Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 102: Như thơ như mộng
Trong lúc chị Phương và Đường Tư Kỳ trao đổi, chỉ có Cam Cam đi theo yên lặng lắng nghe, còn Cơm Cháy thì chỉ mải chơi với mấy con mèo ở ngoài sân. Nghe nói đi xem phòng, cô nàng cũng chẳng mặn mà lắm nhưng khi thấy mọi người đi vào toà nhà thứ ba là vội vàng đứng phắt dậy, gọi với theo
“Ý, đợi em với, chị chủ ơi, ý chị là chúng em ở trong căn biệt thự này sao, chỉ có ba chúng em thôi ạ?”
Chị Phương cười hiền hoà: “Chị không thích gọi là biệt thự cho lắm. Nó chỉ đơn giản là một toà nhà hai tầng nhỏ xinh thôi. Bất quá mỗi viên đá lát sàn đều do chị tỉ mỉ lửa chọn vậy nên mặc dù không xa hoa lộng lẫy như biệt thự cao cấp nhưng chị thấy có cảm giác ấm cúng, gần gũi hơn.”
Giọng chị nhẹ như mây, dịu dàng, nhã nhặn đúng chất phụ nữ Giang Nam khiến ai tiếp xúc cũng cảm thấy rất thân thiện và dễ mến.
Chị Phương dẫn ba người đi tham quan một vòng rồi dừng chân ngồi nghỉ ở đại sảnh tầng một.
“Trong thời gian ba ngày hai đêm các em ở đây, sẽ tuyệt đối không có ai tới làm phiền không gian của các em. Nếu cần dọn dẹp chỉ việc nhắn qua WeChat cho chị là được, chị sẽ sắp xếp nhân viên tới dọn phòng. Nhưng mà trong nhà nuôi năm con mèo, thỉnh thoảng chúng sẽ chạy sang khoảng sân bên này phơi nắng. Các em chú ý đóng cửa chính và cửa sổ để tránh chúng nhảy vào quậy phá nhé.”
Dặn dò xong, chị Phương để lại chìa khoá rồi rời đi.
Ba cô nàng ngửa đầu ra ghế sô pha, lâng lâng như đang nằm mơ.
Cơm Cháy lẩm bẩm: “Thế mà lại được ở nguyên căn luôn…mới mấy tiếng trước, chúng ta vẫn còn chia nhau ngủ trên giường tầng chật hẹp…vậy mà giờ đã ngồi giữa căn biệt thự rộng thênh thang…hãy nói cho mình biết đây không phải là mơ đi…”
Cam Cam cũng chỉ biết tròn xoe mắt nhìn khắp nơi. Từ lúc bước chân vào đây tới giờ, hai tay cô luôn siết chặt di động, cả người trong trạng thái căng thẳng tột độ, chỉ cần đối phương nảy sinh ý đồ xấu là lập tức bấm máy gọi anh Trương tới cứu viện ngay lập tức.
Không ngờ rằng, người ta có lòng tốt thật sự…
“AAAAA…Không phải đang mơ đâu, là thật đó, một căn biệt thự với đầy đủ tiện ích trong vòng hai ngày tới sẽ thuộc về riêng chúng ta…trời ơi, điên mất thôi!”
Vốn bản tính bình tĩnh, luôn chừng mực trước mọi tình huống vậy mà giờ đây Cam Cam cũng không thể kìm chế được nữa, cô nàng vui sướng chạy khắp nơi, háo hức hệt đứa trẻ lên ba.
Cơm Cháy tất nhiên là hùa theo ngay lập tức, tiếng cười tiếng nói vang vọng khắp căn biệt thự hai tầng lầu. Chỉ còn mỗi Đường Tư Kỳ vẫn nằm liệt trên ghế sô pha, ngây ngẩn chưa kịp hoàn hồn.
Cô biết khách sạn nằm kế chùa Linh Ẩn gần Tây Hồ thì hẳn là không thể xấu được, vì chỉ riêng quang cảnh xung quanh thôi cũng đủ ăn tiền rồi. Nhưng chân chính tới nơi mới biết nó đẹp hơn trong tưởng tượng của cô gấp nghìn lần.
Đang lúc miên man suy nghĩ thì hai cô bạn quay trở lại, mỗi người một câu tranh nhau nói
“Kỳ Kỳ, cậu lợi hại thật. Căn biệt thự này quá xuất sắc luôn. Cậu đã xem trên tầng hai chưa. Trên đó có khoảng sân rộng dã man, còn có ghế lười nằm ngắm cảnh và bàn trà nữa.”
“Đúng đúng, mình mê cái ban công lắm, nó như kiểu một vườn hoa thu nhỏ ấy. À, vừa rồi mình còn nhìn thấy một con mèo nhị thể đang nằm lắc lắc cái đuôi dưới bồn hoa nữa. Mình đi tới là nó nhảy phốc lên thành rồi chạy biến. Dễ thương chết mất. Ôi, đây chính là ngôi nhà hạnh phúc trong mơ của mình, nếu được ở đây cả đời thì sướng quá!”
Cam Cam: “Kỳ Kỳ, cậu ở tầng hai đi, giường trên đó rộng lắm, tha hồ lăn. Mình với Cháy Cháy ngủ tầng dưới.”
