Chồng Yêu Kém Tôi 12 Tuổi

Chương 62

Về câu chuyện của em trai Giang Dữ Biệt, Tiêu Khắc đương nhiên rất muốn biết. Thế nhưng dù có tò mò đến đâu, cậu cũng không ngờ câu đầu tiên trong câu chuyện của Giang Dữ Biệt lại là:

“Em ấy tên là Giang Ly, là một kẻ giết người.”

Tiêu Khắc kinh ngạc nhìn Giang Dữ Biệt, không biết nên phản ứng ra sao, cũng không biết phải nói gì, ngay cả nét mặt cũng không giữ được bình tĩnh. Thế nhưng Giang Dữ Biệt chỉ liếc cậu một cái, rồi cứ thế tiếp tục bước đi. Mãi mấy giây sau, Tiêu Khắc mới kịp hoàn hồn, vội vàng đuổi theo sau.

——

Năm Giang Dữ Biệt bốn tuổi, Giang Ly chào đời. Đó là một đứa trẻ vô cùng ngoan ngoãn. Dùng lời bây giờ mà nói, có lẽ là đến để báo ân. Cậu biết ba mẹ Giang đều bận rộn công việc, nên rất biết điều, không hề khiến ai phải lo lắng. Khi ấy Giang Dữ Biệt mới bốn tuổi đã có thể chăm em rất tốt, Giang Ly không quấy khóc, cũng chẳng mè nheo.

Mọi thứ của Giang Ly đều do Giang Dữ Biệt dạy: lần đầu tiên biết nói, lần đầu tiên tập đi, lần đầu tự ăn, lần đầu tự mặc quần áo. Khi ấy Giang Dữ Biệt cũng chỉ là một đứa trẻ, nhưng đối với đứa em trai này, anh lại dốc hết mọi kiên nhẫn của mình.

Lần đầu tiên Giang Ly mở miệng nói, từ cậu bé nói ra không phải là “ba” hay “mẹ”, mà là “đơ đơ”. Suốt một thời gian dài, Giang Ly vẫn không sửa được cách gọi ấy. Ba bốn tuổi rồi mà vẫn luôn đi theo bên cạnh Giang Dữ Biệt gọi “đơ đơ, đơ đơ”.

Trẻ con cho dù có ngoan đến mấy thì cũng có lúc nghịch ngợm khiến người lớn đau đầu. Thỉnh thoảng Giang Ly cũng sẽ bướng bỉnh, nhưng ba mẹ Giang nói gì cũng không có tác dụng, chỉ cần một ánh mắt của Giang Dữ Biệt là cậu bé lập tức ngoan ngoãn lại.

   

Giang Ly không sợ Giang Dữ Biệt, chỉ là cậu nghe lời anh trai mình.

Giang Dữ Biệt cũng rất yêu thương đứa em này. Kể từ khi Giang Ly ra đời, Giang Dữ Biệt như trưởng thành nhanh hơn hẳn, hiểu được thế nào là bảo vệ một người.

Giang Ly gây chuyện, Giang Dữ Biệt sẽ đứng ra gánh vác. Bị người khác bắt nạt, Giang Dữ Biệt sẽ thay cậu đòi lại công bằng. Em trai muốn gì, Giang Dữ Biệt cũng sẵn sàng lấy tiền tiêu vặt của mình để thỏa mãn mong muốn ấy.

Với Giang Ly, bên cạnh có thể không có cha mẹ, nhưng không thể không có anh trai.

Hai anh em cứ thế ở bên nhau cho đến năm Giang Ly mười hai tuổi, khi Giang Dữ Biệt được một đạo diễn đến đây chọn cảnh quay phát hiện và trở thành diễn viên.

Năm mười sáu tuổi, Giang Dữ Biệt tình cờ tiếp xúc với diễn xuất, rồi nhanh chóng xác định mình yêu thích ngành này, thế là quyết định đi theo con đường ấy.

Vị đạo diễn kia cũng rất quý anh, nên đã giúp đỡ rất nhiều. Bộ phim đầu tiên quay chưa bao lâu, ông ta liền giới thiệu cho anh một kịch bản mới.

Lần thứ hai đi quay phim không giống lần đầu tiên chỉ ở gần nhà, thỉnh thoảng còn có thể về. Lần này là đến một tỉnh khác, rất xa, có lẽ vài tháng cũng không thể trở lại.

