Tiêu Khắc hoàn toàn không cần động não cũng biết người gửi email đó là ai.
Sau sự cố bài luận, những lời lẽ mà Trần Huyền đăng trên mạng, Tiêu Khắc đều đã để ý đến. Trước khi quay lại trường, cậu cũng nghe được cuộc trò chuyện giữa Tống Nghị và Giang Dữ Biệt, biết Trần Huyền vẫn chưa chịu từ bỏ, vẫn còn muốn giở trò.
Tuy nhiên, đã có Tống Nghị và nhân viên trong studio đứng sau, Tiêu Khắc cũng không quá để tâm. Thêm nữa, suốt những ngày qua không có động tĩnh gì, cậu và Giang Dữ Biệt lại còn bận biết bao nhiêu việc, nên chuyện đó cũng dần bị gác lại. Không ngờ Trần Huyền vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, thậm chí còn “tận tụy” đến mức gửi món quà đặc biệt này vào đúng mùng Một Tết.
Ảnh chụp khá đẹp, nhưng Tiêu Khắc lại vô cùng ghét.
Cậu không ưa Trần Huyền, bất kể là con người anh ta hay là những chuyện đã xảy ra giữa anh ta và Giang Dữ Biệt. Những chuyện quá khứ ấy cậu không để trong lòng, nhưng riêng con người Trần Huyền, cậu rất để ý. Cậu không muốn người này xuất hiện trong cuộc sống của mình nữa, nhất là với thái độ khó chịu như vậy.
Tiêu Khắc nhìn email, trầm ngâm vài giây rồi bắt đầu gõ thư trả lời.
Trần Huyền như thể đã chuẩn bị sẵn, chỉ đợi phản hồi. Email vừa được gửi đi không lâu thì đã nhận lại một thư thứ hai, không nói gì nhiều, chỉ yêu cầu gặp mặt. Tiêu Khắc suy nghĩ rồi đồng ý, hai người thống nhất thời gian và địa điểm gặp nhau qua email.
Sau đó, Tiêu Khắc xóa toàn bộ lịch sử trao đổi email, chỉ lưu lại những bức ảnh vào điện thoại của mình.
Sau đó cậu quay về phòng ngủ chính, nhìn Giang Dữ Biệt vẫn đang ngủ say không có dấu hiệu tỉnh dậy, liền đóng cửa lại rồi rời đi, đến phòng làm việc.
Tiêu Khắc gọi cho Tống Nghị. Ban đầu cậu nghĩ khả năng Tống Nghị bắt máy là rất thấp, dù gì hôm qua cũng là đêm Giao thừa, với tính cách của Tống Nghị thì chắc là thức trắng đêm chơi bời, hôm nay phải ngủ bù. Nhưng Tống Nghị bắt máy rất nhanh, dù giọng có hơi mệt mỏi:
“Tiểu Khắc à? Mùng Một gọi chúc Tết chú hả? Giang Dữ Biệt giờ tâm trạng sao rồi?”
“Chúc mừng năm mới, chú Tống.” Tiêu Khắc mỉm cười: “Tâm trạng anh ấy đã khá hơn rồi, nhưng bây giờ lại có một chuyện có thể sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng vừa mới ổn định đó.”
Tiêu Khắc kể cho Tống Nghị chuyện Trần Huyền gửi email. Quả nhiên, Tống Nghị lập tức nổi giận:
“Đệch, cái tên khốn nạn đó sao còn chưa chết vậy? Mùng Một Tết cũng không yên, còn rảnh đến mức làm chuyện ghê tởm như vậy! Làm tôi muốn nôn luôn bữa cơm tất niên. Hắn tưởng không ai trị được hắn chắc? Chuyện này cháu đừng lo, để chú đi gặp hắn, chú nhất định phải…”
“Chú Tống.” Tiêu Khắc cắt lời, nói: “Cháu muốn đi cùng chú.”
Đầu dây bên kia im lặng, có vẻ đang do dự. Tiêu Khắc tiếp tục giải thích:
“Ban đầu cháu định đi một mình, nhưng có nhiều chuyện trong giới giải trí cháu chưa hiểu rõ, sợ bị gài bẫy, cũng sợ xử lý không khéo, nên mới kể chuyện này cho chú. Mục tiêu của Trần Huyền là Giang Dữ Biệt, không gặp được anh ấy thì sẽ không từ bỏ. Mà Giang Dữ Biệt thì chắc chắn không thể ra mặt, cháu cũng sẽ không để anh ấy ra mặt. Chi bằng để cháu đi, cháu cũng muốn biết anh ta rốt cuộc định giở trò gì.”
