Chồng Yêu Kém Tôi 12 Tuổi

Chương 63

Sau khi câu chuyện của Giang Dữ Biệt kết thúc, Tiêu Khắc im lặng rất lâu, không thốt nên lời.

Họ đã quay trở lại khách sạn từ lâu. Giang Dữ Biệt nằm trên ghế sofa, cánh tay gập lại che ngang mắt, trông như đã ngủ, còn Tiêu Khắc thì ngồi dưới sàn, ngay cạnh anh, mắt nhìn vào một điểm vô định phía trước, không biết đang nghĩ gì.

Trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng “ù ù” của điều hòa, đến cả hơi thở cũng như biến mất.

Tiêu Khắc biết Giang Dữ Biệt đang khóc. Bản thân cậu cũng muốn khóc, vì Giang Ly, vì Giang Dữ Biệt, và vì tình anh em giữa họ.

Khó trách mỗi dịp giao thừa, tâm trạng của Giang Dữ Biệt lại tệ đến thế, chẳng buồn nói lấy một câu. Khó trách anh lại không muốn đón Tết. Với anh, Tết chẳng khác gì một lưỡi dao treo lơ lửng trên đầu, anh không thể nào quên được Giang Ly, càng không thể nào quên được hình ảnh em ấy nhảy xuống từ sân thượng.

Tiêu Khắc nghĩ, khoảnh khắc Giang Ly nhảy xuống, liệu có biết Giang Dữ Biệt đang đứng dưới lầu không? Có nghe thấy tiếng gọi của anh ấy không?

Chắc là không. Em ấy yêu anh trai đến thế, sao nỡ để anh tận mắt nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn ấy?

Suốt một ngày một đêm ở sân thượng trường học, không ai biết Giang Ly đã nghĩ gì. Em ấy phải kiềm chế bản thân đến mức nào mới không chạy về nhà để gặp người anh mà mình yêu quý? Phải cần bao nhiêu dũng khí mới có thể tự tay chấm dứt tất cả những tổn thương, cũng là hủy luôn con đường trở về bên anh trai?

Nhưng ở một khía cạnh nào đó, Tiêu Khắc cảm thấy mình hiểu được Giang Ly — hiểu vì sao em chịu đựng bao nhiêu đau khổ mà không nói một lời.

Cũng giống như cậu năm xưa thích Giang Dữ Biệt, nhưng không dám nói.

Có lẽ bọn họ đều giống nhau,đều nghĩ rằng Giang Dữ Biệt xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn.

“Anh à…” Một lúc lâu sau, Tiêu Khắc khẽ lên tiếng, phá tan bầu không khí nặng nề trong căn phòng. Cậu nói: “Giang Ly không phải là kẻ giết người. Em ấy là thiên thần.”

Giang Dữ Biệt không nói gì, chỉ chậm rãi gỡ cánh tay khỏi mắt, đưa tay xoa nhẹ lên đầu Tiêu Khắc, rất khẽ, rất dịu dàng, như thể muốn truyền hơi ấm từ lòng bàn tay mình sang.

“Quan hệ giữa anh và dì chú… là từ lúc đó bắt đầu không tốt sao?” Tiêu Khắc hỏi.

“Ừm.” Giang Dữ Biệt đáp, nhưng tay vẫn chưa rời đi, cứ chậm rãi lướt từ tóc xuống tai cậu, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng bóp lấy dái tai, như thể đó là món đồ chơi thú vị, cũng có thể là hành động vô thức, đến bản thân anh cũng không rõ mình đang làm gì.

Sau đó, anh tiếp tục kể về những chuyện sau đó.

Vài ngày sau khi Giang Ly qua đời, Giang Dữ Biệt cùng mọi người tìm được căn phòng trọ nhỏ mà cậu từng sống. Cuộc sống của cậu vô cùng kham khổ, vậy mà căn phòng lại được dọn dẹp rất gọn gàng, bài trí cũng rất ấm cúng. Ngay khi bước vào, Giang Dữ Biệt đã cảm thấy quen thuộc, giống hệt căn phòng hai anh em từng ở khi còn nhỏ.

Những món đồ mà Giang Dữ Biệt gửi cho cậu, cậu đều cất giữ cẩn thận. Trên tủ đầu giường còn đặt ảnh chụp của hai anh em. Trên tường phía bàn học có một dòng chữ nắn nót, thật đẹp:

“Đến bên cạnh anh trai.”

Giang Dữ Biệt đã ở lại căn phòng đó suốt ba ngày, đọc hết ba quyển nhật ký mà Giang Ly viết trong hai năm qua. Trang đầu tiên của mỗi quyển đều viết cùng một câu:
【Rời khỏi nơi này thì đốt đi.】

Giang Ly chưa bao giờ có ý định kể lại bất cứ chuyện gì xảy ra ở đây cho ai cả. Cậu chưa từng nghĩ đến việc lên tiếng, chỉ định lúc nào rời đi thì chôn vùi tất cả những gì đã trải qua, không để lại chút dấu vết nào, không để ai phải lo lắng hay nghĩ ngợi.

