Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 149: Thành Đô
Có kinh nghiệm xương máu của Đậu Mễ lận lưng, Đường Tư Kỳ yên tâm xách vali lên đường.
Ra tới sân bay Phố Đông, cô thuận lợi tìm được quầy làm thủ tục check-in lấy vé. May mắn, cô chọn được vị trí mong muốn, ngồi gần cửa sổ.
Qua cửa kiểm tra an ninh rồi tới cổng lên máy bay. Đúng như Đậu Mễ cảnh báo, nó xa tít mù khơi.
Đường Tư Kỳ mò mẫm mãi cuối cùng cũng tìm được đúng cửa.
Tuy nhiên chưa tới giờ nên cửa vào vẫn đóng, Đường Tư Kỳ chọn một băng ghế gần nhất và ngồi xuống, yên tĩnh chờ đợi.
Ôi, sắp được đi máy bay thật rồi, hồi hộp quá. Cô nhịn không được, giơ điện thoại lên selfie một tấm làm kỷ niệm.
Tới giờ, nhân viên hàng không mời hành khách có chuyến bay xếp thành hàng, xuất trình vé và giấy tờ tuỳ thân để chuẩn bị lên máy bay.
Đường Tư Kỳ khẩn trương vô cùng, trống ngực đập thình thịch. Dầu gì cũng là lần đầu tiên, căng thẳng hồi hộp là điều khó tránh khỏi.
Lên máy bay, nhờ sự hướng dẫn tận tình của tiếp viên hàng không, Đường Tư Kỳ nhanh chóng tìm được chỗ ngồi của mình. Cô cất Balo lên ngăn tủ phía trên rồi ngồi xuống ghế, thắt dây an toàn ngay ngắn chỉnh tề.
Phấn khích quá, Đường Tư Kỳ lại tranh thủ làm vài “pô” sống ảo trước khi máy bay cất cánh. Lựa ra bốn tấm ưng ý nhất, cô đăng lên Weibo kèm dòng chú thích đơn giản nhưng đầy hứng khởi [ Lần đầu ngồi máy bay. Từ Thượng Hải đi Thành Đô. Let’s go ]
Dường như ngay lập tức, tin nhắn của Đường đại ca nhảy tới như đòi mạng
[ Đường - Tư - Kỳ!!! Cái đi ra ngoài chơi một lát của con chính là đi Thành Đô đấy hả? ]
Lại một lần nữa, phải thông qua mạng xã hội, Đường Duệ Thanh mới nắm được hành tung của con gái yêu. Đã vậy còn di chuyển bằng máy bay, mà lại chẳng nói chẳng rằng câu nào, thử hỏi thế có đáng bực không cơ chứ!
Đường Tư Kỳ vội trả lời: [ Vâng, đúng là vậy ạ. ]
Đường đại ca: [ Hiện giờ đang ở đâu? ]
Tuy nhiên bởi vì sốt ruột quá nên chú chẳng thể đợi tin nhắn hồi âm mà trực tiếp gọi thẳng bằng video call.
Đường Tư Kỳ giật bắn mình, cuống quýt nhấn nút từ chối rồi gõ nhanh một dòng giải thích [ Ba à, con đang ở trên máy bay, chuẩn bị cất cánh rồi, không tiện nói chuyện. ]
Đường Duệ Thanh do dự viết viết xoá xoá rồi cuối cùng tóm gọn lại thành: [ Khi nào tới nơi gọi về cho ba.]
Đường Tư Kỳ: [ Vâng, lát tới con gọi ạ.]
Tắt máy, Đường Duệ Thanh hối hả thay giày khoá cửa phóng xe đi đón vợ. Chả là hôm nay bà xã đại nhân về, không thể chậm trễ được bằng không sẽ tiêu đời.
Tuy nhiên thay vì dáng vẻ hân hoan, chú lại trầm tư suốt quãng đường, cậy miệng không ra nửa chữ.
Bà xã chú, Lưu Anh thì ngược lại. Bởi vì vừa có một chuyến du lịch giải sầu nên tâm tình cô cực kỳ phấn chấn, cứ phải gọi là vui phơi phới. Dọc đường đi, cô ríu rít nói cười không ngừng, kể cho chồng nghe hết chuyện này đến chuyện khác. Nào thì trong đoàn ai tham ăn nhất, ai hài hước nhất rồi thì hướng dẫn viên tiếp đón nhiệt tình ra sao, điều kiện ăn ở từng nơi như thế nào…
Say sưa nói một thôi một hồi, Lưu Anh mới phát hiện ông chồng nãy giờ cứ im như thóc, chẳng thèm ừ hứ nửa lời. Cô lấy làm lạ, nhíu mày hỏi: “Này lão Đường, ông làm sao thế? Sao tôi nói mà ông không có phản ứng gì thế hả?”
Vì để vợ đi chơi được vui vẻ trọn vẹn nên chú chưa hề đả động đến sự thay đổi của con gái trong thời gian qua. Mà lúc này vợ vừa về vả lại trong một hai câu cũng không thể nói hết được nên chú chỉ ngắn gọn thông báo: “Hôm nay em về thì con nhỏ Tư Kỳ lại đang trên máy bay bay đi Thành Đô.”
Lưu Anh nhướng cao mày: “Anh nói cái gì cơ?”
