Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 113: Quà cho Lạc Tuấn Bảo
Lạc Tuấn Bảo tiếp tục truy đuổi cục bò viên trong nổi lẩu, nhưng cái mặt thì đăm chiêu cực kỳ tựa như đang suy nghĩ gì lung lắm.
Lát sau, cu cậu ngồi thẳng người dậy, hắng giọng như thể chuẩn bị tuyên bố một việc vô cùng hệ trọng: “Từ giờ trở đi con muốn nghiêm túc tập vẽ tranh.”
Dừng một nhịp, nhóc bổ sung thêm bốn chữ vừa được truyền thụ mà nhóc rất lấy làm tâm đắc: “Quen tay hay việc!”
Đường Tư Kỳ và Từ Thiên Ngưng quay sang liếc nhau rồi len lén che miệng cười.
Đúng là ông cụ non, thở ra câu nào là đậm lý thuyết câu đấy!
Ăn xong tới phần thanh toán, Lạc Tuấn Bảo gần như dính sát vào người Đường Tư Kỳ nhìn không chớp mắt. Tới tận khi cu cậu thấy Đường Tư Kỳ thật sự mở di động lấy mã Voucher Haidilao trị giá 300 đồng, rồi khấu trừ thêm đống sao và hạc giấy ban nãy gấp được, cuối cùng chỉ cần bù năm đồng nữa thôi, thì nhóc mới hoàn toàn yên tâm và vui cười mỹ mãn.
“Dì Tư Kỳ, dì lấy phiếu giảm giá này ở đâu đấy ạ?” Vì quá tò mò nên Lạc Tuấn Bảo đánh bạo hỏi. Cu cậu thầm nghĩ giả sử có nhiều phiếu giảm giá như này thì tốt quá, hàng ngày nhóc đều có thể ra đây ăn. Dù cho tiệm đông phải xếp hàng lâu cũng không sợ, nó có thể tranh thủ gấp sao gấp hạc kiếm thêm tiền, càng tốt!
Đường Tư Kỳ có sao nói vậy: “Voucher ấy hả, à dì vẽ tranh kiếm được đấy!”
“Ngoài lẩu ra thì còn những cái khác không dì?” Lạc Tuấn Bảo sáng rực mắt, trong đầu lập tức hiện lên rất nhiều suy nghĩ táo bạo.
Đường Tư Kỳ thoải mái gật đầu xác nhận: “Chuyến du lịch của dì tới Hàng Châu, tiền ăn tiền ở tiền đi chơi cũng kiếm từ việc vẽ tranh mà ra. Thậm chí có chị chủ muốn nhờ dì vẽ quảng cáo còn mời bọn dì tới ở miễn phí ba ngày hai đêm nữa mà.”
Lạc Tuấn Bảo ồ lên đầy thích thú. Vốn nó chỉ coi hội hoa như đam mê, sở thích để giết thời gian, chẳng ngờ hội hoạ lại mang tới nhiều phúc lợi hấp dẫn tới vậy. Nào là ăn nhà hàng đắt tiền, nào là đi du lịch rồi thì ở khách sạn miễn phí. Nếu đã vậy, nhóc phải lên kế hoạch phát triển thật nghiêm túc mới được.
Vì ăn quá no nên ba người quyết định đi dạo vòng vòng cho tiêu cơm. Bắt đầu từ đường Nam Kinh rẽ qua bến Thượng Hải, tản bộ hóng gió chán chê rồi mới về nhà mình.
Tới nhà, Đường Tư Kỳ mệt phờ râu, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng thay giặt tắm rửa rồi trèo lên chiếc giường quen thuộc ngủ khò một giấc. Nhưng Tuấn Bảo lại như được bơm đầy máu, cu cậu chẳng màng thay đồ, về tới nhà là vội vàng ngồi ngay vào bàn học, vùi đầu viết viết vẽ vẽ.
Đi qua đi lại nãy giờ mà thằng cháu vẫn cặm cụi làm gì không biết, Đường Tư Kỳ tò mò lặng lẽ tiến lại phía sau. Đứng một lúc rõ lâu mà nó cũng chẳng phát hiện ra chứng tỏ là đang tập trung dữ lắm đây. Vốn Đường Tư Kỳ cũng không muốn quấy rầy Tuấn Bảo đâu, nhưng cô nhịn không được, đành phải lên tiếng: “Sao con vẽ khít nhau quá vậy?”
Tập giấy vẽ này là Đường Tư Kỳ đặt mua trên mạng cho Tuấn Bảo. Vì cu cậu thích vẽ nên nhanh hết giấy lắm. Lâu lâu Đường Tư Kỳ sẽ lại mua thêm cho nó, chỉ có điều không ngờ nó lại vẽ chi chít dày đặc tới vậy.
Hình như cu cậu đang vẽ lại buổi đi ăn hôm nay thì phải, nồi lẩu nghi ngút khói, đồ ăn bày biện đầy bàn với đủ hình dạng và màu sắc phong phú, bên cạnh còn có cả anh chàng phục vụ đang múa mì nữa chứ.
Tới tận lúc này Lạc Tuấn Bảo mới phát hiện có người nhìn lén, cu cậu vội lấy hai tay che lại rồi nhăn nhó đáp: “Vẽ dày chút mới không nhanh hết giấy.”
Đường Tư Kỳ dở khóc dở cười: “Giấy vẽ rẻ rề, con không cần tiết kiệm quá vậy đâu.”
