13.
Ngày tháng trôi qua như dòng nước chảy siết, Cố Tùng An không còn đến quấy rầy tôi nữa.
Tôi nằm ở nhà như một con đà điểu suốt nửa tháng, cho đến khi nhận được tin nhắn từ Lâm Dĩ Như.
[Chước Chước, tôi muốn nói chuyện với cô, có tiện không?]
Thật ra tôi rất muốn từ chối, nhưng cô ấy lại vô cùng kiên quyết. Cuối cùng chúng tôi hẹn gặp nhau tại một quán cà phê gần bệnh viện của họ.
Vừa gặp mặt, Lâm Dĩ Như liền đưa cho tôi một tấm thiệp cưới màu đỏ tươi.
"Mấy ngày nữa tôi kết hôn, mong cô đến dự."
Tôi nghe thấy giọng khô khan của mình, miễn cưỡng nói: "Chúc mừng cô, nhưng dạo này tôi khá bận, sợ là không có thời gian."
Chỉ nghĩ đến việc Cố Tùng An sắp kết hôn, nghĩ đến việc cô dâu không phải là tôi, tôi đã đau lòng đến không thể thở nổi.
Tôi sợ nếu tôi đến, tôi sẽ khóc ngay tại chỗ.
Có lẽ vì vẻ mặt u sầu của tôi, Lâm Dĩ Như đã nhìn tôi một lúc lâu.
Cuối cùng, cô ấy không thể kiềm chế hỏi: "Cô sẽ không nghĩ là tôi kết hôn với Cố Tùng An chứ?"
Chẳng lẽ không phải sao?
"Kỷ Chước Chước, cô đúng là một kẻ hèn nhát, sao cô không chịu mở lòng ra nhìn nhận mọi thứ?"
Tôi nghĩ đến một khả năng không thể nào xảy ra. Bàn tay mở tấm thiệp cưới đẹp đẽ đó ra.
Cô dâu quả thật là Lâm Dĩ Như, nhưng chú rể thì tôi hoàn toàn không quen biết.
Tôi ngớ người ra, hỏi cô ấy: "Chuyện này là sao?"
Lâm Dĩ Như nhấp một ngụm cà phê, cô ấy nhìn tôi, vẻ kiêu ngạo xen lẫn với sự chán ghét không che giấu.
Cũng giống như tôi không thích cô ấy.
"Kỷ Chước Chước, cả đời này tôi, Lâm Dĩ Như, chưa từng ghen tị với bất kỳ ai, nhưng tôi luôn ghen tị với cô. Ghen tị vì sao cô có thể khiến anh ấy mãi mãi khắc sâu hình ảnh của cô trong lòng, đã qua bao nhiêu năm mà vẫn không thể nào quên.”
"Tôi và Cố Tùng An chưa từng ở bên nhau. Từ trước đến giờ, người anh ấy yêu chỉ có cô, trong lòng anh ấy không thể chứa nổi bất cứ ai khác."
Lâm Dĩ Như nói với tôi rất nhiều điều.
Cô ấy kể rằng sau khi tôi chia tay với Cố Tùng An, anh như trở thành một người điên.
Bề ngoài thì tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng khi không có lớp học, mỗi ngày anh đều nhốt mình ở nhà, uống đến say mèm.
Cho đến khi bị xuất huyết dạ dày và phải vào bệnh viện, suýt chút nữa là mất mạng.
Còn có lần, anh ra ngoài vào buổi tối để mua đồ ăn khuya thì gặp kẻ trộm.
Anh đuổi theo kẻ trộm qua nhiều con hẻm, cuối cùng bị đồng bọn của bọn chúng đ.â.m vài nhát.
May mắn là có người kịp thời báo cảnh sát, anh mới thoát khỏi cái chết.
"Lúc đó, chúng tôi không hiểu, chỉ là một cái ví thôi, mất thì mất. Cho đến sau này, tôi phát hiện trong lớp ngăn giữa có một bức ảnh của hai người.”
"Khoảnh khắc đó, tôi biết mình đã thua, thua một cách hoàn toàn. Cô đã không cần anh ấy nữa, nhưng anh ấy vẫn liều mạng vì một bức ảnh của cô, tôi làm sao mà đấu lại được?
"Tôi sắp kết hôn rồi, đây là điều cuối cùng tôi có thể làm cho anh ấy. Bảy năm trước, anh ấy suýt nữa đã mất mạng vì cô, bây giờ vẫn không buông tha cho anh ấy. Nếu cô còn chút lương tâm, thì đến gặp anh ấy đi."
14.
Rời khỏi quán cà phê, tôi thất thần nhìn ra con đường đông đúc bên ngoài.
Nhớ lại từng sự kiện, từng khoảnh khắc từ khi tái ngộ.
