Tiêu Khắc đương nhiên nghe thấy lời Giang Dữ Biệt, nhưng cậu đờ người ra không nhúc nhích.
Giang Dữ Biệt mở nắp tuýp bôi trơn rồi vẫn thấy cậu không động tĩnh gì, liền lên tiếng: “Nếu em cứ để nguyên quần thì anh không dùng thứ này nữa.”
“Anh…” Tiêu Khắc khẽ gọi, giọng không còn chút sắc bén nào, thậm chí nghe mềm mại yếu ớt: “Em… ngại…”
Có lẽ lớp mặt dày cũng giống như lò xo, khi người này mỏng thì người kia lại dày. Vì vậy, thấy Tiêu Khắc ngượng ngùng, Giang Dữ Biệt ngược lại trở nên bình thản, mất hết chút ngại ngùng cuối cùng. Anh nhìn Tiêu Khắc với vẻ của một người anh lớn tuổi:
“Không cần ngại, chuyện bình thường thôi. Nhưng nếu em thực sự không thoải mái, có thể nhắm mắt lại, chỉ cần tập trung tận hưởng là được.”
Tiêu Khắc lắc đầu: “Em muốn nhìn anh.”
Giang Dữ Biệt bất lực nhưng cũng không ép, chỉ liếc nhìn quần của cậu:
“Vậy em cởi hay không?”
“Anh có thể cởi cùng em không?” Tiêu Khắc nói, “Em cũng sẽ giúp anh… Em từng giúp rồi mà.”
Giang Dữ Biệt: “…”
“Được không?” Tiêu Khắc lại hỏi lần nữa, ánh mắt đầy mong đợi.
“Không được.” Giang Dữ Biệt cự tuyệt dứt khoát: “Em hoặc là cởi quần ngay bây giờ, hoặc là lăn ra khỏi giường anh. Đừng lãng phí thời gian của nhau, tập trung vào việc chính đi.”
Ban đầu Giang Dữ Biệt đã không nghĩ mọi chuyện sẽ tiến triển đến mức này, nhưng hành động Tiêu Khắc đứng ra che chắn cho anh trước công chúng, giọng điệu cẩn trọng hỏi anh có giận không, cùng ánh mắt đầy chiếm hữu nhìn anh… tất cả đều khiến Giang Dữ Biệt không thể từ chối hiện tại, đành thuận theo tự nhiên.
Nhưng nếu phải ‘giúp đỡ’ cho nhau, Giang Dữ Biệt vẫn không thể chấp nhận.
Tiêu Khắc không nói gì, nhìn vẻ mặt “tuyệt đối không thể cùng cởi đồ” của Giang Dữ Biệt, đành liều một phen ngửa nắm đấm, nâng hông lên kéo phăng quần xuống.
Cả quần l.ót cùng một lúc.
Giang Dữ Biệt thấy động tác của cậu, liền đổ chất bôi trơn ra lòng bàn tay, nhưng vẫn không nhịn được liếc nhìn. Một giây sau, anh cảm thấy mình… thua rồi.
Đây là lần đầu tiên Giang Dữ Biệt nhìn thấy cơ thể Tiêu Khắc. Dù hai người từng quay cảnh nóng, nhưng những cảnh quay chân thật nhất trong phim vẫn chỉ là giả. Trên thực tế, khi quay phim, những vùng nhạy cảm đều được che lại. Giang Dữ Biệt từng cảm nhận độ cứng của cậu, nhưng chưa bao giờ nhìn trực tiếp như thế này.
Anh vốn tưởng Tiêu Khắc sống trong hoàn cảnh khó khăn từ nhỏ, có thể bị suy dinh dưỡng… nhưng giờ nhìn lại, cậu phát triển khá tốt. Không biết là do thiên phú hay tất cả dinh dưỡng đều dồn vào chỗ đó.
Dù sao, chuyện này không quan trọng.
…
Khi Giang Dữ Biệt bắt đầu động tác, cơ thể Tiêu Khắc run nhẹ. Tai đỏ ửng, nhưng đôi mắt vẫn không chớp, nhìn chằm chằm vào Giang Dữ Biệt. Đến mức cuối cùng, chính Giang Dữ Biệt cũng thấy ngại, vừa định mở miệng thì bị Tiêu Khắc cướp lời:
“Anh… anh nằm lên người em được không? Em muốn ôm anh.”
Đôi mắt ấy rất chân thành, như thể việc họ đang làm không phải chuyện xấu hổ, mà là một điều gì đó thiêng liêng. Hôm nay, Giang Dữ Biệt vốn có chút chiều chuộng Tiêu Khắc, nên thuận theo ý cậu, lên giường nằm xuống bên cạnh.
Tiêu Khắc lật người ôm lấy Giang Dữ Biệt: “Anh…”
…
Khi mọi thứ kết thúc, Giang Dữ Biệt lấy khăn giấy lau tay. Tiêu Khắc nhìn chằm chằm vào động tác của anh, không chỉ tai mà cả mặt cũng đỏ ửng. Khi Giang Dữ Biệt định rời giường, cậu với tay kéo nhẹ vạt áo anh. Giang Dữ Biệt quay lại nhìn, khẽ cười:
“Anh đi rửa tay, em nằm yên đi.”
