Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 155: Thành Đô - Thiên Đường Mỹ Thực
Tính ra có hai đồng rưỡi một cái, với thu nhập hiện tại của cô nếu sống ở Thành Đô mỗi ngày ăn một cái cũng vô tư…
Ý nghĩ này vừa vụt qua, Đường Tư Kỳ lập tức giơ tay gõ mạnh vào đầu mình. Điên thật, ăn bánh kem mỗi ngày để béo chết hay gì!
Đường Tư Kỳ bật cười rồi tiếp tục quay lại với công việc.
Cô nhanh chóng hoàn thành xong mấy bức vẽ, đăng lên mạng cùng dòng chú thích [ Thành Đô - Thiên Đường Mỹ Thực ]
[ Ồ, Tiểu Kỳ vừa rời Nam Kinh đã tới Thành Đô luôn rồi à? Bạn chịu khó đi thật đấy. Chúc chuyến đi thành công nhé Tiểu Kỳ! ]
[ Thành Đô! Thành Đô! Cuối cùng Tiểu Kỳ cũng tới Thành Đô rồi. Nếu rảnh cùng nhau đi dạo nhé, mình dân Thành Đô nè! ]
[ Tui cũng ở Thành Đô đây, hehe. Cực kỳ mong ngóng không biết hình ảnh Thành Đô sẽ thế nào dưới ngòi bút của Tiểu Kỳ.]
[ Haha, bánh mũ nồi kìa, không ngờ tấm đầu tiên về Thành Đô lại là bánh mũ nồi. ]
[ Êrrrrr, hôm nay mới rẽ qua Tu Viện Văn Thù xếp hàng mua bánh muối tiêu xong, tối về liền thấy tranh Tiểu Kỳ vẽ. Thế này có gọi là hữu duyên không nhỉ. À, bánh mứt táo ở đó cũng ngon lắm, giới thiệu tới bạn nhé.]
[ Nhất định phải thử vịt hun khói, đậu phụ thúi với cả lẩu xiên que nhé Tiểu Kỳ.]
[ Còn cả bánh nếp gói lá, bánh dày, lẩu cay, đậu phụ sốt tương, đầu thỏ cay nữa. ]
[ Haha, mình cũng góp vui vài món trứ danh của Tứ Xuyên mà mình yêu thích nè: Hoành thánh long, mỳ DanDan, bánh bao Zhong, đậu phụ Ma Bà, xúc xích hun khói và lẩu bò Fuqi. ]
….
Từ chủ đề lữ hành bỗng chốc câu chuyện chuyển sang hướng ẩm thực. Người có kinh nghiệm thì say mê chia sẻ, người chưa được đi bao giờ thì thích thú ghi chép lại làm của để dành và không ít người tỏ ý sau này sẽ trải nghiệm du lịch theo tranh vẽ của Đường Tư Kỳ.
Ngồi đọc bình luận mà Đường Tư Kỳ cười toe toét. Không ngờ Tứ Xuyên lại lắm đặc sản đến vậy, đã thế còn có nhiều cái tên độc lạ nữa chứ. Vừa nghe liền muốn ăn rồi, để xem ngày mai sẽ thử tới món gì đây…
Quăng máy sang một bên, Đường Tư Kỳ lăn kềnh ra giường, bắt đầu tưởng tượng. Và cô thiếp đi lúc nào chẳng hay. Trong mơ cô thấy mình đang ngồi trước một nồi lẩu đỏ rực, khói bay nghi ngút, thịt gà thịt bò bày đầy bàn mà gắp mãi toàn hụt. Thế có tức không cơ chứ!
Đường Tư Kỳ tức đến độ tỉnh ngủ luôn. Vờ tay kiểm tra điện thoại mới biết hôm nay cô dậy trước cả đồng hồ báo thức.
Ôi, cái chuyện kinh thiên động địa gì đây!
Tính nướng thêm một lát mà bụng sôi ùng ục. Đói quá, phải mò dậy đi kiếm cái gì bỏ bụng mới được!
Trước khi tới Thành Đô, chắc Đường Tư Kỳ trăm ngàn lần không thể ngờ cũng có ngày mình bị tỉnh vì đói. Hơn nữa buổi sáng rời giường cũng không uể oải, khó khăn như mọi khi. Quả là sức hấp dẫn của mỹ thực không đùa được đâu!
Còn nhớ tối qua trước khi chìm vào giấc ngủ cô có đọc được một bình luận đề cử món mỳ cay. Mà tình cờ hôm qua đi dạo cô cũng trông thấy một quán mỳ đông khách lắm. Chắc buổi sáng là người ta mở hàng rồi nhỉ, phải phi ra ăn thử coi mỳ cay Thành Đô có gì đặc biệt hơn mỳ cay chỗ khác không…
Tính tính toán toán đâu ra đấy, hăm hăm hở hở xách túi lên đường nhưng đúng hai mươi phút sau, Đường Tư Kỳ đứng tần ngần ở góc phố, nhìn chăm chăm vào hai chiếc bánh mũ nồi trên tay.
Cô thật không dám tin vào mắt mình nữa.
Mỳ cay Thành Đô đâu?
Ai dựa ai khiến mà lại vác xác đi mua bánh mũ nồi thế này?
