Chu Du Cùng Hệ Thống (Dịch Full)

Chương 13 - Chương 13 - Nhiệm Vụ Thứ Tư

Chu Du Cùng Hệ Thống Chương 13 - Nhiệm vụ thứ tư

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 13: Nhiệm vụ thứ tư

Yeahh, có nhiệm vụ mới!

Ơ nhưng mà có nhầm lẫn gì không nhỉ, sao lại là công viên giải trí lại còn thiên đường vui chơi của ba mẹ và các bạn nhỏ nữa chứ. Nghe có vẻ hơi sai sai thì phải?!

Mở ra định vị, Đường Tư Kỳ suýt chút bật ngửa: “Trời ơi, xa vậy! Có thể cho nhiệm vụ gần gần chút được không, nhà tôi ở Hoàng Phố mà!”

Hệ thống lập tức phản hồi: [ Hoàn thành xong nhiệm vụ thứ tư, người chơi có quyền lựa chọn chức năng Daily Check-in. Sau khi chức năng này được kích hoạt, mỗi ngày người chơi có thể tự do lựa chọn địa điểm thực hiện nhiệm vụ.]

Đường Tư Kỳ nhảy cẫng, vậy là có thể tuỳ chọn những nơi theo sở thích của mình. Sau đó nhận thưởng rồi đổi đồ ăn ngon. Quá tuyệt!

Đường Tư Kỳ hồ hởi nghiên cứu nhiệm vụ thứ tư. Vị trí tuy rằng hơi xa nhưng cũng không quá khó tìm. Có điều cô là gái độc thân chưa chồng chưa con mà lại tới trải nghiệm khu vui chơi dành cho hội phụ huynh và các bé nhỏ thì nghe chừng kỳ cục quá nhỉ.

Bất quá cô có cách, không lo!

Đường Tư Kỳ mở cửa đi ra phòng khách liền trông thấy Lạc Tuấn Bảo đang vùi đầu ngồi đọc sách trên ghế sô pha.

“Tuấn Bảo à, chúng mình thương lượng chút đi”, Đường Tư Kỳ ngọt ngào ướm lời.

Đường Tuấn Bảo buông sách, bộ dáng bình tĩnh hệt ông cụ non: “Vâng, dì nói đi.”

Đường Tư Kỳ ngồi xuống ghế, xum xoe nịnh nọt: “Dì bảo này, bình thường con rất ít khi tới công viên giải trí đúng không. Hôm nay nhân dịp cuối tuần rảnh rỗi hay là chúng mình đi chơi đi, con thấy thế nào?”

Nghe tới đi chơi, hai mắt Tuấn Bảo đột nhiên vụt sáng, nhưng rồi nó lại suy tư lắc đầu: “Thôi không đi đâu, cuối tuần cửa hàng đông khách, mẹ bận lắm.”

Đường Tư Kỳ năn nỉ: “Mẹ bận thì kệ mẹ, hai chúng ta đi thôi. Con đi với dì chứ có phải đi với ai đâu mà lo mẹ không yên tâm.”

Lạc Tuấn Bảo cân nhắc một hồi rồi nâng mắt, nghiêm túc hỏi: “Đường Tư Kỳ, dì đã làm xong hết bài tập chưa, sao suốt ngày hết xem phim hoạt hình rồi lại đòi ra ngoài chơi thế?”

Đường Tư Kỳ quê xệ nhưng vẫn bốc phét trôi chảy: “Đâu, đây là công việc đàng hoàng mà. Khách hàng yêu cầu vẽ về đề tài khu vui chơi thiếu nhi nên dì phải xuống tận nơi khảo sát địa hình thực tế. Mà đến những nơi như vậy tất nhiên phải dắt theo thiếu nhi thì mới hoàn thành tốt nhiệm vụ được.”

Lạc Tuấn Bảo tin ngay, lập tức nhảy khỏi ghế sô pha, vuốt vuốt quần áo cho phẳng phiu ngay ngắn rồi nói: “Vậy đi thôi.”

