Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 103: Hoạ sĩ lữ hành
Từ Passion Homestay đi qua chùa Linh Ẩn là tới chùa Pháp Hỉ, có tuyến xe buýt chạy thẳng, rất thuận tiện và nhanh chóng.
Ngồi trên xe, Cơm Cháy cứ lảm nha lảm nhảm không ngừng
“Này, thông tin cậu xem có chuẩn xác không đấy, nhỡ đâu tới đó không có đồ ăn thì sao?”
“Với cả ở chùa người ta nấu số lượng lớn, chắc gì đã ngon cơ chứ.”
“Không biết giá cả có đắt không nhỉ?”
“Liệu người ta có làm giả mặn không, kiểu đậu hũ mà làm thành thịt kho tàu ấy?”
Đáng tiếc, Cam Cam chẳng thèm trả lời trả vốn gì, để mặc Cơm Cháy luyên thuyên một mình.
Chỉ khổ cho nàng mập, càng nói thì càng nhanh đói. Tới lúc bước xuống xe, cái bụng cô nàng sôi lên ùng ục đòi ăn…
May quá, trai đường nằm ngay cổng chùa, bước qua cửa chỉnh là nhìn thấy liền, khỏi mất công tìm kiếm.
Bước vào bên trong, Cơm Cháy nhất thời bị doạ cho chấn động.
Trai đường rộng mênh mông, ước tính diện tích phải lên tới năm, sáu trăm mét vuông và hiện đang có hơn trăm người ngồi dùng bữa.
Để ý quan sát mới thấy, hình như cơm thì được lấy thoải mái, nhưng thức ăn….
Cơm Cháy khó tin hỏi: “Thức ăn mặn chỉ có một loại thôi hả?”
Đường Tư Kỳ tiến tới quầy mua phiếu, cũng mới phát hiện ra vấn đề: “Năm đồng một suất, tức là bao gồm cả cơm lẫn thức ăn hả?”
Lúc này, Cam Cam mới trả lời: “Đúng thế, năm đồng cả cơm lẫn thức ăn. Tuy chỉ có một món thôi nhưng nghe nói hương vị rất ngon.”
Cơm Cháy mếu máo chực khóc: “Lỡ mình ăn không no thì phải làm sao?”
Cam Cam liền quay sang dỗ như dỗ con nít: “Cứ ăn thử đi, nếu không no lát mình dẫn cậu đi ăn món khác, ha?”
Cơm Cháy trề mỏ nhõng nhẽo: “Thật không?”
Cam Cam gật đầu chắc nịch: “Thật như đếm.”
Được vậy là yên tâm rồi, Cơm Cháy lập tức đứng thẳng lưng, ngoan ngoãn xếp vào hàng đợi mua cơm.
Sau khi quét mã QR trả tiền, tất cả tự giác xếp thành hàng, kiên nhẫn lấy thức ăn, mỗi người một bát cơm và một đĩa đồ mặn.
Bưng khay về bàn ngồi, Cơm Cháy còn phát hiện chùa có cung cấp canh táo đỏ long nhãn và cháo nấm. Mà điều tuyệt diệu nhất chính là phần nhân cực kỳ đầy đặn, không phải kiểu thả lưa thưa vài miếng cho có như những chỗ khác đâu.
Quả không hổ danh thực thần, năng lực kiếm ăn và năng lực thích nghi của nàng mập quá mạnh. Chỉ cần ở đâu có món ngon là cô nàng đánh hơi được liền!
Nhìn khay đồ ăn đầy vun trước mặt, Đường Tư Kỳ thoáng ngỡ ngàng: “Thế này mà chỉ năm đồng…”
Thực sự là quá rẻ rồi….
Nếu được sống gần đây thì chắc chắn cô sẽ tới chùa ăn chay mỗi ngày luôn.
Vốn mang suy nghĩ ăn cho no bụng chứ nào ngon lành gì, Cơm Cháy xúc bừa một miếng nhét vào họng. Nhưng sự thật đã khiến cho nàng mập bất ngờ bật ngửa: “Err, cũng được quá há. Lỡ sau này mà nghèo quá mình sẽ dọn đến sống gần đây để hàng ngày tới chùa ăn cơm chay, hehe…”
Thấy nàng mập có cùng ý tưởng giống mình, Đường Tư Kỳ phì cười chọc: “Mình cược là cậu không kiên trì được mấy ngày đâu.”
Cơm Cháy híp mắt cười ha hả: “Mình cũng không tin tưởng mình cho lắm.”
Cam Cam chỉ chỉ tấm bảng dán trên tường. Cơm Cháy và Đường Tư Kỳ lập tức im bặt.
Trai đường không giống như các quán ăn bình thường. Nơi này là chốn trang nghiêm, cấm kị cười đùa giỡn hớt.
Ăn uống xong xuôi, mọi người tự giác bưng khay trả về đúng vị trí.
Đường Tư Kỳ cảm thấy thích thú vô cùng, tại đây là lần đầu tiên cô ăn chay và cũng là lần đầu tiên trải nghiệm kiểu ăn tự phục vụ như thế này.
Suất cơm chỉ no lưng lửng bảy, tám phần nhưng lại khiến Đường Tư Kỳ thoả mãn cực kỳ. Có lẽ khẩu phẩn ăn như này là hợp lý, Đường Tư Kỳ thầm nhắc nhở bản thân, từ nay về sau không được ăn quá no, kể cả phải làm nhiệm vụ Review món ăn thì cũng nên tiết chế bớt.
