Nói là sẽ về trước buổi trưa, nhưng cuối cùng Giang Dữ Biệt vẫn đến trễ một chút. Mãi đến khi Tiêu Khắc ăn xong bữa trưa do Mao Mao mang đến trong khách sạn, rồi lại chờ thêm một tiếng nữa, mới nghe thấy có tiếng động ngoài cửa.
Mao Mao tiễn Giang Dữ Biệt tới cửa, Giang Dữ Biệt có vẻ hơi mất kiên nhẫn, phất tay nói:
“Ừ, tôi biết rồi, sau này có chuyện gì thì nói với Tống Nghị, hôm nay đừng tìm tôi nữa.”
Mao Mao nhịn cười, đáp một tiếng.
Giang Dữ Biệt đóng cửa bước vào trong, Tiêu Khắc đứng trước cửa phòng ngủ chính, nửa cười nửa không nhìn anh:
“Nói rõ ràng như vậy, Mao Mao chắc cũng đoán được anh đang nghĩ gì rồi.”
“Thì sao chứ?” Giang Dữ Biệt vừa cởi áo vừa bước tới hôn Tiêu Khắc: “Tắm rồi chứ?”
Tiêu Khắc ôm lấy Giang Dữ Biệt, mạnh tay bóp mông anh một cái:
“Tắm rồi, nhưng có thể tắm lại với anh lần nữa.”
Trong phòng tắm hơi nước mịt mù, Giang Dữ Biệt bị ép vào bức tường lạnh lẽo, không nhịn được bật ra tiếng rên.
Tiêu Khắc lần này có phần dữ dội hơn bất kỳ lần nào trước đó, Giang Dữ Biệt cảm thấy đau, cũng có chút không chịu nổi cường độ như vậy, nhưng dù thế cũng không mở miệng xin tha.
Cả hai đã nhịn quá lâu, lâu đến mức phải dùng cách này để phát tiết nỗi nhớ và khao khát dành cho nhau.
Sau một lần trong phòng tắm, về đến phòng ngủ chính lại bắt đầu, Giang Dữ Biệt thậm chí không có thời gian để thở, đã bị Tiêu Khắc ép quỳ xuống…
Đến lúc kết thúc, trời ngoài cửa sổ đã nhá nhem tối, Giang Dữ Biệt nằm trên giường đến cả ngón tay cũng không còn sức mà cử động, Tiêu Khắc ngồi bên giường nhẹ nhàng xoa bóp thắt lưng cho anh:
“Không phải đã bắt đầu tập luyện rồi à? Sao mà anh vẫn yếu thế?”
Giang Dữ Biệt khẽ rên hai tiếng:
“Chắc là đạo cao một thước, ma cao một trượng chăng?”
Giang Dữ Biệt đúng là đã bắt đầu tập luyện trở lại, nhưng việc luyện tập của Tiêu Khắc thì chưa từng gián đoạn. Cậu là bác sĩ, cần thể lực và sức bền rất tốt, nếu không làm sao trụ được trên bàn mổ suốt hơn mười tiếng đồng hồ?
Giang Dữ Biệt muốn vượt qua Tiêu Khắc, có lẽ là chuyện không thực tế.
“Không phục à?” Tiêu Khắc cười hỏi.
“Phục, phục rồi.” Giang Dữ Biệt nói: “Bạn nhỏ nhà mình giỏi nhất.”
“Thế còn muốn trên em nữa không?”
Giang Dữ Biệt mở một mắt nhìn Tiêu Khắc, sau đó khẽ cười: “Mơ ước thì vẫn nên có, nếu không khác gì cá khô đâu?”
Tiêu Khắc cười mà không nói gì thêm.
Thật ra lần này quay xong, Giang Dữ Biệt không có công việc gì khác trong vòng một tháng, Tiêu Khắc hoàn toàn có thể chờ anh quay về Bắc Thành. Nhưng cậu không làm thế, một phần là vì quá nhớ, phần khác là vì muốn nhân kỳ nghỉ này trở về Vân Thành một chuyến.
Trước đây khi gọi điện với Giang Dữ Biệt, cậu đã nói chuyện này, Giang Dữ Biệt không hề do dự:
“Em đến đi, anh đi với em.”
Nơi quay phim lần này không xa Vân Thành, họ hoàn toàn có thể ghé qua rồi cùng nhau về Bắc Thành.