“…Được rồi.” Tống Nghị chấp nhận.
Không chấp nhận cũng không được. Tiêu Khắc là đứa lanh lợi, nói ra chuyện nhưng lại không hề tiết lộ thời gian và địa điểm gặp mặt với Trần Huyền. Nếu thực sự bị từ chối, rất có thể cậu sẽ tự mình đi luôn. Tống Nghị không thể yên tâm được. Trần Huyền giờ đã không còn là cậu học sinh ngây thơ ngày xưa nữa, chỉ cần xử lý sơ suất một chút thôi, sự nghiệp của Giang Dữ Biệt có thể sẽ tan tành trong chốc lát.
Sau khi hẹn xong với Tống Nghị, Tiêu Khắc lại ở trong phòng thêm một lúc mới đứng dậy rời đi, định xuống bếp xem nồi cháo đang nấu, nhưng khi đi ngang qua phòng ngủ chính thì nghe thấy có tiếng động bên trong. Cậu đẩy cửa bước vào, thấy Giang Dữ Biệt đang từ phòng tắm đi ra, tay chống lưng, bước đi một cách khó nhọc về phía giường.
“Vẫn còn khó chịu à?” Tiêu Khắc đi tới, định bế bổng Giang Dữ Biệt lên theo kiểu công chúa, nhưng bị anh ngăn lại: “Đừng, anh không yếu ớt đến thế đâu.”
Tiêu Khắc không cố chấp, chỉ lo lắng nhìn Giang Dữ Biệt: “Còn đau không?”
Giang Dữ Biệt bất lực thở dài: “Tiêu Khắc à, khi nào em thử chịu đựng những gì anh đã chịu, thì em sẽ biết nó đau cỡ nào.”
Tiêu Khắc khẽ cười không nói gì. Giang Dữ Biệt cũng không nói thêm nữa. Dù hiện tại toàn thân không có chỗ nào là không đau, dù “thủ phạm” đang đứng ngay trước mặt, nhưng Giang Dữ Biệt cũng không nỡ nổi giận mắng mỏ. Chỉ là, lúc này đầu óc đã tỉnh táo trở lại, lý trí cũng quay về, nghĩ đến những gì xảy ra tối qua trên chiếc giường này, mặt vẫn không khỏi hơi đỏ lên.
“Buồn ngủ, muốn ngủ.” Giang Dữ Biệt nói.
“Ăn chút gì rồi ngủ nhé?” Tiêu Khắc dịu dàng dỗ dành: “Cơm cháo nấu xong cả rồi.”
Giang Dữ Biệt lắc đầu, tay chống lưng ngồi xuống mép giường, nhưng vừa chạm vào thì liền khẽ rên lên một tiếng. Tiếng tuy nhỏ nhưng Tiêu Khắc vẫn nghe thấy:
“Nằm sấp xuống, để em xem.”
“Xem gì?” Giang Dữ Biệt cảnh giác nhìn Tiêu Khắc: “Xem chỗ nào?”
“Còn chỗ nào nữa?” Tiêu Khắc nhìn anh đầy khó hiểu: “Tất nhiên là hậu—”
Chưa kịp nói hết, Giang Dữ Biệt đã vội vàng đưa tay bịt miệng cậu lại, không cho cậu nói tiếp, rồi thở dài bất lực:
“Tiêu Khắc à, anh biết em là bác sĩ, nên mấy từ về bộ phận cơ thể nói ra không hề ngại ngùng. Nhưng bạn trai em đây thì không được đâu, anh da mặt mỏng lắm, cho nên… nói chuyện tế nhị một chút được không?”
Tiêu Khắc nhìn Giang Dữ Biệt, kéo tay anh khỏi miệng mình, mỉm cười nhẹ nhàng:
“Anh ngại à?”
“Ừm.” Giang Dữ Biệt thản nhiên thừa nhận: “Ngại muốn chết luôn, tha cho anh đi.”
