Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 165: Tôn tượng Thập Phương Phổ Hiền
Trời quang mây tan, vạn vật sáng tỏ, Đường Tư Kỳ tiến gần hơn tới chân tượng Phật mới giật mình phát hiện những gì mà mình nhìn thấy ban nãy thực chất chỉ là một phần rất rất nhỏ trong tổng thể đồ sộ của toà tôn tượng.
Khi nãy lúc vừa đặt chân lên tới Kim Đính là Đường Tư Kỳ đã để ý tới bức tượng nằm sừng sững ở giữa sân chùa rồi. Tuy nhiên vì bị hạn chế tầm nhìn nên ngay cả mặt tượng thế nào Đường Tư Kỳ cũng không nhìn rõ, chỉ loáng thoáng thấy hình như tượng Phật cưỡi voi thì phải. Giờ nhìn lại, đúng thật là cưỡi voi nhưng không phải một mà là hẳn bốn con voi lớn. Hơn nữa phần đầu của tượng có tận ba tầng xếp chồng lên nhau, tầng dưới bốn mặt, tầng giữa bốn mặt và tầng trên cùng hai mặt, ngụ ý Phổ Hiền Bồ Tát bao quát mười phương để bảo vệ, che chở và cứu độ chúng sinh.
Vì thế cho nên toà tôn tượng này có tên là Thập Phương Phổ Hiền và đây cũng chính là bức tượng Phổ Hiền Bồ Tát lớn nhất trên thế giới. Tượng được đúc bằng đồng, nặng 62 tấn với 20kg vàng mạ bên ngoài, cao 48m.
Phổ Hiền Bồ Tát uy nghi ngồi tự tại trên đài sen, cưỡi trên lưng bốn con voi lớn. Dưới chân bệ đài, hàng nghìn đèn nến được xếp theo bậc thang, mỗi đêm đều được đốt lên thắp sáng rực rỡ cho cả Kim Đính.
Dưới ánh mặt trời, màu vàng lấp lánh của bức tượng khiến du khách không khỏi chói mắt.
Trời xanh, mây trắng, kim sắc tượng Phật, đây mới chính là thời khắc lộng lẫy nhất, đắt giá nhất của danh thắng Nga Mi Sơn.
Trong lúc Đường Tư Kỳ đang loay hoay căn góc chụp ảnh thì Tiểu Vũ ở bên kia gọi rối hết cả lên: “Chị Tư Kỳ! Mau tới đây, nhanh lên, nhanh lên…”
“Ơi…từ từ…đợi chút!”
Đường nét tinh xảo và vẻ đẹp hoàn mỹ của kiệt tác Thập Phương Phổ Hiền đã thực sự cuốn hút Đường Tư Kỳ, khiến cô cứ nấn ná mãi chẳng muốn rời đi. Mãi tới khi nghe thấy tiếng thét chói tai của Tiểu Vũ, Đường Tư Kỳ mới ngờ ngợ ngẩng đầu thì phát hiện tất cả mọi người đang đổ xô về phía trước để chiêm ngưỡng Vân Hải, một trong bốn kỳ quan trứ danh của núi Nga Mi.
Đường Tư Kỳ cũng hối hả đuổi theo. Bày ra trước mắt cô là cả một biển mây bồng bềnh trắng xoá, trải dài vô tận. Từng lớp từng lớp mây mềm xốp khẽ khàng lay động, tạo ảo giác như thuỷ triều đang dâng lên hạ xuống. Mà lúc này đây, những dãy núi trùng điệp cũng hoá thành ốc đảo, nằm rải rác trong lòng biển mây.
Đường Tư Kỳ cứ đứng ngây ra, miệng mồm há hốc vì quá choáng ngợp trước cảnh tượng thiên nhiên tuyệt diễm.
Tiểu Vũ nhịn không được, bật thốt cảm khái: “Nếu tối nay chúng mình được ở lại đây thì tốt quá.”
“Hả?” Đường Tư Kỳ vẫn đang trong trạng thái ngất ngây chưa tỉnh.
Tiểu Vũ: “Em bảo là nếu tối nay mình được ở lại Kim Đính thì tốt quá. Chị thử nghĩ mà xem, nếu đêm nay mình ở lại thì có phải sáng sớm ngày mai có thể xem được mặt trời mọc không. Nghe bảo chỉ một vài ngọn núi cao nhất mới thấy được trọn vẹn quá trình mặt trời mọc thôi mà Kinh Đính chính là một trong số đó. Tiếc ghê!”
Đừng Tư Kỳ cười cười: “Tiếc gì, lần sau có cơ hội lại đi tiếp. Nếu được thì đừng ngồi cáp treo, thử leo bộ đi, chắc hẳn sẽ bắt gặp rất nhiều cảnh đẹp bên đường.”
Tiểu Vũ lè lưỡi: “Thôi thôi, cho em xin, ai leo thì leo chứ em lười lắm.”
Chưa bao giờ thời gian lại trôi nhanh như lúc này. Nửa tiếng vụt qua như tên bắn, thoáng cái đã tới giờ tập hợp. Mặc dù ngàn vạn lần không muốn nhưng đã đi theo đoàn thì buộc phải chấp hành quy định chung, Đường Tư Kỳ và Tiểu Vũ ra về mà lòng còn vấn vương lưu luyến.