Tiêu Khắc rời khỏi Vân Thành đã 4 năm, chưa từng quay lại. Nơi đó đối với cậu chẳng còn gì lưu luyến, nhưng dạo gần đây nghe tin cô giáo cũ của cậu sức khỏe không tốt. Người đó từng giúp đỡ cậu rất nhiều, cậu vẫn nên quay lại thăm.
Không định ở Vân Thành lâu, nên sau khi nghỉ ngơi một ngày trong khách sạn, Tiêu Khắc và Giang Dữ Biệt liền lên đường. Mao Mao và Tống Nghị về Bắc Thành từ trước. Trước khi đi, Tống Nghị căn dặn họ đủ điều, nhưng tổng kết lại chỉ có bốn chữ:
“Đừng để bị chụp!”
Khi đến Vân Thành là khoảng bốn giờ chiều, hai người không vội về quê mà ở lại khách sạn trong thành phố, vẫn là chỗ lần trước Giang Dữ Biệt từng ở, khéo đến mức ngay cả phòng cũng giống hệt.
Chỉ là sau bốn năm, khách sạn đã được tu sửa lại, nội thất bên trong cũng khác rồi.
Tiêu Khắc vẫn nhớ căn phòng này, vừa vào đã khẽ cười. Giang Dữ Biệt đi tới xoa đầu cậu:
“Cười gì thế? Anh vẫn còn nhớ dáng vẻ đề phòng của em lúc ngồi trên sofa, anh chỉ bôi thuốc cho em thôi, mà ánh mắt em như thể anh muốn giết em vậy.”
Tiêu Khắc chỉ cười, Giang Dữ Biệt nhìn caauj như vậy, không khỏi cảm thán — anh thật không ngờ tên du côn đầy khí chất lưu manh năm đó lại trở thành một bác sĩ trầm ổn, điềm tĩnh như bây giờ, còn trở thành người thân thiết nhất của mình.
Tối hôm đó Tiêu Khắc lại đòi một lần nữa, Giang Dữ Biệt cũng chiều theo, nhưng vì nghĩ đến chuyện ngày mai, Tiêu Khắc không quá mạnh bạo, xong xuôi hai người cùng nhau đi tắm, rồi ôm nhau ngủ.
Trưa hôm sau, Tiêu Khắc lái xe cùng Giang Dữ Biệt về quê.
Con đường từ thành phố về làng vẫn như cũ suốt bốn năm qua, thậm chí còn tệ hơn, đầy ổ gà xóc nảy. Tiêu Khắc liếc nhìn Giang Dữ Biệt ngồi ở ghế phụ:
“Lẽ ra anh nên ở lại khách sạn.”
“Đã nói sẽ đi với em mà, ở lại khách sạn thì ra gì chứ?” Giang Dữ Biệt cười: “Yên tâm đi, anh không yếu đuối thế đâu.”
“Em biết.” Tiêu Khắc nói: “Chỉ là xóc thế này, sợ mông anh đau.”
Giang Dữ Biệt: “…Tập trung lái xe đi.”
Cô Lý ngày trước sống ở huyện, mấy năm trước do sức khỏe không tốt nên về hưu sớm, sau đó được mời quay lại dạy ở trường tiểu học trong làng, nhàn hơn dạy cấp ba rất nhiều.
Trở lại nơi mình từng sống suốt 17 năm, Tiêu Khắc không có bất kỳ cảm xúc thừa thãi nào. Ngoài việc quen thuộc với nơi này, cậu cũng cảm thấy mình chỉ là người ngoài, dù sao ở đây cũng chẳng còn nhà của cậu nữa.
Đường làng khá hẹp, lại đúng mùa thu hoạch, hai bên đường đậu đầy xe nông dụng, xe của họ không đi vào được, Tiêu Khắc đành đỗ xe bên lề:
“Cách nhà cô không xa lắm, mình đi bộ vào nhé.”
“Ừm.” Giang Dữ Biệt gật đầu, đang định mở cửa bước xuống thì bị Tiêu Khắc cản lại, đội mũ lưỡi trai lên đầu anh: “Đừng đeo khẩu trang nữa, sẽ càng gây chú ý.”
“Nghe em.”
Hai người xuống xe, lấy quà đã chuẩn bị sẵn từ ghế sau, mỗi người xách một ít, đi bộ đến nhà cô.
