Chồng Yêu Kém Tôi 12 Tuổi

Chương 72

Tiêu Khắc đã tốt nghiệp, chính thức ở lại bệnh viện làm bác sĩ, công việc bận rộn hơn nhiều, so với lúc thực tập thì bận hơn không biết bao nhiêu lần.

May mà Giang Dữ Biệt giờ không còn quá bận nữa. Trong giới điện ảnh, anh gần như đã càn quét hết mấy giải thưởng lớn, Tống Nghị cũng không còn yêu cầu gì nhiều ở anh nữa, đã ký hợp đồng với một cô bé khá xinh xắn, nên hiện giờ gần như để mặc cho Giang Dữ Biệt muốn làm gì thì làm, thích thì nhận phim, không thích thì cứ ở nhà sống nhàn nhã, lười biếng.

Ở nhà rảnh rỗi, Giang Dữ Biệt thật sự đi đăng ký một lớp dạy nấu ăn. Dù không có năng khiếu, nhưng chịu khó học hỏi rèn luyện, cuối cùng cũng luyện được chút bản lĩnh, miễn cưỡng coi như đã đạt đến trình độ ngang ngửa với Tiêu Khắc.

Hôm nay vừa chuẩn bị xong nguyên liệu cho bữa tối thì Tống Nghị đến.

Tống Nghị theo đoàn phim cùng tân binh mới quay mấy tháng, tính ra thì hai người ít nhất cũng đã gần bốn tháng không gặp. Vừa gặp lại, Giang Dữ Biệt còn chưa kịp trêu Tống Nghị bị đen đi thì Tống Nghị đã buông ngay một câu:

“Cậu làm sao mà béo lên thế?”

Giang Dữ Biệt: “……”

“Tôi nói này Giang Dữ Biệt, cậu không thể buông thả bản thân thế được. Dù không còn thường xuyên đóng phim nữa thì cũng vẫn là người của công chúng, vẫn phải giữ hình tượng một chút chứ. Huống hồ cậu còn lớn hơn Tiêu Khắc tận 12 tuổi, nếu không biết giữ gìn, cẩn thận Tiêu Khắc đá cậu tìm người mới đấy. Vài hôm trước chẳng phải cậu còn nói có một anh chàng đẹp trai tỏ tình với Tiêu Khắc sao?”

   

Giang Dữ Biệt: “……”

Hỏi: Vừa gặp lại đã bị đâm hai nhát thì có cảm giác gì?

Giang Dữ Biệt trả lời: Ngoài việc muốn đá Tống Nghị ra ngoài thì chẳng còn suy nghĩ nào khác.

Nhưng vì hai người là bạn lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Giang Dữ Biệt cố nhịn đi nhịn lại mới không thật sự làm thế, mặt lạnh như tiền mở cửa cho vào rồi đi thẳng vào bếp. Tống Nghị chẳng hề để tâm đến thái độ của Giang Dữ Biệt, vẫn mặt dày đi theo:

“Tối nay làm món gì ngon vậy? Làm nhiều một chút nha, tôi ở lại ăn đấy.”

“Không có phần của anh.”

Tống Nghị chẳng hề sợ, cười tươi: “Được được được, cậu không nấu thì thôi, đợi Tiêu Khắc tan làm về tôi nói với cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ tự tay nấu món ngon cho tôi ăn. Còn nếu cậu không thấy xót khi Tiêu Khắc đi làm mệt cả ngày mà về nhà vẫn phải nấu cho tôi, thì cứ làm thế đi.”

Giang Dữ Biệt: “……”

Ba năm nay, Tống Nghị đã sớm biết Tiêu Khắc chính là điểm yếu của Giang Dữ Biệt. Những lúc Tống Nghị làm gì đó tốt cho Giang Dữ Biệt mà Giang Dữ Biệt lại không muốn nhận, chỉ cần nhắc tới cái tên “Tiêu Khắc” là Giang Dữ Biệt sẽ lập tức ngoan ngoãn nghe lời. Chiêu này hiệu quả đến mức không tưởng.

“Anh còn biết xấu hổ không vậy?” – Giang Dữ Biệt nheo mắt nhìn Tống Nghị – “Tiêu Khắc làm việc cả ngày ở bệnh viện, về nhà còn phải nấu ăn cho anh? Ngay cả tôi còn không nỡ để cậu ấy nấu cơm cho mình nên mới đi học nấu ăn đây, anh tưởng anh là ai?”