Rời khỏi trai đường, Cam Cam không đưa hai cô bạn vào trong chùa mà vòng ra sân sau, tới khu vực bán Yushou.
Cam Cam giới thiệu: “Chỗ này nổi tiếng ở trên mạng cực kỳ, hầu như ai tới chùa Linh Ẩn cũng phải ghé đây mua Yushou.”
Đường Tư Kỳ và Cơm Cháy nghệt ra: “Yushou là gì cơ?”
Cam Cam giải thích: “Yushou là phiên âm tiếng Trung của từ 御守 (Ngự Thủ) – nghĩa là đi theo bảo vệ. Cái này bắt nguồn từ truyền thống Nhật Bản, các bạn trẻ Nhật đi chùa chiền thường thỉnh túi phước Yushou để cầu may mắn và bình an. Bên trong túi phước có Chú Đại Bi đã được các nhà sư tụng kinh, khai quang điểm nhãn. Các cậu nhìn xem, ở đây có rất nhiều loại, từ cầu tình duyên cho tới cầu tài lộc, công danh sự nghiệp hay học vấn đều đủ cả. Các cậu muốn mua không?”
Vốn ban đầu Cơm Cháy cũng không mấy hứng thú, nhưng càng xem càng thấy hình vẽ trên các túi phước rất đáng yêu. Hơn nữa ở xung quanh mọi người đang ríu rít lựa chọn khiến Cơm Cháy cũng ngứa tay. Cuối cùng quyết định mua một túi cầu tài.
Cam Cam thì chọn túi phước dành cho học vấn, bởi cô ấy đang chuẩn bị thi tư pháp. Vì áp lực học hành quá lớn nên mới phải làm một chuyến du lịch để giải toả. Hôm nay có dịp tới nơi linh thiêng chiêm bái, tất nhiên cũng muốn mua một cái gì đó xem như món quà tinh thần, hy vọng kỳ thi sắp tới sẽ suôn sẻ, thuận lợi.
Người ta hay nói thiếu gì thì cầu đó, thế nên Đường Tư Kỳ muốn cầu tài rồi. Cả cô lẫn chị Từ Thiên Ngưng đều thiếu tiền trầm trọng, mà chị ấy còn phải nuôi Tuấn Bảo nữa, đã khó lại càng khó hơn. Nếu tài vận có thể hành thông, tiền bạc chảy về thì cuộc sống sẽ bớt phần vất vả, cơ cực.
Nhưng nghĩ nghĩ một hồi, Đường Tư Kỳ lại chọn ba túi phước cầu sức khoẻ. So với tài phú mà nói thì sức khoẻ quan trọng hơn. Người có sức khoẻ thì mới có hy vọng và có hy vọng thì sẽ có tất cả mọi thứ. Thế nên một cuộc sống khoẻ mạnh, bình an mới là điều đáng để người ta hướng tới.
Đi ra khỏi cửa hàng Yushou, Cam Cam mới quay sang cười hỏi Cơm Cháy: “Cậu muốn cầu tài hả?”
Cơm Cháy nhướng mày tỏ vẻ nghiêm túc: “Tâm nguyện lớn nhất của mình là ăn hàng ở không. Nếu trời cao thương xót cho mình trúng một tờ vé số, không cần nhiều đầu, khoảng năm triệu tệ thôi, mình sẽ…Thôi không nói đâu, nói trước bước không qua, Kỳ Kỳ, cậu cầu gì thế?”
Đường Tư Kỳ nhún nhún vai: “Sắp tới mình sẽ phải di chuyển nhiều vậy nên mình cầu bình an.”
Cơm Cháy giơ ngón trỏ tán thưởng: “Vẫn là cậu suy nghĩ chu đáo.”
Vào chùa Pháp Hỉ, mỗi người mua vé mười đồng và được phát ba nén hướng.
Trong lúc tiến về phía lư hương đặt trước chánh điện, Cam Cam tranh thủ thì thầm: “Nghe bảo chùa này linh thiêng lắm mà linh nhất là cầu tình duyên. Rất nhiều người đã thoát kiếp ế sau khi tới đây đấy. Thế nên phải nắm chắc cơ hội nhé các chị em!”
Đường Tư Kỳ dở khóc dở cười. Vậy ra ba giục mình tới đây hẳn cũng là vì cầu nhân duyên hay sao?!
Nghe giọng nói thì có vẻ tin tưởng dữ lắm, không lẽ ba tới dâng hương rồi về liền cưới được mẹ.
Nhìn nén hương đang cháy dở, Đường Tư Kỳ bỗng cảm thấy hai chân run lên.
Phật Tổ trên cao, xin ngài đừng dắt dây tơ hồng cho con, nếu không mẹ con lại bắt con đi xem mắt mỗi ngày là con chết…
Thôi bậy bạ quá, Đường Tư Kỳ chỉnh đốn lại suy nghĩ rồi quỳ xuống, thành kính khấn
“Cầu cho ba mẹ an khang mạnh khoẻ, cầu cho Lạc Tuấn Bảo khôn lớn nên người, cầu cho chị Thiên Ngưng làm ăn phát đạt, cầu cho mình…”
Tới mình, trong đầu tự nhiên trống rỗng, không nghĩ được gì hết…
Tới tột cùng thì cô muốn gì?
Muốn trở thành một hoạ sĩ lữ hành thành công vang dội…
Đúng rồi, trở thành một hoạ sĩ lữ hành, đây chính là điều mà cô đang ước mơ và từng bước hướng tới.