Ban đầu Giang Dữ Biệt nghĩ rằng, cho dù có bằng chứng thì chắc cũng là do sinh viên của đại học B cung cấp, những người học cùng với Tiêu Khắc và Lý Phóng, dù sao bọn họ mới là những người thường xuyên có mặt trong phòng thí nghiệm, mới tiếp xúc với cả hai người, rất có thể trong lúc vô tình đã phát hiện ra sơ hở của Lý Phóng.
Nhưng điều mà Giang Dữ Biệt không ngờ tới là — người cung cấp bằng chứng cho studio lại chính là bạn gái của Lý Phóng.
Khi Giang Dữ Biệt đến studio thì người đầu tiên anh gặp là Thất Thất. Giang Dữ Biệt chào một tiếng rồi định đi thẳng đến văn phòng của Tống Nghị, nhưng Thất Thất lại nói:
“Anh Tống chưa về đâu.”
Giang Dữ Biệt dừng bước, quay đầu lại nhìn cô: “Anh ấy đi đâu rồi?”
“Đi gặp bạn gái của Lý Phóng.”
Giang Dữ Biệt thoáng sửng sốt: “Không phải đã nói là để tôi đi gặp sao?”
“Anh Tống chỉ thuận miệng nói vậy thôi, chẳng lẽ thật sự để anh đi à?” Thất Thất cười nói, “Anh mà đi, đến ngốc cũng nhìn ra ngay chuyện này quan trọng với anh cỡ nào, chắc chắn sẽ đòi giá trên trời. Nếu anh có từng đó tiền thì chi bằng tăng lương cho bọn tôi đi, mắc gì đưa cho người ngoài?”
Giang Dữ Biệt im lặng mấy giây: “…Nếu tôi nhớ không nhầm thì Tết Dương vừa rồi tôi mới điều chỉnh lương cho mọi người?”
Thất Thất chớp mắt:
“Ai lại không thích tiền chứ?”
Giang Dữ Biệt bật cười, không đáp lại nữa, trực tiếp đi thẳng đến văn phòng của Tống Nghị.
Trong cuộc gọi vừa rồi với Tống Nghị, cả hai không nói nhiều, Tống Nghị chỉ nói là có người cung cấp bằng chứng — chính bạn gái của Lý Phóng đã chủ động liên hệ với họ. Nếu Giang Dữ Biệt muốn lấy bằng chứng thì mau chóng đến studio để gặp trực tiếp. Giang Dữ Biệt lập tức lao tới, nhưng lại không ngờ Tống Nghị đã đi gặp cô ta trước.
Có lẽ đây chính là tình bạn thực sự, dù giữa hai người có mâu thuẫn gì, cũng không nỡ để bạn mình chịu thiệt một chút nào trước mặt người ngoài.
Chuyện giữa chúng ta thế nào cũng được, tôi có thể chửi cậu thoải mái, nhưng người khác thì không được động đến một sợi lông của cậu.
Tôi tuyệt đối không cho phép.
Tống Nghị trở về sau hai tiếng, vừa mở cửa văn phòng liền thấy Giang Dữ Biệt đang ngồi bên trong. Anh ta đứng im ở cửa mấy giây rồi mới bước vào.
Giang Dữ Biệt nhìn anh đi vào, chủ động chào hỏi:
“Hết giận chưa?”
Nguyên nhân cãi nhau giữa Tống Nghị và Giang Dữ Biệt cũng chỉ vì Giang Dữ Biệt lấy sự nghiệp trong giới giải trí của mình ra làm cược. Giờ bằng chứng đã có, sự nghiệp của Giang Dữ Biệt cũng giữ được, Tống Nghị tự nhiên cũng hạ giận một nửa. Nhưng nghĩ đến chuyện đó vẫn thấy tức, nên giọng điệu vẫn gay gắt:
“Đừng có cười cợt với tôi.” Tống Nghị nói, “Giang Dữ Biệt, tôi nói cho cậu biết, cậu đúng là gặp may thôi. Nếu lần này Lý Phóng thật sự không phải là đồ khốn thì lấy đâu ra bằng chứng?”
Giang Dữ Biệt không phản bác, cứ để mặc Tống Nghị xả giận. Có lẽ mấy ngày nay không liên lạc gì, Tống Nghị cũng kìm nén đủ rồi, nên mắng không chút nể nang, mắng suốt gần năm phút mới dừng lại.
Vừa dừng mắng, Giang Dữ Biệt đã đưa cho anh một chai nước:
“Uống chút nước rồi mắng tiếp, đừng để khàn giọng.”
Tống Nghị: “…Cậu chưa nghe đủ hả, tôi còn tiếc nước bọt không muốn phí nữa kia.”
