Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 114: Gánh nặng ngọt ngào
Đường Tư Kỳ cười hả hả: “Toàn bộ chỗ này là dì mua tặng con đấy, thích không? Đúng vậy, cả giấy và màu vẽ, hộp màu của con cùn hết rồi nên mua cho con mấy hộp mới. Sau này tha hồ tô nhé, khỏi cần tiết kiệm.”
“Cho con thật sao? Tất cả?” Vì niềm vui đến quá bất ngờ thành ra Lạc Tuấn Bảo có chút thụ sủng nhược kinh, cu cậu cứ hết sờ cái nọ lại ôm cái kia, lúng ta lúng túng nom rất mắc cười.
Đường Tư Kỳ gật đầu xác nhận: “Đúng vậy, tất cả đều cho con hết.”
“Aaaa…Con cám ơn dì Tư Kỳ!” Lạc Tuấn Bảo đỏ mặt, bẽn lẽn nói lời cảm ơn.
Nó rất vui - thật sự rất rất vui, nhưng rồi lại chợt băn khoăn nhiều đồ như thế này không biết mua hết bao nhiêu tiền đây!
Rối rắm một hồi, Lạc Tuấn Bảo đưa ra đề nghị: “Hay là…con chia cho dì một ít nhé…”
Đường Tư Kỳ vừa thương vừa buồn cười, dịu dàng xoa đầu nó: “Bình thường dì ít vẽ bằng giấy lắm, chủ yếu làm việc trên máy tính thôi, con biết mà.”
“Nhưng…dì cho con nhiều quá!” Lạc Tuấn Bảo ngại ngùng.
Đường Tư Kỳ dỗ dành thằng bé: “Không sao xem tranh con vẽ đôi lúc dì cũng tìm được ý tưởng mới lạ. Ví dụ như bức nhà nấm lần trước hay hình ảnh anh chàng phục vụ múa mì hôm qua. Sau này con hãy vẽ thật nhiều lên, giúp dì tìm linh cảm mới, như vậy đã là giúp dì rất nhiều rồi.”
Lạc Tuấn Bảo nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi mới trịnh trọng nhận lời: “Dạ vâng ạ.”
Trong khoảng thời gian này, Đường Tư Kỳ bất tri bất giác quay lại cuộc sống khi xưa, cả ngày ở lỳ trong nhà vùi đầu vẽ tranh, khi nào đói bụng mới mò xuống nhà mua tạm cái bánh bao hoặc đi quanh quanh tiểu khu xem có gì thì ăn đấy, qua loa đại khái cốt để lấp cái bụng trống mà thôi.
Và thỉnh thoảng, cô sẽ vô thức nhớ tới những ngày còn ở Hàng Châu, những chuyến rong ruổi khám phá nhiều điều mới mẻ hay những cuộc vui bất tận cùng Cam Cam và Cơm cháy.
Chân tay ngứa ngáy, hình như cô lại muốn đi nữa thì phải! Suy nghĩ này khiến chính bản thân Đường Tư Kỳ cũng phải giật mình. Không ngờ một trạch nữ chính hiệu như cô mà cũng có ngày thèm được xách Balo lên đường.
Nếu là trước đây thì chắc chắn chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra, song hiện tại đã khác, cô đang dần thay đổi rồi…
Đúng lúc này, hệ thống đột nhiên bắn ra thông báo mới
[ Bạn hãy mau chóng di chuyển tới địa điểm tiếp theo trong hành trình khám phá Lục Đại Cô Đô. Trạm kế tiếp: Nam Kinh.]
Đường Tư Kỳ có chút hoang mang: “Nam Kinh? Tại sao lại là Nam Kinh?”
[ Dựa theo vị trí địa lý, trong năm Cố đô còn lại thì Nam Kinh là nơi gần với vị trí hiện tại của bạn nhất. Ngoài ra ở Nam Kinh, bạn có thể tiếp tục thực hiện nhiệm vụ chủ đề thứ nhất “Check-in năm địa điểm xuất hiện trong phim ‘Tân Thanh Xà-Bạch Xà’ và diễn lại phân cảnh”.]
“Ồ!”
Nam Kinh à, đã nghe nói nhiều mà chưa từng đặt chân tới đây lần nào vậy nên Đường Tư Kỳ khá là hào hứng. Tuy nhiên cô không vội đi ngay, tại phải ưu tiên hoàn thành bộ tranh “Tiểu Kỳ du ngoạn Hàng Châu” cái đã. Vẫn còn một vài chi tiết nhỏ nữa, đợi xong hết rồi đi chơi cho thoải mái.
Dành thêm hai, ba ngày chỉnh sửa, cuối cùng Đường Tư Kỳ cũng hài lòng và sẵn sàng đăng bộ tranh lên mạng. Trên ứng dụng Bạch Cáp Hoạ Sư, số lượng người tương tác càng lúc càng nhiều, danh tiếng càng lúc càng tăng cao, nhờ vậy Đường Tư Kỳ đã nhận được thêm hai đơn đặt hàng mới.
Một cái là từ Homestay Chu Sơn, Chiết Giang. Ông chủ ở đó rất thích bộ tranh quảng cáo Đường Tư Kỳ vẽ cho Passion Homestay nên đã trực tiếp gửi ảnh và video clip qua, muốn thuê Đường Tư Kỳ vẽ cho một bộ tương tự.