Tiêu Khắc bật cười, ngoan ngoãn không dùng mấy từ “chuyên môn” nữa. Nhưng không nói không có nghĩa là từ bỏ việc kiểm tra:
“Được rồi, vậy cho em xem đi, em không nói nữa.”
“Xem gì mà xem? Không cần đâu.” Giang Dữ Biệt cứng đầu ôm chặt lấy mông: “Không sao thật, anh không yếu đuối như vậy. Em cứ làm việc của em đi, anh ngủ một lát, tỉnh dậy là ổn thôi.”
“Anh à.” Tiêu Khắc ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Giang Dữ Biệt đang ngồi mép giường: “Em không chỉ là bác sĩ, em còn là bạn trai của anh. Tối qua sau khi làm xong, trên người anh chỗ nào em chưa thấy, chưa chạm qua? Giờ mới ngại thì hơi muộn rồi đúng không? Với lại em không định làm gì cả, em chỉ muốn xem chỗ đó có còn sưng không thôi. Nếu nghiêm trọng, em phải đi mua thuốc cho anh.”
Giang Dữ Biệt cúi mắt nhìn Tiêu Khắc trước mặt, cảm thấy cậu lúc này ngoan y như một chú chó lớn. Nhưng nhớ lại cảnh tối qua, anh lại thấy không thể chỉ nhìn vẻ ngoài để đánh giá người, dù có là chó thì cũng là chó họ nhà sói.
Nhưng dù Tiêu Khắc là chó hay là sói, bị cậu nhìn chỗ đó trong lúc không làm gì thì Giang Dữ Biệt vẫn cảm thấy không đủ mặt mũi.
Thế nhưng, Giang Dữ Biệt cũng hiểu rõ tính cách bướng bỉnh cố chấp của Tiêu Khắc. Không cho cậu xem chỉ có hai kết quả: một là giằng co tới cùng, hai là cậu sẽ “cưỡng chế” mà xem. Anh không muốn mất thời gian giằng co vì chuyện này, cũng không muốn bản thân tỏ ra quá rụt rè, đành thở dài một tiếng, xoay người nằm sấp xuống giường.
Tiêu Khắc mỉm cười đứng dậy, kéo quần Giang Dữ Biệt xuống.
May mà tuy tối qua có hơi dữ dội, nhưng vì Tiêu Khắc rất chú ý nên không gây tổn thương nghiêm trọng. Tuy hơi sưng thật, nhưng không quá tệ.
“Xong chưa?” Giang Dữ Biệt vùi mặt vào gối, giọng vô cùng uất ức.
Tiêu Khắc biết cậu đang ngượng, nên không trêu chọc gì thêm. Cậu chỉ cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên mông Giang Dữ Biệt: “Xong rồi.”
Toàn thân Giang Dữ Biệt khẽ run lên, quay đầu lại nhìn Tiêu Khắc đầy kinh ngạc:
“Em hôn thật à?”
“Ừm.” Tiêu Khắc vừa cười vừa kéo quần anh lên: “Giờ anh muốn ngủ tiếp hay dậy ăn cơm?”
Tất nhiên là Giang Dữ Biệt chọn ngủ tiếp. Vừa rồi còn có thể bị Tiêu Khắc dụ ra ngoài, nhưng sau màn vừa rồi thì thôi khỏi. Anh chỉ mong ngủ quên luôn đến tận thiên thu địa lão.
Tiêu Khắc cũng không ép. Dù ăn uống không đúng bữa sẽ không tốt cho dạ dày, nhưng lâu lâu một lần thì cũng không sao, huống hồ tối qua đúng là quá khuya, mà cũng quá mệt. Cậu kéo chăn đắp cho Giang Dữ Biệt:
“Vậy anh ngủ ngon nhé.”
Nói rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh một cái. Ban đầu Giang Dữ Biệt chẳng nghĩ gì, vì gần đây Tiêu Khắc rất hay tranh thủ hôn anh một cái bất chợt, anh cũng quen rồi. Đang định phất tay đuổi cậu đi thì bỗng nghĩ đến điều gì, trợn mắt nhìn Tiêu Khắc:
“Em vừa hôn mông anh, giờ lại hôn miệng anh à?!”
Tiêu Khắc bật cười: “Tự anh còn ghét bỏ chính mình à?”