Lý do cậu bắt đầu viết nhật ký, ngay trong trang đầu của cuốn đầu tiên đã ghi rõ:

【Tôi không có bạn, không biết phải nói với ai, tôi sắp nghẹt thở rồi. Vậy thì viết nhật ký vậy, như vậy chỉ mình tôi biết.】

Nhật ký, đối với cậu, là nơi trút bỏ cảm xúc. Và chính nhờ những cuốn nhật ký đó, Giang Dữ Biệt mới hiểu rõ Giang Ly đã phải trải qua những gì trong hai năm đó.

Càng hiểu lại càng đau lòng, càng đau lòng thì càng không thể tha thứ cho bản thân.

Anh không dám đối mặt với Giang Ly, cũng không dám đối mặt với cha mẹ, thậm chí không thể đối mặt với chính mình.

Ánh mắt của cha mẹ khi nhìn về phía mình, với anh mà nói, đều là một loại tội lỗi.

Nếu không phải vì anh quyết tâm theo đuổi con đường diễn viên, Giang Ly đã không phải rời xa cha mẹ, rời xa anh. Cậu sẽ lớn lên khỏe mạnh và hạnh phúc, có cha mẹ quan tâm, có anh trai yêu thương.

Rõ ràng Giang Ly còn nhỏ hơn anh bốn tuổi, vậy mà lại hiểu chuyện đến mức tự nhường ba mẹ cho anh, sống một mình, ở nhờ nhà người khác, chịu đựng biết bao uất ức mà chẳng nói lời nào.

Tất cả sự quan tâm và chăm sóc của ba mẹ lẽ ra nên dành cho Giang Ly, vậy mà Giang Dữ Biệt lại ích kỷ chiếm lấy hết.

Giang Dữ Biệt đâu còn là trẻ con nữa, chẳng lẽ anh không biết như vậy sẽ làm tổn thương Giang Ly sao? Không thể không biết. Nhưng khi sự nghiệp đang lên như diều gặp gió, còn trẻ mà đã đứng ở đỉnh cao như vậy, làm sao tránh khỏi hư vinh và kiêu ngạo? Thế nên anh đã vô thức lờ đi rất nhiều thứ.

Anh nghĩ, chỉ cần đợi thêm chút nữa, đợi khi Giang Ly lớn hơn, đến Bắc Thành, thì mọi thứ sẽ tốt lên. Anh sẽ cho cậu cuộc sống tốt nhất.

Nhưng Giang Dữ Biệt chưa từng nghĩ rằng, điều Giang Ly muốn chưa bao giờ là một cuộc sống tốt nhất. Điều cậu muốn, chỉ là những ngày tháng giản dị có đủ cả gia đình bên nhau.

Giang Ly là người dễ hài lòng. Hồi nhỏ chỉ cần một que kcậu giá một xu, một gói kẹo mười viên một xu, hay một chiếc áo cũ của anh trai cũng có thể khiến cậu cười.

Còn những món đồ hàng hiệu giới hạn, giày dép đắt tiền, balo xịn nhất, điện thoại đời mới nhất – cậu chưa bao giờ thật sự để tâm, chỉ vì đó là quà từ anh trai, nên cậu giữ lại.

Chỉ khi giữ lại, anh trai mới bớt cảm thấy áy náy, mới có thể yên tâm làm việc. Bởi vì trở thành diễn viên, đến thành phố lớn, là điều anh muốn làm, cậu không thể ngăn cản, cũng không định ngăn cản.

Nhưng Giang Dữ Biệt lại chưa bao giờ nghĩ đến một điều — Giang Ly còn chưa kịp đợi đến ngày anh mang lại cho cậu cuộc sống tốt nhất, thì cậu đã không còn nữa.

Anh không thể tha thứ cho chính mình. Anh cảm thấy chính mình đã giết ch.ết Giang Ly, chính ước mơ của mình đã giết ch.ết đứa trẻ như thiên thần ấy.

Dù cha mẹ có an ủi thế nào, anh cũng không dám nhìn họ thêm một lần.

Anh không xứng đáng. Làm anh trai mà lại cướp đi tất cả của cậu trai, để cậu phải sống trong bạo lực và áp bức suốt hai năm trời. Thế nên anh bắt đầu oán trách, oán trách bản thân, chìm đắm trong những cảm xúc ấy, không thể thoát ra. Anh thậm chí từng có ý định đi theo Giang Ly.

Về sau, khi sự kiên nhẫn của ba mẹ cạn kiệt, họ cũng bắt đầu trách móc Giang Dữ Biệt. Sau khi ba mẹ bộc phát cảm xúc, ngược lại Giang Dữ Biệt cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, không còn nghĩ đến cái chết nữa.

Nhưng anh vẫn không thể tha thứ cho bản thân. Không thể tha thứ, cũng không thể thản nhiên nhận lại tình yêu thương từ ba mẹ.

Nếu mình cứ tiếp tục nhận lấy, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, vậy thì Giang Ly tính là gì? Những khổ đau mà Giang Ly từng gánh chịu tính là gì?

Giang Ly là một người hiền lành, cậu nhất định cũng hy vọng anh trai và cha mẹ có thể như xưa. Nhưng điều đó không thể xảy ra nữa. Kể từ khoảnh khắc Giang Ly ra đi theo cách đó, từ khoảnh khắc mọi nỗi đau trong hai năm qua của cậu bị phơi bày, mọi thứ đã không thể quay lại như trước.