Mẹ Giang ủng hộ quyết định của Giang Dữ Biệt, vì vậy đã nghỉ việc, sợ con trai một mình ở bên ngoài sẽ không biết tự chăm sóc bản thân.

Dĩ nhiên Giang Ly không nỡ để anh trai rời xa, nhưng vẫn rất hiểu chuyện, kìm nén nước mắt nói:

“Chỉ cần là việc anh thích, em đều sẽ ủng hộ anh.”

Từ đó, thời gian Giang Dữ Biệt ở bên cạnh Giang Ly ngày một ít đi. Phần lớn liên lạc giữa hai người dựa vào điện thoại, nhưng dù Giang Ly có gọi mỗi ngày, Giang Dữ Biệt cũng không phải lúc nào cũng bắt máy.

Anh quá bận. Khi anh bận thì Giang Ly đang đi học, lúc anh rảnh thì Giang Ly đã ngủ rồi.

Những ngày như thế kéo dài gần một năm.

Về sau, danh tiếng của Giang Dữ Biệt ngày càng tăng, thu nhập cũng nhiều hơn. Sau một thời gian suy nghĩ kỹ càng, ba mẹ quyết định chuyển đến một thành phố lớn hơn để sinh sống, thuận tiện cho công việc của Giang Dữ Biệt, cả nhà cũng có thể gặp nhau thường xuyên hơn, không còn phải chia cách.

Giang Dữ Biệt và Giang Ly đều chuyển trường, bố Giang cũng nghỉ việc để đến thành phố xa lạ này. Vì công việc của Giang Dữ Biệt ngày càng bận rộn, cần có người giúp đỡ nên bố Giang không tìm việc mới, mà trực tiếp đến hỗ trợ cậu.

Lúc này Giang Ly mới phát hiện, dù đã đến thành phố lớn, cậu vẫn không thể thường xuyên gặp được anh trai, thậm chí còn ít thấy cả bố. Nhưng cậu lại thấy không sao cả, vì dù sao cũng gần anh hơn rồi, hơn nữa cậu cũng lớn rồi, hoàn toàn có thể tự chăm sóc mình.

Thế nhưng, những ngày như vậy cũng không kéo dài được bao lâu.

Giang Dữ Biệt càng nổi tiếng, fan hâm mộ càng đông. Có người lý trí, thì cũng có kẻ cuồng loạn. Họ xuất hiện trước cửa nhà, đến tận trường học, thậm chí không biết bằng cách nào đã tìm ra được thông tin Giang Ly là em trai Giang Dữ Biệt. Khi không tìm thấy Giang Dữ Biệt, họ liền vây lấy Giang Ly ở trường. Dù không có ai trực tiếp gây tổn hại cho Giang Ly, nhưng những chuyện đó vẫn khiến cuộc sống của cậu bị ảnh hưởng không ít.

Hành động của những fan cuồng khiến hầu như ai cũng biết Giang Ly là em trai của Giang Dữ Biệt.

Chẳng bao lâu sau, Giang Ly bị bọn lưu manh để ý. Biết cậu là người nhà của ngôi sao, đoán chắc là có tiền, nên đã ra tay cướp. Tất cả những thứ có giá trị trên người cậu đều bị lấy mất, may mắn là chỉ bị xây xát bên ngoài.

Mãi đến lúc đó, Giang Dữ Biệt và ba mẹ mới biết Giang Ly đã bị fan làm phiền. Nhưng ngay cả lúc này, Giang Ly vẫn cười tít mắt nói:

“Con thấy cũng chẳng sao mà, họ chỉ là rất thích anh thôi.”

Phải, là thích đấy. Nhưng quá nguy hiểm, quá đáng sợ.

Lần này là cướp, ai biết lần sau có phải là bắt cóc không?

Vì vậy, họ quyết định đưa Giang Ly đến sống cùng người thân. Không phải về quê, mà đến nơi không ai biết cậu là em trai của người nổi tiếng, để tránh những rắc rối không đáng có.

Cậu vốn nên có một tuổi thơ vô lo vô nghĩ.

Dĩ nhiên Giang Ly không đồng ý. Cậu muốn ở bên anh trai, dù không thể gặp mỗi ngày, nhưng ít ra vẫn tốt hơn là phải xa cách như trước. Thế nhưng, cậu ở lại đây, dường như lại trở thành gánh nặng cho anh. Anh đã bận rộn đến vậy, còn phải phân tâm để lo xem cậu có bị bắt nạt hay không.