“Biến biến biến!” Giang Dữ Biệt kéo chăn trùm kín đầu, không thèm để ý đến cậu nữa. Tiêu Khắc vừa cười vừa rời khỏi phòng.
Không biết vì sao, Giang Dữ Biệt vốn là người mặt dày, nhưng từ khi phá bỏ ranh giới cuối cùng với Tiêu Khắc, lại đột nhiên trở nên ngượng ngùng. Mười hai năm kinh nghiệm che mặt giờ như công cốc.
Nhưng cũng chẳng có gì phải xoắn xuýt. Quan trọng là, hai người ở bên nhau.
Lúc Giang Dữ Biệt lần nữa tỉnh dậy thì đã là giữa trưa. Khi đó, Tiêu Khắc đang ở phòng làm việc nghiên cứu hồ sơ bệnh án, nghe thấy tiếng cửa liền ngẩng đầu lên. Giang Dữ Biệt mặc đồ ở nhà đứng ở cửa, có lẽ vừa tắm xong, tóc mềm rũ xuống trán, trông hệt một cậu thiếu niên, nhất là khi còn mang dáng vẻ ấm ức nhìn Tiêu Khắc:
“Anh đói rồi.”
Tiêu Khắc bật cười đứng dậy, bước tới hôn lên môi anh một cái:
“Ngủ ngon không?”
“Ngon lắm.” Giang Dữ Biệt dựa vào khung cửa, liế.m nhẹ nơi vừa bị hôn. Mắt Tiêu Khắc hơi tối đi, nhưng nghĩ đến chỗ sưng kia của Giang Dữ Biệt, cậu chỉ có thể kìm nén, thở dài một tiếng, rồi khẽ vuốt eo anh một cái:
“Trong bếp có đồ ăn, em đi múc cho anh.”
“Ừm.” Giang Dữ Biệt lười biếng ngáp một cái.
Hai người cùng đi tới phòng ăn, Giang Dữ Biệt vừa định ngồi xuống thì bị Tiêu Khắc gọi lại, trong ánh mắt nghi hoặc của anh, cậu quay người đi tới phòng khách lấy một chiếc gối ôm, đặt lên chỗ Giang Dữ Biệt hay ngồi.
“Mềm hơn một chút, ngồi sẽ thoải mái.”
Dựa vào phản ứng mấy tiếng trước của Giang Dữ Biệt, Tiêu Khắc vốn nghĩ anh lại sẽ xấu hổ đến không biết nói gì, nhưng không rõ là do đã suy nghĩ thông suốt hay vì ngủ đủ nên tâm trạng khá hơn, Giang Dữ Biệt chỉ nhướng mày một cái rồi thản nhiên ngồi xuống, không nói gì thêm.
Thức ăn từ đêm giao thừa còn khá nhiều, Giang Dữ Biệt cứ tưởng mấy hôm nữa sẽ phải ăn đồ thừa, nào ngờ hôm nay lại là món cháo trứng bắc thảo thịt bằm mà anh thích nhất. Tâm trạng vốn đã tốt nay lại càng vui hơn, cười tít mắt húp một muỗng:
“Còn món tối qua đâu?”
“Trưa rồi ăn.” Tiêu Khắc nói, rồi ngồi xuống đối diện Giang Dữ Biệt.
Giang Dữ Biệt liếc nhìn cậu: “Em có việc thì đi làm đi, không cần ngồi đây với anh.”
“Em không bận.”
Giang Dữ Biệt cũng không nói gì thêm, mặc kệ cậu nhìn. Một người lặng lẽ ăn cơm, một người lặng lẽ ngắm nhìn, chẳng có chút lãng mạn nào, nhưng lại vô cùng ấm áp.
Sau khi ăn xong, Tiêu Khắc thu dọn bát đũa, bất chợt nhớ ra điều gì liền nói:
“Hồi nãy lúc anh ngủ, em đã ra ngoài mua thuốc rồi, lát nữa em bôi giúp anh nhé, sẽ nhanh lành hơn, anh cũng dễ chịu một chút.”
Tiêu Khắc vốn tưởng Giang Dữ Biệt sẽ từ chối, dù gì khi nãy chỉ mới xem qua cậu còn khó chịu như thế, cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý nếu phải nhượng bộ để anh tự bôi. Nhưng lại ngoài dự đoán, Giang Dữ Biệt ngồi trên ghế, bộ dạng ăn no uống đủ lười biếng lim dim như một con mèo, nghe vậy chỉ nhàn nhạt gật đầu:
“Ừm.”