“Ừm.” Tiêu Khắc gật đầu nhưng vẫn không buông tay: “Anh… để em cũng giúp anh…”
“Không cần.” Giang Dữ Biệt nói, “Lần sau đi.”
Tiêu Khắc không nói gì thêm, buông tay ra.
Khi Giang Dữ Biệt quay lại, Tiêu Khắc vẫn nằm nguyên tư thế cũ, thậm chí chưa mặc lại quần, vẫn phô bày như vậy.
Giang Dữ Biệt “tsk” một tiếng, không biết cậu ta có phải đang mê muội vì khoái c.ảm không:
“Có muốn đi rửa qua không?”
Tiêu Khắc gật đầu: “Ừm.”
Nhưng cậu nói xong vẫn không nhúc nhích. Giang Dữ Biệt cũng không thúc giục, chỉ đi tới kéo chăn đắp lên người cậu.
Tiêu Khắc tỉnh táo lại nhìn Giang Dữ Biệt, khẽ cười. Dường như đến lúc này, cậu mới có chút cảm giác chân thực — họ đã cùng nhau làm những chuyện thân mật, tình cảm dường như cũng gần hơn một chút.
“Em cười cái gì?” Giang Dữ Biệt hỏi.
“Anh à.” Tiêu Khắc lật người nằm nghiêng, một nửa khuôn mặt chìm vào gối mềm, nhưng đôi mắt lại sáng rực: “Em thực sự rất thích anh.”
Giang Dữ Biệt khựng lại. Tâm ý của Tiêu Khắc dành cho anh, Giang Dữ Biệt đã biết từ lâu. Nhưng nói thẳng ra hai chữ “thích anh” thì dường như chưa từng có. Nghe cậu nói ra một cách lười biếng nhưng vô cùng chân thành, trái tim Giang Dữ Biệt như bị mèo cào nhẹ:
“Ừm, anh biết rồi.”
Tiêu Khắc không hỏi “Thế anh thì sao?” — quá sến rồi. Hơn nữa, Giang Dữ Biệt có thích mình hay không, Tiêu Khắc đã biết rõ.
Lúc này, Tiêu Khắc rất hiểu mình nên đi tắm, hoặc ít nhất là mặc lại quần. Nhưng cậu lại không muốn động đậy, chỉ muốn nằm mãi trên chiếc giường của Giang Dữ Biệt, đắp trong chiếc chăn anh dùng mỗi ngày. Cả người ấm áp, trái tim cũng trở nên lười biếng.
Giang Dữ Biệt để mặc cậu nằm như vậy, thậm chí chính anh cũng nằm xuống bên cạnh.
Tiêu Khắc gối đầu lên gối, Giang Dữ Biệt dựa vào đầu giường, tay đặt lên đầu Tiêu Khắc, nhẹ nhàng vuốt v.e khiến cậu thấy vô cùng thoải mái, thoải mái đến mức gần như thiếp đi.
Khi điện thoại reo lên, Tiêu Khắc đã ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Giang Dữ Biệt nhìn cậu một cái, với lấy điện thoại trên đầu giường đưa cho cậu:
“Giáo viên của em đấy, có nghe không?”
“Ừm.” Tiêu Khắc đáp, ngồi dậy. Giang Dữ Biệt đưa điện thoại cho cậu, Tiêu Khắc học theo tư thế dựa vào đầu giường của anh. Giang Dữ Biệt lo cậu không thoải mái, lấy thêm gối kê sau lưng. Tiêu Khắc nhận ra, quay đầu lại cười, rồi bắt máy:
“Thầy ơi… là em đây, em cũng không còn cách nào khác rồi, chuyện này em không thể nhượng bộ… Em biết rồi… Thầy yên tâm, kết quả thế nào em cũng không sợ, nhưng em không thể nhẫn nhịn mà nuốt trôi được… Xin lỗi vì đã làm phiền thầy… Vâng, sau này em sẽ đến trường giải thích rõ ràng, cảm ơn thầy.”
Tiêu Khắc cúp máy, tiện tay đưa điện thoại lại cho Giang Dữ Biệt, Giang Dữ Biệt mỉm cười nhận lấy:
“Thầy em nói sao?”
“Cũng như dự đoán thôi, trường đã bắt đầu coi trọng vụ việc này rồi, rất có khả năng sẽ điều tra lại, nên tạm thời sẽ chưa có hình thức kỷ luật nào. Nhưng nếu sau cùng vẫn không tìm ra chứng cứ rõ ràng thì thầy nói có thể em sẽ còn bị chỉ trích nặng nề hơn bây giờ, cho rằng em hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng thầy cũng hiểu, vì thật sự không còn cách nào khác. Dùng cách này để kéo dài việc kỷ luật, thầy cũng đỡ áp lực hơn một chút.”
“Thầy đối xử với em cũng tốt đấy.”
