Tối trước ngày Tiêu Khắc kết thúc kỳ nghỉ trở lại bệnh viện, cậu và Giang Dữ Biệt “vui vẻ” một trận ra trò. Hiếm khi Giang Dữ Biệt không cầu xin dừng lại, thậm chí còn chủ động khiến Tiêu Khắc nhiều lần mất kiểm soát.
Sau đó, Tiêu Khắc nằm rạp trên lưng Giang Dữ Biệt, điều chỉnh hơi thở. Khi nhịp thở của hai người dần đồng đều, Tiêu Khắc nhẹ nhàng hôn lên xương bả vai của anh:
“Anh à.”
“Ừm.” Giang Dữ Biệt đáp yếu ớt.
“Sau này anh đừng chủ động nữa.” Tiêu Khắc nói: “Em chịu không nổi đâu.”
Giang Dữ Biệt bật cười: “Vậy mà đã không chịu nổi rồi à?”
“Ừm. Nếu anh lại như hôm nay nữa, chắc em chết trên người anh mất.”
Giang Dữ Biệt không nói gì, chỉ khẽ cười. Một lúc sau mới từ từ mở mắt, vỗ vỗ Tiêu Khắc:
“Ra ngoài tắm đi.”
Tiêu Khắc nhẹ nhàng rút khỏi cơ thể Giang Dữ Biệt. Anh không nhịn được khẽ rên một tiếng, đang định ngồi dậy thì Tiêu Khắc lại lên tiếng:
“Anh à, bao bị rách rồi.”
Giang Dữ Biệt quay đầu nhìn Tiêu Khắc, ánh mắt trượt xuống theo khuôn mặt cậu, nhìn thấy bao nhỏ quả thật bị rách một lỗ lớn.
“Không sao.” Giang Dữ Biệt thản nhiên, không hề có biểu cảm dư thừa. Lần đầu tiên họ làm còn chẳng thèm dùng bao, nói gì đến chuyện rách hay không.
Giang Dữ Biệt căn bản chẳng để tâm, vỗ vỗ Tiêu Khắc:
“Đi tắm đi.”
“Ừm.” Tiêu Khắc cúi xuống hôn anh một cái: “Vậy sau này không đeo nữa được không?”
Giang Dữ Biệt lật người lại, vỗ vỗ mặt Tiêu Khắc: “Đeo hai cái đi, phòng lúc rách.”
Tiêu Khắc: “…”
Tiêu Khắc vốn không thích đeo, trừ khi mỗi lần Giang Dữ Biệt yêu cầu thì cậu mới miễn cưỡng mở ngăn kéo lấy bao ra. Thật ra Giang Dữ Biệt cũng không quá để ý chuyện đó, nhưng mỗi lần xong việc, lúc Tiêu Khắc giúp anh dọn dẹp, Giang Dữ Biệt còn đỏ mặt hơn cả lúc đang làm, da mặt thật sự không chịu nổi, nên mới có chút kiên trì nho nhỏ như vậy.
Nhưng cái sự kiên trì nho nhỏ đó cũng chẳng tác dụng gì nhiều, chỉ cần Tiêu Khắc dịu giọng năn nỉ một chút, anh liền chẳng có nguyên tắc mà thỏa hiệp.
Còn cái gọi là “giới hạn cuối cùng” ấy à, Giang Dữ Biệt đã sớm quăng ra sau đầu từ lâu lắm rồi.
Sáng hôm sau khi Giang Dữ Biệt thức dậy, trong phòng rất yên tĩnh. Anh nằm im một lúc, đợi cho đầu óc tỉnh táo hẳn rồi mới gọi một tiếng “Tiêu Khắc”.
Trước đây mỗi lần như thế, Tiêu Khắc đều nhanh chóng xuất hiện, sau đó hai người lại trêu chọc nhau một hồi, hôn nhau một lúc, thỉnh thoảng lại làm một lần nữa, rồi bị Tiêu Khắc dụ dỗ đi ăn sáng.