Cố Tùng An à Cố Tùng An, tôi vốn nghĩ rời xa là tốt cho anh.
Chẳng lẽ tôi đã sai sao?
Tôi rút số của anh ra khỏi danh sách đen, do dự rất lâu, cuối cùng tôi cũng bấm gọi.
Điện thoại reo rất lâu. Lâu đến mức tôi nghĩ anh đang bận, hoặc không muốn nghe.
Ngay khi tôi định tắt máy thì nó được kết nối.
"Chước Chước?"
"Là tôi."
"Tôi đang mơ phải không? Rõ ràng em đã chặn tôi, làm sao có thể gọi điện cho tôi được?"
Tôi cảm thấy lòng đau như cắt.
Giọng của Cố Tùng An nghe có vẻ đã nhuốm hơi men rồi.
"Anh đang ở đâu?"
"Tôi ở Maiba, em còn nhớ chứ?"
Sao có thể quên được?
Bảy năm trước vào ngày sinh nhật của tôi, chúng tôi đã hát rất lâu, khi về thì ký túc xá đã đóng cửa.
Vì vậy, chúng tôi đã đến khách sạn gần đó.
Đêm đó, là lần đầu tiên của tôi và Cố Tùng An.
Lần đầu nếm trái cấm, chúng tôi còn rất vụng về.
Cố Tùng An đêm đó vừa bối rối vừa kiềm chế, ôm tôi như đang nâng niu một báu vật.
Chỉ là sau này, tôi luôn trêu anh: "Cố Tùng An năm phút."
Sau đ anh sẽ bế tôi lên đè lên đầu giường, cho đến khi tôi kêu la xin tha, chính miệng nói không dám nữa.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333
Khi tôi đến Maiba, lễ tân nói với tôi rằng anh đã hát cả đêm rồi.
Có lẽ do uống nhiều, khi tôi vào, Cố Tùng An đang nằm trên sofa, dường như đã ngủ.
Từ khi tái ngộ đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi có thể ngắm nhìn anh thật kỹ.
So với sáu năm trước, anh dường như gầy hơn rất nhiều.
Ngay cả trong giấc ngủ, anh cũng luôn cau mày.
Tôi không kìm được nhẹ nhàng vuốt ve đôi mày của anh, sau đó từ từ đi xuống, cho đến khi chạm đến môi anh.
Ký ức đêm đó tràn về trong tâm trí, còn có rất nhiều ký ức xa xưa hơn.
Cuối cùng không thể kiềm chế được mà hôn lên. Khoảnh khắc đôi môi chạm nhau, nước mắt tôi rơi xuống.
"Khóc cái gì?" Người đàn ông đột ngột mở mắt.
Đôi mắt anh thật sáng, trong đó chứa đầy hình ảnh của tôi.
"Cố Tùng An, xin lỗi anh." Tôi khóc lớn hơn.
Như thể muốn khóc cho anh nghe tất cả những uất ức, nhớ nhung của những năm qua.
Khóc đến mức không kìm được mà lại hôn anh.
Nhưng anh lại tức giận đẩy tôi ra, giận dữ nói: "Kỷ Chước Chước, rốt cuộc em xem anh là gì? Người tình của em sao?"
"Không phải, tôi đã chia tay với Diệp Hiểu Đông từ lâu rồi." Tôi vội vàng giải thích.
"Thật sao? Vậy em nghĩ gì mà lại cho rằng, Cố Tùng An tôi lại hèn hạ đến mức đó? Em không cần nữa thì đá anh đi, còn khi cần, chỉ cần em vẫy tay, anh sẽ quay lại ngay sao?"
"Xin lỗi, anh phạt em đi, miễn là anh đừng bỏ rơi em..."
Đáp lại tôi là tiếng thở dài bất lực và nụ hôn sâu của anh.
Như một hình phạt, đôi môi anh nhanh chóng chiếm lĩnh mọi thứ. Áo sơ mi của tôi trượt xuống, bờ vai lộ ra trong không khí, bị anh nhẹ nhàng hôn lên.
"Cố Tùng An, đừng..." Tôi đưa tay đặt lên n.g.ự.c anh, nhỏ giọng thừa nhận thất bại.
Anh dường như say rồi, nhưng dường như lại rất tỉnh táo.
Chỉ nhìn tôi, nơi đuôi mắt hiện lên chút đỏ lạ lùng, giọng nói mang chút kiềm nén: "Lại muốn từ chối tôi, phải không?"
"Không phải..." Tôi vùi đầu vào cổ anh: “Đừng làm ở đây."
15.
Từ lúc chia tay, tôi vẫn luôn nhớ đến lần gặp gỡ ấy.
