Tống Nghị nhìn Giang Dữ Biệt, nhất thời không biết nói gì.
Lời lẽ đầy khí phách bảo vệ người yêu kia khiến ngay cả anh ta cũng cảm thấy máu nóng sục sôi, nhưng anh ta không thể để bản thân bị cuốn theo, buộc phải ép mình giữ cái đầu lạnh:
“Bao nhiêu năm nay, hình tượng học bá trong giới giải trí luôn bị giới học thuật nghi ngờ. Cậu thì hay rồi, không phải học bá cũng thôi đi, còn muốn chất vấn giới học thuật. Là cậu quá ngông cuồng, hay nghĩ cư dân mạng không biết vung dao nữa rồi? Cậu thật sự nghĩ mình giành được Ảnh đế rồi là có thể coi trời bằng vung, muốn làm gì thì làm sao?”
Giang Dữ Biệt cười hồn nhiên: “Tống Nghị, anh biết mà, tôi xưa nay chưa từng để tâm đến mấy cái giải thưởng. Là vì anh để ý, nên tôi mới lấy một cái về cho có, chứ tôi chưa bao giờ lấy đó làm niềm tự hào, tôi không đến mức vì vậy mà vênh váo.”
Câu này quả thực không sai. Về chuyện muốn đạt được vị trí gì trong giới giải trí, Giang Dữ Biệt luôn giữ thái độ tùy duyên, gần như chẳng có chí tiến thủ, chỉ là số may, cộng thêm Tống Nghị tận tâm tận lực vì anh, mới có được thành tựu như bây giờ.
“Hơn nữa, tôi cũng không hoàn toàn vì Tiêu Khắc. Anh cũng biết nghề của cậu ấy là bác sĩ. Một kẻ như Lý Phóng – chẳng có đạo đức, đến cả làm người cũng chưa học xong – mà ra đời làm bác sĩ thì sẽ mang lại kết cục gì? Cũng chỉ là sâu mọt thôi. Nếu để cậu ta cầm lấy thành quả của người khác rồi trở thành bác sĩ thật sự, sau này chẳng biết sẽ có bao nhiêu người xui xẻo vì rơi vào tay cậu ta nữa. Tôi làm thế cũng coi như là thay trời hành đạo.”
Tống Nghị nhìn anh:
“Đừng có nâng tầm vấn đề rồi nói mấy lời nghe cho oai. Tôi chỉ hỏi cậu một câu: cậu có biết hậu quả của việc đăng cái weibo đó là gì không?”
“Nếu tôi không biết hậu quả sẽ ra sao, thì giờ tôi đã đăng rồi, đâu còn ngồi đây thông báo với anh.”
Tống Nghị trừng mắt nhìn anh: “Thông báo cái rắm! Rõ ràng là thông báo, chứ chẳng phải hỏi ý tôi!”
Giang Dữ Biệt chỉ cười không đáp. Tống Nghị im lặng nhìn anh một lát, rồi hỏi:
“Giang Dữ Biệt, cậu biết rõ làm gì cũng có rủi ro. Tôi tin vào năng lực của Tiêu Khắc, nhưng lỡ như… lỡ như cuối cùng trường vẫn điều tra ra kết luận là cậu ấy đạo văn thì sao? Cậu ở trong giới bao năm nay, biết bao kẻ ghen tị, bao người chỉ chờ cậu trượt ngã. Cậu vừa đoạt Ảnh đế xong, không định kết thúc sự nghiệp sớm vậy chứ?”
“Tôi chưa từng nghĩ tới tình huống đó, vì Tiêu Khắc không phải là kẻ đạo văn, nên cậu ấy nhất định sẽ được đối xử công bằng.” Giang Dữ Biệt mỉm cười: “Còn nếu thật như lời anh nói, cũng không sao cả. Cậu ấy bị vu oan là đạo văn, tôi thành kẻ lớn tiếng vu khống B Đại mà không biết lượng sức mình. Vậy chẳng phải chúng tôi đúng là trời sinh một cặp sao?”
Tống Nghị: “……”
Người này điên thật rồi.
“Cậu với Tiêu Khắc đang quen nhau rồi à?” Tống Nghị trầm ngâm vài giây rồi hỏi.