Nhưng lần này, gọi mãi cũng chẳng thấy ai đẩy cửa bước vào, Giang Dữ Biệt bực mình tặc lưỡi, vừa nhấc người xuống giường định đi tìm thì chợt nhớ ra hôm nay là mười sáu Tết.
Tiêu Khắc đi làm rồi.
Trên điện thoại hiển thị 10 giờ 20. Giờ này Tiêu Khắc đã ở bệnh viện từ lâu rồi.
Giang Dữ Biệt đứng đó khẽ bật cười, rồi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Ngày đầu tiên Tiêu Khắc đi làm, Giang Dữ Biệt liền bắt đầu cảm thấy không quen.
Trong phòng ăn có sẵn bữa sáng, kèm theo một tờ giấy nhớ:
【Ăn sáng đàng hoàng, đợi em về, yêu anh.】
Giang Dữ Biệt mỉm cười ngồi xuống, vừa ăn vừa chụp ảnh tờ giấy gửi cho Tiêu Khắc, tiện tay nhắn thêm một câu:
【Dậy rồi, đợi em về.】
Rất lâu sau Tiêu Khắc mới trả lời. Ngày đầu tiên quay lại bệnh viện chắc chắn sẽ vô cùng bận rộn.
Giang Dữ Biệt hiểu điều đó.
Mãi đến gần trưa hai người mới gọi được cho nhau một cuộc, nhưng còn chưa nói được mấy câu thì Tiêu Khắc lại bị gọi đi, tâm trạng vừa hửng nắng của Giang Dữ Biệt lại tụt xuống. Nhưng chuyện này, cũng chẳng thể trách ai.
Về sau, những ngày như thế sẽ còn nhiều nữa, Giang Dữ Biệt chỉ có thể học cách thích nghi.
Ngày hôm đó, Giang Dữ Biệt buồn chán đến mức chính anh cũng thấy kỳ lạ. Chán đến nỗi chủ động rửa bát, dọn dẹp nhà cửa, tuy không sạch sẽ gọn gàng như lúc Tiêu Khắc làm, nhưng Giang Dữ Biệt cũng đã cố gắng rồi, dù sao thì cũng chỉ là tiêu hao thể lực trong lúc buồn chán thôi.
Anh không kìm được mà nghĩ, lúc Tiêu Khắc còn ở nhà thì hai người thường làm gì với nhau? Nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng có gì đặc biệt, thậm chí những việc hai người làm cùng nhau có lẽ người ngoài nhìn vào sẽ thấy nhạt nhẽo vô cùng, mỗi ngày cứ lặp lại như hôm qua. Thế mà khi ấy Giang Dữ Biệt chẳng cảm thấy gì chán cả, chỉ thấy rất dễ chịu, rất tận hưởng, cảm thấy năm tháng yên bình chính là như thế.
Mới chỉ xa thằng nhóc có nửa ngày, Giang Dữ Biệt đã không chịu nổi rồi.
Anh thật sự khâm phục chính mình ngày càng “trẻ trâu”.
Nhưng nghĩ kỹ thì cũng tốt — chứng tỏ mình còn trẻ, đúng không?
Giang Dữ Biệt mất hẳn một tuần mới dần thích nghi được với việc Tiêu Khắc mỗi ngày đều không ở nhà. Sau đó thì quen rồi, mà không quen cũng chẳng được, bởi vì sau gần nửa năm nghỉ ngơi, Giang Dữ Biệt cũng buộc phải bắt đầu quay lại làm việc.
Lúc trước thì mỗi ngày thế nào cũng được gặp mặt một lần, cùng nằm trên một chiếc giường ngủ. Nhưng khi cả hai cùng đi làm, họ bắt đầu rơi vào tình trạng yêu xa.
Giang Dữ Biệt cũng từng nghĩ, hay là thôi không đóng phim nữa, ở nhà làm một người rảnh rỗi nhàn hạ. Việc quan trọng nhất mỗi ngày chỉ là đưa đón Tiêu Khắc đi làm, thỉnh thoảng dọn dẹp nhà cửa, hoặc đăng ký một lớp học nấu ăn, học nấu vài món, để lúc Tiêu Khắc tan làm về nhà có cơm nóng canh ngon mà ăn.