“Tôi là chú Tống của nó chứ ai.” – Tống Nghị cười tít mắt, cầm một quả cà chua vừa được Giang Dữ Biệt rửa sạch, cắn một miếng – “À mà này, bây giờ trong nhà cậu rõ ràng là Tiêu Khắc làm ‘nóc nhà’ rồi, cậu định bao giờ mới chịu đổi cách xưng hô gọi tôi là ‘chú’ đây? Suốt ngày ‘Tống Nghị Tống Nghị’, vô lễ quá. Người ta lấy chồng thì theo chồng, đạo lý đơn giản vậy cậu không hiểu à?”

Con dao trong tay Giang Dữ Biệt đang thái rau lập tức bị ném cái bộp lên thớt, Tống Nghị giật mình xoay người chạy mất.

Tối đó khi Tiêu Khắc về đến nhà, Tống Nghị đang ngồi xem TV trong phòng khách. Thấy anh, Tiêu Khắc cười:
  “Chú Tống đến rồi ạ?”

Tiêu Khắc năm 26 tuổi đã hoàn toàn rũ bỏ vẻ non nớt ngày trước. Dù trong mắt Tống Nghị, cậu vẫn là cậu nhóc ngày nào, nhưng với áo sơ mi trắng và quần âu đen, anh buộc người ta phải thừa nhận – đứa trẻ năm nào đã lớn rồi, trưởng thành rồi, cũng chững chạc rồi.

“Ừ, về rồi về rồi.” – Tống Nghị cười híp mắt – “Không cần để ý đến chú đâu, vợ cháu đang nổi giận trong bếp kìa, mau vào dỗ đi.”

Tiêu Khắc cười nhẹ:
  “Chú Tống lại chọc giận chuyện gì rồi?”

“Có nói gì đâu.” – Tống Nghị đáp – “Chú chỉ bảo cậu ấy béo lên thôi, thế mà cũng không vui. Yếu đuối quá đi.”

Tiêu Khắc bật cười đầy bất lực:

“Chú Tống ơi, trước đây anh ấy gầy lắm. Cháu vất vả lắm mới nuôi anh ấy hơi đầy đặn được chút xíu. Chú nói thế này anh ấy lại đòi giảm cân mất.”

   

Lời Tiêu Khắc nói là thật lòng. Nửa năm trước, Giang Dữ Biệt đóng một bộ phim thuộc thể loại thảm họa, vai diễn khắc nghiệt. Đạo diễn yêu cầu anh phải giảm 20 cân chỉ trong vòng 1 tháng trước khi máy quay bắt đầu chạy.

Khi biết chuyện, Tiêu Khắc lần đầu tiên cãi nhau với Giang Dữ Biệt.

Cậu thực sự tức giận. Suốt hơn 2 năm, cậu mới điều chỉnh được dạ dày của Giang Dữ Biệt về trạng thái ổn định. Giờ chỉ vì một bộ phim mà mọi công sức đổ sông đổ bể, Tiêu Khắc không muốn, cũng không cam lòng. Nhưng cậu có thể không quan tâm đến một bộ phim, còn đó lại là sự nghiệp của Giang Dữ Biệt. Tiêu Khắc không thể can thiệp quá nhiều.

Hơn một tháng giảm cân, ba tháng quay phim, Giang Dữ Biệt liên tục kiểm soát chế độ ăn khắc nghiệt. Hiện tại anh tạm nghỉ đóng phim, cố gắng lắm mới hồi phục được chút ít. Giờ ôm vào đã cảm nhận được thịt da, Tiêu Khắc không muốn anh giảm cân nữa.

Cậu chỉ mong anh béo hơn, thậm chí càng béo càng tốt.

Tống Nghị cười hiểu ý: “Được rồi được rồi, biết cháu chiều vợ lắm, chú không nói nữa.”

Tiêu Khắc cười không đáp, rửa tay xong liền vào bếp.

