Lúc hai người tách ra thì đều đã thở hổn hển, không biết từ lúc nào Giang Dữ Biệt lại leo lên đùi Tiêu Khắc, tư thế kỳ quái này… ngay cả anh cũng cảm thấy mình giống như người chịu nằm dưới.
Giang Dữ Biệt: “Tiêu Khắc à…”
“Ừm?” Tiêu Khắc khàn giọng hôn lên cổ Giang Dữ Biệt: “Sao thế?”
“Em thật sự không muốn nằm dưới sao? Thử một lần cũng được mà? Cuộc đời phải có những trải nghiệm khác nhau mới gọi là trọn vẹn chứ.”
Tiêu Khắc dừng động tác hôn, cúi đầu xuống cổ Giang Dữ Biệt cười khẽ. Giang Dữ Biệt thấy ngứa ngáy vì tiếng cười của cậu nhưng cũng không né tránh, anh rất thích vẻ nũng nịu của Tiêu Khắc khi dựa vào mình, mềm mại khiến anh không nỡ buông tay.
“Cười gì thế?”
“Anh à.” Tiêu Khắc lên tiếng: “Muốn đè em đến vậy sao?”
“Ừm.” Giang Dữ Biệt thừa nhận rất thẳng thắn: “Giống như em muốn đè anh vậy.”
Tiêu Khắc không nói gì, dù đồng ý hay không Giang Dữ Biệt cũng không rõ, bởi với tư thế này anh thậm chí không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tiêu Khắc, nhưng anh có thể cảm nhận được bàn tay Tiêu Khắc từ eo mình dần di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng nắn b.óp:
“Eo còn đau không?”
“Đau.” Giang Dữ Biệt tưởng Tiêu Khắc còn muốn tiếp tục, trả lời dứt khoát: “Không làm được nữa đâu.”
“Ừm.” Tiêu Khắc đáp nhẹ: “Eo không tốt thì nằm yên không được sao? Em phục vụ anh không thoải mái à?”
Giang Dữ Biệt “xì” một tiếng: “…Dụ anh à?”
“Không có.” Tiêu Khắc cắn nhẹ vào xương quai xanh của Giang Dữ Biệt, khiến anh kêu đau rồi nhanh chóng đổi đề tài: “Anh à, mấy ngày trước anh không liên lạc với bên ngoài, thầy Lâm và chú Tống đều rất lo lắng, hay là hôm sau mời họ đến nhà tụ tập đi?”
“Được.” Giang Dữ Biệt rời khỏi người Tiêu Khắc, xoa xoa xương quai xanh, liếc nhìn Tiêu Khắc đang nhìn mình: “Em có phải tuổi chó không đấy?”
“Không phải mà.” Tiêu Khắc cười đáp.
Giang Dữ Biệt định nói không phải tuổi chó sao lại thích cắn người thế, nhưng lời đến miệng lại nuốt lại, bởi ánh mắt anh vô tình lướt qua một bộ phận nào đó của Tiêu Khắc, nhận thấy nơi ấy vẫn còn rất có “tinh thần”, nếu không cẩn thận khơi gợi thì thiệt thòi vẫn là mình. Vì vậy Giang Dữ Biệt biết điểm dừng, đứng dậy định về phòng:
“Không xem nữa, anh buồn ngủ rồi, đi ngủ một lát đã.”
“Ừm.” Tiêu Khắc cười đáp.
—
Gần đây Giang Dữ Biệt phát hiện Tiêu Khắc cười ngày càng nhiều, dù lúc không cười vẫn lạnh lùng như băng giá, nhưng chỉ cần khóe mắt cong lên, trông như một đứa trẻ mềm mại, nói chung so với vẻ bướng bỉnh, ngầu ngầu ngày trước dễ thương hơn không biết bao nhiêu lần.
Có phải do yêu đương không? Giang Dữ Biệt không rõ, nhưng anh rất vui khi thấy Tiêu Khắc luôn giữ được dáng vẻ như hiện tại.
