Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 170: Gà Bo Bo
Nghỉ ngơi rửa mặt chốc lát, hai chị em bắt xe buýt tới quán Hoàng Gà nằm kế Học Viện Giáo Dục mà anh tài xế ban nãy đã chỉ.
Giờ này chưa tới năm giờ chiều nhưng khách khứa đã ngồi tràn ra tận cửa. Vừa nhìn qua là biết uy tín rồi.
Lại gần hơn liền thấy ngoài vỉa hè đậu mấy chiếc xe du lịch biển số Thành Đô. Có vẻ như cuối tuần hay có các tour ngắn ngày kết hợp ăn uống và thư giãn nghỉ ngơi.
Xem ra cả dân địa phương lẫn khách du lịch đều đến đây thì chứng tỏ không sai rồi.
“Hai người đẹp ăn gà bo bo a?”
Anh phục vụ rất chi là nồng hậu nhưng khổ nỗi nói giọng địa phương làm Đường Tư Kỳ và Tiểu Vũ phải vừa nghe vừa đoán.
Tiểu Vũ: “Quán mình gọi món như nào hả anh, có Menu không ạ?”
Anh phục vụ cười hề hề: “Ở đây không cần gọi món a. Hai người đẹp muốn ăn gà bo bo đúng a? Vậy chỉ cần chọn hồng du hay đằng ớt là được a.”
Hồng du? Đằng ớt? Đường Tư Kỳ và Tiểu Vũ nghệt mặt ra, chẳng hiểu mô tê gì.
Nhìn vậy là biết khách du lịch rồi, anh phục vụ liền nhiệt tình giới thiệu: “Hồng du là sa tế còn đằng ớt là xuyên tiêu. Hai người đẹp ăn lần đầu thì thử hồng du, vị truyền thống đi.”
Đường Tư Kỳ và Tiểu Vũ ù ù cạc cạc gật như cái máy: “Vâng vâng, thế lấy hồng du đi.”
Anh phục vụ lại tiếp tục: “Ăn gà bo bo thường sẽ phải ăn kèm băng phấn (1) để giải nhiệt hạ hoả a, hoặc thêm tô canh gà với bát cơm trắng cho chắc bụng. Tất cả đều có sẵn ở khu tự chọn bên kia và có bảng giá cụ thể từng món, hai người đẹp muốn ăn gì cứ việc qua đó lấy a. Lát nữa thố sa tế sôi sùng sục sẽ được bưng lên, hai người đẹp chỉ việc nhúng xiên gà vào đó đợi một hồi là có thể ăn được.”
“Được, được chúng tôi hiểu rồi, cám ơn anh nhé” Đường Tư Kỳ và Tiểu Vũ tỏ ý đã hiểu.
Hoá ra Gà Bo Bo là ăn như vậy. Sau khi được anh phục vụ hướng dẫn, cộng thêm quan sát những thực khách xung quanh, Đường Tư Kỳ và Tiểu Vũ cũng bắt chước đứng dậy, bưng khay đi chọn các món phụ.
Quầy tự chọn được bày biện khá bắt mắt với rất nhiều món phong phú. Vì không biết cái nào ngon nên Đường Tư Kỳ gắp đại mỗi thứ một chút.
Khi hai cô chọn xong quay về bàn thì món chính cũng được bưng lên. Một đĩa xiên que với các khối thịt gà vuông vức xen kẽ rau củ và một thố sa tế nóng hổi, đỏ au, bên trên rắc chút mè trắng. Vừa nhìn thôi là cái lưỡi tự giác tê rần rần.
Tiểu Vũ liên tục nuốt nước miếng ừng ực: “Chà, cái vị nồng nàn, kích thích quá. Nào, mình bắt đầu thôi chị, em đợi hết nổi rồi!”
Miệng nói tay làm, Tiểu Vũ thoăn thoắt thả xiên que và thố đá. Ban nãy anh phục vụ đã dặn phải đợi một lát cho thịt chín mới ăn được.
Đường Tư Kỳ cẩn thận, lật đi lật lại mấy lần để đảm bảo các mặt được chín đều.
Tuy nhiên Tiểu Vũ lại đợi không nổi, mới mười lăm giây đã hấp tấp lấy ra ăn.
“Ôi…ôi…má ơi…ngon ngon…tuyệt cú mèo!” Cái miệng bóng dầu vừa xuýt xoa vừa khen lấy khen để.
Đường Tư Kỳ vốn dĩ muốn đợi cho đảm bảo chín hẳn nhưng thấy cô em khen quá đâm ra cũng tò mò thế là liền nhấc ra thử một miếng xem thế nào.
Vừa vào đến khoang miệng, vị sate cay nồng thổi bùng mọi vị giác. Thịt gà mềm, mọng nước, rau củ giòn sần sật thẫm đẫm nước sốt cay tê hoà cùng cái vị béo bùi của mè rang khiến ăn hết xiên này lại muốn ăn thêm xiên khác, không sao ngừng miệng được.
Cứ thế, Đường Tư Kỳ và Tiểu Vũ cắm cúi tập trung ăn, chẳng ngẩng lên nói với nhau câu nào. Tại ngon quá mà, còn nói gì được nữa!
