Chú Ái Tinh Không

Chương 149

Editor: Nguyệt

Giải cơ giáp lần này cho phép thu chiến lợi phẩm. Bất kể là vũ khí hay gì khác tiểu đội nào dùng trong thi đấu, chỉ cần điều kiện cho phép, đều sẽ trở thành chiến lợi phẩm.

Về cách thức thu hoạch chiến lợi phẩm cũng có nhiều quy định khắt khe. Ví dụ như muốn cướp vũ khí của đối phương, thì điều kiện tiên quyết là phải bắt làm tù binh. Nếu đối phương tự hủy, sẽ chẳng chiếm được gì.

Trên thực tế, đối với vũ khí bình thường, không cần thiết phải dùng biện pháp mạnh như thế. Đa số các loại vũ khí đều mua được ngoài cửa hàng hay các đại lý, chỉ cần đủ tiền mua, lại bỏ công chỉnh sửa một chút, về cơ bản là đều dùng tốt.

Nhưng, tấm khiên năng lượng mà Yamashita Ichiro sử dụng lần này là thành phẩm do cá nhân nghiên cứu sáng tạo. Đồ tốt thế này mà không giành, tiểu đội Giảo Lang thấy thật có lỗi với bản thân.

Mới trải qua một hồi chiến đấu ác liệt, ai ai trông cũng đằng đằng sát khí. Thế là người ‘thoạt nhìn’ hòa ái nhất – Edward – trở thành ứng cử viên số một cho nhiệm vụ khuyên nhủ Yamashita Ichiro giao nộp khiên năng lượng.

Yamashita Ichiro: Tên này trông rất nham hiểm mà! Rõ ràng đang mỉm cười nhưng thế quái nào lại đáng sợ thế!!!

Nhìn một đám hùng hùng hổ hổ như sói đói rình mồi xung quanh, Yamashita Ichiro rất sáng suốt giao nộp chiến lợi phẩm. Dù gì tiểu đội Giảo Lang cũng chỉ có thể sử dụng, không thể nghiên cứu ra kỹ thuật phòng ngự để áp dụng vào thực tế.

Sau khi lấy chiến lợi phẩm, một hàng tiểu đội Giảo Lang cười tươi rói tiễn bước Yamashita Ichiro, quay đầu nhìn tiểu đội Goddess of the Dark ngóng trông tấm khiên năng lượng trong tay họ.

“Các vị còn chuyện gì không?” Edward mỉm cười hỏi.

Các thành viên tiểu đội Goddess of the Dark: …

“Nếu không còn chuyện gì, vậy thì chào tạm biệt, chúng tôi đi trước.” Edward không để ý đến họ nữa, quay đầu bảo Hạng Phi phá cột cờ trận địa.

Khi tiểu đội Goddess of the Dark trở lại phòng chuẩn bị, một cô gái mặt đầy tàn nhang bĩu môi nói: “Đội trưởng, họ lấy khiên năng lượng rồi.”

“Ừ.” Mai Lâm nhìn cô, ý bảo đã biết.

Cô nàng ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn không mở lời.

“Muốn nói là bọn họ nên chia sẻ chiến lợi phẩm với chúng ta chứ gì.” Mai Lâm vừa nhìn đã đoán ra ngay.

“Chẳng lẽ không phải nên như vậy sao?” Cô nàng không phục.

Mai Lâm lạnh lùng nhìn cô: “Thử nhìn lại mình xem, bọn họ có lý do gì để chia sẻ chiến lợi phẩm với chúng ta?”

Cô bé khựng lại. Lúc trước họ từng phối hợp với các đội khác, nhưng chưa đội nào như tiểu đội Giảo Lang Chi Tinh, chẳng hề khách khí với họ chút nào. Hơn nữa, nếu có chiến lợi phẩm, dù không nhường hẳn thì ít nhất cũng phải chia đều chứ.

“Quên rồi hả, từ đầu trận đến cuối trận chúng ta gần như chẳng làm được gì, ngoài việc cung cấp một ít tư liệu. Mà với trình độ của họ, kể cả không có tư liệu đi chăng nữa, em nghĩ họ sẽ thua sao?” Mai Lâm lạnh giọng nói.

Nữ sinh mặt biến sắc, ủ rũ cúi đầu.