Đường Tư Kỳ mừng quýnh. Phải biết rằng cái thằng nhóc này khôn như quỷ ấy, bình thường còn lâu mới lừa được nó, hôm nay chẳng hiểu sao lại dễ tính đột xuất như vậy. Thế nên trước khi nó kịp đổi ý, Đường Tư Kỳ gấp gáp đeo túi rồi lôi vội thằng nhóc ra khỏi cửa. Trước khi đi chỉ kịp để lại lời nhắn

“Chị Thiên Ngưng, trưa nay không cần phần cơm tụi em, chúng em ăn bên ngoài.”

“Mẹ, con theo Đường Tư Kỳ ra ngoài một chuyến, con sẽ về sớm thôi, mẹ đừng lo nhé.”

Thế là một lớn một nhỏ dắt díu nhau lên đường.

Tư liệu về Công Viên Giải Trí Cầu Vồng ở trên mạng rất ít, hầu như không tìm được gì ngoài duy nhất một bài giới thiệu vị trí. Cũng may nó nằm ngay trên trục đường lớn, lại gần trạm tàu điện ngầm nên cũng dễ tìm. Đường Tư Kỳ và Lạc Tuấn Bảo đổi hai tuyến tàu điện ngầm, cuối cùng cũng tới điểm đến.

Đứng trước cửa công viên, hai dì cháu ngơ ngác với hàng loạt cảm xúc hỗn độn.

Sao công viên giải trí gì mà vắng như chùa bà đanh thế này?!

Lạc Tuấn Bảo trực tiếp đi đến quầy soát vé, kiễng chân hỏi thăm: “Ông ơi làm ơn cho cháu hỏi, bao tiền một vé vào cửa ạ?”

Rõ ràng nghe thấy tiếng nhưng ngước lên lại chẳng có ai, ông bảo vệ phải thò đầu ra ngoài mới nhìn thấy Lạc Tuấn Bảo. Ông cười xoà: “Nhóc con thấp hơn mức quy định nên không cần mất tiền”, rồi ông chỉnh mắt kính nhìn về phía Đường Tư Kỳ: “Người lớn thì 45 đồng một vé.”

Đường Tư Ký lấy tiền mua vé nhưng vẫn thấp thỏm thắc mắc: “Chú à, công viên có đang mở cửa không vậy?”

Ông bảo vệ thản nhiên gật đầu: “Mở chứ, bên trong có các bạn nhân viên đấy, muốn trơi trò gì chỉ cần báo một tiếng là họ mở cho ngay.”

Đường Tư Kỳ và Lạc Tuấn Bảo hoang mang dắt tay nhau vào bên trong.

Trời ơi, khách khứa gì đâu mà lèo tèo vài mống, nhiều trò còn chẳng có ai chơi, tắt điện nằm im lìm, ảm đạm tới mức thảm thương!

Nhưng mà hình như nơi này mới khai trương thì phải, máy móc còn rất mới mẻ, chưa bị tình trạng tróc sơn hay rỉ sét.

Từ lúc vào tới giờ Lạc Tuấn Bảo không nói một lời nào. Khuôn mặt nhỏ cau lại, nghiêm túc quan sát, cuối cùng nó không nhịn được, đành phải bật thốt: “Đường Tư Kỳ, dì có đi nhầm chỗ không vậy? Chỗ này trông chán muốn chết, dì cần khảo sát gì thì mau khảo sát đi, nhanh nhanh rồi còn về.”

Đường Tư Kỳ xấu hổ cười quê, xem ra ngay cả con nít cũng không có hứng thú với khu vui chơi này rồi, vừa mới tới đã giục nhắng lên đòi về.

Nhưng mà hệ thống yêu cầu phải trải nghiệm năm trò chơi, thế nên Đường Tư Kỳ lại phải giở chiêu nịnh nọt: “Ài da, dù sao tới cũng đã tới rồi, hay là mình chơi thử chút đi, biết đâu lại thú vị thì sao.”