Bạn bè mười mấy năm, cãi nhau cũng không để bụng. Tống Nghị xả hết tức thì chuyện cũng xem như qua, uống nửa chai nước xong liền ngồi xuống, kể lại chuyện đi gặp bạn gái Lý Phóng.
Tống Nghị đặt một cái USB trước mặt Giang Dữ Biệt:
“Bằng chứng đều ở trong này, mua với giá hai trăm vạn. Thứ này vốn chẳng đáng giá đến vậy, nhưng vì có người dám đặt cược cả sự nghiệp diễn xuất một đời của mình, nên cô ta mới dám hét giá. Cũng may tôi giúp cậu mặc cả được trăm vạn, ban đầu người ta đòi ba trăm vạn cơ, nên cậu thấy mãn nguyện đi.”
Giang Dữ Biệt khẽ cười. Anh không quan tâm đến mức giá, bao nhiêu cũng được, điều anh để ý chỉ là chứng cứ này có thực sự mang tính then chốt hay không. Dù Tống Nghị đã xác nhận là không có vấn đề gì, nhưng anh vẫn không kiềm được mà bước đến bàn làm việc của Tống Nghị, cắm USB vào máy tính rồi ngồi xuống xem.
Điều khiến Giang Dữ Biệt không ngờ tới là cái gọi là “chứng cứ” ấy lại là đoạn video giám sát.
Nhưng không phải là trong phòng thí nghiệm. Nhìn vào cảnh quay thì dường như là ở nhà. Những ngày qua Giang Dữ Biệt cũng đã đọc không ít tin tức trên mạng, ít nhiều cũng nhận ra gương mặt của Lý Phóng, nên vừa nhìn là nhận ra ngay. Trong video, Lý Phóng đang ngồi trên ghế sô pha, nói chuyện với một người khác:
“Cho con thêm chút thời gian nữa!”
“Cho mày thời gian làm gì?” Người đối diện chỉ lộ bóng lưng, nhưng nghe giọng thì khoảng năm mươi tuổi, mang thái độ của người có quyền lực, giọng nói đầy khí thế: “Cho mày thời gian để tiếp tục bỏ tiền ra mua bài luận văn của mấy bạn cùng lớp, rồi ký tên mình vào để đăng sao?!”
Lý Phóng cúi đầu, im lặng.
“Tao thật không còn mặt mũi nào để nói với người ta rằng mày là con tao! Con tao sao có thể làm ra chuyện như thế này? Bỏ tiền mua luận văn! Luận văn có thể mua được, nhưng y thuật, y đức, nhân phẩm, đạo đức của mày có thể dùng tiền mà mua được sao?” Cha của Lý Phóng giận dữ mắng: “Mày thật sự khiến tao thất vọng vô cùng!”
“Mẹ mày đúng là chiều hư mày rồi, cái gì cũng chiều theo, đến cả chuyện giả mạo học thuật như vậy cũng làm được!”
“Ngày mai lập tức làm đơn bảo lưu học! Đừng có làm mất mặt tao ở ngôi trường cũ của tao nữa!”
Lý Phóng ngẩng đầu nhìn ông: “Ba, cho con thêm chút thời gian nữa thôi. Con nhất định sẽ cố gắng, cố gắng trở thành người con xứng đáng với ba. Con sẽ không mua bài luận nữa đâu. Con… chỉ là thời gian trước áp lực quá lớn, con sẽ điều chỉnh lại. Con nhất định sẽ làm ra thành tích để ba nhìn thấy. Con không muốn bảo lưu học!”
Cha của Lý Phóng im lặng vài giây, rồi mở miệng:
“Nếu trong vòng một năm mà mày vẫn không thể đăng một bài thuộc về chính mình trên tạp chí học thuật uy tín, thì lập tức cút về nhà! Đừng để đến lúc bị người ta bóc trần ra, làm tao mất mặt!”
Nói xong câu đó, ông liền đứng dậy rời đi. Ngay lúc Giang Dữ Biệt tưởng video cũng dừng lại tại đó thì thấy Lý Phóng đang ngồi yên trên ghế sô pha đột nhiên trở nên kích động, chẳng mấy chốc đã đập vỡ tan hết mọi thứ có thể đập trong phòng khách. Sau đó, cậu ta đột nhiên nhìn về một hướng như phát hiện ra gì đó rồi sải bước tiến tới.
Giang Dữ Biệt còn chưa thấy rõ Lý Phóng định làm gì thì đã nghe thấy tiếng cầu xin thảm thiết của một người phụ nữ. Vài chục giây sau, Lý Phóng nắm tóc một người phụ nữ xuất hiện trong khung hình, sau đó bắt đầu đánh đấm túi bụi.