Tiêu Khắc ngẩng đầu nhìn anh:
“Anh biết em đang nói gì chứ?”
Giang Dữ Biệt mở một mắt liếc cậu một cái: “Không phải bôi thuốc sao?”
“Phải.” Tiêu Khắc đáp: “Em tưởng anh sẽ ngại.”
“Không đến mức đó.” Giang Dữ Biệt lại nhắm mắt, thảnh thơi thả lỏng bản thân. Tiêu Khắc nhìn anh một lúc rồi cười đi vào bếp.
Chờ Tiêu Khắc vào bếp rồi, Giang Dữ Biệt mới mở mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Vẫn là có chút ngại thật, nhưng ngại thì sao? Vị trí đã xác định rồi, sau này chuyện thân mật giữa hai người chỉ có ngày càng nhiều, anh không thể cứ mãi không thả lỏng được. Huống chi mình còn lớn hơn Tiêu Khắc 12 tuổi cơ mà, Tiêu Khắc còn có thể thoải mái như thế, mình thì có gì phải e ngại?
Chỉ khi mình còn thản nhiên hơn cậu ấy thì mới có thể “đè” được.
Ánh mắt Giang Dữ Biệt nhìn về phía người đàn ông đang đứng trước bồn rửa chén trong bếp, ánh mắt từ khuôn mặt dời dần xuống cặp mông cong vểnh kia, thầm nghĩ nếu có thể đè được Tiêu Khắc một lần, thì chắc sẽ chẳng còn gì để ngại nữa. Dù gì những gì Tiêu Khắc làm với mình, mình cũng có thể làm lại với cậu ấy – công bằng thôi.
Muốn xấu hổ thì cùng xấu hổ, muốn mặt dày thì cùng mặt dày.
Chỉ là, vấn đề ở chỗ, không biết Tiêu Khắc có đồng ý không.
Giang Dữ Biệt chắc chắn với con người của Tiêu Khắc tối qua, nếu mình bảo cậu ấy nằm xuống thì cậu ấy sẽ nằm thật. Nhưng hôm nay thì khó nói rồi. Đã nếm qua mùi vị đó rồi, liệu còn muốn đổi vị trí nữa không?
Khả năng rất thấp.
Nhưng cũng không thể bỏ cuộc, phải tranh thủ một phen.
Giang Dữ Biệt cảm thấy vì mục tiêu đó mà mặt dày một chút cũng đáng, khổ nhục kế, mỹ nhân kế gì cũng có thể dùng, quá trình không quan trọng, kết quả mới là chân lý.
Một kế hoạch phản công bắt đầu hình thành trong đầu Giang Dữ Biệt, hoàn toàn không để ý rằng Tiêu Khắc đã dọn dẹp xong bếp, đang đứng ngay trước mặt, nhìn vẻ mặt đắc ý âm mưu thành công của anh đầy vẻ kỳ quái.
“Anh à, đang nghĩ gì thế?”
Giang Dữ Biệt hoàn hồn, thấy Tiêu Khắc đứng ngay trước mặt nhưng cũng không quá bối rối, chỉ nheo mắt lại:
“Nghĩ chuyện vui.”
“Chuyện gì vui thế?”
Giang Dữ Biệt mỉm cười đứng dậy: “Không thể nói cho em biết rồi.”
Bình thường trong tình yêu, có bí mật sẽ khiến người ta buồn, nhưng Tiêu Khắc chẳng hề để tâm. Cậu biết rõ, Giang Dữ Biệt đã nói vậy thì chắc chắn không phải chuyện gì to tát, hơn nữa còn chắc chắn là liên quan đến mình. Với biểu cảm khi nãy rõ ràng là muốn tính kế mình.
Còn định làm gì thì Tiêu Khắc chưa đoán ra, nhưng sau này kiểu gì cũng biết, cậu cũng chẳng vội.
Hai người quay lại phòng ngủ để bôi thuốc. Giang Dữ Biệt buông xuôi tự ngã úp mặt xuống giường, Tiêu Khắc ngồi bên cạnh cởi quần anh ra, rồi vỗ nhẹ lên eo:
“Nghiêng người co chân lại, em sẽ dễ thao tác hơn. Hoặc là, anh tự tay vạch ra cũng được.”