Giang Dữ Biệt lắc đầu: “Chưa, tôi còn đang định tỏ tình thì cái tên Lý Phóng gì đó lại bày ra cái trò này. Tôi rất khó chịu, kế hoạch bị buộc phải trì hoãn. Vì tôi không thể để người yêu tương lai của mình trong tâm trạng đầy uất ức mà chấp nhận lời tỏ tình của tôi – như vậy không hoàn hảo.”
“Giang Dữ Biệt,” Tống Nghị không nhịn được phun châm: “Có ai từng nói cậu càng ngày càng lý sự chưa?”
Giang Dữ Biệt cười lắc đầu:
“Chưa, anh là người đầu tiên đấy.”
Lúc này, bên ngoài có nhân viên giao hàng đến, mang theo cả đống đồ ngọt và trà sữa. Một tràng hò reo vang lên, Tống Nghị nghe tiếng thì liếc qua cửa kính nhìn ra ngoài vài giây rồi quay lại nhìn Giang Dữ Biệt:
“Cậu quyết rồi à?”
“Từng chữ tôi nói đều không phải nói chơi.” Giang Dữ Biệt đáp: “Tôi nghiêm túc.”
“Nếu thực sự xảy ra chuyện, cả studio này có khi cũng không giữ được. Mấy đồng nghiệp dễ thương ngoài kia cũng có thể tan đàn xẻ nghé. Dù gì cậu cũng là trụ cột, nếu cậu không còn công việc, giữ studio làm gì?”
Giang Dữ Biệt khẽ cười: “Anh đừng bi quan thế. Chúng ta chưa chắc đã thất bại. Mà kể cả như anh nói, thì cũng chỉ là sớm muộn phải chia tay. Trên đời này nào có bữa tiệc nào không tàn. Họ đâu thể ở bên tôi cả đời được.”
Tống Nghị biết Giang Dữ Biệt lần này thật sự đã quyết tâm, kiểu quyết tâm đến mức mười con trâu cũng không kéo lại được. Cho dù Tống Nghị không đồng ý, anh cũng sẽ đăng. Như anh đã nói, chỉ đến để thông báo trước một tiếng, để bên Tống Nghị không cuống cuồng ứng phó, chứ chẳng phải đến để hỏi ý kiến hay gì. Vì thế Tống Nghị cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể gật đầu:
“Được rồi, cậu muốn đăng tôi cũng cản không nổi, nhưng tôi cần chút thời gian để bàn bạc với đội PR xem nên đối phó thế nào.”
“Ừm.” Giang Dữ Biệt gật đầu, khẽ cười: “Tất nhiên, làm phiền rồi.”
Nói rồi đứng dậy, vỗ vai Tống Nghị, đi ra ngoài:
“Nhưng tôi không cho anh nhiều thời gian đâu. Bên trường có thể ra quyết định xử phạt bất cứ lúc nào, tôi phải đẩy dư luận lên sớm. Tôi cho anh nhiều nhất là một tiếng để họp. Bây giờ là 2 giờ 10 phút, đến 3 giờ 10 phút, bất kể anh chuẩn bị xong hay chưa, tôi cũng sẽ đăng weibo.”
Nói đến đây, Giang Dữ Biệt bỗng nghĩ ra điều gì, lại dừng bước, quay đầu nhìn Tống Nghị:
“Còn nữa, hãy đặt trọng tâm vào việc cố gắng không để lộ và không ảnh hưởng đến Tiêu Khắc. Tôi không muốn vì chuyện này mà cậu ấy phải chịu quá nhiều chú ý. Cậu ấy chỉ muốn yên ổn làm một bác sĩ, đừng để cái thế giới đầy thị phi của giới giải trí này ảnh hưởng đến cậu ấy.”
Tống Nghị: “……”
Anh ta có thể xác định, Giang Dữ Biệt đã hoàn toàn rơi vào lưới tình, say đến mức không thể cứu vãn.
Tống Nghị nhìn Giang Dữ Biệt đùa giỡn vài câu với đồng nghiệp bên ngoài rồi mới rời đi, bất lực lắc đầu. Vừa định ra ngoài họp thì đúng lúc đó, điện thoại vang lên. Nhìn thấy hai chữ “Tiêu Khắc” hiện trên màn hình, Tống Nghị không khỏi nhướn mày.
Hai người này, một trước một sau…
Nhưng cuối cùng, Tống Nghị vẫn bắt máy của Tiêu Khắc:
“Tiêu Khắc à?”
“Chú Tống.” Tiêu Khắc đi thẳng vào vấn đề: “Anh ấy có đến tìm chú không?”