Giang Dữ Biệt khẽ nhíu mày. Đoạn video đầu tiên đến đây là kết thúc.
Đoạn video thứ hai vẫn là ở phòng khách, nhưng đã được dọn dẹp gọn gàng. Lý Phóng vẫn ngồi trên ghế sô pha, lần này người đối diện không phải là cha cậu ta mà là người phụ nữ vừa bị cậu ta đánh trước đó.
Lý Phóng đang gọi điện thoại:
“Vâng, phiền anh thúc giục một chút xem có thể đẩy nhanh thời gian xét duyệt không… Vâng, bởi vì nửa cuối năm tôi chuẩn bị đi thực tập, nên bài luận trên tạp chí uy tín này rất quan trọng với tôi… Tôi hiểu quy định, nhưng vì không còn cách nào nên mới tìm đến anh, xem như nể mặt ba tôi mà giúp một tay… Được, được, hôm khác tôi nhất định sẽ mời anh ăn một bữa.”
Vừa cúp máy, sắc mặt Lý Phóng lập tức thay đổi, ném thẳng điện thoại đi. Người phụ nữ giật mình nhưng không rời đi, khẽ hỏi:
“Họ không đồng ý sao?”
“Lũ khốn kiếp đó!” Lý Phóng chửi: “Đúng là không biết điều! Ông đây gửi bài cho tạp chí của bọn chúng là nể mặt rồi, vậy mà còn giở cái luật lệ ra nói với ông?!”
Người phụ nữ an ủi mấy câu, nhưng vẫn lo lắng hỏi:
“Vậy nếu không kịp xét duyệt thì sao? Cậu bạn cùng phòng của anh Tiêu Khắc, chẳng phải cũng gửi bài sao? Nếu bài của cậu ta ra trước, anh sẽ không thể gán cho cậu ta tội đạo văn, ngược lại anh mới là người bị nói đạo văn.”
“Yên tâm đi.” Lý Phóng nói: “Tôi nịnh hót tụi đó chẳng lẽ uổng công sao? Cho dù không vì tôi, cũng phải nể mặt ba tôi.”
Người phụ nữ lại hỏi: “Anh chắc chắn là mình không để lại dấu vết gì chứ? Nhỡ Tiêu Khắc phát hiện thì…”
“Cậu ta không thể phát hiện được. Tiêu Khắc là người rất đơn thuần, đối với bọn tôi cũng không đề phòng gì. Hệ thống giám sát của khu làm việc phòng thí nghiệm cũng không lưu lại lâu như vậy. Vài hôm nữa, tôi sẽ cài virus vào máy tính của cậu ta, cậu ta buộc phải cài lại hệ điều hành. Cậu ta lại không có thói quen sao lưu luận văn, như vậy thì ngay cả lịch sử chỉnh sửa văn bản cũng không còn. Chỉ cần tôi xuất bản trước, thì cậu ta chính là kẻ đạo văn.”
Video đến đây thì sự thật cũng đã sáng tỏ. Dù đoạn clip vẫn chưa được công bố, nhưng Giang Dữ Biệt lại cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường.
Xem như mọi chuyện đã giải quyết xong. Chiếc mũ “kẻ đạo văn” sẽ không còn bị gán lên đầu Tiêu Khắc nữa.
Số tiền này, bỏ ra rất đáng mà phải không?
Tống Nghị ngồi trên ghế sô pha trong khu tiếp khách, nhìn dáng vẻ thở phào của Giang Dữ Biệt, khịt mũi cười khẩy, mắng:
“Ra dáng quá rồi đấy!”
Giang Dữ Biệt liếc anh ta, đứng dậy đi tới:
“Có điều này tôi vẫn chưa nghĩ ra.”
“Tại sao bạn gái của Lý Phóng lại làm vậy?” Tống Nghị mở miệng: “Cảnh quay trong video cậu cũng thấy rồi, Lý Phóng bạo lực gia đình. Cô bạn gái của cậu ta, Trương Văn, đã ở bên cậu ta gần hai năm, trên người chỗ nào cũng có vết thương. Tôi gặp cô ta lúc nãy, trên mặt vẫn còn vết bầm. Có lẽ mấy ngày gần đây áp lực dư luận khiến Lý Phóng bị cha gây áp lực ngược lại.”