Tất nhiên, Đường Tư Kỳ nhận lời ngay và cũng báo giá hai ngàn đồng như ở chỗ chị Phương.
Đơn thứ hai là của khách hàng cá nhân. Người này ấn tượng với phong cách hoài cổ trong bộ tranh Cố Đô Lâm An nên đã gửi bức hình ba người họ chụp khi đi du lịch Hàng Châu, cùng lời yêu cầu vẽ lại bọn họ theo tạo hình Chibi nhưng bối cảnh là phiên họp chợ thời Nam Tống.
Vẽ chibi tương đối dễ, bối cảnh chợ phiên thời Nam Tống cũng không quá khó bởi Đường Tư Kỳ đã có bức Tết Nguyên Tiêu để tham khảo. Hơn nữa đơn hàng này không dành cho mục đích thương mại cho nên Đường Tư Kỳ báo giá ba trăm nhân dân tệ.
Vì đã có kinh nghiệm từ trước nên hai đơn hàng lần này tiến hành tương đối thuận lợi và mang về cho Đường Tư Kỳ hơn hai ngàn đồng.
Dạo gần đây tiền bạc có dư chút đỉnh cho nên tâm lý Đường Tư Kỳ cũng thoải mái hơn rất nhiều. Hôm nay là mồng sáu đầu tháng, vừa đúng ngày nộp tiền nhà và sinh hoạt phí nên Đường Tư Kỳ đi ra phòng khách, tính tìm chị Thiên Ngưng thì vô tình nghe được cuộc điện thoại của chị ấy với giáo viên lớp Tuấn Bảo
“Cô giáo Mã, phiền cô xem giúp còn lớp hội hoạ nào học phí thấp hơn chút không. Chứ một học kỳ phải đóng 5000 đồng thì hơi quá sức so với điều kiện của tôi.”
Đầu dây bên kia nói gì đó khá lâu, tựa như giải thích cũng tựa như thuyết phục. Gương mặt Từ Thiên Ngưng căng cứng, để lộ vẻ khó xử xen lẫn giằng xé. Cuối cùng chị chỉ nói một câu theo phép lịch sự rồi cúp máy
“Cám ơn cô giáo, nếu cần gì tôi sẽ liên lạc lại với cô sau, làm phiền cô rồi.”
Trước khi tới đây, Đường Tư Kỳ không hề có một tí kiến thức hay khái niệm nào về việc nuôi dạy con trẻ. Từ ngày ở chung, sinh hoạt chung với mẹ con Từ Thiên Ngưng, cô mới biết cái sự nghiệp trồng người này không hề đơn giản một tí nào. Kiếm tiền nuôi ăn nuôi học đã vất vả, dạy bảo uốn nắn còn khó hơn gấp ngàn lần. Đúng là “nuôi con cho đến vuông tròn. Mẹ thầy vất vả, xương mòn gối long”.
Vốn dĩ Đường Tư Kỳ chỉ chuẩn bị ba tháng tiền nhà cộng tiền sinh hoạt phí. Nhưng rồi ngẫm nghĩ thế nào, cô lại bỏ thêm vào một ít nữa.
Xong xuôi, Đường Tư Kỳ đi ra ngoài, làm bộ tự nhiên nói: “Chị Thiên Ngưng, tiền nhà quý sau em chuyển cho chị qua Alipay nhé, hay đưa tiền mặt?”
Từ Thiên Ngưng ngồi trên ghế sô pha, mệt mỏi xoa xoa hai bên huyệt thái dương: “Nghe nói em lại đang chuẩn bị đi nữa hả?”
Đương Tư Kỳ ngồi xuống, gật đầu đáp: “Vâng, sắp tới em sẽ đi Nam Kinh vài hôm.”
“Chị cũng đang định bàn với em đây. Nếu thời gian tới em thường xuyên đi ra ngoài thì thôi không cần đưa tiền ăn tiền ở cho chị nữa, dù sao em cũng ít về, ở không đáng bao nhiêu. Đợi khi nào chuyến du lịch kết thúc quay lại Thượng Hải ở lâu lâu đến lúc ấy hẵng đóng tiền cho chị.”
Đường Tư Kỳ vội xua tay: “Không được, hồi đó lúc em không có nơi nào để đi, chính chị đã dang tay kéo em về đây, tình nghĩa ấy em suốt đời không quên. Tuy rằng thỉnh thoảng em sẽ đi vắng một vài ngày nhưng em vẫn muốn đóng tiền nhà để có cảm giác nơi này chính là nhà của em, em có thể quay về bất cứ lúc nào. Như vậy em mới cảm thấy an toàn.”
Từ Thiên Nhưng gõ nhẹ lên trán cô em, mắng yêu: “Cái con bé này, nói linh tinh cái gì đấy. Chỉ cần chị vẫn còn ở thì nơi đây vĩnh viễn là nhà của em, vĩnh viễn là nơi cho em quay về.”
“Thôi thôi kệ chị, để em chuyển luôn”, Đường Tư Kỳ không tranh cãi nữa, trực tiếp mở điện thoại thực hiện giao dịch chuyển tiền.