“Ừm.” Tiêu Khắc gật đầu: “Thầy cũng xuất thân từ sinh viên nghèo, đi đến được vị trí hôm nay không dễ dàng gì, nên có lẽ cũng đồng cảm với em hơn phần nào.”
“Vẫn là vì em đủ giỏi. Nếu không phải là người có tố chất, thì cho dù là con ruột của thầy, cũng chỉ là bùn lầy không trát nổi tường.”
Tiêu Khắc bật cười, không nói gì thêm, ánh mắt lặng lẽ dừng lại trên tay Giang Dữ Biệt đặt trên chăn. Không chút do dự, cậu đưa tay mình ra nắm lấy tay anh. Giang Dữ Biệt liếc sang nhìn cậu, mỉm cười, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt v.e mu bàn tay cậu.
“Việc này quan trọng nhất vẫn là phải có chứng cứ. Nhưng trường học chắc khó mà điều tra ra được điều gì. Những gì có thể nghĩ đến thì Lý Phóng chắc chắn cũng đã nghĩ rồi, những gì có thể hủy thì cũng hủy hết rồi. Nhưng như em nói trên Weibo, giấy không gói được lửa, trên đời này không có tội ác nào là hoàn hảo cả, nhất định sẽ có sơ hở.”
“Cũng hơi khó đấy.” Tiêu Khắc nói.
“Trước kia đúng là rất khó.” Giang Dữ Biệt mỉm cười: “Lý Phóng có tiền, có thế lực, còn em chỉ là một sinh viên nghèo, hai bên so ra, người ta đương nhiên sẽ không muốn đắc tội với Lý Phóng. Nhưng bây giờ khác rồi, em là Sơ Tâm Các, là người trong giới âm nhạc, lại có anh đứng sau ủng hộ. So ra thì kết quả chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu. Biết đâu còn có những bất ngờ ngoài dự tính nữa cũng nên.”
Tiêu Khắc trầm mặc một lúc không nói gì, một lát sau mới lên tiếng, nhưng lại đổi sang chủ đề khác:
“Anh, anh biết em là Sơ Tâm Các khi nào ?”
Trước đó trong điện thoại Tiêu Khắc đã thừa nhận, Giang Dữ Biệt cũng nói “anh biết rồi”, nhưng Tiêu Khắc nghe ra, cái “biết rồi” ấy không phải vì cậu thừa nhận trên Weibo, mà là Giang Dữ Biệt có lẽ đã biết từ trước đó rồi.
“Khi Có bệnh tham gia liên hoan phim ở nước ngoài thì anh đã nghi ngờ rồi. Nhưng lúc ấy chỉ thấy cái tên Sơ Tâm Các thôi, cũng không nghĩ nhiều, chỉ thấy bài hát đó nghe quen quen. Sau đó Đường Hành cũng gửi bản hoàn chỉnh của Có bệnh về, anh xem lại ở nhà mới thực sự nhận ra, rồi cũng hỏi xác nhận qua Lâm Chu.”
“Ừm.” Tiêu Khắc khẽ đáp.
“Em như bị lột đi một lớp da, Vẫn cười bảo chỉ là một màn kịch.” Giang Dữ Biệt chậm rãi đọc ra lời bài hát, nhìn Tiêu Khắc: “Đau lắm phải không?”
Tiêu Khắc lắc đầu, siết chặt tay đang nắm lấy tay Giang Dữ Biệt:
“Giờ thì không đau nữa rồi.”
Giang Dữ Biệt vừa định lên tiếng, lại nghe thấy Tiêu Khắc nói tiếp:
“Anh, trước đó em thực sự rất đau… Vậy nên, anh có muốn bù đắp cho em không?”
Giang Dữ Biệt hơi nhướn mày, liếc nhìn cậu – không mặc quần, nửa mông lộ ra:
“Vừa rồi không tính sao?”
Tiêu Khắc cũng không né tránh, cứ thế để mặc anh nhìn. Có vài chuyện, ban đầu còn ngại, nhưng khi đã làm hết rồi thì cũng chẳng còn gì ngại nữa. Ít nhất thì Tiêu Khắc là như vậy. Cậu thậm chí còn muốn tiến thêm một bước nữa.
“Không tính.” Tiêu Khắc bất ngờ đè lên, ép Giang Dữ Biệt kẹt giữa mình và đầu giường: “Anh, em muốn…”
Tiêu Khắc còn chưa nói hết, chuông điện thoại chợt vang lên. Cậu nhíu mày đầy tiếc nuối, Giang Dữ Biệt lại bật cười, đẩy cậu ra:
“Điện thoại của anh.”
Là Tống Nghị gọi đến. Vừa nghe máy, giọng bên kia đã thẳng thừng:
“Lâm Chu đã chuyển tiếp Weibo của Tiêu Khắc rồi, cậu cũng đừng chờ nữa, chuyển tiếp luôn đi, cứ để độ hot bùng lên đi, đánh nhanh thắng nhanh, phía tôi sẽ giữ nhiệt độ ổn định.”
Vốn dĩ Tống Nghị tính là để độ hot giữ một thời gian, xem thử phản ứng từ phía trường học ra sao rồi mới quyết định bước tiếp theo. Nhưng bây giờ Lâm Chu không hề bàn bạc đã tự chuyển tiếp Weibo, khiến toàn bộ sự việc dâng lên đỉnh điểm.