Giang Ly không muốn như thế, nên cậu đồng ý chuyển đến nhà dì, một mình quay về.

Ban đầu mẹ Giang định đi theo, nhưng Giang Ly lo anh trai không có ai chăm sóc nên nhất quyết không đồng ý, thậm chí còn nói:

“Nếu mẹ về theo con, thì con sẽ không đi nữa.”

Giang Ly xưa nay luôn nghe lời Giang Dữ Biệt. Vì vậy, đêm đó Giang Dữ Biệt đã khuyên nhủ cậu suốt cả đêm, nhưng lần này Giang Ly lại bướng bỉnh vô cùng, thế nào cũng không cho mẹ đi theo.

Giang Dữ Biệt cũng hết cách, đành phải thỏa hiệp.

Mẹ Giang đưa cậu đến nhà dì. Dì rất vui, dù gì quan hệ giữa hai nhà vốn đã tốt, hơn nữa sau khi Giang Ly chuyển đến, nhà Giang mỗi tháng đều gửi cho họ một khoản sinh hoạt phí không nhỏ, tất nhiên là đồng ý.

   

Cuộc sống của Giang Ly dần yên bình hơn, không còn ai vây quanh hỏi “Em có phải là em trai Giang Dữ Biệt không?”, “Em biết anh ấy ở đâu không?”, “Có thể xin chữ ký giúp được không?”… Nhưng cậu cũng cảm thấy cô đơn hơn.

Cuộc sống ăn nhờ ở đậu khiến Giang Ly không thích nghi được. Dù dì chào đón cậu, nhưng Giang Ly vẫn cảm nhận rõ ràng rằng dì chỉ miễn cưỡng mà thôi. Cậu thậm chí còn nghe thấy dì và dượng cãi nhau vì mình, nghe thấy dì nói:

“Anh tưởng tôi muốn chắc? Nếu không phải lương anh ít quá, anh tôi lại cho tôi nhiều tiền như vậy, thì tôi thèm nuôi một thằng ăn hại à!”

Có lẽ chính vì thái độ của dì, mà mấy đứa em họ trong nhà cũng mang theo ác cảm với Giang Ly. Cậu chỉ có thể sống dè dặt, cẩn trọng. Không thể quay về bên anh trai, cũng không thể khiến anh phải lo lắng.

Nhưng cuộc sống như vậy khiến Giang Ly cảm thấy ngột ngạt. Cậu từng nghĩ đến chuyện ra ngoài sống riêng, vì cảm thấy mình hoàn toàn có thể tự chăm sóc bản thân. Thế nhưng ba mẹ và anh chắc chắn sẽ lo lắng, vì thế cậu chỉ có thể chọn cách ra khỏi nhà sớm, về muộn, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình trong căn nhà này.

Điều đáng mừng là, tình cảm giữa hai anh em không vì xa cách mà phai nhạt.

Có lẽ vì cảm thấy áy náy với em trai, Giang Dữ Biệt gần như mỗi tuần đều gửi rất nhiều thứ cho Giang Ly, quần áo, giày dép, đồ chơi, đồ dùng, tất cả đều là loại tốt nhất. Nhưng những thứ đó luôn bị biến mất không dấu vết, dù cậu có giấu kỹ đến đâu. Sau này, cậu phát hiện em họ mặc áo anh gửi cho mình, em gái đeo cặp mà anh gửi cho mình. Cuối cùng cậu đã bùng nổ, lần đầu tiên cãi nhau với dì, điên cuồng giành lại những món đồ đó.

Dì đánh cậu, mắng cậu vô ơn, nói:

“Mày có nhiều đồ tốt như thế, cho em một ít thì sao?”

“Nhà mày có tiền mà, kêu Giang Dữ Biệt mua thêm cho mày đi!”

“Đừng quên mày đang sống nhờ nhà tao đấy!”

Nhưng những món đồ đó, anh đã gửi ba phần rồi mà. Em họ rõ ràng cũng có, tại sao vẫn phải cướp của cậu?

Cuộc sống có thể thay đổi một con người. Những ngày như thế trôi qua càng lâu, đến cả khi gọi điện với Giang Dữ Biệt, Giang Ly cũng nói ít hẳn. Ban đầu còn kể chút chuyện xung quanh, nhưng sau đó thì hầu như không kể gì nữa. Chuyện vui thì dĩ nhiên phải kể với anh, nhưng chuyện vui quanh cậu ngày càng ít, ít đến mức chẳng thể bịa ra nổi.

