Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 178: Nở mày nở mặt
Trong lúc hai cô chú đang tập trung nghiên cứu thực đơn thì đột nhiên có một cô gái trẻ từ đâu hấp tấp chạy tới, ánh mắt tràn ngập hưng phấn, láu ta láu táu hỏi nhắng lên: “Ông chủ ông chủ, cái poster dựng trong tiệm kia có phải là do ‘Kỳ Kỳ du ngoạn thế giới’ vẽ không? Nhìn phong cách thấy giống quá!”
Ông chủ chắp hai tay sau lưng, tủm tỉm xác nhận: “Đúng vậy.”
“Haha, tôi nói mà lại!” Cô gái phấn khích chạy ngay ra chỗ tấm poster, tạo một cái dáng thật ngầu sau đó nhờ người bạn đi chung chụp giúp cho một bức.
Rồi, thế này là có cái đem lên diễn đàn khoe rồi, cô hí ha hí hửng ra mặt: “Hôm nay may ghê, đúng là nhà hàng mình chọn có khác. Quyết định ăn ở đây đi, ông chủ còn bàn không?”
“Tiếc quá, hiện tại nhà hàng đã hết bàn trống, phiền bạn vui lòng đợi một lát nhé”, ông chủ lịch sự chỉ vào khu vực ghế chờ hiện đang có khá đông người ngồi.
Tuy vậy cô gái trẻ chẳng chút khó chịu, giơ tay làm dấu ok rồi hi hi ha ha nhảy chân sáo tiến vào.
Toàn bộ cảnh này đều được Đường Duệ Thanh theo dõi từ đầu đến cuối.
Chú không nghe nhầm đấy chứ?
Poster là do con gái chú vẽ sao?
Sợ mình già cả nghễnh ngãng, thôi thì cứ hỏi thẳng Tư Kỳ cho chắc. Nghĩ là làm, chú vội buông thực đơn xuống, lấy điện thoại ra, song vừa mới mở màn hình thì đã nhận được tin nhắn của con gái gửi đến
Đường Tư Kỳ: [ Ba ơi, ba đã trả tiền chưa? ]
Đường Tư Kỳ: [ -chuyển tiếp link liên kết- ]
Đường Tư Kỳ: [ Ba ơi con có thẻ giảm giá của nhà hàng này. Ba nhấn vào đường dẫn con mới gửi ở phía trên rồi điền số điện thoại của ba vào là có thể lấy được mã. ]
Đường Tư Kỳ: [ Ba ơi, ba đâu rồi? ]
[ Con có về nhà đâu? Lấy đâu ra phiếu giảm giá?] Đọc tin nhắn của con gái, phản ứng đầu tiên của Đường Duệ Thanh là sinh nghi, nhưng sau khi hỏi xong thì cũng lờ mờ đoán được câu trả lời.
Đường Tư Kỳ: [ Không phải, mà là ông chủ cửa hàng này thuê con thiết kế bảng hiệu cho họ. Xong việc đã tặng thêm cho con phiếu giảm giá với cả thẻ thành viên. Con cũng chưa biết bao giờ mới có dịp về để dùng nên chuyển cho ba mẹ dùng đỡ uổng.]
Lời giải thích đúng như những gì mình nghĩ, đuôi lông mày chú Đường nhếch cao tỏ vẻ hài lòng, nhưng chú không để lộ thái độ, giả bộ trả lời qua loa rồi vờ hỏi sang chuyện khác. Đến tận lúc người phục vụ tới thông báo đã có bàn, chú mới buông điện thoại, cùng vợ đi vào trong nhà hàng dùng bữa.
Có phiếu giảm giá trong tay, tâm thế tự tin hơn hẳn, không còn phải rón rén cái chuyện tiền nong đắt rẻ nữa.
Phương thức gọi món của nhà hàng này là thực khách dùng di động quét mã QR, thực đơn sẽ lập tức xuất hiện trong điện thoại, đầy đủ từ tên gọi, nguyên liệu cho đến hình ảnh và giá thành.
Đường Duệ Thanh bấm lia lịa, đậu phụ đả cẩu bổng pháp này, gà viên giáng long thập bát chưởng này…nói chung cứ món nào đánh dấu năm sao là chú chọn.
Ồ…có cả mao huyết vượng giống trong tranh Tư Kỳ đã từng vẽ nữa, thế thì cũng phải ăn thử cho biết.
Món chính như vậy là đã hòm hòm rồi đấy, giờ lật sang trang món phụ xem nào.
Lưu Anh ngồi bên cạnh xót hết cả ruột, cứ mỗi cái nhấn chọn của chồng là tim cô thót lên bần bật.
Chọn gì mà lắm thế, từng này chắc phải hơn hai trăm mất.
Lưu Anh giật giật gấu áo chồng ngăn cản: “Đừng gọi nhiều quá ăn không hết đâu anh. Lấy một phần thịt thôi, còn lại đổi sang món khác đi.”
Đường Duệ Thanh thừa biết vợ đang nghĩ gì, chú vỗ vỗ tay trấn an: “Đằng nào cũng đã tới rồi, phải ăn thử những món tiêu biểu của quán chứ.”
