Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 177: Cuộc đời có bao lâu mà hững hờ!
Tiếp theo, Đường Tư Kỳ dành ra nửa tháng để khám phá các thành phố lớn nhỏ xung quanh Lạc Sơn, từ Tự Cống, Nội Giang, vòng sang Nghi Tân rồi cuối cùng lại quay về Lạc Sơn.
Lắc lư một vòng cô đã gần hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm 50 món đặc sản Tứ Xuyên thế nhưng vẫn muốn trở lại Lạc Sơn vì đồ ăn ở nơi này ngon quá, cô vẫn còn muốn ăn thêm.
Trong khoảng thời gian này, Đường Tư Kỳ nghỉ ngơi tại một hostel địa phương và dành phần lớn thời gian cho công việc sáng tác nghệ thuật, viết bài cảm nghĩ và chia sẻ hành trình du lịch ẩm thực của mình tới với người hâm mộ bốn phương.
Hôm nay, cô dùng bữa tại một quán xíu mại ven cảng biển Lạc Sơn.
Quán này cô đã ghé rất nhiều lần rồi nhưng vẫn cam tâm tình nguyện đóng họ đều đều, chỉ tại duy nhất một nguyên nhân thôi, là vì nó quá ngon!
Cô gọi hai cái nhân thịt, hai cái nhân tôm nõn, một chén canh gà viên rồi ngoan ngoãn ngồi đợi phục vụ.
Đúng lúc này, điện thoại rung lên, là ba gửi hình qua WeChat kèm lời nhắn
Đường đại ca: [ Tư Kỳ, gần nhà ta mới mở một quán cay Tứ Xuyên đấy, hôm nay ba cùng mẹ con đi ăn thử, con xem này - [ hình ảnh ]
Qua câu chữ không khó để nhận ra tâm tình của Đường Duệ Thanh đang rất tốt. Cũng dễ hiểu thôi vì dạo gần đây chú thường xuyên theo dõi hoạt động trên trang cá nhân của con gái, biết con đang khai thác chủ đề ẩm thực Tứ Xuyên và nhận được sự hưởng ứng tích cực từ cư dân mạng, chú vui lắm đồng thời cũng rất muốn thử những món ăn hấp dẫn giống trong tranh con gái vẽ.
Vừa hay gần nhà mới khai trương một quán chuyên đặc sản Tứ Xuyên, thế là chú hăm hở rủ bà xã đi trải nghiệm liền.
Trong hình, ba mẹ cười rất tươi, phía sau là khung cảnh nhà hàng với phong cách trang trí đỏ rực đậm chất Tứ Xuyên…ơ khoan sao cái poster thấp thoáng phía góc phải khung hình lại quen mắt thế nhỉ, Đường Tư Kỳ tò mò phóng to lên liền trông thấy ba chữ “Xuyên Đại Hiệp”
Ôi, chính là tác phẩm do cô thiết kế đây mà, bảo sao không quen mới lạ!
Trở về thời điểm nửa tiếng trước tại Ôn Châu, lúc Đường Duệ Thanh cùng vợ là Lưu Anh tới trước cửa nhà hàng, cả hai đều thoáng sững sờ kinh ngạc. Tất nhiên mỗi người theo đuổi một cảm xúc riêng.
Lưu Anh trông thấy nơi đây trang hoàng lộng lẫy, cửa lớn nhà cao, hoành tráng khí thế thì chưa lâm trận đã toan rút quân. Trực giác mách bảo cô đây là chốn đắt tiền.
Vợ chồng già dẫn nhau ra ngoài ăn bữa cơm thôi mà, có phải mời khách đâu, cần gì tới những nơi xa hoa đắt đỏ như thế. Phí tiền không đáng!
Thế nhưng Đường Duệ Thanh cứ một mực kiên trì bằng được, nói cái gì mà lâu lâu một bữa không thành vấn đề. Đứng giữa đường giữa xá giằng co thì cũng kỳ, cuối cùng Lưu Anh đành phải thoả hiệp đi vào.
Từ cửa lớn vào đến bên trong, Đường Duệ Thanh cứ thất thần nhìn chằm chằm vào tấm poster dựng ngay giữa sảnh. Chiếm phần lớn diện tích là hình ảnh một chú gấu mèo đoán chừng là linh vật của quán đang trong tư thế một tay múa mì, một tay xắt ớt, chân đỡ tô, chân đứng tấn vững vàng đúng tướng nhà võ. Động tác uyển chuyển, cặp mắt lém lỉnh sinh động, nhìn rất có hồn.
Chẳng hiểu vì lý do gì mà Đường Duệ Thanh đột nhiên liên tưởng tới mấy bức vẽ của Đường Tư Kỳ. Dạo gần đây tối nào chú cũng phải lên ngắm tranh của con gái rồi mới đi ngủ. Tuy rằng chẳng am hiểu gì về hội hoạ nhưng chú cảm giác giữa chúng có nhiều nét tương đồng, dường như cùng phong cách, cùng một kiểu vẽ.