Ở nhà, Giang Ly ngày càng trầm lặng, cả ngày chẳng nói nổi một câu. Ở trường, cậu cũng không thể hòa nhập với bạn mới. Cậu đẹp, dùng đồ tốt, mặc đồ xịn, trong cái thị trấn nhỏ này thì đúng là một kẻ khác biệt. Mà tính cậu lại không chủ động giao tiếp, nên tính cách càng ngày càng thu mình, cô lập.

   

Nhưng Giang Ly không để tâm, cậu không đến đây để kết bạn. Cậu đến đây là để không gây thêm phiền phức cho anh trai, nên chỉ muốn học hành tử tế, nhanh chóng được về bên anh.

Bị cô lập, cũng là một dạng bạo lực lạnh.

Nhưng bạo lực lạnh rồi cũng sẽ nhàm chán, nhất là khi Giang Ly hoàn toàn không bận tâm đến việc bị cô lập, thì bọn họ bắt đầu muốn thay đổi cách thức.

Dù sao thì đây cũng là một đứa trẻ không bạn bè, thậm chí cả họp phụ huynh cũng không có ai đến, đúng không?

Sách của Giang Ly bắt đầu biến mất vô cớ, bài tập đã nộp thì bị tráo đổi, bị thầy cô phạt. Cặp sách bị cắt rách, bị nhét rác bẩn, giày bị hắt mực, quần áo bị ai đó dùng dao lam rạch thủng lúc cậu không để ý.

Khi ăn ở căn-tin, có người nhổ nước bọt vào khay cơm của cậu; lúc đi vệ sinh thì bị người bên cạnh “vô tình” tiểu lên người; khi vào buồng vệ sinh thì bị khóa trái ở bên trong. Nếu không nhờ cô lao công phát hiện, có lẽ chẳng ai biết cậu đã mất tích.

Bọn họ dùng mọi cách khiến Giang Ly cảm thấy ghê tởm, bẩn thỉu.

Giang Ly là một đứa trẻ rất ngoan, phần lớn mọi việc cậu đều có thể chịu đựng. Nhưng sự chịu đựng của con người cũng có giới hạn. Khi bị dồn ép đến cùng đường, thì chỉ còn cách phản kháng.

Vậy nên trên người Giang Ly bắt đầu thường xuyên xuất hiện vết thương. May mà khi đó chưa phổ biến việc gọi điện video, dù vẫn gọi điện cho Giang Dữ Biệt, nhưng những vết thương trên người cũng không bị phát hiện.

Còn về dì, bà đã sớm coi cậu như không tồn tại, sao có thể quan tâm?

Ở trong nhà, cậu đã sớm trở thành người vô hình.

Giang Ly cuối cùng cũng dọn ra ngoài ở. Cậu và dì đã thỏa thuận: chỉ cần không nói với ba mẹ và anh trai việc cậu dọn ra ngoài, thì mỗi tháng dì vẫn sẽ nhận được tiền chu cấp.

Dì tất nhiên đồng ý. Bà vốn đã không ưa nổi cái tính trầm lặng, suốt ngày mặt nặng mày nhẹ không nói lời nào của Giang Ly. Giờ cậu đi rồi mà vẫn còn được nhận tiền, chẳng còn gì khiến người ta vui hơn thế.

Để ba mẹ và anh trai không phát hiện, Giang Ly chỉ thỉnh thoảng quay về ở vài hôm mỗi khi ba mẹ đến thăm.

Nhưng mỗi lần đều đi vội về gấp, nên chẳng ai nhận ra có gì khác thường.

Không ai biết rằng, Giang Ly đã bị cô lập và bắt nạt suốt hai năm trời.

Dù vậy, Giang Ly vẫn có những lúc vui vẻ, mà lúc vui nhất chính là khi được gọi điện cho anh trai. Dù về sau phần lớn đều là Giang Dữ Biệt nói, nhưng đó vẫn là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cậu, cũng là những lúc hiếm hoi cậu nở nụ cười.

   

Giang Dữ Biệt từng hỏi: “Tiểu Ly, sao dạo này em ít nói thế?”

Giang Ly im lặng vài giây, rồi cười bảo: “Vì lâu rồi không gặp anh, nên muốn nghe anh nói.”

“Vậy anh sẽ nói nhiều hơn, Tiểu Ly nghe nhé.”