Nghĩ vậy, Giang Dữ Biệt đã đi đến phòng ngủ, vừa định đóng cửa thì bị người chặn lại, quay đầu nhìn thấy Tiêu Khắc đứng sau lưng, anh nghi hoặc hỏi:
“Em cũng ngủ à?”
“Không ngủ.” Tiêu Khắc nói: “Có chút chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì?” Giang Dữ Biệt nhìn Tiêu Khắc đầy nghi vấn, nhưng Tiêu Khắc chỉ cười không nói, đẩy vai Giang Dữ Biệt về phía giường. Khi khoảng cách đến giường ngày càng gần, Giang Dữ Biệt chợt hiểu ra, quay đầu nhìn Tiêu Khắc cười:
“Muốn làm à?”
“Ừm.” Tiêu Khắc nói: “Không xìu được.”
Nói rồi đẩy Giang Dữ Biệt lên giường, bản thân chồm lên trên người anh. Giang Dữ Biệt cười để mặc cho cậu hành động, dù luôn nuôi ý định phản công, nhưng khi Tiêu Khắc đề xuất thì anh cũng không cự tuyệt, chỉ là lúc này thật sự không được:
“Sợ là không được đâu, anh còn đau.”
“Em biết.” Tiêu Khắc nói: “Dùng tay cũng được.”
Giang Dữ Biệt nhìn Tiêu Khắc một lúc, vỗ nhẹ eo cậu: “Em nằm xuống đi.”
Tiêu Khắc mới 22 tuổi, vừa được trải nghiệm nên khó tránh khỏi ham m.uốn, muốn đi muốn lại, Giang Dữ Biệt hiểu tâm trạng này, cũng rất muốn chiều theo Tiêu Khắc, nhưng đáng tiếc biểu hiện của Tiêu Khắc trên giường thật sự khiến người ta không chịu nổi, làm thêm lần nữa sợ anh vài ngày không xuống giường nổi, vì vậy chỉ có thể thỏa hiệp bằng cách khác.
So với sự ngại ngùng của Giang Dữ Biệt mấy ngày nay, Tiêu Khắc thẳng thắn hơn nhiều, không hề e dè nằm xuống, Giang Dữ Biệt nhìn cậu nằm bất động:
“Không cởi à?”
“Anh cởi đi.”
Giang Dữ Biệt “xì” một tiếng, cũng không từ chối, trực tiếp ra tay.
Ở nhà mặc quần đùi, thắt lưng co giãn, rất tiện lợi, thêm vào đó Tiêu Khắc hợp tác, rất nhanh đã cởi s.ạch, Tiêu Khắc hoàn toàn không ngại ngùng để anh nhìn, còn cười với Giang Dữ Biệt, Giang Dữ Biệt đưa tay v.uốt ve, Tiêu Khắc hít một hơi thật sâu.
“Bây giờ thoải mái thế, hồi ở bệnh viện em không cởi được thắt lưng, sao lại ngại chứ?” Giang Dữ Biệt cười hỏi.
Tiêu Khắc cũng nhớ lại lần đó, vừa tận hưởng vừa trả lời:
“Nếu biết trước có thể phát triển đến bước này với anh, lúc đó em đã để anh làm thế này rồi.”
Giang Dữ Biệt tiếp tục động tác tay, nhìn Tiêu Khắc thở gấp vì khoái c.ảm:
“Em biết lúc đó anh nghĩ gì không?”
“Nghĩ… gì vậy?” Tiêu Khắc nhắm mắt lại.
Giang Dữ Biệt nhìn anh, tay kia sờ lên cơ bụng săn chắc của Tiêu Khắc: “Anh nghĩ, đứa nhóc này, sao body lại đẹp thế không biết.”
Tiêu Khắc bật cười: “Anh à, không phải lúc đó đã thích em rồi đấy chứ?”