“Lý Phóng bị rối loạn cảm xúc, không kiểm soát được cơn giận, thường xuyên đánh đập Trương Văn. Nhưng cậu ta có tiền, mà Trương Văn lại ham tiền, nên vẫn không nỡ chia tay. Dù sống dè dặt thì cũng có thể qua ngày, nhưng chung quy cô ta không phải người thích bị ngược đãi. Có cơ hội thì đương nhiên muốn thoát ra, nhất là nếu có thể vừa kiếm được tiền, vừa khiến Lý Phóng thân bại danh liệt thì càng tốt. Cậu chính là người cho cô ta cơ hội đó. Cô ta còn bảo tôi nhắn lại với cậu: cảm ơn cậu, cậu đúng là Bồ Tát sống của cô ta.”
Giang Dữ Biệt: “……”
Giữa Trương Văn và Lý Phóng là yêu nhiều hơn hay lợi ích nhiều hơn, điều đó không còn quan trọng nữa. Giang Dữ Biệt cũng chẳng bận tâm.
“Tiếp theo anh định làm gì?” Giang Dữ Biệt hỏi.
“Phải xem cậu thôi.” Tống Nghị đáp. “Cậu có thể tung đoạn video này lên mạng để mọi người đều thấy rõ con người thật của Lý Phóng là thế nào, cũng có thể trực tiếp giao nó cho phòng giáo vụ của Đại học B, để họ tự xử lý nội bộ.”
Giang Dữ Biệt không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Tống Nghị.
Tống Nghị nhướng mày một cái là hiểu ngay:
“Được rồi, vậy thì để tôi đăng lên mạng, nhưng không lấy danh nghĩa của studio, để Thất Thất dùng một tài khoản phụ đăng lên, xem như là một người giấu tên tiết lộ. Sau đó tôi sẽ đẩy sóng thêm một chút, để mọi người đều biết bộ mặt thật của Lý Phóng.”
Giang Dữ Biệt gật đầu, coi như đồng ý với phương án này.
Tống Nghị nhìn anh: “Bởi vì cậu ta bắt nạt cậu bạn nhỏ của cậu nên cậu muốn cậu ta phải trả giá, cũng nhân tiện cảnh cáo những kẻ khác không nên mơ tưởng đến Tiêu Khắc nữa, đúng không?”
“Đúng vậy.” Giang Dữ Biệt nói “Chuyện này chỉ cần xảy ra một lần là quá đủ rồi.”
Để mọi người chứng kiến kết cục và hậu quả của Lý Phóng, để Tiêu Khắc không bao giờ phải trải qua chuyện tương tự nữa.
Tống Nghị gật đầu, đứng dậy chuẩn bị đi họp bàn kế hoạch cụ thể. Dù sao chuyện của Tiêu Khắc không giống mấy chiêu trò trong giới giải trí, danh dự và chuyện đạo văn không thể kéo dài, xử lý càng sớm càng tốt. Nhưng trước khi đi, Giang Dữ Biệt lại gọi anh ta dừng lại:
“Đừng nói với Tiêu Khắc là tốn nhiều tiền như vậy.”
Tống Nghị quay đầu lại nhìn anh, vẻ bất đắc dĩ: “Thế cậu bảo là bao nhiêu?”
“Hai vạn?” Giang Dữ Biệt gật đầu “Hoặc hai mươi vạn, đừng nhiều quá.”
“Cậu có biết là bạn trai nhỏ của cậu giờ cũng rất có tiền không?” Tống Nghị nhắc.
“Tôi biết.” Giang Dữ Biệt nói “Nhưng với một đứa trẻ, kiếm tiền không dễ, để dành thì tốt hơn.”
Tống Nghị lười nói tiếp, quay người rời đi.
Giang Dữ Biệt không tham gia cuộc họp đó, anh tin Tống Nghị sẽ xử lý ổn thỏa. So với việc nghe những thứ anh không hứng thú, chi bằng đi tìm Tiêu Khắc ở Đại học B.
Mấy ngày nay họ chưa gặp nhau, anh cũng thấy nhớ bạn trai nhỏ của mình rồi.
Tiêu Khắc nhận được cuộc gọi của Giang Dữ Biệt khi vừa bước ra từ văn phòng giáo viên, nghe nói anh đang ở Đại học B, liền bảo anh đứng yên tại chỗ, mình sẽ đến ngay.
Giang Dữ Biệt rất nghe lời, thực sự đứng im tại chỗ, phạm vi hoạt động không vượt quá một mét quanh mình.
Trong lúc đợi Tiêu Khắc, Giang Dữ Biệt không hề thấy nhàm chán. Anh bịt kín cả người nên không ai nhận ra, đứng bên cạnh vài nam nữ sinh viên cũng đang chờ ai đó, họ không hề dè dặt khi bàn tán về chuyện của Tiêu Khắc và Lý Phóng, anh cũng nghe được vài câu:
“Cậu nghĩ chuyện của Tiêu Khắc với Lý Phóng rồi sẽ thế nào? Hai hôm nay tôi hóng drama đến mức ngủ cũng nằm mơ thấy.”