Thế là sau này, mỗi cuộc điện thoại, Giang Dữ Biệt đều nói rất nhiều, kể chuyện xảy ra xung quanh, kể hôm nay ăn gì, kể việc học và công việc mệt mỏi ra sao, kể rằng anh nhớ Tiểu Ly.

Giang Ly lặng lẽ lắng nghe, rồi sẽ nói: “Anh ơi, em muốn nhanh chóng được đến bên anh.”

Rất muốn, rất rất muốn, muốn thật nhanh, nếu không cậu sợ mình sẽ không trụ nổi nữa.

Năm đó, mùa đông rảnh rỗi, Giang Dữ Biệt không nhận thêm công việc nào mà quay về thị trấn nhỏ cùng Giang Ly đón Tết. Giang Ly vui mừng như một đứa trẻ, chỉ là vì quá lâu không cười, nên mỗi lần cười đều có phần gượng gạo. Nhưng đôi mắt cậu thì sáng bừng, đặc biệt là khi nhìn Giang Dữ Biệt, cứ như phát sáng.

Ngày 29 Tết, hai anh em đi dạo phố mua đồ. Không may lại đụng phải đám học sinh từng bắt nạt Giang Ly trong trường. Khi ấy Giang Dữ Biệt đang vào nhà vệ sinh, Giang Ly đứng ngoài chờ.

Lúc bọn chúng tiến lại gần, Giang Ly bảo họ đi chỗ khác, thậm chí lần đầu tiên hạ giọng cầu xin họ.

Nhưng có kẻ nói:
“Giang Ly, tôi thấy cậu đi với Giang Dữ Biệt đấy. Hai người có quan hệ gì? Cùng họ Giang, mặt còn giống nữa, chẳng lẽ là anh em ruột à?”

“Wow, không ngờ bạn học của tụi mình lại là em trai của đại minh tinh đó nha.”

“Này Giang Ly, quan hệ cậu với đại minh tinh chắc không tốt lắm nhỉ? Không thì người ta sống sáng chói như vậy, còn cậu lại sống như chuột chạy ngoài đường?”

“Tụi này lớn đến giờ chưa từng gặp minh tinh ngoài đời bao giờ, hay cậu dẫn anh cậu ra chụp tấm ảnh, ăn bữa cơm với tụi này nhé? Làm bạn mà.”

Giang Ly không đồng ý. Cậu không thể để những kẻ ghê tởm này tiếp cận anh trai mình dù chỉ một chút. Họ không xứng, ánh mắt của họ cũng không xứng rơi lên người Giang Dữ Biệt, ghê tởm quá.

Nhưng Giang Ly không còn cách nào khác, Giang Dữ Biệt sắp ra rồi, cậu không muốn để anh thấy mình đang đứng với đám người này, vậy nên đành thỏa hiệp:

“Các người đến trường đợi tôi, lát nữa tôi dẫn anh tôi đến.”

Cậu vốn định lừa bọn chúng, tìm cớ đuổi đi. Nhưng rất nhanh Giang Ly đã nhận ra, bọn chúng không dễ dàng buông tha cậu như thế.

“Tốt nhất là đừng lừa tao.” Tên cầm đầu nói: “Nếu không, mấy tấm ảnh của mày trong tay tao sẽ gửi hết cho anh mày, không chỉ anh mày đâu, mà cả thiên hạ sẽ biết – em trai của Giang Dữ Biệt từng bị tao giẫm dưới chân, như một con chó.”

   

Nhắc đến ảnh, Giang Ly khẽ run rẩy. Đúng là cậu từng bị chụp rất nhiều ảnh, đều là lúc bị bắt nạt, không thể nhìn lại được.

Cậu từng nghĩ những tấm ảnh đó chỉ để bọn họ uy hiếp mình, đợi mình rời khỏi thành phố này rồi, sẽ không ai còn biết chuyện xưa nữa.

Nhưng cậu vẫn quá ngây thơ. Bọn họ sẽ uy hiếp cậu cả đời, và sẽ kéo cả Giang Dữ Biệt vào.

Cậu không muốn Giang Dữ Biệt thấy một phiên bản tồi tệ của mình. Cậu càng không muốn vì bản thân mà ảnh hưởng đến anh.

“Tôi nhất định sẽ đến.” Giang Ly nói.

Ngay sau khi đám người kia rời đi, Giang Dữ Biệt từ nhà vệ sinh bước ra, thấy sắc mặt Giang Ly không tốt, liền quan tâm hỏi: “Em sao thế?”

Giang Ly mỉm cười nhìn anh: “Chắc là do thời tiết lạnh quá thôi, anh à, mình về nhà nhé.”

