Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 172: Cổ trấn Tô Kê
Trở về khách sạn, Đường Tư Kỳ tiếp tục vẽ tranh còn Tiểu Vũ nằm trên giường nghịch điện thoại.
Lúc này, trên chiếc xe du lịch mấy chục chỗ hiện chỉ còn lác đác vài người ngồi, nhìn cái xe trống huơ trống hoác, lòng Tạ Hàng buồn hơn chó cắn.
Chưa bao giờ hắn dẫn đoàn mà có đến hơn hai phần ba thành viên đòi rời đoàn sớm. Đa phần tốp trẻ trẻ hoặc trung niên khoẻ khoắn đều lựa chọn ở lại Lạc Sơn chơi tiếp, chỉ có hàng ngũ ông già bà cả tay chân chậm chạp là chịu theo xe quay về Thành Đô.
Thế nhưng khổ nỗi tay chân yếu thôi chứ nói thì vẫn khoẻ lắm. Hắn đã nẫu cả ruột rồi mà cứ lải nhà lải nhải điệp khúc bên tai
“Tạ Hàng à, tôi góp ý với cháu thế này, sau này đừng tổ chức như vậy nữa, người ta chơi không vui, đương nhiên là có ý kiến rồi. Gì thì gì mình làm dịch vụ, vẫn phải nghe theo nhu cầu của khách hàng.”
Tạ Hàng phiền muốn chết, chỉ ậm ừ đối phó suốt quãng đường từ Lạc Sơn về tới Thành Đô.
…..
Ngày hôm sau, đúng giờ hẹn Quyên Quyên lái xe tới khách sạn đón Đường Tư Kỳ và Tiểu Vũ
“Thời gian hãn còn sớm, lên xe đi, em chở hai chị đi ăn tào phớ trước. Nói cho hai chị biết nhé, tào phớ là món điểm tâm khoái khẩu của dân Lạc Sơn chúng em đấy. Từ người già tới trẻ nhỏ, ai ai cũng thích. Mà ăn cái món này buổi sáng thích hợp cực kỳ.”
Đang say sưa thao thao bất tuyệt, Quyên Quyên bỗng khựng lại, bổ sung thông tin quan trọng: “À đúng rồi, tào phớ Lạc Sơn là tào phớ mặn, các chị ăn được không?”
Bởi lẽ hầu hết mọi nơi người ta đều làm tào phớ ngọt thế nên sợ rằng mấy chị không quen.
Rất may, Tiểu Vũ nhanh nhảu nói ngay: “Không thành vấn đề, với chị chỉ cần đồ ngon là ăn được tuốt.”
Đường Tư Kỳ cũng nói: “Chị cũng vậy. Đi du lịch là phải thử hết, đắng cay mặn ngọt đều phải thử để xem văn hoá ẩm thực ở mỗi vùng miền khác nhau ra sao. Em cứ chở tụi chị đi đi, chị rất muốn nếm thử tào phớ Lạc Sơn.”
Quyên Quyên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi. Chúng ta đi thôi.”
Cô đạp chân ga, đánh tay lái ra đường lớn rồi quẹo vào một dãy phố rợp bóng cây. Xe dừng lại, Quyên Quyên dẫn Đường Tư Kỳ và Tiểu Vũ vào một căn tiệm nhỏ xinh, có cái tên cực đáng yêu “Tào phớ Đậu Đậu”. Tiệm tuy nhỏ nhưng cảm quan thấy khá sạch sẽ.
Bởi vì chẳng còn bàn nào trống nên ba cô đành phải ghép bàn cùng một cậu thanh niên đi một mình.
Ngồi xuống ghế, Quyên Quyên hỏi ngay: “Hai chị ăn cay được không?”
Cả Đường Tư Kỳ lẫn Tiểu Vũ gật đầu cái rụp.
Điều khiến Đường Tư Kỳ cảm thấy may mắn nhất khi tới Tứ Xuyên là biết ăn cay.
Thật ra truyền thống gia đình cô không hảo đồ cay. Lớn lên đi học xa nhà thì Thượng Hải lại là vùng đất có khẩu vị thiên ngọt, vì thế cho nên các món cay không nhiều lắm. Thế nhưng từ bé Đường Tư Kỳ đã phát hiện mình rất thích ăn cay. Có đôi khi đồ ăn không hợp khẩu vị, chỉ trần trộn thêm một muỗng tương ớt là hết vèo bát cơm.
Vậy nên chẳng ngoa khi nói rằng Tứ Xuyên chính là thiên đường trong lòng Tư Kỳ. Song, đến đây rồi mới biết, ớt chưa là gì so với hoa tiêu, hay còn gọi là xuyên tiêu. Nó cay tê tái, cay đậm sâu, ai mà ăn cay kém chắc chắn phải ngả nón chào thua ngay từ muỗng đầu tiên. Rất may, mức độ này vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của Đường Tư Kỳ, cho phép cô thoả sức trải nghiệm của ngon vật lạ chốn này.
Tuy vậy, Quyên Quyên vẫn chu đáo dặn dò cô chủ quán: “Cô ơi cho chúng cháu ba bát tào phớ thịt bò, ít cay thôi nhé.”