Haha, thì cũng tại nó hấp dẫn quá nên đi ngang là không cưỡng lại được, lại phải tấp vào làm đôi cái chứ sao.
Đường Tư Kỳ cẩn thận xé túi giấy bên ngoài rồi cắn một miếng.
Cũng vẫn là nhân đường đỏ như hôm qua nhưng hôm nay có kinh nghiệm hơn rồi, cô đã biết cách ăn sao cho không dây ra tay và dính lên quần áo.
Và một cái khác, độc lạ hơn, đặc trưng hơn, đó là nhân thạch đậu xanh.
Thạch đậu xanh chính là phần mỳ của món thạch “buồn”, chỉ khác là thay vì bỏ vào tô, chan gia vị lên thì ở đây họ nhồi vào bánh mũ nồi.
Hôm qua ăn hộp mỳ thạch thì thấy không thích cho lắm nhưng chẳng hiểu sao kết hợp với bánh mũ nồi lại hợp vô cùng, như thể hai đứa nó sinh ra là dành cho nhau vậy. Đường Tư Kỳ nhanh chóng xếp nó lên vị trí đầu bảng và em nhân đường đỏ ngậm ngùi bị đẩy xuống thứ hai.
Chỉ có điều, nhét hai cái bánh vào bụng là thấy căng căng rồi, thế này còn thử thiếc gì nữa. Nghe chừng sự nghiệp food reviewer hơi bị gian nan đây!
Thôi đành đợi bữa tiếp theo vậy, Đường Tư Kỳ thất thểu quay lại hostel.
Vì chưa tới giờ tập trung nên lúc này đại sảnh mới có lác đác vài người ngồi đợi.
Đường Tư Kỳ cũng kéo một cái ghế ngồi xuống, mở bản đồ ra xem, tự nhủ hôm nay phải quyết tâm check-in được chục món nữa để tối còn có tranh mà khoe với người hâm mộ.
Chả hiểu trong lúc lơ đãng thế nào cô lại vô tình nhấn phải một video clip của một bạn nước ngoài chia sẻ về Thành Đô.
Anh bạn này cực kỳ nhiệt huyết và sôi nổi, mới vào đầu video đã hùng hồn tuyên bố: “Cuối cùng cũng đặt chân tới đất Trung Quốc rồi. Từ lâu nghe nói Trung Quốc có lắm sơn hào hải vị, của ngon vật lạ. Thế nên tôi sẽ dành ra một năm để ăn sạch toàn bộ Trung Quốc.”
Ở dưới đoạn clip, có rất nhiều bình luận giễu cợt, kiểu như
[ Haha, đợi ngày vả mặt nè.]
[ Thành tâm cảnh báo thí chủ, chớ có to mồm rồi hối không kịp. ]
[ Năm sau quay lại thấy anh bạn vẫn ở Tứ Xuyên chắc cười ẻ haha ]
[ Hai năm quay lại thấy vẫn ở Tứ Xuyên, cười nội thương haha ]
[ Kế hoạch dùng một năm ăn sạch Trung Quốc. Nhưng bốn năm rồi vẫn chưa rời khỏi Tứ Xuyến…cười chết tôi…]
[ Má ơi, hahahahaha, ông nội này chưa ra khỏi Tứ Xuyên nữa hả…]
Hài quá thể quá đáng, Đường Tư Kỳ suýt chút cười té ghế.
Nhưng khoan, cô lấy tư cách gì mà cười người ta. Chẳng phải vừa rồi cô cũng ăn lại bánh mũ nồi hay sao…Ôi, có vẻ cùng chung cảnh ngộ rồi. Để xem anh bạn này còn đi những đâu nữa.
Ngoài Thành Đô, Đường Tư Kỳ thấy anh ta quay chụp khá nhiều các thành phố lân cận. Nhưng đã tới giờ khởi hành, đành lưu lại để tối về nghiên cứu sau vậy.
Đúng 8 giờ sáng, Phương Đông đứng ở vị trí trưởng đoàn nhắc nhở mọi người: “Vì diện tích Trung tâm nghiên cứu nhân giống gấu trúc rất lớn nên mọi người có thể chủ động đem theo nước và đồ ăn nhẹ, phòng khi đi bộ nhiều sẽ bị đói.”
Đường Tư Kỳ sờ sờ cái bụng căng tròn của mình, trong lòng mừng thầm. Đói mới tốt, vậy mới có không gian để chứa thêm cái khác.
Lát nữa cô phải chịu khó đi nhiều một chút, vận động nhiều một chút để cho nhanh tiêu đặng bữa trưa còn ăn được nhiều món.
Điểm danh xong, mọi người lục tục di chuyển lên hai chiếc minibus (1), cùng nhau thẳng tiến tới Trung tâm nghiên cứu nhân giống gấu trúc lớn nhất Thành Đô.
Nghe bảo Tứ Xuyên có không ít cơ sở chăm sóc và bảo tồn loài động vật được coi là bảo vật quốc gia này tuy nhiên chỉ có cơ sở ở Thành Đô là gần trung tâm thành phố và quy tụ số lượng gấu trúc nhiều nhất.
===
Chú thích:
(1)Minibus: xe ô tô nhỏ chứa khoảng 12 người.