“Khó nói lắm, tôi thấy cái gọi là ‘sự thật cuối cùng’ chưa chắc đã là sự thật.”
Giang Dữ Biệt khẽ nhướng mày, thầm nghĩ: Chắc chắn là sự thật.
“Tôi không tò mò nhất về chuyện đó, tôi tò mò là Tiêu Khắc với Giang Dữ Biệt rốt cuộc có quan hệ gì? Dù là em ruột thì cũng không đến mức vì cậu ta mà đòi rút khỏi giới giải trí chứ? Điên thật đấy.”
“Không biết, nhưng không ngờ Tiêu Khắc lại có chỗ dựa thế này, ghê thật, sớm biết thế thì tôi cũng đi cưa cậu ta rồi.”
“Mơ mộng vừa thôi! Tiêu Khắc tuy nghèo nhưng mấy năm nay bao người theo đuổi, cậu thấy cậu ta để mắt tới ai chưa? Ngay cả hoa khôi khoa cũng từ chối đó. Huống chi bây giờ người ta cũng đâu nghèo nữa, nhạc sĩ sáng tác, tiền bản quyền hai năm nay chắc đầy tay rồi? Làm sao còn để ý đến chúng ta?”
Giang Dữ Biệt nghe họ nói chuyện cũng bật cười. Anh biết Tiêu Khắc luôn có người thích, chỉ không ngờ hai năm nay vẫn liên tục có người theo đuổi.
Chuyện này cũng hợp lý thôi, Tiêu Khắc ngày càng xuất sắc, thì những người bị cậu ấy thu hút cũng sẽ càng nhiều.
Giang Dữ Biệt bỗng nhớ lại lời Lâm Chu từng nói, rằng nếu anh cứ chần chừ, rất có thể Tiêu Khắc sẽ bị người khác giành mất.
Lúc đó anh tưởng là nói đùa, nhưng bây giờ nhìn lại, chỉ cần Tiêu Khắc đồng ý, thì bất cứ lúc nào cậu ấy cũng có thể rời xa anh.
Đến khi ấy, có lẽ anh sẽ chẳng còn chỗ mà khóc mất.
Nhưng may là, Giang Dữ Biệt đã hiểu, cũng đã nắm lấy Tiêu Khắc rồi.
Không để lại cơ hội nào cho bản thân phải hối hận nữa.
Mấy người xung quanh đợi được người mình chờ, cười nói rời đi. Một lúc sau, Tiêu Khắc cũng chạy đến, thở hổn hển đứng trước mặt Giang Dữ Biệt, mắt sáng rực nhìn anh:
“Sao anh lại đến đây?”
Giang Dữ Biệt không vòng vo, trực tiếp nói rằng đã có bằng chứng chứng minh cậu không phải kẻ đạo văn. Tiêu Khắc sững người vài giây, sau đó mới nhẹ nhõm thở ra một hơi:
“Tốt quá rồi, anh không cần vì em mà đánh đổi cả sự nghiệp nữa.”
Giang Dữ Biệt nhìn Tiêu Khắc, không nói gì. Anh nhận ra chỉ trong ba, bốn ngày, Tiêu Khắc đã gầy đi thấy rõ.
Thật ra việc nhà trường điều tra cần sự phối hợp của Tiêu Khắc, nhưng chưa đến mức phải mấy ngày liền không được rời khỏi trường. Thực tế là sau ngày đầu bị gọi lên hỏi han vài chuyện, trường cũng không tìm cậu ấy thêm nữa. Việc Tiêu Khắc không về nhà Giang Dữ Biệt là vì ở trường có việc cần làm.
Cậu bôn ba khắp nơi, tìm gặp bất kỳ ai từng tiếp xúc với mình và Lý Phóng, hỏi xem họ có chứng cứ hay có nhìn thấy gì không.
Tiêu Khắc có thể biết rõ cách làm đó rất ngốc, rất kém hiệu quả, bởi Giang Dữ Biệt đã thông báo với mọi người rồi, ai có chứng cứ thì gửi về studio, nhưng cậu vẫn phải làm.
Cậu không thể chỉ dựa vào sự bị động của studio. Cậu phải tự mình đi tìm, dù chỉ có một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Giang Dữ Biệt đã đặt cược cả sự nghiệp của mình vào cậu, Tiêu Khắc không thể để anh thua.
Dù có phải dốc hết sức lực, dù có phải làm vài chuyện ngốc nghếch.