Thấy chồng cứ tần ngần đứng đực tại chỗ, Lưu Anh kéo áo thúc giục: “Anh làm sao vậy, sao bảo vào mà không vào?”
Đường Duệ Thanh chỉ tấm poster, bất ngờ hỏi: “Em thấy thế nào?”
Lưu Anh nhíu mày khó hiểu nhưng cũng thực lòng trả lời: “Vẽ cũng đẹp, nhưng sao anh lại hỏi cái này?”
“Con gái anh vẽ còn đẹp hơn!” Lúc nói ra câu này, trong giọng Đường Duệ Thanh không giấu được vẻ kiêu ngạo.
Lưu Anh lắc đầu cạn lời!
Đúng là con hát bố khen hay. Trình độ của Tư Kỳ nhà mình thế nào, chẳng lẽ cô còn không biết chắc. Cả ngày cứ gào thét đòi làm hoạ sĩ nhưng vẽ thì như gà bới. Nó mà bằng được một phần người ta là cô đã phải thắp hương khấu tạ trời đất rồi chứ ở đó mà đòi đẹp hơn.
Thấy vợ có vẻ không tin, Đường Duệ Thanh cũng chẳng muốn nhiều lời vì còn đang bận nhẩm tính trong lòng. Vẽ poster quảng cáo cũng là một lối ra rất hay, từ giờ chú sẽ để ý mấy hàng quán quanh đây, nói không chừng có thể tìm được cơ hội hợp tác cho con gái.
Cơ mà chuyện này không vội được, từ từ rồi tính, giờ phải ăn cơm trước đã.
Khổ nỗi đâu phải muốn ăn là ăn được liền, bởi vì quán mới khai trương thế nên khách khứa đông nghịt. Hai vợ chồng còn chưa bước vào được bên trong thì đã bị một nhân viên phục vụ chặn lại, nhã nhặn hỏi: “Xin chào chú ạ, xin hỏi chú đi mấy người?”
Đường Duệ Thanh: “Hai người.”
“Dạ, xin cảm phiền cô chú ngồi đợi một lát được không ạ? Còn năm bàn nữa sẽ tới lượt mình ạ.” Người phục vụ dùng thái độ ôn hoà nhất có thể để thông báo tình hình.
Vừa nghe nói đến xếp hàng chờ đợi là Lưu Anh thoáng chút sốt ruột rồi. Tuy nhiên thấy thực khách bên trong ăn uống ngon miệng, người nào người nấy mặt mũi tươi tỉnh thoải mãn, khiến cô phải tự nhủ lòng đằng nào đã tới đây rồi, cố đợi một tí cũng không sao.
Còn Đường Duệ Thanh dạo này đã sửa bớt được cái tính nóng như lửa, không chỉ vui vẻ hợp tác mà còn cười toe toét tự sướng một tấm gửi khoe con gái cưng nữa chứ.
Hình mới vừa gửi đi thì người phục vụ xách hai quyển thực đơn lại, ân cần nói: “Trong lúc ngồi đợi cô chú có thể lựa món trước ạ. Đây là thực đơn của nhà hàng chúng cháu, xin mời cô chú xem.”
“Ờ, được được” Đường Duệ Thanh thả đại điện thoại vào túi áo ngực, đón lấy quyển thực đơn nặng trịch.
Lưu Anh chăm chú lật giở từng trang một, màu sắc bắt mắt, hình vẽ ngộ nghĩnh đáng yêu làm lòng cô khẽ xao động. Song khi đảo mắt liếc sang cột giá bên tay phải, cả người cô tức khắc cứng đờ, không còn muốn ăn uống gì nữa.
Trời ơi, sao đắt quá vậy?
Ví dụ chọn thử vài món đơn giản cho hai vợ chồng gọi là ăn vừa đủ no thôi mà cũng phải hơn hai trăm đồng bạc. Thế này xót tiền chết!
Lưu Anh do dự ướm lời cùng ông xã: “Nhà hàng này đắt ra phết anh nhỉ.”
Chẳng cần vợ nói, Đường Duệ Thanh cũng đã tự nhìn thấy rồi. Công nhận đắt thật.
Chú bình thường sinh hoạt tương đối tiết kiệm. Đợt trước ưu tiên cho vợ đi du lịch, còn mình thì lấy lý do ở nhà chăm lo cho vườn cây thực chất chỉ là viện cớ thôi, cái chính là chú không muốn tốn tiền.
Nhưng mà hôm nay chú nghĩ khác, đã quyết định đến nhà hàng ăn một bữa là khẳng định muốn tiêu tiền rồi.
Với lại vất vả kiếm tiền để làm gì? Chính là để nó phục vụ mình chứ không phải cất vào tủ khoá lại.
Sống là phải biết hưởng thụ, cuộc đời có bao lâu mà hững hờ!
Đây đại khái là những lời con gái đã chia sẻ trên trang cá nhân và chú thấy rất chí lý, rất đáng học tập.
Đường Duệ Thanh cười khà khà: “Thì đúng rồi, nhà hàng người ta là nhà hàng cao cấp mà lại.”