Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 14: Tặng quà
Rõ ràng lúc nó chơi, bộ dạng cực kỳ miễn cưỡng thế mà giờ lại nói không đến mức tệ, là sao?
Lạc Tuấn Bảo ôn tồn giải thích: “Trong công viên trồng rất nhiều cây xanh, tạo bóng mát chứ không chỉ đặt trơ trọi những cỗ máy bằng sắt khô khốc, nhàm chán. Đặc biệt trò chơi Thoát khỏi rừng rậm rất nhiều bất ngờ và có tính khiêu chiến. Họ bài trí rừng rậm um tùm, mang lại cảm giác chân thực chứ không phải xếp đại mấy gốc cây lấy lệ hay trải bừa cái thảm cỏ nhựa hòng lừa gạt các bạn nhỏ. Hơn nữa, còn có rất nhiều bồn hoa đầy màu sắc. Tuy có một số loại con không biết tên nhưng nhìn cũng vui mắt.”
Đường Tư Kỳ tò mò khai thác thêm: “Thế theo con thì chỗ nào chưa tốt?”
Lạc Tuấn Bảo ngồi thẳng lưng, trịnh trọng đáp: “Nói tới những điểm chưa tốt thì có rất nhiều. Đầu tiên là các trò chơi trên cơ bản đa phần đều giống nhau, cứ ngồi lên rồi xoay vòng vòng, cực kỳ đần độn. Không phải trẻ con nào cũng thích chơi mấy trò ấu trĩ và thụ động vậy đâu. Nếu là con thì con sẽ không bao giờ muốn cùng mẹ tới khu vui chơi này bởi vì tất cả những trò chơi ở đây chỉ dành cho tụi con nít, người lớn không thể chơi chung. Như vậy thì chán bỏ xừ, hèn chi chẳng ai thèm tới đây.”
Đường Tư Kỳ như thể mở ra một chân trời mới, vội lôi điện thoại di động ra lưu lại những lời vàng ý ngọc này. Lát nữa chỉ cần chỉnh sửa đôi chút là có thể đăng lên mạng rồi, khỏi cần mất công suy nghĩ nội dụng. Quá tiện!
Lạc Tuấn Bảo không quấy rầy bà dì làm việc, tiếp tục gặm cánh gà. Lát sau chợt nhớ ra gì đó, thằng bé liền bồ sung thêm: “Nếu ví dụ công viên có nuôi thêm vài loài động vật dễ thương để các bạn nhỏ và cha mẹ cùng cho ăn, cùng chơi đùa thì thật là thú vị.”
Đường Tư Kỳ choáng váng không nói được lời nào, vội vã cắm đầu ghi ghi chép chép không thôi lát nữa sợ quên mất.
Hôm nay dắt theo Tuấn Bảo quả thực là một quyết định vô cùng sáng suốt. Nếu chỉ có mình cô thì không biết bây giờ đã khóc cạn mấy dòng sông nữa!
Đường Tư Kỳ cũng ăn vội cho xong bữa trưa rồi đăng bài Review lên mạng xã hội với tiêu đề [ Trải nghiệm một ngày ở công viên giải trí mới toanh nằm ngay tại ngoại ô thành phố Thượng Hải ]
Dưới bài viết đính kèm vài tấm hình chụp bằng điện thoại nhưng nội dung thì cực kỳ cụ thể và chi tiết.
Mới vừa đăng lên chưa bao lâu đã có bạn nhảy vào bình luận ngay
“OMG, thấy nội dung công viên chủ đề gia đình cứ tưởng nhìn lầm chứ, hoá ra chủ thớt đã làm mẹ rồi~~”
Đường Tư Kỳ đang hoang mang thì lại có bình luận mới nhảy lên
“Nhóc con kháu khỉnh đáng yêu quá. Chúc mừng chủ thớt nha!!!”
Đường Tư Kỳ hết hồn, vội vàng gõ vài chữ đính chính: “Không phải con mình đâu, là con của chị bạn thân mình đó!”