Lúc này vừa quá trưa, trên đường gần như không có ai, Tiêu Khắc cố ý chọn thời điểm này để đến, cũng là để tránh nguy cơ Giang Dữ Biệt bị nhận ra.
Nhà cô Lý thật sự không xa, nằm ở rìa làng, một căn nhà riêng biệt có sân, trông đã có tuổi đời, tường bong tróc loang lổ, nhưng trước cửa được quét dọn rất sạch sẽ.
Cửa không khóa, Tiêu Khắc liền bước thẳng vào, còn chưa kịp gọi một tiếng thì đã thấy cô Lý đang ngồi thư thả hóng mát trong sân.
Căn nhà nhỏ có phần cũ kỹ, nhưng được quét dọn sạch sẽ, ngăn nắp. Trong sân có một vườn hoa nhỏ, hoa cúc tháng Chín đang nở rộ rực rỡ, còn có một giàn nho, những chùm nho trên giàn đã chín đỏ mà vẫn chưa được hái xuống.
Cô ngồi dưới giàn nho, tay cầm quạt mo phe phẩy nhẹ nhàng. Có lẽ vì từng trải qua một trận bệnh nặng nên trông cô già đi rất nhiều, nhưng tinh thần vẫn khá tốt.
Tiêu Khắc trở về mà không báo trước, cô cũng không ngờ người mà mấy ngày trước còn chỉ có thể trò chuyện qua điện thoại, lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình như thế.
Tiêu Khắc thay đổi khá nhiều, bất kể là khí chất hay vẻ ngoài ăn mặc, nhưng cô vẫn nhận ra cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nắm lấy tay cậu như một người mẹ lâu ngày mới gặp lại đứa con trai của mình.
Giang Dữ Biệt vẫn luôn lặng lẽ đứng bên cạnh quan sát, chợt cảm thấy những năm tháng trước đây của Tiêu Khắc tuy vất vả, nhưng thực ra lại rất may mắn — dù là ở giai đoạn nào, cũng đều có người sẵn lòng giúp đỡ cậu.
Nếu không, cho dù có xuất sắc đến đâu, e là cũng không thể đi đến ngày hôm nay.
Sau vài câu hỏi thăm, Tiêu Khắc giới thiệu Giang Dữ Biệt, e ngại thân phận của anh nên chỉ nói:
“Cô ơi, đây là anh trai con.”
Nhưng Giang Dữ Biệt lại thoải mái tự giới thiệu:
“Chào cô, con là Giang Dữ Biệt.”
Cô khoảng hơn năm mươi tuổi, không mấy rõ về giới nghệ sĩ trong giới giải trí. Tên “Giang Dữ Biệt” nghe thì có chút quen tai, nhưng cũng không bằng ba chữ “anh trai em” mà Tiêu Khắc gọi. Cô bắt tay với Giang Dữ Biệt, mỉm cười nói:
“Trong điện thoại Tiêu Khắc vẫn luôn nhắc đến một người anh, đối xử với nó như em ruột mà yêu thương, chăm sóc. Cảm ơn con đã cho nó một gia đình, để nó ngày càng trở nên tốt hơn.”
Giang Dữ Biệt đáp lại vài câu khách sáo, cô liền mời hai người ngồi xuống. Phần lớn thời gian là Tiêu Khắc và cô ôn chuyện cũ, kể lại rất nhiều chuyện hồi cấp ba của Tiêu Khắc. Tuy tính cách của Tiêu Khắc vốn không phải kiểu tạo nên những câu chuyện thú vị, nhưng Giang Dữ Biệt vẫn ngồi bên nghe chăm chú, như thể anh cũng theo những hồi ức ấy, cùng bước qua quãng thời niên thiếu của Tiêu Khắc.
“Đúng rồi.” Cô như sực nhớ ra điều gì:
“Trước đây con không chịu nói cho cô số tài khoản, cô cũng chẳng thể chuyển tiền cho con. Giờ con đã về rồi, dù thế nào cũng phải nhận lấy, cô đã để dành sẵn rồi.”
Vừa nói cô vừa không để Tiêu Khắc ngăn cản, đứng dậy đi vào nhà. Tiêu Khắc bất đắc dĩ thở dài, quay đầu nhìn Giang Dữ Biệt, anh chỉ khẽ cười, không nói gì.