Bọn họ, ai cũng mang tội.

Dù không còn ý định tự tử, nhưng Giang Dữ Biệt lại trải qua một thời kỳ chán ghét cực độ đối với diễn xuất. Cái giới này khiến anh kiệt sức, bản thân mình tồn tại trong giới này khiến anh cảm thấy buồn nôn. Thế nên suốt gần ba năm trời, anh không nhận bất cứ công việc nào, chỉ ở lại trường học. Khi đang ở đỉnh cao nhất, anh lại chọn rút lui.

Nếu không phải vì Tống Nghị sau này, Giang Dữ Biệt sẽ không thể bước ra khỏi đó, càng không thể tiếp tục làm diễn viên.

Nhưng cho dù là như vậy, anh vẫn không thể đối diện với chuyện của Giang Ly, quan hệ với ba mẹ cũng vẫn lạnh nhạt như xưa.

Nhiều năm như vậy, Giang Dữ Biệt từng nghĩ ba mẹ vẫn còn trách móc mình. Nhưng sau lần trở về này, anh mới nhận ra — hóa ra không phải như mình nghĩ. Nếu không, bố đã không gọi anh là “Tiểu Biệt”, mẹ cũng sẽ không nói với ông: “Đó là em trai của Giang Dữ Biệt, nó gọi Giang Dữ Biệt là anh.” Mà bố, sau khi nghe câu đó, cũng đã đỏ mắt.

Khi có người khác gọi anh là “anh”, có lẽ họ tưởng Giang Dữ Biệt đã buông bỏ, mới dám để lộ ra những cảm xúc thật trước mặt cậu.

Chính khoảnh khắc ấy, Giang Dữ Biệt mới hiểu, hiểu rằng cha mẹ vẫn luôn quan tâm đến anh, chỉ là bị ép phải kìm nén lại, không còn cách nào thể hiện ra được nữa.

Bởi vì sự trách móc là cách họ cứu rỗi Giang Dữ Biệt. Chỉ có để anh mang theo xiềng xích ấy, mang theo tội lỗi, thì anh mới có thể tiếp tục sống.

Họ dĩ nhiên cũng đau lòng vì đứa con trai mất đi em trai, nhưng sự yêu thương ấy, với Giang Dữ Biệt mà nói, là một gánh nặng, sẽ khiến anh cả đời không thể thoát khỏi nỗi đau mất Giang Ly. Thế nên họ thà lạnh nhạt với anh, để anh bớt đi phần nào cảm giác tội lỗi với Giang Ly.

Còn người thật sự bị mắc kẹt, không thoát ra khỏi nỗi đau ấy — là cha mẹ. Nếu không thì sao họ lại lựa chọn sống suốt bao nhiêu năm ở thành phố nhỏ nơi Giang Ly mất đi? Thậm chí căn nhà trọ của Giang Ly cũng bị họ mua lại, giữ nguyên như thuở ban đầu.

Tiêu Khắc lặng lẽ ngồi bên cạnh Giang Dữ Biệt suốt nửa đêm, chẳng nói gì. Chuyện như vậy chẳng thể an ủi, cũng không cách nào gỡ bỏ nút thắt trong lòng, trừ khi Giang Ly quay lại. Nhưng Giang Ly không thể quay về nữa.

Cuối đêm, Giang Dữ Biệt ngủ thiếp đi trên sofa. Tiêu Khắc vừa định đứng dậy đi lấy chăn thì điện thoại đột nhiên vang lên. Giang Dữ Biệt lập tức bật dậy, như có linh cảm gì đó, nhìn chằm chằm vào cái tên hiện lên trên màn hình — không đủ can đảm để bắt máy.

Cuối cùng vẫn là Tiêu Khắc nghe điện thoại. Cậu yên lặng lắng nghe những lời ở đầu dây bên kia, rồi đáp lại:

“Chúng cháu sẽ đến ngay.”

Cúp máy rồi, mới phát hiện ánh mắt của Giang Dữ Biệt vẫn dừng lại trên người mình. Tiêu Khắc ngồi xổm trước mặt Giang Dữ Biệt, nắm lấy tay anh, nhẹ giọng nói:

“Anh à, chú đã đi rồi, chúng ta qua tiễn chú một đoạn.”

Hai giờ sáng, ba người cùng nhau lái xe đến bệnh viện. Đoạn đường ngắn ngủi chỉ vài phút ấy, trong xe lại nặng nề tựa như đã kéo dài nửa thế kỷ. Tống Nghị lái xe, Giang Dữ Biệt và Tiêu Khắc ngồi ở ghế sau.

Tay của Giang Dữ Biệt rất lạnh, mặc cho Tiêu Khắc luôn nắm chặt cũng không thể truyền được hơi ấm.

Trong phòng bệnh, bố Giang vẫn nằm đó, không khác mấy so với lúc họ rời đi, chỉ là không còn hơi thở, giấc ngủ cũng dường như an yên hơn. Có lẽ vì đã không còn cảm giác đau đớn, đến cả nếp nhăn nơi lông mày cũng được giãn ra.

