Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 119: Vượt lên chính mình
Đoàn tàu tiến vào nhà ga Nam Kinh, di động của Đường Tư Kỳ tự động nhận được tin nhắn chào mừng, cả bản đồ chính lẫn bản đồ da dê đều đồng loạt có sự thay đổi, vùng đất Nam Kinh được thắp sáng rực rỡ.
Tuy nhiên lạ ở chỗ, rõ ràng xuất hiện rất nhiều kim cương lấp la lấp lánh, nhưng một cái gợi ý chỉ điểm cũng không có. Thế này biết đi đâu mà tìm?
Loay hoay mãi ở màn hình chính không có kết quả, Đường Tư Kỳ buộc phải mở bản đồ da dê, nghiên cứu nhiệm vụ chủ đề về Lục Đại Cố Đô.
[ Chúc mừng người chơi đã thành công mở trạm thứ hai: Trạm Nam Kinh.
Nam Kinh nằm ở phía Tây Nam tỉnh Giang Tô và có lịch sử hơn 450 năm tuổi. Thời Chiến quốc nước Sở gọi Nam Kinh là Kinh Lăng ấp. Năm 221, Tôn Quyền đã dời đô đến đây và sau ông là các triều đại như Tấn, Tống, Tề, Lương, Trần, Nam Đường, Minh, Thái Bình Thiên Quốc và Trung Hoa dân quốc đều định đô tại đây.]
Trên đường tới đây, Đương Tư Kỳ cứ đinh ninh hệ thống sẽ yêu cầu cô Check-in tại những địa điểm này. Nào ngờ tự động giới thiệu ra hết rồi, vậy tức là sẽ yêu cầu cái khác khó khăn và lắt léo hơn sao?!
Và không để Đường Tư Kỳ đợi lâu, đề bài lập tức được gửi tới
[ Người chơi cần tìm kiếm những địa danh và những vật phẩm có liên quan tới Chu Nguyên Chương - vị hoàng đế khai quốc nhà Minh. (1)
Số lượng yêu cầu: N.
N là ẩn số.]
[ Chú ý: Toàn bộ kim cương ở Nam Kinh chỉ xuất hiện ở những địa điểm trên.]
Đường Tư Kỳ gần như chết sững. Đề bài cái kiều gì thế này, yêu cầu tìm những thứ liên quan tới hoàng đế Chu Nguyên Chương nhưng lại không nói rõ số lượng bao nhiêu, chỉ đưa ra chữ N cực kỳ mông lung. N có thể là một, cũng có thể là một trăm. Vậy cụ thể là muốn bao nhiêu?
Nếu đổi lại là trước đây chắc chắn Đường Tư Kỳ sẽ nghĩ ngay tới chuyện từ bỏ khi gặp nhiệm vụ khó nhằn. Nhưng hiện tại khác rồi, càng khó thì càng cần nghĩ cách. Cùng lắm thì đi hết một vòng Nam Kinh thôi, cô không tin không thể hoàn thành nhiệm vụ này.
Tuy nhiên nếu thay đổi góc độ thì lại thấy nhiệm vụ này cũng không quá khó khăn như cô tưởng. Lần này tới Nam Kinh mục tiêu lớn nhất là gì? Chính là để tìm kim cương. Giờ đã biết tất cả kim cương đều liên quan tới Chu Nguyên Chương. Vậy thì chỉ cần khoanh vùng những di tích lịch sử có dính dáng tới vị hoàng đế này chẳng phải là xong rồi sao.
Nhưng đấy mới là “nhiệm vụ đính kèm: Giải khoá bản đồ da dê” thôi, còn “nhiệm vụ chủ đề Lục Đại Cố Đô” nữa cơ! Ôi sao mà lắm thế không biết, cái này chồng chéo cái kia, rối rắm tít mù, nhưng thôi kệ, cứ tận lực làm hết mình, tới đâu hay tới đó vậy!
Tự khích lệ bản thân để thêm phần tự tin, Đường Tư Kỳ hít một hơi thật sâu, sẵn sàng bước vào cuộc hành trình khám phá cố đô Nam Kinh.
Từ trước cửa miếu Phu Tử, Đường Tư Kỳ nhảy lên tuyến tàu điện ngầm số ba.
Mượn kinh nghiệm từ chuyến đi Hàng Châu đợt trước, lần này Đường Tư Kỳ vẫn chọn nghỉ tại Hostel.
Vì ngại cuốc bộ nên cô lựa ngay một cái Hostel gần trạm tàu điện ngầm nhất, gần như bước ra khỏi cửa là có phương tiện di chuyển ngay, đi đâu cũng tiện.
Hơn nữa mỗi phòng ở đây đều được đặt tên riêng mang phong cách hoài cổ, tựa như phủ Ứng Thiên, quận Giang Ninh, Thượng Nguyên, Hoài Đức, Kinh Sư, Thạch Đầu Thành…
Đọc lên là có cảm giác xuyên không về thời cổ đại, rất phù hợp với chuyến hành trình tham quan cố đô lần này.
Đáng tiếc, phòng dành cho nữ loại bốn người và sáu người đều đã hết, chỉ còn lại phòng chín người thôi.