“Anh à, thực ra trước đây em mượn anh bốn mươi vạn là vì…”
“Anh biết rồi.” Giang Dữ Biệt cắt lời.
“Anh biết?” Tiêu Khắc ngạc nhiên: “Anh biết gì? Anh cho người điều tra em à?”
“Không.” Giang Dữ Biệt liếc nhìn căn phòng mà cô vừa bước vào, chắc chắn cô chưa quay lại, liền đưa tay véo nhẹ mặt Tiêu Khắc:
“Anh biết em sẽ không làm chuyện xấu. Thế là đủ rồi.”
Còn những chuyện khác, không quá quan trọng. Huống hồ nơi này, đối với Tiêu Khắc, người duy nhất đáng để anh quay lại chỉ có mỗi cô giáo Lý. Năm đó Tống Dật từng kể với anh rất nhiều về sự tử tế của cô Lý đối với Tiêu Khắc, nên Giang Dữ Biệt đã sớm đoán được.
Và thực tế chứng minh, anh đã đoán đúng.
Nghĩ kỹ lại, anh thậm chí còn cảm thấy mình nên cảm ơn cô Lý. Nếu không nhờ có cô, thì ngày đó Tiêu Khắc sẽ không đến mức phải mượn anh bốn mươi vạn, mà sự giao thoa giữa hai người họ có lẽ cũng sẽ bớt rất nhiều — Tiêu Khắc sẽ không đến nhà anh làm người giúp việc theo giờ để trả nợ, còn anh thì chẳng có cơ hội nào để nhìn thấy bên trong con người có vẻ côn đồ kia lại là một thiếu niên ấm áp.
Cô Lý cầm theo một túi da bước ra, ngồi xuống trước mặt Tiêu Khắc, cẩn thận kéo khóa, lấy ra một túi vải, trong túi là phong bì giấy nâu, dày cộp một tập.
Cô đưa tới trước mặt Tiêu Khắc:
“Không nhiều, so với bốn mươi vạn con đưa năm xưa, đây chỉ là một phần mười. Sau này cô sẽ trả dần, con cứ cầm lấy trước đi.”
Tiêu Khắc kiên quyết lắc đầu:
“Cô à, con không thể nhận được.”
“Sao lại không thể nhận?” Cô hơi giận:
“Hồi đó cô chẳng biết con vay tiền từ đâu. Đợi đến khi cô khỏe lại, con lại nhất quyết không nói. Nếu cô biết, nhất định không cho con làm thế. Khi đó con mới 17 tuổi, sao có thể vay một số tiền lớn như vậy? Ngần ấy năm, người ta không đòi lại tiền sao? Con trả bằng cách nào? Có ảnh hưởng đến việc học không?”
Tiêu Khắc nhìn Giang Dữ Biệt, khẽ mỉm cười:
“Cô, món nợ con nợ anh ấy, cả đời này cũng không trả hết được, thiếu chút tiền này chẳng là gì.”
Cô dường như đã hiểu, chậm rãi quay sang nhìn Giang Dữ Biệt, anh mỉm cười:
“Cô, số tiền này xin cô giữ lấy. Những năm qua, nhờ có cô mà Tiêu Khắc mới có thể kiên cường đi tiếp. Nếu không có cô, có lẽ cậu ấy đã không thể rời khỏi nơi này. Đây là việc cậu ấy muốn làm cho cô. Xin cô đừng bận tâm đến chuyện tiền nong nữa, chăm sóc tốt cho bản thân mới là điều quan trọng nhất, như vậy cậu ấy mới yên tâm bươn chải bên ngoài.”
“Cô.” Tiêu Khắc nói:
“Sự quan tâm và ơn nghĩa của cô đối với con, bốn mươi vạn là không đủ. Cô hãy nhận lấy, bây giờ cuộc sống của con rất ổn, cô không cần lo cho con nữa.”
Dưới lời khuyên của Tiêu Khắc và Giang Dữ Biệt, cô Lý dần buông bỏ sự kiên quyết, nhưng nói gì thì nói, cũng phải giữ hai người ở lại ăn cơm. Trong lúc Tiêu Khắc vào bếp phụ giúp, Giang Dữ Biệt đi dạo một vòng trong sân, được sự cho phép của cô, anh vào trong nhà xem xét.