Bố Giang ra đi rất thanh thản.

Mẹ Giang ngồi bên mép giường bệnh, vẻ mặt điềm tĩnh. Bà vừa định nói gì đó thì trông thấy tay Tiêu Khắc và Giang Dữ Biệt đang nắm chặt lấy nhau. Ánh mắt bà đảo qua hai người, không nói gì. Tiêu Khắc nhìn thấy, định rút tay ra, nhưng lại bị Giang Dữ Biệt giữ chặt lấy.

Tiêu Khắc không rõ là Giang Dữ Biệt không quan tâm việc mối quan hệ giữa họ bị mẹ phát hiện, hay là vào khoảnh khắc ấy anh chỉ vô thức muốn tìm một chỗ dựa.

Nhưng dù là vì lý do gì, chỉ cần Giang Dữ Biệt cần, chỉ cần anh không buông tay, thì Tiêu Khắc cũng sẽ không buông.

Cả đời này cũng không.

Mẹ Giang cuối cùng cũng không nói gì về chuyện đó, chỉ thản nhiên lên tiếng:

“Từ lúc các con về là nên biết chuyện này sớm muộn cũng xảy ra. Người rồi cũng phải có ngày đi, đừng quá đau lòng.”

Có đau lòng không?

Đau lòng chứ. Dù bao năm không gặp, dù tình cảm đã nhạt, nhưng dù sao cũng là bố ruột, từng thân thiết suốt nhiều năm. Chỉ cần nghĩ đến sau này sẽ không bao giờ được gặp lại ông ấy nữa, Giang Dữ Biệt không thể nào vô cảm được.

Huống chi, họ cũng không thực sự trách anh.

Nhưng mẹ nói cũng đúng, con người ai rồi cũng phải đến lúc rời đi. Anh phải học cách chấp nhận, như cách anh từng phải chấp nhận sự ra đi của Giang Ly mười bốn năm trước.

“Tiểu Ly một mình ở bên đó đã mười bốn năm rồi, với tính cách của nó thì chắc cũng chẳng kết được mấy người bạn. Giờ thì tốt rồi, ba con qua đó với nó. Nếu lũ quỷ nhỏ kia còn dám bắt nạt nó, thì cũng có người bảo vệ rồi. Hai ba con sẽ có một cái Tết đầm ấm.” Mẹ Giang nhìn Giang Dữ Biệt, nhẹ giọng nói: “Tiểu Ly có người bầu bạn rồi, con cũng nên buông bỏ đi. Mười bốn năm rồi, đủ rồi.”

Đây là lần đầu tiên sau ngần ấy năm, mẹ Giang nhắc đến Giang Ly trước mặt anh. Không chỉ Giang Dữ Biệt mà ngay cả Tống Nghị cũng sững sờ.

Giang Dữ Biệt như dây đàn bị kéo căng suốt bao năm bỗng nhiên đứt phựt, khóe mắt đỏ bừng.

Không biết là vì cuối cùng đã buông bỏ được, hay vì sự ra đi của cha đã trở thành giọt nước tràn ly khiến anh không gánh nổi nữa. Đến rạng sáng, Giang Dữ Biệt bỗng sốt cao, mê man không tỉnh, luôn mơ màng gọi “Tiểu Ly”, “Bố ơi”. Tiêu Khắc lo lắng nên không rời nửa bước, luôn ở bên chăm sóc anh. Tất cả tang sự của bố Giang đều do một mình Tống Nghị lo liệu.

Mẹ Giang không ở bệnh viện chăm Giang Dữ Biệt, cũng không đến nhà tang lễ. Bà nói, Giang Dữ Biệt đã có người chăm sóc nên bà yên tâm. Còn người chết như đèn tắt, bà có đến thì ông cũng không cảm nhận được gì nữa. Bà quá mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút.

Tiêu Khắc không thể cản bà, nhưng vẫn có phần không yên tâm với trạng thái của mẹ Giang, nên đưa bà ra tận cửa bệnh viện, dặn dò kỹ lưỡng. Mẹ Giang vốn là người ít nói, nhưng lúc này lại nói với Tiêu Khắc vài câu. Bà hỏi:

“Cháu với Giang Dữ Biệt là quan hệ gì?”

Tiêu Khắc nhìn mẹ Giang, thoáng có chút căng thẳng, không nói gì. Mẹ Giang mỉm cười, không hỏi nữa, chỉ nhẹ nhàng vuốt má Tiêu Khắc một cái:

“Cảm ơn vì sự xuất hiện của cháu. Hãy luôn ở bên Dữ Biệt nhé. Hai đứa nhất định phải sống thật tốt.”

Khoảnh khắc ấy, ngay cả Tiêu Khắc cũng hiểu được bao nỗi khổ tâm mà mẹ Giang đã chôn giấu suốt bao năm. Cậu cúi người thật sâu:

“Cảm ơn dì.”

Giang Dữ Biệt sốt suốt ba ngày mới lui, người gầy rộc đi trông thấy, ngay cả Tiêu Khắc cũng hốc hác theo. Việc đầu tiên sau khi Giang Dữ Biệt xuống giường là ôm chầm lấy Tiêu Khắc, hôn nhẹ lên vành tai cậu, nói:

“Bạn nhỏ của anh, vất vả rồi.”

