Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 140: Địa điểm trọng yếu
Không thể ngờ hệ thống lại tinh tế đến vậy, cả hai lần đều gửi đúng những thứ Đường Tư Kỳ thích nhất và gần như không thể tự kiếm được trong khả năng hiện tại.
Quá bấn loạn và sung sướng, Đường Tư Kỳ liền chụp một tấm rồi khoe lên trang cá nhân với dòng chú thích
[ Món quà từ thượng đế! ]
Tích tắc, thông báo WeChat gần như nổ tung
[ Vé xem chung kết KPL? Là thật hay hình trên mạng? Trời đất ơi, AG của tôi !!! Đường Tư Kỳ, kiếp trước bà giải cứu trái đất hay gì mà may mắn quá vậy?]
Bình luận này là của Vương Tễ, bạn cùng phòng thời đại học. Mặc dù ở chung phòng mấy năm nhưng Đường Tư Kỳ và Vương Tễ không thân, hầu như chẳng nói chuyện mấy, quan hệ chỉ dừng lại ở mức xã giao cơ bản. Thế nên việc cô ấy bay vào đây bình luận công khai chứng tỏ phải đang kích động ghê gớm lắm.
[ Ủa, không phải đợt trước cậu mới ở Hàng Châu sao? Giờ lại đi Nam Kinh à? Là đi chơi hay đi công tác thế Tư Kỳ? ]
[ Bất công, ông trời thật sự quá bất công. Vì cái gì tui phải đi cày bục mặt mà bà thì vi vu lượn hết chỗ nọ đến chỗ kia. Đã vậy còn khoe đi xem chung kết KPL nữa chứ. Con không phục, ông trời ơi con không phục!!! - đính kèm biểu tượng ‘giãy đành đạch’ ]
[ Cậu đang làm công việc gì vậy Tư Kỳ? Sau khi tốt nghiệp thấy có vẻ thảnh thơi quá nhỉ. Đi du lịch khắp nơi lại còn có nhã hứng đi xem đấu game nữa. ]
Ban đầu Đường Tư Kỳ còn chăm trả lời, sau đông quá lại chỉ quanh đi quẩn lại mỗi một chủ đề thành ra cô lười giải thích, quyết định giả bộ làm lơ luôn.
Đường Tư Kỳ vừa tắt điện thoại thì taxi cũng đúng lúc dừng lại trước cửa Lý gia. Lúc này, dì Lý đang tất bật bày biện cả một bàn đồ ăn thịnh soạn, thấy bọn họ tới, dì đon đả mời chào
“Lại đây lại đây nếm thử đi các con. Thành quả hôm nay chúng ta vất vả lên núi hái về đây. Tô này là sủi cảo nhân rau tể thái, đĩa kia là cải cúc xào, còn đây là canh cúc óc chó nấu trứng. Cúc óc chó này bổ lắm, chính là vị thuốc tự nhiên giúp chúng ta dưỡng gan sáng mắt, đầu óc minh mẫn. Nào, chịu khó ăn nhiều vào cho thông minh.”
Hứa Tiên đứng bên cạnh lập tức phản bác: “Mẹ cứ toàn thần thánh hoá. Con ăn từ nhỏ tới lớn có thấy vậy đâu.”
Dì Lý trừng mắt, cốc cho thằng con một cái rõ kêu: “Bớt nói nhảm đi để người ta đỡ biết là mình ngốc.”
Dưới sự nhiệt tình của dì, Đường Tư Kỳ cũng cầm bát lên uống một ngụm. Ngay ở miếng đầu tiên, cô đã phải sửng sốt oà lên, quả thật rất khác so với rau dưa bày bán ngoài chợ.
Nó có một hương vị rất đặc trưng…uhmm khó diễn tả quá, chỉ biết là nấu với trứng gà siêu siêu hợp. Để uống thêm một bát nữa đã rồi tả tiếp…
Nhưng hỡi ôi, còn chưa kịp chạm vào cái muỗng thì bát canh một phút trước hãn đầy tràn, một phút sau đã cạn thấy đáy.
Pháp Hải gãi đầu cười hề hề: “Xin lỗi Tiểu Thanh nhá, tại canh ngon quá nên tôi lỡ múc bát thứ hai hơi nhiều.”
Bạch Nương Tử cũng ngượng ngùng thêm vào: “Tớ cũng hai bát, hihi, so-ri tình iu nhớ.”
Đám trẻ càng tranh nhau, dì Lý càng mừng ra mặt: “Thấy các con thích ăn, dì vui lắm. Tiếc là ít quá chứ không dì nấu cho mấy đứa ăn no thì thôi. Đấy, hôm nay đào được bao nhiêu mà về lặt ra còn có từng này thôi đấy. Cúc óc chó nấu trứng mà muốn ngon thì phải lựa phần đọt lá non nhất, tươi nhất.”
Giờ thì Đường Từ Kỳ đã hiểu vì sao người dân Nam Kinh lại có truyền thống lên núi đào rau dại rồi. Nếu cô mà sống ở đây chắc chắn ngày nào cũng thấy cô vác dao lên núi cho xem.
Vì sao ấy hả, vì quá ngon và còn miễn phí nữa. Không ăn quả tiếc của trời!