“Không đến mức đó.” Giang Dữ Biệt nói: “Nhưng nếu biết trước có thể cùng em đến bước này, lúc đó anh đã ra tay rồi.”
Nói xong không đợi Tiêu Khắc phản ứng, Giang Dữ Biệt đã cúi xuống, đến khi Tiêu Khắc có cảm giác khác lạ mới mở mắt ra, nhìn người đang cúi đầu phục vụ mình, vừa ngồi dậy vừa ngăn cản:
“Anh à, không cần làm thế…”
Giống như hôm qua Giang Dữ Biệt không nỡ để Tiêu Khắc làm vậy với mình, Tiêu Khắc cũng không nỡ để Giang Dữ Biệt hạ mình phục vụ mình như thế, muốn từ chối, nhưng Giang Dữ Biệt đã đè ngực cậu nằm xuống.
Giang Dữ Biệt không nói gì, chỉ trong lúc hành động ngước nhìn Tiêu Khắc, đôi mắt đầy tiếng cười.
Chỉ một ánh nhìn, nhưng khiến Tiêu Khắc suýt nữa mất kiểm soát, do dự vài giây rồi cũng không kháng cự nữa, từ từ nằm xuống.
Điều này rất bình thường mà.
Họ giờ đã là người thân thiết nhất của nhau trên đời.
Họ muốn dùng mọi cách để đối phương thoải mái, đó là chuyện đương nhiên, giống như hôm qua Tiêu Khắc cũng đã làm cho Giang Dữ Biệt vậy.
Nói không ngủ nhưng sau khi được Giang Dữ Biệt phục vụ xong, Tiêu Khắc cũng thấy buồn ngủ, Giang Dữ Biệt đi súc miệng, cậu nằm trên giường không nhúc nhích, đợi Giang Dữ Biệt quay lại nằm bên cạnh mới lật người đối diện, Giang Dữ Biệt nhìn cậu cười:
“Ngủ cùng anh một lát nhé?”
Tiêu Khắc đáp: “Ừm.”
——
Mùng 3 Tết, Lâm Chu và Tống Nghị cùng đến nhà Giang Dữ Biệt.
Chuyện bố Giang qua đời, Giang Dữ Biệt không báo cho ai đặc biệt cả. Lúc anh biết thì cũng đã quá muộn rồi, sau đó mẹ anh lại yêu cầu tổ chức tang lễ đơn giản hết mức. Huống hồ bao năm nay quan hệ giữa anh và hai người cũng nhạt nhẽo, nên anh chẳng báo với ai, cứ làm theo ý mẹ.
Lâm Chu biết tin bố Giang mất khá muộn, lúc anh hay tin thì Giang Dữ Biệt đã về lại Bắc Thành. Sau đó liên lạc với Tiêu Khắc mới biết tâm trạng Giang Dữ Biệt không tốt, nên cũng không qua. Thật ra có qua cũng chẳng giúp được gì, người đã mất rồi, lời an ủi có nói bao nhiêu cũng chỉ càng thêm đau lòng.
Nhưng vẫn phải đến gặp một lần, nên sau khi Tiêu Khắc gọi cho mình, Lâm Chu đã đồng ý.
Tuy vậy, dù đã đến thăm, Lâm Chu cũng chẳng nói lời an ủi nào. Chuyện như thế này, đặt vào ai cũng khó mà chịu nổi, mấy lời an ủi rốt cuộc cũng chỉ là lời sáo rỗng. Hơn nữa Giang Dữ Biệt cũng không chắc đã muốn nghe. Ba mươi tư tuổi đầu rồi, còn chuyện gì mà không hiểu, không buông nổi? Thế nên Lâm Chu chỉ ôm anh một cái lúc vào nhà, vỗ nhẹ vai anh:
“Có chuyện gì thì cứ nói.”
Giang Dữ Biệt cười đáp: “Yên tâm.”