Tiêu Khắc không nói gì, chỉ chăm sóc anh ăn uống, sau đó họ rời bệnh viện, đến thẳng nhà tang lễ.

Hôm đó cách Tết còn năm ngày. Hôm đó là ngày bố Giang được hạ táng.

Mộ của ông đã được định sẵn từ nhiều năm trước, nằm sát bên Giang Ly.

Lần đầu tiên đến nghĩa trang, Tiêu Khắc mới được gặp Giang Ly. Trong bức ảnh trên bia mộ, cậu bé nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, như đang dang tay đón chào tất cả những ai đến thăm, mang theo thiện ý ấm áp nhất. Ngũ quan của cậu và Giang Dữ Biệt rất giống nhau, đều là kiểu khiến người ta vừa nhìn đã thấy dễ chịu.

Tiêu Khắc lặng lẽ nhìn Giang Ly rất lâu. Khi hoàn hồn thì mới phát hiện bên cạnh Giang Ly còn một phần mộ trống. Giang Dữ Biệt nói:

“Đó là của mẹ anh. Bà nói sau này nếu chết đi, muốn cùng ba kề trái kề phải mà canh giữ Tiểu Ly, bảo vệ nó thật tốt.”

Thực ra người đã khuất rồi, dù có luân hồi chuyển thế thì mười bốn năm cũng trôi qua, Giang Ly chắc cũng đã đầu thai, chẳng còn cảm nhận được vui buồn nơi thế gian nữa. Mọi nghi thức cũng chỉ là để người còn sống thấy an ủi mà thôi.

Nhưng Tiêu Khắc lại rất thích những điều mang tính nghi lễ như thế. Cậu nắm tay Giang Dữ Biệt, nói:

“Chúng ta sau này cũng chôn ở đây nhé. Anh bảo vệ Giang Ly, còn em sẽ bảo vệ anh.”

Giang Dữ Biệt nghiêng đầu nhìn Tiêu Khắc, chậm rãi mỉm cười.

Lúc rời nghĩa trang, Tiêu Khắc lại không đi ngay, nói với Giang Dữ Biệt:

“Anh xuống trước đi, em muốn nói vài câu với Giang Ly.”

Giang Dữ Biệt lặng lẽ nhìn cậu vài giây, gật đầu, cùng mẹ và Tống Nghị đi xuống chân núi.

Đi được mười mấy bậc thang, Giang Dữ Biệt bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Tiêu Khắc. Anh thấy Tiêu Khắc ngồi xổm trước mộ Giang Ly, khẽ khàng nói điều gì đó với bức ảnh. Giang Dữ Biệt đứng lặng, không nói được thành lời cảm xúc trong lòng.

Mẹ Giang cũng nhìn Tiêu Khắc, mở miệng nói:

“Có đứa nhỏ thế này bên cạnh con, mẹ yên tâm rồi.”

Giang Dữ Biệt thu ánh mắt lại, nhìn mẹ Giang, vài giây sau mới lên tiếng:

“Hay là mẹ về Bắc Thành với bọn con đi, ở đây chỉ còn mỗi mình mẹ thôi.”

“Sao lại nói vậy được?” Mẹ Giang đáp, “Bố con với Tiểu Ly vẫn luôn bên cạnh mẹ mà. Bọn con cứ sống cuộc sống của mình đi, bao nhiêu năm nay xa cách rồi, cũng đừng cố gắng hàn gắn lại làm gì, gượng gạo lắm. Mẹ không có yêu cầu gì khác, chỉ mong đến khi mẹ đi rồi, bọn con đến thu xếp hậu sự cho mẹ, chôn mẹ ở đây là được.”

Nói xong, mẹ Giang tự mình đi xuống núi. Bà bước xuống hai bậc thềm rồi ngoái đầu lại nhìn Giang Dữ Biệt:

“À phải rồi, lúc về không cần báo với mẹ đâu.”

Dứt lời, bà quay người rời đi. Tống Nghị cũng cảm thấy đứng lại ở đây không còn ý nghĩa gì, dù sao Giang Dữ Biệt đang chờ Tiêu Khắc, mà khi Tiêu Khắc xuống, hai người nhất định có chuyện cần nói, bản thân anh chỉ như bóng đèn, nên cũng chào một tiếng rồi đi trước.

Một lúc sau, Tiêu Khắc mới từ từ bước đến. Còn chưa kịp đến gần, Giang Dữ Biệt đã đưa tay ra, Tiêu Khắc mỉm cười nắm lấy tay anh, hai người sóng vai bước xuống núi.

Giang Dữ Biệt hỏi: “Em nói gì với Tiểu Ly vậy?”

Tiêu Khắc chỉ mỉm cười, không trả lời. Giang Dữ Biệt liếc cậu một cái, cũng không hỏi thêm, chỉ siết chặt tay hơn.