“Có, vừa đi khỏi.”
“Anh ấy định làm gì vậy? Là chuyện bất lợi với anh ấy à?”
Tống Nghị nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định nói thật cho Tiêu Khắc biết chuyện Giang Dữ Biệt định làm. Dù gì thì cũng chỉ còn một tiếng nữa là Giang Dữ Biệt sẽ đăng bài trên Weibo, lúc đó cả mạng xã hội sẽ biết, mà Tiêu Khắc lại là người trong cuộc. Cho dù cậu không dùng Weibo, thì cũng sẽ có người bên cạnh nói cho cậu biết, giấu diếm chẳng có ích gì.
Nghe xong, Tiêu Khắc lập tức nói:
“Đừng để anh ấy đăng.”
Tống Nghị khẽ cười bất đắc dĩ:
“Tiêu Khắc à, đứng trên góc độ người lớn, chú mong anh ấy đăng. Vì chú không muốn thấy cháu bị bắt nạt một cách vô cớ. Nhưng với tư cách là người đại diện của Giang Dữ Biệt, chú lại không muốn cậu ấy đăng chút nào. Việc này chẳng mang lại lợi ích gì cho sự nghiệp của cậu ấy cả. Nhưng cháu là người cậu ấy thích, cậu ấy muốn làm gì đó cho cháu, không muốn để cháu phải chịu ấm ức, nên chú khuyên không nổi.”
“Vậy để cháu đăng.” Tiêu Khắc nói: “Chú Tống, chỉ cần chú phối hợp với cháu là được.”
“Cháu đăng á?” Tống Nghị sững người một chút rồi bật cười: “Tiêu Khắc, chuyện này nếu cháu đăng thì e là không đủ sức lan truyền. Dù chú có bỏ tiền mua hot search cho cháu, nhưng cháu không có danh tiếng, đối phương lại không phải hạng dễ đối phó, khả năng cao là cuối cùng mọi chuyện cũng chìm xuồng. Chỉ có để Giang Dữ Biệt ra mặt thì mới đạt được hiệu quả như cậu ấy mong muốn.”
“Cháu có danh tiếng, có fan đấy chứ.” Tiêu Khắc nói: “Tuy không nhiều, nhưng cũng coi như là người của công chúng. Dư luận mà bùng lên thì cũng không đến nỗi kém.”
Tống Nghị nghe mà ngơ ngác:
“Cái gì mà người của công chúng? Cái gì mà fan? Cháu từ khi nào lại có fan rồi?”
Tiêu Khắc kể cho Tống Nghị về thân phận Sơ Tâm Các của mình. Đầu dây bên kia im lặng vài giây, Tống Nghị mới tiêu hóa được thông tin này, quay người ngồi xuống bàn làm việc, mở Weibo lên tra thử. Quả nhiên có một tài khoản tên Sơ Tâm Các, đã được nút vàng, có chưa tới một vạn người theo dõi, nhưng nhìn qua thì đúng là thật. Dù Weibo hơi trống, nhưng như vậy cũng đã đủ rồi.
“Cháu chắc chắn muốn tự mình đăng à?”
“Chắc chắn.” Tiêu Khắc nói: “Cháu biết sức ảnh hưởng của mình không bằng anh ấy. Cho dù cháu có đăng, thì anh ấy nhiều khả năng vẫn sẽ làm gì đó. Nhưng ít ra chuyện đã do cháu khơi mào, mọi tổn hại đều sẽ nhỏ hơn nhiều. Đây là cách ít gây bất lợi cho anh ấy nhất. Cháu nhất định phải làm như vậy.”
Tiêu Khắc nói không sai. Nhưng Tống Nghị nghe mà trong lòng lại thấy chua xót. Hai người này, ai cũng chỉ nghĩ cho đối phương, thật chẳng biết phải nói gì nữa.
Tuy nhiên, anh ta cũng không có lý do gì để từ chối. Đây đúng là cách tốt nhất cho cả hai.
“Được, nếu cháu đã quyết, vậy chú sẽ viết nội dung bài đăng cho cháu. Cháu cứ theo đó mà đăng. Sau đó mọi chuyện trên Weibo cứ để chú lo, tuyệt đối không để cháu bị thiệt thòi.”
“Cảm ơn chú Tống.”
Kết thúc cuộc gọi, Tống Nghị lập tức gọi đội ngũ PR vào họp bàn đối sách. Mặc dù mọi người đều sốc khi biết ông chủ định chất vấn Đại học B, nhưng phản ứng của cả đội cực kỳ nhanh, ngay sau đó đã bắt tay vào xử lý.