Lạc Tuấn Bảo quay lại nhìn ngắm bức vẽ của mình, đồng tình “dạ” một tiếng rồi lật sang trang mới, tiếp tục hí hoáy vẽ.
Đường Tư Kỳ vô thức đánh mắt sang thùng Carton đặt ngay cạnh bàn. Tất cả dụng cụ vẽ tranh của cu cậu đều đặt hết trong đó.
Nhìn rồi mới hiểu vì sao Lạc Tuấn Bảo lại phải tiết kiệm đến vậy. Hoá ra là sắp hết giấy tới nơi rồi. Đợt ấy Đường Tư Kỳ đặt mua cho nó mười quyển vậy mà giờ chỉ còn lại đúng hai quyển thôi.
Cả màu vẽ cũng thế, rất nhiều cây cụt lủn, chỉ còn lại mẩu nhỏ như hạt lạc thế mà cu cậu vẫn tiếc rẻ cất trong hộp bút.
Đứa trẻ này, sao lại khiến người ta đau lòng tới vậy cơ chứ!
Đường Tư Kỳ thở dài quay trở về phòng mình. Cô ngáp một cái rõ to, đổ kềnh xuống giường, dùng chút lý trí cuối cùng còn sót lại để lên mạng đặt năm mươi cuốn tập vẽ mỹ thuật với đầy đủ các kích cỡ và thông số phù hợp với từng kiểu vẽ từ ký hoạ, phác hoạ, vẽ chân dung, vẽ phong cảnh, vẽ màu nước, vẽ màu chì…Tất cả đều là giấy chuyên dụng nên khá đắt, trung bình tầm bốn đồng một quyển. Nhưng Đường Tư Kỳ chẳng chút đắn đo. Đối với Tuấn Bảo và chị Thiên Ngưng, cô sẽ chẳng bao giờ tiếc rẻ nếu trong điều kiện cho phép. Đặt hàng xong, điện thoại vừa rời tay là Đường Tư Kỳ lăn ra ngủ như chết.
Ngày hôm sau thức giấc, việc đầu tiên Đường Tư Kỳ làm là lên mạng đặt thêm dụng cụ vẽ cho Tuấn Bảo. Tất cả đều được tuyển chọn từ gian hàng của thiếu nhi, đảm bảo phù hợp và an toàn cho sức khoẻ của trẻ nhỏ. Nào là màu chì, màu sắp, màu nước, mỗi loại Đường Tư Kỳ đều lấy một ít, thế mà gom vào cũng nhiều ra phết. Dù cho ngày nào Lạc Tuấn Bảo cũng vẽ thì từng này dư sức cho cu cậu tung hoành trong một thời gian dài.
Nói là nghỉ ngơi mấy ngày nhưng Đường Tư Kỳ chẳng để bản thân rảnh rỗi, ì trệ. Cô tranh thủ sửa sang lại những bức vẽ chưa hoàn chỉnh và sáng tác thêm một vài bức nữa để hoàn thành bộ tác phẩm “Tiểu Kỳ du ngoạn Hàng Châu”. Nghe thì ít vậy thôi chứ khối lượng công việc cũng đồ sộ ra phết. Tại khi ấy vừa đi vừa sáng tác nên Đường Tư Kỳ chỉ phác hoạ nhanh những nét cơ bản, nhằm giữ ý tưởng thôi. Giờ có thời gian chậm rãi, cô mới chăm chút chi tiết cho bức tranh tinh tế và sống động nhất có thể.
Quanh đi quẩn lại, một tuần trôi qua lúc nào chẳng hay. Hôm nay, người ta giao giấy và dụng cụ vẽ tới. Song Đường Tư Kỳ không khui hàng ngay mà đợi Lạc Tuấn Bảo tan học về rồi cùng mở.
Đối diện với hai thùng hàng to đùng đặt chình ình trên bàn trà, Lạc Tuấn Bảo há hốc miệng kinh ngạc nhưng cũng không quên phàn nàn như mọi khi: “Đường Tư Kỳ, có tiền là lại bắt đầu mua sắm lung tung đấy. Dì mua cái gì mà nhiều quá vậy hả?”
“Nào, lại đây kiểm hàng cùng dì đi”, Đường Tư Kỳ cười cười với lấy con dao rọc giấy.
Lạc Tuấn Bảo thở dài. Mặc dù rất không hài lòng với cách chi tiêu hoang phí của bà dì, nhưng nhóc vẫn ngoan ngoãn tiến tới hỗ trợ.
Thùng thứ nhất mở ra, Lạc Tuấn Bảo ngạc nhiên bật thốt: “Ủa, màu nước?”
Đường Tư Kỳ sốt ruột thúc giục: “Mở hết một lượt rồi xem, còn nhiều lắm!”
“Ôi, hộp bút chì bốn mươi tám màu!” Lạc Tuấn Bảo reo lên đầy thích thú và trong đầu cũng bắt đầu nảy số nghĩ cách hỏi dùng ké bà dì.
Tuy nhiên sang đến thùng thứ hai thì cu cậu chẳng thể thốt được lời nào nữa mà cứ ngây ngẩn đứng đực mặt ra…
Quyển to quyển nhỏ quá trời là giấy vẽ…
Ấy khoan, chúng giống y mấy tập giấy dì Tư Kỳ đã mua cho nó trước đây…
Chẳng lẽ là…