Giữa họ từ lâu đã chẳng cần những lời khách sáo giả tạo.
Tống Nghị là người đã ở bên Giang Dữ Biệt suốt quãng thời gian chuyện của bố anh xảy ra, nên lúc này cũng không có gì nhiều để nói. Chỉ hỏi: “Tiêu Khắc đâu?”
“Đang bận trong bếp.”
Tiêu Khắc không phải không muốn ra, mà là thật sự không nghe thấy họ đến. Mãi đến khi Lâm Chu và Tống Nghị đứng ở cửa bếp, cậu mới quay đầu lại, mỉm cười chào hỏi rồi chúc Tết ngay tại chỗ.
Lâm Chu và Tống Nghị đều chuẩn bị bao lì xì cho Tiêu Khắc, khiến Tiêu Khắc vừa buồn cười vừa bất lực:
“Em đã 22 tuổi rồi đó.”
“22 thì sao?” Lâm Chu nói, “82 cũng vẫn là học trò của tôi, mau nhận đi, đừng có lề mề.”
Tống Nghị cũng phụ họa, bảo Tiêu Khắc cứ nhận lấy. Nhưng Tiêu Khắc thật sự thấy mình không tiện cầm tiền lì xì này, cuối cùng là Giang Dữ Biệt đưa tay nhận lấy:
“Thôi được rồi, lì xì cho bạn trai tôi cũng như lì xì cho tôi, tôi nhận là được.”
Lâm Chu chỉ cười cười không nói gì, còn Tống Nghị thì mắng Giang Dữ Biệt mặt dày. Nhưng Giang Dữ Biệt vốn đã quen mặt dày không biết ngượng, lời của Tống Nghị anh coi như không nghe thấy, rồi gọi hai người ra phòng khách. Tống Nghị vẫy tay:
“Các cậu nói chuyện đi, ba người đàn ông tụ lại nghỉ ngơi mà để Tiêu Khắc một mình bận rộn à? Tôi không làm chuyện đó được, tôi ở lại phụ.”
Giang Dữ Biệt cười mắng anh cuối cùng cũng giống con người rồi. Tống Nghị trợn mắt không nói gì, quỷ mới biết anh cũng chẳng muốn phụ, nhưng mấu chốt là ngày mai anh và Tiêu Khắc phải đi gặp cái tên khốn kiếp đó. Có vài chuyện vẫn nên bàn trước cho chắc.
Mọi lần Tiêu Khắc đều từ chối sự giúp đỡ của Tống Nghị, vì cậu hoàn toàn có thể xoay xở một mình. Nhưng lần này cậu không từ chối, vì Tiêu Khắc biết Tống Nghị muốn nói chuyện gì với mình.
Tống Nghị như làm chuyện mờ ám, trước khi mở miệng còn đặc biệt chạy ra cửa bếp nhìn một lượt, chắc chắn không ai đến gần mới quay lại đứng cạnh Tiêu Khắc, hạ giọng hỏi:
“Cái thằng khốn đó mấy hôm nay có liên lạc với cháu không? Chú sợ Giang Dữ Biệt lấy điện thoại của cháu, nên vẫn chưa dám hỏi chuyện này.”
Tiêu Khắc lắc đầu: “Không có.”
“Là cháu không thấy, hay là thật sự không có?” Tống Nghị hỏi: “Mấy email thằng khốn đó gửi chắc là gửi cho Giang Dữ Biệt chứ? Có khả năng nào cậu ấy tự xem rồi không nói với cháu không?”
“Không có khả năng đâu.” Tiêu Khắc đặt rổ rau vừa rửa xong sang bên: “Dạo gần đây anh ấy chuyện gì cũng không quản, đến điện thoại còn lười xem, phần lớn thời gian đều là cháu cầm máy. Trần Huyền không gửi email mới, cháu thấy cũng bình thường thôi, đã hẹn ngày gặp rồi, giờ gửi thêm cái gì nữa thì có ích gì đâu?”
