Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 154: Kết nhóm đi chơi
Một anh chàng khác đi tới, vỗ bốp vào bả vai Đại Kiều, cười ha hả: “Sao mà đòi hỏi khó thế ông bạn, thôi gọi là chú Kiều đi. Thế nào, được không chú Kiều?”
Đại Kiều bĩu môi: “Thì tôi họ Kiều mà, gọi là Đại Kiều cũng đâu có gì quá đáng.”
“Không phải quá đáng thường đâu mà là quá đáng lắm luôn ấy, haha…”
Mọi người cùng ồ lên cười ngặt nghẽo.
Đại Kiều giãy đành đạch: “Điên à, chú Kiều nghe già muốn chết. Tôi thích Đại Kiều, ai gọi Đại Kiều tôi mới thưa. Chốt vậy đi, không nói nhiều… Em gái, tất nhiên là chúng ta phải đến Trung tâm nghiên cứu nhân giống rồi, ở đó mới có nhiều gấu trúc. Nhưng mà muốn gặp tụi nó thì phải đi sớm chứ bọn đấy lười biếng lắm, đụng trúng giờ ngủ trưa của các ẻm là coi như xong phim, khỏi nhìn ngắm gì hết. À đúng rồi, hay là bọn mình cố gắng đi trước giờ trưa đi, xem người ta cho gấu trúc ăn luôn, thấy bảo lúc ấy chúng nghịch ngợm phá phách lắm.”
Một anh chàng khác ngồi trong góc cũng cất tiếng tự giới thiệu: “Chào người đẹp, còn anh là AA Phương Đông, em có thể gọi tắt Phương Đông thôi cũng được. Mọi người đang bàn thuê xe đi chung cho tiện, hostel mình có cung cấp dịch vụ này, nếu đủ số lượng là lăn bánh. Em có muốn đăng ký một suất không?”
Đường Tư Kỳ: “Tiền xe bao nhiêu hả anh?”
Phương Đông đáp: “Trước mắt tạm tính khoảng 25 đồng một người cho hai chiều đi và về. Lượt đi sẽ xuất phát từ hostel, tất nhiên rồi. Lượt về sẽ có hai phương án, một là trả mọi người về lại hostel, hai là thả ở một quán ăn nào đó rồi sau khi ăn xong chúng ta tự đi về. Cái này tới lúc ấy chúng ta sẽ bàn bạc và thống nhất sau, nhưng trước mắt kế hoạch là như vậy.”
Đường Tư Kỳ thầm nghĩ 25 đồng thì không đắt, thế nên cô liền gật đầu ngay: “Vâng, cho em đăng ký một suất nhé. Sáng mai mấy giờ tập trung anh nhỉ?’
“8 giờ em nhá.”
“Dạ?…vâng vâng, em nhớ rồi…” Đường Tư Kỳ miệng cười mà trong lòng méo xệch, sớm dữ vậy sao!
“À, em gái tên gì nhỉ?” Phương Đông hỏi tiếp.
“Dạ, em tên Tiểu Kỳ ạ”
“Ok, Tiểu Kỳ. Mai cố gắng đúng giờ giúp anh nha. Đúng 8 giờ xe xuất phát, muộn là không đợi đâu. Tại vì giờ đang mùa hè, giữa trưa nắng nóng mấy con gấu trúc nó trốn vào góc râm mát phía trong là mình khó thấy lắm.”
“Vâng, em biết rồi ạ”, Đường Tư Kỳ cười cười.
Dặn dò xong, Phương Đông lại chạy quanh đại sảnh, tiếp tục công cuộc kiếm tìm đồng bọn.
Trong khi ấy, Đại Kiều cứ nhìn chằm chằm vào cái túi bánh ngọt Đường Tư Kỳ đặt trên bàn. Thấy cô đã nói chuyện xong, anh chàng liền mon men lại gần giả bộ hỏi han
“Cái này em mua ở tiệm bánh ngọt cung đình nằm kế bên Tu Viện Văn Thù phải không?”
“Dạ vâng, đúng vậy.”
“Là cái tiệm mà lúc nào cũng thấy xếp hàng đông nghịt ấy hả?”
“Vâng, chính nó…”
Lúc này Đường Tư Kỳ mới để ý anh chàng mập miệng hỏi tía lia nhưng mắt vẫn dán chặt vào túi bánh của mình, thế là cô bèn mở túi, lấy ra mỗi loại một cái, rồi cười nói: “Anh ăn thử đi. Em vừa mới mua ban nãy, vẫn chưa ăn đâu.”
Đại Kiều xoắn quần xoắn áo tỏ vẻ ngượng ngùng: “Ấy…em đừng làm vậy anh ngại lắm. Tại lần trước đi xe ngang qua đó, thấy người ta xếp hàng đông quá mà không tiện dừng xe nên không mua được. Nghe bảo bánh tiệm này ngon nổi tiếng nên anh mới tò mò hỏi em thôi.”
Đường Tư Kỳ lót khăn giấy, trực tiếp nhấc lên một miếng bánh kem Napoleon đặt vào tay Đại Kiều: “Em thật sự no lắm, ăn không nổi nữa, anh nếm thử giúp em đi.”
Đại Kiều bày ra bộ dạng khó xử, cầm thì ngại mà không cầm thì phụ tấm lòng cô em. Tuy rối rắm lắm nhưng cuối cùng vẫn nhận thôi
“Haha, cám ơn em nhé Tiểu Kỳ. May quá, bữa tối nay anh ăn hơi ít, giờ cũng thấy hơi đói đói rồi.”
