Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 115: Tìm lớp vẽ cho Tuấn Bảo
Biết cô em tính tình ngang bướng, có ngăn cũng vô ích cho nên Từ Thiên Ngưng chỉ đành thôi, đang định đứng dậy xuống bếp nấu cơm thì tin nhắn ngân hàng gửi đến thông báo tài khoản mới được công thêm mười hai ngàn ngân dân tệ, chị giật mình ngồi trở lại, giương ánh mắt khó hiểu về phía Đường Tư Kỳ.
Đường Tư Kỳ cười hì hì, giải thích qua loa: “Tại mấy tháng trước em chưa gửi chị tiền cơm, nên nay em gửi cả.”
Từ Thiên Ngưng nhíu mày mắng: “Con bé này, em làm cái gì thế hả? Không lẽ chị không nuôi em được vài bữa cơm hay sao? Mới kiếm được tí tiền lại còn phải đi xa nữa, cất lên mà phòng thân chứ, đưa hết cho chị thế này rồi lấy gì mà dùng?”
Đường Tư Kỳ cười cười: “Chị à, chị yên tâm đi. Dạo này đơn hàng tới đều đều, thu nhập của em cũng ổn lắm. Tác phẩm đi Hàng Châu lần này nhận được phản hồi rất tích cực từ phía khách hàng cũng như sự đón nhận của cộng đồng mạng. Nên cũng gọi là có tí đồng ra đồng vào. Chị cứ cầm lấy đi, em còn đủ dùng mà.”
Từ Thiên Ngưng vẫn cố khuyên ngăn: “Thế không thì em lấy lại tiền cơm đi. Dầu gì em cũng toàn ăn ngoài, có ăn ở nhà mấy đâu.”
Đường Tư Kỳ bật cười: “Không ăn ba tháng này thì ăn ba tháng sau, chị cứ để đấy cho em, coi như em đóng trước.”
Nộp xong tiền nhà và sinh hoạt phí, trong thẻ chỉ còn lại có hơn chục ngàn, bất quá Đường Tư Kỳ không lấy làm lo lắng bởi hiện giờ cô đã có tiếng tăm hơn, không khó để kiếm đơn đặt tranh. Chỉ có điều nếu muốn dư dả tiền bạc đi du lịch thì phải vẽ nhiều đơn, kiếm nhiều tiền hơn nữa.
Nhưng mà số tiền này trước mắt chị Thiên Nhưng cần hơn, vậy nên Đường Tư Kỳ không luyến tiếc mà chuyển thẳng cho chị.
Lát sau, Từ Thiên Ngưng hỏi: “À đúng rồi Tư Kỳ, em ở trong nghề em có biết ở đâu mở lớp mỹ thuật cho thiếu nhi không? Chị muốn đăng ký lớp cho Tuấn Bảo nhưng mấy chỗ chị hỏi thì học phí chỗ nào cũng cao ngất ngưởng, có nơi một học kỳ thu những năm ngàn mấy sáu ngàn lận.”
Còn mấy chỗ rẻ thì không lọt vào mắt Tuấn Bảo, nó chê giáo trình nhàm chán, y như lớp học vẽ ở mẫu giáo, chỉ là đưa tranh mẫu ra cho học sinh tô lại nét, chứ không phải dạy vẽ bài bản, chuyên nghiệp.
Mà thường mấy lớp mỹ thuật cho trẻ em toàn là như vậy cả, không thể so sánh với các lớp vẽ chuyên nghiệp. Ở đó chỉ học chơi chơi, cho con trẻ làm quen với bộ môn mỹ thuật thì được, chứ nếu theo học nghiêm túc có lẽ không ăn thua. Vì cách dạy khuôn mẫu sẽ làm thui chột suy nghĩ, mất đi tính phá cách và tư duy sáng tạo của trẻ nhỏ. Chẳng trách Lạc Tuấn Bảo lại cật lực bài xích tới vậy.
Đường Tư Kỳ đáp: “Vâng, để em nghe ngóng xem, nếu có chỗ nào phù hợp em sẽ báo chị.”
“Được thế thì tốt quá, nhớ để ý giúp chị với nhé”, Từ Thiên Ngưng nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Tìm lớp học vẽ cho con trai vẫn luôn là chuyện mà Từ Thiên Ngưng canh cánh trong lòng bấy lâu nay. Nếu Tuấn Bảo nhà chị chỉ thích vẽ như một sở thích đơn thuần thì đã đi một lẽ. Đằng này con đam mê đến độ quên ăn quên ngủ, chị thực sự không đành lòng để một mình nó loay hoay tự tìm tòi. Nếu có thể đặt con vào một môi trường giáo dục bài bản và chất lượng, biết đâu chừng nó sẽ có cơ hội phát triển, sẽ càng vui vẻ và tiến bộ nhanh hơn.
