Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 125: Tuấn Bảo nhập học
Trước khi gọi món, Đường Tư Kỳ theo thói quen kiểm tra tài khoản trên diễn đàn du lịch. Với cấp bậc của cô hiện tại thì được ưu đãi một tô miến tiết vịt và một phần bánh bao súp cua chỉ với 20 đồng, trong khi đó combo này trên thực đơn của nhà hàng có giá tận 31 đồng lận.
Thấy có lời, Đường Tư Kỳ không chút suy nghĩ, nhấn chọn ngay.
Nhân viên ở tiệm phục vụ rất chuyên nghiệp và nhanh nhẹn, phần ăn của Đường Tư Kỳ chẳng mấy chốc đã được chuẩn bị xong.
Nhìn tô canh hấp dẫn bắt mắt, Đường Tư Kỳ không kìm được, vục đầu húp một thìa rõ to…
A…nóng….
Đây là lần thứ hai cô bị bỏng lưỡi từ sau khi ăn món tiểu long bao ở căn tiệm nhỏ ngay dưới chung cư nhà mình.
Hư thật, hết đau là quên liền, chẳng bao giờ học được bài học.
Nhưng thêm lần này nữa là đảm bảo nhớ đời nè, Đường Tư Kỳ cẩn thận gắp lên một chiếc bánh bao súp cua, trong lòng mong đợi muôn phần. Hình như cũng lâu lắm rồi cô chưa ăn lại kiểu bánh bao này, không biết có ngon bằng ở Thượng Hải không nữa.
Đáng tiếc, bánh bao tiệm này làm dính quá, mặc dù đã rất cẩn thận rồi mà Đường Tư Kỳ nhấc lên hai cái, cả hai đều bị dính đế, lột mất một lớp da. Mà ăn bánh bao súp kiểu này sợ nhất bị rách da, vì chỉ cần phần ngoài rách một lỗ nhỏ thôi là bao nhiêu nước ngọt tinh tuý ở bên trong sẽ trào ra ngoài hết, mất ngon!
Xem ra, hôm nay không may mắn rồi, hai chiếc thì rách cả hai, Đường Tư Kỳ thở dài tiếc nuối rồi tiếp tục thưởng thức phần nhân.
Hmmm…cũng tạm được thôi, không thể so với tiểu long bao của Thượng Hải.
Sự hào hứng bỗng chốc giảm sút một nửa, Đường Tư Kỳ quay sang tô miến tiết vịt đã nguội bớt. Vốn cũng không mong đợi gì lắm, chỉ cốt ăn cho no bụng thôi nhưng ngay ở muỗng đầu tiên Đường Tư Kỳ đã phải thay đổi suy nghĩ.
Hương vị bùng nổ khắp khoang miệng, nó ngon hơn sức tưởng tượng của cô rất rất nhiều lần. Cơm Cháy không hổ là thực thần có khác, giới thiệu món nào chất món nấy!
Nếu cô đoán không lầm thì đầu bếp có bỏ thảo dược vào hầm chung, vì hậu vị của nó rất thơm, đầm và ấm. Đương Tư Kỳ thích thú uống thêm hai thìa canh nữa rồi mới chuyển sự chú ý sang miếng tiết núng na núng nính như miếng thạch rau câu trong bát.
Chẳng hiểu người ta làm kiểu gì mà miếng tiết mềm ơi là mềm, gần như bỏ vào miệng là tan ngay, khiến Đường Tư Kỳ muốn xúc mãi không ngừng. Chỉ đáng tiếc, số lượng có hạn, một tô được có mấy miếng thôi à.
Nhưng không sao, ngoài tiết ra thì còn lòng mề và gan vịt nữa.
Đường Tư Kỳ khá thích nhai lòng mề, vì nó giòn giòn nhai rất vui miệng. Gan vịt cũng ngon không kém, béo béo mềm mềm, rất thơm.
Tuy nhiên đọc bình luận trên mạng thì thấy thực khách than phiền khá nhiều về việc này. Không phải vì không ngon mà tại ngon quá nên mới sinh ra vấn đề. Chả là phần lòng mề chỉ là ăn kèm nên quán múc không đều, bát ít cái này, bát nhiều cái kia đâm ra đi ăn còn dựa vào vận khí nữa, hồi hộp hơn cả bốc thăm trúng thưởng.
Chén sạch sành sanh một tô miến tiết vịt đầy ú ụ, xử gọn cả nước lẫn cái, Đường Tư Kỳ mới thoả mãn gác đũa, lau miệng.
Ngày đầu tới Nam Kinh, vừa được tham quan toà bảo tàng siêu to khổng lồ, vừa được thưởng thực đặc sản địa phương, thế này thì còn gì tuyệt hơn nữa. Đầu xuôi đuôi lọt, tin chắc chuyến công tác đợt này sẽ thành công rực rỡ cho xem.