Nhưng vì giá cả phải chăng, điểm đánh giá trên mạng cũng tương đối cao và mấu chốt là phòng tập thể đông người nhưng mỗi giường đều trang bị rèm riêng, nếu không muốn giao tiếp chỉ cần kéo kín lại là tạo thành một không gian hoàn toàn độc lập và tách biệt.
Vì thế cho nên mặc dù không quá ưng cái bụng nhưng Đường Tư Kỳ vẫn dự định sẽ thuê.
Tận tới khi quyết định xong xuôi, cô mới ý thức được sự thay đổi trong chính tâm lý của mình. Một bệnh nhân vốn dĩ mắc hội chứng sợ đám đông vậy mà lại không ngại đối mặt với nhiều người.
Một sự vượt lên chính mình chăng?! Hmm…tính ra thì cái cảm giác này cũng không quá tệ, thậm chí còn có chút vui vui và tự hào là đằng khác.
Đường Tư Kỳ cong cong khoé miệng, thẳng lưng kéo Vali đi vào trong hostel.
Sau khi làm thủ tục đăng ký với lễ tân, cô cầm chìa khoá lên nhận phòng.
Đẩy cửa bước vào, Đường Tư Kỳ có chút ngỡ ngàng. Giường ở đây khác hoàn toàn với hostel ở Hàng Châu. Bên kia giường chỉ có hai tầng thôi, nhưng ở đây tận ba tầng lận, và giường của Đường Tư Kỳ nằm ở tầng cao nhất, tầng trên cùng.
Có vẻ cũng đã có vài khách thuê, bất quá hiện tại trong phòng không có ai, chắc là mọi người ra ngoài chơi hết rồi.
Đường Tư Kỳ sắp xếp hành lý rồi leo lên giường của mình xem xét một chút.
Ban đầu cứ nghĩ một phòng chín người thì chắc phải chật như nêm cối. Nào ngờ thực tế không như cô tưởng tượng, vì họ bố trí loại giường ba tầng nên diện tích mỗi giường tương đối rộng rãi, thoải mái.
Ngoài ra không gian xung quanh cũng khá sạch sẽ và ngăn nắp, đầu giường cung cấp cả ổ sạc và đèn ngủ cho khách. Nhìn chung tương đối đầy đủ tiện nghi, không kém hostel Hàng Châu là bao.
Quan sát đánh giá một vòng, Đường Tư Kỳ cảm thấy nơi dừng chân này khá ổn, có thể yên tâm lên đường làm nhiệm vụ rồi!
Đương nhiên trước khi bắt tay vào cuộc, Đường Tư Kỳ đã nán lại ở đại sảnh, lướt qua những bài review của các Travel Blogger nổi tiếng.
Hầu như mười người thì đến chín người đề cử viện bảo tàng, khiến Đường Tư Kỳ chợt nảy ra một ý tưởng mới, vẽ ra một hướng đi mới cụ thể và khả thi hơn.
Nếu bình tĩnh ngẫm lại thì nhiệm vụ lần này khác hoàn toàn so với nhiệm vụ ở Hàng Châu. Trong đề bài đã khoanh vùng rõ những địa điểm cần tìm chỉ liên quan tới hoàng đế Chu Nguyên Chương rồi còn gì. Và hiển nhiên, muốn truy tìm dấu vết thời gian thì chỉ có tới viện bảo tàng là nhanh nhất.
Mặc dù viện bảo tàng không phải di tích lịch sử nhưng ở đó lưu giữ đầy đủ tài liệu cũng như trưng bày những văn vật (2) và hiện vật cổ. Nói không chừng tới đấy sẽ tìm được nhiều gợi ý hữu ích, giúp quá trình thực hiện nhiệm vụ diễn ra nhanh chóng và thuận lợi hơn.
===
Chú thích: (1)Minh Thái Tổ (chữ Hán: 明太祖, 21/10/1328 – 24/6/1398), tên thật là Chu Trùng Bát (朱重八 ), còn gọi là Hồng Vũ Đế (洪武帝), Hồng Vũ quân (洪武君), hay Chu Hồng Vũ (朱洪武), thuở nhỏ tên là Trùng Bát (重八), về sau Quách Tử Hưng đặt Tên Là Nguyên Chương (元璋), tên chữ là Quốc Thuỵ (國瑞). Ông là vị Hoàng đế khai quốc của nhà Minh trong lịch sử Trung Quốc, cai trị từ năm 1368 đến 1398. Các sử gia gọi thời kỳ cai trị của ông là Hồng Vũ chi trị (洪武之治). Ông được xem như là một trong những Hoàng đế vĩ đại nhất của Trung Quốc nhờ các công trạng to lớn của mình với đất nước, nhưng cũng bị chê trách vì sự hà khắc, cũng như sát hại hàng loạt công thần khai quốc trong thời gian nắm quyền.
(2)Văn vật là bộ phận của văn hóa chỉ những công trình vật chất có giá trị nghệ thuật văn hóa, lịch sử, những nhân tài lịch sử trở thành di sản văn hóa của dân tộc.
Văn vật còn là khái niệm hẹp để chỉ những công trình hiện vật có giá trị nghệ thuật và lịch sử; khái niệm văn vật cũng thể hiện sâu sắc tính dân tộc và tính lịch sử.