Vậy thì cũng không cần chờ đợi nữa, thừa lúc còn nóng mà thêm dầu vào lửa.
Giang Dữ Biệt “ừm” một tiếng rồi cúp máy, mở Weibo xem thử, quả nhiên thấy Lâm Chu vừa mới chuyển tiếp Weibo của Tiêu Khắc cách đó vài phút:
【Học trò của tôi, không đạo nhái, tôi càng khinh thường chuyện đạo nhái. Đừng tùy tiện gán tội lên đầu người khác, thấy bẩn!】
Tiêu Khắc cũng liếc qua, mỉm cười: “Đúng là tính cách của thầy mà.”
Lâm Chu đúng là kiểu người bênh học trò đến cùng. Nhưng Giang Dữ Biệt vẫn hơi không hài lòng – anh vốn định là người đầu tiên chuyển tiếp, ai ngờ nghe lời Tống Nghị nên lại thành người thứ hai, hơi mất hứng một chút. Nhưng nghĩ đến việc Lâm Chu là thầy của Tiêu Khắc, anh cũng không tính toán làm gì.
Vào trang Weibo của Sơ Tâm Các, Giang Dữ Biệt trước tiên nhấn theo dõi, sau đó chuyển tiếp bài đăng.
Tiêu Khắc nhìn anh thao tác, biết là không ngăn được, nhưng vẫn không yên tâm dặn dò:
“Anh đừng viết gắt quá, tốt nhất là nhẹ nhàng một chút. Thầy dù sao cũng là người trong giới nhưng làm hậu trường, có bị cư dân mạng nói gì cũng không ảnh hưởng lắm. Nhưng anh thì khác, tốt nhất là đừng viết gì, chỉ chuyển tiếp thôi là được.”
“Không thể nào.” Giang Dữ Biệt không ngẩng đầu: “Thế thì em ấm ức quá.”
Tiêu Khắc còn định nói gì, nhưng nghĩ lại thì Giang Dữ Biệt cũng là người biết chừng mực, hơn nữa cũng đã bàn bạc với Tống Nghị rồi, chắc không đến mức quá đà. Huống hồ, cảm giác được anh đứng ra bảo vệ mình như vậy, thật sự khiến cậu rất thích.
Hai phút sau, Giang Dữ Biệt chuyển tiếp Weibo của Sơ Tâm Các:
【Đây là em trai tôi, không giỏi giao tiếp, tính tình hơi lạnh nhạt, xung quanh không có nhiều bạn bè, nhưng lại là một chàng trai ấm áp. Chúng tôi quen nhau nhiều năm, tôi rất rõ cậu ấy là người như thế nào. Đạo nhái, trộm cắp – những chuyện như vậy, cậu ấy tuyệt đối không làm. Mong @Đại học B điều tra nghiêm túc, trả lại công bằng cho cậu ấy. Dù sao thì, nếu một người phẩm hạnh không ra gì, y thuật kém cỏi, học thuật giả tạo mà vẫn có thể trở thành bác sĩ, vậy thì cũng quá vô trách nhiệm với bệnh nhân rồi.Ngoài ra, nếu có sinh viên nào của Đại học B có bất kỳ bằng chứng nào liên quan đến sự việc này, xin hãy gửi tin nhắn riêng cho @StudioCủaGiangDữBiệt. Chúng tôi sẽ đảm bảo giữ kín danh tính, đồng thời sẽ có phần thưởng xứng đáng. Tôi lấy sự nghiệp của mình ra làm cược — Tiêu Khắc tuyệt đối không phải kẻ đạo văn!】
Giang Dữ Biệt cũng tự biết rằng dòng weibo này của mình có phần bốc đồng. Sau khi đăng lên, chắc chắn sẽ có người nghĩ: “Chẳng lẽ anh bị lừa?” Hay: “Lỡ đâu mọi chuyện bị lật ngược thì sao?” Cũng có người sẽ cảm thấy không đáng, chỉ là một bài luận thôi, xin lỗi một câu chẳng phải xong rồi à? Việc gì phải làm lớn đến mức lấy sự nghiệp ra đánh cược?
Ngây thơ, nực cười, trẻ con — hoàn toàn không giống với hình tượng điềm đạm, chín chắn của Giang Dữ Biệt trước nay.
Nhưng đó là đối với người khác. Còn với Giang Dữ Biệt, Tiêu Khắc quan trọng chẳng kém gì bản thân anh. Việc học của Tiêu Khắc hay sự nghiệp của anh, vốn chẳng có gì khác biệt — tương lai của họ chắc chắn sẽ là một thể thống nhất. Bây giờ sớm gắn bó công khai cũng không có gì là không ổn.
Huống hồ, cả đời này anh đã luôn sống quy củ, thỉnh thoảng bốc đồng một lần thì có sao?