Lúc 2 giờ 42 phút, Sơ Tâm Các – người gần nửa năm qua chưa từng đăng bài viết, bất ngờ đăng lên một đoạn văn, hoàn toàn khác biệt với loạt bài audio trước đó:
【Tôi là Sơ Tâm Các, cũng là Tiêu Khắc, hiện là sinh viên năm tư chuyên ngành Y học lâm sàng, Đại học B.
Một tuần trước, tôi phát hiện một bài luận văn tôi tự tay viết và gửi đi đã bị đăng trên một tạp chí khác, tên tác giả lại không phải là tôi. Nhưng điều buồn cười nhất không phải là ở đó – mà là tôi, người viết ra nó, lại bị gán mác “đạo văn”, còn bị yêu cầu phải công khai xin lỗi, thừa nhận hành vi sao chép, thì đối phương mới không truy cứu.
Vì chúng tôi là bạn cùng phòng thí nghiệm, cậu ta biết rõ cách nào để đánh cắp luận văn mà không để lại một dấu vết. Nên giờ tôi chẳng có bằng chứng nào để chứng minh mình là tác giả thật sự.
Nếu tôi không nhận lỗi, không thỏa hiệp, thì chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ bị gán mác “kẻ đạo văn” và bị xử phạt. Nhưng tôi tin rằng giấy không gói được lửa, dù phải mất bao lâu, tôi cũng sẽ tìm ra bằng chứng, tìm lại sự trong sạch cho chính mình.】
Khi Giang Dữ Biệt về đến nhà thì mới gần 3 giờ. Anh chưa xem điện thoại, đương nhiên cũng không biết trên Weibo vừa dấy lên một cơn sóng lớn. Anh điềm nhiên rửa tay, sau đó rót ly nước rồi thong thả đi vào phòng khách.
Liếc nhìn đồng hồ, thời gian anh cho Tống Nghị cũng gần hết. Vì vậy anh cầm điện thoại lên chuẩn bị đăng bài. Không ngờ lúc này lại nhận được tin nhắn WeChat từ Tống Nghị.
Ban đầu, Giang Dữ Biệt còn tưởng đó là bản thảo Tống Nghị chuẩn bị sẵn, nên chỉ thờ ơ dựa lưng vào ghế, tùy ý mở ra xem. Trong đầu còn nghĩ nếu nội dung quá nhẹ nhàng thì anh sẽ không dùng. Nhưng không ngờ, tin nhắn đó lại là một ảnh chụp màn hình.
Ngay khi nhìn thấy ảnh chụp ấy, anh lập tức rời khỏi lưng ghế, ngồi thẳng dậy.
Đó là ảnh chụp bài đăng Weibo của Sơ Tâm Các.
Giang Dữ Biệt đọc từng chữ, từng chữ một trong bài viết, sau đó lập tức gọi lại:
“Chuyện này là sao?”
Tống Nghị không giấu giếm:
“Là Tiêu Khắc gọi cho tôi. Cậu ấy không muốn cậu bị kéo vào chuyện này quá sâu, nên nói nếu đã phải đánh trận này, vậy để cậu ấy ra mặt. Dù kết quả có tệ, cậu cũng chỉ là người bị lừa, là nạn nhân vô tội. Cho dù cư dân mạng có phẫn nộ, thì cơn giận ấy cũng không kéo dài được bao lâu.”
“Vì sao anh lại đồng ý?” Giọng Giang Dữ Biệt mang theo chút tức giận, nhưng cũng nhanh chóng dịu lại. Anh không phải người chỉ biết nghĩ cho bản thân. Đặt mình vào vị trí của Tống Nghị, thật sự chẳng có gì sai: “Xin lỗi, vừa rồi tôi lỡ lời.”
“Quan tâm thì dễ rối thôi mà, tôi hiểu.” Tống Nghị không trách: “Giang Dữ Biệt, cậu quan tâm Tiêu Khắc là đúng thôi, nhưng cậu ấy cũng quan tâm cậu nhiều hơn cậu nghĩ. Cậu ấy không nỡ để cậu bị tổn thương, hay gặp bất lợi dù chỉ một chút. Tôi chỉ là chọn ra cách tốt nhất cho cả hai thôi. Dù cậu đăng trước hay cậu ấy đăng trước, thì dân mạng cũng sẽ lần ra được Tiêu Khắc thôi. Vậy thì thà để cậu ấy tự đứng ra, rõ ràng, dứt khoát, có sức nặng hơn. Nếu cậu muốn lên tiếng, thì chỉ cần chia sẻ lại bài viết là được rồi.”