Chú vừa nhấn nút kết thúc là lập tức có nhân viên tới tận bàn xác nhận. Cô ấy đọc một lượt danh sách từ trên xuống dưới rồi chu đáo hỏi lại: “Cô chú có muốn thay đổi gì nữa không ạ?”
“Không cần không cần, cứ thế là được rồi” Đường Duệ Thanh vẫy vẫy tay.
Cô nhân viên phục vụ mỉm cười: “Dạ vâng, vậy cô chú xin đợi một lát ạ, đồ ăn sẽ được bưng lên ngay.”
Đường Duệ Thanh gật gật đầu rồi chuyển màn hình điện thoại sang ứng dụng WeChat, chìa tấm vé giảm giá mà mình vừa lấy về ra trước mặt cô nhân viên: “Tôi muốn dùng cái này có được không?”
Cô nhân viên chợt khựng lại, ánh mắt hiện rõ vẻ kỳ quái.
Nhìn thông tin địa chỉ thì cái e-voucher này đúng là của cửa hàng các cô, tuy nhiên trước đó mới chỉ phát hành hai loại là giảm 40 đồng cho hoá đơn 199 đồng và giảm 20 đồng cho hoá đơn 99 đồng. Còn tấm này ưu đãi lớn quá, cô chưa thấy bao giờ và cũng không nghe các sếp phổ biến gì, cũng không biết chuyện là sao nữa.
Cô bối rối nói: “Xin lỗi chú ạ, phiền chú đợi cháu một lát để cháu vào xác nhận lại với quản lý đã.”
“Được!”, Đường Duệ Thanh gật đầu.
Tại quầy thu ngân, đám nhân viên xôn xao: “Kinh vậy, voucher giảm hẳn 200 đồng và không có bất cứ điều kiện gì đi kèm. Hình như quán mình đâu có phát hành loại này nhỉ? Cô thấy chưa, tôi chưa thấy”
“Tôi cũng vậy”
“Lạ nhỉ”
Đúng lúc này ông chủ đi qua nghe thấy, anh ta không hề bất ngờ, cũng chẳng nghi ngờ tính thật giả vì nó là do đích thân anh phát ra mà, làm sao giả được!
Anh vội đi lại bàn của Đường Duệ Thanh, lễ phép chào hỏi: “Dạ xin lỗi chú, xin mạn phép cho cháu hỏi không biết chú có quen một hoạ sĩ có nghệ danh là ‘Kỳ Kỳ chiêm ngưỡng thế giới’ không…?”
Vừa nghe thấy nghệ danh của con gái, Đường Duệ Thanh tức khắc ngồi thẳng dậy, điềm nhiên giới thiệu: “Tôi là ba nó.”
“Ôi thật vinh dự quá, hoá ra chú là ba của họa sĩ”, Lôi Đức Xương mừng rỡ, vội vã quay sang chỉ đạo nhân viên: “Tấm voucher này là tôi phát, cô cứ áp mã theo đúng trình tự thông thường là được.”
“Dạ vâng thưa ông chủ”, cô nhân viên khẩn trưởng đi làm việc và mau chóng quay lại với tờ hoá đơn cuối cùng: “Dạ xin thứ lỗi đã làm chú phải đợi lâu. Sau khi áp mã giảm giá thì hoá đơn của mình chỉ còn 26 đồng thôi ạ. Không biết chú muốn thanh toán tiền mặt hay quét mã QR ạ?”
“Tôi quét…”
Đường Duệ Thanh chưa nói hết câu, Lôi Đức Xương đã nhanh nhảu tiếp lời: “Không cần không cần, chỉ có hai mất đồng thôi ấy mà, chú không cần phải trả thêm đâu ạ.”
Đường Duệ Thanh thoáng ngớ ra còn chưa kịp phản ứng thì Lôi Đức Xương đã hồ hởi nói tiếp: “Cháu rất hâm mộ tài nghệ của con gái chú. Chú thấy không, trong tiệm cháu từ bảng hiệu cho tới poster rồi cả mấy hình hoạt hoạ ngộ nghĩnh trong thực đơn đều là do cô ấy vẽ. Lần này có thể bắt tay hợp tác quả thực là cái duyên trời định. Nếu sau này cô chú đến ăn có thể dẫn cô ấy theo thì tốt quá, haha!”
“Nói chứ cô chú có thể nuôi dạy được người con ưu tú như vậy quả thực rất đáng ngưỡng mộ. Vừa gặp cháu liền biết cô chú là những người có tri thức, có trí huệ rồi. Mẹ hiền dạy con khéo, cha tài dạy con khôn. Phải là những bậc cha mẹ có đức có tài thì mới dưỡng dục ra những đứa con giỏi giang như thế.”
Lúc nói những lời này, Lôi Đức Xương nói bằng cả tấm chân tình, không một chút thảo mai xu nịnh.
Cuối cùng, anh không quên cười nói: “Hoan nghênh cô chú lần sau có rảnh thì ghé ủng hộ nữa ạ.”