Lúc Giang Dữ Biệt chỉnh sửa bài weibo, Tiêu Khắc không hề xem. Đến khi anh vừa nhấn nút đăng, Tiêu Khắc mới định mở weibo ra xem thử. Nhưng còn chưa kịp vào, điện thoại của Giang Dữ Biệt lại reo lên lần nữa — là Tống Nghị.
Tiêu Khắc theo phản xạ quay sang nhìn. Vẫn là chú Tống.
Nhưng lần này, Giang Dữ Biệt không bắt máy mà dứt khoát từ chối. Đến lần gọi thứ hai, anh trực tiếp chuyển sang chế độ im lặng. Điện thoại trở lại yên tĩnh, Tống Nghị cũng không gọi thêm, chắc đã hiểu rằng dù có gọi cháy máy thì Giang Dữ Biệt cũng sẽ không nghe.
Tiêu Khắc nhìn chuỗi hành động của Giang Dữ Biệt, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an.
“Anh, sao anh không nghe điện thoại của chú Tống?”
Giang Dữ Biệt mỉm cười:
“Không phải không nghe, chỉ là muốn để anh ta bình tĩnh lại chút đã.”
Nếu cần Tống Nghị bình tĩnh lại, Tiêu Khắc gần như lập tức đoán được — chắc chắn là do bài weibo.
Cậu không nói thêm gì, trực tiếp mở weibo. Đến khi đọc hết dòng trạng thái của Giang Dữ Biệt, viền mắt cậu đã đỏ hoe.
Tiêu Khắc không thể ngờ được, Giang Dữ Biệt lại vì mình mà dám cược cả sự nghiệp. Điều cậu sợ nhất chính là điều này, sợ liên lụy đến anh. Vậy mà giờ đây không chỉ liên lụy, thậm chí còn có khả năng khiến anh mất đi tất cả những gì đã vất vả gây dựng suốt bao năm trong giới giải trí.
Một chuyện nhỏ như của cậu, sao lại đáng để anh phải trả giá lớn đến vậy?
Cậu siết chặt điện thoại, các đốt ngón tay trắng bệch vì dùng lực:
“Anh xóa weibo đi!”
Cậu nói mà không thèm quay đầu lại.
Giang Dữ Biệt đưa tay ra xoa nhẹ gáy cậu:
“Có hàng ngàn cư dân mạng đang canh từng dòng trạng thái, chắc chắn đã có người chụp màn hình rồi. Có khi ngay giây sau đã có bài báo viết về nó. Anh có xóa thì cũng vô dụng.”
“Anh có biết mình đang làm gì không?” Tiêu Khắc quay đầu lại nhìn anh: “Chuyện này rất có khả năng sẽ không tìm ra bằng chứng gì đâu, anh hiểu chứ?”
“Anh hiểu mà.” Giang Dữ Biệt gật đầu: “Nhưng nếu anh không nói thế, thì những người đang nắm giữ chứng cứ sẽ chẳng bao giờ thấy được sự quyết tâm của anh, cũng sẽ không tin rằng bất kể chuyện gì xảy ra, anh đều sẽ đứng về phía em. Chỉ khi anh dứt khoát đứng về phía em, họ mới tin rằng em có người chống lưng, mới cân nhắc lại giữa em và Lý Phóng. Đừng lo, anh tin con thuyền của chúng ta lái vững, sẽ không lật đâu.”
“Lỡ như nó lật thì sao?” Tiêu Khắc gần như bật dậy vì lo lắng: “Lỡ như không ai có bất kỳ chứng cứ nào, lỡ như cuối cùng Lý Phóng thật sự thắng rồi thì sao? Anh định làm gì? Thật sự muốn rời khỏi giới giải trí sao?”
Giang Dữ Biệt nhìn Tiêu Khắc, anh vốn muốn nghiêm túc bàn luận vấn đề này với cậu, nhưng lúc này dường như không thích hợp cho lắm… Ánh mắt anh liếc sang vị trí “trọng điểm” bị lộ ra vì động tác thay đổi tư thế của Tiêu Khắc — do chăn trượt xuống.
“Em có thể đắp chăn lại không? Hoặc là mặc quần vào đi.” Anh nói.
“Không mặc.” Tiêu Khắc đáp: “Sờ còn sờ rồi, nhìn một chút thì sao?”
Giang Dữ Biệt: “…”
Khí thế bá đạo này, hoàn toàn không giống với dáng vẻ đỏ tai đỏ mặt khi nãy chút nào.
Tuy Tiêu Khắc nói không sai, cả hai đã nhìn thấy hết rồi, nhưng thảo luận chuyện nghiêm túc mà trong tư thế thế này thì vẫn hơi… không phù hợp. Vì vậy Giang Dữ Biệt đành tự tay đắp lại chăn cho cậu, rồi nói:
“Ừm, em nói đúng cả. Nhưng anh đã làm vậy rồi. Giờ ai cũng biết, nếu em là kẻ đạo văn thì anh cũng gần như phải rời khỏi giới. Mà giờ nếu anh lại xóa bài, em nghĩ mọi người sẽ nghĩ thế nào? Là anh mạnh miệng rồi hối hận? Hay là thực ra anh không hề tin em đến thế?”
“Anh!”
