Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 163: Hầu Vương
Đường Tư Kỳ hoang mang nhìn sang Tiểu Vũ, thấy cô em cũng nghệt cả mặt ra, điều này chứng tỏ mình không nghe lầm rồi.
Trong lúc Đường Tư Kỳ và Tiểu Vũ ngơ ngác thì vài người xung quanh cũng ngỡ ngàng không kém. Tuy nhiên đại bộ phận những người nãy giờ giao lưu thân thiết với Tạ Hàng thì nghe chừng có vẻ xuôi xuôi.
Ngồi ở hàng ghế phía trước Đường Tư Kỳ, hai vợ chồng ông chú chụm đầu bàn luận.
Bà vợ có vẻ sốt sắng nên giành nói trước: “Ông này, tôi thấy hay là ăn “búp phê” đi. Đằng nào cũng đã tốn tiền tới đây rồi, còn tiếc gì vài trăm nữa. Vốn dĩ tôi đang lo cơm đoàn sẽ khó ăn. Giờ ăn tiệc “búp phê” thì yên tâm là ngon rồi, không ăn món này thì có món khác, tha hồ lựa chọn. Tuy rằng hơi đắt thật nhưng có nhiều món, lại toàn là món dưỡng sinh tốt cho sức khoẻ. Tôi thấy đáng thử đấy.”
Ông chồng vội can ngăn: “Đừng, 129 đồng mua được bao thứ mà đằng này ăn có một bữa cơm thì phí quá.”
Tuy nhiên thấy khá nhiều người tỏ ý ủng hộ, hiệu ứng đám đông khiến ông chú hơi chùn bước: “Thôi cứ từ từ để coi mọi người quyết định sao đã.”
Thấy tình hình sắp đi quá xa, Tiểu Vũ vội lớn tiếng nói: “Anh Tạ Hàng, xin cho hỏi một chút. Nếu chúng tôi không muốn nâng cấp lên tiệc buffet thì phải làm sao? Có thể sắp xếp thành hai nhóm, ai đồng ý thì đi ăn buffet còn ai không đồng ý thì vẫn ăn cơm phần theo đúng lịch trình đã ký với công ty du lịch được không?”
Lời này của Tiểu Vũ đã thành công khích lệ một bộ phận nhỏ những người không tán thành nhưng ngại mở miệng phản đối. Có người đi trước, họ cũng mạnh dạn nói ra suy nghĩ của mình: “Đúng đấy, 129 đồng cho một bữa ăn thì đắt quá. Mua cả cái Tour này cũng có mấy trăm đồng thôi mà. Với lại lúc đăng ký đã nói rõ là trọn gói, giờ lại bảo đóng thêm tiền ăn là thế nào?”
“Tôi đồng ý với ý kiến này, dưỡng sinh thì dưỡng sinh chứ cũng làm gì đắt tới nỗi vậy.”
“Tôi bị say xe đâm ra chẳng thiết tha ăn uống gì hết. Với lại lát nữa còn leo đường núi, ăn nhiều quá cái bụng khó chịu thể nào cũng nôn hết cho xem. Thôi, chắc tôi không ăn đâu.”
Có người ủng hộ, Tiểu Vũ càng tự tin hơn: “Đúng rồi đấy ạ, cháu đã đọc kỹ hành trình rồi, tiếp theo đây chúng ta phải đi hai giờ đường núi, quanh co khúc khuỷu, dễ say xe lắm. Ăn nhiều là chắc chắn nôn hết.”
Tình thế có vẻ xoay chiều, một bộ phận những người ban nãy tán thành giờ cũng bắt đầu ngập ngừng, do dự.
Phần vì muốn ủng hộ Tạ Hàng, nhưng cũng không thể phủ nhận Tiểu Vũ nói có lý.
Đường Tư Kỳ chớp thời cơ nói thêm vào: “Trên hợp đồng du lịch đã ghi rõ một phần cơm tám mặn một canh, hẳn là cũng không đến nỗi quá tệ.”
Sắc mặt Tạ Hàng thoắt cái đen kịt, trả lời qua quýt: “Ừ thì tất nhiên phải tám mặn một canh rồi.”
Sau một hồi cân nhắc tới lui, cuối cùng chẳng còn ai tán thành đi ăn tiệc đứng. Tạ Hàng đành phải dẫn cả đoàn vào quán cơm mà công ty du lịch đã đặt trước.
Cũng may quán này không đến nỗi tệ. Phục vụ đủ số lượng, còn chất lượng thì ở mức trung bình, không ngon cũng không dở, nói chung là chấp nhận được. Về cơ bản thì hầu như mọi người đi du lịch đều không quá khắt khe trong chuyện ăn uống, chỉ cần đảm bảo sạch sẽ và no bụng, thế là được rồi.
Một bữa ăn đơn giản, gọn nhẹ, nhanh chóng. Mọi người ngồi nghỉ ngơi một lúc cho xuôi cơm rồi lên xe, tiếp tục cuộc hành trình chinh phục đỉnh núi Nga Mi với độ cao 3.099m
Tuy nhiên sau khi trải qua chuyện này, Tiểu Vũ cũng nhìn ra được vấn đề, cô ghé sát tai Đường Tư Kỳ nhỏ giọng thì thầm: “Thể nào cái ông Tạ Hàng cũng lại nghĩ cách vẽ vời, dụ mọi người mua này mua kia nữa cho xem.”