Tiếp theo, những dòng bình luận nối đuôi nhau liên tiếp hiện lên:
“Rất thích văn phong của chủ thớt, lời lẽ dung dị, ngôn từ gần gũi. Hơn nữa chủ thớt nói rất chuẩn. Mình từng tới Công Viên Giải Trí Cầu Vồng này một lần rồi, cũng có cảm nhận y như chủ thớt vậy á, chẳng qua không thể phân tích kỹ càng và tỉ mỉ như vậy. Cảm ơn chủ thớt nhé!”
“Đúng là rất có đầu tư, chỉ là chưa khai thác hết điểm mạnh, công nhận phí thật!”
“Ủa chủ thớt ơi, hôm nay hổng có tranh vẽ à? hixhix, mình thích những bài Review của bạn là bởi vì mê ngắm những bức hoạ do bạn vẽ, rất có hồn, rất cảm xúc!! Chủ thớt ơi, năn nỉ vẽ tiếp đi mà, mình lót dép ngồi đợi nè T_T ”
Đường Tư Kỳ hồi đáp ngay: “Có có, mình sẽ vẽ, nhưng tranh sẽ lên muộn một chút nhé tại giờ mình vẫn còn ở ngoài đường, chưa về nhà nữa T_T”
Trời ơi cái cảm giác trả lời bình luận của người hâm mộ nó sướng gì đâu. Bất ngờ nhất là mới vừa đăng đã thu hút được sự quan tâm của nhiều người. Hy vọng lượng tương tác sẽ bùng nổ hơn hai bài trước để thu về càng nhiều đồng vàng hơn nữa.
[ Chúc mừng người chơi, bài Review của bạn rất sắc bén, đúng trọng tâm, còn chỉ ra được phương hướng cải tiến. Hệ thống khen thưởng: +20 đồng vàng. Bảo khố: 127 đồng vàng.]
Wow trời ơi, không ngờ góp ý vu vơ mà cũng được khen thưởng đồng vàng nữa. 127 đồng là đủ đổi bộ bàn học cho nhóc Tuấn Bảo rồi. Đạt thành mục tiêu, Huraaa, vui quá!!!
Đường Tư Kỳ cười tíu tít: “Nhóc con, đi!”
Lạc Tuấn Bảo lập tức đứng dậy: “Vâng, về nhà thôi.”
Bất ngờ thay, Đường Tư Kỳ lại nháy mắt đầy thần bí: “Trước khi về nhà, dì dẫn con tới trung tâm thương mại xem một thứ.”
Lạc Tuần Bảo nghiêng đầu, nghiêm khắc nói: “Đường Tư Kỳ, không được tiêu tiền lung tung.”
Ngữ khí giống mẹ nó y đúc, đúng là Từ Thiên Ngưng phiên bản mini có khác. Đường Tư Kỳ bẹo má thằng bé, nhướng mày nói: “Đảm bảo không tiêu lung tung. Ra tới đó là con sẽ biết ngay!”
Hai dì cháu tiếp tục ngồi tàu điện ngầm, tới trạm gần nhà thì đi xuống. Đường Tư Kỳ dẫn nhóc Tuấn Bảo vào trung tâm thương mại. Cô nhớ rõ ở trên lầu ba có một cửa hàng bán đồ dùng cho thiếu nhi. Và quan trọng nhất là, địa chỉ cửa hàng này có trong danh sách hệ thống.
Dạo quanh một vòng, Đường Tư Kỳ đã nhìn thấy mục tiêu.
Một bộ bàn ghế học sinh được đóng bằng gỗ, có thể nâng lên hạ xuống, tích hợp cả đèn bàn và giá sách nhỏ ở phía trước, rất giống với hình ảnh mô phỏng trong ứng dụng.
Đúng là cửa hàng có thương hiệu có khác, họ dùng gỗ tốt, sờ vào cảm nhận rõ từng đường vân, rất cứng cáp và chắc chắc. Không giống như mấy xưởng mộc ngoài kia, toàn dùng ván ép cực kỳ ọp ẹp, xài dăm bữa nửa tháng là cong vênh bong tróc ngay.
Đường Tư Kỳ bế Tuấn Bảo lên ngồi thử: “Sao sao, cảm giác thế nào, được không?”