“Thôi được rồi.” Giang Dữ Biệt xuống giường: “Đã đến nước này, nói thêm cũng vô ích. Với lại, anh cũng đâu thiếu tiền xài, giới giải trí này anh cũng đâu nhất định phải bám trụ. Nếu em thật sự thấy anh thiệt thòi, thì mau xuống bếp nấu gì đó cho anh ăn đi, anh đói rồi.”
Tiêu Khắc nhìn anh, không nói gì. Giang Dữ Biệt cũng không quay lại, chỉ cười cười rồi rời khỏi phòng ngủ. Khi ra tới cửa, anh như sực nhớ ra điều gì:
“À đúng rồi, trong phòng thay đồ có quần l.ót mới đấy, tự mình lấy nhé.”
Nói xong, bóng anh biến mất sau cánh cửa.
—
Giang Dữ Biệt ngồi trên sofa ngoài phòng khách, vừa xem weibo. Các từ khóa như “Giang Dữ Biệt Tiêu Khắc”, “em trai Giang Dữ Biệt”… chỉ trong vài phút đã leo lên hotsearch, thậm chí cụm “Giang Dữ Biệt Tiêu Khắc” đã được gắn mác “bạo” — tức là đang cực kỳ viral.
Anh lướt qua phần bình luận dưới bài đăng của mình, phần lớn đều là thiện ý. Có người lo lắng, có người không hiểu tại sao anh lại làm vậy — vì một người gọi là “em trai” mà dám cược cả sự nghiệp. Có người thì kêu gọi mọi người tìm chứng cứ, cũng có người tò mò quan hệ thực sự giữa hai người là gì.
Giang Dữ Biệt không xem thêm nữa, thoát khỏi weibo, mọi chuyện đúng như anh dự đoán.
Anh cũng biết chắc chắn dòng trạng thái đó sẽ khiến Tống Nghị nổi giận. Bởi lẽ anh ta và Tiêu Khắc đều lo một điều — bằng chứng chưa chắc có. Kế hoạch ban đầu là tỏ rõ lập trường, dùng dư luận gây áp lực, còn chính vẫn là chờ trường mở lại điều tra để trả lại trong sạch cho Tiêu Khắc.
Nhưng Giang Dữ Biệt không tin rằng việc trường điều tra lại sẽ thực sự có kết quả gì mới.
Giống như anh từng nói — khi Tiêu Khắc chỉ là một người bình thường, không có thế lực hay quan hệ, thì tất cả mọi người đều sẽ chọn cách im lặng.
Im lặng có nghĩa là Tiêu Khắc thua cuộc.
Anh tuyệt đối không thể để Tiêu Khắc thua một kẻ đê tiện như vậy.
Quả thật bài đăng Weibo vừa rồi của anh không chừa đường lui, nhưng chỉ có làm như vậy mới khiến những người đang nắm giữ bằng chứng bớt lo lắng — bọn họ cần thấy rằng họ thực sự đang tìm bằng chứng, thực sự muốn làm rõ trắng đen, là nghiêm túc.
Thái độ cứng rắn như vậy, cho dù là người không có bằng chứng, ít nhất cũng sẽ đứng ở một góc độ lý trí mà nói vài lời công bằng, chứ không phải vì e ngại thế lực của Lý Phóng mà chọn cách im lặng.
Giang Dữ Biệt vẫn gọi điện cho Tống Nghị. Tống Nghị bắt máy, nhưng không lên tiếng. Giang Dữ Biệt biết ông đang giận, liền nghiêm túc nói lời xin lỗi:
“Xin lỗi, nhưng tôi buộc phải làm vậy.”
Tống Nghị lạnh lùng hừ một tiếng trong điện thoại:
“Thế trưa nay gọi điện cho tôi làm gì? Cậu đã sớm định bụng cứng rắn như vậy, thì cứ tự đăng bài đi, dù sao tôi cũng chẳng kịp trở tay.”
Giang Dữ Biệt không nói gì. Tống Nghị im lặng vài giây rồi bắt đầu nói một tràng:
“Giang Dữ Biệt, cậu đúng là thằng khốn! Bao nhiêu năm nay tôi đổ tâm huyết lên người cậu, cậu nói lấy sự nghiệp ra đặt cược là đặt cược à?! Cậu đã hỏi ý kiến tôi chưa? Cậu có hỏi tôi có đồng ý hay không chưa?! Tôi nói cho cậu biết, địa vị hiện tại của cậu là do tôi dốc lòng dốc sức mà có, cậu có may mắn thật đấy, nhưng chỉ mỗi may mắn thì không thể có được thành tựu như bây giờ. Cậu yêu đương cái kiểu gì mà óc cũng yêu luôn rồi à?!”
Giang Dữ Biệt vừa định mở miệng, thì Tiêu Khắc từ phòng ngủ chính đi ra, thấy anh đang nghe điện thoại thì không nói gì, tự đi vào bếp. Giang Dữ Biệt cũng đứng dậy, anh không muốn để Tiêu Khắc nghe cuộc nói chuyện này.