Giang Dữ Biệt tất nhiên đồng ý, hai anh em cùng trở về nhà dì.

Dì đang trò chuyện vui vẻ với ba mẹ Giang, thấy hai người quay về liền ra sức khen Giang Ly hiểu chuyện thế nào, học giỏi ra sao, còn nói thầy cô cũng từng khen, bảo rằng thi đậu đại học danh tiếng ở Bắc Thành là chuyện hoàn toàn không thành vấn đề.

Nghe vậy, Giang Dữ Biệt xoa đầu Giang Ly:

“Em trai anh giỏi thế cơ à, muốn học trường nào ở Bắc Thành?”

Giang Ly nghĩ một chút, rồi mỉm cười: “Chắc là B Đại, em muốn vào B Đại.”

Ban đầu Giang Dữ Biệt định ngồi nói chuyện cùng ba mẹ và dì, nhưng Giang Ly lại kéo anh về phòng, nói:

“Anh à, em muốn nói chuyện riêng với anh một lát.”

Giang Dữ Biệt tất nhiên đồng ý, cùng Giang Ly trở về phòng. Giang Dữ Biệt tựa người lên giường, còn Giang Ly ngồi trên ghế trước bàn học, nhìn anh:

“Anh à, mấy năm nay anh sống tốt chứ?”

“Cũng ổn.” Giang Dữ Biệt đáp: “Chỉ là vẫn cảm thấy có lỗi với em, vì anh mà ba mẹ luôn dồn hết sự quan tâm cho anh, ít khi chú ý đến em. Nhưng lần này ăn Tết xong họ sẽ không đi nữa, anh đã ký hợp đồng với công ty rồi, có đội ngũ chuyên nghiệp bên cạnh, họ không cần theo anh khắp nơi nữa, có thể yên tâm ở lại chăm sóc em.”

Giang Ly gật đầu:

“Vậy thì tốt rồi. Nhưng em nghĩ ba mẹ cứ nên ở cạnh anh thì hơn, anh vất vả như vậy, cần người thân bên cạnh chăm sóc mà.”

Giang Dữ Biệt không đáp lại câu này, vì trước khi về đây họ đã bàn bạc xong xuôi: sẽ không để Giang Ly sống một mình nữa. Họ sẽ thuê nhà ở thành phố nhỏ này, ở lại cùng Giang Ly ôn thi đại học, chờ sau kỳ thi sẽ cùng nhau lên Bắc Thành, cả nhà chính thức sống bên nhau.

Chỉ là lúc ấy, Giang Dữ Biệt không để ý, ánh mắt Giang Ly – ánh mắt từng sáng bừng mỗi khi nhắc đến chuyện này – giờ lại không còn ánh sáng ấy nữa.

Nơi mà cậu đã cố gắng hết sức để đến, giờ lại là nơi chẳng thể chạm tới.

“Anh à, dạo này em hay nhớ lại lúc nhỏ, nhớ anh và em ngày mưa dẫm chân xuống vũng nước, cùng nhau bắt ve, leo cây hái trộm đào, cùng nhau đi học về, anh đèo em trên xe đạp.”

Giang Dữ Biệt nhướn mày nhìn cậu:

“Em còn nhỏ thế mà đã có mấy suy nghĩ kiểu người già rồi hả?”

Giang Ly cười cười, không để ý đến lời anh, nói tiếp:

“Anh à, em nghe mẹ nói anh bị đau dạ dày, sau này anh phải ăn uống đàng hoàng, đừng vì công việc bận quá mà bỏ bữa nhé.”

“Anh à, anh được làm điều mình yêu thích, em thật sự rất rất vui, rất rất tự hào về anh.”

“Anh à, đời này được làm em trai của anh, em cảm thấy mình đã cứu cả trái đất luôn.”

“Anh à, thật muốn trở về lúc nhỏ, không lớn lên, để mãi được anh cưng chiều như thế.”

Giang Dữ Biệt cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không ổn, anh ngồi thẳng dậy nhìn Giang Ly:

“Tiểu Ly, có phải em gặp chuyện gì không vui không?”

“Không có đâu.” Giang Ly mỉm cười nhìn anh: “Chỉ là sắp được sống cùng anh rồi, em vui quá, nên nghĩ nhiều chút thôi.”

Giang Dữ Biệt cũng cười: “Ừ, đợi thi đậu B Đại rồi, chúng ta sẽ không xa nhau nữa.”