Tống Nghị gật đầu:
“Cũng đúng, nhưng ngày mai cháu ra ngoài được à? Giang Dữ Biệt sẽ không hỏi gì sao? Chú nhớ cháu từng nói trước rằm sẽ không đến bệnh viện, ở nhà chuyên tâm chăm sóc cậu ấy mà?”
“Ừm.” Tiêu Khắc khẽ cười:
“Anh ấy sẽ không hỏi đâu, vì anh ấy không dậy nổi.”
Giang Dữ Biệt đúng là thích ngủ nướng, chuyện này Tống Nghị biết rõ. Nhưng anh vẫn nhận ra biểu cảm trên mặt Tiêu Khắc có chút bất thường, dường như không chỉ đơn giản là ngủ nướng. Dù vậy, Tống Nghị cũng không hỏi thêm.
Tiêu Khắc với dáng vẻ mãn nguyện như thế, nhìn qua là biết đã xảy ra chuyện gì.
——
Tối hôm đó, Lâm Chu và Tống Nghị mới rời đi. Có lẽ dạo gần đây nghỉ ngơi quá tốt, tuy chẳng làm gì nhiều nhưng chỉ thiếu giấc trưa mà Giang Dữ Biệt đã cảm thấy khá mệt, tuy nhiên cũng không nỡ rời bàn sớm, ngại để Tiêu Khắc một mình dọn dẹp đống bát đĩa lộn xộn trên bàn.
Vừa xắn tay áo lên, bát còn chưa kịp đụng vào thì đã bị Tiêu Khắc cản lại:
“Không cần anh.”
Giang Dữ Biệt ngẩng đầu nhìn cậu:
“Không cần anh? Em định dọn đến bao giờ?”
“Anh đi tắm đi, em cũng sắp xong rồi.”
Tiêu Khắc ôm một chồng bát định quay lại bếp, trước khi rời khỏi phòng ăn còn ngước lên cười với anh, nói một câu đầy hàm ý:
“Lát nữa sẽ đến lượt anh mệt.”
Giang Dữ Biệt: “…”
Còn không hiểu à? Anh đã nghỉ ngơi suốt hai ngày, vết thương cũng được Tiêu Khắc chăm sóc đều đặn mỗi ngày, giờ đã gần như lành hẳn. Nếu không phải vì hôm nay Lâm Chu và Tống Nghị đến chơi, e là sáng sớm cậu đã đòi rồi. Giang Dữ Biệt cũng sớm đoán được, tối nay chắc chắn không thoát được.
Anh nhìn bóng dáng đang bận rộn trong bếp kia, bật cười hỏi:
“Làm thật à?”
“Ừm.” Tiêu Khắc vừa bỏ bát vào máy rửa vừa trả lời:
“Sáng nay em xem rồi, không còn vấn đề gì nữa. Em muốn làm với anh.”
Giang Dữ Biệt đưa tay xoa mũi, thầm nghĩ nhóc con này bao giờ mới ngừng nói mấy chuyện đó trơ trẽn đến vậy?
Nhưng cậu đã nói ra rồi, Giang Dữ Biệt cũng chẳng có lý do để từ chối. Vậy nên anh ung dung để cậu lại dọn dẹp một mình, còn mình thì thong thả về phòng tắm rửa, dù sao thì… được cậu “phục vụ” trên giường cũng mệt thật, có khi sáng mai còn chẳng xuống nổi giường ấy chứ.
Giang Dữ Biệt ước chừng thời gian Tiêu Khắc cần để dọn bếp và rửa bát, liền ngâm mình trong bồn tắm một lúc. Đợi đến khi anh ung dung bước ra khỏi phòng tắm, thì Tiêu Khắc cũng vừa lúc đi vào phòng.