Nhưng nghĩ lại, vẫn là thôi.
Nếu thật sự làm vậy, không biết sẽ tạo cho Tiêu Khắc áp lực lớn thế nào. Cậu ấy chưa từng muốn người khác hy sinh vì mình, lại càng không muốn trở thành gánh nặng cho ai. Nếu không phải như thế, thì hai năm trước đã chẳng không chịu thổ lộ, mãi đến gần đây mới dám nói.
Tiêu Khắc sẽ không từ bỏ học nghiệp và sự nghiệp của mình, nên Giang Dữ Biệt cũng không thể.
Hai người ở bên nhau là để cùng nhau trở nên tốt hơn, chứ không phải vì yêu nhau mà bất chấp tất cả.
Cứ như vậy, hai người vừa mới ngọt ngào không được bao lâu đã bắt đầu cuộc sống yêu xa. Giang Dữ Biệt thỉnh thoảng rảnh rỗi được một hai ngày thì lại bay về thăm Tiêu Khắc.
Lúc đầu còn có chút lãng mạn, muốn tạo bất ngờ, không báo trước mà âm thầm quay về. Kết quả là Tiêu Khắc không biết anh về, lại đổi ca với đồng nghiệp, cứ thế bận rộn suốt trong bệnh viện, đến cả thời gian về nhà cũng không có.
Từ đó trở đi, Giang Dữ Biệt biết điều hơn, mỗi lần có thời gian rảnh đều gọi điện trước cho Tiêu Khắc. Phần lớn thời gian Tiêu Khắc đều nói không có thời gian. Ban đầu Giang Dữ Biệt còn tin, nhưng lâu dần cũng hiểu ra.
Tiêu Khắc là sợ anh vất vả, cứ đi đi về về mệt mỏi.
Nhưng Tiêu Khắc cũng có lúc không chịu nổi. Một mình sống ở Bắc Thành, mỗi ngày về nhà là một căn phòng trống rỗng, thỉnh thoảng cũng có những lúc phát điên.
Vì vậy dù bận đến mấy, cậu vẫn cố gắng sắp xếp thời gian, “phát điên” một lần, chỉ trong hai ngày cuối tuần cũng bay tới thành phố nơi Giang Dữ Biệt đang quay phim để gặp cậu.
Rồi hai người lại “phát điên” trong khách sạn, ban đầu Tiêu Khắc còn lo Giang Dữ Biệt hôm sau phải quay phim, nhưng không chịu nổi sự dụ dỗ của Giang Dữ Biệt, thế là lại mất kiểm soát hết lần này đến lần khác.
Đến mức hôm sau bị Tống Nghị cảnh cáo: “Cậu có thể lý trí chút không? Cái dáng đi của cậu bây giờ nhìn là biết có vấn đề rồi đấy!”
Giang Dữ Biệt mặt không đổi sắc: “Xa nhau lâu ngày gặp lại mà, hiểu không?”
“Nếu người ta hỏi thì sao?”
Giang Dữ Biệt cười cười: “Lỡ va phải đâu đó, ngã một cú. Không tin nữa thì nói trĩ tái phát, ai làm gì được tôi?”
Tống Nghị: “…”
Tiêu Khắc đến rồi đi vội vàng chỉ trong một ngày, Giang Dữ Biệt sao có thể không cho cậu làm? Hơn nữa, đâu chỉ có một mình Tiêu Khắc muốn, chính anh cũng muốn.
Cậu nhớ Tiêu Khắc đến phát điên, thậm chí cảm thấy việc phản công cũng chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần có thể ở bên Tiêu Khắc, cả đời bị đè cũng chẳng sao cả.
Rõ ràng đã ở bên nhau hơn nửa năm, vậy mà vẫn giữ được cảm giác yêu đương nồng nhiệt như thuở đầu. Tống Nghị nhìn cũng phải chậc chậc lấy làm lạ, nói rằng Giang Dữ Biệt càng sống càng trẻ ra.