Quay trở lại xe, không khí lúc này đây náo nhiệt tưng bừng hơn hẳn bởi ai ai cũng hết sức thoả mãn sau khi được tận mắt chứng kiến biển mây kỳ vĩ. Nhân cơ hội, Tạ Hàng khéo léo đưa ra lời đề nghị thăng cấp bữa ăn cho buổi tối nay.
Không biết là do ngại vì bữa trưa đã từ chối hay tâm trạng đang vui nên dễ thương lượng mà có khá nhiều người giơ tay đồng ý. Song cả Đường Tư Kỳ lẫn Tiểu Vũ đều giữ nguyên ý kiến cũ, công ty du lịch bố trí sao thì mình ăn vậy chứ nhất quyết không bỏ thêm tiền.
Đi ngược lại số đông sẽ không tránh khỏi những lời bàn tán dị nghị, đây là lẽ tất yếu. Tuy nhiên Đường Tư Kỳ không bận tâm, càng không để cho nó quấy nhiễu tâm trạng vui vẻ hiện tại bởi cô chỉ muốn tập trung vào những điều mình muốn làm và cần làm.
Sau khi ăn xong cơm tối, cô háo hức phác thảo lại phong cảnh Kim Đính ngày hôm nay để chia sẻ tới bạn bè bốn phương.
Trước giờ tranh phong cảnh vốn không phải thế mạnh của Đường Tư Kỳ. Rất may gần đây cô đã tham gia một khoá học online chuyên về phong cách này và được giáo viên hướng dẫn rất tận tình, cô cũng chăm chỉ làm bài tập thế nên kỹ năng đã tiến bộ lên không ít.
“Ôi, Vân Hải kìa. Lần trước tôi cũng đi Nga Mi nhưng không nhìn thấy biển mây tại thời tiết hôm đó xấu quá, tức ghê!”
“Vân Hải thật sự đẹp như lời đồn. Không biết chủ thớt có thấy Phật Quang không? Phật Quang cũng rực rỡ và đẹp không kém Vân Hải đâu.”
“Vãi chưởng, đẹp đến vậy sao? Tôi cũng muốn đi…”
“Nga Mi thiên hạ tú, Phổ Hiền Thập Phương bảo tướng trang nghiêm. Nam Mô A Di Đà Phật!”
Sau khi hoàn thành tác phẩm biển mây cùng tôn tượng Thập Phương Phổ Hiền, Đường Tư Kỳ định kết thúc công việc thì tình cờ nghe được Tiểu Vũ nằm ở giường bên than ngắn thở dài: “haizzz…hôm nay xui thật, đi chơi bị khỉ trấn lột, giờ nghĩ lại vẫn còn tức anh ách, mà sao bao nhiêu người con khỉ đó lại nhằm trúng em chị nhở…”
Đường Tư Kỳ phì cười: “Chị bảo này, em sẽ không giận nếu chị vẽ lại chuyện đó chứ?”
Tiểu Vũ xoay người nhổm phắt dậy: “Chị muốn vẽ em hả?”
Đường Tư Kỳ gật đầu: “Đúng thế, vẽ lại cái màn em bị khỉ trấn lột bắp ngô.”
“Hahaha” Tiểu Vũ vỗ đùi phấn khích cười khanh khách: “Được được, cơ mà chị vẽ em đẹp đẹp chút nhớ. Hmmm…để xem nào, mặt nhỏ, eo thon, chân dài, mắt to tròn long lanh…”
Đường Tư Kỳ nhất thời câm nín, chưa biết nói sao thì Tiểu Vũ đã tiếp lời: “Rồi rồi, chị cứ vẽ đi. Em rất tò mò muốn biết dưới ngòi bút của chị em sẽ thế nào.”
Nhận được sự đồng ý của Tiểu Vũ, Đường Tư Kỳ bắt tay vào vẽ ngay.
Một giờ đồng hồ sau, tác phẩm hoàn thành, không phải một mà tận bốn bức tranh, liên kết thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Bức thứ nhất, mỹ nữ vừa gặm bắp vừa đấu mắt cùng Hầu Vương.
Bức thứ hai, Hầu Vương đuổi theo muốn cướp bắp ngô, mỹ nữ hoảng hốt bỏ chạy.
Bức thứ ba, Hầu Vương mạnh mẽ xông tới, mỹ nữ sợ hãi bật khóc, ném bắp ngô xuống đất.
Bức thứ tư, Hầu Vương ung dung ngồi xổm gặm bắp ngô, mỹ nữ đứng bên cạnh khóc tu tu.
Tiểu Vũ cầm máy tính bảng, lật qua lật lại xem tới xem lui rồi bất thình lình lăn kềnh ra giường ôm bụng cười sằng sặc: “Hahahahaha, buồn cười chết mất. Không lẽ lúc đấy trông em buồn cười như vậy sao. Ôi, tôi chết mất, hahaha…”
Đường Tư Kỳ áy náy nói: “Xin lỗi em, mấy cái yêu cầu ban nãy em đưa ra, hình như không đáp ứng được cái nào hết.”
Tiểu Vũ vẫn cười lăn lộn: “Hahaha, nhìn em thảm thương quá thể, nhưng mà thật sự không thể nhịn được cười. Ôi giời ơi, trông kìa, trông ngốc nghếch chưa kìa. Hahaha…”