Tất nhiên cô biết tiểu đội Giảo Lang Chi Tinh rất giỏi, bất kỳ ai trong số họ cũng không thua kém đội trưởng của các cô, chỉ nhìn hai vũ khí bí mật của đội người ta thôi đã biết là tài năng xuất chúng rồi. Có thể nói là chẳng kém cạnh gì huấn luyện viên ở trường các cô. Tiểu đội Goddess of the Dark bọn cô gần như chẳng làm được gì trong trận đấu này.

“Mọi người phải nhớ kỹ.” Mai Lâm đảo mắt nhìn một lượt các thành viên trong đội, làm bọn họ chột dạ cúi đầu, “Trên đời này không có ai tự dưng đối xử tốt với mình cả, đặc biệt là khi mình không có năng lực, phải nghe theo sự sắp xếp của kẻ mạnh. Giống như hôm nay, nếu chúng ta tiêu diệt được một bộ phận kẻ địch, tôi đương nhiên có lý do để yêu cầu hưởng chung chiến lợi phẩm. Nhưng thực tế thì sao? Một chiếc cơ giáp cũng không phá hủy được, thì dựa vào đâu mà đòi tranh giành chiến lợi phẩm với người ta?”

“Bọn em đâu có muốn thế. Là họ chạy quá nhanh mà …” Một đội viên nói thầm.

Mai Lâm lạnh mặt: “Xung phong cũng chậm hơn người ta, còn mặt mũi nào mà nói ra hả?”

Đội viên kia câm như hến, ngồi thu lu trên ghế, chỉ hận không được chui xuống hố.

Mai Lâm thở dài xoa trán: “Hôm nay chủ yếu là lỗi của tôi. Là tôi quá coi thường bọn họ, nếu không dù không có chiến tích huy hoàng như người ta, tối thiểu chúng ta vẫn có chút thu hoạch.”

“Đội trưởng, không trách chị được, ai biết bọn họ lại là dạng trâu bò thế chứ.”

“Phải đấy, giỏi chẳng kém gì huấn luyện viên của chúng ta.”

“Ừ, huấn luyện viên có nói là cái khiên năng lượng kia rất khó nhằn, ngay cả thầy ấy cũng không phá được.”

“Phải công nhận là tiểu đội Giảo Lang Chi Tinh quá xuất sắc, hai người mà có thể phối hợp ăn ý với nhau đến vậy.”

“Ừ đấy, họ thông minh thật, một người không làm được thì hai người cùng làm. Không biết bao giờ chúng ta mới được như họ.”

Nhìn đội viên của mình không suy sụp vì bị đối phương đả kích, nhanh chóng khôi phục lại bình thường, bắt đầu thảo luận về trận đấu, Mai Lâm nhoẻn miệng cười. Đội của cô kém xa tiểu đội Giảo Lang Chi Tinh, nhưng bầu không khí đoàn đội thế này lại làm cô thích nhất.

“Mọi người cứ thảo luận đi, tôi thoát trước đây.” Chào hỏi xong, Mai Lâm rời khỏi hệ thống mạng chiến đấu.

Ra khỏi đản thương, việc đầu tiên cô làm là liên hệ với bố mình.

“Bố à, trận đấu hôm nay của bọn con bố đã xem chưa …”

“Ha ha, Edward, anh chẳng phong độ chút nào, không nể mặt họ gì cả.” Sau khi hy sinh, Gerald ngồi trong phòng chuẩn bị theo dõi tiếp trận đấu, lúc thấy Edward tươi cười chào tạm biệt tiểu đội Goddess of the Dark, không nhịn được phá lên cười sằng sặc.

Edward rầu rĩ xoa trán: “Là Hạng Phi bảo tôi nói thế. Thật ra với phái nữ tôi vẫn phong độ lắm.”

“Thôi đi.” Gerald cười khẩy, “Có thể Hạng Phi bảo anh phải nói như vậy, nhưng nếu anh phản đối thì cậu ta cũng không có cách nào ép anh nhận nhiệm vụ này.”

Edward cười ngại ngùng, xem như thừa nhận lời Gerald nói.