“Chắc không đâu”, đối với mấy vấn đề kiểu này Đường Tư Kỳ ngây thơ hệt tờ giấy trắng.
Tiểu Vũ híp híp mắt, tỏ vẻ kinh nghiệm đầy mình: “Tóm lại là trong suốt cuộc hành trình này, anh ta có bảo chị mua cái gì, đặc biệt là mấy loại đặc sản nọ kia thì tuyết đối không được mua.”
Đường Tư Kỳ: “Hả? Vậy là sao?”
Tiểu Vũ: “Ơ kìa, chị không đọc tin tức à? Trên báo đài người ta chả hay cảnh báo các mánh khoé, chiêu trò lừa đảo khách du lịch còn gì, nhất là đi theo đoàn thế này là dễ gặp phải lắm. Nhìn thái độ rồi thì cách nói năng của cái ông hướng dẫn viên hôm nay…haizz…sao em cứ có dự cảm không lành thế nào ấy…”
Đường Tư Kỳ gật gù: “Ừ chị biết rồi, yên tâm đi, chị cũng không dư tiền để mua linh tinh đâu.”
Xe mạnh mẽ bo đường núi, tiến thẳng lên đỉnh. Càng đi sâu vào trong núi, khung cảnh hiện ra càng choáng ngợp. Quả không hổ là “Tứ đại danh sơn” của Trung Quốc. Chỉ đáng tiếc đang ngồi trên xe, không thể thưởng thức được trọn vẹn cảnh sắc hai bên đường. Mọi thứ cứ vun vút vụt qua ô kính cửa sổ, chưa kịp lưu lại thì đã biến mất rồi.
Đường đèo quanh co, có những đoạn dốc đứng khiến người khoẻ cũng không tránh khỏi cảm giác nôn nao, mệt mỏi. Dù tham tiếc cảnh đẹp thiên nhiên nhưng Đường Tư Kỳ cũng chỉ cố được nửa đoạn đường đầu, tới khúc sau là chóng mặt dựa sát ra sau ghế, hai mắt nhắm nghiền, đến khi xuống xe rồi đầu óc vẫn quay mòng mòng, chẳng thiết tha nhìn ngắm phong cảnh gì nữa.
Tuy nhiên Tiểu Vũ thì ngược lại, lúc trên xe không khác gì cây dưa dập nhưng xuống xe rồi lại nhắng nhít lên kêu đói bụng, sà ngay vào quầy quà vặt bên đường mua một cái ngô luộc.
“Chị Tiểu Kỳ, chị không ăn hả? Ngô luộc ngon lắm, dẻo cực, lại ngọt nữa.”
Đường Tư Kỳ mệt mỏi xua tay. Cô đang say xe nên không muốn ăn.
Cầm bắp ngô trên tay, Tiểu Vũ hí ha hí hửng vừa cắn được một miếng thì đột ngột phát hiện có một con khỉ khá to đang lững thững dạo bước về phía này.
Biết là núi Nga Mi có nhiều khỉ nhưng đây là lần đầu tiên chạm mặt vậy nên không tránh khỏi bất ngờ, sửng sốt. Trong khi Tiểu Vũ gần như đứng hình thì con khỉ lại chẳng chút sợ sệt. Nó nhắm được mục tiêu, xồng xộc lao tới.
Tiểu Vũ loạng choạng bước giật lùi, trong miệng ngậm đầy ngô nên ú a ú ớ chẳng thể kêu cứu.
Người lùi thì chậm, khỉ tiến lại nhanh, trong khi khoảng cách không quá xa vậy nên căn bản chẳng thể né tránh.
Tình thế nguy cấp, cũng may có bác lao công la lớn nhắc nhở: “Mau ném bắp ngô xuống, nhanh lên, ném xuống…”
Bị doạ cho hồn vía lên mây, Tiểu Vũ tay chân luống cuống, phản ứng cũng chậm hơn bình thường. Đến tận khi con khỉ sắp đuổi tới Tiểu Vũ mới hoảng loạn ném bắp ngô xuống đất.
Con khỉ vồ hụt, hậm hực lườm Tiểu Vũ một cái rồi lững thững nhặt bắp ngô lên, đi sang bên đường ngồi xổm cạp. Thái độ nghênh nghênh ngang ngang như thể mọi chuyện vốn dĩ phải vậy.
Tiểu Vũ mếu máo: “Huhuhu…ngô của tao mà…”
Bác lao công bật cười giải thích: “Con này không phải khỉ bình thường đâu, nó là Hầu Vương của vùng này đấy. Không ai dám đuổi cũng không ái dám chọc vào nó. Vừa rồi nếu cháu mà không ném cái bắp ngô xuống kịp là thể nào cũng bị nó tấn công.”
Tiểu Vũ thút thích mách Đường Tư Kỳ: “Chị…em bị khỉ trấn lột…"
Đường Tư Kỳ cười ha hả: “Được rồi, người ta là Hầu Vương đấy. Bị Hầu Vương trấn lột cũng xem như không quá mất mặt. Thôi, mua cái khác ăn đi.”