Nói dứt lời, chàng mập há to miệng ngoạm một phát hết nửa miếng bánh kem.
“Ôi má ơi, ngon vãi! Thế này bảo sao mọi người không khen. Hèn chi trên mạng sốt rần rần. Cái hương vị này, cái sự béo ngậy mềm mịn này…ôi tôi đi chết đây! À mà em mua bao tiền thế?”
Đường Tư Kỳ thoáng nhíu mày: “Hmm…hình như hai đồng rưỡi một miếng thì phải.”
Đại Kiều trợn tròn mắt: “Không thể, sao rẻ vậy được.”
Đường Tư Kỳ bèn lôi hoá đơn ra, cẩn thận kiểm tra lại: “Đúng là hai đồng rưỡi đấy anh, trong hoá đơn có ghi nè.”
“Thật không thể tin được” Đại Kiều bỏ tọt phần còn lại vào miệng rồi liếm liếm mép vài cái rõ là chưa đã thèm.
Đường Tư Kỳ ngó vào trong túi, bất chợt la lên: “Ôi, hình như vẫn còn một nửa này anh…Cái miếng vừa rồi em đưa anh mới là nửa cái thôi…từ từ, anh đợi chút…”
Miệng nói tay làm, Đường Tư Kỳ nhanh nhẹn rút ra một tờ khăn giấy mới rồi khéo léo lấy trọn vẹn nửa phần bánh còn lại lên.
Đại Kiều sung sướng cười toe toét: “Haha một miếng của nó to thật! Vậy mà ban nãy anh cứ tưởng là nguyên miếng rồi cơ đấy.”
Và vẫn chỉ hai ngoạm là xử lý gọn ghẽ nửa cái bánh, Đại Kiều hấp tấp đợi không nổi nữa: “Tiểu Kỳ, em chỉ đường cho anh đi, giờ anh phải ra đó xếp hàng mua ngay mới được.”
Tiếc rằng vừa chân thấp chân cao bước được vài bước, Đại Kiều đã bị đồng bọn túm cổ lôi lại: “Đi đâu, chuẩn bị tới giờ bắt ma sói rồi, không ai được đi đâu hết.”
Nói đoạn quay sang nháy mắt rủ rê Đường Tư Kỳ: “Người đẹp, chơi ma sói không, càng đông càng vui.”
Đường Tư Kỳ cười cười, uyển chuyển khước từ: “Mọi người cứ chơi đi ạ. Em còn có việc phải làm.”
Đại Kiều hiếu kỳ vô cùng: “Ủa, đi chơi mà còn phải làm việc hở? Em làm nghề tự do sao?”
Đường Tư Kỳ gật gật: “Vâng, cũng coi là như vậy.”
Tạm biệt mọi người, Đường Tư Kỳ lên phòng, lôi máy tính bảng ra, bắt đầu làm việc.
Bởi vì tầng một mọi người tụ tập chơi ma sói, tầng hai có một nhóm đang xem phim thế nên Đường Tư Kỳ đành phải làm việc trong phòng cho yên tĩnh.
Ngày đầu tiên đặt chân tới Thành Đô, hết thảy mọi thứ đều mới mẻ và lạ lẫm. Tranh thủ lúc cảm xúc còn nóng hổi, Đường Tư Kỳ bắt tay vào vẽ ngay.
Đầu tiên là bánh mũ nồi, mỳ thạch rồi mỳ ngọt. Đến lượt những chiếc bánh ngọt xinh xắn ở tiệm bánh cung đình, vì để truyền tải được trọn vẹn cảm xúc chân thật nhất, Đường Tư Kỳ không chỉ nhìn bằng mắt mà còn phải thưởng thức hương vị của chúng.
Bánh đào hoàng cung thơm vô cùng, mùi vị giống hệt miếng bánh truyền thống mà khi còn bé cô đã may mắn được nếm qua một lần.
Bánh ngọt muối tiêu thì khỏi phải bàn rồi, nó lạ ngay từ cái tên gọi cho đến hương vị. Từ nhỏ tới lớn, Đường Tư Kỳ chưa ăn qua loại bánh nào độc đáo tới vậy. Đầu tiên là hình dạng, nó nhỏ nhỏ xinh xinh, cơ hồ chỉ cần một miếng là hết veo cái bánh. Kế đến là hương vị, chiếc bánh con con mang trong mình sự pha trộn hài hoà giữa vị ngọt và vị mặn. Bên trong nhân trộn lẫn một ít hạt óc chó nghiền nhỏ, nhai giòn giòn rất vui miệng.
Cuối cùng, không thể quên được miếng bánh Napoleon đầy kiều diễm. Kết cấu bánh bông xốp với từng tầng bông lan mềm ẩm béo bùi xen kẽ từng lớp bơ mịn mượt ngọt thơm. Tầng này nối tiếp tầng kia, đan xen hoà quyện, chẳng thế mà chàng mập Đại Kiều ăn rồi lại muốn ăn tiếp, mê mẩn không thôi.
Cái sự béo ngậy của bánh Napoleon hơi giống bánh tart trứng, nhưng tầng hương vị của nó phức tạp và phong phú hơn bánh tart trứng nhiều. Nói chung là ngon hết chỗ chê, Đường Tư Kỳ ăn hoài không biết ngán. Chỉ đáng tiếc giờ tối rồi nên mỗi thứ cô chỉ dám chấm mút một chút gọi là lấy hương lấy hoa thôi.