khi nghĩ Giang Dữ Biệt định come out. Anh ta nhìn chằm chằm Giang Dữ Biệt vài giây mới phản ứng lại:
“Cậu điên rồi à? Một ngôi sao như cậu lại đi chất vấn Đại học B? Uống vài ly mà ngáo đến mức đó? Với lại, sinh viên bị đạo văn thì liên quan quái gì đến cậu? Đừng nói là bạn trai cậu bị đạo văn nên cậu mới ra mặt nhé?”
Giang Dữ Biệt nhìn anh, không nói gì. Tống Nghị lập tức hiểu ra:
“Thằng khốn nào dám bắt nạt Tiêu Khắc của tôi?!”
“Là của tôi.” Giang Dữ Biệt sửa lời anh, rồi trong ánh mắt cực kỳ ghét bỏ của Tống Nghị, kể lại chuyện xảy ra với Tiêu Khắc ở trường. Sau đó tổng kết:
“Hiện tại Tiêu Khắc không có chứng cứ, nhà trường chỉ nhìn vào những gì thể hiện ra ngoài, nên nếu không cúi đầu, cậu ấy chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi lớn, còn bị kỷ luật. Bên kia có tiền có thế, mới dám ngang ngược như vậy, nhưng họ không thể kiểm soát được dư luận. Chỉ có làm to chuyện thì nhà trường mới quan tâm và điều tra nghiêm túc.”
“Tôi không đồng ý!” Tống Nghị dù cũng tức giận, nhưng với tư cách người quản lý vẫn phải bảo vệ Giang Dữ Biệt: “Không chỉ có một cách giải quyết. Đối phương có tiền có thế, nhưng chúng ta cũng đâu kém? Tìm người ra nói chuyện đàng hoàng, cũng có thể giải quyết ổn thỏa.”
“Cách đó không gọi là giải quyết.” Giang Dữ Biệt nhìn Tống Nghị: “Đó gọi là hoà giải.”
“Khác gì nhau?”
Giang Dữ Biệt khẽ thở dài:
“Không nói đến chuyện đối phương có chịu hoà giải hay không – vì Tiêu Khắc hiện tại không có chứng cứ chứng minh mình viết trước Lý Phóng. Lùi một bước mà nói, nếu họ đồng ý hoà giải, thì cũng sẽ không thừa nhận đạo văn. Trong trường hợp tốt nhất, họ không truy cứu, không bắt Tiêu Khắc xin lỗi, nhà trường cũng không xử phạt. Nhưng quyền tác giả bài báo thì vẫn mất. Trong mắt mọi người, Tiêu Khắc vẫn là kẻ đạo văn.”
“Bọn họ chẳng phải là nhìn trúng việc Tiêu Khắc không có chỗ dựa, không có tài nguyên, không có hậu thuẫn, không có tiền, không có thế, không có khả năng giải quyết chuyện này sao? Vậy thì tôi sẽ để bọn họ thấy, phía sau Tiêu Khắc rốt cuộc có người chống lưng cậu ấy hay không. Ngày đó tôi đã bắt cậu nhóc hung hăng ấy từ bỏ cách dùng nắm đấm để nói chuyện, thì tôi cũng có trách nhiệm dùng cái gọi là ‘cách đúng đắn’ mà tôi dạy cậu ấy để bảo vệ quyền lợi của cậu ấy.”
Giang Dữ Biệt nhìn Tống Nghị, khẽ mỉm cười, trong nụ cười ấy là sự tự tin xen lẫn ngông cuồng:
“Tôi không thể yêu cầu cậu ấy sau khi học được cách sống hòa bình với thế giới này, lại còn phải nhẫn nhịn khi bị thế giới này bắt nạt, lại còn phải chấp nhận cúi đầu trước những thủ đoạn bẩn thỉu và đê tiện. Người của tôi, đến tôi còn không nỡ nặng lời, bọn họ là cái thá gì?”