Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 104: Cầu tình duyên
Đường Tư Kỳ khấn xong đứng dậy, vừa quay đầu liền nghe Cơm Cháy ở đằng sau đang xì xầm đọc tên tuổi, quê quán.
Cam Cam khẽ nhắc nhở: “Cậu nói nhỏ chút, thông tin cá nhân mà cứ oang oang lên.”
Cơm Cháy rầm rì cãi: “Không được, mình phải nói lớn thì Phật Tổ mới nghe thấy chứ. Nói trong bụng rồi làm sao nghe, làm sao chứng?”
Buồn cười hơn cả chính là, có rất nhiều người sau đó học theo Cơm Cháy, cũng lầm rầm đọc tên tuổi địa chỉ rồi bộc bạch hết tâm tư thầm kín trong lòng. Và hầu hết những người trẻ tuổi đến đây đều cầu tình duyên. Không biết Phật Tổ trên cao có nghe được không, chứ những người đứng kế bên là nghe không sót một chữ nào rồi đấy.
Lạ lẫm quan sát một hồi, Cam Cam nhịn không nổi, huých huých Đường Tư Kỳ nói nhỏ: “Sao lắm người tới đây cầu nhân duyên vậy. Chẳng thà nhà chùa tổ chức một khu gặp gỡ giao lưu nhiều khi lại hiệu quả hơn không biết chừng.”
Đường Tư Kỳ vội bụm chặt miệng, suýt chút phì cười thành tiếng.
Lúc đi ra ngoài, Cơm Cháy cực kỳ hào hứng khoe: “Hôm nay mình vừa cầu tài, vừa cầu nhân duyên, cũng không biết cái nào tới trước, hehe….”
Nàng mập còn chưa nói dứt câu, Cam Cam đã chỉ vào dòng chữ khắc trên cột trụ: “Phật Tổ đã trả lời rồi đó.”
“Hả?”
“Mạc Hướng Ngoại Cầu. Nếu bản thân không chịu nỗ lực thì cầu cứu ai cũng vô dụng. Phải cầu chính tâm mình kìa, hết thảy phải do bản thân mình nỗ lực mới thành.”
“Ôi…thế năm triệu tệ của mình….”
“Về mua vé số, biết đâu lại trúng độc đắc…”
“Thế còn soái ca của mình…”
“Cái này thì…còn phải cố gắng nhiều…”
“Huhuhu…”
Trong lúc hai cô bạn tán gẫu, Đường Tư Kỳ tránh sang một bên tranh thủ Check-in.
Chùa Pháp Hỉ đem về cho cô 300 đồng vàng khen thưởng.
Sáng nay lu bu thu dọn hành lý, Đường Tư Kỳ không có thời gian kiểm tra hệ thống, giờ mở lên mới choáng váng phát hiện không biết tự bao giờ Bảo Khố đột ngột tăng vọt lên 13057, tức là cộng thêm hẳn 7000 đồng vàng.
Hoá ra đây là phần thưởng cho việc thành công giới thiệu Cố Đô Lâm An đến với năm ngàn người.
Lần đầu tiên có trong tay hơn chục ngàn đồng vàng, Đường Tư Kỳ sướng ngất ngây. Từ giờ cô có thể thoả sức tung hoành ngang dọc trong Cửa Hàng Vật Phẩm rồi. Cherry loại SSS 10 đồng một thùng ấy hả, muỗi! Thậm chí máy tính bảng trị giá 3000 đồng vàng cũng chỉ là một cái phất tay!
Có vàng đâm ra ngứa ngáy tay chân, muốn đổi ngay tức khắc một cái gì đó. Đáng tiếc dạo gần đây Cửa Hàng Vật Phẩm chẳng có ưu đãi gì mới. Thôi thì đành cất lên chờ đợi vậy.
…..
Hai ngày tiếp theo, ba cô nàng gần như chỉ làm ổ trong Passion Homestay. Đi lang thang bên ngoài vừa mệt vừa tốn tiền, đâu sung sướng bằng nằm lười một chỗ.
Thấy bọn họ chỉ quanh quẩn ở nhà, sợ các bạn trẻ sẽ buồn chán, chị Phương liền cho mượn một cái máy chiếu. Thế là Cam Cam và Cơm Cháy trải hết đồ ra phòng khách, mê mẩn luyện từ phim này đến phim khác. Chỉ có Đường Tư Kỳ là vẫn như cũ, miệt mài ngồi trên ban công tầng hai vẽ tranh.
Không gian thoáng đãng, cảnh quan xinh đẹp động lòng người thực sự đã lay động Đường Tư Kỳ, khiến cô được thăng hoa trong cảm xúc, được hết mình cùng nghệ thuật.
Ngoài vẽ cảnh thiên nhiên, Đường Tư Kỳ còn vẽ rất nhiều tranh về mình, Cơm Cháy và Cam Cam. Lúc họ cùng nhau leo núi, cùng đến chùa Pháp Hỉ bái Phật, hay những ngày thư giãn thoải mái trong Passion Homestay, tất cả đều được tái hiện sinh động dưới nét vẽ của Đường Tư Kỳ.