Vào thư phòng, anh mới lên tiếng:
“Tôi thừa nhận việc này tôi làm hơi thiếu suy nghĩ, nhưng chỉ có vậy mới bảo vệ được Tiêu Khắc.”
“Nếu không bảo vệ được thì sao? Giờ ngay cả bản thân cậu cũng chưa chắc giữ nổi!” Tống Nghị lại mắng: “Tôi không quản cậu nữa, cậu thích làm gì thì làm. Dù sao từng ấy năm cậu cũng kiếm đủ rồi, có rút khỏi giới cũng sống sung sướng cả đời, muốn sao thì tùy.”
Nói xong câu đó, Tống Nghị cúp máy luôn, không cho Giang Dữ Biệt cơ hội nói tiếp.
Giang Dữ Biệt nhìn cuộc gọi bị cúp mà chỉ có thể thở dài bất lực. Anh biết, lần này người như Tống Nghị thực sự nổi giận. Nhưng anh không còn lựa chọn nào khác. Nếu không làm vậy, Tiêu Khắc sẽ không còn cơ hội nào, cái mũ “đạo văn” sẽ gắn chặt lên đầu cậu ấy.
Ít nhất hiện tại, vẫn còn một tia hy vọng.
Dù chỉ là một tia hi vọng nhỏ nhoi, Giang Dữ Biệt cũng không muốn từ bỏ. Anh muốn cược một phen, anh không tin một kẻ đê tiện như Lý Phóng có thể che đậy tất cả, kín kẽ đến mức không để lại bất kỳ sơ hở nào.
Anh không ra khỏi thư phòng mà ngồi luôn xuống ghế sofa, nghiêm túc đọc lại tất cả những chủ đề liên quan đến vụ việc lần này. Quả nhiên, cư dân mạng đúng là thần thông quảng đại, đã đào ra toàn bộ chuyện giữa Tiêu Khắc và Lý Phóng, cả dòng thời gian cũng đã được sắp xếp rõ ràng, hình ảnh của hai người cũng có đầy đủ.
Giang Dữ Biệt để ý thấy có một bài đăng của sinh viên trường B viết thế này:
“Nói thật là tôi quen cả hai người này, đều là đàn anh. Tính cách của Tiêu Khắc đúng như Giang Dữ Biệt miêu tả — không thích xã giao nhưng rất ấm áp, có gì không hiểu đến hỏi cậu ấy thì luôn nhiệt tình giải đáp. Còn người kia thì emmm… cảm giác hơi kiêu căng. Nếu phải chọn tin ai, tôi sẽ chọn tin Tiêu Khắc. Năm tư đã được giáo sư tiến cử đi thực tập ở bệnh viện, thực lực có đấy.”
Những bài kiểu vậy không ít, tuy không có bằng chứng thực tế nhưng ít nhất cũng có tiếng nói ủng hộ Tiêu Khắc — điều mà trước đây hoàn toàn không có.
Khi Giang Dữ Biệt thoát khỏi Weibo, anh thấy từ khóa “Đường Dã Tiêu Khắc” cũng leo lên hot search. Anh bấm vào thì thấy Đường Dã cũng đã chia sẻ lại bài của Tiêu Khắc, chỉ đơn giản viết ba chữ:
“Tin cậu đấy!”
Tính đến hiện tại, Tiêu Khắc đã nhận được sự ủng hộ của ba người trong giới giải trí. Tuy nhiên điều này vẫn chưa nói lên được gì, vì giới học thuật và giới giải trí là hai thế giới khác nhau. Người trong giới giải trí dù có nổi tiếng đến đâu thì cũng không thể tùy tiện chen chân vào học thuật. Giang Dữ Biệt cũng không có ý định chen vào, anh chỉ muốn một điều duy nhất — công bằng.
Anh gửi tin nhắn WeChat cho Đường Dã:
【Cảm ơn.】
Đường Dã đáp lại rất nhanh:
【Với tư cách gì?】
Giang Dữ Biệt chậc một tiếng, cũng không giấu giếm:
【Người yêu cậu ấy.】
Đường Dã trả lời:
【Chúc mừng.】
Vì có thêm cả Lâm Chu và Đường Dã tham gia, vụ việc đạo văn lần này bắt đầu thu hút toàn mạng chú ý. Buổi chiều, Đại học B cũng đăng bài chính thức, tuyên bố sẽ nghiêm túc điều tra công bằng vụ việc.
Giang Dữ Biệt vốn định để Tiêu Khắc ở lại qua đêm, vì hôm nay chuyện Weibo rùm beng thế, trở lại trường chắc chắn sẽ bị bàn tán, soi mói. Nhưng nhà trường đã gọi điện yêu cầu cậu về trường phối hợp điều tra, Tiêu Khắc không thể từ chối, nên sau bữa tối đã rời đi.
Trước khi đi, ngay tại cửa, cậu ôm Giang Dữ Biệt hôn mãi đến khi thở dốc mới buông ra:
“Lần sau đến nữa, em sẽ không về nữa đâu, em muốn ở luôn phòng ngủ chính.”
Giang Dữ Biệt bật cười:
“Được.”
“Không phản đối à?”