Đã từng trải qua một lần rồi, lần này Giang Dữ Biệt chẳng còn thấy ngại ngùng nữa. Vừa định bảo cậu đi tắm thì đã thấy Tiêu Khắc mặc sẵn áo choàng tắm, anh hơi nhướng mày:
“Hóa ra đã tắm trong phòng khách rồi à?”
Giang Dữ Biệt ngồi bên mép giường, nhìn cậu:
“Sao không vào tắm cùng anh?”
“Anh muốn làm một lần trong phòng tắm à?”
Giang Dữ Biệt: “…Cũng không phải là không được.”
Giang Dữ Biệt nhận ra, nếu không muốn bị ngại, thì chỉ còn cách mặt dày hơn cả Tiêu Khắc, như vậy mới miễn cưỡng xem như ngang tay với cậu.
Tiêu Khắc bước tới, đứng trước mặt anh, cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh, rồi chậm rãi ghé sát tai, thì thầm bằng giọng dịu dàng:
“Vậy thì làm xong trên giường rồi sang phòng tắm tiếp nhé.”
Tai là chỗ nhạy cảm nhất của Giang Dữ Biệt, hơi thở của Tiêu Khắc phả lên da anh khiến toàn thân anh khẽ rùng mình. Còn chưa kịp mở miệng mắng Tiêu Khắc một câu vì trò lưu manh này, thì cậu đã đè anh xuống giường rồi.
Thôi vậy.
Cứ để cậu làm đi, dù sao thì đối với Giang Dữ Biệt mà nói, cũng rất thoải mái.
…
Quá trình rất mãnh liệt, thậm chí còn dữ dội hơn lần trước. Lần trước Tiêu Khắc còn e dè vì cơ thể anh, nên sau khi kết thúc cũng không làm thêm, còn lần này thì như phát điên. Lần đầu kết thúc, Giang Dữ Biệt còn chưa thở nổi thì đã thấy Tiêu Khắc thay bao mới, chuẩn bị tiếp tục.
Giọng của Giang Dữ Biệt mang chút nghẹn ngào:
“Không làm nữa được không…”
“Không sao đâu,” Tiêu Khắc nói, “Em sẽ rất nhẹ thôi, sẽ không làm anh đau.”
Giang Dữ Biệt: “…”
Còn định nói gì đó nhưng đã không kịp nữa rồi. Ngoài việc bị ép chịu đựng, anh chẳng còn lựa chọn nào khác. Mà Tiêu Khắc thì đúng như lời cậu nói, sau khi “lăn lộn” trên giường xong lại bế anh vào phòng tắm. Giang Dữ Biệt lúc này thật sự sợ rồi, dựa vào vai Tiêu Khắc thều thào năn nỉ:
“Nhóc con à… để dành chút sức… lần sau hẵng làm, được không?”
“Anh ơi,” Tiêu Khắc nâng cằm anh lên, hôn lên môi anh: “Em vẫn chưa đủ mà… chịu đựng một chút được không?”
Tiêu Khắc gần như chưa từng cầu xin Giang Dữ Biệt điều gì, nhưng mọi lời năn nỉ dường như đều dồn cả vào chuyện này. Mà khổ nỗi Giang Dữ Biệt lại không hề có sức chống cự với giọng điệu mềm mại của cậu, thậm chí có một khoảnh khắc, anh còn nghĩ, chỉ cần Tiêu Khắc muốn, chết trong lòng cậu cũng chẳng sao.
Cho nên, cuối cùng Giang Dữ Biệt không cầu xin nữa, cứ để Tiêu Khắc làm theo ý mình. Còn kết thúc thế nào, bản thân anh cũng chẳng nhớ rõ. Lờ mờ chỉ cảm nhận được mình bị bế vào bồn tắm, rồi lại được ôm lên giường, vòng vào trong lòng Tiêu Khắc.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, ý thức cuối cùng còn sót lại của Giang Dữ Biệt là: Phải rèn luyện thân thể thôi… nếu không thì chuyện phản công, đúng là bất khả thi!