Đặc biệt là khu Homestay này, Đường Tư Kỳ dành rất nhiều tâm tư để miêu tả. Nơi đây trăm hoa đua nở, mây trắng vờn quanh, có một chị chủ xinh đẹp dịu dàng giỏi trà đạo cùng đàn mèo lém lỉnh đáng yêu. Ngày cứ thế trôi qua lững thững, bình đạm và điềm nhiên…
Đang lúc thả hồn bay bổng thì Cam Cam đẩy cửa bước ra…
“Cậu vẫn vẽ à, có muốn đi ra ngoài thả lỏng chút không?”
Đường Tư Kỳ chìa ra bức tranh Cơm Cháy và Đậu Đậu mà mình vừa vẽ xong
Cam Cam bật cười thích thú: “Đậu Đậu giống lắm nhưng Cơm Cháy hình như hơi gầy so với nguyên mẫu. Phải độn thêm tí thịt nữa mới giống, haha!”
Đường Tư Kỳ phì cười: “Thôi thôi, mình sự bị đánh lắm. Hình được đăng công khai lên Weibo, còn lâu Cơm Cháy mới chịu.”
“Nhưng mà như này là Cơm gì rồi chứ không phải Cơm Cháy nhà mình…”
“Ha…ha…ha…ha…”
“Cam Cam, cậu đi đâu rồi, mau xuống đây nhanh lên, mình sợ….” Đột nhiên, tiếng Cơm Cháy ở dưới lầu ré lên cắt ngang trận cười.
Cam Cam đang định trả lời thì một con mèo với bộ lông vàng óng như bánh mì bơ cùng bốn cái chân trắng muốt bất thình lình nhảy phốc lên rồi cuộn tròn vắt vẻo trên hàng rào tre, nghếch ngếch cái đầu như thể muốn hóng xem hai cô nàng xinh đẹp đang nói chuyện gì mà vui thế.
“Ôi trời, Tiểu Quất”, Đường Tư Kỳ vội đứng dậy, vẫy vẫy tay: “Mau xuống đây kẻo ngã bây giờ…”
Tiểu Quất đứng dậy khẽ meo một tiếng, dò dẫm tiến thử hai bước nhỏ rồi lại vội vàng nằm sấp xuống, quặp bốn chân lại để giữ thăng bằng.
Cam Cam nhíu mày hỏi: “Nó có tự nhảy xuống được không?”
Đường Tư Kỳ quan sát chiều cao hàng rào rồi đưa ra đánh giá: “Khả năng cao là không, nó còn nhỏ quá, chưa chắc đã dám phóng, độ cao này chắc chỉ mèo lớn mới dám nhảy thôi.”
Đúng lúc này Cơm Cháy uỳnh uỵch chạy lên, còn chưa thấy người đã nghe tiếng gọi nheo nhéo: “Này, hai cậu làm cái gì trên này thế, đi xuống xem phim với mình đi. Cái bộ phim Thái Lan này ghê chết đi được, mình không dám mở mắt nhìn luôn ấy. Ai đó xuống xem rồi kể lại tình tiết cho mình cái!”
Đường Tư Kỳ không quay đầu, chỉ nói vọng ra: “Mau vào đây phụ đỡ Tiểu Quất xuống Cháy ơi!!!”
Nghe thấy Tiểu Quất một cái là Cơm Cháy sốt sắng liền. Ba nàng hợp lực khiêng cái bàn trà ra sát hàng rào. Đường Tư Kỳ nhẹ nhất nên xung phong trèo lên trên, hai người còn lại ở dưới làm nhiệm vụ giữ thăng bằng.
Cũng may Tiểu Quất tương đối dạn người, để yên cho Đường Tư Kỳ bế xuống.
Sau khi hạ cánh xuống ban công tầng hai an toàn, nó không hề có ý định rời đi mà nằm yên ngoan ngoãn nghe ba chị xinh đẹp nói chuyện phiếm.
“Kỳ Kỳ này, mình thật lòng hâm mộ cậu đấy!” Cam Cam đột nhiên lên tiếng.
Đường Tư Kỳ ngớ ra: “Hâm mộ mình?”
Cam Cam gật đầu: “Uhm, mình hâm mộ cậu được làm công việc tự do đúng với sở thích, có thể đi đây đi đó, sống một đời thoải mái vô tư, không bị gò bó, bí bách…như mình…Nhìn mình tiêu sái vậy thôi chứ kỳ thực mình chẳng muốn thi tư pháp một tí nào. Mình không hề có hứng thú với ngành nghề đó. Mình muốn làm giáo viên kìa. Nhưng mà ba mình làm trong ngành tư pháp. Mình thi đại học nhưng ba lại là người điền nguyện vọng. Cuộc đời mình tất cả đều đã bị sắp đặt sẵn, mình không có quyền lựa chọn. Nếu mình được sống như cậu thì tốt quá, thoải mái tự tại…”
Ban đầu còn nhắng nhít lôi kéo hai cô bạn xuống tầng cùng xem phim ma, chẳng ngờ cuộc nói chuyện lại phát triển theo chiều hướng này, nàng mập thoắt cái trầm mặc hẳn, chẳng thiết phim ảnh gì nữa.
Đường Tư Kỳ khá là bất ngờ trước thông tin Cam Cam vừa đưa ra. Qua mấy ngày tiếp xúc, cô chưa từng nghe Cam Cam nhắc tới gia đình. Giờ đây nhìn cô bạn gục đầu đầy tuyệt vọng và suy sụp, Đường Tư Kỳ bỗng cảm thấy đồng cảm vô cùng.
Đưa mắt nhìn xa xăm, cô bắt đầu trải lòng…