Giang Dữ Biệt im lặng vài giây, chấp nhận sự thật đã định: “Tôi biết rồi.”
“Còn nữa,” Tống Nghị nói, “Lúc chia sẻ lại thì đừng nói lời gì quá kích động, dù sao Tiêu Khắc làm vậy cũng là vì cậu, đừng phụ lòng tốt của cậu ấy.”
“Tôi hiểu.”
“Hiện tại độ hot vẫn còn, đừng vội chia sẻ lại, đợi khi nào hạ xuống một chút rồi hãy đăng, hiệu quả sẽ tốt hơn.”
Đây là thủ pháp thường thấy trong giới giải trí để duy trì độ hot, Giang Dữ Biệt vốn không ưa trò này nhưng cũng hiểu rõ quy tắc trong đó, liền ừ một tiếng rồi không nói gì thêm, hai người kết thúc cuộc gọi.
Anh vào Weibo, chắc nhờ công lao của Tống Nghị, mấy chủ đề như “Sơ Tâm Các bị đánh cắp luận văn ở ĐH B”, “Khoa Y ĐH B” chỉ trong chưa đầy nửa tiếng đã leo thẳng lên top tìm kiếm. Giang Dữ Biệt bấm vào xem qua vài lượt.
Lượng thảo luận chưa thực sự bùng nổ, phần lớn cư dân mạng vẫn tin tưởng lời của Tiêu Khắc, nhưng cũng có một bộ phận thận trọng hóng drama, một phần khác thì kinh ngạc phát hiện nhạc sĩ Sơ Tâm Các hóa ra lại là một học bá ngành y ở Đại học B, số còn lại thì hoài nghi.
@Tớ là số 1: Trời má! Nam thần của tui lại là học bá y khoa á! Đỉnh quá trời ơi!
@Muốn lấy chồng đại gia: Trời trời trời, bị người ta ghét đến mức vu oan là đạo văn nữa, mấy kẻ lấy cắp xong còn quay lại vu ngược thật đáng khinh!
@Đồ uống hạt dưa nước suối: Ủng hộ Tiêu Khắc!
@Ba bảy tám mươi mốt: Không ngờ B Đại cũng có loại người ghê tởm vậy? Thi vào bằng cách nào thế? Điểm thi đại học cũng ăn cắp à? Nên điều tra kỹ lại đi.
@Nói gì vậy trời: Không biết đầu đuôi thì khỏi bình luận, chờ drama.
@Weibo kỳ lạ: Năm nay nhiều học bá gặp sự cố ghê, không biết lần này là thật hay giả nữa.
…
Dù ý kiến có khác nhau, nhưng chuyện Tiêu Khắc bị đánh cắp luận văn thì đã thu hút được sự chú ý của dư luận là sự thật.
Giang Dữ Biệt ngồi yên lặng một lúc, nghe lời không chọn thời điểm này để chia sẻ lại bài đăng của Tiêu Khắc, tin rằng Tống Nghị sẽ không sai trong chuyện này.
Chỉ là… bây giờ Tiêu Khắc đang làm gì? Vì hiệu ứng lan truyền từ bài đăng đó, không chỉ hai cái tên Tiêu Khắc và Lý Phóng bị lôi ra, mà cả trường cũng bị chú ý. Phía nhà trường chắc chắn sẽ tìm Tiêu Khắc để nói chuyện, điều tra lại, hoặc gây áp lực?
Khó nói được. Biết sớm thế này thì lúc ăn trưa đáng ra nên ôm cậu ấy một cái.
Giang Dữ Biệt thoát Weibo, định gọi cho Tiêu Khắc, nhưng còn chưa kịp mở giao diện gọi thì ba chữ “Bạn nhỏ” đã nhấp nháy trên màn hình, anh lập tức bắt máy:
“Tiêu Khắc.”
“Anh à.” Giọng Tiêu Khắc nghe có vẻ hơi dè dặt, có lẽ vì nghĩ mình làm chuyện khiến Giang Dữ Biệt không vui, “Anh thấy bài đăng trên Weibo rồi chứ?”
