Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 139: Đam mê
Bối cảnh quay là dưới chân tháp Dược Sư và lần này tới lượt Tiểu Thanh xuất hiện.
Thấy khán giả đang mải ôn lại kỷ niệm xưa, tranh luận ỏm tỏi về nội dung phim mà tạm thời di dời sự chú ý khỏi bên này, Đường Tư Kỳ vội giục Bạch Nương Tử mau mau diễn cho lẹ.
Đoạn này yêu cầu hai chị em phải hát đối, Đường Tư Kỳ còn chưa kịp phản đối thì Bạch Nương Tử đã nói trước: “Thôi, hay là chúng mình đừng hát thì hơn, ở đây trang nghiêm thanh tịnh, chúng ta không nên làm ồn nơi cửa Phật.”
Cầu còn không được ấy chứ, Đường Tư Kỳ tức khắc gật đầu cái rụp.
Và thế là tỷ tỷ ở trong, muội muội ở ngoài, tái hiện lại phân cảnh kinh điển Thanh Xà - Bạch Xà tương phùng sau nhiều năm xa cách.
Trong suốt quá trình, Đường Tư Kỳ phải luôn niệm thần chú thôi miên bản thân: “tất cả là vì nhiệm vụ, xong ngày hôm nay không ai gặp lại ai nữa, người ta cũng chẳng biết mình nên không việc gì phải ngại!”
Gian nan mãi cuối cùng cũng qua được cảnh quay.
Đại công cáo thành, Đường Tư Kỳ nhẹ hết cả người, ngồi phịch xuống đất thở hổn hển. Ấy thế nhưng chàng Hứa Tiên vẫn còn ham mê lắm: “Kỳ thực tớ vẫn chưa phô diễn hết kỹ thuật của mình.”
“Thế cậu muốn thế nào?” Ba người không hẹn mà cùng đồng thanh hỏi.
Hứa Tiên hào hứng đáp: “Tớ có thể diễn vai con trai Bạch Nương Tử, Hứa Sĩ Lâm tới trước tháp quỳ lạy…”
Mọi người hốt hoảng liền: “Nhanh lên, mau mau ngăn nó lại.”
Hứa Tiên: “Mẹ…con là Hứa Sĩ Lâm đây…”
Vừa nói cậu chàng vừa vung tay áo xoay một vòng, động tác phải nói là cực kỳ khoa trương.
“Trời đất ơi, Hứa Sĩ Lâm nào có làm lố vậy.”
“Chính là như thế mà!” Để thuyết phục hơn, cậu ấy cúi gập người xuống, chổng mông lên trời.
Ba người còn lại được trận cười nghiêng trời lệch đất.
“Thôi thôi…cho xin đi, cười chết tớ mất….”
“Hahahahahah…”
“Cười xoắn cả bụng luôn rồi…aaaa…Tiểu Thanh…mau cứu tỷ…”
Cơn cười chưa kịp ngớt đã lại rộ lên vì độ nhây và hài của đám bạn, lâu lắm rồi Đường Tư Kỳ mới thoải mái cười to hết cỡ như vậy. Đúng là “đi xa mà gặp bạn hiền, cũng bằng ăn quả đào tiên trên trời”.
Hứa Tiên chơi chưa đã, nghe chừng vẫn còn ham diễn dữ lắm. May thay dì Lý gọi tới, kịp thời giải cứu thế giới.
Đang vui thì đứt dây đàn, Hứa Tiên tiu nghỉ ra mặt:
“Sắp xong rồi mẹ.”
“Vâng vâng, con về liền.”
“Có, mẹ yên tâm, con dẫn cả chúng nó về nữa.”
“Vâng, con biết rồi, một đứa cũng không thiếu. Vậy nhé, tí bọn con về.”
Buông điện thoại, Hứa Tiên thất thểu thông báo: “Mẫu hậu gọi, hết được chơi rồi. Đi thôi, tớ dẫn các cậu về nhà ăn cơm. Mẹ tớ có lệnh, tất cả phải đi hết, không được thiếu đứa nào.”
Pháp Hải thật ra không hứng thú lắm, tại cậu ấy đạo thịt, thế nên bèn kiếm cớ từ chối khéo: “Thật ra hôm nay tôi còn có tí việc…”
Chưa đợi Pháp Hải nói hết, Hứa Tiên đã trực tiếp kẹp cổ nửa van nài nửa ép buộc: “Đại ca à, ông mà không tới là mẹ tôi sẽ không tha cho cái lỗ tai tôi đâu. Vì anh em, ông làm ơn làm phước đi mà.”
Hứa Tiên nói quá khẩn thiết, Pháp Hải sao nỡ lòng từ chối. Thôi thì ăn chay một hôm cũng không chết, cứu một mạng người phúc đẳng hà sa. Nghĩ vậy, Pháp Hải liền gật gù đi theo.
Thế là cả nhóm rồng rắn kéo nhau về nhà Hứa Tiên.
Trước khi ra khỏi Chùa Kê Minh, Đường Tư Kỳ không quên rút di động ra làm nhiệm vụ Check-in
[ Chúc mừng người chơi đã thành công tái hiện lại hai phân cảnh “Bạch Nương Tử - Hứa Tiên chia cắt ở Tháp Lôi Phong” và “Tiểu Thanh - Tiểu Bạch tái ngộ”. Khen thưởng: 1000 đồng vàng.