Lạc Tuấn Bảo gật đầu ngay: “Thoải mái lắm, cũng rất đẹp nữa. Nhưng mà dì phải chọn bộ khác thôi, bộ này quá thấp so với dì.”
Đường Tư Kỳ vò đầu nó, chun mũi cười: “Ai nói dì mua cho mình. Dì mua tặng một bạn nhỏ.”
Lạc Tuấn Bảo liếc liếc bà dì kỳ quặc: “Bạn nhỏ? Ngoài con ra dì còn quen biết bạn nhỏ nào khác sao?” Đường Tư Kỳ nhún vai: “Không có, thế nên bộ này là tặng cho con.”
Lạc Tuấn Bảo giật nảy mình, nhảy phốc khỏi ghế rồi kéo bà dì qua một góc, tránh đi ánh mắt nhiệt tình tha thiết của cô nhân viên bán hàng, nhỏ giọng thì thầm: “Dì không cần phải mua cho con món đồ đắt như vậy đâu. Mẹ con nói rồi, chúng ta phải tiết kiệm tiền. Hơn nữa trước đây mẹ con cũng từng bảo nghề vẽ tranh của dì không kiếm được nhiều, thường xuyên…thường xuyên…”
Đang thao thao bất tuyệt thì vốn từ ngữ bị kẹt, thằng bé cau mày suy nghĩ mãi mới nhớ ra bốn từ: “thu không đủ chi!”
Đường Tư Kỳ xấu hổ cười cười: “Hê hê, hôm nay con cùng dì tới công viên giải trí, giúp dì hoàn thành nhiệm vụ vậy nên món quà này xem như dì cảm ơn con. Hơn nữa vừa rồi chẳng phải con còn đưa ra không ít đề xuất giúp công viên cải tiến sao. Những kiến nghị của con vô cùng, vô cùng hữu dụng thế nên tiền bàn học không cần dì chi.”
“Thật chứ?” Hai mắt Lạc Tuấn Bảo vụt sáng, gương mặt nhỏ bé không nén được niềm kinh hỉ vỡ oà. Nhóc đã ao ước có một bộ bàn học từ lâu lắm rồi nhưng vì biết mẹ khó khăn nên nhóc không dám xin.
Đường Tư Kỳ gật đầu chắc nịch: “Thật chứ. Không tin đợi lát nữa dì cho con xem tin nhắn hoàn tiền.”
“Nhưng mà con…kỳ thực con cũng không giúp được gì mấy…” Lạc Tuấn Bảo ấp a ấp úng, cảm thấy chút đóng góp của mình quá nhỏ nhoi, không xứng với món quà lớn thế này.
Đường Tư Kỳ giữ chặt hai bả vai thằng bé, trịnh tròng nói từng chữ: “Mỗi ý kiến của con đều vô cùng hữu ích và quan trọng!”
Tuy còn ngại ngần nhưng Lạc Tuấn Bảo thực sự không thể kiềm lòng trước bộ bàn học quá đẹp, đắn đo hồi lâu cu cậu bèn nhỏ giọng ngượng nghịu: “Vậy…con xin…con cám ơn dì Kỳ Kỳ…”
Đường Tư Kỳ bất giác rùng mình: “Được rồi, con cứ kêu thằng tên dì như bình thường đi, dì quen nghe như vậy hơn.”
Làm công tác tư tưởng cho thằng cháu xong, Đường Tư Kỳ liền đi cùng nhân viên ra quầy thanh toán, ghi lại địa chỉ nhờ họ giao tới tận nhà.
Đúng là cửa hàng lớn, trung tâm thương mại lớn có khác, dịch vụ khách hàng quá là tận tâm và chu đáo.
Rời khỏi trung tâm thương mại, Lạc Tuấn Bảo vẫn thấp thỏm không yên. Đường Tư Kỳ đành phải đưa tin nhắn hoàn tiền cho cu cậu xem. Chầm chậm đọc từng con số, Lạc Tuấn Bảo mới thực sự tin bà dì không mất đồng nào, khuôn mặt cu cậu lập tức bừng sáng, cười vui rạng rỡ.