Hơi tiếc một chút là mấy món ăn này không có liên quan tới Chu Nguyên Chương song Đường Tư Kỳ vẫn quyết định mở máy ra Check-in. Kể cả không kiếm được kim cương thì vớt vát chút đồng vàng cũng tốt mà. Đừng quên, bốn tiết học của Tuấn Bảo không chỉ cần kim cương để gia hạn thời gian mà còn cần 1500 vàng để mua nữa đấy.
[ Chúc mừng người chơi đã thành công Check-in “Tiệm miến tiết vịt Dư Vị”. Xếp hạng: A. Khen thưởng: +500 đồng vàng. Bảo khố: 14.037 đồng vàng. Thọ mệnh: 346 giờ đồng hồ.]
Ồ, vớ vẩn thế mà lại vớ được hạng A cơ à?!
“Nhà hàng này cũng được quá đi chứ, đúng không?” Đường Tư Kỳ cao hứng, lẩm bẩm nói nhỏ.
Tính ra hệ thống cũng tinh tường ra phết, thông thường cứ hễ quán nào cô ăn thấy vừa miệng là thể nào cũng được xếp hạng A.
Giải quyết xong bữa tối cũng xem như kết thúc hành trình ngày đầu tiên, Đường Tư Kỳ quay về hostel tắm rửa, nghỉ ngơi.
Vừa loay hoay chen được một ghế trên tàu điện ngầm thì nhận được tin nhắn thoại từ chị Từ Thiên Ngưng
“Tuấn Bảo tới Học Viện Cầu Vồng báo danh rồi em ạ. Là cô giáo Ô Lệ đích thân ra kiểm tra chất lượng, cô khen Tuấn Bảo nhà mình có năng khiếu, tư chất thông minh, rất nhạy bén về màu sắc, có kiến thức cơ bản về bố cục, vậy nên cô kiến nghị nhảy qua lớp mẫu giáo, lên thẳng lớp nhi đồng. Giờ tính sao em?”
Đường Tư Kỳ mừng rỡ không thôi, lập tức nhấn số gọi lại: “Oa, siêu vậy, được được, chị cứ cho nó nhảy cóc đi. Không lo đâu chị, cô giáo đã nói vậy thì chắc là được mà. Với cả dù có xếp vào lớp nào đi chăng nữa thì cũng là một kèm một, giáo viên sẽ dạy theo năng lực và khả năng tiếp thu của Tuấn Bảo. Có gì sẽ điều chỉnh kịp thời, không lo thằng bé bị đuối đâu. Chị cứ yên tâm.”
Từ Thiên Ngưng: “Ừ, cô giáo Ô Lệ cũng nói y như em vậy đó. Cô bảo gia đình cứ yên tâm, Học Viện Cầu Vồng luôn căn cứ theo năng lực cũng như tài năng của từng học viên để tìm ra phương pháp bồi dưỡng hợp lý nhất. À, chị có quay lại clip này, để chị gửi em xem.”
Tiếp theo đó, Tư Thiên Ngưng gửi đến hai đoạn video clip ngắn.
Một cái là khi Tuấn Bảo vừa tới trường, đang nhoài người ra cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh trường học và các anh chị lớp lớn.
Đoạn video thứ hai ghi lại cảnh Lạc Tuấn Bảo trong lớp học, trạng thái của thằng bé rất tốt, cực kỳ thoải mái và thả lỏng, không hề có chút nhút nhát hay sợ sệt nào. Nó ngồi ngay ngắn, chăm chú lắng nghe giáo viên hướng dẫn rồi lũn cũn chạy tới khu vực để dụng cụ vẽ, một hồi chọn cọ, một hồi chọn màu, lăng xa lăng xăng như chú ong mật chăm chỉ.
Có thể nhìn ra được, nó rất vui vẻ và thích nghi rất nhanh. Con vui một thì Từ Thiên Ngưng vui mười, chị mừng mừng tủi tủi, thật lòng nói: “Kỳ Kỳ này, cảm ơn em nhiều nhé, đã giới thiệu cho chị một lớp học uy tín và chất lượng. Tuấn Bảo thích lắm. Hôm nay trên đường về nó cứ líu la líu lo khen mãi không thôi.”
Đường Tư Kỳ cười hì hì: “Đến em cũng còn thích nữa là. Đợi công việc ổn định em sẽ mua đủ các khoá học của Học Viện Cầu Vồng, nói không chừng tới lúc đó em với Tuấn Bảo là bạn cùng trường ấy chứ. Hahaha!”
Lâu lắm rồi mới lại nhìn thấy bộ dáng lạc quan, hiếu động đúng với lứa tuổi của con trai, Từ Thiên Ngưng mừng vui khôn xiết. Con chị năm nay mới lên bốn, hơn ai hết chị muốn thằng bé có một tuổi thơ hồn nhiên đúng nghĩa, còn lại mọi nắng mưa dãi dầu đã có chị gồng gánh lo toan.