“Em lo cho anh như vậy… chẳng lẽ chưa từng lo nếu không thể rửa sạch được tội danh này, nó sẽ theo em suốt đời sao?”
“Chúng ta là một đôi mà, anh ổn thì em tự nhiên cũng sẽ ổn thôi.” Tiêu Khắc nói.
Đúng vậy, hai người là một đôi, nhưng khi biết có bằng chứng chứng minh sự trong sạch của mình, phản ứng đầu tiên của Tiêu Khắc vẫn là: Giang Dữ Biệt không cần phải rút lui khỏi giới giải trí nữa. Dù là một đôi, nhưng trong tiềm thức, cậu vẫn luôn đặt anh lên hàng đầu.
Giang Dữ Biệt khẽ cười, không nói gì. Tiêu Khắc lại nghĩ đến chuyện khác:
“Anh… hôm nay em không còn vướng bận gì nữa, có thể theo anh về nhà được không?”
Xét về mặt chữ nghĩa thì câu nói này hoàn toàn bình thường, chẳng có gì sai cả. Nhưng kết hợp với ánh mắt hơi mờ ám và giọng điệu đầy ẩn ý của Tiêu Khắc, Giang Dữ Biệt không thể không nghĩ lệch được.
Lệch hẳn về… giường.
Anh thậm chí còn chắc chắn rằng Tiêu Khắc muốn về nhà là để làm “chuyện đó”.
Cái đứa nhóc này, đầu óc đang nghĩ cái gì vậy? Mới vừa giải quyết xong chuyện là đã nghĩ tới mấy chuyện vớ vẩn này rồi?
Mà sao lại hợp ý anh đến thế chứ!!!
Tuy trong lòng rất hài lòng, nhưng Giang Dữ Biệt vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, dù sao anh cũng sắp 34 tuổi, không thể để mình trông như một cậu trai mới lớn chưa trải đời được. Thế là anh gật đầu, như thể bất đắc dĩ đồng ý:
“Được thôi, mấy hôm rồi anh chưa được ăn cơm em nấu, cũng thấy nhớ rồi đấy.”
Tiêu Khắc cười, nhìn anh, nhỏ giọng hỏi:
“Em ngủ ở phòng chính nhé?”
Giang Dữ Biệt tặc lưỡi: “Nếu em không muốn thì có thể về phòng khách sau khi xong việc, nếu khi đó em vẫn còn đi nổi.”
“Em không ngủ phòng khách đâu.” Tiêu Khắc đáp “Cả đời này em cũng không ngủ ở đó nữa.”
Giang Dữ Biệt chỉ cười, không đáp, quay người đi trước. Tiêu Khắc cũng mỉm cười, nhanh chóng bước theo sau.
Trên đường về nhà, Tiêu Khắc xuống xe vào siêu thị mua đồ ăn. Giang Dữ Biệt định đi cùng, dù gì anh cũng chưa từng cùng Tiêu Khắc đi siêu thị bao giờ, nhưng lại bị cậu từ chối:
“Lỡ như có người nhận ra anh thì lại rắc rối, em thì không sợ phiền, chỉ thấy tốn thời gian thôi. Mình tranh thủ thời gian đi, tối còn có chuyện quan trọng phải làm nữa.”
Giang Dữ Biệt: “…”
Tiêu Khắc vội vã đến mức khiến người ta nghi ngờ có phải hormone đang bùng phát không. Nhưng nghĩ lại thì… cậu vẫn là trai tân, điều này cũng dễ hiểu thôi.
Tiêu Khắc mua đồ rất nhanh, cả hai cũng mau chóng về đến nhà. Vừa thay giày ở cửa xong, Giang Dữ Biệt còn chưa kịp đứng thẳng thì đã bị Tiêu Khắc ép vào tường và hôn tới tấp. Giang Dữ Biệt lại bị bất ngờ, cảm thấy dù có trải qua bao nhiêu lần thì vẫn chưa thể quen nổi kiểu nhào tới không báo trước của Tiêu Khắc.
Nhưng anh cũng không ghét. Có thể khiến cậu khao khát đến mức này, thì chắc chắn anh vẫn còn rất cuốn hút, đúng không?
Đang hôn thì Tiêu Khắc bắt đầu muốn “hành động”, Giang Dữ Biệt vội vàng giữ tay cậu lại:
“Đừng…”
Vừa cất lời mới phát hiện giọng mình đã khàn đi.
“Anh à…” Tiêu Khắc có chút ấm ức “Anh không muốn sao? Rõ ràng anh cũng có phản ứng mà.”
“Ăn cơm trước.” Giang Dữ Biệt cố gắng giữ lại chút lý trí cuối cùng.
