16.
"Cố Tùng An, anh sao vậy?"
"Không sao đâu..." Anh mím môi lắc đầu, nhưng ngay sau đó sắc mặt đã chuyển sang tái nhợt, không chống đỡ nổi mà ngã quỵ xuống.
"Mau, mau đưa cáng tới đây, đưa ngay vào phòng cấp cứu." Giáo sư lão làng hoảng hốt chỉ huy.
Tôi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, định chạy theo nhưng bị chặn lại.
"Chuyện của Tiểu Cố để tôi lo, con lo cho ba trước đã."
"Dạ…" Cố Tùng An, anh đừng rời xa em.
Em không thể mất ba, cũng không thể mất anh.
Sau một đêm kiểm tra và điều trị, kết quả cuối cùng cũng có.
Đó là do lao lực quá độ dẫn đến xuất huyết dạ dày.
Bác sĩ nói, nhìn tình trạng của anh, có lẽ đã bắt đầu đau dạ dày từ vài ngày trước. Cộng thêm mấy đêm nay không ngủ đủ giấc, lo lắng căng thẳng, luôn gắng gượng nên mới khiến bệnh tình trở nên trầm trọng.
Tôi lập tức nhớ đến lời Đường Nhung đã nói.
Cô ấy nói khi còn ở nước ngoài, Cố Tùng An đã từng vào viện vì xuất huyết dạ dày do uống rượu quá nhiều, suýt chút nữa mất mạng.
Tối hôm đó khi tôi tìm thấy anh ở KTV, anh có vẻ đã uống khá nhiều.
Sau đó là một đêm phóng túng.
Rồi tiếp đó lại lái xe về quê, lo lắng lo liệu mọi việc cho ba tôi.
"Bây giờ giới trẻ thật không biết quý trọng sức khỏe của mình, dù có là cơ thể bằng sắt, cũng không chịu nổi việc vắt kiệt sức như thế!"
Lời bác sĩ khiến tôi cảm thấy tội lỗi đến mức không thể ngẩng đầu lên.
Mấy ngày qua sắc mặt của Cố Tùng An vẫn luôn rất xấu, mặt tái nhợt, cũng không ăn uống đúng giờ, nhưng tôi lại vì lo cho ba mà lơ là anh.
Nhìn anh nằm bất động trên giường bệnh, nước mắt tôi lại trào ra.
"Cố Tùng An, anh ngốc thật. Dạ dày khó chịu thì anh cứ nói với em, sao anh không nói gì? Anh đúng là đồ ngốc."
"Thế còn em? Em không phải cũng giống vậy sao?" Anh vừa nói vừa từ từ mở mắt ra.
"Nếu lần này anh không đến, em lại định như sáu năm trước, tự mình gánh vác tất cả sao?"
Anh đang nói về chuyện mẹ tôi và dì tôi qua đời.
Năm đó, tôi được ba gọi về nhà đột ngột. Trước khi đi, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra.
Cho đến khi về nhà, nhìn thấy mẹ nằm trên giường, hơi thở thoi thóp.
Bà khóc, nắm lấy tay tôi, lưu luyến nhìn tôi: "Chước Chước tội nghiệp của mẹ, từ nay con sẽ không còn mẹ nữa, mẹ xin lỗi, là mẹ không tốt, tha thứ cho mẹ nhé?"
Tôi không thể nhớ được lúc đó tôi đã khóc bao nhiêu nước mắt.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333
Lúc biết sự thật, phản ứng đầu tiên của tôi là sợ hãi.
Giả sử Cố Tùng An biết chuyện này, anh còn thích tôi không? Còn muốn ở bên tôi không?
Dù gì thì tôi cũng là người đã theo đuổi anh trước. Đến khi bên nhau rồi, tôi luôn vì những chuyện nhỏ nhặt mà cãi vã với anh.
Còn anh, chưa bao giờ so đo với tôi.
Tôi luôn cảm thấy, anh không thích tôi nhiều đến thế.
Nhưng tôi thực sự quá đau lòng, cuối cùng cũng không chịu nổi mà đến trường tìm anh.
Và rồi, tôi nghe được những lời đó.
"Xin lỗi, năm đó em đã định nói cho anh biết, nhưng em nghe Linh Nhung hỏi anh, khi nào anh sẽ đi nước ngoài cùng cô ấy, em đã chùn bước.
"Em sợ nếu buộc anh ở lại, sẽ làm lỡ dở tương lai của anh, sau này anh sẽ trách em.”
"Chước Chước, Cố Tùng An lặng lẽ nhìn tôi: “Em luôn tự quyết định mọi chuyện như thế, nhưng em đã bao giờ hỏi anh muốn gì chưa?"
Tôi bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi.
Tôi rõ ràng biết câu trả lời, nhưng vẫn nhỏ giọng hỏi anh: "Anh muốn gì?"
"Điều anh muốn, từ đầu đến cuối chỉ là một mình em thôi. Năm đó, em không màng đến sự phản đối của anh, kiên quyết xông vào cuộc đời anh, khuấy động cuộc sống của anh, nếu đã khuấy động rồi, sao em không kiên trì đến cùng?"