Tuy nhiên nhìn quanh một hồi, chẳng có trò nào người lớn chơi được cả. Ngay cả Đu quay mặt trời, trò chơi quen thuộc ở hầu khắp các công viên giải trí, thì ở nơi đây cũng chỉ trang bị phiên bản mini cho trẻ em dưới một mét hai.

Đường Tư Kỳ cạn lời, nhất thời không biết nên giải quyết tình huống này ra sao.

À đúng rồi, cô không thể chơi thì vẫn còn Tuấn Bảo mà. Cứ thử dụ thằng bé ngồi lên xem, biết đâu hệ thống lại chấp thuận.

Đường Tư Kỳ ngồi xổm xuống, kéo Tuấn Bảo vào lòng, mếu máo năn nỉ hết nước hết cái: “Cục cưng à, hay giờ cục cưng lên chơi một mình xong xuống nói lại cảm nhận của con cho dì Kỳ nghe được không. Năn nỉ cục cưng giúp dì Kỳ đi mà, nếu không hoàn thành nhiệm vụ là dì Kỳ tiêu đời đó.”

Lạc Tuấn Bảo thở dài: “Rồi, được rồi, để con chơi.”

Thành công lừa được con nít, Đường Tư Kỳ mừng quýnh. Cô vội dắt thằng bé đi trải nghiệm các trò Cầu trượt xoắn ốc, Bạt nhún lò xo, Ống trượt thời gian, Tách xoay cảm giác mạnh và Thoát khỏi rừng rậm. Tới trò Vòng xoay ngựa gỗ và Đu quay mặt trời thì nó nhất định không chịu lên vì chê tốc độ quá chậm, không kích thích.

Chơi nãy giờ cũng đủ năm trò rồi cho nên Đường Tư Kỳ không ép nó nữa. Cô rút điện thoại, đăng nhập ứng dụng

[ Chúc mừng người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ Check-in “Công viên Giải Trí Cầu Vồng - Thiên đường vui chơi của ba mẹ và các bạn nhỏ”. Khen thưởng: +20 đồng vàng. Bảo khố: 107 đồng vàng. Thọ mệnh: +24 giờ đồng hồ.]

Wow, vậy tức là Tuấn Bảo chơi cũng được tính, đã thế thọ mệnh còn được kéo dài thêm hai mươi tư giờ nữa chứ, quá xá đã!

Chỉ đáng tiếc khen thưởng có 20 đồng vàng, vẫn thiếu 13 đồng vàng nữa mới đủ đổi bộ bàn học cho nhóc Tuấn Bảo.

Rời khỏi công viên giải trí, hai dì cháu di chuyển tới cửa hàng McDonald’s ăn trưa.

Lạc Tuấn Bảo chơi đến mức mồ hôi mồ kê đầy đầu, đói run tay chân, vậy nên cu cậu bốc khoai tây chiên và hamburger ngon lành, hai món thức ăn nhanh rác rưởi mà ngày thường ông cụ non không bao giờ đụng đến.

Ngồi bên cạnh, Đường Tư Kỳ lấy khăn giấy vừa cẩn thận chấm mồ hôi giúp thằng bé vừa áy náy nói: “Hix, dì đâu biết Công Viên Giải Trí Cầu Vồng lại tệ tới cỡ này. Thôi ráng đợi dì phát tài, dì sẽ đưa đi Disneyland đền bù ha.”

Mới ăn hết nửa suất, Lạc Tuấn Bảo đã thấy lưng lửng bụng và cũng cảm thấy vui vui. Không phải nhóc không thích mà tại món này đắt tiền với cả mẹ bảo thức ăn nhanh không tốt cho trẻ con vậy nên cu cậu không bao giờ mè nheo, đòi hỏi.

Lạc Tuấn Bảo dừng lại, hút một ngụm pepsi, lau sạch miệng rồi nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình: “Kỳ thực cái công viên giải trí này cũng không đến mức tệ, vẫn có thể cứu được.”

“Hả?” Đường Tư Kỳ tròn mắt, hoàn toàn bất ngờ.

Bình Luận (0)
Comment