Đường Tư Kỳ chợt phát hiện, cách thức chế biến này phù hợp với rất nhiều loại nguyên liệu, chứ không cứ gì gà xiên rau củ.
Ví dụ như khoai tây thái mỏng cũng rất hợp. Tưởng tượng nhúng một xiên khoai tây vào thố sa tê, khi nhấc lên khoai vàng sẽ được áo một lớp dầu đỏ óng ánh, điểm xuyết thêm chút mè trắng…ôi mới nghĩ thôi mà đã tứa nước miếng thèm thuồng rồi.
Hoặc lòng gà, lòng vịt cũng được luôn. Từ sau hôm ăn lẩu cùng mọi người ở Thành Đô, Đường Tư Kỳ mới biết thì ra ruột vịt lại ngon tới vậy. Nó giòn giòn, dai dai nhai rất vui miệng. Nhúng lẩu mà đã ngon vậy rồi, nếu đem đi nhúng sate đậm vị kiểu này đảm bảo ngon tụt đầu lưỡi, nhậu vui cũng bay cả thùng bia như chơi.
Quán đề bảng Gà Bo Bo là vì nó nổi tiếng nhất chứ thực chất có rất nhiều biến tấu đa dạng phong phú, nào là thịt bò xiên, lòng heo xiên, rồi thì cánh gà, trứng cút, bao tử vân vân và mây mây. Nói chung cái gì xiên được là đem đi xiên tất. Và Đường Tư Kỳ cũng chẳng chê nhiều, cô gần như thử một lượt tất cả các loại.
Song có hai thứ khiến cô chết đứ đừ đó chính là chân gà rút xương và da heo.
Trước đây cô cực ngại ăn chân gà tại thấy nó cứ ghê ghê, nhưng ăn thử rồi thì xem như u mê không lối thoát. Chân gà dai giòn sừn sựt, ăn cuốn vô cùng.
Nhưng đó vẫn chưa phải là số một, quán quân ngày hôm nay thuộc về da heo.
Thật ra cái này là Tiểu Vũ phát hiện ra. Giữa hàng trăm loại xiên nhiều màu sắc, da heo nằm khiêm tốn một góc với màu trắng trong không mấy bắt mắt, Tiểu Vũ tiện tay lấy đại một xiên, tưởng không ngon mà ngon không tưởng. Cô nàng liền cấp báo cho Tư Kỳ rồi hai chị em rủ nhau đi gom một đĩa to về nhúng ăn cho đã cái nư.
“Cái này gọi là da heo. Vừa rồi em phải kéo một anh phục vụ lại để hỏi mới biết đấy. Lạ ha, em chưa nhìn thấy miếng da heo nào lại trong suốt như thế này. Ở chỗ em nó đục đục cơ. Chẳng hiểu người ta làm kiểu gì. Ôi, nhìn xuyên thấu được luôn này chị. Vi diệu nhở.”
Đường Tư Kỳ cũng gật gù, vừa nghiên cứu bằng thị giác, thính giác và cả vị giác. Nó không chỉ đặc biệt ở vẻ ngoài mà nội hàm cũng rất đặc sắc nữa. Không ngoa khi nói rằng Đường Tư Kỳ đã yêu ngay từ miếng đầu tiên.
Và thế là từ đó trở đi, cô không ăn tạp nữa, chỉ tập trung nhặt chân gà rút xương và da heo thôi.
Ăn chán chê no nê xiên que, hai chị em không quên lời hướng dẫn lúc đầu của anh phục vụ, mỗi người làm thêm một phần cơm canh gà và một bát băng phấn.
Tiểu Vũ xúc lấy xúc để bát băng phấn mát lạnh, cái miệng tíu tít như đứa trẻ lên ba: “Chị ơi ngon quá, sau này mỗi ngày em phải ăn ít nhất ba bát như này cho thanh nhiệt giải độc mới được.”
Cơm canh gà cũng rất vừa miệng. Canh thanh thanh, giúp giảm ngấy rất tốt cho món xiên que nhiều dầu mỡ, làm thực khách sau khi ra khỏi quán sẽ không bị ấm ách, khó chịu bụng. Đáng tiếc, sau khi ăn hết phần cơm canh gà, bụng Đường Tư Kỳ no căng, chẳng còn chỗ để chứa thêm băng phấn nữa. Thôi, đành hẹn dịp sau vậy!
Chầu này mỗi người hết 108 đồng. Nếu so với lẩu thì rẻ hơn nhiều, một lần ăn lẩu ít cũng phải tốn hơn hai trăm đồng.
Gà Bo Bo là đặc sản chính tông Lạc Sơn, không có gì phải bàn cãi, vậy nên Đường Tư Kỳ tự tin mở điện thoại ra Check-in
[ Chúc mừng người chơi đã thành công Check-in món “Gà Bo Bo”.
Khen thưởng: + 24 giờ sinh mệnh, +500 đồng vàng.
Tiến độ: 8/50.]
===
Chú thích:
(1)Băng phấn: là món ăn vặt nổi tiếng mùa hè, có nguồn gốc từ Vân Nam, Quý châu, sau du nhập và được hoan nghênh rộng rãi ở Tứ Xuyên và Trùng Khánh. Nó mát và ngọt, mềm dẻo như thạch. Giúp thanh lọc, giải nhiệt, hạ hoả cho cơ thể.