Ngôi nhà đúng là đã khá cũ, từ nội thất bên trong đến ánh sáng đều không được tốt lắm.
Sau khi đi một vòng, Giang Dữ Biệt trở lại chỗ ngồi dưới giàn nho, lấy điện thoại ra không biết đang liên lạc với ai, nói chuyện rất lâu vẫn chưa dừng lại.
Khi Tiêu Khắc đi tới, Giang Dữ Biệt vẫn đang trò chuyện, liền hỏi bâng quơ:
“Anh đang nói chuyện với ai vậy?”
Giang Dữ Biệt mỉm cười:
“Bí mật.”
Tiêu Khắc cũng cười, hoàn toàn không để bụng. Hai người họ đi đến ngày hôm nay, sớm đã không còn nghĩ rằng sẽ có ai có thể phá vỡ mối quan hệ giữa họ nữa — vì chẳng có ai có thể làm được điều đó.
Mãi sau này Tiêu Khắc mới biết khi ấy Giang Dữ Biệt đang nói chuyện với ai — anh đang nhờ người tìm kiến trúc sư, nhà thiết kế, trả giá cao để họ đến tu sửa lại nhà cửa và sân vườn cho cô Lý. Không chỉ vậy, nhiều năm sau khi Tiêu Khắc quay lại, khắp làng đã được lát những con đường bê tông phẳng lì, trong đó có một con đường mang tên “Tiêu Khắc Lộ”. Trường tiểu học trong làng cũng được xây dựng lại, còn trường cấp ba nơi Tiêu Khắc từng học thì có một tòa nhà thực nghiệm mang tên “Tòa nhà thực nghiệm Tiêu Khắc”.
Tất cả những việc đó đều là một tay Giang Dữ Biệt làm. Tiêu Khắc hỏi anh vì sao lại giúp cô Lý, anh bảo là vì muốn cô hiểu, rằng bản thân anh cũng muốn làm như vậy. Nhưng Tiêu Khắc không hiểu, tại sao một người chẳng lưu luyến gì nơi đó lại làm nhiều đến thế. Giang Dữ Biệt trả lời rất đơn giản:
“Không phải vì còn luyến tiếc gì nơi ấy nên mới làm vậy. Anh làm là để tát một cú thật vang vào mặt những kẻ từng bắt nạt, từng khinh thường em, để họ thấy cái ‘sao chổi’ mà họ từng nhắc tới, bây giờ đã ra sao. Anh muốn mỗi lần họ đến trường đón con, mỗi lần đi ngang con đường ấy đều phải nhớ tới em, đều phải hối hận vì những gì họ từng làm.”
Tất nhiên, đó là chuyện sau này.
Lúc này, Tiêu Khắc vẫn chưa hề biết rằng Giang Dữ Biệt đã âm thầm sắp đặt nhiều thứ như vậy. Sau bữa tối, khi hai người chuẩn bị rời đi thì trời đột nhiên đổ mưa dù suốt ngày vẫn nắng đẹp. Đường quê khó đi, cô Lý không yên tâm để hai người lái xe về nên giữ họ ở lại qua đêm.
Tiêu Khắc lo Giang Dữ Biệt không quen, quay sang nhìn anh, nhưng không ngờ Giang Dữ Biệt còn thoải mái hơn cả mình:
“Làm phiền cô rồi ạ.”
“Không phiền đâu, không phiền chút nào.” Cô cười hiền hậu: “Nhà chỉ có một mình cô, các con đến đây cô vui lắm.”
Bốn năm trước, khi cô bị bệnh nặng phải phẫu thuật, người chồng bị liệt vì tai biến ở nhà vì lo cho cô mà bệnh cũ tái phát rồi qua đời. Hai đứa con thì lập nghiệp ở xa, từng đón cô lên thành phố ở cùng, nhưng cô mới ở được vài ngày đã quay về. Cô vẫn quen với cuộc sống thôn quê, vẫn không rời xa được lũ học trò.
Nhưng kể từ khi rời trường về nhà, phần lớn thời gian thầy chỉ có một mình, không khỏi cô đơn. Giờ đây Tiêu Khắc trở về, cô thực sự rất vui.