Giang Ly còn muốn nói gì đó, nhưng lúc ấy điện thoại cậu vang lên, cậu liếc nhìn rồi bắt máy: “Em tới ngay.” Nói rồi dứt khoát cúp máy.

Giang Dữ Biệt nghi hoặc nhìn cậu: “Em đi đâu vậy?”

“Lúc nãy đi với anh có gặp mấy bạn cùng lớp, họ rủ em ra ngoài chơi, em ngại từ chối.” Giang Ly nói: “Không thể vì anh về mà em lại bỏ bê bạn học được, dù sao thì họ mới là người ở bên em lâu hơn.”

Giang Dữ Biệt không vui lắm, gật gật đầu:

“Ừm, anh cứ tưởng em sẽ dành hết thời gian cho anh cơ, hóa ra anh cũng chẳng quan trọng lắm với em nhỉ?”

“Anh tất nhiên là quan trọng nhất.” Giang Ly đáp: “Không ai quan trọng bằng anh cả.”

Nói thì nói vậy, nhưng Giang Ly vẫn phải đi. Giang Dữ Biệt cũng không ngăn cản, mỉm cười nằm xuống giường:

“Vậy đi sớm về sớm nhé.”

“Dạ.”

Dứt lời, Giang Ly lại chưa rời đi ngay, cậu đứng dậy, bước đến bên giường, ngẩn người nhìn Giang Dữ Biệt. Giang Dữ Biệt đã nhắm mắt, không nghe tiếng bước chân rời đi thì lại mở mắt ra, mới thấy Giang Ly vẫn đứng đó:

   

“Sao thế? Không phải định đi sao?”

“Anh à.” Giang Ly ngồi xuống: “Anh có thể xoa đầu em một cái nữa không?”

Dù thấy lạ, Giang Dữ Biệt vẫn mỉm cười, ngồi dậy, xoa đầu Giang Ly:

“Sao càng lớn lại càng biết làm nũng thế này?”

Giang Ly cọ vào lòng bàn tay anh, mỉm cười không nói, rồi bước về phía cửa. Trước khi đi, cậu còn quay đầu nhìn lại, nói với Giang Dữ Biệt:

“Anh phải sống thật tốt, làm những điều anh thích, em sẽ luôn ủng hộ anh.”

Lúc này, Giang Dữ Biệt mới cảm thấy kỳ lạ, cảm thấy có điều gì đó không đúng, thậm chí còn có cảm giác Giang Ly đang nói lời tạm biệt. Anh bước nhanh tới, đứng trước mặt Giang Ly, nhíu mày hỏi:

“Giang Ly, rốt cuộc là sao vậy? Sao em cứ nói mấy lời kỳ lạ suốt từ lúc về?”

Giang Ly cười cười: “Chỉ là vì lâu quá không gặp anh, em sợ lát nữa anh lại bị gọi đi quay phim, không chắc lúc em chơi về còn được gặp anh hay không.”

Giang Dữ Biệt im lặng nhìn cậu một lúc, Giang Ly để mặc anh nhìn, ánh mắt không hề né tránh, hoàn toàn không giống đang nói dối. Giang Dữ Biệt lúc này mới nhẹ nhàng thở phào:

“Mai là Tết rồi, anh còn đi đâu được nữa chứ? Sẽ đợi em về.”

“Vậy em đi nhé.”

Giang Ly ôm chặt lấy Giang Dữ Biệt, nhanh đến mức anh còn chưa kịp vỗ lưng thì cậu đã buông ra, quay người rời đi, không hề ngoái đầu lại.

Sau khi Giang Ly rời đi, Giang Dữ Biệt định ngủ một lát, nhưng liên tục gặp ác mộng, trong lòng bồn chồn không yên. Anh muốn gọi điện bảo Giang Ly về, nhưng gọi thế nào cũng không được. Giang Dữ Biệt cảm thấy có gì đó không ổn, liền hỏi dì xem bạn cùng lớp của Giang Ly là ai, số điện thoại thế nào, nhưng dì lại ấp úng không trả lời nổi.

Giang Dữ Biệt đã nhận ra có điều gì đó không ổn, nhưng không còn thời gian để để tâm nữa, anh lập tức xin số điện thoại của giáo viên chủ nhiệm lớp Giang Ly từ mẹ và gọi đi, nhưng giáo viên lại nói:

“Giang Ly à? Em ấy đâu có bạn bè gì mấy, ở trường toàn một mình.”