“Em ăn anh trước được không?” Tiêu Khắc áp trán vào trán anh, mắt nhìn sâu vào đáy mắt Giang Dữ Biệt “Được không?”
Giang Dữ Biệt có chút khâm phục bản thân, lúc này rồi mà vẫn còn tỉnh táo tính toán thời gian: nếu thật sự chiều theo Tiêu Khắc thì chắc sẽ mất khoảng một tiếng, mà rửa rau nấu ăn rồi ăn xong chắc phải hai tiếng nữa. Giờ thì anh đang hơi đói, sợ cơn đói ảnh hưởng đến trạng thái, không thể khiến Tiêu Khắc thật sự “thoải mái”, nên cuối cùng vẫn tàn nhẫn từ chối:
“Không được, anh đói rồi.”
Dạ dày của Giang Dữ Biệt đối với Tiêu Khắc mà nói giống như tấm bùa miễn tội. Quả nhiên, sau khi nghe câu đó, Tiêu Khắc mới từ từ buông anh ra, không thèm nhìn lại, xách túi đồ đi thẳng vào bếp, bỏ lại một câu:
“Anh cứ hành hạ em đi!!”
Giang Dữ Biệt: “…”
Dù sao cũng mấy ngày không gặp rồi, Giang Dữ Biệt rửa tay rồi vào bếp phụ Tiêu Khắc. Tiêu Khắc không cản, hai người vừa nấu vừa trò chuyện, Giang Dữ Biệt cũng kể sơ qua chuyện của Lý Phóng với bạn gái hắn, cùng những video đã thu thập được.
Tiêu Khắc khẽ đáp một tiếng, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Giang Dữ Biệt ngẩn ra: “Gì cơ, tiền gì?”
“Tiền mua mấy bằng chứng đó hết bao nhiêu?” Tiêu Khắc liếc anh một cái.
Giang Dữ Biệt chớp mắt: “Không nhiều, chỉ hai mươi vạn thôi.”
Tiêu Khắc không biết có tin hay không, chỉ là sau khi nghe con số đó liền nhìn Giang Dữ Biệt một cái đầy thâm ý, nhưng cũng không hỏi gì thêm. Giang Dữ Biệt bỗng thấy chột dạ, may mà đúng lúc này Tống Nghị gọi điện tới, anh liền mượn cớ ra khỏi bếp.
“Weibo đăng rồi đấy.” Tống Nghị nói qua điện thoại “Giờ chắc cũng lên hot search rồi, cậu xem đi.”
“Ừm, vất vả rồi.” Giang Dữ Biệt đáp.
“Vất vả thế mà chỉ có một câu này?” Tống Nghị tỏ vẻ không hài lòng “Cậu đang ở đâu?”
“Ở nhà.” Giang Dữ Biệt nói “Đang đợi ăn cơm.”
Nghe đến đó, Tống Nghị liền hiểu:
“Tiêu Khắc đang ở nhà cậu à? Hay đấy, đúng lúc tôi cũng đang đói, để tôi qua ăn chung nhé.”
Nói xong liền cúp máy. Lời từ chối của Giang Dữ Biệt còn chưa kịp thốt ra đã bị nghẹn lại.
Không phải là không muốn Tống Nghị tới, chỉ là bạn trai nhỏ của anh đang rất mong đợi một buổi tối người lớn như thế, giờ bị chen ngang thì hơi tội. Nhưng giờ quan hệ giữa anh và Tống Nghị mới hòa giải không lâu, từ chối cũng không tiện. Thôi thì để anh ta đến cũng được, chỉ là… Tiêu Khắc phải đợi thêm một chút rồi.
Khi Giang Dữ Biệt báo tin Tống Nghị sẽ đến, Tiêu Khắc khẽ gật đầu:
“Anh với chú Tống làm hòa rồi à?”
“Ừm?” Giang Dữ Biệt nghi hoặc “Sao em biết tụi anh cãi nhau?”
Vì biết sẽ cãi nhau với Tống Nghị nên hôm đó mới tránh gọi điện trước mặt Tiêu Khắc, không ngờ cậu vẫn biết.
“Chị Thất Thất nói đấy.” Tiêu Khắc đáp “Chị ấy mấy hôm nay suốt ngày than phiền trên vòng bạn bè, bị giận cá chém thớt suốt thôi.”
Nghe vậy, Giang Dữ Biệt liền lấy điện thoại ra xem nhưng không thấy Thất Thất đăng mấy dòng trạng thái nào như thế. Tiêu Khắc nhận ra sự nghi hoặc của anh, khẽ cười:
“Có lẽ chị ấy chặn anh với chú Tống rồi. Mấy kiểu trạng thái này cũng không tiện để hai người nhìn thấy.”