Ai dè, Tiểu Vũ lập tức xua tay: “Không không, không cần ít, cứ làm như bình thường cho cháu ạ.”
Nói rồi, Tiểu Vũ quay sang nháy mắt với Quyên Quyên: “yên tâm đi, chị người Vân Nam, ăn cay hơi bị siêu đấy.”
Quyên Quyên giơ ngón cái tán thưởng. Ba chị em chuyện trò một lát thì đồ ăn được bưng lên.
Nhìn bát tào phớ hoàn toàn khác với những gì trước đây mình đã từng ăn, Đường Tư Kỳ vừa tò mò vừa hào hứng.
Gọi là tào phớ thịt bò nhưng dường như tào phớ không phải nhân vật chính. Thêm nữa là nước dùng của nó khá lạ, đặc sánh như súp và bên trên xếp rất nhiều các nguyên liệu ăn kèm. Nào là su hào thái hạt lựu, cần tây, đậu phộng chiên, đậu nành chiên, còn có cả sợi mì xắt mỏng chiên giòn và tất nhiên không thể thiếu sa tế - linh hồn trong ẩm thực Tứ Xuyên.
Song quả là thiếu sót nếu không kể đến thành phần quan trọng nhất, cũng chính là ngôi sao của món ăn, thịt bò bọc gạo hấp.
Trước đây Đường Tư Kỳ đã từng ăn qua thịt heo bọc gạo hấp rồi. Có vẻ cách làm tương đồng nhưng hương vị lại hoàn toàn khác biệt.
Cô bắt chước cách ăn của Quyên Quyên, trộn tất cả nguyên liệu lên rồi múc một muỗng đầy bỏ vào miệng.
Quào, cay chảy nước mắt, nhưng mà siêu ngon.
Cái phần nước sốt nhìn ít ít vậy chứ có vẻ để làm ra nó cũng không đơn giản. Chắc chắn là phải có nước hầm thịt bò thì mới ngọt và thơm được như vậy. Nó đậm đà, có tác dụng như cầu nối, liên kết tất cả các nguyên liệu lại với nhau tạo nên một tổng thể hài hòa và hoàn chỉnh.
Quyên Quyên khấp khởi hỏi: “Thế nào? Ngon không?”
Tiểu Vũ xúc liên tục hết thìa này đến thìa khác, loáng cái đã hết nửa già bát. Đang định ngẩng đầu trả lời thì nhìn thấy bàn bên cạnh người ta ăn tào phớ với bánh nướng, thế là chữ “ngon” lập tức được thay bằng: “Tụi mình gọi thêm bánh đi.”
Quyên Quyên vội cản: “Đừng gọi, để dành bụng lát nữa tới cổ trấn rồi ăn, ở đó có một tiệm bán bánh bột ngô nướng ngon cực. Giờ chị mà ăn là lát không ăn thêm được nữa đâu.”
Tiểu Vũ ồ ồ à à gật lấy gật để. Đi du lịch Lạc Sơn, không có nhiều tiền không sao bởi chi phí ăn uống ở đây khá rẻ nhưng không có bụng chứa thì là vấn đề lớn đấy!
Ăn nhẹ bát tào phớ lót dạ, ba chị em tiếp tục lên đường.
Hôm nay, Quyên Quyên xung phong làm hướng dẫn viên, dẫn hai người bạn phương xa đi thăm quan cổ trấn Tô Kê, một trong những điểm đến không thể bỏ qua khi tới Lạc Sơn.
Vừa lái xe, cô vừa giới thiệu: “Trấn cổ Tô Kê cực kỳ có địa vị trong lòng mỗi người dân Lạc Sơn, bởi nơi ấy đã sản sinh ra món Bò Bắt Chéo Chân huyền thoại. Đồng thời với lịch sử hơn ngàn năm, Tô Kê đã lưu giữ rất nhiều nét đẹp văn hoá cũng như tinh tuý trong ẩm thực dân gian. Dạo gần đây chính quyền mới cho cải tạo lại nên cảnh quan đẹp hơn rất nhiều, đi dạo ở đó thích lắm mấy chị.”
Quyên Quyên nói rất nhiều nhưng Tiểu Vũ chỉ ghi nhớ trọng điểm, cái gì mà bò bắt chéo chân huyền thoại rồi thì tinh tuý trong ẩm thực dân gian, nghe chừng là toàn đồ ngon đây. Cô nàng theo bản năng ngồi thẳng dậy, hai tay sờ sờ bụng, cười tủm tỉm
“May quá vừa rồi không gọi thêm bánh…chắc có lẽ vẫn thoải mái làm một vòng food tour.”
Quyên Quyên bật cười ha hả: “Đó cũng chính là nguyên nhân vì sao em hay tới Tô Kê đấy. Nhưng mà lần nào cũng ăn tới độ lết về mà chưa hết món. Muốn càn quét hết Tô Kê thì phải đi mấy lần cơ.”
Từ nội thành đến cổ trấn không xa, ước chừng lái xe tầm nửa giờ là tới.