Sở dĩ Từ Thiên Ngưng nặng nề căng thẳng hơn những bậc cha mẹ khác là bởi vì chị luôn cảm thấy vì mình mà con bị liên luỵ, vì mình mà con không có được hạnh phúc tròn đầy, không được sống trong một gia đình hoàn chỉnh, có cả tình yêu thương của cả cha lẫn mẹ. Đã vậy điều kiện sinh hoạt cũng thiếu thốn, khó khăn. Hiện giờ con chỉ có hội hoạ là đam mê duy nhất và cũng chỉ có cái này là chị có thể miễn cưỡng đáp ứng được, thế nên chị rất muốn giúp con trai hoàn thành ước mơ cũng như xoa dịu cảm giác áy náy trong lòng mình.
Công việc ở Thượng Hải đã xong, Đường Tư Kỳ lại sắp xếp hành lý chuẩn bị khởi hành đi Nam Kinh. Trong thời gian này, cũng có một vài khách liên hệ đặt vẽ bìa sách. Căn cứ vào độ khó của yêu cầu, Đường Tư Kỳ đã gửi đi báo giá và đang đợi phản hồi từ phía khách hàng. Nếu họ đồng ý, cô sẽ thực hiện ngay trên đường di chuyển vì dù có đi đâu chăng nữa thì vật bất ly thân của Đường Tư Kỳ luôn là iPad, laptop và bảng vẽ điện tử. Cô có thể vẽ ở bất cứ nơi đâu, bất cứ hoàn cảnh nào. Thế nên việc nhận đơn hàng không hề ảnh hưởng tới kế hoạch du lịch đã đề ra trước đó.
Còn việc tìm lớp mỹ thuật cho Lạc Tuấn Bảo, Đường Tư Kỳ nhờ cả Đậu Mễ hỏi giúp. Bởi Đậu Mễ cũng là dân trong nghề, lại sinh sống ở Thượng Hải lâu hơn, mối quan hệ rộng hơn nên chắc chắn sẽ biết nhiều hơn.
Và đúng là không khiến Đường Tư Kỳ thất vọng. Mới hỏi hôm trước, hôm nay Đậu Mễ đã hồi đáp ngay.
Đậu Mễ: [ Ê nhỏ kia, gần đây nổi tiếng quá nha!!!]
Kỳ Kỳ: [ Gì mà nổi tiếng, Weibo chưa được hai ngàn follows nữa mà! ]
Đậu Mễ: [ Thoy thoy đừng khiêm tốn! Tao lên diễn đàn hôm nào cũng thấy có người nhắc tới mày luôn.]
Như để chứng minh, Đậu Mễ còn chụp lại màn hình các cuộc thảo luận trên ứng dụng Bạch Cáp Hoạ Sư, gửi cho Đường Tư Kỳ xem. Sau đó, không quên kèm thêm một câu
[ Tao cảm giác mày sắp thành người nổi tiếng rồi! ]
Kỳ Kỳ: [ Đừng nha, đừng nha, tao sợ lắm. Với cả mới gần hai ngàn fans thì nổi cái nỗi gì! ]
Đậu Mễ: [ Tao cảm thấy tương lai không xa mày nhất định sẽ trở thành đại lão! ]
Kỳ Kỳ: [ Thôi cho tao xin hai chữ bình yên đi mày ơi!!! ]
Đậu Mễ: [ Chỗ nào dễ ôm bắp đùi nhất nhớ để dành cho tao đấy! ]
Kỳ Kỳ: [ ??? ]
Đậu Mễ: [ Hưởng ké hào quang, hahaha…]
Đường Tư Kỳ nhất thời cạn lời. Cái con nhỏ này, gì cũng nói được…
Biết bạn dễ xấu hổ nên Đậu Mễ cũng không giỡn nhây: [ Thôi, không chọc mày nữa. Sở dĩ hôm nay tao nhắn mày là vì tao vừa nhận được mấy đơn tô màu. Theo thói quen định hỏi mày nhưng rồi mới chợt nhớ ra với trình độ của mày hiện giờ thì không cần phải nhận mấy cái vớ vẩn này làm gì cho mất thời gian.]
Kỳ Kỳ: [ Haha, nhưng mà tao vẫn thiếu tiền như cũ. Nói không chừng một ngày nào đó tao lại phải quay về ôm chân mày xin việc ấy chứ.]
Đậu Mễ: [ Không nha, cấm không cho quay đầu, mày cứ đi thẳng đi, nhất định phải kiên trì tới cùng. Tao cảm thấy mày đang đi đúng hướng rồi đấy. Hiện giờ có rất nhiều khách yêu thích phong cách vẽ tranh của mày. Cứ cái đà này tiến lên, tao tin chắc mai này mày sẽ nhận đơn không kịp thở cho xem. À, đúng rồi, bữa mày nhờ tao hỏi lớp dạy vẽ thiếu nhi cơ bản đúng không. Tao hỏi được rồi nè, trong số các trung tâm thì Tiểu Bạch Mã là nơi có học phí rẻ nhất mà chất lượng giảng dạy cũng khá ổn. Ở đó có cô Ô Lệ là một trong số những giáo viên khá có tên tuổi ở Thượng Hải, nên chắc trình độ không cần phải bàn tới. Còn về vấn đề học phí, đại khái tầm ba ngàn sáu cho mười buổi, học trong vòng ba tháng. Tao cũng đã tìm người quen hỏi giúp rồi, có thể giảm chút đỉnh, khoảng trên dưới ba ngàn gì đó.]