Giang Dữ Biệt: “……”
Khi Tiêu Khắc bắt đầu nấu cơm, Giang Dữ Biệt ngồi ở phòng ăn bên ngoài bếp, thỉnh thoảng liếc nhìn cậu một cái, nhưng phần lớn thời gian đều lướt điện thoại. Các chủ đề như “Lý Phóng đạo văn, gian lận học thuật”, “Lý Phóng bạo hành” đã leo lên top 3 tìm kiếm nổi bật. Giang Dữ Biệt bấm vào xem thử, khác hẳn với những ngày trước còn nhiều luồng ý kiến, hôm nay phần bình luận hoàn toàn là lời chỉ trích nhắm vào Lý Phóng.
Dù sao thì video cũng đã tung ra, chính miệng cậu ta thừa nhận, bằng chứng rành rành không thể chối cãi.
Đạo văn đã đáng ghê tởm, vậy mà còn đổ ngược tội danh lên đầu người viết gốc, đã vậy lại còn thêm gian lận, thêm bạo hành… Từng việc từng việc nối tiếp nhau khiến dân mạng phẫn nộ đến mức muốn lôi cậu ta ra đánh một trận cho hả giận.
Ngoài ra cũng có một số tin đồn xoay quanh người thân Lý Phóng và bạn gái anh ta Trương Văn, nhưng mấy tin này vốn không có gì đáng trách nên cũng không gây được nhiều chú ý. Sự phẫn nộ của mọi người vẫn tập trung cả vào một mình Lý Phóng.
Khi Tống Nghị bước vào cửa thì đúng lúc trường Đại học B cũng vừa đăng thông báo chính thức trên Weibo, tuyên bố sẽ liên hệ với các tạp chí dưới danh nghĩa nhà trường, yêu cầu làm rõ những bài viết của Lý Phóng trước đây, xác nhận tác giả gốc là Tiêu Khắc.
Giang Dữ Biệt đọc đến đó thì thoát khỏi Weibo. Dù dân mạng có nói thế nào, làm ầm ra sao, thì với anh và Tiêu Khắc, chuyện này đến mức này coi như đã kết thúc. Điều mà họ muốn ngay từ đầu, chẳng qua chỉ là một lời giải oan.
Lúc ăn cơm, Tống Nghị định uống rượu, có lẽ vì gần đây phiền muộn, chuyện này chuyện kia bủa vây, giờ mọi việc đã ngã ngũ nên anh ta cũng muốn thư giãn một chút. Nhưng nghĩ đến cái dạ dày vừa mới khỏi của Giang Dữ Biệt, biết anh không thể uống cùng mình, nên anh ta lắc đầu tiếc nuối:
“Thôi bỏ đi, không uống nữa.”
Giang Dữ Biệt thầm nghĩ, không uống thì càng tốt, ăn xong là về luôn, anh ta về rồi thì anh và Tiêu Khắc còn phải làm chuyện “chính sự” nữa. Nhưng Tiêu Khắc từ đầu đến giờ vẫn luôn nôn nóng thì giờ lại đột nhiên chậm rãi hẳn, thậm chí còn chủ động nói:
“Chú Tống, cháu uống với chú nhé?”
Giang Dữ Biệt: “……”
Cậu nhóc này không phải là phút chót đổi ý, không muốn “thoải mái” nữa đấy chứ?
Tiêu Khắc chẳng để tâm đến ánh mắt ám chỉ của Giang Dữ Biệt, chỉ nhìn Tống Nghị. Đến lúc này, Tống Nghị mới bừng tỉnh, vỗ trán một cái:
“Quên mất, cháu còn mấy ngày nữa là 22 tuổi rồi, chú vẫn cứ coi cháu là trẻ con. Nào, Giang Dữ Biệt không uống được thì để Tiểu Khác uống với chú. Dù sao cũng là người một nhà cả, ai uống chẳng như nhau.”
Giang Dữ Biệt nhớ đến chuyện lần trước Tiêu Khắc say rượu quậy một trận lộn xộn, định mở miệng ngăn lại, nhưng rồi lại nghĩ cũng chẳng sao. Một là Tống Nghị hiếm khi có hứng uống rượu, hai là chuyện anh và Tiêu Khắc định làm cũng không đến mức phải cần cậu nhóc ra sức.
Say thì cứ say thôi.
Ừm, chẳng sao cả, Giang Dữ Biệt tự thấy mình hoàn toàn có thể kiểm soát được tình hình.
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Dữ Biệt: Đến tận phút cuối, tôi mới phát hiện ra… hóa ra mình nằm dưới!