Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 166: Bốn bức vẽ gây cười
Rõ ràng chỉ có bốn bức tranh mà Tiểu Vũ cười như xem cả series hài. Trong tranh, cô không gầy, cũng chẳng đẹp như mong muốn nhưng cô lại thấy thích, bởi nó đã lột tả được bằng hết cái sự khôi hài trớ trêu lúc bấy giờ.
Khi đó, cô đang hạnh phúc cùng cái bắp ngô nóng hổi ngọt thơm thì con khỉ bỗng dưng từ đâu lù lù xuất hiện. Sự việc xảy ra quá đột ngột, cô sợ muốn xỉu, chỉ biết chạy trốn theo bản năng. Về sau bình tâm rồi thì lại tiếc hùi hụi vì chẳng kịp chụp tấm nào làm kỷ niệm. Cũng may có bà chị hoạ sĩ ở đây, đã giúp cô lưu lại khoảnh khắc để đời thông qua phương thức còn ngầu hơn cả chụp ảnh nữa.
“Không sao không sao…” Tiểu Vũ cười tíu tít nhưng miệng thì vẫn cứ càm ràm lên án: “Cơ mà sao chị vẽ nó oai phong quá vậy!”
Đường Tư Kỳ dở khóc dở cười: “Thì lúc nó đi tới thực sự nhìn rất phong độ luôn!”
“Hừ, có mà phường trộm cắp vô nhân đạo thì có. Oai với phong cái nỗi gì” Tiểu Vũ bĩu môi phản đối xong rồi lại quay sang cười hì hì, “mà em thích mấy bức vẽ này quá, em có được khoe lên Weibo của em không chị?”
Đường Tư Kỳ gật đầu ngay: “Đương nhiên là được chứ.”
Miệng nói tay làm, cô nhanh chóng gửi bốn bức vẽ cho Tiểu Vũ, đồng thời đăng luôn cả bộ tranh Thế giới động vật đã hoàn thành trước đó lên diễn đàn.
Xong việc, Đường Tư Kỳ không ngồi chồm hỗm chờ tương tác như hồi mới vào nghề nữa mà tranh thủ đi tắm rửa thay quần áo.
Đợi khi cô từ nhà vệ sinh bước ra, Weibo đã ngập tràn thông báo và tin nhắn mới
Trang Chu kỵ ngư truy hồ điệp: [Ôi tuyệt thật! Mấy bức về gấu trúc và cá Koi thấy cưng quá, bạn của mình nhờ hỏi có thể mua được không vì cô ấy cũng có ý định in băng dính decor. Nhưng mà cô ấy muốn chèn thêm chữ vào tranh, liệu có được không, ví dụ như ‘Cá chép vượt vũ môn’ hay ‘Mả táng hàm rồng’ hoặc ‘Kungfu Panda’ chẳng hạn?]
Cái này thì Đường Tư Kỳ chưa làm bao giờ, tình cờ mấy tiết học online gần đây giáo viên cũng đang giảng về nội dung viết chữ lên tranh, cách thiết kế phông chữ, cỡ chữ rồi sắp xếp vị trí sao cho phù hợp. Đường Tư Kỳ lu bu quá, chưa có thời gian nộp bài tập nữa, lần này xem như thực thành luôn cũng được.
Tiểu Kỳ du ngoạn thế giới: [ Ok, các bạn gửi yêu cầu cụ thể cho mình nhé. Khi nào có thời gian mình sẽ làm.]
Trang Chu kỵ ngư truy hồ điệp: [ Wow, Tiểu Kỳ dễ thương quá. Tụi mình cực kỳ cực kỳ thích phong cách của bạn. Cố lên nhé. Chúng mình sẽ mãi ủng hộ bạn!]
Đường Tư Kỳ tiếp tục lướt xuống phần bình luận bên dưới và cô đã đứng hình mất một giây tưởng mạng bị lag bởi mọi người chả nói gì toàn thả ha ha
[ Ha ha ha ha ha! ]
[ Ha ha ha ha ha ha ! ]
[ A ha ha ha ha ha ha ha! ]
[ Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! ]
[ Trời đất ơi, cứu tui cứu tui….]
[ Tôi cười đến sảng mất, haha, Hầu Vương uy phong thần vũ thật! ]
[ Ăn cướp nhưng rất oai! ]
[ Quan trọng vẫn là thần thái! ]
[ Khoan khoan, tôi mới vào, trình tự là xem từ bức nào tới bức nào.]
[ Trình tự quan trọng gì ông êi, cứ cười trước đã, bức nào cũng bao hề hước luôn! ]
[ Tuy rằng khá thương cho cô em gái xinh đẹp này…nhưng thật sự không thể nhịn nổi cười, haha, xin lỗi em gái nhá, cơ mà anh đây phải cười tiếp cái đã, hahahaha…]
[ Khỉ con đáng yêu vậy mà, chắc nó đói quá nên muốn xin cái bắp thôi chứ không có ý gì xấu đâu.]
[ Đáng yêu chỗ nào cơ =)) Bạn lầu trên nói giỡn chơi hay nghiêm túc vậy? ]
[ Khổ thân, con bé vừa cắn được một miếng thì bị bố khỉ chặn đường trấn mất. Cơ mà vào rừng thì phải chấp nhận luật rừng thôi, haha..]