Thật ra, lời Tiêu Khắc nói với Giang Ly rất đơn giản. Cậu nói:

“Giang Ly, em đã ở bên cạnh anh ấy suốt bao năm qua rồi, giờ nên nghỉ ngơi một chút. Anh sẽ thay em chăm sóc anh ấy thật tốt, không để anh ấy lạnh, không để anh ấy đói, không để anh ấy cô đơn, cũng không để anh ấy buồn nữa. Em hãy buông tay anh ấy nhé. Đợi đến khi tụi mình gặp lại nhau, chúng ta sẽ cùng nhau bảo vệ anh ấy tiếp.”

Hình như Giang Ly đã đồng ý. Một cơn gió thổi qua, cuốn theo chiếc lá rụng trước mộ, xoay vòng rồi bay đi rất xa.

Tối hôm đó, ba người họ trở về Bắc Thành. Mao Mao lái xe đến đón, đưa Tống Nghị về trước, rồi chở Giang Dữ Biệt và Tiêu Khắc về nhà.

Giang Dữ Biệt không có tâm trạng nói chuyện, Tiêu Khắc cũng không cố gắng chọc cười anh. Hai người yên lặng, Tiêu Khắc chuẩn bị nước tắm cho anh, lấy sẵn quần áo thay, nhân lúc anh đang tắm thì dọn dẹp hành lý của hai người. Khi quay lại phòng ngủ, vừa hay thấy Giang Dữ Biệt đang lau tóc bước ra khỏi nhà tắm, liền kéo anh lại, ép ngồi xuống bên bồn rửa mặt rồi sấy tóc cho anh.

Giang Dữ Biệt khẽ cười, nhưng vẫn không nói gì.

Cho đến khi sắp đi ngủ, Tiêu Khắc hôn nhẹ lên trán anh rồi chúc ngủ ngon, nhưng lại không định lên giường, lúc ấy Giang Dữ Biệt mới mở miệng:

“Em định ngủ ở đâu?”

“Dạo này anh cần nghỉ ngơi cho tốt. Có em bên cạnh, anh ngủ không yên giấc. Em sẽ ngủ ở phòng khách.”

Giang Dữ Biệt nhìn cậu:

“Không phải từng nói cả đời này không ngủ phòng khách nữa sao?”

“Lần này là ngoại lệ.”

Giang Dữ Biệt lẽ ra nên giữ Tiêu Khắc lại, nhưng lời đến miệng rồi vẫn không nói ra được.

Có vài chuyện, dù đã buông bỏ, nhưng vẫn cần thời gian để điều chỉnh. Tâm trạng anh bây giờ không tốt, giữ Tiêu Khắc bên cạnh cũng chẳng nói được gì, còn ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu, khiến cậu càng lo lắng thêm. Thay vì vậy, thà tạm thời xa nhau một chút.

Như vậy, anh cũng không cần phải giả vờ, có thể tự mình điều chỉnh lại cảm xúc.

Thế nên, Giang Dữ Biệt chỉ gật đầu, vòng tay ôm cổ Tiêu Khắc, hôn nhẹ lên môi cậu:

“Cảm ơn bạn trai nhé.”

Giang Dữ Biệt hồi phục tâm trạng khá chậm, nhưng Tiêu Khắc lại không hề vội. Cậu thà để Giang Dữ Biệt từ từ, thậm chí chậm hơn nữa. Dù sao thì những chuyện cũ suốt 14 năm qua vừa bị khơi lại, lại vừa mất đi người thân ruột thịt, không ai có thể nhanh chóng vượt qua được.

Nếu Giang Dữ Biệt hồi phục quá nhanh, ngược lại Tiêu Khắc sẽ thấy không chân thật. Như bây giờ, ít nhất Giang Dữ Biệt không giấu diếm gì trước mặt cậu, từng chút cảm xúc đều là thật lòng.

Tiêu Khắc thích sự thật lòng ấy.

Mỗi ngày, Tiêu Khắc đều nấu cho Giang Dữ Biệt đủ món ngon. Giang Dữ Biệt luôn mỉm cười, nhưng ăn không nhiều. Trước khi bắt đầu bữa ăn, Tiêu Khắc sẽ luôn nhắc nhở anh:

“Không muốn ăn thì đừng ăn, không cần giữ thể diện cho em. Em biết đồ em nấu ngon mà.”

Ngoài giờ ăn, hầu như Giang Dữ Biệt chỉ ở trong phòng ngủ. Anh cũng không mang điện thoại theo người, cài nhận diện khuôn mặt của Tiêu Khắc rồi giao toàn bộ cho cậu xử lý. Dù Tiêu Khắc không rành lắm, nhưng cũng không sao, có chuyện gì không biết thì đi hỏi Tống Nghị.

Buổi tối sau bữa ăn, hai người sẽ nói chuyện một chút, nhưng không nhiều lời, phần lớn là Tiêu Khắc nói, Giang Dữ Biệt nghe. Trước khi về phòng, anh sẽ hôn Tiêu Khắc rồi nói:

“Bạn trai đợi anh thêm chút nữa nhé.”

Tiêu Khắc lắc đầu: “Anh cứ từ từ, em sẽ không đi đâu cả.”

Tình trạng của Giang Dữ Biệt quả thật không ổn, đúng là có phần lạnh nhạt, nhưng Tiêu Khắc không để ý đến việc đó. Cậu chỉ đau lòng, đau lòng vì người chưa kịp điều chỉnh tâm trạng đã phải đối mặt với dịp Tết đến.