Lâm Phỉ Nhi thở dài: “Ai … Từ lúc vào đội mình, tớ cứ thấy đàn anh mỉm cười ôn hòa ngày nào phai nhạt dần đi …”

“Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng mà.” Gerald chẳng bận tâm. Đàn ông con trai suốt ngày cười hòa ái để làm cái gì, phải nhiệt huyết một chút mới tốt. Có thể nói, biểu hiện của Edward ngày hôm nay rất được lòng cậu.

Samantha cầm cái bánh bao nóng hôi hổi ăn ngon lành. Sau một trận thi đấu, ăn cái này tuy không no bụng nhưng cũng tạm thỏa mãn tâm hồn ăn uống.

“Hạng Phi, tổng kết trận đấu hôm nay đi.” Ariel thản nhiên nói.

“Được.” Hạng Phi nghiêm chỉnh hẳn, mở băng ghi hình. Ai nấy đều tập trung nhìn vào màn hình trước mặt.

“Trận đấu hôm nay …”

Hạng Phi bắt đầu tổng kết. Ariel thì lại chuyển mắt nhìn cái bánh bao trên tay Samantha.

Bị cặp mắt bình tĩnh kia của Ariel nhìn đến rùng mình, Samantha lưỡng lự một phen, cuối cùng hỏi với vẻ rối rắm: “Cậu cũng muốn ăn hả?”

Ariel mặt không đổi sắc quay sang nhìn Chung Thịnh: “Anh đói rồi.”

Chung Thịnh nhìn thoáng quá bánh bao Samantha đang cầm, hỏi: “Oánh Ca với nhân là thịt thú Mandolin có được không?”

Nguyệt: Cái tên Oánh Ca thì chịu, có thể chỉ là một món trong tưởng tượng của tác giả. Thịt thú Mandolin cũng ko có hình ảnh tương ứng. Đây là kết quả của google dịch. Có sai thì xin góp ý.

Ariel mặt mày nghiêm túc gật đầu. Chung Thịnh lập tức chào tạm biệt mọi người, đăng xuất.

Ariel bình tĩnh để lại một câu “Mọi người tiếp tục”, rồi cũng biến mất khỏi phòng chuẩn bị.

Tiểu đội Giảo Lang: …

“AAAAAAAAA! Mắt tôi sắp mù rồi!” Gerald hai tay che mắt lăn lộn trên ghế.

“Ân ái cái gì, không thể chấp nhận được!” Lâm Phỉ Nhi nhìn hai cái ghế trống không, chậc lưỡi.

Hạng Phi chuyển mắt sang nhìn Lôi Tranh, dịu dàng hỏi: “Em có đói không?”

Lôi Tranh mặt đỏ lừ, lắp ba lắp bắp mãi mới nói được câu không đói.

“AAAAAAAAA! Mắt tôi lại mù rồi!” Gerald ôm mặt rên rỉ.

Edward từ đầu đến cuối đều cười mỉm, lúc này cũng không nhịn được bật cười ra tiếng.

Samantha tiếp tục rối rắm. Bây giờ trong phòng chỉ có cô có bánh bao, nếu mọi người đều đói, cô phải chia ra sao?

Lâm Phỉ Nhi chán nản nhìn mọi người. Fans mà thấy chắc vỡ mộng hết.

“Chậc chậc, lão Phó à, thế là không được đâu. Ông xem học trò của mình kìa, chẳng lịch thiệp gì cả. Trở về có nên dạy bảo lại bọn chúng không?” Lão Triệu sờ cái đầu hói của mình, cười hề hề.

Phó Ngạn Triều lừ mắt: “Có phải dạ hội đâu, lịch thiệp làm cái gì. Chúng nó mà giao khiên năng lượng ra tôi mới phải dạy dỗ lại. Chia sẻ thành quả kỹ thuật với đối thủ tương lai, thế mà ông cũng nghĩ ra được.”

“Được rồi, nhìn cái vẻ đắc ý của ông kìa. Tiểu đội này của trường ông không đơn giản đâu, nhất là Ariel và Chung Thịnh, mới bao nhiêu tuổi đầu mà đã có thực lực như thế, đúng là làm người ta phải ngỡ ngàng.” Màn hình trước mặt Thomas chia làm hai phần, lần lượt là hình ảnh lúc Ariel cùng Chung Thịnh phối hợp phá vỡ khiên năng lượng, và lúc Ariel bật nhảy còn Chung Thịnh làm bệ đỡ.
Bình Luận (0)
Comment