Giang Dữ Biệt cũng thấy thần kỳ, nhưng anh thích cảm giác này.
Vào kỳ nghỉ Quốc Khánh, phim của Giang Dữ Biệt còn hai ngày nữa là quay xong, nên không được nghỉ. Ngược lại, Tiêu Khắc hiếm khi được nghỉ bảy ngày liền, vì thế ngay tối hôm nghỉ lễ đã bay sang, đến nơi thì đã là ba giờ sáng.
Giang Dữ Biệt đã ngủ rồi, nên Tiêu Khắc gõ cửa phòng Tống Nghị. Tống Nghị mở cửa với vẻ mặt bực bội, đưa thẻ phòng cho anh:
“Cháu thương vợ, vậy có thể thương thương ông chú của cháu một chút không?”
“Được được được.” Tiêu Khắc nói, “Mai chú Tống muốn ngủ đến mấy giờ cũng được, cháu sẽ đến phim trường thay chú.”
“Đừng.” Tống Nghị nói, “Lần trước cháu đến đã có người nghi ngờ quan hệ của hai người rồi, cháu cứ ở trong khách sạn đi, có Mao Mao lo rồi, đừng gây chuyện nữa.”
Tiêu Khắc gật đầu, nói chúc ngủ ngon rồi đến phòng của Giang Dữ Biệt.
Giang Dữ Biệt không còn kiểu chỉ chút động tĩnh là tỉnh như trước nữa. Tiêu Khắc tắm ở phòng bên xong, quay lại giường chính, vén chăn nằm xuống cạnh Giang Dữ Biệt, lúc ấy anh mới hơi hé mắt.
“Làm anh tỉnh rồi à?” Tiêu Khắc cúi xuống hôn lên môi anh. Giang Dữ Biệt không nhịn được, vòng tay ôm lấy Tiêu Khắc, nụ hôn ngày càng sâu. Tiêu Khắc có thể cảm nhận được khát vọng của anh. Cậu chưa từng từ chối yêu cầu này từ Giang Dữ Biệt, nhưng lần này thì kiềm lại.
“Anh à.” Tiêu Khắc khàn giọng nói, “Sắp bốn giờ rồi, mai anh còn phải quay nữa. Hôm nay đừng làm, đợi quay xong phim rồi mình từ từ, được không?”
Giang Dữ Biệt không nói được hay không, nhưng vẫn ôm lấy Tiêu Khắc. Tiêu Khắc hết cách, chỉ còn cách hôn anh thật sâu, rồi từ ngực hôn dần xuống, chui vào chăn phục vụ.
Ban đầu Giang Dữ Biệt còn định từ chối, nhưng đã gần ba tháng họ không gặp nhau, anh thật sự không nhịn nổi nữa. Thế là anh buông thả bản thân, thậm chí đến cuối còn nhịn không được mà giữ chặt đầu Tiêu Khắc, phát tiết ra.
Tiêu Khắc đi đánh răng lại, khi quay lại giường thì Giang Dữ Biệt đã mơ màng ngủ thiếp đi, cảm nhận được Tiêu Khắc quay về, anh rúc lại gần:
“Để anh giúp em nữa.”
“Không cần.” Tiêu Khắc ôm lấy anh: “Đợi anh quay xong phim rồi đền cho em cũng được.”
Giang Dữ Biệt rúc trong lòng cậu, khẽ đáp: “Ừm.”
Dù sao cũng quá mệt rồi, sáng hôm sau khi Tiêu Khắc tỉnh dậy thì Giang Dữ Biệt đã ra phim trường từ sớm. Tiêu Khắc rất muốn đi theo, nhưng nghĩ đến lời Tống Nghị lại thôi.
Nhìn đồng hồ cũng gần 10 giờ rồi, lúc này có một tin nhắn WeChat gửi đến, là từ Mao Mao:
【Tiêu Khắc, dậy thì liên hệ nhé.】
Tiêu Khắc gọi lại ngay, Mao Mao bắt máy liền: “Dậy rồi à?”