“Anh bảo con gái chúng ta đi Thành Đô chơi, đi bằng máy bay. Trước khi đón em, anh mới nói chuyện với nó xong”, thấy sắc mặt của bà xã không đúng lắm, chú vội vàng bổ sung thêm: “Nó đồng ý với anh rồi, khi nào máy bay hạ cánh sẽ gọi điện về.”
Một giây trước hãn còn chìm đắm trong sự vui sướng vì về tới nhà sau chuyến đi dài ngày, một giây sau đã bị tin tức của con gái làm cho chấn động. Nhất thời, cô không thể nào tiếp thu được.
Cái đứa con gái ì ạch, chây lì, bình thường có cầm gậy đánh thì nó cũng sống chết không chịu bước chân ra khỏi cửa. Ấy vậy mà hôm nay lại ngồi máy bay đi tới tận Thành Đô cơ á? Kỳ lạ thật!
Đầu óc xoay chuyển, cô lập tức đưa ra một loạt nghi vấn: “Nó đi một mình? Không, không đời nào. Anh có hỏi nó đi với ai không? Hay là nó có bạn trai rồi? Vậy là đi du lịch cùng bạn trai à?”
Chả đợi cho chồng trả lời, Lưu Anh đã thả cho trí tưởng tượng bay xa, cứ thế tự đặt giả thuyết rồi lại tự bác bỏ: “Chắc chắn cậu ta là người Tứ Xuyên nên hai đứa mới rủ nhau đi du lịch Thành Đô. Có thể chúng nó quen biết nhau ở Thượng Hải. Nhưng mà cũng không đúng, con nhỏ Tư Kỳ nhà mình vừa khép kín lại vừa nhút nhát thì kết bạn kiểu gì được nhỉ?”
“Kể ra Tứ Xuyên cũng không tệ, kiếm chồng ở khu đó cũng khá ổn.”
“Không biết hai đứa nó tiến triển tới đâu rồi? Khi nào mới dẫn về ra mắt gia đình nhỉ?”
Đường Duệ Thanh phức tạp nhìn vợ. Rốt cuộc cái cô ấy đang quan tâm là gì mà cứ một câu “bạn trai” hai câu “bạn trai” vậy?
“Tư Kỳ không hề nói nó có bạn trai”, Thấy vợ lại chuẩn bị tiếp tục, Đường Duệ Thanh trực tiếp chặn ngang. Chứ cái đà này nói một hồi nữa là phát triển tới chủ đề cháu ngoại cũng không biết chừng.
Quả nhiên, vừa nghe chồng bảo không có, Lưu Anh lập tức nhíu mày, tỏ ý không vui: “Sao lại không có là thế nào? Chứ chẳng lẽ nó đi Tứ Xuyên một mình à?”
“Ừ” Đường Duệ Thanh gật đầu xác nhận.
“Nó đi Tứ Xuyên làm gì?” Giọng Lưu Anh bất chợt cao vút mang theo vài phần oán trách xen lẫn lo lắng.
Đường Duệ Thanh tự động nói đỡ cho con gái: “Nó bảo là đi du lịch để tìm linh cảm sáng tác.”
Lưu Anh chép miệng: “Được rồi, sao cũng được, còn hơn cả ngày ru rú trong nhà. Đi nhiều quen biết nhiều, cũng tốt. Nhưng mà anh phải dặn nó nếu gặp người thích hợp thì nhất định phải nghiêm túc suy xét. Tuổi nó không còn nhỏ nữa đâu, đến lúc tính chuyện kết hôn sinh con rồi đấy…”
Đường Duệ Thanh có chút đau đầu, gật đại cho xong chuyện: “Được được được, anh sẽ dặn con. Giờ vợ chồng mình về nhà để em tắm rửa thay đồ nghỉ ngơi đã.”
Ba tiếng sau, tại sân bay Song Lưu, Đường Tư Kỳ thành công đáp đất an toàn. Tuy nhiên cô không vội vã đi ngay mà tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống, bình tâm hít thở thật sâu.
Mặc dù chân đã chạm đất, mông đã ngồi vững vàng ấy thế mà cả người Đường Tư Kỳ vẫn bồng bềnh, lắc lư hệt như đang mơ.
Ôi không phải mơ đâu, là thật đấy! Thật sự cô đã cưỡi chim sắt, bay xuyên qua các tầng mây trắng xốp để tới đây.
Còn nhớ cách đây không lâu, cô vẫn là con bé ngờ nghệch học cách đi tàu điện ngầm, ngu ngơ không biết tàu cao tốc là gì, ấy vậy mà giờ đã tạm biệt đường bộ, di chuyển hẳn bằng đường hàng không mới oách chứ!
Trước khi kéo Vali đi tìm trạm xe buýt sân bay, Đường Tư Kỳ không quên gửi tin nhắn thoại báo bình an cho ba: “Con tới Thành Đô rồi ạ. Con vừa xuống máy bay, giờ con đi tìm xe buýt để đi vào nội thành. Đợi con kiếm được khách sạn rồi con gọi video call cho ba nhé.”
===
Chú thích:
(1) Sân bay quốc tế Song Lưu Thành Đô lớn thứ 6 tại Trung Quốc Đại lục, sau sân bay tại Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, Thâm Quyến. Năm 2005, lượng khách thông qua sân bay này là 13,89 triệu, xếp thứ 89 trong các sân bay toàn cầu. Thành Đô là thành phố thứ tư của Trung Quốc có các chuyến bay quốc tế.