[ Đáo để thật, chặn đường du khách đòi “quà mãi lộ” nữa kìa. Anh chị em đi du lịch nhớ cẩn thận nhé.]
[ Khỉ ở núi Nga Mi bố láo cực. Lần trước mình đi có một bạn nữ trong đoàn còn bị giật mất điện thoại cơ. Mà chúng nó du côn có tổ chức, bảo vệ hay quản lý cũng phải bó tay, không lấy lại được. ]
[ Nghĩ cũng tội mà thôi cũng…kệ. Cười lộn ruột nãy giờ, tội nghiệp con bé, haha…]
[ Nhìn mặt con khỉ đúng bố đời luôn! Đồng cảm với em gái một giây nhưng thật sự không thể nhịn luôn ấy, cười ẻ =)) ]
Đường Tư Kỳ không nghĩ mọi người lại có hứng thú với bốn bức Hầu Vương đến vậy. Rõ ràng cô đăng cả cá Koi béo phì và gấu trúc đáng yêu không kém, thế mà mọi người chỉ tập trung bàn luận về chủ đề Hầu Vương ăn cướp ngô và thi nhau cười bò, cười ẻ…
Đương nhiên Đường Tư Kỳ không dám để Tiểu Vũ đọc những dòng bình luận này, miễn cho trái tim mỏng manh của cô em phải chịu tổn thương lần hai.
Một ngày thật dài đã qua, Đường Tư Kỳ lên giường đắp chăn ngủ và háo hức chờ mong chuyến hành trình tiếp theo. Nghe bảo ngày mai đoàn sẽ tới khu rừng nguyên sơ tập trung nhiều khỉ nhất ở Nga Mi, rồi thăm Lạc Sơn Đại Phật và cuối cùng là dừng chân ở phố ẩm thực, tha hồ ăn mỏi miệng, Check-in mỏi tay cho xem!
———
Sáng hôm sau, xe đưa mọi người tới phụ cận Thanh Âm Các (1) rồi leo núi một đoạn là tới Hồng Xuân Bình, địa bàn của của đàn khỉ “giang hồ” nức tiếng gần xa.
Hôm qua bị một phen hú tim thế nên hôm nay Tiểu Vũ sợ lắm, cứ trốn biệt ở sau lưng Đường Tư Kỳ. Còn Đường Tư Kỳ thì cũng đề phòng cất hết điện thoại, ví tiền vào túi xách, hai tay trống trơn không cầm bất cứ thứ gì.
Thấy hai cô gái sợ sệt nép vào một góc, một nhân viên chủ động đặt mấy hạt đậu phộng vào tay Đường Tư Kỳ rồi cười nói: “Đừng sợ, hai bạn cứ đứng gần vào đây, chúng không làm hại các bạn đâu.”
Đường Tư Kỳ tuy sợ nhưng cũng khá tò mò, cô nhích từng bước nhỏ lại gần, vươn lòng bàn tay tới chỗ một con khỉ nhỏ đang ngồi cách đó không xa.
Vì là khỉ con nên còn khá nhát người, nó không dám lấy thức ăn ngay mà cẩn trọng thăm dò từng tí một. Chẳng ngờ con khỉ lớn ở trên ngọn cây đã nhìn thấy cảnh này, nó lập tức phóng xuống, một tay bám lấy thành lan can, lấy đà bay vèo qua chộp gọn hai hạt đậu phộng trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Bị nẫng tay trên, con khỉ nhỏ tức điên, vội vã đuổi theo. Đáng tiếc, khỉ lớn nhanh hơn, chỉ một cú lắc mình điệu nghệ đã vắt vẻo trên cành cây cao nhất, ung dung ngồi tách đậu phộng bỏ vào miệng.
Đường Tư Kỳ thích thú reo lên: “Hahaha, đỉnh thật!”
Anh nhân viên thân thiện giải thích: “Lũ khỉ rất tinh nghịch nhưng cũng rất đáng yêu phải không? Kỳ thật chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút, đừng chọc giận chúng là chúng sẽ không gây nguy hiểm cho chúng ta đâu. Ở núi Nga Mi này, khỉ được xưng là Linh Hầu, nếu nói bất hảo quả thực không ngoa vì chẳng ai trị được chúng. Nhưng xét về độ thông minh lém lỉnh thì chẳng loài nào bì được và quan trọng nhất là chúng rất biết chừng mực, vừa khiến người ta điên đầu nhưng cũng lại yêu thích không thôi.”
Đường Tư Kỳ tiếp tục đặt một hạt đậu phộng khác vào lòng bàn tay mình. Lần này là một cặp mẹ con khỉ bế nhau tiến tới.
Khỉ mẹ chỉ đến gần rồi dừng lại, khỉ con rụt rè tụt khỏi lòng mẹ, giương cặp mắt long lanh về phía Đường Tư Kỳ.
===
Chú thích:
(1) Thanh Âm Các hay còn gọi là chùa Ngọa Vân nằm tại Ngưu Tâm Lĩnh của Nga Mi.