“Ừm, Giang Dữ Biệt đâu?”
“Đang quay phim rồi, hôm nay có thể đến khuya mới xong. Nhưng không sao, nếu thuận lợi thì trưa mai là đóng máy rồi.” Mao Mao nói: “Giang Dữ Biệt bảo tôi chờ cậu dậy để mang cơm sang, tôi đi luôn đây.”
Chưa để Tiêu Khắc kịp phản ứng, Mao Mao đã cúp máy. Tiêu Khắc đặt điện thoại xuống rồi đi rửa mặt.
Ngày hôm đó trôi qua thật chậm, ngay cả ba tháng xa cách trước đó Tiêu Khắc cũng không thấy chậm như vậy. Nhưng dù sao thời gian cũng trôi qua từng giây.
Dù khi Giang Dữ Biệt về khách sạn đã gần 1 giờ sáng.
Tiêu Khắc vẫn chưa ngủ, vừa đọc sách vừa đợi anh. Thấy anh vào, định đến ôm thì Giang Dữ Biệt lại lùi lại một bước, từ chối:
“Để anh tắm cái đã, hôm nay lăn lộn dưới đất cả ngày.”
Tiêu Khắc cười, nhìn anh vào phòng tắm. Khi Giang Dữ Biệt ra ngoài thì lập tức nhào vào ôm lấy cậu:
“Nhớ anh không?”
“Ừm.” Tiêu Khắc cũng ôm anh thật chặt: “Rất muốn chạy tới phim trường tìm anh, mà lại phải cố nhịn.”
“Tống Nghị không cho em tới đúng không?” Giang Dữ Biệt nói: “Đừng có nghe, toàn làm quá chuyện.”
Tiêu Khắc cười không nói gì. Thật ra cậu rất biết ơn Tống Nghị vì đã nói những lời đó hôm qua, nói rằng trong đoàn phim đã có người bắt đầu nghi ngờ. Cậu biết Giang Dữ Biệt không quan tâm, nhưng cậu thì không thể không quan tâm.
Cậu không muốn để Giang Dữ Biệt phải chịu bất kỳ lời đàm tiếu nào chỉ vì mình.
“Muốn làm không?” Giang Dữ Biệt vừa nói vừa hôn lên tai Tiêu Khắc.
Giang Dữ Biệt rất hiếm khi chủ động, không phải vì không biết, mà do Tiêu Khắc vốn đã quá chủ động, nên phần lớn đều là do Tiêu Khắc chủ động, anh phối hợp.
Lần này có lẽ vì xa nhau quá lâu, lại nhớ quá nhiều, thêm việc Tiêu Khắc suốt hai ngày không hề thể hiện gì vì lo cho công việc của anh, nên Giang Dữ Biệt mới hai ngày liền chủ động yêu cầu.
“Đợi đến mai đi.” Tiêu Khắc nói.
Giang Dữ Biệt không hài lòng với câu trả lời này: “Em không còn được nữa à? Nói thật đi, anh sẽ không chê em đâu, anh có thể làm em thoải mái một chút.”
“Còn dám nghĩ à?” Tiêu Khắc cười nói: “Em tưởng hai hôm nay anh chủ động như vậy là đã từ bỏ chuyện đó rồi chứ.”
“Không đời nào.” Giang Dữ Biệt nheo mắt nhìn cậu: “Trừ khi em cho anh lên một lần.”
Tiêu Khắc vỗ nhẹ vào hông anh: “Giờ anh ngủ đi, biết đâu trong mơ lại thành sự thật.”
Giang Dữ Biệt tặc lưỡi một tiếng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Sáng hôm sau hai người cùng dậy, ăn sáng xong Tiêu Khắc tiễn Giang Dữ Biệt ra cửa. Trước khi đi, Giang Dữ Biệt hôn cậu một cái:
“Chắc khoảng trước trưa là anh về.”
“Được.” Tiêu Khắc hôn lại anh, rồi hôn lên tai anh, thì thầm: “Đợi anh về rồi làm anh tới bến luôn!”