Mấy lần trong mộng hồn tôi như hòa cùng anh. Đêm nay, chỉ còn chút ánh sáng từ chiếc đèn bạc, vẫn sợ rằng nếu gặp lại thì chỉ là trong mơ.
Tối hôm đó, tôi cuối cùng cũng thực hiện được giấc mơ đẹp của mình.
Cố Tùng An điên cuồng đến tận cùng.
Anh thì thầm vào tai tôi, hôn nhẹ nước mắt nơi khóe mắt tôi, không ngừng xin lỗi.
Tôi mờ mắt vì nước mắt mà cầu xin: "Cố Tùng An, tha cho em đi..."
Mồ hôi từ trán anh nhỏ xuống bên tai tôi,Cố Tùng An nhẹ nhàng dỗ dành: "Chước Chước, ngoan nào."
Cho đến khi trời rạng sáng, cuối cùng anh cũng ôm tôi chìm vào giấc ngủ.
Nhưng vừa mới nhắm mắt lại, tôi đã nhận được cuộc gọi từ cô Vương hàng xóm.
"Chước Chước, con mau về đi, ba con nhập viện rồi."
Tôi gần như lập tức tỉnh táo.
Nước mắt chảy dài, tôi luống cuống đứng dậy lao ra ngoài.
Ba, ba không thể có chuyện gì được...
Mẹ đã đi rồi, con chỉ còn mỗi ba là người thân duy nhất thôi.
Vừa mở cửa ra,Cố Tùng An đã kéo tôi lại: “Có chuyện gì vậy?"
"Ba em, ba em xảy ra chuyện rồi..." Nói xong, nước mắt tôi lại rơi xuống.
"Đừng sợ, có anh đây, anh là bác sĩ."
Vé tàu cao tốc đã bán hết, Cố Tùng An đề nghị lái xe về thẳng quê.
Quê tôi là một thị trấn nhỏ.
Từ nhỏ, tôi đã có một tuổi thơ hạnh phúc. Ba mẹ không phân biệt con trai con gái, họ cho tôi nền giáo dục tốt nhất cùng tình yêu chân thành nhất.
Sau khi mẹ qua đời, tôi luôn muốn đưa ba đến thành phố nơi tôi sống bây giờ.
Nhưng ba nói, ba đã quen với quê nhà rồi. Vì ở đây có những kỷ niệm của ba và mẹ khi còn trẻ.
Khi trời tối, chúng tôi cuối cùng cũng đến bệnh viện.
Bác sĩ nói đó là trường hợp viêm ruột thừa cấp tính, đề nghị phẫu thuật ngay vào sáng mai.
"Không phải tôi nói đâu, nhưng các con làm con cái vẫn nên quan tâm đến người già nhiều hơn, bệnh nhân nói đã đau suốt hai ba ngày rồi mới đến, kéo dài quá lâu. Đây là giấy cam kết trước khi phẫu thuật, các con xem qua nhé."
Lời của bác sĩ khiến tôi cảm thấy cực kỳ áy náy. Tất cả là lỗi của tôi, tôi nên về quê ở với ba.
Mặc dù công việc bán thời gian mà Đường Nhung giới thiệu cho tôi đôi khi cần gặp đối tác, nhưng có gì quan trọng hơn ba của tôi chứ?
Nhìn ba nằm trên giường, đau đớn đến mồ hôi ướt đẫm trán, tôi cảm giác như trời đang sụp đổ.
May mà có Cố Tùng An.
"Đừng sợ, anh đã liên lạc với giáo sư có chuyên môn về vấn đề này rồi, ông ấy sẽ đến sớm thôi, ông ấy sẽ là người chính trong ca phẫu thuật của bác, khả năng thành công rất cao."
Sau đó anh lại cẩn thận đọc từng dòng trong giấy cam kết trước phẫu thuật, giải thích cho tôi từng điểm một.
Anh nói rằng phẫu thuật y tế không thể đảm bảo thành công 100%, nhưng anh tin rằng bác sĩ sẽ cố gắng hết sức.
Sau đó bận rộn đi nộp phí, hoàn thành các thủ tục nhập viện, đón giáo sư lão làng, thảo luận kế hoạch phẫu thuật cho ngày hôm sau...
Trải qua một ngày dài chờ đợi trong lo lắng, cuộc phẫu thuật cuối cùng cũng kết thúc.
Có lẽ mẹ đang ở trên trời phù hộ chúng tôi, ca phẫu thuật diễn ra thuận lợi.
Mặc dù ba tôi vẫn cần được quan sát thêm trong ICU, nhưng bác sĩ nói rằng chúng tôi đã vượt qua được giai đoạn nguy hiểm này.
Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì Cố Tùng An đột nhiên ho dữ dội.