Đến tận bây giờ, Giang Dữ Biệt vẫn nhớ rất rõ cảm giác lúc đó, như bị ném vào hầm băng, mọi lối thoát đều bị bịt kín.

Anh nhất định phải tìm được Giang Ly, nhất định phải tìm được em ấy.

Nhưng thành phố nhỏ này, Giang Dữ Biệt chỉ mới đến đếm trên đầu ngón tay, đến cả có bao nhiêu con phố cũng không rõ, trường của Giang Ly ở đâu cũng chẳng biết, chỉ còn cách đi tìm từng con phố một.

   

Cuối năm rồi, các cửa hàng trong thành phố hầu như đều đóng cửa, liếc mắt một cái là biết mấy chỗ đó Giang Ly và các bạn không thể nào ở được. Giang Dữ Biệt không biết mình đã chạy bao xa, đã tìm bao nhiêu nơi, chỉ biết là vẫn không thấy cậu.

Lúc đầu, người nhà chỉ nghĩ Giang Dữ Biệt lo lắng quá mức. Nhưng đến tận mười giờ đêm mà vẫn chưa tìm thấy Giang Ly, thì mọi người bắt đầu hoảng loạn.

Bố Giang lần đầu tiên nổi giận với em gái mình, dì anh cuối cùng cũng nói ra sự thật:

“Giang Ly đã dọn ra khỏi nhà từ lâu rồi, tôi làm sao biết được nó sẽ đi đâu chứ?”

Suốt hơn một năm qua, Giang Ly đã sống thế nào, bà hoàn toàn không biết gì cả, thế mà vẫn thản nhiên nhận tiền sinh hoạt phí bố anh gửi về mỗi tháng.

Nhưng chuyện đó, vào lúc này, không ai muốn truy cứu nữa.

Suốt một ngày một đêm, không có chút tin tức gì về Giang Ly.

Giang Dữ Biệt hối hận đến mức như phát điên.

Tại sao anh lại không nhận ra những bất thường ở Giang Ly? Tại sao lại không nhận ra em ấy đang cố nói lời tạm biệt với mình? Tại sao lại không để ý rằng hai năm qua Giang Ly càng lúc càng im lặng?

Giang Ly coi anh là cả thế giới. Còn bản thân anh thì sao? Đã từng thật sự quan tâm đến em ấy chưa?

Về sau, khi báo cảnh sát, mới biết rằng có một bạn học cùng lớp với Giang Ly cũng mất tích. Những người từng chơi với bạn học kia cuối cùng không chịu nổi áp lực mà khai ra, họ nói, ở trường Giang Ly đã cầm dao, nói rằng Giang Ly đã giết người.

Khi mọi người chạy đến trường thì đã là đêm Giao thừa.

Trường học vốn nên tối đen, vậy mà sáng rực như ban ngày. Ngay khi Giang Dữ Biệt bước vào cổng trường, anh lập tức nhìn thấy một bóng dáng gầy gò trên sân thượng của tòa nhà dạy học.

Anh không hiểu tại sao Giang Ly lại gầy đến mức ấy, như thể chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay.

Giang Dữ Biệt đứng dưới lầu, gọi to tên Giang Ly, van xin cậu hãy xuống, hãy nhìn anh một lần, hãy gọi anh một tiếng “anh trai” nữa. Nhưng Giang Ly dường như không nghe thấy, cậu thậm chí còn không cúi đầu nhìn anh một cái, cứ thế mà nhảy xuống.

Không thể nhìn.

Nhìn rồi… sẽ không nỡ rời đi nữa.

Nhưng… em đã trở thành kẻ giết người, còn có thể mang đến điều gì cho anh chứ?

Chỉ là một gánh nặng mà thôi.

Nhưng anh ơi, đừng sợ, cũng đừng khóc.

Tiểu Ly rất hạnh phúc. Được làm em trai của anh kiếp này, được anh bảo vệ — em thật sự rất hạnh phúc.

Sẽ không còn ai bắt nạt em nữa. Em cũng sẽ biết cách tự bảo vệ bản thân, cũng sẽ bảo vệ anh.

“Bốp”, là tiếng thân thể Giang Ly rơi xuống đất, cũng là tiếng pháo hoa rợp trời trong thành phố nhỏ ấy.

Đã đến giao thừa.

Một năm mới đã bắt đầu.

Giang Ly mãi mãi mười sáu tuổi.

Bình Luận (0)
Comment