Hoàn thành nhiệm vụ chủ đề thứ nhất “Check-in 5 địa điểm xuất hiện trong phim ‘Tân Thanh Xà-Bạch Xà’ và tái hiện lại từng phân cảnh”. Khen thưởng: 1 rương bảo vật màu bạc.]
Ôi trời, rương bảo vật!
Đường Tư Kỳ bất ngờ há hốc miệng. Tại cô cứ đinh ninh phân cảnh đầu tiên không được chấp nhận, vì cô có tham gia diễn xuất đâu, chỉ le ve làm công tác hậu cần bên ngoài. Ấy thế mà hệ thống hôm nay hào phóng đột xuất, tính cả cho mới ghê. Vậy là hoàn thành nhiệm vụ rồi. Sướng quá!
Còn nhớ cái rương bạc lần trước đã mang đến cho cô tấm vé đi xem triển lãm Moran Joe - tượng đài trong làng nghệ thuật tranh minh hoạ, người thầy đầu đời đồng thời cũng là thần tượng mà Đường Tư Kỳ muốn hướng tới. Không biết rương bạc lần này sẽ cho cô bất ngờ gì đây.
Đường Tư Kỳ gần như nín thở, run run mở thông báo
[ Chúc mừng người chơi nhận được 01 vé xem trận chung kết KPL game Vương Giả Vinh Diệu. Vé điện tử đã được gửi vào email của bạn. Xin vui lòng kiểm tra email và xác nhận.]
Không thể kìm nén cái sự sung sướng này được, Đường Tư Kỳ nhảy cẫng lên, hú hét ầm ĩ: “AAAAAAAAAAAAAA”
“Ối giời giật cả nảy”, Mấy người Bạch Nương Tử hốt hoảng thò đầu qua: “Sao thế Tiểu Thanh? Chuyện gì mà hét to dữ vậy?”
“Tới…tới….vé xem trận chung kết KPL…một vé….tớ vừa nhận được một vé…” Vì quá kích động nên Đường Tư Kỳ nói năng lộn xộn, chữ tác đánh chữ tộ.
Nhưng tất cả mọi người đều bắt được trọng điểm. Người có phản ứng đầu tiên là Bạch Nương Tư, cô ấy dường như còn hét to hơn cả Đường Tư Kỳ ban nãy: “Cái gì? KPL? Chung kết Vương Giả Vinh Diệu sắp sửa diễn ra tại Nam Kinh? Ôi mẹ ơi điên rồi, không thể nào? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!!!!”
Hứa Tiên cũng trợn tròn mắt: “Hên vậy trời, khó thế mà cậu cũng kiếm được hả?”
Pháp Hải cũng sốt sắng không kém: “Đâu đâu, ghế số mấy, gần sân khấu không?”
Đường Tư Kỳ nhanh chóng mở hòm thư lên kiểm tra: “Hàng hai, ghế số 42.”
Pháp Hải gật gù phân tích: “Ngày hôm qua đã xác định hai đội bước vào chung kết là AG và eStarPro. Mình cũng đã nghiên cứu qua về sơ đồ chỗ ngồi thì dãy 40 là vị trí chính giữa hội trường. Như vậy khả năng cao cậu ngồi bên cổ động viên của AG.”
Nghe tới đây, Hứa Tiên gần như nhảy dựng lên: “Tớ…tớ là fan ruột của AG đây, hay là cậu nhượng lại vé cho tớ đi. Tớ đưa cậu hai ngàn. Nhá nhá, nhượng lại vé cho tới nhá Tiểu Thanh.”
“Nhá cái gì mà nhá, xê ra coi”, Bạch Nương Tử trực tiếp đẩy Hứa Tiên sang một bên, ôm chầm lấy tay Đường Tư Kỳ, cười tíu tít: “Tiểu Thanh ơi Tiểu Thanh à, cậu ra giá đi, tớ có thể trả cao hơn chút nữa.”
Hứa Tiên vươn cổ nói vọng vào: “Hai ngàn rưỡi, tớ trả hai ngàn rưỡi.”
Bạch Nương Tử nổi giận quát: “Không được phá đám nha ông kia!”
Pháp Hải vốn dĩ cũng muốn nhưng thấy hai người họ giương cung bạt kiếm sợ quá, nên chỉ đành ngậm miệng lùi ra một góc tránh tai bay vạ gió.
Đứng giữa hai làn tên bay, Đường Tư Kỳ có chút đau đầu. Tuy rằng cô cần tiền thật nhưng vé xem chung kết KPL còn quý hơn vàng. Thế nên cô quyết định không nhượng cho ai hết, giữ lại để mình đi xem.
“Mình cũng muốn đi xem, cả hai đội này mình đều thích cả. Thế nên mình không thể nhượng lại cho hai cậu được, thông cảm nha.”
Bạch Nương Tử hơi ỉu xìu nhưng cũng dễ hiểu thôi. Nếu cô mà có vé thì đừng hòng ai đụng vào được.
Hứa Tiên vẫn cố vớt vát: “Cậu ngồi bên chỗ AG nếu được tặng poster hay áo, mũ hoặc bất cứ cái gì cũng nhớ chụp gửi cho tớ nhé. Có gì bán trao tay cho tớ…”
Nói đoạn, cậu ấy ghé sát tai Đường Tư Kỳ thì thầm: “Còn giả đến lúc đó cậu có việc bận không đi được thì đừng quên tớ nha…”
Đường Tư Kỳ cũng đến là bó tay cạn lời. Quả nhiên đã là đam mê thì không gì có thể ngăn cản được, kể cả người đẹp!