“Phản đối làm gì?” Giang Dữ Biệt nói: “Anh biết hôm nay em chưa thấy thoả mãn rồi, yên tâm, lần sau anh giúp em tiếp.”
“Không cần nữa.” Tiêu Khắc nhìn anh chằm chằm:
“Em nghĩ có cách khác còn thoả mãn hơn.”
Giang Dữ Biệt: “…”
Tiêu Khắc muốn nói gì anh hiểu rất rõ. Anh vốn không định để mối quan hệ tiến nhanh đến thế, vì anh thích kiểu để mọi thứ diễn ra tự nhiên. Nhưng… cậu nhoóc này cũng sắp 22 tuổi rồi, có ham m.uốn cũng là chuyện bình thường.
Thôi được, lần sau thỏa mãn cậu ấy vậy.
“Được, chỉ cần em đừng sợ đau là được.” Giang Dữ Biệt nói.
Tiêu Khắc ngạc nhiên:
“Chuyện đó… còn đau sao?”
“Anh thì không, em thì có. Nhưng anh sẽ cố gắng để em không đau đâu, yên tâm.”
Tiêu Khắc còn định nói gì nữa, nhưng Giang Dữ Biệt đã không cho cậu cơ hội mở miệng. Chuyện này… nói nhiều lại mất hay.
“Được rồi, mau đi đi, nhanh chóng xử lý hết mấy chuyện phiền phức này, sau đó em muốn làm gì thì làm.”
Tiêu Khắc cũng thấy có lý, giữa chừng lại xen lẫn những chuyện khó chịu như vậy, quả thật có chút khó chịu:
“Được, vậy em đi đây.”
“Ừm, đi đường cẩn thận.”
Sau khi Tiêu Khắc rời đi, Giang Dữ Biệt bước tới trước cửa sổ sát đất, nhìn thấy bóng dáng Tiêu Khắc từ trong căn hộ đi ra, sau đó dừng lại, quay đầu nhìn lên trên một cái rồi mới tiếp tục bước ra ngoài. Giang Dữ Biệt khẽ mỉm cười, lấy điện thoại định gọi lại cho Tống Nghị, nhưng vừa bấm số thì nghe thấy giọng tổng đài: “Thuê bao hiện không liên lạc được.”
Bị chặn rồi.
Tống Nghị giận rồi, nhưng Giang Dữ Biệt cũng không vội vàng đi tìm anh ta, anh hiểu rằng đứng từ góc độ của Tống Nghị, việc mình làm lần này quả thực là không thỏa đáng. Nhưng không thỏa đáng không có nghĩa là sai. Giờ có giải thích gì cũng không rõ ràng được, chi bằng cứ đợi thời cơ.
Nếu thời cơ mãi không đến thì sao?
Thực ra Giang Dữ Biệt không hoàn toàn tự tin là chắc chắn sẽ có thời cơ, vì vậy anh cũng đã từng nghĩ đến tình huống xấu nhất — nếu cuối cùng thật sự không có một cơ hội nào xuất hiện, vậy thì chỉ có thể đến trước mặt Tống Nghị mà tự nhận sai, cúi đầu xin lỗi.
Giang Dữ Biệt từng nói với Tiêu Khắc rằng, sau khi đăng weibo biết đâu sẽ có bất ngờ. Nhưng đến nay đã hai ngày trôi qua kể từ khi đăng bài, vẫn chưa thấy bất ngờ nào cả.
Tiêu Khắc cũng đang bận rộn ở trường, hai ngày nay không ghé qua, nhưng mỗi ngày vẫn gọi điện thoại, không phải để nói lời ngọt ngào, chỉ đơn giản là hỏi xem bên phía studio có nhận được chứng cứ gì không.
Tiêu Khắc hỏi như vậy, giờ đây không còn là vì bản thân mình nữa, mà là vì thật sự lo lắng Giang Dữ Biệt sẽ vì mình mà phải kết thúc sự nghiệp. Mỗi một ngày trôi qua, mỗi một giờ, mỗi một phút, sự lo lắng của cậu lại tăng thêm.
Thậm chí, đã có khoảnh khắc Tiêu Khắc thấy hối hận — hối hận vì mình đã không chịu cúi đầu, để rồi liên lụy tới Giang Dữ Biệt như bây giờ.
Nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc ấy thôi. Dù cho được làm lại một lần nữa, cậu cũng sẽ không cúi đầu.
Và Giang Dữ Biệt cũng sẽ không hy vọng cậu phải cúi đầu.
Tiêu Khắc nóng ruột, thực ra Giang Dữ Biệt cũng sốt ruột không kém, bởi chuyện này càng kéo dài thì hy vọng càng mong manh. Anh thậm chí đã chuẩn bị tinh thần rút khỏi giới giải trí, trở thành một đôi “oanh oanh yến yến không đứng đắn” trong mắt dư luận cùng với Tiêu Khắc.
Nhưng đúng vào lúc này, Tống Nghị đã gỡ anh ra khỏi danh sách chặn, thậm chí còn chủ động gọi điện tới, giọng lạnh tanh:
“Có chứng cứ rồi.”