Dù đã chứng kiến bao lần, hình ảnh Giang Dữ Biệt đeo tạp dề nấu ăn vẫn khiến Tiêu Khắc thấy ấm lòng và xúc động. Không ai hiểu hơn cậu về độ lười của anh. Ấy vậy mà vì cậu, anh không chỉ học cách dọn dẹp nhà cửa, mà còn biết nấu nướng.

Tiêu Khắc biết, tất cả những điều Giang Dữ Biệt làm đều nhằm giảm bớt gánh nặng cho cậu. Ngay cả việc anh tạm ngừng đóng phim gần đây cũng là vì cậu.

Những hy sinh ấy, Tiêu Khắc không thể không khắc ghi.

Khi cậu tiến lại gần, Giang Dữ Biệt quay đầu, mỉm cười: “Về rồi hả?”

“Ừm.” Tiêu Khắc đáp, bước tới trước mặt anh, cúi đầu hôn nhẹ lên môi. Sau nụ hôn thoáng qua, cậu tự nhiên nhận lấy con dao từ tay anh: “Để em.”

Giang Dữ Biệt không ngăn cản. Họ đã quen với lối sống này: Nếu Tiêu Khắc về muộn, anh sẽ nấu cơm chờ; nếu cậu về sớm, hai người cùng vào bếp, một người xào nấu, một người phụ giúp, vừa làm vừa kể chuyện trong ngày.

Rất đỗi bình dị, nhưng vô cùng ấm áp.

Trong bữa ăn, Giang Dữ Biệt chỉ xới hai bát cơm. Tiêu Khắc liếc nhìn, không nói gì, đứng dậy vào bếp lấy thêm một bát đặt trước mặt anh. Giang Dữ Biệt nhìn cậu:

“Anh không đói.”

“Ăn.” Tiêu Khắc chỉ nói một từ.

Tống Nghị tưởng Giang Dữ Biệt sẽ từ chối – làm gì có chuyện anh dễ bảo thế – nhưng điều kỳ lạ đã xảy ra. Dù không mấy vui vẻ, Giang Dữ Biệt chỉ bĩu môi một cái rồi ngoan ngoãn cầm đũa.

   

Tống Nghị bật cười:

“Thôi, tôi đùa đấy. Dáng vẻ của cậu giờ còn chưa về như trước khi quay phim. Tôi nói béo là so với hồi đóng phim, chứ giờ cậu vẫn gầy lắm.”

“Câm mồm đi.” Giang Dữ Biệt trừng mắt, ăn một miếng cơm rồi hỏi: “Bao giờ thì anh chịu lấy vợ? Đừng có cứ về nước là sang nhà tôi ăn chực thế này.”

“Nói gì thế?” Tống Nghị bĩu môi. “Hai người đến được với nhau, một nửa công lao là của tôi đấy nhé? Nếu hồi đó tôi không coi Tiêu Khắc như con trai, hai người làm gì có cơ hội tiếp xúc nhiều như vậy, phải không?”

Giang Dữ Biệt khịt mũi không đáp. Tiêu Khắc cười:

“Chú Tống nói có lý.”

“Tiêu Khắc ngoan lắm.” Tống Nghị khen.

Tiêu Khắc liếc nhìn Giang Dữ Biệt đang phụng phịu, hỏi: “Chú lâu rồi không yêu đương nhỉ? Không tính kiếm người mới sao?”

Giang Dữ Biệt cười khẩy: “Hỏi bao lâu không yêu làm gì, cứ hỏi tuổi là được. Kết quả như nhau cả thôi.”

Tống Nghị: “…”

Sau bữa tối, Tống Nghị ra về. Tiêu Khắc dọn dẹp xong xuôi thì không thấy Giang Dữ Biệt đâu. Đi một vòng mới phát hiện anh đang trong phòng gym. Cậu bước tới tắt máy chạy bộ:

“Vừa ăn no không nên vận động mạnh. Nếu muốn tiêu hao năng lượng, em có thể cùng anh ‘vận động’ kiểu khác mà.”

Nói rồi cậu nắm tay Giang Dữ Biệt rời khỏi phòng tập.

Trong phòng tắm, Giang Dữ Biệt dựa vào tường, nhắm mắt tận hưởng sự phục vụ của Tiêu Khắc đang quỳ dưới sàn. Tay anh vuốt nhẹ sau gáy cậu, ép cậu nuốt sâu hơn. Tiêu Khắc không kháng cự, thậm chí còn ngước mắt nhìn anh qua làn hơi nước. Ánh mắt ấy khiến Giang Dữ Biệt suýt phát điên.