Tết, với phần lớn mọi người, là ngày đoàn viên vui vẻ. Nhưng với Giang Dữ Biệt, nó giống như một lưỡi dao treo lơ lửng trên đầu, đầy giày vò.

Dù không muốn đến đâu, thì giao thừa vẫn đến.

Sáng sớm hôm giao thừa, Tiêu Khắc ra ngoài một chuyến, mua ít thực phẩm đơn giản. Cậu không có ý định nấu gì cầu kỳ, chỉ là mấy hôm tới chắc sẽ rất đông, nên mua sẵn để không cần ra ngoài nữa.

Lúc từ siêu thị về, đúng lúc Giang Dữ Biệt từ phòng bước ra ngang qua cửa, thấy túi đồ trong tay Tiêu Khắc:

“Em đi siêu thị à?”

“Ừm.” Tiêu Khắc đáp: “Mua ít đồ lặt vặt, mấy hôm tới không ra ngoài nữa.”

Giang Dữ Biệt gật đầu:

“Không nấu bữa tất niên à?”

Tiêu Khắc sững người, nhưng cũng không quá ngạc nhiên. Cậu hỏi lại:

“Anh muốn nấu không?”

“Nấu đi.” Giang Dữ Biệt đáp: “Anh mấy hôm nay nhịn đói rồi, bữa tất niên ăn nhiều chút.”

Tiêu Khắc không tỏ ra quá bất ngờ, cũng không đặc biệt vui mừng, cậu chỉ bình thản gật đầu, như thể đó là điều đương nhiên, rồi nhét lại thẻ siêu thị vào túi, nói:

“Vậy em đi mua thêm ít đồ.”

Giang Dữ Biệt nói: “Anh đi với em.”

Gần Tết, siêu thị quả thật đông người. Nhưng hôm nay là giao thừa, phần lớn mọi người đã mua sắm xong, nên trong siêu thị cũng không đến mức chen chúc. Là ngôi sao nổi tiếng, Giang Dữ Biệt ra ngoài có chút bất tiện, nhưng dù có bất tiện, Tiêu Khắc cũng sẽ để anh đi cùng. Thế nên, khi nghe Giang Dữ Biệt nói muốn đi, cậu không do dự chút nào, liền quay người đi vào phòng ngủ chính.

“Để em đi lấy quần áo cho anh.”

Rất nhiều lúc, Giang Dữ Biệt cảm thấy Tiêu Khắc – người nhỏ hơn anh tận 12 tuổi – luôn chăm sóc anh như thể anh là một đứa trẻ. Ăn, mặc, sinh hoạt… tất cả đều do Tiêu Khắc tự tay lo liệu. Phải thừa nhận rằng anh rất thích cảm giác đó, chỉ là… Tiêu Khắc quả thật quá vất vả.

Lấy quần áo ra xong, Tiêu Khắc còn giúp anh mặc vào. Giang Dữ Biệt cũng mặc kệ để cậu ấy mặc cho mình, rồi đeo khẩu trang và quàng khăn. Anh nhìn Tiêu Khắc, người còn cao hơn mình một chút, bật cười, rồi nói:

“Anh lớn hơn em 12 tuổi đấy, sao em cứ đối xử với anh như con nít vậy?”

Tiêu Khắc điều chỉnh lại khăn quàng cho anh, rồi mới nhìn anh một cái: “Thế không tốt à?”

“Tốt chứ.” Giang Dữ Biệt nói, “Nhưng mà em đối xử với anh tốt như vậy, lỡ như anh không thể rời xa em nữa thì sao?”

Tiêu Khắc hơi cúi người xuống, đưa ánh mắt nhìn ngang với anh, ánh nhìn vừa nghiêm túc vừa chân thành:

“Chính là muốn anh không thể rời xa em. Cả đời này cũng không được rời xa.”

Giang Dữ Biệt cười:

“Vậy nếu có ngày em rời xa anh thì sao? Anh bị em cưng chiều đến mức sắp tàn phế luôn rồi đây này.”

“Không thể đâu.” Tiêu Khắc nói, “Anh là người em vất vả lắm mới theo đuổi được mà, sao có thể nói buông tay là buông tay được? Anh à, em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, yêu thương chính mình, để còn có thể ở bên anh. Em sẽ không bỏ lại anh một mình đâu. Dù có chết, cũng phải đợi đến khi anh nhắm mắt trước rồi em mới đi sau. Em hiểu cảm giác bị bỏ lại đau đớn đến mức nào, nên sẽ không để anh phải chịu đựng thêm lần nào nữa. Anh tin em đi.”

Mắt Giang Dữ Biệt dần đỏ lên. Anh nhìn Tiêu Khắc, đưa tay xoa xoa mặt cậu, khẽ mắng:

“Ngốc quá đi.”

Hai người cùng nhau đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn. Về đến nhà, một người chuẩn bị, một người nấu nướng, cuối cùng cũng kịp làm xong một bàn tiệc tất niên trước giờ ăn tối.

Hai người ngồi đối diện nhau. Giang Dữ Biệt nói muốn uống rượu, Tiêu Khắc do dự một chút rồi đứng dậy, lấy hai ly rượu vang và một chai rượu đỏ, chỉ rót cho Giang Dữ Biệt một chút:

“Uống ít thôi.”

