Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 171: Giữa đường gặp fan
“Ôi không ngờ cái quán bé tí mà đỉnh ghê. Qua nay rong ruổi từ Thành Đô tới Nga Mi rồi sang Lạc Sơn, nói thật với chị thì đây là bữa đầu tiên mà em cảm thấy ngon miệng và thoả mãn nhất đấy. Chị Tư Kỳ, hai ngày liệu có ít quá không, hay mình ở lại Lạc Sơn chơi thêm đi”
Vừa ra khỏi tiệm là Tiểu Vũ nói liến thoắng, không để ý có cô gái trẻ cũng vừa từ quán đi ra đang nhìn về phía này.
Có lẽ ánh mắt cô ấy dừng lại lâu hơn bình thường nên đã làm thu hút sự chú ý của Tiểu Vũ và Đường Tư Kỳ, khiến cả hai thoáng sượng sùng mất tự nhiên.
Khi hai người còn chưa biết phản ứng ra sao thì cô gái kia đã chạy tới trước mặt Đường Tư Kỳ, biểu cảm vừa hưng phấn lại pha chút kích động: “Chị…chị có phải là Kỳ Kỳ, hoạ sĩ du ngoạn thế giới qua tranh vẽ phải không ạ?”
Đường Tư Kỳ sửng sốt…chuyện gì đây? Không lẽ giữa đường gặp fan?
Nhưng mà cũng lạ, bình thường cô đâu để lộ thông tin hay hình ảnh cá nhân lên mạng, sao người ta biết mà nhận ra?
Tuy nhiên đã bị hỏi tận mặt thì còn biết làm gì nữa ngoài việc gật đầu thừa nhận: “Vâng, mình chính là ‘Tiểu Kỳ du ngoạn thế giới’, cơ mà sao bạn biết?”
Tiểu Vũ đứng bên cạnh hứng thú bừng bừng nhìn một màn fan hâm mộ hội ngộ thần tượng.
Cô gái kia cũng không ngờ mình nhận đúng người, mừng đến độ rối rít tít mù: “Haha, ôi, đúng thật là chị hả? Em là fan trung thành của chị nè, em theo dõi cập nhật mới của chị mỗi ngày. Bữa chị mới tới Thành Đô, là em bình luận ở bên dưới giới thiệu món Gà Bo Bo đó, chị nhớ không? Nhiều bình luận như vậy, cũng không chắc là chị đã nhớ. Nhưng không sao, giúp được chị là em vui rồi, hehe. Hai ngày nay thấy chị đăng tranh về núi Nga Mi, em thầm nghĩ biết đâu chừng lại gặp chị ở Lạc Sơn. Lúc ấy em còn tự cười mình ngớ ngẩn toàn tưởng tượng chuyện trên trời, không ngờ chuyện trên trời rớt xuống thật nè. Kỳ thực lúc đầu em không nhận ra đâu, tại nghe loáng thoáng chị này gọi Tư Kỳ Tư Kỳ làm em chú ý. Em quay sang thì nhận ra chị ấy trước nên mới đánh bạo hỏi thăm, ai dè đúng luôn, hehe. Chị ơi, gặp được chị em mừng lắm. Thật đấy, em thích chị cực kỳ, cực kỳ luôn.”
Đang ung dung đứng một bên hóng hớt thì bị lôi vào cuộc, Tiểu Vũ ngây ra: “Hả? Tôi á? Nhận ra tôi á?”
Cô gái thật thà gật đầu: “Vâng, em nhận ra chị, chị giống hệt trong truyện tranh, đáng yêu cực.”
“Truyện tranh?” Tiểu Vũ đần thối mặt, ngây ngốc không kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Trong khi đó cô em kia vẫn tíu tít không ngừng: “Chính là bộ truyện Hầu Vương trấn lột bắp ngô ấy ạ, haha.”
Tiểu Vũ ôm đầu than trời. Ôi, mất mặt quá đi thôi. Người ta nổi tiếng nhờ hát hay, vẽ đẹp, còn cô thì được biết đến nhờ bị khỉ trấn lột.
Này nên buồn hay nên vui đây?
Tiểu Vũ tâm tình phức tạp, miệng cố cười mà cứ méo xệch cả đi.
Cô gái kia thì vui như mở cờ, liến thoắng tự giới thiệu: “Em tên Quyên Quyên, nhà ở Lạc Sơn. Các chị tính chơi ở Lạc Sơn mấy ngày?”
Đường Tư Kỳ đáp đại khái: “Chắc khoảng chừng hai ba hôm gì đó.”
Quyên Quyên nhiệt tình nói luôn: “Mấy ngày tới em rất rảnh. Đang có kế hoạch ngày mai đến trấn Tô Kê ăn Bò bắt chéo chân nè. Hai chị muốn đi không, em dắt hai chị đi. Ở trấn Tô Kê có nhiều món ngon lắm.”
Đường Tư Kỳ hơi do dự: “Liệu có làm phiền em không?”
Quyên Quyên cười hồn nhiên: “Không phiền không phiền. Chị vẽ tranh đẹp là giúp Lạc Sơn chúng em quảng bá văn hoá ẩm thực tới bạn bè muôn nơi rồi. Với lại em cũng muốn đi ăn mà, thuận tiện dẫn các chị cùng đi cho vui thôi.”
Có dân bản địa dẫn đường thì còn gì bằng, Tiểu Vũ huých tay Đường Tư Kỳ ra hiệu: “Chị, nhận lời đi. Giữa đường mà nhận ra nhau thế này là có duyên đấy.”
