Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 162: Chuyến hành trình hai ngày một đêm
Đường Tư Kỳ quay sang giải thích đơn giản cùng cô em Tiểu Vũ: “Mục đích đi chơi của chị là du lịch kết hợp khám phá ẩm thực địa phương, thế nên nếu như không đủ thời gian có khả năng chị sẽ phải ở lại Lạc Sơn thêm hai ngày nữa, không thể về cùng mọi người theo đúng lịch trình.”
Tiểu Vũ gật gù tỏ vẽ đã hiểu: “Vâng, em biết rồi, chị cứ lo công việc đi, em quay lại Thành Đô cùng mọi người cũng được.”
Đăng ký xong tour, hai chị em quay về hostel đợi thông tin. Chẳng mấy chốc nhân viên công ty du lịch đã liên hệ thông báo thời gian và địa điểm tập hợp, đồng thời mời hai người vào nhóm chat để tiện cập nhật những thông tin mới nhất.
Không khí rôm rả trong Group chat khiến một người lần đầu tham gia đoàn du lịch như Đường Tư Kỳ lại càng hồi hộp và mong chờ tợn.
Tiểu Vũ cũng háo hức không kém: “Chị yên tâm, em đặt hai cái báo thức lận. Nếu chị không dậy được em sẽ gọi chị.”
Sáng hôm sau, chẳng cần Tiểu Vũ đánh thức, Đường Tư Kỳ tự mình dậy thật sớm, như cũ chạy ra quán ruột mua hai cái bánh mũ nồi ăn cho chắc dạ.
Lúc mua cũng tính là ăn một cái thôi, một cái để dành mang đi đường phòng khi đói bụng. Nhưng chẳng hiểu ngon mồm thế nào lại chén tì tì hết sạch hai cái lúc nào chẳng hay.
Nhìn cái bọc giấy trống trơn, Đường Tư Kỳ tặc lưỡi tự biện hộ cho bản thân: “Bánh mũ nồi mua là phải ăn ngay, ăn nguội mất ngon.”
Đến khi Đường Tư Kỳ quay về hostel, Tiểu Vũ mới lồm cồm bò ra khỏi giường. Sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản, hai chị em kéo hành lý ra địa điểm tập kết.
Điểm hẹn ở gần quảng trường Thiên Phủ, lúc hai chị em tới nơi thì đã thấy có không ít người đang đứng đợi.
Đoàn du lịch hôm nay khá đông, khoảng tầm hơn ba mươi người, trong đó chủ yếu là bậc trung niên tầm tuổi cha chú, thanh niên cũng có nhưng mà tương đối ít.
Tiểu Vũ tính cách hoạt bát, chẳng mấy mà đã làm quen được với mọi người. Sau một hồi dò la tin tức, cô nàng quay lại chỗ Đường Tư Kỳ, nhỏ giọng thì thầm: “Chị chị, em cảm thấy có cái gì đó không ổn cho lắm.”
Đường Tư Kỳ thoáng nhíu mày: “Sao vậy?”
“Bọn họ với bọn mình không cùng một công ty du lịch? Chẳng lẽ là ghép đoàn? Hay hai chị em mình tới nhầm chỗ rồi.“
Đường Tư Kỳ giật mình, đang chuẩn bị rút điện thoại ra gọi về công ty xác nhận lại thì hướng dẫn viên du lịch tới, bắt đầu kiểm tra quân số.
Nghe thấy tên mình vang lên, Đường Tư Kỳ yên tâm là không đi nhầm.
Tuy nhiên Tiểu Vũ vẫn thấp thỏm lắm, lên xe rồi mà ngồi không yên, cứ nhấp nha nhấp nhổm hỏi tới hỏi lui những người xung quanh.
Nam hướng dẫn viên ước chừng gần bốn mươi tuổi, là người bản xứ, nói giọng địa phương, tên Tạ Hàng. Có vẻ nghe ra sự thắc mắc của một hành khách vậy nên liền cầm micro lên giải thích: “Tuy chúng ta đăng ký ở các công ty du lịch khác nhau nhưng chúng ta có chung một mục tiêu, chung một điểm đến vì thế đã hữu duyên ngồi chung trên chuyến xe này. Em, Tạ Hàng cùng chú Lý tài xế rất hân hạnh được phục vụ quý cô chú, anh chị trong chuyến du lịch tâm linh về vùng núi Phật lần này. Đây là giấy chứng nhận hành nghề của em, em đã có 20 năm kinh nghiệm trong nghề và gần mười năm làm việc tại Tứ Xuyên. Chú Lý cũng là tài xế có thâm niên chuyên chạy cung đường Lạc Sơn, Nga Mi, vì thế xin mọi người cứ yên tâm. Nếu mọi người có yêu cầu gì, cứ việc nói với em, đừng ngại, em sẽ cố gắng làm mọi cách có thể để quý vị có một chuyến đi vui vẻ và thoải mái nhất.”