Lên giường, Tiêu Khắc kéo anh “vận động” hai lần. Sau đó vẫn không chịu rút ra, chống tay bên tai Giang Dữ Biệt hỏi:

“Vận động như vậy đủ chưa? Nếu chưa, em có thể tiếp tục.”

Giang Dữ Biệt vẫy tay, hôn lên cánh tay cậu: “Thôi, biết em nhóc nhà anh quá lợi hại rồi, anh không chịu nổi đâu.”

Tiêu Khắc cười, cúi xuống hôn lên trán rồi xuống môi anh, thì thầm:

“Anh à, em chỉ yêu mình anh thôi. Đừng suy nghĩ nhiều, được không?”

Dù bao lâu trôi qua, Tiêu Khắc vẫn không giỏi an ủi. Nhưng điều đó không có nghĩa cậu không nhận ra tâm tư gần đây của Giang Dữ Biệt.

Dạo này anh lên phòng gym quá thường xuyên, chú ý dưỡng sinh, thậm chí ngày nào cũng đắp mặt nạ – những việc vốn không thuộc về bản tính lười biếng của anh. Nguyên nhân có lẽ bắt nguồn từ việc cách đây không lâu, một em trai đã tỏ tình với Tiêu Khắc.

Hôm đó đúng lúc Giang Dữ Biệt lái xe đến đón cậu, chứng kiến toàn bộ. Dù Tiêu Khắc thẳng thừng từ chối, nhưng kể từ đó, anh trở nên khác thường, thậm chí đêm đó còn đòi hỏi liên tục ba lần.

Một diễn viên đạt hai giải lớn, lại thiếu tự tin đến thế. Tiêu Khắc tự hỏi liệu mình có điều gì chưa làm tốt khiến anh mất cảm giác an toàn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu không thấy mình khác trước.

Nếu phải nói, chỉ là tần suất “vận động” trên giường giảm đi. Không phải vì Tiêu Khắc không muốn, mà do Giang Dữ Biệt trước đây quá gầy, cậu lại khó kiểm soát độ mạnh bạo khi làm chuyện ấy, nên cố tình giảm bớt để tránh làm tổn thương anh.

Có phải vì lý do đó không?

Tiêu Khắc không biết, cậu cũng chẳng thích vòng vo, nên trực tiếp hỏi luôn:

“Anh à, có phải vì dạo này em ít ‘đòi hỏi’ anh hơn nên anh mới lo lắng không?”

Giang Dữ Biệt: “…”

Câu nói nghe khiến Giang Dữ Biệt trở thành kẻ không đứng đắn, như một yêu tinh chuyên mê hoặc quân vương. Nhưng anh không phản bác, bởi thực sự anh có chút lo sợ: Phải chăng mình đã mất sức hấp dẫn? Mình đã già rồi? Liệu người trẻ có thực sự tốt hơn?

Dù biết điều đó không thể, dù anh rõ ràng hiểu tình cảm của Tiêu Khắc dành cho mình chưa từng thay đổi, thậm chí còn mãnh liệt hơn trước, nhưng nỗi lo này xuất phát từ chính bản thân anh.

Rốt cuộc, giữa anh và Tiêu Khắc cách nhau những 12 tuổi – một khoảng cách mà anh không bao giờ có thể vượt qua.

Giang Dữ Biệt im lặng, nhưng Tiêu Khắc đã hiểu tất cả. Cậu cúi xuống hôn anh một cách nồng nhiệt, cắn nhẹ vào tai:

“Em chỉ kiềm chế vì lo sức khỏe của anh. Giờ mới biết là em đã suy nghĩ quá nhiều. Tối nay, anh đừng mong ngủ.”

Giang Dữ Biệt giật mình: “Tiêu Khắc, em bình tĩnh chút, ngày mai còn phải đi làm…”

“Mai là thứ Bảy, em nghỉ.”

Giang Dữ Biệt còn muốn nói gì đó, nhưng đã muộn rồi. “Tiểu Tiêu Khắc” đã sẵn sàng, và mọi chuyện bắt đầu.

Bình Luận (0)
Comment