Giang Dữ Biệt quay đầu lườm anh một cái đầy ai oán, chọn phương án đầu tiên. Tiêu Khắc bóp thuốc ra tay, bắt đầu bôi. Giang Dữ Biệt rụt người lại một chút, để giảm bớt ngại ngùng nên mở lời nói chuyện:
“Tiêu Khắc ơi.”
“Ừm?” Tiêu Khắc vừa bôi thuốc vừa đáp.
“Em là bác sĩ, chắc em biết về điểm G của tuyến tiền liệt nhỉ? Không muốn thử xem sao?”
Tay Tiêu Khắc không dừng lại, môi thì cong lên thành một nụ cười, ngẩng đầu liếc nhìn Giang Dữ Biệt đang nghiêng người nằm đó, lập tức hiểu ra mưu kế anh định thực hiện. Cố tình trêu chọc, cậu đẩy ngón tay vào, đúng lúc Giang Dữ Biệt run lên thì nhấn thẳng vào điểm đó:
“Anh nói là chỗ này sao?”
Giang Dữ Biệt: “……”
“Anh là thấy hôm qua sướng quá, nên hôm nay lại muốn thử lần nữa à?”
“Không phải, anh……”
“E là không được.” Tiêu Khắc nói: “Tuy không nghiêm trọng, nhưng chỗ đó vẫn còn sưng. Nghỉ vài hôm đi, sau đó em sẽ để anh cảm nhận cho thật rõ ràng.”
Tiêu Khắc cuối cùng ấn mạnh vào chỗ đó thêm một cái, chờ cơ thể Giang Dữ Biệt khẽ run mới rút tay ra, đứng dậy đi vào nhà tắm. Giang Dữ Biệt kéo quần lên, nhìn bóng lưng Tiêu Khắc mà khẽ chửi:
“Đồ nhóc thối tha!”
Lúc rảnh rỗi, Giang Dữ Biệt đề nghị xem phim, Tiêu Khắc không phản đối, chỉ gật đầu rồi vào bếp cắt một đĩa trái cây mang ra.
Tiêu Khắc là kiểu người chỉ cần ăn no là tuyệt đối sẽ không đụng đến hoa quả hay đồ ăn vặt, xem phim cũng thế, chẳng cần cái gì để giết thời gian. Nhưng Giang Dữ Biệt thì không vậy, anh là kiểu người ăn cơm chẳng mấy nghiêm túc, nhưng lại rất thích ăn vặt.
Từ sau lần bị đau dạ dày phải nhập viện, Tiêu Khắc chuyển đến chăm sóc anh một thời gian, từ đó trong nhà ngoài trái cây ra thì tất cả đồ ăn vặt đều “không cánh mà bay”. Giang Dữ Biệt từng hỏi Tiêu Khắc, cậu mặt không đỏ tim không loạn mà nói là không thấy.
Giang Dữ Biệt biết cậu làm vậy là vì lo cho mình, nên cũng không nhắc lại chuyện ăn vặt nữa. Nhưng trái cây thì chưa từng thiếu lần nào, mỗi lần chưa cần anh mở miệng nói muốn ăn, Tiêu Khắc đã rửa sạch, cắt sẵn, bưng tới tận tay. So với việc trước đây anh còn phải lười biếng ngồi dậy rửa lấy một quả, thì giờ đúng là cảm thấy hạnh phúc hơn gấp mấy lần.
Giang Dữ Biệt nói không biết bao nhiêu lần rằng không cần phiền thế đâu, Tiêu Khắc thì vẫn nghe đó nhưng không đổi, anh càng thấy như vậy thì bản thân càng chẳng làm được gì cho cậu. Lúc này trái cây được đặt trước mặt, Giang Dữ Biệt quay đầu nhìn Tiêu Khắc:
“Em chăm sóc anh tốt quá rồi, anh có thể làm gì cho em đây?”
Tiêu Khắc nhìn Giang Dữ Biệt:
“Chịu đựng giỏi một chút là được.”
Giang Dữ Biệt: “…”
Không biết là do đã “nếm trái cấm” rồi, hay là do ăn rồi mà chưa “no”, tóm lại là Tiêu Khắc giờ nói lời lưu manh cứ như thuận miệng mà ra, Giang Dữ Biệt chẳng biết đáp lại sao, thật sự là không đỡ nổi.