Lời nói thập phần chân thành kết hợp giọng điệu truyền cảm cực kỳ có tác dụng trấn an lòng người, đến cả Tiểu Vũ ban nãy lo lắng là vậy mà giờ cũng đã yên tâm ngồi xuống tận hưởng chuyến đi.
Chờ hướng dẫn viên kiểm tra xong sĩ số, tài xế bắt đầu nổ máy, xe bon bon chạy trên đường cao tốc, thẳng hướng phía Nam.
Hành trình hai ngày một đêm chính thức bắt đầu.
Dọc đường đi, Tạ Hàng liên tục khuấy động bầu không khí bằng các trò chơi vui nhộn, đố vui, kể chuyện tiếu lâm hay ca hát văn nghệ. Tuy hình thức có chút cũ kỹ nhưng lại cực phù hợp với người lớn tuổi đâm ra các cô các bác hưởng ứng nhiệt liệt lắm. Mấy tiếng đồng hồ sau, xe dừng bánh ở chân núi Nga Mi, mọi người cứ một câu “Cậu Tạ”, hai câu “Chú em” thân thiết vô cùng.
Nhưng ai vui thì vui chứ Đường Tư Kỳ và Tiểu Vũ thì không khác nào bị tra tấn. Vốn Đường Tư Kỳ có cái tật thính ngủ, còn Tiểu Vũ thì sáng nay dậy sớm quá, định bụng lên xe làm một giấc nhưng hỡi ôi, tưng bừng náo nhiệt thế này thì ngủ nghê kiểu gì nữa, hai chị em chỉ biết quay sang nhìn nhau, bất đắc dĩ cười trừ.
Trước khi xuống xe, Tạ Hàng thần thần bí bí nói với mọi người: “Bởi vì đoàn mình ký với nhiều công ty khác nhau thế nên có khá nhiều phương diện chỉ dừng lại ở mức trung bình, tạm chấp nhận được thôi. Điển hình như ngày hôm nay, vì muốn dành thời gian leo núi Nga Mi nên họ không chú trọng vào việc ăn uống cho lắm. Đành rằng cái quán được chọn cũng không đến nỗi tệ nhưng bữa này là bữa ăn đầu tiên trong chuyến hành trình mà, sao có thể qua loa đại khái được, các bác thấy em nói có phải không ạ. Thế nên em xin giới thiệu với cả đoàn mình một nhà hàng dưỡng sinh cực kỳ nổi tiếng, nhiều lần được báo đài truyền thông đưa tin. Nhà hàng này có thiết kế sang trọng, cung cấp các bữa tiệc đứng lịch sự, đẳng cấp. Như mọi người cũng đã biết rồi đấy, núi Nga Mi được thiên nhiên ưu đãi với không khí trong lành, nguồn nước tinh khiết, rau trái tươi tốt và thực phẩm xanh sạch. Cái gì không quan trọng chứ những thứ mình ăn vào miệng là quan trọng lắm, nó ảnh hưởng trực tiếp đến sức khoẻ và chất lượng cuộc sống của chúng ta. Vậy nên đã cất công tới tận đây rồi thì phải thưởng thức mỹ vị đẳng cấp trong nhà hàng đẳng cấp thì mới tương xứng, đúng không cả nhà mình?”
“Bình thường nhà hàng này luôn chật kín chỗ, em phải tranh thủ mối quan hệ cá nhân với cả biết mọi người là khách du lịch từ phương xa đến đây thế nên họ mới nể mặt dành ra vài bàn cho chúng ta đấy ạ. Không những vậy còn tặng giá khuyến mãi xem như chào mừng khách quý tới chơi. Giá này đảm bảo nếu không đi tour này thì không bao giờ có được, chỉ 129 đồng mỗi người cho một buổi tiệc buffet ẩm thực dưỡng sinh tại nhà hàng sang trọng bậc nhất nơi đây. Em tin chắc các cô chú anh chị đã đi du lịch nhiều thì đều biết cơm phần chẳng có gì đặc sắc hết. Mà mục đích mọi người đi du lịch đều là muốn tham quan cảnh đẹp và thưởng thức mỹ thực nức tiếng Lạc Sơn đúng không ạ. Thế thì tiệc buffet là lựa chọn không thể hoàn hảo hơn, hàng trăm món đặc sản được chế biến chuẩn vị chắc chắn sẽ khiến quý cô chú anh chị hài lòng.”
Đang lim dim mơ màng, vừa nghe loáng thoáng cái gì đóng thêm tiền là Tiểu Vũ mở bừng mắt, tỉnh như sáo. Đường Tư Kỳ cũng tức khắc ngồi thẳng dậy, nghiêm túc lắng nghe.
Này là có ý gì?
Chê cơm phần bình thường rồi dụ mọi người đóng thêm 129 đồng để nâng cấp lên tiệc buffet?
129 đồng? Hẳn là không nghe lầm đấy chứ?