Cơm Cháy: “Không thì tụi mình kéo hai giường sát lại với nhau đi, cũng tha hồ lăn.”
Đường Tư Kỳ cười cười: “Ok, cứ sắp xếp như vậy đi. Nếu tối mình ngủ một mình không quen thì sẽ ôm gối xuống ngủ ké hai cậu.”
Cơm Cháy rung đùi cười tít mù: “Haha, ok luôn!”
Tới giờ mới tìm được cảm giác chân thật, Đường Tư Kỳ bắt đầu cầm máy lên, đi khắp các ngõ ngách tác nghiệp.
Passion Homestay không xa hoa, tráng lệ khiến người ta phải ngộp thở như khách sạn năm sao. Nó mang hơi thở nhẹ nhàng, tĩnh tại với màu nâu của gỗ, màu trắng của vải Cotton, đèn chùm phong cách Bắc Âu và những chùm chuông gió tím nhạt đung đua cùng mấy chậu tường vi trắng tuyết đang độ nở rộ.
Cộng thêm cảnh sắc núi rừng hùng vĩ xung quanh quả thật khiến người ta quên đi cả không gian và thời gian, cứ thế đắm mình cùng nhịp thở của đất trời, tìm về với an yên trong sâu thẳm tâm hồn.
Ba người tản ra, tự tìm lấy một góc yêu thích của bản thân. Riêng Đường Tư Kỳ chọn khu vực ban công tầng hai để sáng tác nghệ thuật, Cam Cam ngồi ở phòng khách viết nhật ký du lịch còn Cơm Cháy thì đang ngồi xổm dưới sân tầng một, nghĩ trăm phương nghìn kế để bắt con Tiểu Quất đang lăng xăng chơi đùa cùng tia nắng cách đó không xa.
Từ trên tầng hai, Đường Tư Kỳ dễ dàng thu trọn mọi thứ vào tầm mắt. Đột nhiên, tim cô đập dồn dập, máu nóng rần rần, cảm hứng sáng tác chảy tràn lồng ngực…
Mây trắng dập dờn uốn quanh, mèo và người quấn quýt vui đùa, yên bình hạnh phúc như thơ như mộng.
Trái tim rung cảm mãnh liệt, Đường Tư Kỳ rất muốn vẽ, thực sự rất muốn vẽ. Kể cả không có lời yêu cầu của chị chủ thì nhất định cô cũng sẽ mang cảnh đẹp này vào tác phẩm của mình.
Cô khao khát được lan toả, được chia sẻ cảm xúc tuyệt diệu đến với thật nhiều người.
Không chờ đợi lâu nữa, Đường Tư Kỳ cầm bút cảm ứng lên, bắt đầu những nét vẽ đầu tiên.
Tuy rằng các phím tắt trên bảng vẽ điện tử không đa dạng và tiện dụng bằng con iPad mới đổi nhưng cảm giác thân thuộc khiến cô vô thức lựa chọn tổ hợp bảng vẽ cộng laptop.
Mỗi lần ngồi xuống là nửa ngày không muốn đứng dậy. Mãi tới giữa trưa, Cơm Cháy chạy lên, í éo kêu đói bụng, Đường Tư Kỳ mới dừng bút.
Bức hoạ mới đi được một phần ba chặng đường. Hôm nay có ngồi lỳ cả ngày thì cũng chưa chắc đã xong. Thôi thì tạm để đó, đi ăn cơm rồi về vẽ tiếp.
Ba người rời khỏi Homestay, không quên cầm theo tấm bản đồ hướng dẫn mà chị Phương đặc biệt chuẩn bị cho khách trọ nhà mình.
Cơm Cháy vừa đọc vừa thuyết minh: “Gần đây có vài cái Nông Gia Nhạc, đi xa một chút kế bên chùa Linh Ẩn cũng có không ít quán ăn.”
Cam Cam ngó tấm bản đồ giây lát rồi chợt nói: “A, mình biết một chỗ cũng được lắm.”
Vừa nghe thấy vậy là hai mắt Cơm Cháy sáng lấp lánh: “Ở đâu?”
“Đây này”, Cam Cam chỉ vào một điểm trên bản đồ.
Cơm Cháy há hốc miệng: “Gì? Ở Chùa á?”
Cam Cam nhướng mày: “Ừ, lúc trước mình đã tìm hiểu qua, cơm chay ở chùa Pháp Hỉ ngon nổi tiếng.”
“Cơm chay?” Cơm Cháy nhăn nhó như mất sổ gạo, “Không có thịt thì sao mà ngon!”
Chùa Pháp Hỉ…sao nghe quen thế nhỉ, Đường Tư Kỳ nhíu mày suy ngẫm. À đúng rồi, chính là ngôi chùa ba nói, cảnh ở đó rất đẹp và cũng rất linh thiêng nữa.
Đường Tư Kỳ nhanh chóng phát biểu ý kiến: “Đi, tụi mình tới chùa Pháp Hỉ đi.”
Một lời này khiến Cơm Cháy như bị rút cạn sinh lực. Đang định dụ dỗ Đường Tư Kỳ về phe mình thì cô bạn đã nhảy ngay sang phe địch mất rồi. Cơm Cháy tuyệt vọng giãy giụa, nhưng cuối cùng thiểu số vẫn phải phục tùng đa số thôi, chứ không thì chơi một mình à!