“Ừm, thấy rồi.” Giang Dữ Biệt cảm thấy xót xa.
“Sơ Tâm Các là em.” Tiêu Khắc nói, “Hai năm nay em học được khá nhiều từ thầy, nên bây giờ biết sáng tác nhạc rồi.”
“Anh biết.”
Tiêu Khắc không rõ là do không nghĩ ra nên nói gì, hay là còn đang lo lắng điều gì, một lúc sau mới lên tiếng:
“Anh… có giận không?”
Giang Dữ Biệt thấy tim nhói lên một cái:
“Không, giờ không giận, sau cũng sẽ không giận. Anh chỉ lo cho những việc em sẽ phải đối mặt sắp tới thôi. Nhưng cũng không sao, có chuyện gì thì chúng ta cùng nhau đối mặt là được.”
“Vậy thì tốt.” Tiêu Khắc thở phào nhẹ nhõm, rồi khẽ nói: “Anh à, em muốn gặp anh.”
Giang Dữ Biệt khẽ cười, đáp lại một câu:
“Anh cũng muốn gặp em. Không chỉ muốn gặp, anh còn muốn ôm em nữa. Nhưng giờ em đang bận gì không? Sau khi đăng bài, trường chắc sẽ gọi em lên nói chuyện? Anh có thể…”
“Anh.” Tiêu Khắc cắt ngang lời anh: “Thật ra em đang đứng ngoài cửa.”
Giang Dữ Biệt sững người một giây, ngẩng đầu nhìn ra phía cửa, thân thể cũng bật dậy khỏi sofa rồi bước nhanh ra mở cửa.
Cửa mở ra, quả nhiên là Tiêu Khắc đang đứng ngoài, ánh mắt nhìn Giang Dữ Biệt bên trong, nhẹ nhàng cất điện thoại xuống.
Cậu biết mật mã cửa, cũng có chìa khóa, nhưng dù vậy vẫn không dám tự tiện vào, chỉ vì sợ Giang Dữ Biệt giận mình tự ý quyết định, nên không dám đối mặt. Nhưng khoảnh khắc thấy ánh mắt ngạc nhiên đầy vui mừng của Giang Dữ Biệt khi nhìn thấy mình, mọi nỗi lo và bất an trong lòng Tiêu Khắc đều tan biến.
Thậm chí cậu còn có một sự bốc đồng — muốn nhào tới ôm lấy anh.
Nghĩ là làm, Tiêu Khắc bước nhanh đến, ép Giang Dữ Biệt vào bức tường bên cạnh cửa ra vào, chân khéo léo gạt đóng cửa lại, động tác liền mạch không một chút do dự.
Giang Dữ Biệt bị hành động đột ngột của cậu làm giật mình, lưng va vào tường hơi đau, nhưng không sao cả, điều đó không quan trọng.
“Tiêu Khắc, em…” Anh định nói.
“Anh vừa nói, muốn gặp em đúng không?” Tiêu Khắc cắt ngang.
Giang Dữ Biệt thấy sự nghiêm túc trong mắt cậu, im lặng vài giây rồi cũng nghiêm túc trả lời:
“Ừm.”
“Muốn ôm em?”
“Ừm.”
“Vậy thì em đến rồi.” Tiêu Khắc ánh mắt bắt đầu mang theo chút sắc bén nhìn anh:
“Bây giờ anh có thể ôm em rồi, bao lâu cũng được.”
Giang Dữ Biệt nhìn cậu, bỗng nhiên bị ánh mắt đó khiến hơi hồi hộp, nhưng lời đã nói ra, anh sẽ không rút lại, huống hồ… ý muốn ôm Tiêu Khắc đến giờ vẫn chưa hề vơi đi. Thế nên anh khẽ cười, đưa tay ôm lấy cậu.
Giữa hai người, lẽ ra Giang Dữ Biệt là người mặt dày hơn, vậy mà lần này lại chẳng hiểu sao hơi ngượng, đến mức chưa ôm được bao lâu đã định buông ra, nhưng Tiêu Khắc không cho, cậu ngược lại ôm chặt lấy anh:
“Ôm từng đó thôi à, đủ chưa?”
“Đủ rồi.” Giang Dữ Biệt cười gượng, muốn đẩy Tiêu Khắc ra nhưng không thành, liền nghe cậu nói:
“Nhưng em thì chưa đủ.”
Thế là Giang Dữ Biệt không nói gì nữa, mặc cho Tiêu Khắc ôm mình thêm một lúc.