Ăn một bữa toàn rau là rau nhưng tuyệt nhiên chẳng đứa nào cảm thấy thiếu đạm, đặc biệt là tên “động vật ăn thịt” Pháp Hải. Cậu ấy chén tì tì, vét sạch hết bát đĩa trên bàn.
Với lại đây là thành quả lao động của bọn họ thành ra lại càng cảm thấy ngon miệng hơn bình thường.
Nhìn mọi người vui vẻ thoải mái ngồi bên nhau vừa ăn vừa chuyện trò rôm rả, Đường Tư Kỳ bỗng cảm thấy kỳ diệu làm sao. Rõ ràng mới quen nhau đây thôi, ấy vậy mà như đã thân thiết tự thuở nào.
Dì Lý cứ tấm tắc khen mấy đứa ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Còn bọn họ không tiếc lời ca ngợi tài nghệ nấu nướng của dì, khiến dì phấn khởi lắm, lưu luyến tiễn ra tận cổng, còn hẹn khi nào có dịp quay lại Nam Kinh nhất định phải đến nhà dì chơi.
Tạm biệt dì Lý nhiệt tình, hiếu khách, tạm biệt đám bạn lầy lội dễ thương, Đường Tư Kỳ quay về khách sạn. Hôm nay đi qua trời quá đất, vừa đặt lưng xuống giường là chân tay rã rời, chỉ muốn nhắm mắt ngủ luôn.
Bất quá…
Tin tức về trận chung kết KPL đang oanh tạc khắp các mặt báo lớn nhỏ. Thế là Đường Tư Kỳ lại hào hứng nhổm phắt dậy, hí hoáy mở vé điện tử ra ngắm nghía.
Có thể nói, đây chính là ước mơ của mọi game thủ và Đường Tư Kỳ cũng không phải ngoại lệ. Tuy nhiên vé quá khó kiếm cộng thêm trở ngại tâm lý nên trước nay Đường Tư Kỳ chỉ dám mơ chứ không dám nghĩ có một ngày giấc mơ thành hiện thực.
Theo lịch, sang tuần sau mới diễn ra trận chung kết. Tức là cô sẽ ở lại Nam Kinh ít nhất thêm một tuần nữa.
Một tuần, liệu có thể hoàn thành hết nhiệm vụ không đây?!
Đường Tư Kỳ hít vào một hơi thật sâu, âm thầm hạ quyết tâm rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, vừa mở mắt là cô lập tức rời giường, nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi xách túi ra cửa.
Sau quầy lễ tân dưới đại sảnh vẫn là hình bóng quen thuộc của anh chủ đang chúi mũi bắn game điên đảo,
Ngẫm nghĩ thế nào, Đường Tư Kỳ bèn lại gần hỏi: “Anh anh cho em hỏi tí. Ở Nam Kinh mình có những danh thắng nào liên quan tới hoàng đến Chu Nguyên Chương anh nhỉ?”
“Chu Nguyên Chương hở…nhiều…nhiều lắm” Anh chủ hơi nâng đầu dậy nhưng mắt vẫn dán chặt vào màn hình, hai ngón cái vẫn thoăn thoắt di chuyển không ngừng nghỉ.
Vừa nghe thấy chữ “nhiều”, Đường Tư Kỳ mừng húm, vội tiến sát lại gần, chăm chú lắng tai, chuẩn bị tinh thần ghi nhớ.
Đáng tiếc hy vọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu. Mấy chỗ anh ấy đọc ra, cô đều đã Check-in hết cả rồi.
Tuy rằng không thu được kết quả như mong đợi nhưng theo phép lịch sự, Đường Tư Kỳ vẫn nói lời cảm ơn rồi chào tạm biệt anh chủ.
Nắng sớm ban mai, gió nhẹ vờn qua mái tóc, Đường Tư Kỳ hít vào một hơi căng tràn lồng ngực. Hôm nay trời đẹp thế này, nhất định sẽ may mắn cho xem.
Và tâm lý lạc quan, tích cực đã thật sự đem đến may mắn cho cô.
Đường Tư Kỳ liên tiếp tìm được vài nơi có liên quan tới hoàng đến Chu Nguyên Chương. Check-in cũng được công nhận nhưng hệ thống vẫn chưa cho hoàn thành nhiệm vụ.
Đến đây thì Đường Tư Kỳ bắt đầu thấy rối bời lo lắng. Rốt cục hệ thống muốn bao nhiêu? Hay là bị lỗi phần mềm? Chứ những nơi có thể cô đều đã đến cả rồi…
Hoặc có khả năng, cô đã bỏ lỡ một địa điểm trọng yếu nên hệ thống vẫn bắt phải tìm cho bằng được.
Ôi nếu thật như vậy thì gay go to, biết thế nào mới là trọng yếu bây giờ? Không lẽ cô phải dò lại toàn bộ cuộc đời Chu Nguyên Chương rồi gạch ra những thời khắc quan trọng nhất, những sự kiện mấu chốt nhất sau đó đối chiếu với những gì còn sót lại ngày nay rồi mới tiến hành tìm và Check-in.
Trời đất ơi, kiểu này chắc mất toi một ngày ngồi đọc tài liệu cũng nên!