"Em…" Tôi mở miệng, nhưng không biết nói gì.
Nước mắt lại rơi.
Cố Tùng An em cũng vậy mà.
Điều em luôn muốn, từ trước đến giờ chỉ là anh. Tại sao em mãi ở lại thành phố A mà không về quê?
Vì nơi đây có những kỷ niệm ngọt ngào của chúng ta.
Vì em luôn hy vọng rằng, một ngày nào đó, em sẽ gặp lại anh giữa đám đông, nhìn thấy bóng lưng của anh và nhẹ nhàng nói: "Lâu rồi không gặp."
17.
Vài ngày sau, ba tôi cuối cùng cũng tỉnh lại.
Tôi nắm tay Cố Tùng An, nghiêm túc giới thiệu anh với ba.
"Ba, đây là Cố Tùng An, bạn trai của con." Tôi vừa nói xong, khóe miệng của ai đó đã cong lên.
Ba tôi càng cười tươi không ngậm miệng lại được.
"Là Tiểu Cố đấy à? Ba nhớ con mà, trước đây con là bạn cùng bàn với Chước Chước đúng không? Con còn là học bá của trường số một nữa.”
"Chả trách mấy năm nay, ba bảo người ta giới thiệu cho Chước Chước bao nhiêu cậu con trai, nhưng không ai lọt vào mắt nó, hóa ra là vì con."
"Ba, đừng nói nữa..."
Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Cố Tùng An, tôi chỉ muốn bịt miệng ba lại ngay lập tức.
Lúc trưa, nhân lúc Cố Tùng An xuống mua đồ, ba tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, dặn dò tha thiết.
"Ba luôn hối hận, năm đó không nên nói cho con biết chuyện của mẹ và dì con. Ba nghĩ rằng con đã lớn rồi, có những việc cần phải biết.”
"Không ngờ vì chuyện đó, con đã bỏ lỡ hạnh phúc suốt bao năm trời.”
"Tiểu Cố là một đứa trẻ tốt, lại là bác sĩ, những việc nó làm mấy ngày qua ba đều nghe kể hết rồi. Ba tin rằng nó sẽ chăm sóc tốt cho con. Bác sĩ cũng nói, y học bây giờ đã tiến bộ, căn bệnh của con dù có tái phát thì khả năng chữa khỏi cũng rất cao.”
"Đừng vì lo lắng cho tương lai mà từ bỏ hạnh phúc đã khó khăn mới có được, con hiểu không?"
Tôi hứa với ba.
Cố Tùng An, lần này, em sẽ không lùi bước nữa.
…
Sau khi ba xuất viện, Cố Tùng An kiên quyết đưa ba về thành phố A.
Anh nói, anh quen biết nhiều bác sĩ ở đây, nếu có chuyện gì cũng dễ dàng chăm sóc.
Nếu ba vẫn nhớ quê hương, anh cũng không phản đối, nhưng anh hy vọng điều đó xảy ra sau khi chúng tôi kết hôn.
Còn tôi, ban đầu là vì ở bên giường bệnh của ba mà mơ hồ đồng ý lời cầu hôn của anh.
Sau đó ngay ngày đầu tiên trở lại thành phố A, tôi đã bị anh kéo đi đăng ký kết hôn.
Nhìn anh thuê công ty chuyển nhà đóng gói hết đồ đạc của tôi chuyển vào ngôi nhà mới của chúng tôi, tôi vẫn còn cảm thấy khó tin, không tin tôi và Cố Tùng An đã thực sự kết hôn rồi.
"Anh không muốn hỏi về bạn trai trước của em à?" Tôi không nhịn được mà trêu chọc anh.
Quả nhiên, khi nghe tôi nhắc đến Diệp Hiểu Đông, anh lập tức bắt đầu ghen tuông.
"Người đó không ổn đâu, em vào bệnh viện mà anh ta không ở bên cạnh, ba em nhập viện anh ta cũng không xuất hiện, anh đề nghị em đổi người khác đi, em thấy anh thế nào?"
Tôi khẽ cười: "Thế nào là thế nào? Chưa thử thì sao mà biết được!"
"Chưa thử à?" Cố Tùng An đang sắp xếp quần áo, nghe vậy liền bế tôi lên ném lên giường.
"Anh nghi là em bị tổn thương não rồi, nếu không thì sao lại quên hết mọi chuyện bảy năm trước? Hửm?"
Bảy năm trước, sau khi chúng tôi ở bên nhau, Cố Tùng An luôn tôn trọng tôi.
Mỗi lần hôn hít, anh đều nhất quyết không vượt qua ranh giới cuối cùng.
Nhưng tôi lại luôn muốn nhiều hơn.
Tôi muốn hoàn toàn sở hữu anh. Vậy nên không ít lần không biết điều mà trêu chọc anh.
Cuối cùng anh cũng thỏa hiệp.
Ban đầu là tôi chủ động, sau đó Cố Tùng An như một con sói đã đói khát từ lâu.
Nghĩ lại quá khứ, tôi không thể kiềm chế mà chủ động hôn Cố Tùng An, ngọt ngào nói: "Hơi quên mất rồi, bác sĩ Cố, bệnh này của em nên chữa thế nào đây..."