“Dạ dày của anh được em chăm sóc khỏe lắm rồi.”

Tiêu Khắc đáp nhẹ một tiếng, nhưng vẫn không rót thêm: “Em biết, nhưng vẫn nên cẩn thận.”

Mâm cơm tất niên của mọi người thường rất náo nhiệt, nhưng của họ lại khác. Dù có nhiều món, nhưng không khí vẫn tĩnh lặng. Câu chuyện cũng chẳng mấy rôm rả. Giang Dữ Biệt hỏi:

“Về chuyện của Giang Ly, em không có gì muốn hỏi sao?”

Tiêu Khắc nhìn anh, biết rõ ý anh là gì. Tuy không rõ Tống Nghị đã kể cho mình bao nhiêu chuyện liên quan đến Giang Ly, nhưng dựa vào tính cách của Tống Nghị, chắc chắn đã nhắc tới nỗi lo sợ rằng Giang Dữ Biệt sẽ coi Tiêu Khắc như một bản sao của Giang Ly.

Giang Dữ Biệt đang chờ cậu mở lời, chờ cậu hỏi về quá khứ.

Nhưng Tiêu Khắc thật sự không có điều gì muốn hỏi: “Những gì em muốn biết, em đều đã biết rồi.”

Giang Dữ Biệt khẽ cười: “Tống Nghị từng hỏi anh mấy lần, có bao giờ coi em là Giang Ly không.”

“Không.” Tiêu Khắc đáp: “Em biết anh chưa từng như vậy.”

Thật ra, trước khi nghe câu chuyện về Giang Ly, Tiêu Khắc cũng từng có thoáng qua ý nghĩ ấy. Nhưng khi đến trước mộ của Giang Ly, nhìn thấy hình ảnh người đó, cậu đã hiểu rất rõ, họ không giống nhau.

Tất cả những gì Giang Dữ Biệt dành cho cậu đều không giống ai. Anh chỉ sợ cậu sẽ đi theo vết xe đổ của Giang Ly, sẽ chọn cách cực đoan để đối đầu với thế giới.

Thế nên, lần đầu gặp mặt, anh mới liều mình chắn chiếc xẻng cho cậu, ngăn cậu đánh nhau.

Thế nên, khi cậu hỏi vay tiền, anh chẳng cần hỏi han đã đồng ý ngay. Không phải anh không lo tiền bạc sẽ khiến cậu thay đổi, mà là anh sợ cậu vì tiền mà sa ngã.

Thế nên, sau khi cậu lên Bắc Thành, chỉ vì một trận ẩu đả, anh đã kéo cậu về bên cạnh.

Thế nên, anh đã dạy cậu bao nhiêu bài học, dạy cậu cách chung sống hòa bình với thế giới này.

Anh chỉ muốn cậu đừng trở thành một Giang Ly thứ hai. Nhưng chưa từng, chưa từng coi cậu là Giang Ly.

Tiêu Khắc nhìn Giang Dữ Biệt, cười:

“Không cần giải thích đâu, em hiểu mà, bạn trai à.”

Giang Dữ Biệt cũng mỉm cười, không nói gì thêm.

Dù đã nấu rất nhiều món, nhưng hai người đều ăn không nhiều. Nhưng điều đó không ai để tâm, chỉ là một hình thức thôi.

Sau bữa tối, Giang Dữ Biệt rời bàn ăn, Tiêu Khắc thu dọn mọi thứ. Khi cậu dọn dẹp xong trong bếp rồi đi ra, mới thấy Giang Dữ Biệt không vào phòng ngủ như mọi ngày, mà ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ sát đất.

Tiêu Khắc cũng bước đến, ngồi xuống dưới chân anh, không nói gì, cùng anh nhìn ra ngoài, ngắm từng ánh đèn sáng rực của muôn nhà.

Đây là cái Tết thứ tư họ bên nhau. Giang Dữ Biệt biết, về sau mỗi năm họ cũng sẽ như vậy – bình dị, tĩnh lặng. Nhưng đây là cái Tết cuối cùng yên ắng như vậy. Bạn trai nhỏ của anh vẫn còn trẻ, anh không định để cậu sống trong sự trầm mặc này mãi.

Sau này, giao thừa phải thật náo nhiệt.

Không biết qua bao lâu, Giang Dữ Biệt lơ mơ cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ. Trong mơ, Giang Ly đứng trước mặt anh, mỉm cười nói: “Anh, chúc mừng năm mới nha.”

Giang Dữ Biệt mở mắt ra, cảnh vật trước mắt vẫn quen thuộc, không có Giang Ly, cũng chẳng có âm thanh nào, chỉ có Tiêu Khắc, vẫn ngồi ở đó, tựa vào anh, lặng lẽ đồng hành.

Giang Dữ Biệt mỉm cười, chợt nhớ ra chuyện lần đầu tiên của họ đã bị trì hoãn rất nhiều lần vì đủ thứ chuyện, nên anh giơ chân đá Tiêu Khắc một cái, hỏi:

“Muốn làm tì.nh không, bạn trai?”

Bình Luận (0)
Comment