“Xem phim gì đây?” Tiêu Khắc hỏi.
Giang Dữ Biệt không nói gì, trực tiếp ném ipad cho cậu bảo tự chọn. Tiêu Khắc nhìn một lúc rồi có quyết định, bấm phát, Giang Dữ Biệt vừa ăn trái cây vừa chờ đoạn mở đầu kết thúc. Anh mơ hồ cảm thấy phim này quen quen, hình như mình từng xem rồi, còn chưa kịp hỏi Tiêu Khắc là phim gì, thì đã thấy hai chữ trắng to tướng hiện ra trên màn hình: Có Bệnh.
Giang Dữ Biệt: “… Em xem phim chính mình đóng không thấy ngại à?”
“Không đâu.” Tiêu Khắc đáp: “Với lại em cũng chẳng định xem đoạn đầu, em muốn xem cảnh nóng, em còn chưa từng xem, anh thì đã xem hai lần rồi nhỉ?”
Giang Dữ Biệt: “…”
Tiêu Khắc nói đúng, Giang Dữ Biệt thật sự đã xem hai lần. Nhưng tự mình xem là một chuyện, ngồi xem với Tiêu Khắc lại là chuyện khác. Anh không cảm thấy mình có thể bình tĩnh mà xem cảnh giường chiếu của chính mình trước mặt Tiêu Khắc, nhất là sau chuyện tối qua, giờ mà xem thì cứ như đang tua lại những cảnh đã xảy ra.
“Cái đó…” Giang Dữ Biệt đứng lên định rời đi, nhưng còn chưa nói hết câu đã bị Tiêu Khắc kéo tay lại, lôi về ngồi xuống ghế sô pha, sau đó cậu xoay người nằm đè lên đùi anh:
“Anh à, cùng xem với em đi.”
Giang Dữ Biệt luôn không thể từ chối được những lời Tiêu Khắc nói ra bằng giọng nghiêm túc gọi “anh”, nên dù có ngại mấy thì cũng đành ngồi lại, để mặc Tiêu Khắc gối đầu lên đùi mình, nằm thoải mái. Một tay Giang Dữ Biệt đặt lên tóc cậu, vuốt nhẹ, còn tay kia thì bị Tiêu Khắc nắm chặt, mười ngón đan xen.
Tiêu Khắc nói được làm được, chỉ xem cảnh nóng, đến đoạn có cốt truyện là tua tới tua lui, cứ có cảnh hôn hay cảnh thân mật là hận không thể chỉnh xuống 0.5. Giang Dữ Biệt không xem, chỉ nhắm mắt ngồi im, nhưng vẫn không tránh khỏi Tiêu Khắc lẩm bẩm bên tai:
“Anh à, lúc quay cảnh này em cảm nhận được cơ thể anh đang run, là vì em hôn tai anh sao?”
“Anh ơi, quay đoạn này thì anh cứng rồi, nhưng sau khi đạo diễn Đường hô cắt thì anh bỏ đi luôn, lúc quay lại còn làm ra vẻ như không có chuyện gì, buồn cười lắm.”
“Anh à, anh không biết em lúc đó đã muốn xông vào trong người anh đến thế nào đâu.”
“Anh…” Câu tiếp theo chưa kịp nói ra đã bị Giang Dữ Biệt lấy tay bịt miệng. Anh cúi đầu nhìn Tiêu Khắc đang gối trên đùi mình, bất lực lên tiếng:
“Tiêu Khắc à, anh thua rồi, anh thừa nhận là mặt anh không dày bằng em, tha cho anh đi, được không?”
Tiêu Khắc nhìn anh vài giây, ngồi dậy, quỳ một gối lên ghế cao hơn hẳn Giang Dữ Biệt, cúi đầu nhìn xuống:
“Không muốn em nói nữa à?”
“Ừm.” Giang Dữ Biệt gật đầu: “Anh không giữ nổi mặt mũi nữa rồi.”
“Vậy thì hôn em đi.” Tiêu Khắc nói: “Anh hôn em, em sẽ không nói nữa.”
Giang Dữ Biệt nhìn Tiêu Khắc, mấy giây sau liền đưa tay vòng ra sau cổ cậu, kéo lại gần, hôn lên môi.