Khoảng vài phút sau, Giang Dữ Biệt thấy hai người cứ ôm mãi thế này cũng không ổn, hơn nữa anh còn có rất nhiều điều muốn hỏi cậu, nhưng còn chưa kịp mở miệng, thì giọng của Tiêu Khắc đã vang lên bên tai anh, trầm thấp và rất gần:
“Anh… em muốn hôn anh.”
Có lẽ vùng da sau tai vốn thuộc khu vực nhạy cảm, Giang Dữ Biệt khẽ run lên không kiềm chế được. Tiêu Khắc phát hiện ra liền hỏi:
“Anh đang sợ à?”
Giang Dữ Biệt định nói đã hôn nhau bao nhiêu lần rồi còn sợ cái gì? Nhưng em có thể đừng nói thổi vào tai anh như vậy không?
“Tiêu Khắc…”
“Chỉ một cái thôi.” Tiêu Khắc buông Giang Dữ Biệt ra, kéo lui khoảng cách giữa hai người, nhìn thẳng vào mắt anh: “Chỉ một nụ hôn thôi, được không?”
Khi nói câu này, ánh mắt Tiêu Khắc không rời khỏi đôi môi Giang Dữ Biệt, như thể đó là thứ gì đó ngon lành khiến người ta thèm thuồng. Giống như chú chó lớn ngoan ngoãn, dù trước mặt có đồ ăn nhưng không dám tự tiện động vào khi chưa được chủ nhân cho phép.
Giang Dữ Biệt bật cười trước biểu hiện của Tiêu Khắc: “Muốn đến vậy sao?”
“Ừm.” Tiêu Khắc trả lời rất nghiêm túc: “Muốn đến phát điên lên được.”
“Anh không đồng ý thì em không dám hôn?”
Giang Dữ Biệt có thể thấy rõ xương hàm Tiêu Khắc gồng lên một cái, như đang nghiến răng nghiến lợi nói: “Không dám.”
“Thế chuyện hai năm trước thì sao? Lúc đó anh cũng không đồng ý cho em hôn, sao em vẫn dám?”
Tiêu Khắc nhìn anh, không chút ngạc nhiên:
“Quả nhiên lúc đó anh không ngủ.”
“Anh đã nói là mình không có thói quen ngủ trưa.” Giang Dữ Biệt cười đáp.
Bị ép giữa bức tường và Tiêu Khắc, nhưng Giang Dữ Biệt vẫn giữ vẻ thư thái thoải mái. Tiêu Khắc thừa nhận mình thích nhìn thấy vẻ điềm nhiên phớt lờ của Giang Dữ Biệt như vậy, bản thân cũng bị cuốn hút bởi khí chất này của anh. Nhưng đôi lúc rất muốn xé toạc lớp vỏ bọc ấy.
Như lúc này chẳng hạn.
Tiêu Khắc đột ngột hôn xuống. Giang Dữ Biệt giật mình một chút rồi bật cười, sau đó mặc kệ cho đối phương tấn công.
Nụ hôn của Tiêu Khắc mãnh liệt, thậm chí còn cuồng nhiệt hơn cả lúc diễn cảnh nóng trước đây. Ban đầu Giang Dữ Biệt còn có thể điềm nhiên để mặc cho cậu muốn làm gì thì làm, nhưng khi bàn tay Tiêu Khắc bắt đầu trở nên bừa bãi, Giang Dữ Biệt nắm lấy cổ tay cậu, giọng khàn khàn nói:
“Tiêu Khắc, đủ rồi.”
Tiêu Khắc rất nghe lời, sau khi Giang Dữ Biệt nói xong liền lập tức nới lỏng lực đạo. Nhưng cậu vẫn không thỏa mãn, cứ dính chặt lấy người Giang Dữ Biệt không chịu rời, không muốn rời xa anh dù chỉ một giây. Giang Dữ Biệt để mặc cậu ôm, có thể cảm nhận được bộ phận khác thường trên cơ thể cậu.
“Để em bình tĩnh lại.” Tiêu Khắc nói.
“Ừm.” Giang Dữ Biệt cũng cần bình tĩnh.
Vài phút sau, Giang Dữ Biệt đã lấy lại bình tĩnh nhưng Tiêu Khắc vẫn ôm chặt anh, giọng nói mang chút ủy khuất:
“Anh… nó không chịu xẹp xuống thì phải làm sao?”