Nói rồi, cô quay sang nở một nụ cười không thể thân thiện hơn: “Người đẹp, kết bạn WeChat để tiện liên hệ nhé.”
Thế là ba người mở điện thoại, lần lượt quét mã QR rồi hẹn ngày mai gặp lại.
Quyên Quyên về trước, Tiểu Vũ và Đường Tư Kỳ lững thững dạo bộ ngắm phố đêm.
Bất chợt Tiểu Vũ gõ bốp vào đầu mình: “Chết rồi, quên không chụp ảnh rồi. Chị Tư Kỳ, nãy chị có chụp bức nào không?”
Cái này thì Đường Tư Kỳ không bao giờ quên, bởi đây là nghề của cô mà. Cô không những chụp mà chụp rất nhiều để dành làm tư liệu vẽ tranh.
“Chị có.”
“Ôi may quá, thế gửi cho em với.”
Đường Tư Kỳ không nghĩ nhiều, mở điện thoại gửi hết toàn bộ số ảnh ở tiệm gà Bo Bo sang máy Tiểu Vũ.
Nào ngờ, Tiểu Vũ tính tình nhanh nhảu, chẳng nói lời nào đã chuyển tiếp sang nhóm du lịch. Đã thế còn bồi thêm câu: [ Rời đoàn sớm quả là quyết định sáng suốt. Thiên đường mỹ thực Lạc Sơn món ngon nhiều vô số. Món đầu tiên nếm thử là gà Bo Bo. Một câu thôi: Ngon tụt lưỡi! ]
Dường như trong tích tắc, cả nhóm chat bị khuấy đảo
[ Ôi nhìn ngon thế, đi sao không rủ? ]
[ Thích thật, biết thế tôi cũng tách đoàn sớm cho rồi. Thực tình lúc ra khỏi Lạc Sơn Đại Phật là cũng muốn bye bye lắm rồi đấy, cơ mà không biết bắt xe bắt cộ về nội thành thế nào nên thôi cố theo đoàn. Nhưng mà cái ông Tạ Hàng quá đáng quá thể cực kỳ, giờ lại đưa mọi người tới một điểm chùa khác, ai muốn viếng Phật thì phải nộp tiền mới được vào. Thử hỏi có ức không cơ chứ! ]
[ Đúng đấy, suốt chuyến đi sểnh ra một cái là lùa vào cửa hàng mua sắm, không thì lại dẫn tới mấy chỗ thiên nhiên nhân tạo để lừa tiền mọi người. Bực hết cả mình! ]
[ Mang tiếng Lạc Sơn là thiên đường ẩm thực mà cho ăn toàn cái gì đâu. Giờ ngồi xem hình thèm nhỏ dãi! ]
[ Một chuyến đi vô nghĩa, vừa mất tiền vừa chuốc bực vào người! ]
[ Hâm mộ hai bạn quyết đoán rời đi sớm. Giờ chúng tôi vẫn bị nhốt ở đây chưa được về nữa này. Cảnh thì xấu òm, không biết tiếp theo còn vẽ vời thêm gì nữa không. Thật sự là quá chán! ]
[ Đúng là thân làm tội đời, mất tiền oan! ]
Đọc những dòng than vãn, trách móc của mọi người, Đường Tư Kỳ và Tiểu Vũ mắt tròn mắt dẹt, hết nhìn điện thoại rồi lại nhìn nhau…
Ôi trời chuyện gì thế này, cứ tưởng sau khi hai cô rời đi là xong rồi chứ ai dè cơn ác mộng vẫn còn tiếp diễn à. Chẳng những bị ép buộc, mất thêm tiền, đã vậy còn là cảnh nhân tạo không đẹp nữa chứ, thế này người ta không phàn nàn, bức xúc mới là lạ!
Tính ra so với những gì mọi người đang phải chịu đựng thì hai cô thoải mái tự do, sung sướng hơn gấp ngàn lần.
Biết sao giờ, thôi thì coi như bỏ tiền mua một bài học vậy!
Đường Tư Kỳ và Tiểu Vũ không hẹn mà cùng tắt điện thoại, sóng vai chầm chậm hướng về phía bờ sông lộng gió.
Buổi tối đi bộ ở đây thích thật, trăng thanh gió mát, không khí yên bình, êm đềm.
Rải rác dọc bờ sông có không ít các cụ ông cụ bà chống gậy đi tản bộ hoặc tiêu sái ngồi câu cá giết thời gian.
Nơi đây không phồn thịnh và sầm uất như Thành Đô hoa lệ, nhưng đầu đường cuối phố, không chỗ nào là không có các quán ăn vặt thơm nức mũi, khiến người ta mê mẩn quên lối về.
Tiểu Vũ lia điện thoại chụp nhoay nhoáy, nhất là lúc đi ngang qua Trương Công Kiều thì ôi thôi, phải gọi là chụp cháy máy không hết quán xá.
Chụp được tấm nào là Tiểu Vũ gửi ngay vào nhóm chat và dưới mỗi tấm đều nhận được sự hưởng ứng rất nhiệt tình của các thành viên.
Cứ thế tầm hai mươi tấm thì cả Đường Tư Kỳ lẫn Tiểu Vũ đồng thời nhận được thông báo [ Bạn đã bị đá ra khỏi nhóm Chat ]
Tiểu Vũ nhún vai, xời, ra thì ra, cần đếch gì, dù sao cũng rời đoàn rồi!