Tối đến, Giang Dữ Biệt và Tiêu Khắc nằm cạnh nhau trên giường gỗ. Trong phòng không có điều hòa, cô vốn định nhường phòng có điều hòa cho họ nhưng bị cả hai từ chối. Bên giường chỉ có một chiếc quạt máy đang thổi vù vù, nhưng nhờ bên ngoài vẫn còn mưa nên không quá oi bức.
Chiếc giường gỗ có lẽ đã cũ, chỉ cần trở mình một chút là phát ra tiếng kẽo kẹt. Giang Dữ Biệt bật cười:
“Tưởng có thể làm gì đó cơ.”
Tiêu Khắc nghiêng mặt nhìn anh: “Dạo này anh đúng là thiếu thốn lắm rồi đấy.”
“Thật à?” Giang Dữ Biệt nắm lấy tay Tiêu Khắc: “Có lẽ là vì quá nhớ em rồi.”
Tiêu Khắc khẽ bóp tay anh, không nói gì. Dù sao cũng đang ở nhà cô, cậu không tiện đùa giỡn quá đà.
Hai người yên lặng nằm bên nhau, rất lâu không ai lên tiếng, chỉ lặng lẽ nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ. Tiêu Khắc chưa buồn ngủ, nhưng bên cạnh, Giang Dữ Biệt đã thở đều như thể đã ngủ. Tiêu Khắc thử bóp nhẹ ngón tay anh, Giang Dữ Biệt liền khẽ bóp lại một cái.
Tiêu Khắc cười khẽ: “Anh chưa ngủ à?”
“Tiếng mưa.”
“Ồn sao?”
“Không.” Giang Dữ Biệt cười: “Nghe hay lắm. Trước đây anh rất ghét ngày mưa, cứ mưa là tâm trạng lại xuống dốc. Nhưng bây giờ, thời tiết như thế này lại khiến anh thấy rất yên lòng. Dù không làm gì, chỉ nằm như vậy thôi cũng cảm thấy rất tuyệt.”
Giang Dữ Biệt lại bóp nhẹ ngón tay cậu:
“Có lẽ là vì có em bên cạnh, anh luôn cảm thấy rất yên tâm.”
“Em cũng vậy.” Tiêu Khắc đáp: “Chỉ cần ở bên anh, em không sợ gì hết.”
Mưa đến vội vàng, tạnh cũng nhanh. Không lâu sau, mưa ngừng, cả thế giới chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn chiếc quạt trong phòng vẫn miệt mài quay.
Ngoài cửa sổ vang lên vài tiếng dế kêu, Giang Dữ Biệt thấy lạ:
“Là dế kêu hả?”
“Ừm.” Tiêu Khắc nói: “Nếu anh không ngủ được, mình ra ngoài đi dạo nhé?”
“Được.” Giang Dữ Biệt gần như không do dự mà bật dậy, khiến chiếc giường gỗ phát ra một tiếng kẽo kẹt thật to.
Hai người nhẹ nhàng rón rén ra khỏi phòng, làn không khí mát mẻ trong lành bên ngoài ùa tới. Giang Dữ Biệt không kìm được mà hít một hơi thật sâu. Nhiều tháng liền bận rộn công việc khiến anh luôn căng thẳng, thật sự đã rất lâu rồi anh mới có thể thư giãn như vậy.
Đường làng vốn đã khó đi, nay lại thêm mưa càng lầy lội, nhưng Giang Dữ Biệt không nói quay về, Tiêu Khắc cũng không cản, cứ thế theo anh bước từng bước nặng nhẹ, cho đến khi lên đến đường lớn thì mới dễ đi hơn một chút.
Trời đã khuya, lại vừa mưa xong, cả làng im lìm không một bóng người. Tiêu Khắc không ngần ngại nắm chặt tay Giang Dữ Biệt.
“Anh sợ không?” Tiêu Khắc hỏi.
Giang Dữ Biệt: “…Em không nhắc thì còn đỡ đấy.”
Tiêu Khắc bật cười: “Không sao, có em đây.”
Giang Dữ Biệt không đáp. Hai người cứ thế lặng lẽ đi, bất giác đến gần căn nhà gỗ nhỏ – nơi từng quay chương trình Ngày ba bữa.
Sau khi chương trình phát sóng, nhờ hiệu ứng nổi tiếng mà nơi này trở thành điểm du lịch, thu hút rất nhiều fan đến tham quan. Nhưng đây vốn không phải thành phố du lịch nên chẳng thể giữ chân du khách lâu, khi chương trình hết hot thì chỗ này cũng dần vắng vẻ.