Giang Dữ Biệt rất muốn nói em buông anh ra là được, hoặc đi tắm đi. Nhưng nhắc đến chuyện tắm rửa, Giang Dữ Biệt không khỏi nhớ lại lần trước khi mình tắm, những việc Tiêu Khắc đã làm cho anh. Anh thở dài, vỗ nhẹ vào lưng Tiêu Khắc:
“Vào phòng ngủ đi.”
Tiêu Khắc khựng người, lập tức buông Giang Dữ Biệt ra, ánh mắt sáng rực nhìn anh. Giang Dữ Biệt lười nhìn cậu, trực tiếp bước đi trước.
Khi Tiêu Khắc theo vào phòng ngủ thì Giang Dữ Biệt đang rửa tay trong nhà vệ sinh. Thấy Tiêu Khắc đứng ở cửa nhìn mình, anh liếc qua gương:
“Lên giường nằm đi.”
“Anh.” Có lẽ Tiêu Khắc đoán được chuyện gì sắp xảy ra, giọng nói không tự chủ run nhẹ, muốn nói gì đó nhưng không biết nên nói thế nào.
Giang Dữ Biệt thấy Tiêu Khắc không động đậy, bật cười:
“Không muốn à? Hay muốn làm trong nhà vệ sinh?”
“Trên giường.” Tiêu Khắc nói xong liền quay người đi. Giang Dữ Biệt bất lực cười khẽ, lấy khăn giấy lau khô tay.
Khi Giang Dữ Biệt bước ra khỏi nhà vệ sinh, Tiêu Khắc đã nằm trên giường, tư thế ngay ngắn thẳng thớm khiến anh không nhịn được cười:
“Anh không phải định mổ xẻ em đâu, đừng nằm như xác chết thế.”
Tiêu Khắc nhìn lên trần nhà: “Em hơi căng thẳng, không thể thả lỏng được.”
“Vậy không làm nữa?”
“Không được.” Tiêu Khắc chống tay ngồi dậy, nghiêm túc nhìn Giang Dữ Biệt: “Phải làm.”
Giang Dữ Biệt không nói gì, trực tiếp đi tới ngồi xuống mép giường, sau đó mở ngăn kéo tủ đầu giường.
Có lẽ ký ức đã quá lâu nên ban đầu Tiêu Khắc không hiểu mở ngăn kéo để làm gì. Đến khi thấy Giang Dữ Biệt lấy ra “tuýp kem đánh răng”, những ký ức bị chôn vùi bỗng sống dậy, tai cậu đỏ lên.
Cậu chưa từng nghĩ hôm nay sẽ có quan hệ thực sự với Giang Dữ Biệt, nhưng anh đã lấy thứ này ra, chẳng phải chỉ đơn thuần là giúp đỡ lẫn nhau? Đã chuẩn bị sẵn sàng rồi sao? Hai người còn chưa chính thức đến với nhau mà tiến triển nhanh thế này?
Dù nhanh nhưng Tiêu Khắc không hề chối từ, ngược lại còn vui vẻ chấp nhận. Cậu lập tức ngồi dậy định cầm lấy tuýp kem trong tay Giang Dữ Biệt – dù sao việc này cũng không thể để anh tự làm được.
Nhưng Giang Dữ Biệt tránh tay cậu, nhìn Tiêu Khắc:
“Làm gì đấy? Định tự làm à?”
Tiêu Khắc cũng nghi hoặc: “Anh định tự làm á? Em đã tra rồi, lúc này đáng ra phải là em giúp anh mở rộng…”
“Im đi!” Chỉ vài từ đơn giản, Giang Dữ Biệt đã hiểu cậu định nói gì, lập tức ngắt lời, mặt cũng hơi ửng đỏ.
Tiêu Khắc đại khái hiểu mình hiểu nhầm rồi, nhưng đã lấy tuýp bôi trơn ra rồi, chẳng lẽ không phải để làm chuyện ấy sao?
Hai người im lặng. Giang Dữ Biệt không muốn bầu không khí quá gượng gạo, vài giây sau lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Giờ thì biết đây không phải kem đánh răng thật rồi chứ?”
“Biết rồi.” Tiêu Khắc thành thật trả lời: “Chất bôi trơn.”
“Ừ.” Giang Dữ Biệt gật đầu, nói: “Công dụng của nó không chỉ có mỗi thứ em nghĩ đâu. Cởi quần ra đi.”