Nhưng khi đến nơi, Giang Dữ Biệt vẫn nhớ rất rõ dáng vẻ Tiêu Khắc lần đầu xuất hiện ở đây.
Đã bốn năm trôi qua, ký ức của anh về nơi này chỉ còn lại mỗi một người – Tiêu Khắc.
Và ký ức duy nhất ấy – Tiêu Khắc – sẽ đi cùng anh đến hết cuộc đời.
Tiêu Khắc chậm rãi dừng lại bên đường, Giang Dữ Biệt cũng dừng bước theo. Nhìn vẻ mặt nửa cười nửa không của Tiêu Khắc, Giang Dữ Biệt dường như hiểu ra điều gì đó, liếc sang mảnh ruộng bên cạnh:
“Là chỗ này?”
“Ừm.” Tiêu Khắc cười đáp: “Nếu ngày đó anh không làm rơi mẩu thuốc ở đây, rất có thể chúng ta đã chẳng gặp nhau.”
Giang Dữ Biệt nhìn cậu, giơ mu bàn tay khẽ vuốt lên má Tiêu Khắc: “May thật.”
“Ừm, may mắn lắm. May mà vẫn gặp được anh.”
“Nhưng chuyện như thế này chỉ nên có lần đầu, cũng là lần cuối.” Giang Dữ Biệt nắm tay Tiêu Khắc tiếp tục đi về phía trước: “Vứt tàn thuốc bừa bãi là hành vi thiếu đạo đức, không thể học theo.”
“Đương nhiên là lần cuối rồi.” Tiêu Khắc khẽ đáp: “Chứ nếu có lần nữa, anh còn muốn nhặt ai đây?”
“Không nhặt ai nữa cả.” Giang Dữ Biệt nghiêng đầu nhìn Tiêu Khắc, mỉm cười nói “Có em là đủ rồi.”
Tiêu Khắc cũng cười, cùng sánh bước bên Giang Dữ Biệt, chậm rãi tiến về phía trước:
“Anh này, có phải lúc đó anh cũng đâu nghĩ sẽ mang em về nhà, đúng không?”
“Đúng vậy, lần đầu tiên gặp em, em đúng là một thằng nhóc lưu manh, ai mà dám nhặt chứ? Không ngờ lại lỡ tay nhặt thật, còn nhặt thành vợ luôn.” Giang Dữ Biệt chậc lưỡi “Thật kỳ diệu.”
“Anh nhầm rồi đấy?” Tiêu Khắc cười hỏi “Ai là vợ của ai? Rõ ràng em mới là chồng anh đấy.”
Chỉ là một cách gọi thôi mà, Giang Dữ Biệt cũng chẳng so đo, chậc một tiếng, thừa nhận:
“Ừm, nhặt được chồng, mà chồng lại nhỏ hơn anh những mười hai tuổi.”
“Tuổi tác không quan trọng, quan trọng là cái đó không nhỏ, lên giường khiến anh thoải mái là được.”
Rời khỏi nhà cô giáo Lý, Tiêu Khắc lại bắt đầu “nói thật”.
Giang Dữ Biệt liếc cậu một cái, như trừng phạt mà bóp tay cậu một chút, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì. Dù sao những lời Tiêu Khắc nói cũng là thật, nhưng chuyện sung sướng đó, sao có thể để một mình anh hưởng?
“Tiêu Khắc à.” Giang Dữ Biệt nói “Anh cũng có thể khiến em thoải mái, em thật sự không muốn thử à?”
“Không cần đâu.” Tiêu Khắc vừa cười vừa trả lời “Em nào nỡ để anh phục vụ em? Anh cũng đừng cứ nghĩ mấy chuyện đó mãi, lớn tuổi rồi, nằm im nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Giang Dữ Biệt: “……”
Không biết từ lúc nào, mặt trăng khẽ ló ra từ sau tầng mây dày, yên lặng treo trên bầu trời, như đang lén lút dòm ngó niềm hạnh phúc của hai người.
Mà hai người trên đường vẫn đang bước đi, vừa đi vừa nói, vừa cười. Ánh đèn đường kéo dài cái bóng của họ, thật dài thật dài… Cũng như hạnh phúc của họ, dài thật dài…